04/09/2025
Trở Về “Nhà”
Ai rồi cũng sẽ tìm được đường trở về “nhà”.
“Nhà”, không chỉ là một nơi chốn cụ thể, mà là không gian bên trong, nơi tâm hồn được nghỉ ngơi, vững vàng và tự do.
Trước đây, mình từng viết về hành trình quay về “nhà” của bản thân. Theo thời gian, định nghĩa ấy ngày càng rõ ràng hơn, vững chắc hơn, và sâu sắc hơn. “Nhà” không còn là điều gì mơ hồ, mà là sự trưởng thành nội tâm: là kiên nhẫn, là lòng từ bi, là sự vị tha dành cho chính mình. Khi dám nhìn thẳng vào những phần vô thức, những góc khuất của bản thân, mình mới thấy được cái gốc bên trong đang dần trở nên vững vàng. Từ cái gốc ấy, sự sống bắt đầu đâm chồi, từng ngày, dù chậm rãi nhưng chắc chắn.
Nhìn lại chặng đường đã đi qua, mình biết rằng từng bước chậm rãi ấy chưa bao giờ là uổng phí. Nếu một ngày nào đó, khi về già, mình ngoái nhìn lại, có lẽ mình sẽ mỉm cười. Bởi đó là mốc trưởng thành đáng nhớ: một năm kiên trì bền bỉ, nhổ sạch những cỏ dại, lau chùi từng ngóc ngách, và bài trí lại “căn nhà” nội tâm một cách chỉnh chu. Để rồi, “nhà” không còn chỉ là khái niệm, mà trở thành nơi chốn thật sự để mình trở về.
Có những năm tháng, mình từng mải miết chạy đi tìm tự do ngoài kia. Và rồi một ngày, mình ồ lên: “Hóa ra, tự do quan trọng nhất chính là sự tự do trong tâm trí.” Khi không còn bị ràng buộc, không bị kiểm soát bởi bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì, mình mới thật sự thở ra nhẹ nhõm. Trong không gian ấy, bản thân có thể sáng tạo, có thể sống trọn vẹn với những gì sâu thẳm nhất trong lòng.
Dạo này, mình hơi tham lam, nhận nhiều việc cùng một lúc. Nhưng chính những ngày bận rộn đó lại thôi thúc mình quyết tâm rèn tâm hồn vững vàng hơn. Mình muốn rèn bản thân trong “lửa”- để dù có bước vào môi trường khắc nghiệt thế nào, tâm hồn vẫn giữ được sự an yên. Bởi mình nhận ra: sự bình an không nằm ở những gì người khác mang đến, cũng không nằm ở sự công nhận từ bên ngoài. Sự bình an chỉ hiện hữu khi mình đủ hiện diện với chính mình, ngay tại khoảnh khắc này. Và đó mới là sự trọn vẹn, sự tự do tuyệt đối.
Hóa ra, hành trình trở về “nhà” không phải chỉ một lần rồi xong. Nó là hành trình cả đời. Mỗi ngày, mình đều phải học cách gõ cửa và bước vào “nhà” thêm một lần nữa,bằng sự hiện diện, bằng lòng kiên nhẫn, và bằng tình thương dành cho chính mình.