18/12/2025
Chồng tôi la;/o vào đá;/nh tôi vì tôi từ chối sống chung với mẹ chồng. Ngay sau đó, anh ấy đi ngủ với vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Sáng hôm sau, anh ấy mang mua cho tôi cả nhẫn vàng để an ủi nhưng tất cả đã muộn, tôi đưa ra quyết định khiến cả nhà anh ta phải hối hận cả đời...
Tôi kết hô;/n với Hùng sau ba năm yêu nhau.
Trước khi cưới, tôi đã nói rõ một điều:
– Em không sống chung với mẹ chồng.
Không phải vì tôi khó tính.
Mà vì ngay từ lần đầu gặp, mẹ anh đã soi mói từng câu, từng miếng ăn, từng cách tôi cười nói.
Tôi chọn im lặng để giữ hòa khí, nhưng trong lòng luôn có một ranh giới.
Hùng lúc đó gật đầu rất nhanh:
– Yên tâm, nhà mình ở riêng.
Nhưng chỉ sau một năm cưới, mọi thứ đổi khác.
ĐÊM TÔI BỊ Đ;/ÁNH
Tối hôm đó, Hùng về nhà với gương mặt căng thẳng.
– Mẹ anh già rồi. Từ tháng sau bà lên ở chung.
– Em không đồng ý. – tôi nói rất bình tĩnh.
Hùng đập mạnh tay xuống bàn:
– Em ích kỷ vừa thôi!
Tôi nhìn thẳng vào anh:
– Em không ích kỷ. Em chỉ đang bảo vệ chính mình.
Không biết từ lúc nào, cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Tai tôi ù đi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh xô tôi ngã xuống giường, tay bóp chặt cổ tay tôi:
– Cô đừng thách tôi!
Tôi không khóc.
Tôi chỉ nhìn anh, rất lâu.
Đánh xong, anh buông tay, chỉnh lại áo rồi quay lưng đi ngủ, thở đều như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi trong bóng tối đến sáng.
CHIẾC NHẪN VÀNG
Sáng hôm sau, Hùng dậy sớm, nấu bát mì, đặt lên bàn.
Anh đẩy về phía tôi một chiếc nhẫn vàng trơn, nói như ban ơn:
– Anh nóng quá. Cho em cái này đeo cho vui. Chuyện tối qua bỏ qua đi.
Tôi nhìn chiếc nhẫn.
Không đắt.
Nhưng cái khiến tôi lạnh người là vẻ mặt bình thản của anh.
Như thể đánh vợ chỉ là một chuyện… hơi quá tay.
Tôi đeo nhẫn vào.
Hùng thở phào.
Anh không biết, đó là lần cuối cùng tôi chạm vào anh với tư cách vợ.
QUYẾT ĐỊNH
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ đi bệnh viện chụp cổ tay và rồi sau đó... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇