30/10/2025
𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐜𝐚̣̂𝐲 𝐠𝐢 𝐚̀𝐮 𝐡 𝐚̆́𝐭 𝐜𝐚̀ 𝐩𝐡𝐞̂ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐮̛̃ đ𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐯𝐚̆𝐧 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠, đ𝐮́𝐧𝐠 𝟓 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐬𝐚𝐮, 𝐠𝐢𝐚́𝐦 đ𝐨̂́𝐜 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐫 𝐮𝐧 𝐥:𝐚̂̉𝐲 𝐛:𝐚̂̉𝐲, 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐠𝐨̣𝐢 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐱𝐢𝐧 𝐭𝐡𝐚...
Công ty tôi làm việc có một cô nhân viên mới tên là Mai Anh — xinh đẹp, con nhà gi àu, lại là cháu họ của một cổ đông lớn. Từ ngày cô ta bước chân vào văn phòng, ai cũng phải để ý. Mỗi sáng Mai Anh bước vào với túi xách hàng hiệu, giày cao gót bóng loáng, nước hoa nồng nàn. Cô ta nhìn mọi người bằng ánh mắt nửa kh inh kh ỉnh, nửa dò xét.
Ngược lại, Lan, đồng nghiệp cùng phòng với cô ta, lại hoàn toàn trái ngược. Lan hiền lành, ít nói, ăn mặc giản dị, thường chỉ mặc sơ mi trắng, quần vải, đôi giày bệt đã sờn. Lan làm việc chăm chỉ, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng có lẽ chính sự kh/iêm tố/n ấy khiến cô trở thành “mục tiêu dễ tr//êu”.
Sáng hôm đó, văn phòng đang yên tĩnh thì Mai Anh bước vào với cốc cà phê đá lạnh trên tay. Cô ta nhìn Lan đang cúi xuống xếp hồ sơ, khẽ nhếch môi:
“Chị Lan, sao chị vẫn mặc mấy bộ đồ qu//ê m///ùa thế nhỉ? Làm ở đây mà nhìn như giúp việc trong nhà ấy.”
Một vài người cười gượng, số khác giả vờ không nghe thấy. Lan chỉ khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Chị quen rồi, miễn sao công việc tốt là được.”
Câu nói đó như đổ thêm dầu vào l//ửa. Mai Anh nhướng mày, giọng chu/a ch//át:
“Ờ, chắc chị không hiểu, đây là công ty lớn, không phải chỗ ai cũng vào được đâu. Có lẽ chị nên cảm ơn tôi vì cho chị học hỏi cách sống đẳng cấp hơn!”
Lan vẫn im lặng. Cô chỉ lùi lại, định trá/nh đi chỗ khác, thì b//ất ng//ờ — “Bốp!” — cốc cà phê trên tay Mai Anh hấ/t thẳ/ng vào người Lan.
Cà phê nóng đổ tràn lên áo, loa/ng l/ổ cả thân trước. Mọi người s/ững s/ờ. Lan khựng lại, tay ru/n ru/n cầm chiếc khăn giấy lau vội, đôi mắt đỏ hoe.
“Trời ơi, x/in lỗ/i nhé!” – Mai Anh cư//ời k//hẩy – “Tay tôi tr/ượt thôi mà.
Không khí trong văn phòng lạnh ngắt. Một nhân viên định bước tới giúp, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng giám đốc bật mở.
Giám đốc Minh Khang — người đ àn ông điềm đạm, nổi tiếng nghiêm khắc — bước ra. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
Ánh mắt anh dừng lại trên Lan – người phụ nữ tóc ư//ớt s//ũng, áo dính cà phê, đứng lặng trong góc. Còn Mai Anh thì tỏ vẻ bình thản, nghĩ rằng giám đốc sẽ b ê/nh mình vì cô là “người có qu///an h///ệ”.
Anh tiến đến gần, giọng trầm thấp nhưng rắn rỏi:
“Cô làm gì thế này?”
Mai Anh cười ngượng:
“Dạ… chỉ là hi/ểu lầ/m nhỏ thôi anh, em… à, tôi không cố ý.”
Khang nhìn cô một lúc lâu rồi quay sang nắm tay Lan, giọng dịu đi:
“Em có sao không? Bị b//ỏng không?”
Cả phòng ch ê't lặ//ng. Chữ “em” vừa thốt ra khiến ai nấy đều nhìn nhau ki/nh ng//ạc. Lan cúi đầu, khẽ đáp:
“Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Không ai ngờ — người phụ nữ giản dị ấy lại chính là...
Bạn đọc tiếp nội dung P2 câu chuyện dưới bình luận 👇