Người Vùng Mỏ

Người Vùng Mỏ Nơi hội tụ của những người con đất mỏ.

22/08/2025

Không sản xuất được ốc vít, nhưng tên lửa, khí tài quân sự do ngành công nghiệp quốc phòng Việt Nam tự phát triển, sản xuất cũng đủ dùng.
Lần đầu tiên mở bạt thấy mãn nhãn tầm nhìn.
Tự hào quá Việt Nam ơi!

GÀ CHUỐI, CHUỐI GÀChiều nay ra vườn chuốiThây hai bắp xinh xinhEm nổi hứng đa tìnhBiến chúng thành gà đỏCuống chuối em t...
14/08/2025

GÀ CHUỐI, CHUỐI GÀ

Chiều nay ra vườn chuối
Thây hai bắp xinh xinh
Em nổi hứng đa tình
Biến chúng thành gà đỏ

Cuống chuối em tạo mỏ
Que vườn em tạo chân
Gà em đẹp tuyệt trần
Ai cần em xin bán

Mua về cứ ngắm chán
Chán rồi đem ra ăn
Chẳng phải lo lăn tăn
Phạm vào lôi sách đỏ

Gà này đem thái nhỏ
Rồi bỏ vào muối, chanh
Thái thêm mấy củ hành
Thêm rau xanh, tỏi ớt

Nhớ rằng không thể bớt
Hạt tiêu cùng với đường
Nước mắm trộn khẩn trương
Cùng tai lợn luộc sẵn

Trộn xong điện thoại nhắn
Dăm ông với một bình
Tiễn đưa gà đẹp xinh
Vào dạ dày cùng múa.

Sức mạnh của truyền thông có lẽ chỉ sau quyền lực chính trị, quyền lực kinh tế, bởi quyền lực truyền thông cũng có tác đ...
13/08/2025

Sức mạnh của truyền thông có lẽ chỉ sau quyền lực chính trị, quyền lực kinh tế, bởi quyền lực truyền thông cũng có tác động, ảnh hưởng sâu sắc đến chiều hướng phát triển xã hội trong đó có quyền lực chính trị và kinh tế.

Mọi thông tin kịp thời đúng đắn của báo chí, hay mạng xã hội luôn mang một kết thúc tốt đẹp.

Sáng nay tôi nhận được một còm "ông Chánh Án Toà Án tỉnh Hưng Yên Đỗ Mạnh Tăng đã nhận được nhiều thông tin phản biện trên mạng xã hội về bản án 6 năm tù cho việc anh nông dân nuôi gà lôi ở Nghệ An do Tòa án Hưng Yên khu vực 5 tuyên án và đã kiến nghị với Viện trưởng Viện kiểm sát Nhân dân tỉnh Hưng Yên đề nghị kháng nghị vụ án sơ thẩm hình sự của tòa án Nhân dân khu vực 5 để tòa án Nhân dân tỉnh xem xét lại toàn bộ vụ án sơ thẩm số 35-2025.

Vâng! Đó là một việc làm nhân văn đúng đạo đời của một chánh án có tâm và tầm.

Hiện Tòa án đã thay đổi hình thức phạt tù 6 năm bằng áp dụng bản án cho phép Anh nông dân Thái Bá Thành người nuôi Gà Lôi ở Nghệ An được phép tại ngoại về nhà "cấm đi khỏi nơi cư trú" chờ phiên phúc thẩm.

Chúc mừng anh! Mong mọi điều nhân văn sẽ sớm đến với gia đình.
Tự dưng nghĩ đến câu thơ của Hồ Chủ Tịch:

“Thơ xưa yêu cảnh thiên nhiên đẹp
Mây núi trăng hoa tuyết núi sông
Nay ở trong thơ nên có thép
Nhà thơ cũng phải biết xung phong”.

LỜI HỨA...!Hứa có thể là một câu cửa miệng của nhiều người... Hứa đôi khi cũng tốt đối với cách suy nghĩ của nhiều người...
12/08/2025

LỜI HỨA...!

Hứa có thể là một câu cửa miệng của nhiều người...

Hứa đôi khi cũng tốt đối với cách suy nghĩ của nhiều người dân Việt, bởi họ cho rằng lời hứa dù có thực hiện được hay không thì nó cũng làm vui lòng cho kẻ đối diện lúc bấy giờ...!

Có lẽ vì sự vô tư ấy, mà giờ đây trên đất nước mình nảy sinh thêm một dòng họ mới, đó là DÒNG HỌ HỨA... dù rằng trên giấy tờ hành chính đố thấy có ai dám nhận...!

Nhưng lời HỨA lại là một đức tín là phẩm chất danh dự của nhiều người.

Tôi xin được chứng minh bằng một câu chuyện lượm lặt dưới đây, để thông tỏ cho những điều tôi khẳng định là đúng:

Ngày 15 tháng 7 năm 1797, có một cậu bé 5 tuổi bất hạnh bị rơi xuống vách núi và tử vong bên cạnh bờ sông Hudson ở New York của nước Mỹ.

Cha mẹ cậu bé vì quá đau thương, tuyệt vọng nên đã xây một ngôi mộ ngay ở cạnh nơi cậu bé đã qua đời.

Vài năm sau vì tình hình kinh tế gia đình khó khăn, cha cậu bé đã bất đắc dĩ phải chuyển nhượng mảnh đất này, tuy nhiên, bản hợp đồng có kèm theo một yêu cầu đặc biệt cho người chủ mới: Hãy vĩnh viễn lưu giữ lại phần đất nơi đặt ngôi mộ của cậu bé.

Người chủ nhân mới đồng ý với điều kiện này và viết nó vào trong điều khoản hợp đồng. Đã 100 năm qua đi, mảnh đất này chuyển đổi bán cho rất nhiều người, nhưng phần mộ của cậu bé vẫn được giữ nguyên ở đó.

Năm 1897, chính quyền thành phố New York, đã thống nhất lựa chọn mảnh đất này để đặt làm lăng mộ yên nghỉ của Tổng thống Ulysses S. Grant, vị Tống thống đời thứ 18 của nước Mỹ. Đương nhiên bản hợp đồng dân sự cách đây hơn 100 năm của hai người nông dân xưa được trình lên thành phố và điều khiến nhiều người dân xúc động nhất là đã được chính quyền thành phố chấp nhận không di dời phần mộ của cháu bé và trở thành lăng mộ hàng xóm của Tổng thống Grant chỉ cách gần 100 mét trong khuôn viên.

Chuyện không dừng lại ở đó khi 100 năm nữa qua đi, vào tháng 7 năm 1997, nhân dịp tưởng niệm 100 năm ngày mất của Tổng thống Grant, thị trưởng thành phố New York đã tới đây để đặt hoa tưởng nhớ ông. Khi thấy ngôi mộ láng giềng của Tổng thống là cậu bé đã xuống cấp ông đã cho tu sửa lại phần mộ của cậu bé. Chưa dừng lại ở đó, ông còn đích thân tự tay viết câu chuyện này lên phần mộ của cậu bé để nó có thể lưu truyền lại đời đời cho hậu thế.

Một hợp đồng kéo dài 200 năm đã cho chúng ta thấy một đạo lý làm người rất đơn giản: khi đã hứa, hoặc khi đã giao kèo thì nhất định phải giữ lấy lời dù thời gian hay hoàn cảnh biến đổi như thế nào đi chăng nữa.

“Câu chuyện tôi cóp nhặt lại từ những câu chuyện kể trên mạng”

NƯỚC MẮT THỦ THIÊMNhớ xưa kia:Ông cha lập cõiLớp lớp cổ nhân lập địa, khai cơRừng hoang, nước độcNào quản chi rắn, rết, ...
12/08/2025

NƯỚC MẮT THỦ THIÊM

Nhớ xưa kia:
Ông cha lập cõi
Lớp lớp cổ nhân lập địa, khai cơ
Rừng hoang, nước độc
Nào quản chi rắn, rết, beo hùm.
Kẻ ngã xuống,
Người đứng lên
Vì đại Việt, bách dân có sá chi hòn tên mũi đạn.
Quyết xông pha, gan sắt, lòng vàng.
Dựng xóm thành làng, cong cong mái chùa làng Việt
Chụm lửa, nhóm đèn, xây dựng nền văn hoá phương Nam.
Thế mà nay!
Thế sự đổi thay.
Lũ quan tham quên hết những ngày ông cha ta khai hoang, vỡ đất.
Làm những điều sôi hận tổ tông.
Bất chấp kỷ cương
Coi thường đạo lý
Vẽ công văn gan hổ, vuốt hùm
Lấp liếm cả chiếu chỉ triều đình phê chuẩn.
Việc xưa nay hiếm
Chúng chẳng khước từ
Đẩy dân trú cư bao nhiêu năm tự tại, an nhiên, bỗng một ngày tan tác
Rời khỏi đất thấm máu 400 năm hương hỏa cha ông.
Bật đèn xanh, tàn phá cộng đồng
Lợi ích nhóm, dầy thêm tham nhũng.
Thành trưởng Lê Thanh Hải, hạ chiếu đi đềm
Cùng Nguyễn Văn Đua, lệnh truyền quyết định “6565” đẩy nỗi niềm oan khuất.
Thế lực lên ngôi, sự tình đảo lật
Tráo trở, ngang nhiên, phủ định lệnh triều đình. “367”
Không được di dời 160 ha đất an sinh, tín ngưỡng.
Vậy mà :
Miếng bánh ngon, thi nhau cắn xé
Hám lợi công, quy hoạch phá tan tành
Dùng thế lực áp đảo dân lành.
Lệ đổ, mưa rơi, mười sáu năm trời dân trào uất hận.
Đau đớn thay:
Những cú vọ đi đêm quyền lực
Cùng quan thần cấu kết nhiễu nhương
Toá hoả lòng tham, loá mắt đất vàng
Áp giá đền bù, 150 ngàn trên mét đất.
Gây bao uất hận
Xé toạc trời xanh
Hỏi giờ đây làm phép tính nhanh
Hơn hai trăm triệu trên mét vuông, tiền về đâu, hỡi đất?
Những chung cư cao ngất,
Những con đường đắt nhất hành tinh.
Được xây nên bằng chia lô, bán đất, của hai trăm bốn năm nghìn người dân bị đẩy khỏi nhà.
Lòng dân oán hận,
Ngút cả đất trời.
Sáu nghìn ngày khiếu kiện muôn nơi
Lập cả lán, nơi chiếu Đình cửa Phủ.
Nước mắt ngập tràn, tiếng người oan thán.
Có thảo dân chán nản, chết nghẹn trong thắt cổ oan hồn.
Lạ kỳ thay:
Thanh tra vào cuộc
Lại lệnh bài ém nhẹm, rút quân.
Ghê gớm thay, cả tổ chức làm ma biến hoá giữa ban ngày
Thổi bay cả bản quy hoạch của hai mươi năm về trước.
Than ôi!
Đất Thủ Thiêm trào dâng uất hận...
Li tán, tha hương, mồ mả ông bà.
Nghẹn đắng thay, những linh hồn phật tử
Chùa Liên Trì, phật pháp cũng chẳng tha.
Đau đớn thay:
Bao linh hồn lưu lạc đất phương xa
Bao người sống mất nhà, niềm tin phân tán.
Khóc vọng hơn 6000 ngày ai oán...
Tiếng kêu não lòng, xé nát cả trời xanh.
Thảm thiết thay:
Tiếng vọng Thủ Thiêm, ngùn ngụt đất Sài Thành.
Vậy mà:
Bao nhiêu đầy tớ, vẫn mặc nhiên, như không hề biết đến.
Thật buồn thay:
Tiếng dân oán thán, nước mắt kiệt dần
Chỉ xin cho mình được sống, ngẩng đầu, trên đất Việt linh thiêng!
Đau đớn nào bằng:
“Bán đảo Thủ Thiêm 7km2, như chiếc bánh mỡ màu, giữa lòng Sài Gòn, thành phố Bác.
Hai mươi năm qua, quan tặc chước quỷ, mưu ma; cướp xé đất đai, chia chác...
Mười lăm ngàn hộ dân, tao tác! Máu đổ, lệ rơi. Sông Sài Gòn ngầu ngầu sôi hận...”*
May thay:
Đất Việt, nay còn có Bác
Một sĩ phu Bắc Hà, uyên thâm, tóc bạc.
“Giọt nước mắt rơi vào lịch sử” xót sa trước cảnh dân tình
Khí phách anh minh,
Nổi hờn căm, trước đồng chí của mình, nay đổi lòng lang, dạ sói.
Nổi trống, gióng chuông, tuyên bố trước Thiên Đình.
Căm tham nhũng, thề không cùng sống.
Củi tươi, chất Đống,
Nguyện đút vào lò.
Vì triệu dân bách tính chẳng so đo.
Quyết giữ lửa trong lò, bằng lòng Dân, ý Đảng.
Đốt sạch, những đồng chí của mình đã mất đi lý trí, táng tận lương tâm, tột cùng thô bỉ.
Một lũ quỷ, đội lốt người đã bày mưu, tính kế, cướp của dân nghèo.
Ông quyết tâm tiến thẳng vào hang hổ, miệng hùm, giết bầy tham nhũng.
Lột mặt, phơi bầy, lũ cáo nhớp nhơ.
Nhân dân lật lại thế cờ, có cơ hội, đòi quyền được sống.
Lấy lại niềm tin, lòng dân đã ấm.
Vui sướng thay!
Hai mươi năm, mới có một ngày
Dân oà khóc, phơi bày thế sự.
Trả lại cho dân, những gì đã mất
Lấy lại niềm tin của Đảng, trong dân
Ông đã thắng, khi lấy dân làm ngọn cờ chính nghĩa.
Ánh sáng soi đường, vững bước tiến lên.
Chiến lược nhân sự lãnh đạo, trước hết phải là, chiến lược giành lại Lòng dân.
Ông đã xuất thần, sáng ánh hào quang trên bầu trời đất Việt.
Việc chưa từng có
Lưu để ngàn năm.

Nguyễn Tiến Du.

🇻🇳 TRƯỞNG BẢN MÙA A THI, PHẬT SỐNG XÂY VẠN TÒA THÁP, CỨU 90 NGƯỜI DÂN THOÁT KHỎI THẢM HỌA LŨ QUÉT🇻🇳 chiều nay, Thủ Tướng...
03/08/2025

🇻🇳 TRƯỞNG BẢN MÙA A THI, PHẬT SỐNG XÂY VẠN TÒA THÁP, CỨU 90 NGƯỜI DÂN THOÁT KHỎI THẢM HỌA LŨ QUÉT

🇻🇳 chiều nay, Thủ Tướng Phạm Minh Chính tới hiện trường, thăm hỏi, động viên người dân tại một số xã chịu ảnh hưởng, thiệt hại nặng nề nhất do mưa lũ, sạt lở đất tại Điện Biên.

Ngay sau khi được nghe đồng bào kể lại câu chuyện về hành động quyết đoán của Trưởng bản Mùa A Thi 26 tuổi, đã kịp thời cảnh báo, dũng cảm lao vào dòng lũ đêm, gọi dân bản chạy nạn, cõng người già thoát thân, cứu cả bản Háng Pu Xi khỏi thảm họa sạt lở trong đêm (rạng sáng ngày 1/8/2025). Thủ tướng Phạm Minh Chính đã chỉ đạo Bộ Nội vụ, UBND tỉnh Điện Biên báo cáo ngay trong ngày 4/8/2025, về hành động quyết đoán của Trưởng bản Mùa A Thi. Nhờ sự kịp thời cảnh báo và hành động quyết đoán, quyết liệt, dám nghĩ dám làm, dám chịu trách nhiệm của Trưởng bản, đã kịp thời cứu sống 90 nhân khẩu trong gang tấc, khi lũ quét kèm đất đá tràn xuống, nhấn chìm cả khu vực. Đồng thời, Thủ tướng yêu cầu các cấp, các ngành học tập tấm gương dũng cảm, quên mình vì cộng đồng của Trưởng bản Mùa A Thi; các cơ quan báo chí truyền thông lan tỏa những hành động tốt đẹp vì tính mạng, cuộc sống bình yên và hạnh phúc của Nhân dân.

Em cũng xin lan tỏa hình ảnh và tấm gương sáng của Trưởng bản, một tấm gương đáng để học tập và noi theo.

Sáng nay 28/7, tại Cảng tàu khách Quốc tế Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh phối hợp với Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam t...
28/07/2025

Sáng nay 28/7, tại Cảng tàu khách Quốc tế Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh phối hợp với Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh Quảng Ninh tổ chức Lễ cầu siêu tưởng niệm 39 nạn nhân thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông đường thủy xảy ra trên Vịnh Hạ Long.

Đại lễ diễn ra trong không khí trang nghiêm với sự tham dự của Hoà Thượng Thích Quảng Tùng- Phó chủ tịch Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Hoà thượng Thích Thanh Quyết- Phó chủ tịch Trung ương GHPG Việt Nam, Trưởng Ban trị sự GHPG tỉnh Quảng Ninh. Các đồng chí: Vũ Đại Thắng, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng Đoàn ĐBQH tỉnh; Trịnh Thị Minh Thanh, Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh; Vũ Quyết Tiến, Phó Bí thư Tỉnh ủy, cùng đại diện các sở, ngành chức năng, thân nhân các nạn nhân và tăng ni, phật tử.

Chương trình lễ cầu siêu diễn ra từ sáng sớm đến 21h, ngày 28/7, bao gồm các nghi thức: Lễ khai đàn; lễ chiêu hồn Hà Bá (lễ bắc cầu); lễ nghinh sư duyệt định; lễ tiếp thỉnh vong linh; lễ thỉnh Phật đại khoa; lễ khai xá; lễ triệu tam phủ; lễ giải oan nghiệp; đăng đàn mông sơn thí thực bình đẳng chẩn âm linh trên bờ dưới nước; lễ thả hoa đăng…

Trước đó, vụ tai nạn giao thông đường thủy xảy ra trên Vịnh Hạ Long đã khiến 39 người thiệt mạng. Ngay sau khi vụ việc xảy ra, tỉnh Quảng Ninh đã huy động tối đa lực lượng chức năng tổ chức công tác tìm kiếm cứu nạn trong điều kiện thời tiết diễn biến phức tạp. Tỉnh cũng quyết liệt chỉ đạo xử lý sự cố, đồng thời hỗ trợ gia đình các nạn nhân trong việc lo hậu sự, di chuyển thi thể và động viên thân nhân vượt qua nỗi đau.

Đại lễ cầu siêu không chỉ là lời tiễn biệt, tưởng nhớ những người đã khuất mà còn thể hiện văn hoá Việt Nam trong việc tri ân, chia sẻ mất mát với các gia đình có người thân không may thiệt mạng trong vụ tai nạn trên Vịnh Hạ Long. Qua đó, thể hiện trách nhiệm, tinh thần nhân đạo và sự sẻ chia sâu sắc của tỉnh với thân nhân các nạn nhân, tiếp tục củng cố niềm tin của nhân dân vào chính quyền địa phương trong xử lý các tình huống khẩn cấp và bảo vệ an toàn cho du khách

Tỉnh sẽ tiếp tục rà soát, siết chặt công tác quản lý an toàn giao thông đường thủy, đặc biệt tại khu vực Vịnh Hạ Long và các điểm du lịch trọng điểm khác. Trong đó, chú trọng kiểm tra, giám sát điều kiện kỹ thuật của phương tiện, năng lực thuyền viên, công tác cứu hộ - cứu nạn, cũng như việc chấp hành các quy định về vận tải khách du lịch đường thủy; đẩy mạnh ứng dụng công nghệ trong quản lý phương tiện, lộ trình di chuyển, điều kiện thời tiết và thông tin cảnh báo an toàn, nhằm nâng cao hiệu quả phòng ngừa tai nạn và xử lý tình huống khẩn cấp. Qua đó, hướng tới xây dựng môi trường du lịch văn minh, an toàn, thân thiện.

Nguồn: Báo Quảng Ninh

28/07/2025
MẸ VIỆT NAMĐất nước hoà bình đã mấy mươi nămMảnh đất quê hương anh vẫn nằm lạnh lẽoVề đi anh...Về đi...Một tẹoMẹ vẫn chờ...
27/07/2025

MẸ VIỆT NAM

Đất nước hoà bình đã mấy mươi năm
Mảnh đất quê hương anh vẫn nằm lạnh lẽo
Về đi anh...Về đi...Một tẹo
Mẹ vẫn chờ Anh...Khô héo mất rồi...!

Về đi anh... Mẹ đã khóc cạn lời
Một lần thôi...Anh hãy về với Mẹ
Ôm lấy Mẹ như cái thời thơ bé
Nở nụ cười, rồi lặng lẽ...Hãy đi.

Về đi anh....Anh hãy...Về đi
Mái nhà đơn sơ những gì còn mất?
Cả đời Mẹ...Nước mắt chờ mong
Tóc muối sương, lẩn thẩn ước con về.

Về đi anh...Cho Mẹ gặp con xa
Trả lại cho Cha, đứa con nằm dưới mộ
Bao nhiêu năm Mẹ vẫn thường hỏi Bố !
Nó có tội tình gì...? Hay..! Chỉ tại chiến tranh...!

Dưới nấm mộ kia là nắm đất vinh danh
Hồn siêu thoát, anh hãy về với mẹ
Một lần thôi... Một lần khe khẽ
Anh hãy về...Với Mẹ...Một lần thôi...!
N T D 25/7/2014

HÌNH ẢNH ANH TRAI TÔI TRONG HỒI KÝ CỦA CÔ EM ÚT      Mỗi năm đến ngày 27/7, lại thấy lòng ngổn ngang những cảm xúc khó g...
27/07/2025

HÌNH ẢNH ANH TRAI TÔI TRONG HỒI KÝ CỦA CÔ EM ÚT

Mỗi năm đến ngày 27/7, lại thấy lòng ngổn ngang những cảm xúc khó gọi thành tên. Tôi không có người thân là thương binh, liệt sỹ, chỉ có một người anh trai và một người anh rể đã từng là những người lính đóng quân tại chảo lửa Vị Xuyên, Hà Giang những năm 1985 - 1988. Trùng hợp thay, ngày 27/7 cũng là ngày sinh nhật anh trai tôi.
Với một đứa trẻ 8X, hoàn toàn không có ký ức về chiến tranh, chỉ có những câu chuyện đời lính được nghe kể, những di chứng hậu lính được chứng kiến ám ảnh cả tuổi thơ, dù lúc ấy tôi chỉ là đứa trẻ còn chưa học lớp 1.
Thủa tôi lên 2 thì anh trai 18 và nhận lệnh nhập ngũ. Buổi tối trước ngày anh lên đường, bố mẹ tổ chức liên hoan chia tay, chỉ có nước chè và mấy cái kẹo bột nhưng mọi người đến đông lắm. Người thì tặng anh mấy cái phong bì, mấy cái tem, người tặng tập giấy để viết thư về nhà. Mấy chị bạn anh tặng khăn mùi xoa. Đứa trẻ là tôi chẳng cần biết đến nỗi lòng của bố mẹ, cứ vô tư ăn kẹo, chơi đùa. Còn nhớ, mấy chị bạn của anh hỏi : " P có thích anh V đi bộ đội không?", mình hớn hở trả lời có vì " được ăn nhiều kẹo".
Anh nhập ngũ, những lá thư ít ỏi gửi về bố mẹ đều đọc to cho nhau nghe, còn tôi chỉ ngồi hóng hớt, dỏng tai nghe ké xem có đoạn nào anh nhắc về “em P” hay không. Rồi có lần buổi sáng thức dậy, chợt thấy anh đang nằm ngủ, trên ngực vẫn ôm chiếc mũ gần giống chiếc mũ lưỡi chai bây giờ nhưng có gắn hình ngôi sao 5 cánh, chiếc ba lô anh để trên đầu giường. Mẹ bảo anh được về phép mấy ngày, nhưng đi từ Hà Giang về đến nhà đã mất nửa thời gian nghỉ phép, anh chỉ được ở nhà có 1 ngày rồi lại phải đi. Con nhóc vài tuổi là tôi, lúc ấy tò mò về chiếc ba lô với chiếc mũ lắm mà chỉ dám mon men lại gần, không dám sờ vào vì sợ hỏng. Cuối đời quân ngũ, anh được điều lên đóng quân tại sát đường biên, có nhiệm vụ tuần tra biên giới, kiểu giống như bộ đội biên phòng bây giờ. Mẹ chép miệng bảo: “ con nhà người ta ma lanh thì có khi bắt được hàng quốc cấm, sẽ giữ lại được cái ruột phích hay cái vỏ chăn con công. Con nhà mình tính khí thật thà chẳng có gì đâu”. Và đúng là anh “chẳng có gì đâu” thật.
Ngày anh xuất ngũ được về nhà, may mắn thay là thân hình khoẻ mạnh, lành lặn, nhưng hành trang anh mang theo là những cơn sốt rét ác tính bị từ những ngày đóng quân nơi rừng thiêng nước độc. Những cơn sốt rét ác tính của anh khiến tôi vừa thương anh, vừa ám ảnh đến tận bây giờ. Tôi nghe lỏm bạn đồng ngũ của anh kể lại với bố mẹ rằng: " Cháu nghĩ em V sẽ chết cơ. Nó lên cơn sốt rét mấy ngày, co giật, bọn cháu phải lấy thanh gỗ chặn vào mồm. Lúc ấy bọn cháu được chuyển về đóng quân ở biên giới, đi tuần tra đường biên, không thể khiêng em ấy về tuyến dưới điều trị được, thuốc cũng thiếu. Bí quá nên mấy anh em khiêng nó ra đường lớn để vẫy xe nhờ đưa đi cấp cứu. Không xe nào chịu dừng lại cô chú ạ, thế là cháu phải chặn đầu ô tô, doạ bắn thủng lốp xe nếu không chở quân nhân đi cấp cứu, may mà vẫn kịp".
Ngày ấy, mỗi lần lên cơn sốt rét, anh đáng sợ vô cùng. Anh co giật, giẫy dụa, đá, đạp và nói nhảm, thậm chí là gào thét. Bố mẹ tôi, hàng xóm và bà y sĩ của nhà máy Giấy Lửa Việt, dễ đến gần chục người phải cố hết sức để trói tay chân anh lại, rồi lấy đũa cả ngáng vào mồm anh ngăn răng cắn vào lưỡi. Cái thời thiếu thốn đủ bề, lấy đâu ra thuốc sốt rét mà điều trị. "Có ra viện thì cũng vậy, không có thuốc. Nó bị sốt rét thể ác tính nên mỗi lần lên cơn là co giật và não không kiểm soát được", bà ý sĩ tên Thuý bảo như vậy. Thế là, có bệnh thì vái tứ phương, bố mẹ tôi nghe ai mách mẹo, cách gì chữa được đều tìm cho anh hết nhưng không ăn thua. Cứ độ một vài tháng, anh lại lên cơn sốt, và lần nào chứng kiến tôi cũng sợ hãi đứng rúm ró một góc nhà để quan sát mọi việc. Sợ lắm nhưng tôi không nỡ chạy đi đâu hết. Tôi nhớ rất rõ, có lần anh lại lên cơn sốt, có người mách mẹ tôi cho anh nuốt giun đất sẽ khỏi. Đó là lần đầu tiên tôi chạy té khỏi khỏi nhà vì quá sợ hãi và ám ảnh khi tưởng tượng ra cảnh phải nuốt con giun nhầy nhụa, bẩn thỉu, rồi nó làm tổ, sinh con đẻ cái trong dạ dầy. Nhưng may mắn thay, mẹ tôi đã không làm điều phản khoa học đó.
Thời gian chậm rãi trôi đi, tôi không biết anh được chữa bằng thuốc dân gian gì, mẹo gì, chỉ thấy những cơn sốt đến với anh thưa dần, thưa dần rồi dừng hẳn vào nhiều năm sau đó. Những cơn sốt bỏ anh đi, nhưng di chứng của chúng thì còn đeo đẳng. Hậu quả là anh từ một người anh hiền lành trở thành một người rất dễ nổi nóng, khó kiềm chế được cảm xúc. Tôi thường xuyên bị anh đánh với những lý do hết sức vớ vẩn nên hồi nhỏ tôi từng sợ anh hơn người ta sợ cọp và ghét anh vô cùng. Cứ thấy bóng anh đi làm về đến cổng là tôi lẩn ngay.
Tôi trưởng thành, anh già đi, di chứng đời lính cũng đã lùi sâu vào quá khứ. Anh hiện tại lại trở về anh của thủa 18, không khéo miệng nhưng thảo lảo với các em và tận sâu trong lòng là người sống tình cảm. Tâm nguyện của anh, cũng là của anh rể tôi là được trở lại nơi chiến trường xưa, thăm lại mảnh đất các anh đã gắn bó một thời thanh xuân đầy chí khí, thăm lại những đồng đội quen và không quen đã vĩnh viễn nằm lại. Vậy là, vượt qua cái nắng như lửa đốt giữa ngày hè tháng 6, đại gia đình tôi từ em bé lên 5 đến người già 80 tuổi, từ đứa nhất quyết không vào Đảng vì thấy mình chưa đủ xứng đáng cho đến người vị Đại tá già về hưu đã cùng nhau có chuyến đi viếng nghĩa trang Vị Xuyên đầy ý nghĩa và vô cùng xúc động. Những bia mộ có tên và chưa rõ tên, những người lính trung tuổi hay 18, đôi mươi nằm lại ở đó, dù thân quen hay xa lạ với anh tôi thì họ đều là những người lính cùng chung ý chí, cùng một lòng yêu nước và chấp nhận hi sinh. Về lại chiến trường xưa, 2 người lính là anh trai và anh rể tôi như sống lại một thời tuổi trẻ. Qua mỗi địa danh, họ đều kể lại những câu chuyện đã xảy ra, những kỷ niệm luôn ghi nhớ, có hào hùng và có cả đau thương.
Ngày 27/7, xin thắp một nén tâm hưởng tưởng nhớ đến các anh hùng, liệt sỹ trên mọi miền Tổ quốc.
Ngày 27/7, xin chúc mừng sinh nhật anh tôi, một người lính cụ Hồ.

Cuối cùng họ đã táng nhauChiến tranh Cam, Thái đỏ màu máu sôiBờ tre mát gốc tớ ngồiMà ơn đất nước cho tôi yên bình.Cam T...
24/07/2025

Cuối cùng họ đã táng nhau
Chiến tranh Cam, Thái đỏ màu máu sôi
Bờ tre mát gốc tớ ngồi
Mà ơn đất nước cho tôi yên bình.

Cam Thái đã choảng nhau và không bên nào chịu nhận kích ngòi nổ trước. Nhưng việc Thái kích hoạt F-16 san phẳng bộ chỉ huy hai lữ đoàn của quân đội Cam thì hiển nhiên nhận.

Đây có thể được cho là chiến công vang dội nhất của Thái, để dằn mặt Cam trước chiến sự leo thang.

Lịch sử Thái chưa biết bom rơi, đạn nổ là gì. Nên đạn thật, oánh thật nhẹ tênh như một trò đùa. Nhưng chiến tranh không phải là trò tiêu khiển cho những kẻ hiếu chiến.

Chú Cam lần này có thế nào đi chăng nữa, thì cũng đừng chạy sang anh Việt xin cầu viện giúp đỡ nữa nhé. Lòng tốt của dân Việt chỉ có thể giúp nhân dân Cam thoát khỏi nạn tuyệt chủng, chứ không giúp được cho họ bảo tồn đất nước.

LÒ CHỢ BÁN THANLò chợ chỉ có than vàngNgười ngắm thì ít người mang thì nhiềuĐồ giăng toàn thứ chỉ tiêuĐầu rồng, cũi lợn,...
22/11/2024

LÒ CHỢ BÁN THAN

Lò chợ chỉ có than vàng
Người ngắm thì ít người mang thì nhiều
Đồ giăng toàn thứ chỉ tiêu
Đầu rồng, cũi lợn, ít nhiều khó mang

Vào lò vần xéo mặt hàng
Tai voi, đuôi chuột chẳng ai mang về
Mặt đen, sũng nước dầm dề
Phận người, một kiếp đam mê than vàng

Chợ sâu chỉ thấy bóng chàng
Vắt mồ hôi đổi mặt hàng than đen
Ai vào lò chợ mà khen
Đêm đêm lưng võng ánh đèn đổi trao

Nụ cười vẫn nở tự hào
Tôi người Thợ mỏ đổi trao than vàng.
Ảnh mạng

Address

Cam Pha

Telephone

+84936379886

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Người Vùng Mỏ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Người Vùng Mỏ:

Share