Thế giới sách Minh Triết

Thế giới sách Minh Triết Bảo Thư Minh Trí

Nụ hôn của sự sống – Bức ảnh làm cả thế giới lặng ngườiNăm 1967, tại bang Florida (Mỹ), nhiếp ảnh gia Rocco Morabito đã ...
28/07/2025

Nụ hôn của sự sống – Bức ảnh làm cả thế giới lặng người
Năm 1967, tại bang Florida (Mỹ), nhiếp ảnh gia Rocco Morabito đã chụp một bức ảnh để đời.
Bức ảnh ấy sau này được đặt tên là “Le Ba**er de la Vie” – Nụ hôn của sự sống.

Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc có thật – hai công nhân điện lực, Champion Randall và J.D. Thompson, đang treo mình lơ lửng trên một cột điện cao thế.

Hôm đó, họ thực hiện công việc bảo trì như bao ngày thường lệ.
Bất ngờ, Champion Randall chạm phải một đường dây cao áp.
Hơn 4.000 volt xuyên qua cơ thể anh. Tim ngừng đập tức thì.
(Để so sánh: ghế điện tử hình chỉ sử dụng khoảng 2.000 volt.)
Nếu không vì dây an toàn giữ lại, anh đã rơi xuống đất từ độ cao gần 10 mét.

Chứng kiến cảnh đó, J.D. Thompson – người đang làm việc ở bậc thang thấp hơn – không chần chừ một giây.
Anh trèo lên, ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của đồng nghiệp, và ngay trên không trung, bắt đầu thổi ngạt trực tiếp – vì không thể ép tim trong tư thế đó.

Không có thiết bị y tế. Không có mặt đất để làm điểm tựa. Không có thời gian để suy nghĩ.

Chỉ có hơi thở.
Và ý chí không buông bỏ mạng sống của người khác.

Sau vài phút, anh cảm thấy một nhịp tim yếu ớt.
Anh cẩn thận tháo dây an toàn, vác Champion trên vai, rồi lần lượt đưa xuống đất.

Dưới chân cột điện, các đồng nghiệp đã chờ sẵn để tiếp tục hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ngực.
Vài phút sau, Champion bắt đầu thở trở lại.
Trái tim đập lại.

Khi xe cứu thương đến, anh đã qua cơn nguy kịch.

Champion Randall sống thêm 35 năm sau tai nạn ấy.
Anh qua đời năm 2002 vì suy tim, hưởng thọ 64 tuổi.

J.D. Thompson – người đã giữ mạng sống cho anh giữa trời – vẫn còn sống.

Và bức ảnh ấy, thoáng nhìn như một nụ hôn giữa trời cao, chính là khoảnh khắc một con người trao lại sự sống cho một người khác.

Năm 1968, bức ảnh được trao Giải Pulitzer danh giá.
Nó không chỉ là một bức ảnh về công việc, mà là biểu tượng vĩnh cửu của lòng dũng cảm, tình đồng đội, và bản năng nhân đạo thuần khiết.

🕊 Có những người sinh ra không để trở thành anh hùng… nhưng vào khoảnh khắc quyết định, họ đã chọn hành động như một người hùng.
Và thế giới này, chính vì những người như vậy… mà vẫn còn hy vọng.

St

Vợ anh ấy gục trên lưng.Còn anh gồng mình chở vợ suốt 3 tiếng qua đèo dốc chỉ mong còn kịp. ❝Chị ấy không chết ngay… mà ...
20/07/2025

Vợ anh ấy gục trên lưng.
Còn anh gồng mình chở vợ suốt 3 tiếng qua đèo dốc chỉ mong còn kịp. ❝Chị ấy không chết ngay… mà là từng phút không ai biết phải làm gì đã giết chị.❞
Tôi gặp họ ở cổng khoa Cấp cứu, khoảng 5 giờ chiều.
Một chiếc xe máy cũ trượt vào sân bệnh viện trong tiếng động cơ nặng nhọc. Người đàn ông đội mũ bảo hiểm đỏ nhảy xuống, vừa giữ xe, vừa đỡ người phụ nữ ngồi phía sau đầu vợ ngả vào vai anh, môi tím, mắt trợn ngược, hai tay buông thõng. Trông chị như người vừa kiệt sức. Nhưng tôi biết, đó là dấu hiệu của một cơn đột quỵ nặng.

Tôi hét lên gọi cáng. Mọi người cùng chạy ra. Anh chồng nói không rõ lời:
“Vợ em… gục giữa đường… co giật… giờ không thở nữa rồi…”

Anh kể rằng, nhà ở tận vùng núi cách đây 70 cây số, gọi không được xe cấp cứu. Đợi là chết. Nên anh chỉ kịp nhét vội tấm áo khoác cho vợ, rồi cõng lên xe, băng đèo một mình. Dọc đường, vợ yếu dần, không còn tỉnh táo. Nhưng anh cứ chạy. Chạy như thể chỉ cần đến được bệnh viện là vợ sẽ sống.

Chúng tôi cấp cứu ngay.
Chị ngưng thở. Đồng tử giãn. Hôn mê sâu.

Một kíp bác sĩ vào cuộc. Bóp bóng. Đặt nội khí quản. Sốc tim. Ép tim. Truyền thuốc. Chúng tôi xoay vòng không ngừng suốt 25 phút. Mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống mặt chị. Đồng đội tôi thì thào: “Còn hy vọng không bác?”
Tôi cắn răng, không trả lời.

Đến phút thứ 26, tim chị đập lại. Cả phòng như chết lặng. Nhưng đó chỉ là khởi đầu.

Chị được chuyển lên hồi sức tích cực. Và rồi… không tỉnh lại. Chẩn đoán: xuất huyết não nặng, di chứng lan rộng, khả năng sống thực vật.

Khi tôi quay lại, người chồng vẫn đứng trước phòng cấp cứu.

Không khóc. Không la hét. Chỉ đứng im. Tay anh vẫn cầm chiếc khăn mỏng bọc quanh cổ vợ lúc nãy thứ duy nhất còn ấm hơi người.

Tôi lại gần. Anh khẽ lẩm bẩm:
“Vợ em dặn đi rửa bát để vợ nấu cơm. Mà em vừa quay ra… thì vợ em gục luôn rồi. Em gọi, vợ em không trả lời…”
Anh siết chặt mảnh khăn. Mắt đỏ hoe.
“Em chở vợ đi… mà không biết phải làm gì hết. Không biết giữ đầu vợ ra sao. Không biết để nằm thế nào cho khỏi sặc… Chỉ biết chạy… chạy thôi… Nếu vợ em không tỉnh lại… em biết nói sao với hai đứa nhỏ…”

Là một bác sĩ, tôi không trách người chồng ấy. Tôi chỉ thấy đau.
Vì anh không làm sai. Anh đã làm tất cả những gì có thể.
Nhưng… chỉ bấy nhiêu là không đủ.
Chỉ cần anh biết cách đặt vợ nằm đúng tư thế. Biết giữ thông đường thở. Biết gọi dấu hiệu đột quỵ ngay từ sáng sớm khi vợ còn nói ngọng.
Chỉ cần ai đó từng dạy anh… Có thể mọi chuyện đã khác.

Tôi đã làm nghề gần 10 năm. Chứng kiến hàng trăm ca đột quỵ, ngừng tim, hóc dị vật, tai nạn…
Nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất không phải là cái chết.
Mà là những cái chết lẽ ra có thể cứu được.

Tôi luôn tin:
Người ở cạnh nạn nhân trong khoảnh khắc đầu tiên dù là chồng, vợ, cha mẹ hay người đi đường chính là bác sĩ đầu tiên.
Nếu họ biết sơ cứu, cơ hội sống tăng gấp nhiều lần, thậm chí có thể cứu người trước khi xe cấp cứu tới.

Sơ cứu 360 không phải sách cho bác sĩ.
Mà là sách cho bất kỳ ai từng yêu một người khác và không muốn bất lực khi họ gặp nạn.

Cuốn sách này tổng hợp tất cả những tình huống thường gặp nhất: đột quỵ, ngưng tim, co giật, hóc dị vật, bỏng, ngã, ngạt nước…
Viết bằng ngôn ngữ dễ hiểu, minh họa trực quan, kèm video thực hành và hướng dẫn rõ ràng điều nên làm và điều tuyệt đối không nên.

Link sách Sơ cứu 360 chính hãng, chuẩn y khoa đầy đủ quyền lợi khi mua : https://www.nowlife.vn/so-cuu-360-bs-dinh-cong-pho/?utm_source=Lemon241cncmt

Đừng đợi đến lúc chính tay bạn ôm người thân mà không biết phải làm gì…
Hãy học sơ cứu để có thể giữ họ ở lại.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thườngtuổi, q...
12/07/2025

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường

tuổi, quê Cái Bè, Tiền Giang), người tài xế xe công nghệ đã không trở về, để lại phía sau người vợ bệnh tật cùng hai đứa con trong căn phòng trọ nghèo và giấc mơ chưa kịp thành hình.
tuổi, quê Cái Bè, Tiền Giang) ra khỏi phòng trọ để chạy xe ôm công nghệ. Vợ ông, bà Ngô Thị Kim Tuyến (56 tuổi), đang bị thoái hóa khớp, teo cơ chân, vẫn nằm ở nhà, mong chồng chở đi châm cứu như mọi ngày.

Nhưng lần này, ông H. không về nữa.

Người khách hôm ấy là Hoàng Thành Công (20 tuổi, quê xã Ia Lâu, tỉnh Gia Lai) — một thanh niên nghiện ma túy, không nghề nghiệp, sống lang thang, nảy sinh ý định cướp xe máy để có tiền tiêu xài và trả nợ do thua game.

Công thủ sẵn dao bấm, lân la tìm xe ôm ở khu vực ấp 8, xã Long Thành (Đồng Nai) và thuê ông H. chở đến xã Xuân Đường với giá 100.000 đồng.

Trong quá trình di chuyển, Công liên tục yêu cầu nạn nhân chạy qua nhiều đoạn đường vắng người, tạo điều kiện để ra tay. Đến khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn, hắn giả vờ bảo ông H. dừng xe để đi vệ sinh.
Ngay khi nạn nhân dừng lại, Công bất ngờ rút dao cắt vào cổ ông, khiến ông H. tử vong tại chỗ. Sau đó, Công lấy ví tiền, giấy tờ và cướp luôn chiếc xe máy, rồi tẩu thoát.

Đến 20h50 cùng ngày, nhờ các biện pháp nghiệp vụ, Công an tỉnh Đồng Nai đã phối hợp cùng các đơn vị bắt giữ được nghi phạm khi đang lẩn trốn tại xã Xuân Đường. Tại cơ quan điều tra, Công thừa nhận đã bán xe máy cướp được với giá 4 triệu đồng để trả nợ game.

“Cô đợi hoài không thấy ông ấy về”

Trong ngôi chùa Bửu Lộc (xã Long Thành, Đồng Nai), hương khói nghi ngút quấn theo tiếng tụng kinh đều đặn, lặng lẽ tiễn đưa một người đàn ông vừa bị cướp đi mạng sống một cách tàn nhẫn. Không kèn trống, không có vòng hoa tráng lệ hay hàng dài xe đưa tiễn, chỉ có vài người hàng xóm, vài người quen từng gọi ông để gửi hàng, cùng người vợ và hai đứa con bước vào tuổi mới khóc nghẹn.

Tuyến nghẹn ngào.

Khoảng 12 giờ, khi không thấy chồng quay lại đúng giờ thường lệ, bà mới bắt đầu nóng ruột gọi điện. Nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô cảm của một chiếc điện thoại đã chẳng còn tín hiệu.

“Cô đợi hoài không thấy ông ấy về, cô gọi điện mà cứ thuê bao hoài, ông ấy không bao giờ như vậy hết. Bình thường có đi thì ông ấy cũng điện về là anh đi đây đi đó đến 4 giờ hoặc bao giờ về, nhưng cứ thuê bao hoài nên cô cũng nóng ruột…” - Bà Tuyến cứ vậy lặp đi lặp lại những ký ức về buổi trưa hôm ấy rồi bật khóc nức nở.

Lo lắng, bất an, bà hỏi hàng xóm, gọi người quen nhưng vẫn không ai biết tin tức về ông T.. Đến khi một người phụ nữ bán vé số và công an tới phòng trọ hỏi "Có phải nhà chú chạy xe ôm không?", bà mới nhận được thông báo chồng mình đã gặp tai nạn. Do lo lắng người vợ không thể chịu đựng được cú sốc quá lớn, người nhà đã giấu đi sự thật về câu chuyện của ông H.

“Cô hỏi chồng cô đâu, người ta mới nói ông ấy bị tai nạn, giấu cô. Tối qua lên đến đây (chùa) mới biết.” - Càng nói bà càng không kìm được mà khóc lớn. Bà Tuyến thậm chí còn không thể nhìn mặt người chồng thân yêu một lần cuối.

Cả gia đình sống nhờ vào một chiếc xe máy cũ

Rời xa quê hương lên Đồng Nai mưu sinh từ hơn mười năm trước, cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn nay càng khánh kiệt vì bà Tuyến mắc bệnh nặng chẳng thể rời khỏi nhà. Hai đứa con của ông bà chỉ mới mười mấy, đôi mươi, vẫn đang vật lộn để ổn định cuộc sống. Riêng đứa con trai nhỏ hơn mới lớp mười, do hiểu hoàn cảnh của gia đình nên đã xin nghỉ học, đi làm thêm phụ giúp mẹ cha.

“Chân cô bị như vậy. Em thi lên lớp 10 mà rớt, cô mới nói con ráng học, mẹ đi mượn tiền con đi học trường nghề. Nhưng em nói mẹ bị vậy con không đi học nổi đâu. Em mới đi làm phụ cho ba, thuốc men cho cô, nhà cửa…” Bà Tuyến nghẹn ngào khi nhắc về những đứa con.

Cuộc sống của gia đình gắn liền với phòng trọ nhỏ hơn một triệu đồng cùng những món quà tặng, đồ cũ xin được. Chiếc xe vốn là kế mưu sinh của của ông H., đưa con trai đi làm, đưa vợ đi khám bệnh… trong vòng 1 năm qua cũng là đồ được người thân thương tình tặng.

Bà Tuyến kể, chiếc xe máy mà chồng đang sử dụng là xe được người quen đầu ngõ cho mượn vì xe cũ được một người họ hàng tặng bị hư liên tục. Người đó mới đưa giấy tờ xe vài ngày trước.

mới xin em nó bán rẻ lại 2 triệu rồi xin đến mấy hôm nữa có trả. Em nó nói thôi chị cứ giữ đi, khi nào có tiền thì gửi. Mới chạy được không lâu thì bây giờ mất tiêu rồi, người cũng mất rồi… ”

Dù tay chân yếu, không làm được nghề nặng, ông H. luôn cố gắng vì vợ con. Một căn nhà thuộc về mình để vợ con đỡ vất vả có lẽ là mong ước lớn nhất của ông.

Chẳng có lời nói hoa mỹ cũng chẳng có những món quà, nhưng toàn bộ hành động của ông H., tất cả đều là yêu:

“Ông ấy ít nói chuyện lắm. Vợ chồng trong bữa trưa thì nói cầu sao trời thương có tiền, có cái chòi cũng đỡ. Mình giờ già rồi bà ơi, chẳng làm gì nổi nữa. Con thì chưa đứa nào được gì hết… Ông ấy thương vợ thương con lắm, không có bê tha, có gì cũng đem về cho vợ cho con hết, miếng bánh gì cũng đem về hết.

Ông ấy đi chở bánh, người ta cho bánh cũng mang về. Mới mang bữa trước rồi bữa sau ông ấy bị. Dù ông ấy không có bày tỏ tình cảm nhưng mình hiểu.” - những mảnh ký ức về ông H., về người chồng được bà dần hồi tưởng.

Nhiều khi đau bệnh, bà Tuyến than thở: “Ông ơi, tôi đau quá, chắc tôi đi trước quá…” Ông H. lại cười hiền: “Nhiều khi tôi đi trước bà đó…” Một đoạn đối thoại giản dị, tưởng chừng vu vơ, nhưng giờ nghe lại chỉ còn là lời tiễn biệt đầy xót xa.

Những ước mơ dang dở

Dù cuộc sống chật vật, ông H. vẫn luôn là một người ngay thẳng và cần mẫn. Không nề hà bất kỳ công việc gì, miễn có thể kiếm được đồng ra đồng vào lo cho gia đình. Người ta nhớ đến ông không chỉ vì là người chạy xe ôm cần mẫn, mà bởi sự hiền lành, thật thà, sẵn sàng ngồi chờ hàng giờ đồng hồ chỉ để đưa khách trở về, không một lời than phiền.

Có lẽ chính bởi sự tử tế âm thầm ấy mà khi ông nằm xuống, giữa một đám tang đơn sơ, vắng bóng người thân nhưng vẫn có những người, dù chỉ là nghe tin về ông cũng lặng lẽ tìm đến.

Chị Nguyễn Thị Thanh Tâm, một khách cũ của ông H. xúc động kể:

“Chị đi chú được 3, 4 lần. Nhớ khi có công việc giao giấy tờ ở Biên Hoà, chú chạy rất cẩn thận. Khi đến nơi, chú hỏi chị có cần đợi không, chú ngồi ở quán nước đợi chị về luôn.

Chú kể chị nghe nhiều lắm, mỗi lần đi là một câu chuyện về cuộc đời của chú. Chú cũng nói hoàn cảnh gia đình, chị không biết bé nào học ở Sài Gòn nhưng chú tự hào về bé lắm. Chú nói ráng làm để lo cho các bé học, có công việc. Nếu bé ở Sài Gòn thì chú phải cố gắng nhiều hơn…” Chị Tâm nghẹn ngào.

Nhói lòng đám tang không kèn trống của tài xế công nghệ bị sát hại: Người vợ nói về cuộc gọi cuối cùng bất thường-
Chị cũng chia sẻ, bản thân cũng không thể ngờ khi biết câu chuyện của ông H. Chị nhận ra ông là bởi đôi dép cùng bình nước xám mà người tài xế vẫn thường mang theo bên mình.

“Tuổi của cô chú cũng bằng tuổi ba mẹ mình rồi, đáng lẽ phải được an nhàn. Chú cũng chia sẻ, gia đình chưa có nhà nên chú chưa dám nghỉ ngơi, hai đứa con còn nhỏ nữa, cô thì bị bệnh.”

Chị kể, ông H. từng tâm sự rằng đời người không có gì chắc chắn, nên chú chỉ mong có được một căn nhà nhỏ cho vợ con, rồi mới dám dừng lại, mới dám sống chậm một chút. Nhưng chưa kịp thực hiện điều đó thì đã vĩnh viễn ra đi.

Chị Tâm cũng chia sẻ, sau khi biết tin, nhiều người ở Hà Nội và TP.HCM đã quyên góp tiền hỗ trợ.

“Sáng giờ số tài khoản vẫn nhảy liên tục… 20 ngàn, 50 ngàn… có nhiều người không quen biết gì nhưng vẫn gửi cúng chú. Có mấy bé không có tiền nhưng cũng ráng gửi chút ít. Mong phần nào san sẻ với gia đình.”

TIN LIÊN QUAN

Cận cảnh hiện trường thương tâm vụ tài xế xe ôm bị nam thanh niên 20 tuổi sát hại, cướp tài sản ở Đồng Nai

Lời khai của đối tượng sát hại tài xế xe ôm ở Đồng Nai

Một người đàn ông lương thiện bị giết giữa ban ngày bởi một kẻ nghiện game, nghiện ma túy, sống lang thang. Một người vợ bệnh tật mất đi chỗ dựa cuối cùng. Hai đứa con mất cha, mất cả chỗ bám víu duy nhất trong cuộc đời.

Đằng sau những dòng tin tức ngắn ngủi về một vụ “giết người, cướp tài sản”, là cả một chuỗi bi kịch gói gọn trong căn phòng trọ nghèo: tình nghĩa vợ chồng, gánh nặng mưu sinh và cả một ước mơ chưa kịp thành hình.

Có thể ngoại hình không đẹp nhưng bà dũng cảm.Năm 1914, Mary Ann Bevan mất chồng — và đó là nguồn thu nhập duy nhất của ...
10/07/2025

Có thể ngoại hình không đẹp nhưng bà dũng cảm.

Năm 1914, Mary Ann Bevan mất chồng — và đó là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình. Một mình nuôi con, không còn cách nào để kiếm sống, bà đã đưa ra một quyết định đau lòng.

Bà tham gia một cuộc thi…
Một cuộc thi đã trao cho bà danh hiệu đầy tàn nhẫn:
“Người phụ nữ xấu xí nhất thế giới.”

Nhưng Mary không tìm kiếm danh tiếng.
Bà đang tìm kiếm sự sống còn.

Sau khi chiến thắng, bà được một rạp xiếc thuê — không phải làm nghệ sĩ biểu diễn, mà là một “vật trưng bày kỳ lạ.”
Bà đứng trước đám đông, chịu đựng những lời chế giễu, và để người lạ cười vào vẻ ngoài của mình… chỉ để con bà có cái ăn, được đến trường và có một tương lai.

Mary mắc chứng to đầu chi (acromegaly), một căn bệnh hiếm làm thay đổi khuôn mặt và cơ thể bà. Nhưng đằng sau những đặc điểm ấy là một người mẹ, một chiến binh, và một người phụ nữ với lòng can đảm không thể đo lường.

Bà đã hy sinh lòng tự trọng của mình để con bà không phải hy sinh ước mơ.

Ngày nay, khi bức ảnh của bà bị chia sẻ với sự giễu cợt — hãy nhớ:
Bà không “xấu xí.”
Bà đã hy sinh.
Bà là tình yêu ở hình dạng mạnh mẽ nhất.

Hãy để di sản của bà là sự kiên cường, không phải là sự xấu hổ.

Sưu tầm
Ledieu

Charles Pigeon – Người chồng bất tử bên vợ giữa nghĩa trang ParisẨn mình giữa những con đường lát đá cũ kỹ và hàng cây x...
07/07/2025

Charles Pigeon – Người chồng bất tử bên vợ giữa nghĩa trang Paris

Ẩn mình giữa những con đường lát đá cũ kỹ và hàng cây xà cừ rì rào của nghĩa trang Montparnasse, có một ngôi mộ đặc biệt khiến du khách không thể bước qua mà không ngoái nhìn: mộ gia đình Charles Pigeon.

Charles Pigeon (1838–1915) là một nhà phát minh và doanh nhân Pháp nổi tiếng. Ông được biết đến nhiều nhất với phát minh đèn dầu “không cháy nổ”, mang tính cách mạng thời bấy giờ, vì nó giúp hàng nghìn gia đình Paris tránh khỏi hỏa hoạn — tai họa rất thường xảy ra với các loại đèn dầu truyền thống.

Ông khởi đầu là nhân viên bán hàng, nhưng đam mê sáng chế đã biến Pigeon thành một triệu phú tự thân. Nhờ chiếc đèn dầu an toàn mang tên mình, ông trở thành biểu tượng cho ý chí đổi đời và sức sáng tạo của tầng lớp bình dân Pháp.

Điều khiến ngôi mộ Pigeon nổi tiếng khắp thế giới không chỉ vì danh tiếng của ông, mà vì tác phẩm điêu khắc quá đỗi độc đáo: Charles Pigeon và vợ được khắc họa đang nằm bên nhau trên một chiếc giường sắt, cả hai mặc quần áo ngủ, bà vợ nhẹ nhàng tựa vào chồng như đang lắng nghe ông đọc sách.

Bức tượng ghi lại hình ảnh đời thường nhất, giản dị nhất — một buổi tối bình yên của đôi vợ chồng — nhưng cũng chính vì thế mà nó trở thành một biểu tượng tình yêu, gắn bó, bền bỉ. Thay vì dựng tượng oai nghiêm hay tấm bia lạnh lẽo, Charles đã để lại hình ảnh ông cùng vợ “ngủ” bên nhau, mãi mãi, như chưa từng chia lìa.

Nhiều người gọi đây là ngôi mộ “ngủ chung” đẹp nhất Paris — một lát cắt ấm áp giữa nghĩa trang tĩnh lặng.

Ngày nay, mộ Charles Pigeon vẫn còn nguyên vẹn ở nghĩa trang Montparnasse, trở thành điểm đến của những ai tò mò về những câu chuyện tình yêu kỳ lạ, những phát minh thay đổi cuộc sống và những lời hứa vĩnh hằng.

Đứng trước bức tượng đá ấy, nhiều du khách khẽ mỉm cười: Dù giàu hay nghèo, nổi tiếng hay vô danh, cuối cùng ai cũng chỉ mong được nắm tay người mình thương — kể cả khi đã ngủ yên dưới cỏ lạnh.

28/06/2025
Chào mừng ngày Gia đình Việt NamTrên tinh thần đề cao vai trò của gia đình đối với sự phát triển của xã hội, vào ngày 4/...
28/06/2025

Chào mừng ngày Gia đình Việt Nam

Trên tinh thần đề cao vai trò của gia đình đối với sự phát triển của xã hội, vào ngày 4/5/2001, Thủ tướng chính phủ đã ban hành quyết định số 72/2001/QĐ-TTG về sự ra đời ngày gia đình Việt Nam. Theo đó, từ năm 2001, ngày 28/6 hằng năm được quy định là ngày gia đình Việt Nam. Đây là ngày tất cả người dân trên cả nước đều hướng về gia đình mình. Các cơ quan, ban ngành, đoàn thể, tổ chức đẩy mạnh công tác tuyên truyền, thăm hỏi, động viên các gia đình, góp phần củng cố, duy trì các giá trị văn hóa tốt đẹp về gia đình Việt Nam.
Thông qua ngày gia đình Việt Nam, các thế hệ đi trước có thể nhắc nhở, giáo dục con cháu về truyền thống uống nước nhớ nguồn, sự kính trên nhường dưới, tình cảm yêu thương đùm bọc lẫn nhau giữa các thành viên trong gia đình. Cũng thông qua ngày này, mỗi người chúng ta có dịp để nhìn lại và thê trân trọng những tình cảm, cuộc sống tốt đẹp mà chúng ta có được trong gia đình mình.

Chỉ vài phút sau khi chuyến bay 175 của United Airlines lao vào Tháp Nam của Trung tâm Thương mại Thế giới, chàng trai 2...
28/06/2025

Chỉ vài phút sau khi chuyến bay 175 của United Airlines lao vào Tháp Nam của Trung tâm Thương mại Thế giới, chàng trai 24 tuổi Welles Crowther đã gọi điện cho mẹ và để lại một lời nhắn đầy điềm tĩnh:
“Mẹ ơi, con là Welles. Con chỉ muốn mẹ biết rằng con vẫn ổn.”

Là một chuyên viên giao dịch chứng khoán tại Sandler O'Neil and Partners, làm việc trên tầng 104, Welles vốn là một lính cứu hỏa tình nguyện từ thời thiếu niên. Nhưng sau cuộc gọi ấy, anh đã rời văn phòng, đi xuống đến sảnh trời ở tầng 78 — và tại đó, anh trở thành người hùng vô danh trong mắt những người xa lạ, chỉ được biết đến qua hình ảnh "người đàn ông với chiếc khăn đỏ."

Theo Mic thuật lại:

“Giữa khói lửa, hỗn loạn và đổ nát, Crowther đã giúp những người bị thương và hoảng loạn tìm được đường thoát hiểm, bất chấp hiểm nguy đang rình rập. Dù tầm nhìn lúc đó gần như bằng không, những người được anh cứu vẫn nhớ như in dáng cao lớn của một người đàn ông, quấn chiếc khăn đỏ che miệng và mũi để lọc khói độc.”

“Anh đã đến sảnh trời tầng 78 — một khu vực dành cho thang máy tốc hành giúp di chuyển nhanh xuống tầng trệt. Với giọng nói được mô tả là ‘mạnh mẽ, quả quyết’, Crowther hướng dẫn những người sống sót tìm đến lối thoát qua cầu thang bộ, đồng thời khuyến khích họ giúp đỡ nhau. Anh cõng một phụ nữ bị thương trên lưng, đưa cô xuống tận 15 tầng để an toàn, rồi quay trở lại tòa nhà để tiếp tục cứu người.”

"Ai còn có thể đứng dậy được, hãy đứng lên ngay bây giờ," Crowther nói với những người sống sót, chỉ lối cho họ đến lối thoát hiểm. "Nếu có thể giúp người khác, xin hãy làm điều đó."

Ling Young, một trong những người được anh cứu sống, chia sẻ với CNN:
"Anh ấy chắc chắn là thiên thần hộ mệnh của tôi — không còn nghi ngờ gì nữa — vì nếu không có anh, chúng tôi đã chỉ ngồi đó, chờ cho đến khi tòa nhà sụp xuống."

Crowther được ghi nhận đã cứu ít nhất một tá người hôm ấy. Thi thể anh sau này được tìm thấy cùng với những lính cứu hỏa khác, nơi cầu thang dẫn ngược lên phía trên tòa tháp — trong tay vẫn còn cầm công cụ cứu hộ ‘hàm kềm sinh tử’.

Đọc và Chia Sẻ

Trên một con đường vắng, phủ đầy tuyết ở Tolyatti – một thị trấn xa ở nước Nga – người ta thấy một con chó ngồi lặng lẽ ...
26/06/2025

Trên một con đường vắng, phủ đầy tuyết ở Tolyatti – một thị trấn xa ở nước Nga – người ta thấy một con chó ngồi lặng lẽ bên vệ đường. Một mình. Không chạy nhảy. Không xin ăn. Chẳng sủa.

Nó chỉ ngồi đó. Và… đợi.

Ngày đầu, người qua đường chỉ thoáng nhìn.
Ngày thứ hai, rồi một tuần, một tháng, một năm…
Nó vẫn ở đó – đúng một chỗ, đúng một tư thế.
Im lặng, kiên nhẫn, và tuyệt đối thủy chung.

Người ta gọi nó là Kostia.

Câu chuyện của Kostia bắt đầu từ những năm 1990, ngay chính nơi nó vẫn ngồi đợi mỗi ngày.

Một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra: chiếc xe chở một gia đình nhỏ trượt bánh trên mặt băng, lao thẳng vào thân cây ven đường.
Bên trong xe là một người cha, một người mẹ và một đứa trẻ.
Tất cả đều tử nạn.
Chỉ còn lại Kostia – bị hất văng ra khỏi cửa kính trước.

Khi lực lượng cứu hộ đến, họ thấy nó cứ lẩn quẩn quanh xác xe.
Nó không bỏ chạy, không sủa.
Chỉ lặng lẽ liếm đôi tay đã lạnh ngắt của chủ.
Nó từ chối rời xa nơi ấy.

Và từ ngày hôm đó, Kostia không bao giờ bỏ đi nữa.

Người dân trong vùng thương xót con vật.
Họ mang thức ăn cho nó, dựng một mái che nhỏ giữa trời tuyết, thậm chí nhiều người đã thử mang nó về nhà.
Nhưng lần nào cũng vậy – chỉ một đêm sau, Kostia lại trốn rồirồi quay về đúng chỗ cũ – nơi gia đình của nó đã ra đi mãi mãi.

Nó không cần gì.
Không kêu ca. Không than thở. Không chơi đùa.
Nó chỉ đợi.

Mỗi ngày, vào cùng một thời điểm, nó lại nhìn về phía con đường xa mờ.
Như thể đang mong ngóng một chiếc xe, một giọng nói, một mùi hương quen thuộc nào đó sẽ quay trở lại.
Dù là hy vọng mong manh, nó vẫn bền bỉ chờ đợi, năm này qua năm khác.

Rồi vào một buổi sáng mùa đông yên tĩnh, người ta tìm thấy Kostia nằm lặng dưới tuyết.
Lần này, nó không còn tỉnh lại nữa.
Nó đã ra đi – đúng nơi mà trái tim nó vỡ vụn nhiều năm trước.

Người dân chôn Kostia dưới gốc cây nơi tai nạn từng xảy ra – nơi đã lấy đi tất cả của nó.
Trên mộ, họ khắc một dòng chữ đơn giản nhưng thấm đẫm cảm xúc:

“Tại đây yên nghỉ Kostia trung thành.
Nó đã không bao giờ quên. Chưa từng rời đi… trung thành cho đến tận cùng.”

Câu chuyện này không chỉ là về một con chó.
Nó là khúc ca buồn về lòng trung thành khi không còn điều gì để hy vọng. Minh chứng cho một tình yêu thuần khiết, không vụ lợi, không điều kiện.
Là chờ đợi yên lặng – không vì được đáp lại, mà vì trái tim không biết cách nào khác để yêu.

Kostia không biết nói, chẳng van nài ai
Nhưng sự hiện diện lặng thầm của nó là tiếng nói lớn nhất về sự trung thành – thứ đã trở nên hiếm hoi đến lạ trong một thế giới quá vội vàng này.

Vì thế, nếu một ngày bạn thấy ai đó ngồi im lặng rất lâu, xin đừng vội gọi họ là lạ lùng.
Biết đâu… họ cũng đang giữ trong tim một điều gì đó — sâu sắc đến mức không rời xa được.

TG Văn Chương

Ở tuổi 19, Mạnh Đức đi thi vào lớp 10 và dắt theo em gái nhỏ. Đến cổng trường, nam sinh nhờ các tình nguyện viên trông e...
15/06/2025

Ở tuổi 19, Mạnh Đức đi thi vào lớp 10 và dắt theo em gái nhỏ. Đến cổng trường, nam sinh nhờ các tình nguyện viên trông em gái giúp và vội vàng vào phòng thi.

Sáng 9-6, trên mạng xã hội chia sẻ thông tin tại một điểm thi lớp 10 trường chuyên ở Hà Nội, có một nam sinh dắt theo em gái đi thi và nhờ các tình nguyện viên trông giúp rồi vội vàng đi vào phòng thi, khiến nhiều người xúc động giữa mùa thi.

"Mẹ bạn ấy đi làm ca chưa về kịp. Em gái bạn ấy đã được các bác phụ huynh cho ăn sáng, lúc sau mẹ bạn ấy đạp xe đến. Một không khí thật ấm áp của buổi sáng thi chuyên", bài viết chia sẻ.

🔴Chiều cùng ngày, trao đổi với thầy Phan Trung Nghĩa - giáo viên chủ nhiệm lớp 9A3 năm học 2024-2025, Trường THCS Dịch Vọng Hậu, quận Cầu Giấy, Hà Nội - xác nhận nam sinh trong câu chuyện đang được chia sẻ trên mạng xã hội sáng nay là em Nguyễn Mạnh Đức - học sinh thuộc lớp thầy chủ nhiệm năm nay thi vào lớp 10.

Theo thầy Nghĩa, không chỉ trong buổi thi chuyên hôm nay Đức phải đưa em gái đi thi cùng, trước đó trong ngày 7 và 8-6, Đức cũng mang em gái đến điểm thi Trường THCS Dịch Vọng Hậu nhờ các anh chị tình nguyện viên trông em giúp xong mới vào phòng thi.

Thầy Nghĩa chia sẻ Đức là một học sinh khá đặc biệt. Đức sinh năm 2006, cách các bạn thi vào lớp 10 năm nay 4 tuổi.

"Đức học lớp 6, 7 tại trường, khi này học lực khá, không nổi bật. Sau đó vì biến cố gia đình đến lớp 8 em phải nghỉ học. Sau khi nghỉ học 3 năm, năm 2023 Đức quay trở lại trường để học tiếp.

Quay trở lại Đức rất nỗ lực, chịu khó, chăm chỉ, hiếu học. Năm lớp 8 và lớp 9, Đức đều đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Năm lớp 9, nhà trường có nhiều kỳ kiểm tra, Đức có lần kiểm tra 3 môn toán, văn, tiếng Anh dẫn đầu toàn trường", thầy Nghĩa nói.

🔴Được biết hiện tại Đức ở cùng mẹ, em gái nhỏ và ông bà ngoại đã lớn tuổi. Vì mẹ có việc bận nên trong một số buổi thi Đức đã phải dẫn theo em gái đến điểm thi nhờ mọi người trông giúp.

"Đức thi chuyên tin của Trường THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam, sáng nay điểm thi chuyên nằm ở Trường THCS Trần Duy Hưng. Vì mẹ vẫn bận, nên Đức phải mang em đi thi cùng", thầy Nghĩa kể.

Theo thầy Nghĩa, Đức từng là lớp trưởng và lớp phó học tập của lớp 9A3. Trước đó, Đức từng thi chuyên tin của Trường THPT chuyên Trường đại học Sư phạm Hà Nội để tìm những cơ hội học tập tốt nhất.

Theo: Tuổi Trẻ.

Khái niệm - VỢ - NGƯỜI TÌNH - TRI KỶVợ – Người tình – Tri kỷ... Trong cuộc đời một người đàn ông, đôi khi có ba người ph...
08/06/2025

Khái niệm - VỢ - NGƯỜI TÌNH - TRI KỶ

Vợ – Người tình – Tri kỷ... Trong cuộc đời một người đàn ông, đôi khi có ba người phụ nữ đi qua – không phải để ganh đua, mà để soi chiếu những phần khác nhau trong tâm hồn họ. Vợ, là người cùng bạn xây dựng mái nhà, là người bạn lựa chọn để gắn bó cả đời – không phải vì lý tưởng, mà vì nghĩa tình. Cô ấy giữ gìn tổ ấm, lo từng bữa ăn giấc ngủ, và có lẽ đôi lúc bạn quên mất sự hiện diện của cô ấy - như quên một chiếc gối đã quen hơi, một ly nước lọc luôn đặt đúng chỗ. Nhưng khi không còn, bạn mới thấy lòng bỗng hụt. Người tình, là dư vị của cảm xúc, là một sự bù đắp mà bạn không gọi tên được. Đó là một chút đam mê, một chút tò mò, một chút gì đó khiến bạn cảm thấy mình còn trẻ, còn được khao khát. Nhưng tình cảm ấy như mây ngang núi – đến nhanh, đi cũng vội. Tri kỷ, là người bạn tâm giao. Không cần thân xác, chỉ cần đôi tâm hồn đồng điệu. Cô ấy có thể lặng lẽ nghe bạn nói về nỗi cô đơn, những khát khao, những giấc mơ mà bạn chẳng thể kể cho ai. Cô ấy không đòi hỏi, không giận hờn, không ràng buộc. Nhưng lại là người khiến bạn nhớ đến khi tâm mỏi mệt nhất. Vợ ở cạnh mỗi ngày – nhưng bạn lại dễ quên. Người tình khiến tim bạn run rẩy – nhưng lại chẳng thể đi cùng nhau đến cuối. Tri kỷ là người bạn thèm được gặp mỗi khi lòng bối rối – nhưng lại chẳng dễ giữ bên mình. Người vợ như nước ấm – ngày thường tưởng nhạt, nhưng khi lạnh mới biết quý. Người tình như rượu mạnh – hớp đầu ngây ngất, nhưng dễ làm say lòng. Tri kỷ như trà – nhấp môi thanh đạm, càng uống càng tỉnh. Có lúc bạn kể với tri kỷ rằng người tình đang khiến bạn rối lòng, Có lúc bạn khóc với người tình rằng vợ bạn chẳng còn hiểu bạn như xưa, Nhưng rồi... bạn vẫn trở về với người vợ – nơi có cơm chín, nhà sáng đèn, và cả những tiếng cằn nhằn quen thuộc. Vợ khiến bạn mệt – nhưng không thể rời. Người tình khiến bạn say – nhưng không thể giữ. Tri kỷ khiến bạn nghĩ – nhưng chẳng thể gần. Một người đàn ông hạnh phúc không phải là người có cả ba, mà là người nhận ra ở người vợ của mình có cả người tình và tri kỷ – và biết trân trọng điều đó. Tri kỷ, nếu một ngày hóa thành vợ... chưa chắc còn là tri kỷ. Vì vai vế thay đổi, tâm thế cũng đổi dời. Tình yêu sâu sắc không phải ở những lời mật ngọt, mà ở khả năng nghe nhau bằng trái tim, hiểu nhau bằng im lặng, và tha thứ bằng sự bình an. Trong cõi nhân sinh đầy duyên hợp tan, Người nào ở lại – là người có ơn sâu nghĩa nặng nhất. Đừng để mất rồi mới nhận ra đó là báu vật. Bởi trong biển người mênh mông, có một người đủ kiên nhẫn lắng nghe bạn than phiền mỗi ngày, đó là may mắn lớn nhất đời. Đàn ông không chỉ cần ai đi qua đời mình, mà cần một người đủ yêu để ở lại đến hết đời. Và nếu bạn đã có một người như thế – xin đừng đánh đổi lấy chút mây bay. Vì có những người, một khi lạc mất, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Sỹ

Vào năm 1745, Quý bà Elizabeth Cathcart—giàu có, góa bụa, và 56 tuổi—kết hôn với một đại tá người Ireland điển trai tên ...
04/06/2025

Vào năm 1745, Quý bà Elizabeth Cathcart—giàu có, góa bụa, và 56 tuổi—kết hôn với một đại tá người Ireland điển trai tên Hugh Maguire. Đây là cuộc hôn nhân thứ tư của bà. Lần đầu vì nghĩa vụ gia đình, lần thứ hai vì tiền, lần thứ ba vì địa vị. Nhưng lần này? Là vì tình yêu.

Để đánh dấu khoảnh khắc, Elizabeth tự mua một món quà cưới tinh nghịch: một chiếc nhẫn khắc dòng chữ, "Nếu tôi sống sót, tôi sẽ có năm."

Nhưng tình yêu nhanh chóng trở nên tồi tệ.

Ngay sau đám cưới, Hugh bộc lộ bản chất thật. Hắn chiếm đoạt tiền của bà, đòi hỏi trang sức và giấy tờ tài sản—và khi bà từ chối, hắn bắt cóc bà, lôi đến Ireland, và nhốt bà trong một căn gác xép. Bà bị giam ở đó hơn hai thập kỷ, không bao giờ chịu khuất phục.

Ban đầu, bà giấu trang sức trong tóc giả và váy lót. Sau đó, bà thả chúng qua cửa sổ gác xép cho một người phụ nữ nghèo, cầu xin cô ấy giữ an toàn.

Năm này qua năm khác trôi qua. Elizabeth ngày càng già đi, yếu ớt hơn—nhưng không bao giờ nhượng bộ.

Cuối cùng, ở tuổi 75, bà nói với Hugh nơi tìm giấy tờ tài sản—giấu sau một tấm bảng ở dinh thự Anh của bà. Hấp tấp, Hugh lao đến đó, cố cạy tấm bảng, và làm rách tay. Vết thương bị nhiễm trùng. Trong vài tuần, hắn qua đời—vì uốn ván.

Elizabeth được tự do. Gầy gò, hoang mang, đội một bộ tóc giả màu đỏ, bà hầu như không nhận ra thế giới bên ngoài. Nhưng từ từ, bà hồi sinh. Bà tìm được người phụ nữ đã giữ trang sức an toàn và thưởng hậu hĩnh cho cô ấy.

Đến năm 80 tuổi, bà lại ngồi xe ngựa và nhảy múa. Ở tuổi 90, người ta nói bà nhảy như một cô gái trẻ.

Bà sống đến 97 tuổi.

Và bà không bao giờ cưới người chồng thứ năm.

~Weird Wonders and Facts

Nguồn: Weird Wonders and Facts

CHAU DOAN

Address

Phường Kinh Bắc
Bac Ninh

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thế giới sách Minh Triết posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share