LÊ Thank You

LÊ Thank You Tìm tự do trong từng con chữ ✍️

“𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐭𝐫𝐨̣𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐦𝐚̀ 𝐛𝐚̣𝐧 𝐜𝐡𝐨̣𝐧, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐛𝐚̣𝐧.”Nghe qua thì có vẻ buồn cười, nhưng ai đã và đang trê...
20/08/2025

“𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐭𝐫𝐨̣𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐦𝐚̀ 𝐛𝐚̣𝐧 𝐜𝐡𝐨̣𝐧, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐛𝐚̣𝐧.”
Nghe qua thì có vẻ buồn cười, nhưng ai đã và đang trên hành trình tìm hiểu và thấu cảm chính mình, chắc chắn sẽ hiểu điều này chân thật đến mức nào. Nó không dễ, và không phải ai cũng dám đối diện.
Có những giai đoạn, mình từng đeo lên đủ loại “mặt nạ”: mặt nạ của kỳ vọng gia đình, mặt nạ của xã hội, và cả những tham vọng do chính bản thân mình tô vẽ. Mình từng cắm đầu vào công việc, sự nghiệp, tiền bạc… với hy vọng chúng có thể xóa tan những nỗi lo và mang lại sự bình an cho mình và người thân. Nhưng rồi, khi mọi thứ không thuận lợi, cú sốc ấy như tát thẳng vào mặt mình:
“Ồ, hóa ra bấy lâu nay, mình chỉ lo chạy ra bên ngoài, mà quên mất bên trong tâm hồn mình đang kêu gào thảm thiết vì chẳng được lắng nghe.”
Từ lúc đó, mình bắt đầu quay vào trong để tự hỏi: “Đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑔𝑖̀ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑠𝑢̛̣ 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑡𝑎̂𝑚 ℎ𝑜̂̀𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑜̛́𝑛 𝑙𝑒̂𝑛? 𝐿𝑎̀𝑚 𝑠𝑎𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑖𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑎̂̀𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ ℎ𝑜̀𝑎 ℎ𝑜̛̣𝑝 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖, 𝑚𝑎̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑛 𝑘ℎ𝑎́𝑛𝑔 ℎ𝑎𝑦 đ𝑜̂́𝑖 𝑙𝑎̣̂𝑝?”
Mình chưa có tất cả câu trả lời, nhưng có một điều mình chắc chắn: 𝒄𝒉𝒐̣𝒏 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 chính là chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa ấy.
𝐆𝐨́𝐜 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐡𝐨̣𝐜:
- Tâm lý học gọi đó là 𝑡𝑢̛̣ 𝑡𝑢̛̀ 𝑏𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑏𝑎̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 (𝑠𝑒𝑙𝑓-𝑐𝑜𝑚𝑝𝑎𝑠𝑠𝑖𝑜𝑛). Giáo sư Kristin Neff (ĐH Texas) đã chỉ ra rằng những ai biết yêu thương chính mình thì có sức mạnh vượt qua thất bại và áp lực cuộc sống tốt hơn.
- Lý thuyết 𝑡𝑢̛̣ 𝑞𝑢𝑦𝑒̂́𝑡 (𝑠𝑒𝑙𝑓-𝑑𝑒𝑡𝑒𝑟𝑚𝑖𝑛𝑎𝑡𝑖𝑜𝑛 𝑡ℎ𝑒𝑜𝑟𝑦) của Ryan & Deci cũng nhấn mạnh: khi con người sống đúng với nhu cầu nội tại thay vì chạy theo chuẩn mực bên ngoài, họ đạt được hạnh phúc và động lực bền vững.
- Ngay cả khoa học thần kinh cũng cho thấy: khi ta chỉ đuổi theo thành tích, não tiết dopamine, tạo hưng phấn ngắn hạn nhưng dễ rơi vào trống rỗng. Ngược lại, khi ta lắng nghe chính mình, não tiết serotonin và oxytocin, mang lại bình an, kết nối và hạnh phúc lâu dài.
Nói cách khác, chọn bản thân không hề ích kỷ. Đó là đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒊𝒆̂𝒏 𝒒𝒖𝒚𝒆̂́𝒕 để có thể mở rộng cánh cửa kết nối tâm hồn mình với thế giới ngoài kia.
Hành trình này vẫn còn đầy thử thách, nhưng mình biết rằng, từng ngày qua, mình đã và đang học cách mở khóa dần cánh cửa bên trong: thấu hiểu bản thân, chấp nhận bản thân, và chuyển hóa bản thân một cách sâu sắc.
Và cánh cửa ấy sẽ mở ra, không ầm ào, không vội vã, mà một cách chậm rãi, vững vàng, và chân thật nhất.
Nếu bạn đang chênh vênh giữa cuộc đời, hãy thử dừng lại và tự hỏi:
“𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒒𝒖𝒂𝒏 𝒕𝒓𝒐̣𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒎𝒂̀ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒐̣𝒏 𝒉𝒐̂𝒎 𝒏𝒂𝒚, 𝒄𝒐́ 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈?”

𝐁𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐯𝐮̀𝐧𝐠 𝐚𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧, 𝐤𝐡𝐨́ 𝐡𝐚𝐲 𝐝𝐞̂̃?Cách đây vài hôm, mình tình cờ đọc một bài viết trên Facebook. Một bạn tr...
18/08/2025

𝐁𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐯𝐮̀𝐧𝐠 𝐚𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧, 𝐤𝐡𝐨́ 𝐡𝐚𝐲 𝐝𝐞̂̃?
Cách đây vài hôm, mình tình cờ đọc một bài viết trên Facebook. Một bạn trẻ chia sẻ:
“𝑁𝑎̆𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 28 𝑡𝑢𝑜̂̉𝑖, 𝑣𝑢̛̀𝑎 𝑛𝑔ℎ𝑖̉ 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑓𝑢𝑙𝑙-𝑡𝑖𝑚𝑒. 𝑀𝑖̀𝑛ℎ 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑘ℎ𝑎́ 𝑐ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑒̂𝑛ℎ 𝑣𝑒̂̀ 𝑏𝑎̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑠𝑢̛̣ 𝑛𝑔ℎ𝑖𝑒̣̂𝑝. 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑖̣ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑜 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑢𝑦𝑒̂𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑖̀𝑚 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 đ𝑖̣𝑛ℎ ℎ𝑢̛𝑜̛́𝑛𝑔 đ𝑢́𝑛𝑔 đ𝑎̆́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔?”
Có hàng chục bình luận, nhưng mình nhớ nhất một câu:
“𝐐𝐮𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐚𝐲 𝐯𝐢̀ 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐫𝐚 𝐛𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢.”
Câu nói đó đã đánh động mình, bởi nó giống hệt con đường mình từng đi, con đường tìm lại ý nghĩa sống từ bên trong chính mình.
𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐞̂𝐧𝐡
Hơn 2 năm trước, mình cũng từng đứng ở ngã rẽ. Sau đại dịch Covid-19, nền kinh tế vẫn đầy bất ổn. Ai cũng e dè, còn mình thì lại đưa ra một quyết định “không giống ai”: rời bỏ công việc an toàn, bước vào khoảng không mịt mù phía trước.
Nhớ lại, mình vừa buồn cười, vừa cảm phục chính mình: “𝑂̂𝑖, 𝑠𝑎𝑜 𝑙𝑢́𝑐 đ𝑜́ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑑𝑎́𝑚 𝑙𝑖𝑒̂̀𝑢 đ𝑒̂́𝑛 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑛ℎ𝑖̉?”
Thực ra, trước và sau khi nghỉ việc, mình đã bị tâm trí xoay vần dữ dội:
-Hàng tá nỗi lo “liệu mình có sai lầm không?”.
-Những viễn cảnh tương lai mơ hồ, đen tối.
-Những đêm dài trằn trọc, tự hỏi liệu mình có đánh mất tất cả.
Điều mình tiếc nhất, là đã dành quá nhiều năng lượng cho việc lo lắng, thứ không giúp ích gì cả. Nhưng nếu bỏ qua phần đó, thì điều mình tự hào nhất, chính là 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 đ𝒂̃ 𝒅𝒂́𝒎 𝒃𝒖̛𝒐̛́𝒄 đ𝒊.
𝐊𝐡𝐢 𝐬𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐦𝐮̀ 𝐝𝐚̀𝐲 đ𝐚̣̆𝐜
Khoảng thời gian ấy giống như đi trong màn sương. Mọi thứ mờ mịt, không rõ ràng. Nhưng điều kỳ diệu là, khi bạn can đảm bước từng bước, bạn sẽ dần nhận ra:
-Trong sương mù vẫn có ánh sáng.
-Trong hoang mang vẫn có bài học.
-Và trong bất định lại ẩn chứa một sức mạnh giúp bạn trưởng thành.
Chính giai đoạn chông chênh đó đã rèn cho mình bản lĩnh, sự kiên nhẫn, và kỹ năng sống mà trước đây chưa từng có. Nó dạy mình cách đứng vững ngay cả khi không còn chỗ dựa, cách lắng nghe nội tâm thay vì chạy theo ồn ào ngoài kia.
𝐊𝐡𝐨́ 𝐡𝐚𝐲 𝐝𝐞̂̃?
Nếu ai hỏi: “𝐵𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑟𝑎 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑣𝑢̀𝑛𝑔 𝑎𝑛 𝑡𝑜𝑎̀𝑛, 𝑘ℎ𝑜́ ℎ𝑎𝑦 𝑑𝑒̂̃?”
Mình sẽ trả lời: 𝑲𝒉𝒐́ 𝒍𝒂̆́𝒎, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒅𝒆̂̃ 𝒍𝒂̆́𝒎.
-𝑲𝒉𝒐́ vì ta phải đối diện với nỗi sợ, với khoảng trống không chắc chắn.
-𝑫𝒆̂̃ vì thật ra, chỉ cần một khoảnh khắc dám bước đi, bạn đã thoát ra khỏi nó rồi.
Vùng an toàn khiến ta yên ổn, nhưng cũng khiến ta giậm chân. Còn khi dám rời đi, ta mới có cơ hội nhìn thấy những khả năng khác của chính mình.
𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐚𝐢 đ𝐚𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐞̂𝐧𝐡
Nếu bạn đang đứng giữa ngã ba đường, xin hãy thử một lần quay vào bên trong. Hãy để bản thân ngồi lại, tĩnh lặng và lắng nghe xem: đâu là điều bạn thật sự khao khát? đâu là giá trị bạn muốn sống cùng?
Bạn không cần phải biết chính xác tương lai 10 năm nữa sẽ thế nào. Chỉ cần dũng cảm đặt một bước chân ra khỏi vùng an toàn, rồi bước tiếp từng chút một. Cuộc sống sẽ từ từ chỉ đường cho bạn.
Và đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra:
Đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒌𝒉𝒐́ 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒓𝒂, 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒊𝒏 𝒓𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒙𝒖̛́𝒏𝒈 đ𝒂́𝒏𝒈 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒂̂́𝒚.
"Có thể bạn sẽ run rẩy khi bắt đầu, nhưng hãy nhớ: mọi con đường trưởng thành đều bắt đầu từ một lần dám liều lĩnh."

𝐒𝐮̛̣ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐡𝐨́𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐨̂́𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐡𝐞̣̂ - 𝐇𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐯𝐞̂̀ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠Nghe tiêu đề, bạn có thể nghĩ đây chỉ l...
11/08/2025

𝐒𝐮̛̣ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐡𝐨́𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐨̂́𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐡𝐞̣̂ - 𝐇𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐯𝐞̂̀ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠
Nghe tiêu đề, bạn có thể nghĩ đây chỉ là một góc nhìn mang tính cá nhân. Và đúng vậy, đây là trải nghiệm thật của tôi - những gì tôi đã sống qua, chiêm nghiệm và đúc kết cho riêng mình.
Trước một mối quan hệ, tôi nghĩ mình đã hiểu bản thân. Tôi biết mình muốn gì, không thích gì, đâu là điểm mạnh và điểm yếu. Nhưng thực tế, tôi chỉ đang sống với phần “ánh sáng” của mình, những gì tôi chấp nhận và cảm thấy tự hào. Tôi chưa từng thật sự đối diện với những vùng tối sâu bên trong.
Rồi mối quan hệ ấy đến, như một tấm gương phản chiếu mình. Carl Jung gọi đó là “tấm gương của cái bóng”. Trong gương ấy, tôi nhìn thấy cả những điều tôi muốn giữ lẫn những thứ tôi từng né tránh. Những phản ứng bộc phát, những cảm xúc tiêu cực, những nỗi sợ… tất cả hiện lên rất rõ, cả khi mối quan hệ đang diễn ra và sau khi nó khép lại.
Phần tối đó - 𝐬𝐡𝐚𝐝𝐨𝐰, không phải là thứ gì bên ngoài, mà nằm ngay trong chính bản thân mình. Thông qua một người khác, nó được soi sáng và hiện rõ. Và bóng tối đó, thực chất, là một phần của bản ngã, cái tôi sâu thẳm.
Tại sao sau mối quan hệ, tôi cảm thấy như cuộc đời mình mở ra một chương mới? Bởi nó giống như kết thúc một chu kỳ lặp lại: sự tìm kiếm một mối quan hệ bền vững, sự kỳ vọng mà tôi từng đặt trọn lên một người. Dù phải mất một khoảng thời gian khá lâu để cân bằng lại cuộc sống, nhưng khi nhìn lại, đó chính là chặng hành trình mà tôi đã thật sự đối mặt với bóng tối của mình, kiên nhẫn từng chút một, nhìn bản thân thay đổi, chuyển hóa và trưởng thành hơn. Vì tôi đã nhận ra bản chất của một mối quan hệ: nó phản ánh tất cả những gì bên trong mình. Và khi đủ can đảm đi sâu vào bên trong, mình mới có thể từ từ tự chữa lành những tổn thương cũ, cả những vết thương từ quá khứ, từ thuở bé mà chính mình từng mang theo.
𝐊𝐡𝐢 𝐜𝐚́𝐧𝐡 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐤𝐡𝐞́𝐩 𝐥𝐚̣𝐢
Kết thúc một mối quan hệ không chỉ là mất đi một người, mà còn là mất đi một điểm tựa quen thuộc. Giống như khi đang đi giữa một khu rừng, con đường trước mặt bỗng biến mất, và ta phải đứng yên giữa khoảng không. Lúc ấy, ta buộc phải nhìn quanh, và lần đầu tiên, nhận ra mình đang ở đâu.
Khoảng lặng ấy, dù khó chịu, lại mở ra một hành trình khác: hành trình soi chiếu và khai quật bên trong.
𝐇𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐬𝐨𝐢 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐮
Tôi bắt đầu nhìn lại mọi thứ như một nhà khảo cổ. Từng lớp đất của ký ức, cảm xúc, thói quen… được tôi gạt sang một bên để tìm ra những gì nằm ẩn bên dưới.
Tôi tìm thấy những “𝐦𝐚̉𝐧𝐡 𝐠𝐨̂́𝐦”: là những giá trị tốt đẹp mình từng quên mất.
Tôi cũng tìm thấy những “𝐦𝐚̉𝐧𝐡 𝐯𝐨̛̃” : là những niềm tin giới hạn và vết thương cũ đang âm thầm chi phối cách tôi yêu, cách tôi phản ứng.
Mỗi phát hiện đều khiến tôi hiểu hơn về bản thân, không phải để phán xét, mà để nhìn rõ và sắp xếp lại.
𝐁𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐬𝐚𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚𝐢 đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐦𝐨̛́𝐢
Qua quá trình này, tôi nhận ra: sự chữa lành không đến từ việc xóa bỏ quá khứ, mà đến từ việc đặt mọi thứ đúng vị trí của nó. Giống như khi ráp lại một bức tranh ghép, ta không thể bỏ qua những mảnh tối màu, vì chính chúng làm cho toàn bộ bức tranh có chiều sâu.
Kể từ đó, tôi không còn nhìn mối quan hệ như một điểm đến. Chúng chỉ là những cột mốc trên hành trình dài hơn - hành trình khám phá, hiểu và trở thành chính mình một cách trọn vẹn.
Và rồi tôi nhận ra: đôi khi, mất đi một mối quan hệ không phải là mất mát, mà là cơ hội để tìm thấy điều quý giá nhất - chính là bản thân mình.
𝐓𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐤𝐡𝐢 𝐤𝐡𝐞́𝐩 𝐥𝐚̣𝐢, tôi nhìn lại toàn bộ chặng đường đã đi qua: từ lúc đối diện với bóng tối của chính mình, kiên nhẫn từng chút một để thay đổi, cho đến khi nhận ra giá trị cốt lõi mà mối quan hệ đã soi sáng.
𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐞̂́𝐭
Và khi bước ra khỏi hành trình ấy, tôi hiểu rằng: đôi khi, một mối quan hệ đến không phải để ở lại, mà để đánh thức. Nó có thể lấy đi của ta nhiều thứ, nhưng cũng trao lại cho ta món quà quý nhất - sự nhận biết về chính mình.
Bởi khi bạn thực sự nhìn vào bên trong, bạn sẽ thấy: thứ bạn tìm kiếm bấy lâu không nằm ở một ai khác, mà ở ngay trong chính bạn. Và từ khoảnh khắc ấy, bạn không còn đi tìm ai để “lấp đầy” mình nữa, mà bắt đầu sống trọn vẹn từ bên trong, để bất kỳ mối quan hệ nào đến sau này cũng trở nên tự do và đủ đầy.

𝐒𝐮̛̣ 𝐭𝐮̛̣ 𝐝𝐨 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐚̂𝐦 𝐭𝐫𝐢́Đây là bức tranh mình vẽ cách đây vài tháng, sau hơn 20 năm mình mới cầm lại cây bút vẽ, kể ...
04/08/2025

𝐒𝐮̛̣ 𝐭𝐮̛̣ 𝐝𝐨 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐚̂𝐦 𝐭𝐫𝐢́
Đây là bức tranh mình vẽ cách đây vài tháng, sau hơn 20 năm mình mới cầm lại cây bút vẽ, kể từ thời tiểu học. Mình không vẽ đẹp, thật lòng là vậy. Nhưng bức tranh này, với riêng mình, lại mang một ý nghĩa rất sâu sắc. Nó khơi lên nhiều cảm xúc mà có lẽ, mình khó có thể diễn tả hết bằng lời. Và nếu phải gói gọn lại bằng một từ duy nhất, thì đó chính là: 𝐅𝐑𝐄𝐄𝐃𝐎𝐌 - 𝑡𝑢̛̣ 𝑑𝑜.
Nếu bạn từng đọc những chia sẻ trước của mình, thì có lẽ bạn cũng biết: mình đã từng nói về sự tự do, mà với mình lúc đó là tự do cảm xúc, tự do thể hiện cá tính riêng, và tự do lựa chọn những điều phù hợp với mình.
Mình nhớ rất rõ cái thời điểm đầu tiên mà mình quyết định bước ra khỏi vùng an toàn. Khi đó, mình tự cởi bỏ tất cả những danh xưng, những “thành tựu” mà mình đã xây dựng suốt gần 10 năm đi làm. Mọi thứ lúc ấy khá mơ hồ, mình không biết rõ điều gì đang chờ đón phía trước, cũng chẳng hình dung được rõ ràng mình muốn trở thành ai. Nhưng mình biết chắc một điều: “𝑴𝒊̀𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒕𝒊𝒆̂́𝒑 𝒕𝒖̣𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒄𝒖̃.”
Một cuộc sống cứ lặp đi lặp lại: sáng dậy đúng giờ, làm việc 8 tiếng, có hôm tăng ca đến tối mịt, về đến nhà là lăn ra ngủ, rồi sáng hôm sau lại bắt đầu y như vậy. Có thể với nhiều người, đó là điều bình thường; nhưng với mình, mình biết bản thân mình đang mòn dần đi trong guồng quay đó. Dù mình vẫn làm tốt, vẫn giải quyết được công việc bằng tư duy logic, nhưng thật lòng mà nói: nó không khiến mình thấy hạnh phúc.
Mình vốn yêu sự sáng tạo. Và mình cần một điều gì đó 𝑘ℎ𝑎́𝑐. Thứ gì đó khiến tâm trí mình được “thở”.
Mình còn nhớ rất rõ cái ngày cuối cùng làm việc ở công ty cũ - nơi mình gắn bó hơn 5 năm. Hôm đó, mình mang theo một chậu cây nhỏ để tặng sếp, cũng là người thầy của mình trong suốt gần 3 năm. Mình rất biết ơn. Mọi người hôm ấy vẫn nói chuyện, làm việc như mọi ngày. Nhưng với mình, bầu không khí hôm đó lại lạ lắm. Khi mình dọn lại bàn làm việc, thu gom đồ cá nhân, chào mọi người rồi bước ra khỏi cửa… nước mắt mình cứ thế rơi trên đường về. Mình không khóc vì buồn. Có lẽ, khi ta buông một điều gì đó từng gắn bó quá lâu, nó sẽ luôn là một bước ngoặt không dễ dàng. Nhưng đồng thời, trong lòng mình lại có một cảm giác rất lạ, rất mới mẻ: “𝑻𝒖̛̣ 𝒅𝒐.”
Một sự tự do thực sự, từ sâu trong tâm trí. Nhẹ tênh và rộng mở.
Quay lại bức tranh mình vẽ, mình không hiểu sao khi nhận đề bài: “Đ𝑒̂̉ 𝑡𝑎̂𝑚 𝑡𝑟𝑖́ 𝑡𝑢̛̣ 𝑑𝑜 𝑞𝑢𝑎 𝑡𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑒́𝑡 𝑣𝑒̃”, mình lại liên tưởng ngay đến hành trình đó. Có thể tranh mình vẽ không đẹp, nhưng đó là ý tưởng của mình, là đôi tay của mình, là một phần con người thật của mình. Và chính điều đó khiến nó trở nên đặc biệt - ít nhất là với mình.
Gần đây, có một điều mình mới bắt đầu nhận ra: “𝑴𝒊̀𝒏𝒉 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒕𝒉𝒊́𝒄𝒉 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒂̣𝒊 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒊̀𝒏𝒉.”
Mỗi sáng thức dậy mà không cần đặt báo thức. Mình sắp xếp công việc và thời gian một cách hợp lý, để không phải chạy đua với deadline đến mức quên mất cả bản thân mình. Mình có thời gian để làm những điều mình yêu thích, để học lại một kỹ năng mà trước đây cứ lần lữa mãi chưa làm. Dù có những ngày vẫn rất nhiều áp lực, nhưng mình không thấy mình đang “mất” đi điều gì. Mình thấy toàn vẹn - trong chính thời gian mà mình chủ động tạo ra cho mình.
Và đặc biệt, không có ngày nào mà mình không học được điều gì đó mới. Dù là nhỏ nhất.
Nếu bạn, giống như mình - là người luôn hướng đến sự tự do, hy vọng bài viết này có thể trở thành một động lực nhỏ nhỏ để bạn dám bước ra khỏi vùng an toàn, dám bắt đầu lại, dám sống một cuộc sống mà mình thực sự yêu thích, và dám tô vẽ cho bức tranh cuộc sống của mình đầy màu sắc.
Vì sự tự do không chỉ là một đích đến, mà là từng bước chân mình đi, và từng lựa chọn mình can đảm đưa ra.
“𝑩𝒖̛́𝒄 𝒕𝒓𝒂𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒉𝒐𝒂̀𝒏 𝒉𝒂̉𝒐, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒍𝒂̀ 𝒄𝒖̉𝒂 𝒓𝒊𝒆̂𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉. 𝑽𝒂̀ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒏𝒐́ đ𝒆̣𝒑 - 𝒗𝒊̀ đ𝒐́ 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒖̛̣ 𝒅𝒐.”
Lê Thank You

𝗖𝗮́𝗻 𝗰𝗮̂𝗻 𝗴𝗶𝘂̛̃𝗮 𝗰𝗮̉𝗺 𝘅𝘂́𝗰 𝘃𝗮̀ 𝗹𝘆́ 𝘁𝗿𝗶́ Sáng nay, khi đi đánh cầu như thường lệ, mình chợt nhận ra cây vợt yêu thích đã…...
31/07/2025

𝗖𝗮́𝗻 𝗰𝗮̂𝗻 𝗴𝗶𝘂̛̃𝗮 𝗰𝗮̉𝗺 𝘅𝘂́𝗰 𝘃𝗮̀ 𝗹𝘆́ 𝘁𝗿𝗶́
Sáng nay, khi đi đánh cầu như thường lệ, mình chợt nhận ra cây vợt yêu thích đã… không còn trong ba lô. Cảm giác hụt hẫng kéo đến ngay lập tức. Mình nhớ lại có lẽ hôm trước đã để quên ở sân mà không hề hay biết.
Cảm xúc trùng xuống, và trong lúc chơi, mình để ý thấy mình đánh khá tệ. Không chỉ vì thiếu cây vợt quen thuộc, mà vì tâm trạng bị chi phối nặng nề. Tay mình cầm vợt, nhưng đầu óc lại lơ lửng ở đâu đó, như thể một phần năng lượng đã bị kéo ra khỏi khoảnh khắc hiện tại.
Mình nhận ra, à, thì ra mình đang để cảm xúc điều khiển mình. Và điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất, không chỉ trong thể thao, mà là trong bất kỳ khía cạnh nào của cuộc sống.
Sau một nhịp thở sâu và một cái "gật đầu với chính mình", mình quyết định chấp nhận việc cây vợt cũ không có ở đây, và điều chỉnh để làm quen với cây vợt mới trong tay. Bất ngờ là… mình chơi tốt hơn, cảm giác hào hứng cũng dần quay lại.
Lát sau, khi hỏi thử lại sân, mình nhận được câu trả lời: cây vợt vẫn còn, và đã được cất giùm. Mình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều đọng lại không chỉ là cảm giác được trả lại vật yêu quý. Mà là một bài học nhỏ : "Cảm xúc và lý trí, nếu không cân bằng, sẽ khiến mình lệch khỏi chính mình."
Hôm qua, mình đọc được một bài viết rất hay của chị Liên Thanh Ngọc - người làm công việc chữa lành qua trị liệu âm thanh. Bài viết có tên: "Càng giỏi lý trí - càng khó phục hồi cảm xúc", và nó nói đến một sự thật ít người để ý: "Cảm xúc và lý trí không phải kẻ thù của nhau."
Trong não bộ, hệ viền là nơi lưu trữ cảm xúc, ký ức và sự gắn kết.
Trong khi đó, tân vỏ não (đặc biệt là vùng trán trước) giúp chúng ta phân tích, lý luận và đưa ra quyết định.
Khi hai hệ thống này phối hợp nhịp nhàng, ta sống được cả chiều sâu cảm xúc lẫn sự sáng suốt trong hành động. Nhưng nếu một bên chiếm ưu thế, sự mất cân bằng sẽ xuất hiện.
Chị Ngọc chia sẻ rằng: nhiều người thành đạt, những CEO, nhà lãnh đạo... nhìn ngoài thì sắc sảo, tự tin, cực kỳ lý trí, nhưng bên trong lại bị “tê liệt cảm xúc”. Họ có thể phân tích mọi thứ bằng dữ liệu, nhưng lại không còn biết cảm nhận những điều đang diễn ra bên trong chính mình. Họ sống trong "cái đầu", mà lạc mất "trái tim".
Ngược lại, mình từng là người để cảm xúc dẫn dắt hoàn toàn. Đôi khi chỉ vì một cảm giác, mình hành động bốc đồng, nói lời không nên nói, hoặc đưa ra những quyết định thiếu suy nghĩ. Và mình đã phải học cách cân bằng, không phải để “đàn áp” cảm xúc, mà là để hiểu, điều hướng, rồi chuyển hóa.
Điều mình nghiệm ra sau nhiều trải nghiệm cá nhân: "𝑲𝒉𝒊 𝒄𝒂́𝒏 𝒄𝒂̂𝒏 𝒈𝒊𝒖̛̃𝒂 𝒄𝒂̉𝒎 𝒙𝒖́𝒄 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒚́ 𝒕𝒓𝒊́ 𝒃𝒊̣ 𝒍𝒆̣̂𝒄𝒉, 𝒃𝒂̣𝒏 𝒔𝒆̃ 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒎𝒐̣𝒊 𝒕𝒉𝒖̛́… 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒐̣𝒏 𝒗𝒆̣𝒏."
Bạn hành động nhưng không chắc chắn, bạn yêu nhưng dễ tổn thương, bạn quyết định nhưng thiếu sự sáng suốt.
Khi hai mặt này cùng đồng hành, trái tim biết cảm nhận, khối óc biết lý giải, mình mới thật sự “có mặt” trong cuộc sống một cách trọn vẹn.
Nếu bạn cũng đang nghiêng về một bên, quá cảm xúc hoặc quá lý trí, hãy thử lắng nghe lại chính mình. Có thể chỉ là một nhịp thở, một lần chậm lại… nhưng đủ để bạn tìm lại được trạng thái cân bằng bên trong. Và từ đó, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, sâu sắc hơn, và hài hòa hơn.

Mình không cần trở thành người mà người khác yêu thích, nhưng nhất định phải là người mà bản thân mình yêu quýChào bạn, ...
26/07/2025

Mình không cần trở thành người mà người khác yêu thích, nhưng nhất định phải là người mà bản thân mình yêu quý

Chào bạn, lại là mình đây.
Hôm nay mình muốn ngồi xuống và nói một chút về tình yêu. Có thể bạn sẽ nghĩ: “Ủa, người chưa có tình yêu trọn vẹn thì chia sẻ gì về tình yêu?”, mình cũng từng nghĩ vậy. Nhưng rồi mình nhận ra, tình yêu không chỉ là chuyện giữa hai người. Tình yêu còn là cách mình đối xử với chính mình, với những người xung quanh, và với cả những vết thương mình đã từng mang.
Dù chưa có một tình yêu “hoàn hảo” theo kiểu người ta hay nói, nhưng mình tin, ở thời điểm này, mình đang sống với một tình yêu đủ đầy, tình yêu từ bên trong.
Không cần phải có ai đó nắm tay mình, yêu chiều mình, thì mình mới thấy cuộc sống này trọn vẹn. Mình đã từng nghĩ: chắc do mình chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, nên mới không giữ được tình yêu. Nhưng khi mình đủ yên để nhìn sâu vào bên trong, thì mình hiểu rằng: "Không phải cứ hoàn hảo mới được yêu."
Và giá trị của mình không nằm ở việc người khác nghĩ gì về mình. Giá trị đó, là do chính mình cảm nhận được, từng chút một, khi mình biết yêu bản thân đúng cách. Khi mình biết nhẹ nhàng với chính mình, ngay cả lúc mình thất bại, yếu đuối, hay chưa như kỳ vọng.
Càng đi trên hành trình trưởng thành, mình càng nhận ra: "Không ai xuất hiện trong đời mình là ngẫu nhiên".
Dù họ mang đến hạnh phúc, tổn thương, hay chỉ là một kỷ niệm thoáng qua, thì họ đều là những mảnh ghép cần thiết, giúp mình hiểu mình hơn.
Và nếu được nói về tình yêu đôi lứa, thì hiện tại, mình chỉ mong một tình yêu như vầy: Không cần phải hào nhoáng, không cần phải “định mệnh”. Chỉ cần là hai người đủ đầy bên trong, rồi cùng nhau đi tiếp.
Mình không muốn một người đến để lấp vào phần thiếu trong mình, hay mình phải gồng lên để làm người kia cảm thấy đủ. Mình muốn cùng nhau lớn lên, chứ không phải cố gắng thay đổi để giữ nhau lại.
Và nếu chưa có ai đó để đồng hành, thì ít nhất, mình vẫn còn chính mình. Một người bạn đồng hành thấu hiểu nhất, trung thực nhất, không bao giờ rời đi.

“Mình không cần là người mà ai cũng yêu quý. Mình chỉ cần là người mà bản thân có thể mỉm cười mỗi khi nhìn vào gương.”

Lê Thank You

𝗤𝘂𝗮̉𝗻 𝗹𝘆́ 𝘁𝗵𝗼̛̀𝗶 𝗴𝗶𝗮𝗻 𝗰𝗮́ 𝗻𝗵𝗮̂𝗻 - 𝗯𝗮̀𝗶 𝗵𝗼̣𝗰 𝘀𝗮𝘂 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝗿𝗼̂́𝗶 𝘁𝘂𝗻𝗴“𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ đ𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛 𝑙𝑒̂𝑛....
22/07/2025

𝗤𝘂𝗮̉𝗻 𝗹𝘆́ 𝘁𝗵𝗼̛̀𝗶 𝗴𝗶𝗮𝗻 𝗰𝗮́ 𝗻𝗵𝗮̂𝗻 - 𝗯𝗮̀𝗶 𝗵𝗼̣𝗰 𝘀𝗮𝘂 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝗿𝗼̂́𝗶 𝘁𝘂𝗻𝗴

“𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ đ𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛 𝑙𝑒̂𝑛.
𝑀𝑎̀ 𝑙𝑎̀ 𝑙𝑎̀𝑚 đ𝑢́𝑛𝑔, đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑠𝑢̛̣ 𝑐𝑜́ 𝑦́ 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑚𝑖̀𝑛ℎ.”

𝑻𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒂̀𝒊 𝒔𝒂̉𝒏. 𝑵𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒄𝒂́𝒄𝒉 𝒕𝒂 𝒅𝒖̀𝒏𝒈 𝒏𝒐́, 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒈𝒊𝒂́ 𝒕𝒓𝒊̣.
𝑮𝒖̛̉𝒊 𝒃𝒂̣𝒏 - 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 đ𝒂𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒂𝒚 𝒄𝒖𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒈𝒊𝒖̛̃𝒂 𝒄𝒐̂𝒏𝒈 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒄 𝒗𝒂̀ 𝒂́𝒑 𝒍𝒖̛̣𝒄 , 𝒉𝒂̃𝒚 𝒕𝒉𝒖̛̉ 𝒅𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒍𝒂̣𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒉𝒖́𝒕, đ𝒆̂̉ 𝒍𝒂̆́𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒉𝒆 đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒔𝒖̛̣ 𝒒𝒖𝒂𝒏 𝒕𝒓𝒐̣𝒏𝒈.

Đã có những giai đoạn mình quay cuồng với deadline, làm việc gần như kiệt sức... nhưng rồi nhận ra: mình chỉ đang duy trì sự sống, chứ không thật sự tiến lên theo mục tiêu dài hạn mà mình mong muốn.
Mình từng tiêu tốn rất nhiều thời gian vào việc lướt mạng xã hội một cách vô thức, suy nghĩ lan man, hay để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày. Tất cả những điều đó, chính là lối sống cũ, là cái “tàng thức” âm thầm kéo mình lùi lại.
Sau một dự án căng thẳng gần đây, mình nhận ra: quản lý thời gian không chỉ là chuyện sắp xếp công việc, mà còn là chọn điều gì mình thật sự ưu tiên trong đời sống.
Mình bắt đầu dành thời gian nhiều hơn cho những điều có ý nghĩa dài hạn, điều chỉnh lại nhịp sống để tiến gần hơn với con người mà mình muốn trở thành.

𝑺𝒐̂́𝒏𝒈 𝒄𝒐́ 𝒎𝒖̣𝒄 đ𝒊́𝒄𝒉, 𝒗𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒆̂̉ 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂𝒏 𝒕𝒓𝒐̂𝒊 𝒒𝒖𝒂 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒂́𝒄𝒉 𝒎𝒐̛ 𝒉𝒐̂̀
Mình từng nghĩ chỉ cần cố gắng, làm thật nhiều, sẽ ổn. Nhưng không, không phải làm nhiều là sẽ tiến lên. Nếu không biết mình đang đi đâu, thì mọi nỗ lực cũng chỉ là xoay vòng.
Cái khó nhất là biết mình đang lạc nhịp ở đâu, rồi đủ can đảm để dừng lại, điều chỉnh. Có những lúc mình chọn tắt điện thoại, ngồi yên, nhìn lại lịch trong tuần và hỏi:
“Việc này có thật sự đưa mình tới nơi mình muốn không?”
“Mình có đang sống đúng với điều mình trân quý không?”
Câu trả lời đôi khi khiến mình xót xa, nhưng lại rất cần thiết.

𝑻𝒖̛̣ 𝒅𝒐 𝒍𝒂̀ 𝒌𝒉𝒊 𝒃𝒂̣𝒏 𝒍𝒂̀𝒎 𝒄𝒉𝒖̉ đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉
Mình đang học cách sống chậm lại, nhưng là để đi xa hơn. Làm việc tự do cho mình quyền được chọn, dậy lúc nào, làm gì, và vì sao. Nhưng quyền lựa chọn đó chỉ có ý nghĩa khi mình đủ tỉnh thức để dùng nó đúng cách.
Mình không muốn sống kiểu chỉ chờ nghỉ lễ để thấy mình đang sống. Mình muốn mỗi ngày đều có lý do để thức dậy và biết ơn.
Dù chặng đường phía trước vẫn còn thử thách, nhưng mình tin: mỗi giờ phút trôi qua đều quý giá, nếu mình sống thật sự với nó.

𝑩𝒂̣𝒏 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒍𝒂̀𝒎 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒕𝒂̂́𝒕 𝒄𝒂̉, 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒍𝒂̀𝒎 đ𝒖́𝒏𝒈 đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒏𝒆̂𝒏 𝒍𝒂̀𝒎.
Thời gian sẽ luôn trôi, nhưng bạn thì có thể 𝑐ℎ𝑜̣𝑛 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑟𝑜̣𝑛 𝑣𝑒̣𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛𝑜́.
Hành trình thay đổi không dễ, nhưng xứng đáng.
Và nếu bạn đang cảm thấy chật vật, có thể, đó là lúc để bạn dừng lại một chút, và hỏi mình:
“Điều gì là quan trọng nhất lúc này?”

𝑲𝒉𝒐𝒂̉𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒂̆́𝒄 𝒌𝒉𝒐́ 𝒌𝒉𝒂̆𝒏 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕, 𝒍𝒂̀ 𝒌𝒉𝒊 𝒕𝒂 đ𝒐̂́𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉Bạn đã bao giờ đứng trước gương, không phải ...
17/07/2025

𝑲𝒉𝒐𝒂̉𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒂̆́𝒄 𝒌𝒉𝒐́ 𝒌𝒉𝒂̆𝒏 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕, 𝒍𝒂̀ 𝒌𝒉𝒊 𝒕𝒂 đ𝒐̂́𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉
Bạn đã bao giờ đứng trước gương, không phải để chỉnh lại mái tóc hay nhan sắc, mà để nhìn thẳng vào chính mình, thật sự?
Gần đây, công việc của mình khá áp lực. Nhưng mỗi tối, mình vẫn dành một khoảng thời gian nhỏ để quay về bên trong, bằng cách đứng trước gương.
Nghe thì có vẻ kỳ quặc, nhưng đó là khoảnh khắc mình thật sự lắng nghe lại chính mình.
Không phải để ngắm vẻ ngoài, mà là để nhìn sâu vào ánh mắt, vào người đang đứng đối diện, và nhận ra: đó là chính mình, với tất cả ánh sáng và bóng tối.

Có những lúc, việc đối diện với bản thân còn khó hơn nhiều so với việc đối diện với thế giới.
Bởi vì mình không thể nói dối chính mình.
Và khi nhìn đủ lâu, mình bắt đầu thấy cả những phần từng bị giấu, những nỗi sợ, sự giận dỗi, tổn thương cũ kỹ… mà mình tưởng chừng đã quên.
Nhưng rồi, từng chút một, mình học cách chấp nhận chính mình, cả những khuyết điểm và những điều chưa hoàn hảo.
Mình nhận ra mình là một cá thể độc lập, có tính cách riêng, tâm hồn riêng, những đam mê và tổn thương mà không ai khác có thể hiểu trọn vẹn.

Ngày trước, mình từng sống hướng ra bên ngoài.
Tìm niềm vui. Tìm người để lấp khoảng trống.
Nhưng giờ, sau một hành trình dài quay vào bên trong, mình hiểu rằng:
Khi bạn có thể ngồi với chính mình, không cần ai để lấp đầy, thì đó là lúc bạn đã thật sự đủ đầy.

Giờ đây, mỗi khi đứng trước gương, mình không còn thấy một người “phải cố gắng để tốt hơn”…
Mà là một người đang trưởng thành từng ngày,
bằng cách đối diện, chuyển hóa, và yêu lấy chính mình.

Nếu bạn đang cảm thấy chông chênh, hãy thử dành một chút thời gian mỗi tối.
Đứng trước gương, không để đánh giá, mà để lắng nghe.
Bạn có thể sẽ bất ngờ khi thấy: chính mình mới là người mình cần thấu hiểu nhất.

Còn bạn thì sao?
- Đã bao lâu rồi bạn chưa thật sự lắng nghe chính mình?
- Có điều gì bên trong bạn đang cần được ôm ấp và chữa lành không?
- Bạn có dám nhìn vào phần “bóng tối” bên trong, để rồi yêu nó như yêu phần rực rỡ nhất của mình?



𝑻𝒂̂́𝒎 𝒂̉𝒏𝒉 𝒏𝒂̀𝒚 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒄𝒉𝒖̣𝒑 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒏𝒂̆𝒎 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛́𝒄.
𝑴𝒊̀𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒐̛̀… 𝒄𝒂̉𝒎 𝒙𝒖́𝒄 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒃𝒖̛́𝒄 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒍𝒂̣𝒊 𝒄𝒉𝒂̣𝒎 đ𝒖́𝒏𝒈 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 đ𝒂𝒏𝒈 đ𝒊 𝒉𝒐̂𝒎 𝒏𝒂𝒚.

𝑴𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒖𝒂̂̀𝒏 𝒃𝒂̆́𝒕 đ𝒂̂̀𝒖 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑪 #: 𝑯𝒂̀𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒐̉ 𝒄𝒉𝒐 𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒎𝒐̛ 𝒍𝒐̛́𝒏Mình bắt đầu học C # không phải để trở thành l...
12/07/2025

𝑴𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒖𝒂̂̀𝒏 𝒃𝒂̆́𝒕 đ𝒂̂̀𝒖 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑪 #: 𝑯𝒂̀𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒐̉ 𝒄𝒉𝒐 𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒎𝒐̛ 𝒍𝒐̛́𝒏
Mình bắt đầu học C # không phải để trở thành lập trình viên chuyên nghiệp, mà để phục vụ cho công việc kỹ thuật hiện tại - đặc biệt là trong ngành cơ điện, và các ứng dụng để tự động hoá quy trình làm việc, đẩy nhanh tiến độ để tiết kiệm được thời gian trong quá trình làm dự án.

Gần đây, công việc vẫn dồn dập, deadline vẫn dí sát từng ngày. Nhưng mình chọn 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒐̛̣𝒊 đ𝒆̂́𝒏 𝒌𝒉𝒊 𝒓𝒂̉𝒏𝒉, mà sắp xếp mỗi ngày ít nhất 1 𝒕𝒊𝒆̂́𝒏𝒈 đ𝒆̂̉ 𝒉𝒐̣𝒄 – như một lời cam kết với chính mình.

Tuần đầu tiên, mình học từ con số 0. Một dấu chấm phẩy sai cũng đủ khiến mình loay hoay hàng giờ. Và có 1–2 ngày mình 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒕𝒓𝒊̀ 𝒉𝒐𝒂̃𝒏, chỉ vì nhớ lại cảm giác bất lực khi chưa hiểu gì.

Nhưng mình nghĩ lại:
“𝑯𝒂𝒚 𝒍𝒂̀ 𝒉𝒐̣𝒄 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒉𝒖́𝒕 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒏𝒈𝒉𝒊̉ 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄. 𝑫𝒆̂̃ 𝒕𝒉𝒐̂𝒊 𝒎𝒂̀…”
Và khi bắt đầu mở máy, viết vài dòng code, mình bỗng 𝒄𝒖𝒐̂́𝒏 𝒗𝒂̀𝒐 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒄 𝒉𝒐̣𝒄 𝒍𝒖́𝒄 𝒏𝒂̀𝒐 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒉𝒂𝒚.
Cảm giác được hiểu ra, được chạm tay vào điều mình từng sợ, thật sự khiến mình 𝒕𝒉𝒊́𝒄𝒉 𝒕𝒉𝒖́ 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂𝒎 đ𝒐̣̂𝒏𝒈 𝒍𝒖̛̣𝒄.

Mình không học chỉ để biết thêm một kỹ năng.
Mình học vì muốn một ngày nào đó có thể 𝒕𝒖̛̣ 𝒕𝒂̣𝒐 𝒓𝒂 𝒄𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒖̣ 𝒉𝒖̛̃𝒖 𝒊́𝒄𝒉 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒐̣̂𝒏𝒈 đ𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒌𝒚̃ 𝒔𝒖̛, có thể s𝒐̂́𝒏𝒈 𝒍𝒊𝒏𝒉 𝒉𝒐𝒂̣𝒕 𝒉𝒐̛𝒏, 𝒍𝒂̀𝒎 𝒄𝒉𝒖̉ 𝒄𝒐̂𝒏𝒈 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒄, 𝒗𝒂̀ 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 đ𝒖́𝒏𝒈 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒈𝒊𝒂́ 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̉𝒂 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏.

Điều mình nhận ra:
→ Không cần học thật nhiều mỗi ngày, chỉ cần đ𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒊̀ 𝒉𝒐𝒂̃𝒏.
→ Kiến thức sẽ dần trở nên sống động nếu mình học với 𝒎𝒖̣𝒄 đ𝒊́𝒄𝒉 𝒓𝒐̃ 𝒓𝒂̀𝒏𝒈.
→ Mỗi dòng code hôm nay là 𝒗𝒊𝒆̂𝒏 𝒈𝒂̣𝒄𝒉 𝒏𝒉𝒐̉, nhưng vững chắc, trên hành trình hướng đến một 𝒕𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒍𝒂𝒊 𝒄𝒉𝒖̉ đ𝒐̣̂𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒔𝒂́𝒏𝒈 𝒕𝒂̣𝒐 𝒉𝒐̛𝒏.

𝐶𝑜́ 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑡𝑟𝑖̀ ℎ𝑜𝑎̃𝑛,
𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑎̂̀𝑛 ℎ𝑜̣𝑐 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑢́𝑡… 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑣𝑢𝑖.
𝑀𝑜̂̃𝑖 𝑑𝑜̀𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑑𝑒 ℎ𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦, 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑣𝑖𝑒̂𝑛 𝑔𝑎̣𝑐ℎ 𝑣𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑐ℎ𝑜 𝑡𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑙𝑎𝑖 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑜̣𝑛.

📖  𝑷𝒉𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 – 𝒄𝒉𝒖̛𝒂 đ𝒖̉ 𝒏𝒆̂́𝒖 𝒕𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒔𝒖̛̣ 𝒑𝒉𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒂̂𝒎 𝒉𝒐̂̀𝒏Hồi còn trẻ, mình rất thích đọc sách ...
03/07/2025

📖 𝑷𝒉𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 – 𝒄𝒉𝒖̛𝒂 đ𝒖̉ 𝒏𝒆̂́𝒖 𝒕𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒔𝒖̛̣ 𝒑𝒉𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒂̂𝒎 𝒉𝒐̂̀𝒏
Hồi còn trẻ, mình rất thích đọc sách về phát triển bản thân. Những kỹ năng mềm, tư duy thành công, bí quyết làm giàu, cách để trở nên giỏi hơn... luôn khiến mình hứng thú. Vì rõ ràng, trên hành trình trưởng thành, ai mà không muốn mình “phát triển” hơn mỗi ngày?
Nhưng rồi có những giai đoạn, khi mình rơi vào khủng hoảng tinh thần - mình mới nhận ra một điều:
Nếu tâm hồn không vững, thì dù bạn có giỏi đến đâu, cũng rất dễ sụp đổ trước những biến cố bất ngờ.
Chúng ta không thể kiểm soát hết mọi thứ trong cuộc sống. Đại dịch covid-19 là một ví dụ. Những biến cố bất ngờ như mất việc, chia ly, khủng hoảng tài chính, tâm lý - vẫn có thể xảy đến. Và vào những lúc đó, kỹ năng thôi là chưa đủ. Mà thứ mình cần, là một nội tâm thật vững vàng.
Có một thời gian, mình thường nghe podcast của thầy Minh Niệm. Thầy từng nói:
“Các bạn trẻ, nếu có điều kiện, sau khi ra trường, đừng vội đi làm. Hãy tham gia những khóa thiền dài ngày, để nuôi dưỡng nội lực thật vững. Sau này, làm gì cũng không ngán khó khăn.”
Và mình thấy điều đó đúng thật.
Có lẽ nếu không nhờ vào việc từng bước chăm sóc tâm hồn - qua thiền, viết, qua đọc sách chữa lành, qua hành trình đối diện với chính mình - thì mình cũng đã không đủ sức vượt qua được những giai đoạn tăm tối nhất.
May mắn là mình vốn tò mò, thích đọc, và thường tìm đến những điều tích cực.
Những cuốn sách về chữa lành, về hiểu mình, yêu thương mình… đã như ánh sáng nhỏ le lói dẫn lối trong những ngày u tối. Nhờ đó, từng chút từng chút một, mình bước ra khỏi vùng tối ấy - không phải bằng sự phủ nhận, mà bằng sự chấp nhận, ôm ấp những phần yếu đuối của mình, rồi từ từ chữa lành chúng.
Bây giờ nhìn lại, mình không thấy câu chuyện của mình cao siêu nữa. Vì ai cũng có những vết thương, chỉ là khác nhau ở cách họ đối diện và bước tiếp.
________________________________________
Và nếu có thể chia sẻ một điều với những bạn trẻ:
Hãy phát triển bản thân - nhưng đừng bỏ quên tâm hồn mình.
Sách không giúp bạn 100%, nhưng nếu bạn đọc để 𝒕𝒉𝒖̛̣𝒄 𝒉𝒂̀𝒏𝒉, để 𝒄𝒉𝒖̛̃𝒂 𝒍𝒂̀𝒏𝒉, để 𝒄𝒉𝒂̣𝒎 𝒔𝒂̂𝒖 𝒗𝒂̀𝒐 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 - thì lúc đó, sách mới thật sự có ý nghĩa.
Không phải đọc để “tỏ ra hiểu biết”, mà là đọc để sống tốt hơn.

𝑪𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒃𝒂̣𝒏 đ𝒂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒉𝒆𝒐 𝒄𝒂́𝒄𝒉 "đ𝒊 𝒍𝒆̂𝒏". 𝑵𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒍𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒐́ đ𝒂𝒏𝒈 "đ𝒊 𝒗𝒂̀𝒐 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈"?
𝑺𝒖̛̣ 𝒗𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒗𝒂̀𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊̉ đ𝒆̂́𝒏 𝒕𝒖̛̀ 𝒌𝒚̃ 𝒏𝒂̆𝒏𝒈 – 𝒎𝒂̀ 𝒕𝒖̛̀ 𝒄𝒂̉ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒂̂𝒎 𝒉𝒐̂̀𝒏 đ𝒖̉ 𝒂𝒏 𝒕𝒓𝒖́.

🧠 𝑪𝒉𝒂̆̉𝒏𝒈 𝒂𝒊 đ𝒆̂̉ 𝒚́ đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒈𝒉𝒊̃ (𝒗𝒆̂̀ 𝒏𝒐̂̃𝒊 𝒔𝒐̛̣ 𝒃𝒊̣ 𝒑𝒉𝒂́𝒏 𝒙𝒆́𝒕)Trước đây, mình hay bị cuốn và...
02/07/2025

🧠 𝑪𝒉𝒂̆̉𝒏𝒈 𝒂𝒊 đ𝒆̂̉ 𝒚́ đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒏𝒈𝒉𝒊̃ (𝒗𝒆̂̀ 𝒏𝒐̂̃𝒊 𝒔𝒐̛̣ 𝒃𝒊̣ 𝒑𝒉𝒂́𝒏 𝒙𝒆́𝒕)
Trước đây, mình hay bị cuốn vào những suy nghĩ như:
“Liệu người ta có đang đánh giá mình không?”
“Liệu mình có nói gì ngớ ngẩn, hay hành động gì kỳ quặc không?”
“Viết mấy dòng content như này có bị chê là nhiều lời không?”
Rồi cứ thế, những câu hỏi không có lời đáp cứ lởn vởn trong đầu. Tưởng là nhỏ thôi, nhưng thật ra nó ngốn năng lượng của mình không ít - vì mình luôn ở trong trạng thái 𝒄𝒂̉𝒏𝒉 𝒈𝒊𝒂́𝒄 𝒗𝒂̀ 𝒕𝒖̛̣ 𝒑𝒉𝒐̀𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒖̉ trước ánh nhìn của người khác, dù... có khi họ còn chẳng để ý đến mình đến vậy.
Chỉ đến khi mình thử buông, thử thả lỏng và sống đúng với mình hơn - mình mới thấy, sự tự do thật sự bắt đầu từ trong đầu. 𝑲𝒉𝒊 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒐̂𝒊 𝒌𝒊𝒆̂̉𝒎 𝒔𝒐𝒂́𝒕 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒄 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒂́𝒄 𝒏𝒈𝒉𝒊̃ 𝒈𝒊̀, mình mới thực sự bắt đầu làm những gì mình muốn - mà không cần xin phép ánh nhìn ai cả.
Khoảng 1 tháng nay, mình bắt đầu thực hành làm điều mới mỗi ngày - để:
1. Cuộc sống bớt lặp lại, có niềm vui từ chính bên trong mình.
2. Mình bước ra khỏi vùng an toàn - và từng chút một, mở rộng trái tim, góc nhìn, và cả giới hạn bản thân.
Mình nhận ra, 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒔𝒖̛̣ 𝒕𝒉𝒖 𝒉𝒆̣𝒑 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒔𝒖𝒚 𝒏𝒈𝒉𝒊̃, đ𝒊̣𝒏𝒉 𝒌𝒊𝒆̂́𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒉𝒖̛́ 𝒄𝒂̉𝒏 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒂̣𝒎 đ𝒆̂́𝒏 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒎𝒂̀ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒔𝒖̛̣ 𝒎𝒐𝒏𝒈 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏. Nên việc “làm điều mới mỗi ngày” với mình – là cách khai mở, là bài tập nhắc nhở bản thân: Không sao cả, làm đi, rồi sẽ biết.
🌳 Và một trong những điều mới gần đây - là… ôm cây.
Nghe có vẻ lạ đời? Mình cũng nghĩ vậy lúc đầu. Nhưng vì cảm thấy quá nhiều áp lực, căng trong công việc, học hành, và cả đời sống nội tâm - mình quyết định vào công viên để thử kết nối với thiên nhiên theo một cách chân thật nhất có thể.
Mình chọn một cái cây, rồi bước chân trần lại gần. Nhưng chưa ôm cây đâu nhé. Đầu mình bắt đầu “lên sóng”:
“Người ta nhìn thấy thì sao?”
“Bảo vệ có tưởng mình có vấn đề không?”
“Nhìn kỳ cục quá, hay thôi bỏ đi về...”
Và rồi, có một giọng nói nhẹ trong đầu mình vang lên:
“𝑪𝒐́ 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒏𝒉𝒐̉ 𝒙𝒊́𝒖 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒗𝒂̣̂𝒚 𝒎𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒅𝒂́𝒎 𝒍𝒂̀𝒎, 𝒕𝒉𝒊̀ 𝒔𝒂𝒖 𝒏𝒂̀𝒚 𝒍𝒂̀𝒎 𝒔𝒂𝒐 𝒗𝒖̛𝒐̛̣𝒕 𝒒𝒖𝒂 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒍𝒐̛́𝒏 𝒉𝒐̛𝒏?”
Vậy là mình quyết định… làm luôn.
Mình ôm cây, nhắm mắt lại. Tâm trí vẫn chưa yên. Nhưng mình quan sát hơi thở, cảm nhận sự sần sùi của thân cây, mùi gỗ, mùi đất, nhịp đập trong lòng ngực. Dần dần, mình ổn định hơn, và rồi… chợt nhận ra:
𝑲𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒂𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒏 𝒙𝒆́𝒕 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒂̉. 𝑯𝒐̣ 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒍𝒖̛𝒐̛́𝒕 𝒒𝒖𝒂 𝒗𝒂̀ 𝒕𝒐̀ 𝒎𝒐̀ đ𝒐̂𝒊 𝒄𝒉𝒖́𝒕. 𝑵𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒂𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒃𝒂̣̂𝒏 𝒓𝒐̣̂𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒄𝒖̉𝒂 𝒓𝒊𝒆̂𝒏𝒈 𝒉𝒐̣.
✨ 𝐶ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑎𝑖 𝑞𝑢𝑎𝑛 𝑡𝑎̂𝑚 đ𝑒̂́𝑛 𝑏𝑎̣𝑛 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑏𝑎̣𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑖̃ đ𝑎̂𝑢.
Phần lớn sự “phán xét” - là do bạn đang tự phán xét chính mình.
Khi bạn vượt qua được nỗi sợ trong đầu, bạn sẽ chạm đến một lớp tự do mới - 𝒕𝒖̛̣ 𝒅𝒐 𝒕𝒖̛̀ 𝒃𝒆̂𝒏 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈.

“𝑩𝒂̣𝒏 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒉𝒐𝒂̀𝒏 𝒉𝒂̉𝒐 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒎𝒂̆́𝒕 𝒂𝒊 𝒄𝒂̉. 𝑪𝒉𝒊̉ 𝒄𝒂̂̀𝒏 đ𝒖̉ 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉.”
Mọi nỗi sợ bị đánh giá… thực ra chỉ là chiếc gương phản chiếu từ bên trong bạn.

Address

Bình Thạnh
Binh Thanh
700000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when LÊ Thank You posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to LÊ Thank You:

Share