30/11/2025
Dưới ánh đèn vàng mờ mịt của một đêm mưa, cô sinh viên nghèo run rẩy nhận từ người đàn ông xa lạ một tỷ đồng sau một đêm mặn nồng. Sáng hôm sau, anh biến mất như chưa từng tồn tại, còn cô thì mang theo câu hỏi: Vì sao mình lại đáng giá đến vậy? Bảy năm trôi qua, khi cuộc sống tưởng chừng đã bình yên, một lá thư bất ngờ xuất hiện — hé lộ sự thật khiến cô sững sờ đến nghẹt thở, và giá trị thật sự của đêm ấy mới dần lộ diện….....Đêm mưa tầm tã. Ánh đèn vàng le lói của quán cà phê ven đường phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Mai — cô sinh viên năm cuối, vừa mất việc làm thêm, vừa bị đuổi khỏi phòng trọ vì nợ một tháng tiền nhà. Ba mẹ ở quê còn đang chạy ăn từng bữa, cô không dám mở miệng xin trợ giúp. Chiếc điện thoại trên tay rung lên liên tục: chủ nợ, tiền học, viện phí của em trai… tất cả đổ ập khiến Mai gần như không thở nổi.
Khi cô đang thu mình ở góc quán, một người đàn ông bước vào. Anh ta cao lớn, áo sơ mi đen ướt mưa, gương mặt sắc lạnh nhưng ánh mắt lại có gì đó lạ lùng — hơi quen, nhưng Mai không nhớ đã gặp bao giờ. Anh hỏi mượn chỗ ngồi, rồi bằng một cách nào đó, cả hai bắt chuyện. Giọng anh trầm, nói ít, nhưng ánh mắt nhìn Mai như xuyên thấu từng lớp phòng bị.
Khi quán sắp đóng cửa, anh bất ngờ đặt lên bàn một đề nghị… dường như quá vô lý.
“Một đêm. Một tỷ đồng. Không ràng buộc.”
Mai chết sững. Cô tưởng là trò đùa, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc đến lạnh người. Một tỷ — số tiền có thể cứu cả gia đình cô. Nhưng cái giá phải trả… cô hiểu rõ. Cả người run lên, cô đứng dậy định bỏ đi thì anh chỉ nói một câu:
“Em không phải vì tôi. Em vì chính mình.”
Câu nói ấy như đánh thẳng vào nỗi tuyệt vọng đang dày vò Mai. Mưa mỗi lúc một lớn. Lý trí và tự trọng đấu tranh dữ dội, nhưng hình ảnh mẹ gầy gò, em trai bệnh nặng, hóa đơn tích tụ… tất cả khiến cô nghẹn lại.
Đêm đó, Mai đồng ý.
Một khách sạn sang trọng. Một căn phòng xa lạ. Mai run rẩy, nhưng người đàn ông lạ kia không hề cưỡng ép, không một lời thô tục, thậm chí còn tránh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô. Nhưng sự trầm lặng ấy lại càng khiến Mai hoang mang. Sau tất cả, anh chỉ đặt chiếc vali lên bàn: đúng một tỷ. Và không nói thêm gì.
Sáng hôm sau, khi Mai tỉnh dậy, căn phòng trống trơn. Anh biến mất như chưa từng tồn tại. Không số điện thoại, không danh tính, không lời tạm biệt.
Cầm một tỷ trong tay, Mai không hề thấy nhẹ nhõm. Chỉ có duy nhất một câu hỏi giày vò trong lòng:
“Tại sao mình — một người chẳng là gì — lại đáng giá đến vậy?”
Bảy năm sau, khi mọi thứ tưởng chừng đã lùi vào quá khứ, một lá thư không người gửi xuất hiện trước cửa nhà Mai. Chỉ vỏn vẹn một câu:
“Đã đến lúc em biết sự thật.”...Quý độc giả xem thêm tại bình luận👇