13/12/2025
Chồng tôi đệ đơn l;y h;ôn đơn phương để giành quyền nuôi con, ngày xét xử, con gái mười tuổi của tôi hỏi thẩm phán ‘Thưa bác, cháu có thể cho bác xem 1 thứ mà mẹ con không biết được không?’ TKhi đoạn phim chiếu lên, tất cả ch/ế/t lặng...
Hà Thành buổi sáng mờ sương, những con đường nhỏ của quận Lâm Thái chưa kịp nhộn nhịp, chỉ còn tiếng xe máy lác đác chạy qua, những gánh hàng rong vừa dọn ra. Tôi, Mai Linh, bước chân vào phòng xử án của tòa quận Lâm Thái với trái tim nặng trĩu. Trên tay tôi là tập hồ sơ l/y h/ôn mà chồng cũ, Huy, đã đệ lên từ hai tháng trước. Chúng tôi từng là vợ chồng, từng mơ về một gia đình trọn vẹn, nhưng giờ đây, anh ta lại đứng đó, mỉm cười tự tin như thể cả thế giới này là của anh.
Con gái tôi, bé Linh Chi, năm nay tròn mười tuổi, nắm chặt tay tôi, đôi mắt trong veo nhưng ánh lên một tia tò mò và quyết đoán khiến tôi vừa lo vừa tự hào. Cô bé biết chuyện l/y h/ô/n từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngày hôm nay, nó sẽ trở thành nhân chứng s/ống trong phiên tòa này.
Huy ngồi bên bàn luật sư của anh ta, miệng nhếch mép cười, ánh mắt như đang thách thức. Anh ta muốn giành quyền nuôi con, mặc cho tôi đã h/y s/inh biết bao cho Linh Chi, thức trắng đêm lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Tôi biết, chỉ cần phiên tòa này diễn ra theo kịch bản mà Huy muốn, tôi sẽ mất đi điều quý giá nhất đời mình.
Khi thẩm phán bước vào phòng xử, cả không gian im lặng. Tiếng gõ búa vang lên, mở đầu cho một ngày mà tôi biết sẽ thay đổi tất cả. Thẩm phán là một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt tinh anh, có lẽ đã trải qua hàng nghìn vụ án. Ông nhìn chúng tôi, giọng trầm:
— Phiên tòa xét đơn l/y h/ô/n giữa bà Mai Linh và ông Trần Huy, về quyền nuôi con, bắt đầu.
Huy nhanh chóng đứng lên, tự tin trình bày quan điểm. Anh ta nói về công việc, về khả năng chăm sóc, về điều kiện vật chất tốt hơn của mình. Tôi im lặng, nghe từng lời như d/a/o c/ứ/a vào lòng, nhưng tôi biết sức mạnh thực sự không phải là lời nói, mà là sự thật mà Linh Chi đã âm thầm chứng kiến.
Khi thẩm phán hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ nhẹ nhàng:
— Kính thưa ông, tôi chỉ mong con gái tôi được sống trong môi trường đầy yêu thương và an toàn.
Đến lượt Linh Chi, tôi nhìn cô bé hơi do dự, nhưng đôi mắt cô bé đã nói lên sự quyết đoán. Cô bé đứng lên, giọng nhỏ nhưng chắc:
— Con… con muốn hỏi ngài một điều.
Thẩm phán gật đầu, khuyến khích:
— Con muốn nói gì, cháu cứ nói.
Linh Chi nhìn Huy, không hề sợ hãi, rồi quay sang thẩm phán: .... Đọc tiếp câu chuyện ở dưới phần bình luận 👇👇👇