16/07/2025
61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu: Đêm t//ân h///ôn, vừa c///ởi á///o vợ, tôi bỗng g//iật mì//nh, đ//au x//ót khi nhìn thấy…
Tôi tên Minh, năm nay 61 tuổi. Vợ đầu của tôi m//ất cách đây 8 năm vì bệ//nh nặng. Suốt ngần ấy năm, tôi sống lủi thủi một mình. Con cái đều lập gia đình, mỗi tháng ghé qua đưa tiền, mua thuốc, rồi lại vội vã rời đi.
Tôi không tr//ách các con. Chúng nó bận, tôi hiểu. Nhưng có những tối mưa gió, nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tôi thấy mình nhỏ bé và cô độc kh//ủng kh//iếp.
Năm ngoái, tôi lên Facebook, vô tình tìm được Liên – mối tình đầu thời cấp ba. Hồi đó tôi thích Liên lắm. Tóc cô dài ngang lưng, mắt đen láy, cười rạng rỡ. Nhưng khi tôi còn đang lo thi đại học thì gia đình cô gả về miền Nam cho một người đàn ông hơn cô 10 tuổi.
Chúng tôi m/ất liên lạc từ đó. Bốn mươi năm sau gặp lại, cô đã là g/óa ph/ụ, chồng qua đời được 5 năm, sống cùng con trai út nhưng nó làm ăn xa, ít về.
Ban đầu, chúng tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm. Rồi gọi điện. Rồi hẹn cà phê. Rồi chẳng hiểu sao, cứ cách vài ngày, tôi lại chạy xe qua thăm cô, mang theo ít trái cây, hộp bánh, và vài món thuốc bổ xương khớp.
Một lần, tôi nói đùa:
– Hay là… hai đứa già này cưới nhau cho đỡ cô đơn?
Không ngờ, mắt cô đỏ hoe. Tôi luống cuống giải thích thì cô bật cười, gật đầu nhẹ.
Thế là, 61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu.
Ngày cưới, tôi mặc áo dài gấm màu nâu sẫm, cô mặc áo dài lụa trắng, tóc vấn đơn giản, cài một chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu. Bạn bè, hàng xóm đến chúc mừng đông đủ. Ai cũng bảo: “Trông cô chú như hồi trẻ lại.”
Tôi cũng thấy mình trẻ thật. Tối đó, chúng tôi dọn dẹp xong mâm cỗ thì đã gần 10 giờ. Tôi pha sẵn cho cô ly sữa nóng, rồi khệ nệ đóng cửa, tắt đèn ngoài hiên.
Đêm t/ân hô//n – cái đêm mà suốt tuổi già tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có nữa – cuối cùng cũng tới.
Khi tôi vừa c//ởi á///o cô, tôi gi/ật mình th/ảng th/ốt...ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇