12/08/2025
NƯỚC MẮT THỦ THIÊM
Nhớ xưa kia:
Ông cha lập cõi
Lớp lớp cổ nhân lập địa, khai cơ
Rừng hoang, nước độc
Nào quản chi rắn, rết, beo hùm.
Kẻ ngã xuống,
Người đứng lên
Vì đại Việt, bách dân có sá chi hòn tên mũi đạn.
Quyết xông pha, gan sắt, lòng vàng.
Dựng xóm thành làng, cong cong mái chùa làng Việt
Chụm lửa, nhóm đèn, xây dựng nền văn hoá phương Nam.
Thế mà nay!
Thế sự đổi thay.
Lũ quan tham quên hết những ngày ông cha ta khai hoang, vỡ đất.
Làm những điều sôi hận tổ tông.
Bất chấp kỷ cương
Coi thường đạo lý
Vẽ công văn gan hổ, vuốt hùm
Lấp liếm cả chiếu chỉ triều đình phê chuẩn.
Việc xưa nay hiếm
Chúng chẳng khước từ
Đẩy dân trú cư bao nhiêu năm tự tại, an nhiên, bỗng một ngày tan tác
Rời khỏi đất thấm máu 400 năm hương hỏa cha ông.
Bật đèn xanh, tàn phá cộng đồng
Lợi ích nhóm, dầy thêm tham nhũng.
Thành trưởng Lê Thanh Hải, hạ chiếu đi đềm
Cùng Nguyễn Văn Đua, lệnh truyền quyết định “6565” đẩy nỗi niềm oan khuất.
Thế lực lên ngôi, sự tình đảo lật
Tráo trở, ngang nhiên, phủ định lệnh triều đình. “367”
Không được di dời 160 ha đất an sinh, tín ngưỡng.
Vậy mà :
Miếng bánh ngon, thi nhau cắn xé
Hám lợi công, quy hoạch phá tan tành
Dùng thế lực áp đảo dân lành.
Lệ đổ, mưa rơi, mười sáu năm trời dân trào uất hận.
Đau đớn thay:
Những cú vọ đi đêm quyền lực
Cùng quan thần cấu kết nhiễu nhương
Toá hoả lòng tham, loá mắt đất vàng
Áp giá đền bù, 150 ngàn trên mét đất.
Gây bao uất hận
Xé toạc trời xanh
Hỏi giờ đây làm phép tính nhanh
Hơn hai trăm triệu trên mét vuông, tiền về đâu, hỡi đất?
Những chung cư cao ngất,
Những con đường đắt nhất hành tinh.
Được xây nên bằng chia lô, bán đất, của hai trăm bốn năm nghìn người dân bị đẩy khỏi nhà.
Lòng dân oán hận,
Ngút cả đất trời.
Sáu nghìn ngày khiếu kiện muôn nơi
Lập cả lán, nơi chiếu Đình cửa Phủ.
Nước mắt ngập tràn, tiếng người oan thán.
Có thảo dân chán nản, chết nghẹn trong thắt cổ oan hồn.
Lạ kỳ thay:
Thanh tra vào cuộc
Lại lệnh bài ém nhẹm, rút quân.
Ghê gớm thay, cả tổ chức làm ma biến hoá giữa ban ngày
Thổi bay cả bản quy hoạch của hai mươi năm về trước.
Than ôi!
Đất Thủ Thiêm trào dâng uất hận...
Li tán, tha hương, mồ mả ông bà.
Nghẹn đắng thay, những linh hồn phật tử
Chùa Liên Trì, phật pháp cũng chẳng tha.
Đau đớn thay:
Bao linh hồn lưu lạc đất phương xa
Bao người sống mất nhà, niềm tin phân tán.
Khóc vọng hơn 6000 ngày ai oán...
Tiếng kêu não lòng, xé nát cả trời xanh.
Thảm thiết thay:
Tiếng vọng Thủ Thiêm, ngùn ngụt đất Sài Thành.
Vậy mà:
Bao nhiêu đầy tớ, vẫn mặc nhiên, như không hề biết đến.
Thật buồn thay:
Tiếng dân oán thán, nước mắt kiệt dần
Chỉ xin cho mình được sống, ngẩng đầu, trên đất Việt linh thiêng!
Đau đớn nào bằng:
“Bán đảo Thủ Thiêm 7km2, như chiếc bánh mỡ màu, giữa lòng Sài Gòn, thành phố Bác.
Hai mươi năm qua, quan tặc chước quỷ, mưu ma; cướp xé đất đai, chia chác...
Mười lăm ngàn hộ dân, tao tác! Máu đổ, lệ rơi. Sông Sài Gòn ngầu ngầu sôi hận...”*
May thay:
Đất Việt, nay còn có Bác
Một sĩ phu Bắc Hà, uyên thâm, tóc bạc.
“Giọt nước mắt rơi vào lịch sử” xót sa trước cảnh dân tình
Khí phách anh minh,
Nổi hờn căm, trước đồng chí của mình, nay đổi lòng lang, dạ sói.
Nổi trống, gióng chuông, tuyên bố trước Thiên Đình.
Căm tham nhũng, thề không cùng sống.
Củi tươi, chất Đống,
Nguyện đút vào lò.
Vì triệu dân bách tính chẳng so đo.
Quyết giữ lửa trong lò, bằng lòng Dân, ý Đảng.
Đốt sạch, những đồng chí của mình đã mất đi lý trí, táng tận lương tâm, tột cùng thô bỉ.
Một lũ quỷ, đội lốt người đã bày mưu, tính kế, cướp của dân nghèo.
Ông quyết tâm tiến thẳng vào hang hổ, miệng hùm, giết bầy tham nhũng.
Lột mặt, phơi bầy, lũ cáo nhớp nhơ.
Nhân dân lật lại thế cờ, có cơ hội, đòi quyền được sống.
Lấy lại niềm tin, lòng dân đã ấm.
Vui sướng thay!
Hai mươi năm, mới có một ngày
Dân oà khóc, phơi bày thế sự.
Trả lại cho dân, những gì đã mất
Lấy lại niềm tin của Đảng, trong dân
Ông đã thắng, khi lấy dân làm ngọn cờ chính nghĩa.
Ánh sáng soi đường, vững bước tiến lên.
Chiến lược nhân sự lãnh đạo, trước hết phải là, chiến lược giành lại Lòng dân.
Ông đã xuất thần, sáng ánh hào quang trên bầu trời đất Việt.
Việc chưa từng có
Lưu để ngàn năm.
Nguyễn Tiến Du.