Cần Thơ 24H

Cần Thơ 24H Trang Thông Tin TP Cần Thơ
ɦãყ tнᴇo ᴅõι tɾɑռɠ.
Để cập nhật tin tức 24ɦ mới nhất của TP.
(2)

Ở làng chúng tôi, vào đêm trước ngày cưới, các cô gái phải đến ngủ trần một đêm trong miếu Sơn Thần trên núi phía sau là...
08/07/2025

Ở làng chúng tôi, vào đêm trước ngày cưới, các cô gái phải đến ngủ trần một đêm trong miếu Sơn Thần trên núi phía sau làng thì mới có thể xuất giá.

Chỉ khi trao đêm đầu tiên cho thần núi, gia đình bên ngoại mới được bình an vô sự.

Nếu ai vi phạm luật làng này, nhà mẹ đẻ ắt sẽ gặp tai họa.

1

Khi học đại học, tôi có một người bạn trai và đã kể với anh ấy về quy tắc bất thành văn của làng tôi.

Bạn trai tôi đương nhiên không tin, anh ấy cho rằng đây chỉ là trò giả thần giả quỷ của một lão già háo sắc nào đó trong làng, mục đích là để lợi dụng các cô gái.

Nhân kỳ nghỉ Quốc khánh, bạn trai quyết định cùng tôi về quê.

Anh ấy muốn tận tay bắt kẻ háo sắc đó và trừng trị hắn, đồng thời cứu lấy các cô gái chưa chồng trong làng.

Tôi không lay chuyển được anh ấy, đành phải đưa anh về quê, coi như nhân tiện để anh gặp gỡ mọi người trong nhà.

Xuống tàu, chúng tôi lại phải đi thêm hai tiếng bằng xe khách đường dài, sau đó chuyển sang xe ba bánh.

Khi đến chân núi, xe ba bánh không thể đi tiếp, chúng tôi buộc phải xuống đi bộ.

“Tiểu Nhược, còn bao xa nữa mới tới làng em?” Bạn trai có vẻ hơi sốt ruột.

“Leo núi khoảng một tiếng nữa là tới.”

Khi trăng mới lên, tôi và bạn trai cuối cùng cũng đến được làng.

Trước đó đã gọi điện báo, nên người nhà đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng đợi chúng tôi về.

Sau màn chào hỏi, mọi người vào bàn ăn tối.

Vô tình tôi nghe được chuyện ngày mai nhà Trương Phú Quý sẽ gả con gái thứ hai.

Vì vậy, tối nay cô ấy – Linh Linh – phải đến miếu Sơn Thần ngủ, đến sáng mai mới được về nhà thay áo cưới.

Bạn trai nghe tin này thì vô cùng phấn khích, hẹn tôi nửa đêm mười hai giờ cùng đi đến miếu Sơn Thần để xem thực hư thế nào.

Hơn mười hai giờ đêm, tôi và bạn trai lặng lẽ ra ngoài.

“Tiểu Nhược, bây giờ chúng ta đi miếu Sơn Thần ngay.

Tôi muốn xem rốt cuộc là lão già háo sắc nào đang hại các cô gái nhà lành.”

Bạn trai siết chặt nắm tay, đầy tự tin, như thể đã chắc chắn bắt được kẻ đó trong tay.

Tôi thì không vui mừng như bạn trai, vì tôi là người sinh ra và lớn lên ở đây, và tôi đã biết quy tắc này từ khi còn nhỏ.

Không phải chưa từng có ai chống đối quy tắc này.

Như Lưu Lệ ở nhà bên cạnh tôi, một cô gái tốt nghiệp đại học, cô ấy cũng không tin vào những điều mê tín này và kiên quyết không đến miếu Sơn Thần vào đêm trước ngày cưới.

Không ngờ, ngay trong ngày cưới, cô ấy bị tai nạn xe, què mất một chân, còn em trai cô ấy thì vô duyên vô cớ bị trâu đá mù một mắt.

Sau vài sự việc như vậy, dân làng không ai dám làm trái quy định này nữa.

Dưới sự nài nỉ dai dẳng của bạn trai, tôi dẫn anh ấy đến miếu Sơn Thần.

Ngôi miếu này đã được xây dựng hơn năm mươi, sáu mươi năm, nguyên là một nhà xí cũ.

Trước đây, mỗi nhà trong làng đều đổ phân đêm vào nhà xí này.

Vào một năm mùa đông rét buốt, có một kẻ lang thang trốn vào đó để tránh tuyết, nhưng lại ra tay cưỡng hiếp một phụ nữ đến đi vệ sinh.

Dân làng phẫn nộ tột cùng, liền đánh chết tên lang thang đó.

Nghe nói hắn chết rất thảm, thi thể còn bị vứt lên núi để cho sói ăn.

Từ đó, làng không được yên ổn, bèn tìm người xem xét, mới biết rằng vì dân làng giết kẻ lang thang một cách tàn nhẫn, nên nay phải gánh lấy nghiệp báo.

Muốn hóa giải, phải phá bỏ nhà xí, xây một ngôi miếu trên nền cũ, lập tượng của kẻ lang thang, phong làm Sơn Thần.

Mọi cô gái trong làng trước khi xuất giá, đêm trước hôn lễ nhất định phải ngủ lại miếu Sơn Thần, như vậy gia đình mới có thể bình an.

Ngoài ra, vào đêm đó, tất cả dân làng không được ra ngoài sau mười giờ, tránh làm kinh động đến Sơn Thần khi ngài hưởng thụ.

Ngày thường, dân làng cũng không dám đến miếu Sơn Thần, nếu có đi ngang qua cũng không dám nhìn thẳng vào đó.

Tôi dù biết rõ vị trí của miếu nhưng chưa từng đặt chân đến.

Giờ đây đứng trước miếu Sơn Thần, tôi phát hiện cửa sổ của miếu được xây rất cao.

Tôi cao 1m65, đứng trước cửa sổ chỉ có thể nhìn ngang tầm mắt, còn phía dưới thì không thể thấy rõ.

Bạn trai tôi vừa định ghé mắt nhìn vào trong, tôi liền ngăn anh ấy lại, khẽ nói:

“Anh chưa được nhìn bây giờ, để em nhìn trước, nếu có gì bất thường thì em sẽ cho anh xem. Anh ngồi xuống, để em giẫm lên vai anh mà trèo lên.”

Tôi tuyệt đối không thể để bạn trai nhìn thấy cơ thể trần truồng của người con gái khác.

Trước hết, tôi phải tự mình xem cho rõ ràng mọi chuyện.

2

Qua khung cửa sổ kính, tôi nhìn thấy trên bàn thờ đặt một bức tượng.

Có lẽ là do người trong làng tự tạc, tay nghề không tốt, mũi mắt méo mó, gương mặt dữ tợn, khiến bức tượng trông đầy tà khí.

Dưới bàn thờ trải một tấm thảm, trên đó có một đôi nam nữ đang hòa hợp với nhau.

Người nữ nằm sấp xuống đất nên không nhìn rõ mặt, nhưng người nam thì lại chính là bí thư chi bộ thôn của chúng tôi – Chu Đại Quân.

Ngay lập tức, tôi tức đến mức cắn phải lưỡi.

Trước đây, bạn trai tôi nói rằng có một lão dâm ô trong làng giả thần giả quỷ, tôi còn không tin, vậy mà giờ lại đúng như lời anh ấy nói.

Tôi vội vàng tuột xuống khỏi vai bạn trai, kéo anh ấy lao đến đạp mạnh cánh cửa miếu Sơn Thần.

“Chu Đại Quân, ông dám…”

Lời còn chưa dứt, tôi liền giật mình kinh hãi, trong miếu Sơn Thần lúc này chỉ có mỗi Linh Linh, nào còn bóng dáng của Chu Đại Quân?

Chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng tôi nên đã bỏ trốn?

Nhưng chỉ chưa đầy một phút, làm sao Chu Đại Quân có thể chạy thoát được?

Tôi đi một vòng quanh miếu Sơn Thần, ngoài cánh cửa chính thì còn hai khung cửa sổ, nhưng cả hai đều đóng chặt và được cài then bên trong.

“Kỳ lạ thật!”

Nói xong, tôi lại phát hiện một điều kỳ lạ hơn.

Từ lúc chúng tôi bước vào, Linh Linh vẫn nằm bất động trên tấm thảm.

Theo lẽ thường, thấy có người bước vào, sao cô ấy không đứng dậy?

“Linh Linh.” Tôi gọi tên cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn mặc kệ, không hề có phản ứng.

“Thôi nào, đừng giả vờ ngủ nữa.”

Tôi nghĩ rằng Linh Linh xấu hổ nên giả vờ ngủ, định thuyết phục cô ấy đứng lên tố cáo trước dân làng, rằng luật lệ này thực chất chỉ là do Chu Đại Quân bày ra để thỏa mãn dục vọng của hắn.

Nhưng Linh Linh vẫn bất động.

Tôi sốt ruột đẩy cô ấy một cái, chợt nhận ra cơ thể cô ấy mềm nhũn.

Tôi vội vàng đưa tay lên chạm vào mũi cô ấy, ngay lập tức hét lên thất thanh.

Cô ấy… đã chết!

Trong khoảnh khắc, tôi hoảng loạn, chỉ muốn kéo bạn trai bỏ chạy khỏi đây.

“Làm sao bây giờ? Cô ấy chết rồi! Anh nói xem, có khi nào người ta nghĩ chúng ta là hung thủ không?”

Tôi vô cùng hối hận vì đã đồng ý đưa bạn trai đến miếu Sơn Thần.

Nếu không đến, có lẽ chúng tôi đã không gặp phải chuyện này.

3

“Đừng hoảng, Tiểu Nhược, chúng ta kiểm tra xem trên người cô ấy có vết thương nào không.”

Bạn trai tôi trấn an.

Chúng tôi lật thi thể của Linh Linh lại, cơ thể cô ấy không có bất kỳ vết thương nào.

Nhưng cơ thể vẫn còn hơi ấm, có lẽ chỉ mới chết chưa lâu.

“Chắc chắn là Chu Đại Quân giết người diệt khẩu!”

Lời vừa thốt ra, tôi lại cảm thấy không đúng.

Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào chết khi ngủ lại trong miếu Sơn Thần, nên giả thuyết giết người diệt khẩu không hợp lý.

Bạn trai tôi kinh ngạc nhìn tôi, môi mấp máy vài lần nhưng không thốt nên lời.

“Anh muốn nói gì?”

“Tiểu Nhược, em nhìn thấy người đó là Chu Đại Quân sao?”

“Đúng vậy, chính là Chu Đại Quân, bí thư thôn của chúng tôi, làm sao tôi có thể nhận nhầm được? Dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra hắn!”

Nhà tôi có mâu thuẫn khá lớn với Chu Đại Quân.

Vài năm trước, hắn muốn lấy hai căn nhà cũ trên sườn núi của gia đình tôi để làm chuồng trâu.

Nơi đó có nguồn nước và cỏ tốt, rất thích hợp để chăn nuôi.

Nhưng hai căn nhà ấy là tổ tiên để lại, dù đã cũ kỹ, gia đình tôi cũng không thể để hắn dùng làm chuồng trâu.

Cha tôi thẳng thừng từ chối.

Từ đó, Chu Đại Quân thường xuyên kiếm cớ gây sự với nhà tôi, mẹ tôi lén chửi rủa hắn.

Tôi ghi nhớ tất cả, và trong lòng luôn căm hận hắn đến tận xương tủy.

“Nhưng… nhưng…” Bạn trai tôi nhìn tôi, ngập ngừng không nói hết câu.

“Nhưng cái gì?” Tôi bắt đầu bực bội.

“Tiểu Nhược, em nhìn thấy đó là Chu Đại Quân, nhưng anh nhìn thấy… là cha em.”

Khoảnh khắc đó, tôi sững sờ.

Miếu Sơn Thần chìm trong sự im lặng đáng sợ.

Gió từ bên ngoài lùa vào, làm gương mặt bạn trai tôi trở nên trầm ngâm.

Tôi rõ ràng nhìn thấy người đàn ông trong miếu là Chu Đại Quân, nhưng bạn trai tôi lại thấy đó là bố tôi.

Anh ấy cố tình lừa tôi sao?

“Anh nói bậy! Sao lại vu oan cho bố em? Chẳng lẽ anh cảm thấy hôm nay bố em tiếp đón anh chưa đủ tốt à?”

“Tiểu Nhược, anh nói thật. Trước khi em trèo lên vai anh, anh đã thấy rõ trong miếu rồi. Người đàn ông anh nhìn thấy chính là bố em. Anh còn thắc mắc, sao em lại nhắc đến Chu Đại Quân.”

Tôi sững sờ.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi thở dài một hơi.

“Đừng quan tâm chúng ta nhìn thấy ai nữa, bây giờ phải làm gì đây? Sáng mai Trương Phú Quý sẽ phát hiện con gái mình chết trong miếu Sơn Thần.”

“Báo cảnh sát đi! Giờ chỉ có cách đó thôi. Nếu không báo, mà người ta phát hiện ra chúng ta từng đến đây, chúng ta sẽ bị tình nghi.”

Chúng tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách báo cảnh sát.

Tôi bấm số 110, trình bày tình hình rồi để bạn trai ở lại miếu Sơn Thần chờ cảnh sát đến. Còn tôi thì chạy về làng báo cho bố và Trương Phú Quý.

Núi cao đường xa, cảnh sát không thể đến ngay.

Nhưng bố tôi và Trương Phú Quý đã nhanh chóng có mặt ở miếu Sơn Thần.

Vừa nhìn thấy con gái nằm bất động dưới đất, Trương Phú Quý lao tới ôm lấy thi thể, khóc rống lên thảm thiết.

Bố tôi nghiêm mặt, kéo tôi sang một bên.

“Tiểu Nhược, con với Tiểu Lâm đến miếu Sơn Thần làm gì?

Tiểu Lâm mới đến làng chưa hiểu quy tắc, chẳng lẽ con cũng không hiểu?”

Bạn trai tôi tên là Lâm Phong, bố tôi gọi anh ấy là Tiểu Lâm.

“Bố, con với Lâm Phong cảm thấy quy định của làng có vấn đề, nên mới đến đây xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”

“Vậy hai đứa đã thấy gì?”

Bố tôi đột nhiên căng thẳng, đồng tử co lại.

“Thấy một người đàn ông đang đè lên người Linh Linh.

Con định lao vào bắt hắn, nhưng chưa kịp thì hắn đã chạy mất.

Linh Linh cũng không còn thở nữa…”

Sắc mặt bố tôi lập tức thay đổi.

Ông định nói gì đó thì Trương Phú Quý đã lao đến, giật mạnh cổ áo tôi, khiến bố tôi và bạn trai phải xông vào kéo ông ra.

Trương Phú Quý giận dữ giáng một cú đấm vào vai bố tôi, đẩy ông ngã lùi về phía sau.

“**Lão Thôi, tôi với ông quen nhau hơn bốn mươi năm, từ nhỏ đã cùng lớn lên.

Giờ con gái tôi chết trong miếu Sơn Thần, là do con gái ông gây ra.

Ông tính thế nào đây?!**”

“Chú Trương, Linh Linh không phải do cháu hại! Chú đừng đổ oan cho cháu!” Tôi giải thích.

“**Chính cô! Cô đã làm kinh động Sơn Thần!

Ngài giáng tội xuống, nên con gái tôi mới chết!**”

Trương Phú Quý vừa khóc vừa hét, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tôi thật sự cũng rất thương cảm ông ấy.

Vợ ông ấy mất sớm, một mình ông ấy cực khổ nuôi hai cô con gái khôn lớn.

“**Cháu đã báo cảnh sát rồi.

Chỉ cần khám nghiệm tử thi, là sẽ biết nguyên nhân cái chết của Linh Linh.**”

Trương Phú Quý phun một bãi nước bọt về phía tôi.

May mà tôi tránh kịp, không thì đã bị dính đầy người.

“**Lão Thôi! Con gái ông quá độc ác!

Nó hại chết con gái tôi, giờ còn muốn phanh thây mổ bụng con tôi sao?

Nó không phải con người!**”

Trương Phú Quý chửi ầm lên.

Bố tôi vội vàng chạy tới dỗ dành ông ấy, cũng thuận tiện mắng tôi mấy câu.

Khi mọi chuyện còn đang rối tung lên, thì đèn xe cảnh sát rọi sáng cả con đường núi.

Trở lại những năm 80, bà mối giới thiệu cho tôi một anh chàng sắp vào đại học.Tôi không đồng ý. Vì kiếp trước, chính ngư...
07/07/2025

Trở lại những năm 80, bà mối giới thiệu cho tôi một anh chàng sắp vào đại học.

Tôi không đồng ý. Vì kiếp trước, chính người này đã cầm tiền sinh hoạt tôi chắt chiu gửi cho, tiêu vào những cuộc hẹn hò với người khác trong trường.

Đến khi tốt nghiệp, anh ta nhìn tôi với ánh mắt khinh thường mà nói:

“Tôi là sinh viên đại học, còn cô chỉ là một công nhân, cô tự nói xem chúng ta có xứng hay không?”

Đúng là không xứng.

Vậy nên kiếp này, tôi dứt khoát từ chối bà mối.

Nhưng tôi không ngờ… chính anh ta lại tự tìm đến tôi.

1

Lúc Cố Ất tìm đến, tôi đang ngồi xổm trong bếp nhóm lửa.

Con chó vàng lớn nhà tôi bỗng sủa ầm lên.

Tôi tưởng là lũ trẻ hàng xóm nghịch ngợm, sợ nó dọa người ta, liền vội vã quăng củi xuống chạy ra ngoài.

Ai ngờ, vừa bước ra cửa, tôi chết lặng.

Cố Ất – phiên bản trẻ hơn, đang đứng ngay trước cổng.

Anh ta thở hổn hển, ánh mắt khóa chặt vào tôi:

“Tại sao em không đồng ý đính hôn với tôi?”

Đúng lúc đó, mẹ tôi từ nhà chính đi ra, tay cầm cái nông cụ, cũng sững người.

Tôi thì sợ hãi.

Mẹ tôi thì vui mừng.

Dù gì trong vòng mười dặm tám thôn, khó mà tìm được một chàng trai đẹp như vậy.

Lại còn có thành ý tự mình chạy đến tận nhà.

Mẹ tôi niềm nở kéo anh ta vào phòng khách, nhanh nhẹn rót trà nóng, còn xa xỉ bỏ thêm một thìa đường trắng.

Tôi cắn môi, không nói gì.

Cố Ất chắc là chạy bộ đến đây.

Ngồi xuống lâu như vậy mà vẫn chưa điều hòa được hơi thở.

Bây giờ đang là mùa đông, anh ta khoác một chiếc áo bông xanh quân đội.

Lọn tóc trước trán bị gió thổi dựng lên.

Trên mặt vẫn còn vương mồ hôi.

Dù vậy, gương mặt ấy vẫn khiến người ta không khỏi có cảm tình.

Kiếp trước, tôi chính là bị dáng vẻ này của anh ta mê hoặc.

Cam tâm tình nguyện đưa hết số tiền làm công kiếm được cho anh ta.

Mỗi khi đến kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè đều đón anh ta về phòng trọ của tôi.

Lo trước lo sau, chăm sóc từng chút một.

Chỉ mong anh ta có thể yên tâm học hành.

Cũng may, anh ta đúng là có chí tiến thủ.

Trở thành người đầu tiên trong vùng đỗ vào cao học.

Tôi vui mừng, tiếp tục chu cấp cho anh ta.

Cố Ất thi đỗ cao học ở một thành phố phương Nam xa xôi.

Ngày anh ta lên đường, tôi nhét hết hai nghìn đồng vừa dành dụm được vào tay anh ta.

Dặn dò anh đừng tiết kiệm quá mức, kẻo bị bạn học chê cười.

Cố Ất cảm động, nắm lấy tay tôi:

“Tôi sẽ học hành chăm chỉ, tốt nghiệp xong nhất định trở về cưới em!”

Anh Đại Tráng hàng xóm nghe thấy, nhắc tôi cẩn thận:

“Liệu có phải nước đổ xuống sông không?”

Tôi không tin.

Kiên quyết phản bác:

“Cố Ất là sinh viên đại học, người có học thức luôn giữ chữ tín, anh ấy sẽ không làm vậy đâu!”

Nhưng sự thật chứng minh, anh Đại Tráng nói đúng.

Những lời hứa năm xưa, còn chưa kịp thực hiện, đã sớm thay đổi.

Ngày Cố Ất tốt nghiệp cao học, tôi ngồi tàu cả đêm đến dự lễ tốt nghiệp của anh ta.

Nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là cảnh anh ta ôm một cô gái khác.

Tôi không tin được.

Lao đến chất vấn trong tuyệt vọng.

Đáp lại tôi, chỉ có một câu lạnh lùng:

“Tôi là thạc sĩ, còn cô chỉ là một công nhân, cô tự nói xem chúng ta có xứng không?”

“Nếu cô biết điều thì nên im lặng mà rời đi.”

“Đừng có đứng đây làm ầm lên.”

“Người mất mặt chỉ có mình cô thôi.”

Nói xong, Cố Ất nắm tay cô gái kia rời đi.

Nghe nói, bọn họ có hẹn đi dự tiệc tốt nghiệp.

Tối hôm đó, tôi đứng ngoài cổng trường, chờ anh ta đến tận nửa đêm.

Vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Tôi vừa đói, vừa mệt.

Bèn lấy từ trong túi ra hai cái chân gà để ăn lót dạ.

Đó là chân gà tôi mang từ quê lên.

Vì Cố Ất thích ăn, tôi đặc biệt nấu sẵn rồi mang theo.

Trước khi đến trường, tôi còn ghé tiệm ăn sáng ven đường, mượn nồi của họ hâm nóng lại.

Nhưng giờ, nó đã nguội lạnh từ lâu.

Tôi vô thức nhét chân gà vào miệng.

Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy đầy mặt.

Sinh viên đi ngang qua đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Tôi không chịu nổi nữa.

Ôm mặt, bật khóc nức nở.

Tôi chờ anh ta suốt bao năm, cuối cùng chỉ nhận lại một câu nói như vậy.

Tôi không cam tâm!

Tôi đến nhà anh ta khóc lóc, làm loạn.

Nhưng rồi sao?

Anh ta ngang nhiên đưa cô gái đó về nhà, biến tôi thành trò cười cho cả thiên hạ.

Mọi người đều nói, tôi bị Cố Ất đùa giỡn suốt tám năm, cuối cùng chỉ còn lại danh tiếng của một kẻ bị bỏ rơi.

Ở cái thời đó, những lời như vậy đủ để hủy hoại cuộc đời một người phụ nữ.

Mẹ tôi tìm đến nhà họ Cố đòi lại công bằng.

Nhưng họ đóng cửa không tiếp.

Cuối cùng, trong cơn phẫn uất, bà đập đầu vào cổng nhà họ mà chết.

Cả thị trấn chấn động.

Dưới áp lực dư luận, Cố Ất miễn cưỡng đồng ý cưới tôi.

Ngày cưới, khi đi ngang qua mộ mẹ, tôi bảo tài xế xuống xe.

Rồi tự mình đạp mạnh chân ga, lao thẳng xuống vách núi, kéo cả Cố Ất theo.

Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại năm mười tám tuổi.

2

Từ sau khi gặp mẹ tôi, Cố Ất tỏ ra rất lễ phép và ngoan ngoãn.

Mẹ tôi vừa rót xong trà, anh ta đã nhanh chóng đứng dậy đón lấy, cười nói:

“Cảm ơn dì.”

Mẹ tôi cười rạng rỡ, như thể lần đầu tiên có người gọi bà là “dì”.

“Khách sáo gì chứ? Mau ngồi xuống!”

Bà kéo Cố Ất ngồi lại, bắt đầu hỏi thăm về gia đình và chuyện học hành.

Đến khi nghe nói anh ta là học sinh giỏi nhất huyện, gương mặt bà như nở hoa.

Liên tục gật đầu, nói ba tiếng “Tốt! Tốt! Tốt!”

“Tôi nhất định sẽ cố gắng thi đỗ đại học, không để mọi người thất vọng.”

Anh ta nghiêm túc hứa với mẹ tôi, rồi lén lút nhìn về phía tôi.

Mẹ tôi thoáng sững lại, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tiểu Lệ, con cứ ngồi nói chuyện với cậu ấy nhé, mẹ ra chợ mua ít đồ.”

Nói xong, bà còn nháy mắt với tôi một cái, vui vẻ xách giỏ đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Cố Ất.

Tôi vươn tay về phía anh ta:

“Đưa đây!”

Cố Ất ngẩn ra.

“Gì cơ?”

Tôi cười lạnh, đứng dậy giật lấy tách trà trên tay anh ta, uống một hơi cạn sạch.

Chút đường này mẹ tôi coi như báu vật, từ lúc tôi sống lại đến giờ, bà còn chưa nỡ để tôi nếm thử.

Vậy nên, đương nhiên không thể để Cố Ất hưởng lợi rồi.

“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Cố Ất có vẻ không ngờ tôi sẽ có thái độ như vậy.

Anh ta im lặng một lát rồi đáp:

“Dì Trần nói em đã đồng ý chuyện hôn sự giữa chúng ta. Tôi muốn biết tại sao.”

Dì Trần là bà mối giới thiệu chúng tôi.

Kiếp trước, khi Cố Ất khăng khăng đòi hủy hôn, dì Trần đã chống gậy đến nhà tôi xin lỗi, tự trách mình nhìn người không rõ, khiến tôi bị hại cả đời.

Nhưng người hại tôi đâu phải bà ấy.

Mà là kẻ đã lợi dụng tình cảm của tôi hết lần này đến lần khác.

“Còn có thể vì lý do gì? Đương nhiên là vì không hợp.”

Tôi ngước lên nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy ác ý.

“Tôi đã từ chối rồi, vậy mà anh vẫn tìm đến đây, là định chơi trò mặt dày sao?”

Ánh mắt Cố Ất thoáng hiện lên chút bối rối, vội vàng phủ nhận:

“Không phải! Tôi chỉ là… nhìn thấy ảnh của em, cảm thấy rất… thích, nên muốn thử cố gắng một chút.”

Tôi chợt nhớ ra.

Kiếp trước, cũng chính vì khuôn mặt này mà Cố Ất đã đồng ý đính hôn với tôi.

Dù học hành chẳng ra sao, nhưng gương mặt này của tôi đẹp đến mức ngay cả mẹ tôi cũng phải cảm thán:

“Lạ thật, sao mẹ lại sinh ra một cô con gái xinh thế này nhỉ?”

Sau khi chúng tôi đính hôn, mẹ của Cố Ất cũng từng nói:

“Tiểu Ất nhà tôi kén lắm, người ta giới thiệu cho bao nhiêu cô mà nó chẳng ưng ai. Vậy mà vừa nhìn thấy ảnh con bé này, mắt nó sáng rỡ cả lên!”

Lúc đầu, Cố Ất thích khuôn mặt tôi.

Sau đó, anh ta thích sự chăm sóc tận tâm của tôi.

Rồi đến cuối cùng, thứ anh ta thật sự yêu lại là quyền lực và tiền bạc.

Còn tôi, trở thành một món đồ trang trí cũ kỹ, chẳng còn chút giá trị nào, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

3

“Người thích tôi nhiều lắm.”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, cười nhạt.

“Anh chỉ là một tên sinh viên nghèo, dựa vào cái gì mà đòi cạnh tranh?”

Ánh mắt tôi đầy vẻ trêu chọc.

“Chẳng lẽ dựa vào cái mặt dày của anh à?”

“Dựa vào thành tích của tôi.”

Cố Ất đầy tự tin.

“Tôi có thể thi đỗ đại học, biết đâu còn học lên cao hơn. Như vậy vẫn chưa đủ tư cách sao?”

Tôi cười lạnh.

“Sợ rằng đến lúc đó, anh lại thấy tôi không xứng!”

“Em có phải lo mình không xứng với tôi, sợ tôi tốt nghiệp xong sẽ bỏ em không?”

Cố Ất như tìm được điểm yếu của tôi, giọng nói lập tức lớn hơn.

“Nếu em lo lắng, chúng ta có thể kết hôn trước.”

Cái gọi là kết hôn mà anh ta nói, chẳng qua chỉ là tổ chức một bữa tiệc cưới đơn giản.

Ở nông thôn thời này, chuyện đó rất phổ biến.

Chưa đủ tuổi thì không thể đăng ký kết hôn, nhưng chỉ cần làm tiệc mời họ hàng hàng xóm, thế là coi như cưới xong.

Nhưng kiếp trước, chúng tôi cũng đâu khác gì đã kết hôn?

Đến cuối cùng, anh ta muốn bỏ là bỏ ngay.

Lần này, nếu tôi còn dính vào anh ta, thì đúng là tôi đáng đời.

Tôi lùi lại một bước, dùng ánh mắt đầy khinh miệt nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

“Ai cho anh cái mặt dày này, mà tự tin đến vậy?”

Ta là chủ mẫu hiền đức bậc nhất chốn Đế Kinh.Tận mắt nhìn nhi tử hồi tâm chuyển ý, thi đỗ giải nguyên;Đứa thứ nữ ta một ...
07/07/2025

Ta là chủ mẫu hiền đức bậc nhất chốn Đế Kinh.
Tận mắt nhìn nhi tử hồi tâm chuyển ý, thi đỗ giải nguyên;
Đứa thứ nữ ta một tay nuôi lớn, cũng sắp gả vào thế gia vọng tộc;
Phu quân lại dịu dàng nói muốn vì ta mà giải tán hậu viện.
Ta những tưởng khổ tận cam lai, rốt cuộc cũng đợi được hồi kết viên mãn.
Nào ngờ… ta bỗng nằm mộng thấy cố mẫu thân đã mất hơn ba mươi năm trước.
Trong mộng, người nắm tai ta, nổi giận mắng một trận như sấm sét:
“Lão nương ta đường đường là nữ nhân xuyên không, sao lại sinh ra một đứa ngốc như ngươi?! Con trai ngươi sớm đã ch/ế/t, ngươi có biết không?! Cái tên hiện tại là con hoang của lão hầu gia nhà ngươi với ả bạch nguyệt quang ngoài thất đó!”
“Còn cái con thứ nữ mà ngươi coi như tim gan, nó chỉ nhăm nhe của hồi môn của ngươi mà thôi!”
“Còn cái kẻ ngươi đặt nơi tâm khảm kia — lão gia nhà ngươi ấy — sớm đã hạ độc ngươi từng chút một rồi! Chỉ đợi ngươi ch/ế/t, hắn sẽ rước bạch nguyệt quang vào cửa thành chính thất!”
1
“Không… không phải thế…”
Ta hét lên, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Tiếng chất vấn đau thấu tâm can của mẫu thân trong mộng vẫn văng vẳng bên tai.
Trái tim đập loạn từng hồi, không cách nào bình ổn.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm xiêm y bên trong, ta thở hổn hển như kẻ vừa từ cõi chết trở về.
“Phu nhân gặp ác mộng ư?”
Vương mụ mụ nghe động, vội vã bước vào, tay còn bưng chén trà nóng.
Ta nhìn gương mặt nhăn nheo đầy nếp gấp của bà ta, bỗng nhớ tới chuyện tháng trước —
Bà từng lén ra ngoại viện gặp hầu gia, lúc về ánh mắt chột dạ, vẻ mặt lấm lét.
“Vương mụ mụ,” ta chậm rãi ngồi dậy, giọng điềm tĩnh mà lạnh như băng, ánh mắt dừng thẳng trên mặt bà,
“Chiếc trâm vàng khắc hình ‘hỉ thước đăng mai’ trong kho của ta, vì cớ gì mà chẳng thấy nữa?”
Bà ta run tay một cái, “choang” một tiếng, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, sắc mặt tái nhợt như giấy.
“Lão… lão nô không rõ…”
“Không rõ?” Ta cười nhạt. “Thế sao ta lại nghe nói — trong sính lễ cháu trai của ngươi mang đi cầu thân, có một chiếc trâm vàng giống hệt?”
Chiếc trâm ấy, vốn là lễ vật người khác tùy tiện tặng khi ta xuất giá.
Nhiều năm ta chẳng mấy để tâm, cho là mẫu mã quê mùa nên cất trong kho chẳng đoái hoài. Vậy mà cuối cùng lại bị chính người thân tín bên cạnh đánh cắp đem tặng người ngoài.
Khi có người mật báo, ta vẫn nể tình năm xưa không truy cứu.
Vương mụ mụ tuy tay chân không sạch sẽ, nhưng là nha hoàn hồi môn, lại hầu hạ ta mấy chục năm không gả, nên ta từng nương tay bỏ qua.
Nhưng hôm nay… lòng người đã rõ.
Thấy bà ta sắc mặt xám ngoét, ta lập tức sai đại nha hoàn Thúy Liễu dẫn người đi lục soát phòng của Vương mụ mụ.
Không ngoài dự liệu — chẳng mấy chốc, đám nha hoàn đã tìm được không ít vàng bạc tư vật cất giấu.
“Lôi ra ngoài, đ//á/nh ch//ế/t bằng trượng.”
Ta nhìn thẳng vào mặt bà ta, từng chữ lạnh lẽo như băng:
“Kẻ phản chủ, giữ lại làm gì, đợi Tết đến à?”
Vương mụ mụ sợ đến mềm nhũn cả thân, lập tức hét lên thất thanh:
“Phu nhân, người dám xử ta thế này, hầu gia sẽ không tha cho người đâu—”
“Thúy Liễu, bịt miệng bà ta lại.”
Ta khẽ nhíu mày, đối diện ánh mắt oán độc không cam của bà ta, chỉ cười lạnh:
“Vương mụ mụ, ngươi là người của ta, khế bán thân vẫn nằm trong tay ta. Ta đánh chết nô tài của mình, liên quan gì tới hầu gia?”
Ngoài sân, tiếng roi vút xen lẫn tiếng rên rỉ vang lên từng hồi.
Ta ngồi nghiêm chỉnh nơi hành lang, ung dung nhìn cảnh trừng phạt diễn ra.
Cho đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng, trong mắt Vương mụ mụ vẫn chỉ còn sự không cam lòng và oán hận khôn nguôi.
02
Đêm ấy, ta trằn trọc khó yên giấc.
Tên nô tỳ phản chủ kia tuy đã ch//ế/t,
Nhưng lũ lang sói nằm ngay bên gối, Kẻ vong ân phụ nghĩa là thứ nữ,
Con riêng mạo danh nhi tử — vẫn còn sống sờ sờ!
Mà quan trọng hơn cả —Ta phải giải trừ độc dược trong thân trước đã!
Hôm sau, trời mới vừa hửng sáng,
Ta đã bảo Thúy Liễu thu xếp hành lý, Bên ngoài truyền rằng ta đến nhà biểu muội nghỉ tạm vài hôm.
Vừa tới cửa nhà họ Triệu, biểu muội đã vui vẻ chạy ra đón,
“Biểu tỷ? Sao hôm nay lại ghé qua đây?”
Ta nắm tay nàng, khẽ trao ánh mắt ra hiệu:
“Dạo trước ta có được một hộp ngọc trai Hợp Phố thượng hạng, Nghĩ đến muội thích loại này, ta mang sang tặng, Tiện thể cũng muốn tâm sự dăm ba câu.”
Biểu muội là người thông minh như tuyết, lập tức hiểu ý, liền khoát tay đuổi nha hoàn lui xuống, kéo ta vào nội thất.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta trầm mặt, thấp giọng nói:
“Uyển Uyển, ta nghi mình… trúng độc rồi.”
“Tỷ nói gì cơ?”
Biểu muội sắc mặt đại biến, nắm lấy tay ta chẳng buông.
“Chẳng lẽ… là lũ tiểu tiện nhân nơi hậu viện Hầu phủ giở trò sao?”
“Không phải.”
Ta lắc đầu.
“Chuyện này hệ trọng, hôm nay ta tới đây, chính là muốn để muội phu xem giúp một phen.”
Biểu muội gật đầu lia lịa, xoay người chạy đi như gió.
hẳng bao lâu đã đưa muội phu là Triệu thái y đang ngày nghỉ đến trước mặt ta.
Muội phu là người cẩn trọng, thấy sắc mặt ta chẳng lành, không hỏi nhiều, liền bắt mạch ngay.Chân mày ông ta càng lúc càng nhíu chặt.
“Biểu tỷ, quả nhiên là có độc.
Loại độc này một khi dùng quá nửa năm, Sẽ khiến người trúng độc chết âm thầm trong giấc ngủ, Chết rồi người ngoài cũng khó mà phát giác.
May thay bây giờ độc còn nhẹ, vẫn còn cứu được.”
Ta thoáng lo lắng:
“Không rõ loại độc này, giải trong bao lâu thì xong?”
Triệu thái y trấn an:
“Biểu tỷ cứ yên tâm. Tuy độc này hiếm gặp, nhưng phương pháp giải thì không khó.
Theo phương thuốc của ta, không đến nửa tháng, chắc chắn thuốc đến bệnh trừ.”
Ta khẽ cúi đầu, chân thành nói:
“Vậy phiền muội phu lo liệu.”
Sau khi muội phu rời đi, biểu muội ôm lấy ta mà khóc rưng rức.
“Biểu tỷ, rốt cuộc là kẻ nào muốn hại tỷ? Có phải là tên súc sinh Vương Tước kia không?!”
Ta gật đầu, sau đó kể lại cho biểu muội chuyện mẫu thân báo mộng.
Chỉ là, ta cố tình lược đi những điều hoang đường như việc người là kẻ xuyên không, hay lời người bảo thế giới này chỉ là một quyển sách.
Nửa tháng sau đó, ta tá túc tại phủ biểu muội,
Một bên uống thuốc giải độc, một bên âm thầm điều tra chân tướng.
Quả nhiên, vị trượng phu tốt kia — Vương Tước — thực sự có nuôi một ngoại thất tên họ Sở tại hẻm Trúc Diệp phía Tây thành.
Hắn giả làm thương nhân để che mắt,
Hai người mỗi tháng đều gặp nhau vào các ngày mùng 5, 15 và 25.
Người đàn bà kia tên là Sở Ngọc Linh, theo lời dân cư quanh đó thì đã sống ở hẻm Trúc Diệp hơn mười năm.
Mười lăm năm trước, nàng ta thực sự từng mang thai một lần.
Đứa trẻ ấy… chưa kịp tròn một tuổi đã c//h/ết yểu.
Thế nhưng kẻ làm mẹ kia lại chẳng mấy bi thương,
Ngược lại là Vương Tước — vì cái ch/ế//t của đứa nhỏ mà nổi giận, lớn tiếng cãi vã với nàng.
X/á//c hài nhi bị chôn vùi nơi gò hoang ngoài thành.
Mỗi năm vào tiết Thanh Minh, lễ Trung Nguyên, Vương Tước đều sai người mang giấy tiền đến cúng tế.
Nghe xong lời hồi bẩm, ta chỉ thấy trước mắt tối sầm —
Đứa trẻ ấy… chính là con ruột của ta!
“Biểu tỷ! Nén bi thương!”
Biểu muội vội vàng đỡ lấy ta.
“Người c//h/ế/t chẳng thể sống lại. Tên súc sinh Vương Tước kia đã mưu tính bao năm, nếu muốn báo thù rửa hận, ta và tỷ phải mưu tính lâu dài.”
“…Ta biết.”
Ta nghiến chặt răng, nắm vạt áo đến trắng cả đầu ngón tay, cố ép nước mắt không rơi xuống.
Sau đó, ta lại cho người điều tra thân thế của Sở Ngọc Linh.
Thì ra nàng ta vốn xuất thân từ thanh lâu, từng là kỹ nữ.
Nghe nói nhà họ Vương không cho phép nàng ta danh chính ngôn thuận bước vào cửa, nên Vương Tước mới lén lút nuôi nàng bên ngoài.
Có người từng hỏi Sở Ngọc Linh:
“Ngươi không sợ chính thê tìm đến tính sổ sao?”
Sở Ngọc Linh chỉ cười khẩy, giọng đầy ngạo mạn:
“Chính thê? Ta đây mới là đại tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, hiền thục hiểu lễ, chính thêlà ta chứ còn ai?”
Tốt, đều khớp cả rồi.
Từng câu, từng chữ — đúng là đối thẳng vào tim ta!
Ta âm thầm cho người lấy lại hài cốt con ta từ gò hoang, Tắm rửa sạch sẽ, chọn nơi an táng tử tế, Lại lập bài vị vong linh trong chùa, hương khói mỗi ngày.
Đêm hôm ấy, ta lại mộng thấy mẫu thân.
Người ngồi bên giường ta, vắt chân cười hí hửng:
“Vậy mới phải! Nữ nhi của ta, sao có thể để người ta b/ắ/t nạ/t chứ?”
Tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng.
Nhìn lên đỉnh màn, nước mắt lã chã rơi như mưa.
Đã đến lúc, để một số người… phải trả giá rồi.

Tôi ngồi trên chiếc Rolls-Royce của anh trai, thì cô bạn cùng phòng diện hộ nghèo liền quay đầu đăng bài lên tường tỏ tì...
07/07/2025

Tôi ngồi trên chiếc Rolls-Royce của anh trai, thì cô bạn cùng phòng diện hộ nghèo liền quay đầu đăng bài lên tường tỏ tình:
“Đồ không biết xấu hổ, tưởng ngồi xe sang là điên mất rồi hả? Mau cút xuống khỏi ghế sau xe bạn trai tao!”
Nhưng tôi nhớ anh trai mình có bạn gái rồi, là một minh tinh dịu dàng xinh đẹp trong giới giải trí.
Tôi còn đang nghi hoặc, thì bỗng nhìn thấy trong vòng bạn bè của tài xế lái xe cho anh tôi mấy tấm ảnh thân mật của hắn và bạn cùng phòng.
Ô hố, ra là cô ta nhận nhầm người rồi!
1.
Đêm khuya, đèn đuốc trong ký túc xá nữ vẫn sáng rực.
Tất cả mọi người đều đang sôi nổi bàn tán về bài đăng trên “Tường tỏ tình”, phần bình luận đã chất thành cả trăm tầng.
【Vãi chưởng, drama căng cực! Chính thất tự ra mặt vạch trần tiểu tam, mà còn là người cùng trường mình nữa chứ!】
【Có mấy đứa con gái đúng là loại “trà xanh”, thấy trai giàu là lao vào, mất hết liêm sỉ.】
【Hahaha người đăng bài bá đạo quá, đọc mà thấy sướng. Đối với loại tiện nhân này thì phải dứt khoát vậy mới đáng!】
Tôi sửng sốt phóng to tấm ảnh lên, dù người chụp ở xa nên hơi mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay: đó là cảnh ban ngày tôi bước xuống từ xe anh trai.
Dạo này vừa khai giảng năm nhất, anh trai sợ tôi ăn uống ở trường không quen, nên bữa nào cũng đến đón tôi ra ngoài ăn.
Phản ứng đầu tiên của tôi là gửi bài đăng đó cho anh, hỏi xem có phải bạn gái anh đăng không.
Trong lúc chờ trả lời, bạn cùng phòng giường trên Thẩm Thanh – bỗng vén rèm giường, giọng đầy chua chát:
“Tiểu Diệp, sao mình thấy người trong ảnh này giống cậu thế? Không lẽ cậu chính là nhân vật chính trong bài à?”
Tôi hơi nhíu mày. Hai bạn cùng phòng còn lại lập tức nói:
“Làm gì có chuyện đó, Tiểu Diệp của chúng ta không phải loại người như vậy! Ban ngày vừa tặng mỗi đứa chúng mình một chiếc vòng cổ Van Cleef & Arpels cơ mà.”
“Đúng thế, bạn cùng phòng vừa xinh đẹp vừa tốt bụng thế này, tớ không cho phép ai bôi nhọ cậu ấy!”
Nghe vậy, Thẩm Thanh cười khẩy, giọng càng châm chọc hơn:
“Các cậu đúng là bị nhà giàu nuôi thành nô lệ quen rồi, người ta tùy tiện vứt cho mấy thứ đã vội quỳ xuống cảm tạ.”
“Một lũ chưa thấy qua đời sống xa hoa, thật sự tin người ta tự dưng tặng mấy chiếc vòng cổ gần trăm triệu à?”
Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng nghe ra ý tứ nhắm thẳng vào mình.
Tôi nhíu mày nói:
“Nếu cậu không tin thì cứ trả vòng lại cho tớ, không cần vừa nhận quà vừa nghi ngờ nhân phẩm của tớ.”
Mặt Thẩm Thanh tối sầm lại, không nói một lời, nhảy xuống giường, túm lấy hộp đựng vòng, ném thẳng vào người tôi.
Tôi sững sờ tại chỗ, còn cô ta thì đập cửa bỏ đi, trước khi đi còn hằn học ném lại một câu:
“Tôi sống có khí tiết, cái thứ tiền bẩn bán thân này tôi không thèm!”
2.
Thẩm Thanh vốn là sinh viên nghèo nổi tiếng trong khóa, nhờ chính sách ưu tiên vùng sâu vùng xa mới đỗ vào đây.
Ấn tượng của tôi về cô ấy trước nay khá chính trực, thường hay căm phẫn mắng chửi những bất công của học viện.
Tôi nghĩ cô ấy không đến mức vô duyên vô cớ ghét bỏ tôi, chắc do bài đăng kia khiến cô ấy nổi cơn nghĩa hiệp.
Hiện giờ ký túc xá lặng như tờ, hai bạn cùng phòng còn lại thay phiên ôm tôi an ủi.
Tôi không nói gì thêm, chỉ gọi điện cho anh trai hỏi cho rõ ràng.
“Chuyện này không phải do Tĩnh Tĩnh làm.”
Giọng anh trai lạnh lẽo vang lên:
“Anh sẽ bảo người gỡ bài đăng xuống trước, đang cho người điều tra kẻ đăng bài. Người đó đúng là có dã tâm, muốn dùng cách này chia rẽ quan hệ trong nhà chúng ta.”
Đúng lúc này, tôi tình cờ lướt thấy tài xế lái xe cho anh đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè.
Lần trước hắn nằng nặc đòi kết bạn WeChat, tôi ngại từ chối nên mới đồng ý, hôm nay mới là lần đầu thấy hắn đăng.
【Đây là bạn trai của tôi! Những con gái muốn lao vào thì mau tránh xa!】
Ra là đã có bạn gái rồi, mà cô gái đó đang tuyên bố chủ quyền.
Tôi tiện tay mở ảnh lên, ngay khoảnh khắc đó không tin nổi mà trừng to mắt.
Ô hố!
Cô gái ngẩng cao đầu dựa sát vào ngực gã đàn ông trong ảnh – chẳng phải Thẩm Thanh sao?!
3.
Tôi lập tức hiểu ra sự thật.
Chắc Thẩm Thanh tưởng tài xế nhà tôi là chủ xe, nên lầm tưởng tôi đang cố tranh giành bạn trai của cô ta.
Chẳng bao lâu sau, cô ta đắc ý trở về, tay còn xách mấy hộp đồ ăn ngoài.
“Nhìn gì mà nhìn? Đây là đồ bạn trai tao gọi cho tao đấy, tao không giống một số người biết rõ mình là tiểu tam mà vẫn trơ mặt ra.”
Vừa ngồi xuống, cô ta vừa ăn vừa rút một nắm khăn giấy của tôi, giọng điệu gay gắt:
“Có mấy đứa con gái đúng là ham đi đường tắt, thấy trai tốt là nhào tới, nhưng cũng nên soi gương xem mình là ai đi.”
“Người ta là trai tốt đâu có mù, đương nhiên sẽ chọn một cô gái có khí chất kiêu ngạo, đặc biệt. Loại nhào tới chưa biết trước đó bị bao nhiêu thằng chơi qua rồi.”
Nghe những lời khó nghe đó, ban đầu tôi định tốt bụng giải thích cho cô ta hiểu rõ sự thật, nhưng giờ thì nghẹn lời.
Lúc này, hai bạn cùng phòng còn lại kinh ngạc thò đầu xuống:
“Thẩm Thanh, cậu công khai bạn trai rồi hả? Nhưng anh ấy trông không giống sinh viên đâu.”
“Anh ấy chỉ trông chững chạc thôi, thật ra cùng tuổi với chúng ta.”
Thẩm Thanh nói xong liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Người ta là người thừa kế tập đoàn, còn đi học làm gì? Bạn trai tao đi Rolls-Royce đấy, nhà có cả chục chiếc xe, mỗi ngày bàn toàn mấy thương vụ hàng chục tỷ.”
“Nhìn kìa, quần áo anh ấy mặc toàn LV, đồng hồ thì hơn trăm triệu.”
Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, mấy món hàng fake rành rành mà cô ta cũng tin sái cổ.
Tôi quay đầu ra ngoài rửa mặt, nhưng cô ta lại hùng hổ đuổi theo.
“Diệp Du, mày cố tình lộ vẻ mặt khó chịu với tao đúng không? Tao đang nói chuyện thì mày bỏ đi là sao? Mày ghen tỵ với tao có bạn trai ưu tú à?!”
Tôi im lặng giây lát rồi hỏi:
“Ưu tú? Ý cậu là giàu tiền hả? Vậy cậu tìm bạn trai cũng chỉ vì tiền thôi sao?”
Nghe vậy, mắt Thẩm Thanh trợn tròn:
“Mày đừng dùng cái đầu đen tối của mày để đo lòng tao. Tao là vì tình yêu!”
“Để tao nói thẳng cho mày biết, cái Rolls-Royce mày ngồi chính là của nhà tao! Xe bạn trai tao tao còn chưa được ngồi, mày lấy tư cách gì mà ngồi? Định phát điên vì muốn đi xe sang à?!”
Nghe vậy, tôi chỉ muốn cười lạnh: xe đó là của nhà tôi, cô mới không có tư cách ngồi đấy.
Tôi nhàn nhạt nói:
“Tôi khuyên cậu nên điều tra cho rõ, tôi chẳng hề có hứng thú với bạn trai cậu.”
“Mày…!” Thẩm Thanh tức đến đỏ mặt, còn tôi ôm chậu rửa mặt bước đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Khi tôi tắm xong quay về ký túc, Thẩm Thanh đang cao giọng ban hành một “quy định phòng”:
“Vì mình có bạn trai giàu có, mình không thể để anh ấy nghĩ mình ham tiền. Từ hôm nay, mỗi người trong phòng nộp một nghìn tệ phí sinh hoạt cho mình quản lý, mình sẽ chi dùng hợp lý, các cậu chỉ cần đóng tiền đúng hạn.”
Hai bạn cùng phòng còn lại sau màn kịch ban nãy đã chẳng còn dũng khí phản kháng, đành im thin thít.
Tôi quăng cái chậu xuống đất:
“Dựa vào cái gì? Tiền sinh hoạt của chúng tôi sao phải đưa cậu quản?”
Thẩm Thanh lập tức nâng tông giọng, trông như sắp chửi nhau ngoài chợ:
“Ngày thường các cậu thức khuya ảnh hưởng mình nghỉ ngơi, lại còn trang điểm tắm gội phí nước phí điện, mình chưa bắt các cậu đền là may rồi. Các cậu định gây sự à?!”
“Mình không giống các cậu suốt ngày chưng diện dụ dỗ đàn ông. Mình dựa vào sự thuần khiết và tâm hồn khác biệt của mình. Nếu vì các cậu mà khiến mình bị bạn trai xem thường, các cậu gánh nổi không?!”
Phải công nhận rằng, trong đời sống tập thể, kẻ ngang ngược vô lý lại dễ chiếm thế thượng phong.
Cô ta đã liều mạng rồi, còn mọi người vì sĩ diện mà không dám gây chuyện, chỉ biết rụt cổ làm rùa.
Tôi thật sự cạn lời:
“Cậu yêu đương thì liên quan quái gì đến chúng tôi? Cậu dựa vào tâm hồn ‘đặc biệt’ của mình mà giữ người ta đi!”
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng:
“Diệp Du, không phải cô tùy tiện tặng Van Cleef & Arpels thì sao? Vậy thế này nhé, người khác mỗi tuần đóng một nghìn, cô đóng năm nghìn. Người có năng lực thì gánh nhiều hơn, thế công bằng chưa?”
Tôi lười tranh cãi, sấy tóc xong leo lên giường đi ngủ luôn.

Address

Can Tho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cần Thơ 24H posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share