24/08/2025
L/y h/ôn vợ sau 7 năm, một lần ghé thăm mẹ vợ cũ, tôi n//gã qu/ỵ khi phát hiện b/í m/ật động trời bà ch/e gi/ấu bấy lâu...
Tôi và Lan từng có một cuộc h/ôn n/hân kéo dài bảy năm. Đó là quãng thời gian có đủ cả tiếng cười lẫn nước mắt. Khi yê/u, chúng tôi ngỡ rằng tình cảm sẽ bền vững mãi, nhưng rồi cuộc sống không phải lúc nào cũng đi đúng những gì ta mong đợi. Công việc cuốn tôi đi, khoảng cách dần lớn lên, và sau nhiều lần cố gắng hàn gắn, chúng tôi chọn cách buông tay.
Ngày l/y hô/n, Lan chỉ khẽ nói:
– Anh đừng á/y ná/y, có lẽ chúng ta không còn chung một nhịp.
Tôi lặng người, nhưng rồi cũng rời đi. Chúng tôi không c//ãi v//ã, không trá//ch m//óc, mà lặng lẽ kết thúc. Tôi vẫn nghĩ rằng, sau này cả hai sẽ có một cuộc sống mới, và biết đâu, một ngày nào đó, tôi có thể mỉm cười gặp lại Lan như những người bạn cũ.
Thế nhưng, mọi thứ lại không như tôi tưởng.
Một năm sau l/y hô/n, công việc đưa tôi về gần nơi mẹ vợ cũ sinh sống. Nghĩ đến những ngày xưa bà từng thương tôi như con, tôi quyết định ghé thăm. Trong lòng, tôi còn mường tượng cảnh Lan có thể cũng sẽ về nhà mẹ, và biết đâu, chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện bình thản sau ngần ấy thời gian xa cách.
Tôi đứng trước cổng, lòng hồi hộp lạ lùng. Cánh cửa mở ra, mẹ vợ cũ nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn n/ỗi bu/ồn sâu thẳm. Bà ru/n ru/n gọi:
– Con… về rồi.
Tôi bước vào, ngôi nhà vẫn quen thuộc, chỉ có không khí lặng lẽ khác thường. Trong phòng khách, trên bàn đặt một tấm ảnh Lan, khung viền phủ vải đen. Tôi s//ững ng/ười, tim như ngừng đập.
– Mẹ… đây là…?... đọc tiếp dưới bình luận 👇