Tin Nóng

Tin Nóng Tin hay mỗi ngày
(1)

Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái...
30/10/2025

Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì, đổi số tiền thành 300.000 vì thực đơn quá sơ sài, chưa kể tiền xăng đi lại, tưởng chuyện chỉ thế là xong nhưng nào ngờ tối đó về nhà cả nhóm xấu hổ tột cùng khi nhận được tin nhắn... 👇👇

1 tháng không thấy con gái về thăm, mẹ sang chơi ngửi thấy m/ùi hô/i nồ/ng nặ/c từ ngoài cổng, để rồi ch//ết lặng khi th...
30/10/2025

1 tháng không thấy con gái về thăm, mẹ sang chơi ngửi thấy m/ùi hô/i nồ/ng nặ/c từ ngoài cổng, để rồi ch//ết lặng khi thấy bao tải con rể gi///ấu dưới gầm giường...
Một buổi sáng đầu tháng, bà Hạnh ngồi trên chiếc ghế tre ngoài hiên, đôi mắt hướng về con đường dẫn ra thành phố. Đã tròn một tháng, con gái bà – Thủy – không về thăm mẹ như thường lệ. Từ trước đến nay, cứ cuối tuần, Thủy đều bắt xe về quê, ngồi trò chuyện, ăn bữa cơm giản dị cùng bà. Nhưng lần này, kể cả những tin nhắn cũng bặt vô âm tín. Bà Hạnh gọi điện, số máy báo không liên lạc được.
Trong lòng bà, một lin/h cả/m b/ất a/n dấy lên. “Hay con bé bận quá mà quên gọi cho mẹ?” – bà tự trấn an, nhưng nỗi lo cứ cuồn cuộn không yên.
Hôm ấy, bà quyết định bắt chuyến xe sớm lên thành phố tìm con. Căn nhà Thủy thuê chung với chồng – Quân – nằm trong một con hẻm sâu. Bà vừa bước xuống xe đã thấy ngột ngạt, nhưng không hiểu vì sao. Đến gần cổng, một m/ùi h/ôi l//ạ xộc thẳng vào mũi, nồ/ng n/ặc đến mức bà phải đưa tay bịt mũi.
“Chắc rá//c chất đống đâu đây thôi…” – bà nghĩ, nhưng khi nhìn quanh, con hẻm sạch sẽ, hàng xóm cũng không có dấu hiệu gì b/ất thư/ờng. M/ùi h//ôi ấy rõ ràng phát ra từ trong căn nhà của con gái.
Bà ru/n ru//n gõ cửa. Không ai trả lời. Gõ thêm lần nữa, vẫn im lìm. Đẩy nhẹ cánh cửa, bất ngờ nó hé mở. Bên trong tối om, rèm cửa kéo kín, không một ánh sáng lọt vào.
“Thủy ơi! Con có nhà không?” – giọng bà nghẹn lại. Vẫn không một âm thanh đáp trả.
Bà Hạnh bước vào, tiếng dép lẹp xẹp vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mù///i h///ôi càng lúc càng nặng, khiến bà choá//ng ván//g. Bà lần mò bật công tắc điện, nhưng bóng đèn chập chờn rồi tắt ngúm. Trong thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra từ khe cửa, bà lờ mờ thấy đồ đạc bừa bộn, chén bát chất đống trên bàn, sàn nhà vương vãi quần áo.
“Trời ơi, sao nhà cửa ra nông nỗi này?” – bà lẩm bẩm.
Đi ngang qua phòng ngủ, bà gi//ật mình khi nghe thấy tiếng động khẽ, như có ai đó vừa vội vã dịch chuyển thứ gì. Cánh cửa phòng khép hờ. Bà ru/n tay đẩ/y vào.
Một cảnh tượng hiện ra khiến bà ch//ết lặn//g: dưới gầm giường, có một bao tải cũ kỹ, to b/ất thư/ờng. Trên đó, lo//ang l//ổ những vệt thâm sẫm.Tim bà thắt lại. Bà qu//ỵ xu/ống, bàn tay ru/n r/ẩy chạm vào mép bao tải. Chỉ cần mở hé, bà như sé/t đá//nh ng/ang t/ai khi thấy bên trong là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...Ngày mới cưới, H...
30/10/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ...Bạn đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Người xưa có câu: 'Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy’, nghĩa là gì?
30/10/2025

Người xưa có câu: 'Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy’, nghĩa là gì?

Ông bà có câu: ”Trước cửa nhà có tam xung thì mất người, mất cả tiiền bạc”, vậy tam xung ở đây là gì? 👇
30/10/2025

Ông bà có câu: ”Trước cửa nhà có tam xung thì mất người, mất cả tiiền bạc”, vậy tam xung ở đây là gì? 👇

Trồng khế 2 vị trí này: Trấn yểm của cải, 10 nhà làm thì 9 nhà đổi vận thành công, nghèo hóa giàu 👇👇👇
30/10/2025

Trồng khế 2 vị trí này: Trấn yểm của cải, 10 nhà làm thì 9 nhà đổi vận thành công, nghèo hóa giàu 👇👇👇

30/10/2025

Con trai đỗ thủ khoa đại học, mẹ chồng khao cả làng 1200 mâm cỗ . Đến lúc dân làng tới nhìn hơn 1000 đĩa gà chuẩn bị lên mâm ai cũng ki.nh hã.i bỏ về luôn…Lúc trưởng thôn đến mẹ chồng mới ngã ngửa hóa ra…......ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN👇

30/10/2025

Ngày 20/10, chồng cho mẹ chồng 1 triệu, em gái chồng 500k nhưng chẳng mảy may mua cho vợ hay mẹ vợ thứ gì, anh nói đã là vợ chồng với nhau thì quan trọng gì mấy thứ quà cáp, tôi không ăn cơm mẹ chồng vẫn gọi ra rửa bát "cô đừng có trốn việc"...👇
Ngày 20/10, tôi tan làm về muộn, người mệt rã rời. Vừa bước vào nhà, thấy chồng cười nói với mẹ và em gái, trên bàn là bó hoa nhỏ và vài món quà gói giấy bóng loáng. Anh vui vẻ:
– Con chúc mẹ ngày 20/10 vui vẻ, khỏe mạnh ạ.
Mẹ chồng cười híp mắt. Rồi anh quay sang đưa cho cô em gái chiếc túi nhỏ:
– Còn của em đây, chị dâu chọn cho đấy.
Cô ta hí hửng mở ra, bên trong là thỏi son mới tinh.
Tôi đứng ch/ế/t lặ/ng. Thỏi son đó… tôi là người gợi ý mua cho em, tưởng rằng chồng sẽ tặng tôi nữa, ai ngờ—không một bông hoa, không một lời chúc.
Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi khẽ:
– Anh… không có gì cho em à?
Anh nhún vai:
– Ừ thì vợ chồng rồi, quan trọng gì mấy thứ hình thức. Em là vợ anh, ngày nào chả là 20/10.
Câu nói nhẹ tênh như tát vào mặt tôi. Một triệu cho mẹ, năm trăm nghìn cho em gái, còn vợ thì… “ngày nào chả là 20/10”.
Tối đó, mâm cơm dọn ra thơm phức mà tôi chẳng muốn động đũa. Cả nhà ngồi ăn, tiếng bát đũa lách cách. Tôi ngồi trong phòng, lòng tức ngh/ẹn, nước mắt rơi không kiểm soát.
Bỗng ngoài kia vang lên tiếng mẹ chồng:
– Con dâu đâu rồi, ăn với uống gì, có ra rửa bát không thì bảo, trốn việc à?!
Tôi nắm chặt tay, móng tay b/ấm vào da. Cả ngày đi làm m/ệt nhoài, tối về còn nghe những lời như d/a/o c/ứ/a. Từ trong phòng, tôi bước ra, nhìn thẳng vào mẹ chồng, giọng run nhưng rõ ràng:
– Hôm nay là ngày 20/10, con cũng là phụ nữ. Con nghĩ… ít nhất hôm nay, con có quyền được nghỉ một bữa, được ăn cơm ngon, được nghe lời chúc tử tế, chứ không phải bị sai như người giúp việc.
Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng the thé:
– Cô nói hay nhỉ! Tôi si/nh ra nó, kia là em ru/ột nó, chẳng nhẽ nó không có quà? Còn cô… cô chỉ là người dưng thôi!
,.....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇 Ẩn bớt

BIDV vừa ra thông báo kh:.ẩ:n cho khách hàng trên cả nước 👇
30/10/2025

BIDV vừa ra thông báo kh:.ẩ:n cho khách hàng trên cả nước 👇

30/10/2025

𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐜𝐚̣̂𝐲 𝐠𝐢 𝐚̀𝐮 𝐡 𝐚̆́𝐭 𝐜𝐚̀ 𝐩𝐡𝐞̂ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐮̛̃ đ𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐯𝐚̆𝐧 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠, đ𝐮́𝐧𝐠 𝟓 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐬𝐚𝐮, 𝐠𝐢𝐚́𝐦 đ𝐨̂́𝐜 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐫 𝐮𝐧 𝐥:𝐚̂̉𝐲 𝐛:𝐚̂̉𝐲, 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐠𝐨̣𝐢 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐱𝐢𝐧 𝐭𝐡𝐚...
Công ty tôi làm việc có một cô nhân viên mới tên là Mai Anh — xinh đẹp, con nhà gi àu, lại là cháu họ của một cổ đông lớn. Từ ngày cô ta bước chân vào văn phòng, ai cũng phải để ý. Mỗi sáng Mai Anh bước vào với túi xách hàng hiệu, giày cao gót bóng loáng, nước hoa nồng nàn. Cô ta nhìn mọi người bằng ánh mắt nửa kh inh kh ỉnh, nửa dò xét.
Ngược lại, Lan, đồng nghiệp cùng phòng với cô ta, lại hoàn toàn trái ngược. Lan hiền lành, ít nói, ăn mặc giản dị, thường chỉ mặc sơ mi trắng, quần vải, đôi giày bệt đã sờn. Lan làm việc chăm chỉ, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng có lẽ chính sự kh/iêm tố/n ấy khiến cô trở thành “mục tiêu dễ tr//êu”.
Sáng hôm đó, văn phòng đang yên tĩnh thì Mai Anh bước vào với cốc cà phê đá lạnh trên tay. Cô ta nhìn Lan đang cúi xuống xếp hồ sơ, khẽ nhếch môi:
“Chị Lan, sao chị vẫn mặc mấy bộ đồ qu//ê m///ùa thế nhỉ? Làm ở đây mà nhìn như giúp việc trong nhà ấy.”
Một vài người cười gượng, số khác giả vờ không nghe thấy. Lan chỉ khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Chị quen rồi, miễn sao công việc tốt là được.”
Câu nói đó như đổ thêm dầu vào l//ửa. Mai Anh nhướng mày, giọng chu/a ch//át:
“Ờ, chắc chị không hiểu, đây là công ty lớn, không phải chỗ ai cũng vào được đâu. Có lẽ chị nên cảm ơn tôi vì cho chị học hỏi cách sống đẳng cấp hơn!”
Lan vẫn im lặng. Cô chỉ lùi lại, định trá/nh đi chỗ khác, thì b//ất ng//ờ — “Bốp!” — cốc cà phê trên tay Mai Anh hấ/t thẳ/ng vào người Lan.
Cà phê nóng đổ tràn lên áo, loa/ng l/ổ cả thân trước. Mọi người s/ững s/ờ. Lan khựng lại, tay ru/n ru/n cầm chiếc khăn giấy lau vội, đôi mắt đỏ hoe.
“Trời ơi, x/in lỗ/i nhé!” – Mai Anh cư//ời k//hẩy – “Tay tôi tr/ượt thôi mà.
Không khí trong văn phòng lạnh ngắt. Một nhân viên định bước tới giúp, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng giám đốc bật mở.
Giám đốc Minh Khang — người đ àn ông điềm đạm, nổi tiếng nghiêm khắc — bước ra. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
Ánh mắt anh dừng lại trên Lan – người phụ nữ tóc ư//ớt s//ũng, áo dính cà phê, đứng lặng trong góc. Còn Mai Anh thì tỏ vẻ bình thản, nghĩ rằng giám đốc sẽ b ê/nh mình vì cô là “người có qu///an h///ệ”.
Anh tiến đến gần, giọng trầm thấp nhưng rắn rỏi:
“Cô làm gì thế này?”
Mai Anh cười ngượng:
“Dạ… chỉ là hi/ểu lầ/m nhỏ thôi anh, em… à, tôi không cố ý.”
Khang nhìn cô một lúc lâu rồi quay sang nắm tay Lan, giọng dịu đi:
“Em có sao không? Bị b//ỏng không?”
Cả phòng ch ê't lặ//ng. Chữ “em” vừa thốt ra khiến ai nấy đều nhìn nhau ki/nh ng//ạc. Lan cúi đầu, khẽ đáp:
“Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Không ai ngờ — người phụ nữ giản dị ấy lại chính là...
Bạn đọc tiếp nội dung P2 câu chuyện dưới bình luận 👇

30/10/2025

Cô gái ᴍ;/ ù cuối xóm Kết Hôn với Anh Trai ɴɢốᴄ ɴɢếᴄʜ trong khi đang Có Bầu với cậu Em Trai đào hoa chuyên lừ;/a gái ở cái làng này, ai cũng tưởng cô bị lừ;/a cho đến khi đám cưới xong xuôi, cô vứt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn rồi tuyên bố...
Ở cái làng Đồng Gió nhỏ xíu, ai cũng biết chuyện cô Mai — cô gái m;/ ù nhưng xinh hiền, nói năng dịu dàng — được nhà họ Tân thương tình, cho ở nhờ sau vụ chá--y năm cô 12 tuổi.
Nhà họ Tân có hai anh em:
Anh trai là Tân, hiền lành nhưng đầu óc chậm chạp, chỉ biết làm ruộng.
Em trai là Tuấn, giỏi ăn nói, bảnh bao, dân làng gọi là “Tuấn Đào Hoa” vì cứ đi qua con gái làng nào cũng có người trúng tiếng sét ái tình.
Không ai ngờ, chính Tuấn lại đem lòng thương cô gái m--ù ấy.
Tình cảm nảy sinh trong lé;/n l;/út, ban đầu chỉ là anh dắt cô đi chợ, chỉ cho cô nhận biết hương vị — dần dần thành những buổi nắm tay bên bờ đê, những lời thề hẹn vụng trộ--m.
Rồi Mai có bầu.
Cả làng rộ tin, nhưng Tuấn bặt vô âm tín.
Mẹ Tuấn vì sợ mất mặt, vội vàng ép Mai cưới Tân – người anh ngốc nghếch, nói là để “che mặt họ hàng, cứu danh dự nhà này”.
Ai cũng thương cho cô gái m;/ù, tưởng đời cô coi như hết, bị lừa, bị ép cưới người chẳng hiểu gì.
Ngày cưới, làng dưới làng trên kéo đến xem như hội.
Người chép miệng, người lắc đầu, bảo:
“Con Mai tội quá, bị thằng Tuấn nó chơi cho chử;/a rồi bắt cưới thằng ngốc!”
Nhưng họ đâu ngờ, Mai không rơi một giọt nước mắt.
Cô mặc váy cưới trắng, mái tóc xõa nhẹ, bước đi chậm rãi trong tiếng trống rộn ràng.
Tối hôm đó, giữa tiệc cưới, khi mọi người vừa nâng ly chúc mừng, Mai đột ngột rút trong túi váy ra một phong bì dày, đặt xuống bàn trước mặt mẹ chồng và Tuấn, rồi nói chậm rãi khiến cả nhà náo loạn... 👇👇

Mẹ chồng k//eo ki//ệt mời 30 khách, làm 5 mâm cỗ đến dự đám giỗ bố chồng nhưng chỉ đưa con dâu 200 ngàn. Bà còn bảo làm ...
30/10/2025

Mẹ chồng k//eo ki//ệt mời 30 khách, làm 5 mâm cỗ đến dự đám giỗ bố chồng nhưng chỉ đưa con dâu 200 ngàn. Bà còn bảo làm cỗ tử tế không được để bà m/ất mặt và c/ái k/ết khiến bà ch//ết sững...
Hôm đó là ngày giỗ của bố chồng. Từ sáng sớm, bà Thắm – mẹ chồng tôi – đã tất bật gọi điện khắp nơi mời họ hàng, bạn bè. Bà nói như ra lệnh: “Huệ này, mẹ mời tầm ba chục người. Con lo làm năm mâm cỗ cho tử tế vào, mẹ không muốn m/ất mặt với thiên hạ đâu đấy.”
Tôi gật đầu, hỏi nhẹ: “Vâng ạ, mẹ cho con ít tiền để con ra chợ mua đồ nha?”. Bà lôi trong túi ra xấp tiền lẻ, đếm lạch cạch rồi chìa ra đúng 200 nghìn: “Đây, cầm đi. Liệu mà chi cho khéo, đừng có phung phí. Ngày xưa mẹ nấu cả chục mâm hết có trăm rưỡi!”
Tôi sững người. Giờ một con gà cũng gần 300 ngàn, chưa kể thịt, cá, rau, gia vị… nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của bà, tôi chỉ cười gượng. Nhưng trong lòng tôi lúc ấy, có gì đó ngh//ẹn lại. Tử tế bằng… 200 nghìn sao? Đây không phải lần đầu tiên mẹ chồng đưa tiền làm cỗ kiểu này. Mọi lần tôi đều khiến bà đẹp mặt, nhưng hôm nay tôi quyết định chốt hạ…
Đến trưa khách khứa kéo đến đông đủ. Bà Thắm mặc áo nhung đỏ, môi son rực, miệng cười nói liên hồi, vẻ mặt hãnh diện lắm. Tôi từ trong bếp bưng mâm cỗ đầu tiên ra. Ai cũng nhao nhao nhìn...
xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Address

BINH DINH
Binh Dinh
55000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin Nóng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tin Nóng:

Share