28/03/2025
Tiểu thuyết Moonlight (ánh trăng)
Thể loại: Nữ chủ, giật gân, kịch tính.
-Chương 55:
Không rõ đã ngủ trong bao lâu, đến khi tỉnh lại thì cả người Moonlight đã bị dây thừng trói chặt trên một chiếc ghế gỗ. Thuốc mê vẫn còn tàn dư một ít trong cơ thể, khiến đầu óc cô quay cuồng mơ mơ hồ hồ, hai bên thái dương bừng bừng như búa bổ. Cô nhắm nghiền hai mắt lại cố gắng định thần, đè nén cơn khó chịu xuống. Một lúc sau cô mở mắt ra từ từ ngẩng đầu lên, quan sát khung cảnh căn biệt thự bỏ hoang xung quanh mình.
Một căn phòng khách xa hoa, nay đã hoang tàn cũ kĩ bởi sự bào mòn tàn phá của thời gian. Sự tráng lệ hào nhoáng trước kia trong tưởng tượng của Moonlight, giờ chỉ còn là một khoảng không tối tăm mục nát, rêu phong bụi trắng, lạnh lẽo u ám không khác gì chốn u minh địa ngục. Thứ ánh sáng ít ỏi ấm áp phát ra duy nhất lúc này, cho cô cảm nhận mình vẫn còn ở lại chốn nhân gian, là ngọn đèn led lờ mờ trên đầu cô.
Thành Nam ngồi trên bộ sofa đã được dọn sạch bụi ở ngay phía đối diện, cúi mắt dùng chiếc khăn tay màu trắng, tỉ mỉ lau đi lau lại con dao bóng loáng sắc nhọn. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại không hề có điểm dừng, y như một người máy lạnh lùng không cảm xúc.
Moonlight không lên tiếng, khe khẽ kiểm tra độ chặt của dây trói, quan sát tìm kiếm lối ra, trong đầu tính toán giải pháp tìm cơ hội thoát thân.
“Không cần tìm!” Thành Nam thong thả nhã từng chữ một, không có chút dáng vẻ tức giận. “Nếu cô ra khỏi đây thì chỉ có một cách duy nhất, là người yêu của cô ôm lấy cái xác lạnh lẽo nhuốm đầy máu của cô mà thôi!”
Bị Thành Nam bắt được ý đồ, lại bị đe doạ một câu xanh rờn như vậy, Moonlight đành gác lại việc tháo chạy qua một bên.
“Dù là chết! Nhưng ít nhất cậu cũng nên cho tôi biết rõ đầu đuôi mọi chuyện trước khi chết đúng không?”
Dù lâm vào tình thế nghìn cân treo sợi tóc, nguy hiểm trùng trùng nhưng cô vẫn rất bình tĩnh đối đáp, không hề run sợ hoảng loạn.
Thành Nam xấp chiếc khăn tay ngay ngắn để xuống ghế, đặt con dao lên mặt vải lụa mềm mại của chiếc khăn. Lấy trong túi ra một gói thuốc, chăm lửa một điếu rít sâu một hơi, vắt chân ung dung ngã lưng ra sau ghế, phả làn khói trong miệng lên không trung.
“Cô muốn biết gì cứ hỏi! Trước khi tôi đưa cô đi đoàn tụ với mẹ cô!”
Dưới làn khói lượn lờ bay lên, khuôn mặt sắc lạnh gợn người của Thành Nam từ từ hiện ra, ánh mắt cậu ta nhìn cô như bóng đêm trải dài vô tận, phảng phất sự hiềm thù tàn độc, làm cô không thể không liên tưởng đến hôm gặp ông Thanh ở biệt thự bỏ hoang giữa đèo Prenn.
“Tất cả mọi chuyện!”
Thành Nam rít thêm một hơi sâu nghiêng cổ trầm mặc, bàn tay cầm điếu thuốc hạ xuống để trên tay ghế da, đầu thuốc cháy xén vẫn không ngừng toả khói trắng bốc lên cao. Trong đôi mắt vẫn đục không chút ánh sáng cụp xuống, dường như đang nhớ về vô vàn chuyện thương tâm đã qua. Thật quá giống với hình ảnh ông Thanh ngày hôm ấy, cảnh tượng này làm Moonlight toát lạnh sởn hết g*i ốc.
“Để tôi kể cho cô nghe câu chuyện vào cái đêm oan nghiệt cách đây 12 năm. Đêm mưa hôm ấy là sinh nhật của tôi, mẹ đã làm rất nhiều món ăn tôi yêu thích, ở giữa bàn ăn là chiếc bánh kem đã cắm sẵn nến. Mẹ và tôi ngồi quanh bàn đợi bố xong chuyến xe khách cuối cùng, quay về mừng sinh nhật của tôi...” Giọng Thành Nam trầm uất nặng nề, giống như một bản nhạc buồn nhuộm màu thê lương. “Chúng tôi đợi rất lâu nên đã gọi cho bố, trong cuộc gọi bố nói đã mua quà, đưa vị khách cuối cùng ra sân bay là sẽ về nhà ngay. Chúng tôi lại tiếp tục đợi, đợi đến giữa khuya bố vẫn không về, di động của mẹ bỗng đổ chuông, là số máy của bố gọi đến, nhưng đầu giây bên kia lại không phải là giọng của bố, là giọng của một người cảnh sát, thông báo tin bố đã gặp tai nạn trên đèo Prenn và đã qua đời!”
Nói đến đây Moonlight chợt lạnh người, cơn lạnh ấy còn kinh khủng gấp vạn lần, cơn lạnh trong hôm nói chuyện với ông Quỳnh ở hồ Xuân Hương. Trong đầu hiện ra hàng loạt hình ảnh tai nạn kinh hoàng, thảm khốc ngày hôm ấy, cảm xúc tang thương trào lên vành mắt, nhịp tim đột ngột thít chậm xuống, giống như nó gần như ngừng đập.
Thành Nam tiếp tục câu chuyện bi thương.
“Mẹ tôi đã bàng hoàng đến run rẩy đánh rơi di động, tôi ở bên cạnh chẳng biết gì, chỉ thấy mẹ không ngừng khóc thảm thiết. Đến khi mẹ bình tĩnh lại, nói với tôi bố đã gặp tai nạn qua đời. Lúc ấy giống như một đao chém qua trái tim tôi, đứt ra làm hai đau đớn khôn tả... Mẹ con tôi ôm lấy tâm hồn đã chết, trong đêm mưa gió bão bùng đi nhận xác bố, đưa về làm tang lễ cho ông. Công an cho biết, bố tôi gặp tai nạn là vì tên tài xế xe tải đã lạc tay lái đâm vào đầu xe taxi bố điều khiển, hắn đã bỏ trốn phía cơ quan điều tra đang truy nã. Truy nã đến tận hai năm sau vẫn không tìm được hắn. Còn mẹ tôi sau khi bố mất, vừa gánh vác gia đình, vừa suy sụp tinh thần, cuối cùng lâm bệnh nặng, đến lúc cuối đời bà đưa tôi về bên ngoại ở Sài Gòn, gửi gắm cho cậu út chăm sóc tôi. Một lần nữa, tôi lại chứng kiến người thân của mình ra đi, nổi đau này vẫn còn nổi đau kia đã đến, tinh thần tê liệt, đau đến không còn có cảm giác nữa.
Nhưng ông trời lại không hề thương xót tôi, những ngày sống với cậu mợ không khác gì sống ở địa ngục trần gian. Chỉ cần họ không vui sẽ lôi tôi ra trút giận, đánh đập mắng chửi, đến cơm cũng không được ăn. Cuối cùng họ rủ bỏ trách nhiệm, thảy tôi vào viện mồ côi, bỏ mặc tôi sống chết ở đấy!”
Thành Nam đột nhiên nâng sóng mắt, quét đôi lưỡi hái lườm Moonlight.
“Cô biết sống ở viện mồ côi kinh khủng thế nào không? Ở trước mặt những nhà từ thiện, đám người đấy tỏ ra rất yêu thương chúng tôi, chăm sóc tận tình. Nhưng thật chất sau lưng, xem chúng tôi không khác gì súc vật, ngược đãi tồi tệ. Cũng may 1 năm sau, có một đôi vợ chồng đến nhận con nuôi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những tháng ngày tra tấn, hành hạ khủng khiếp. Tuy họ nghèo nhưng đầy tình yêu thương ấm áp, họ lao động vất vả gấp đôi trước khi nhận nuôi tôi để có tiền cho tôi đi học, bù đắp lại tất cả đau thương tôi từng gánh chịu!”
Khi nhắc đến bố mẹ nuôi, ánh mắt ngập tràn oán hận của Thành Nam, cũng dịu xuống phần nào, còn có chút dáng vẻ của một con người. Có lẽ đấy là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ấy, kể từ ngày bố mẹ qua đời.
“Chỉ tiếc họ mất quá sớm, khi tôi vừa đổ vào đại học y dược thì họ đã qua đời. Trong đám tang có một người đàn ông đến gặp tôi, hắn nói mình chính là tên tài xế đã lái xe đâm chết bố tôi. Năm đấy sau khi xong việc, ông Minh đã cho người truy sát hắn bịt miệng, cũng may tên đàn anh kia đã tha mạng cho hắn, quay về nói với lão rằng hắn đã chết. Bao năm qua hắn luôn ân hận vì điều mình làm, u uất qua ngày rồi mang bệnh nặng, khi đến gặp tôi hắn đã bị ung thư giai đoạn cuối. Nên trước khi chết, đã cố gắng tìm tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho tôi biết, để yên lòng nhắm mắt. Kể từ giây phút biết được toàn bộ chân tướng đằng sau. Tôi đã thề! Sẽ khiến kẻ phá nát gia đình tôi, khiến tôi sống khổ sở hằng ấy năm, phải trả giá đắt!”
“Nên cậu đã tiếp cận Quỳnh Vy, trở thành rể nhà họ Quỳnh, bắt đầu kế hoạch báo thù!”
“Phải! Lúc đầu tôi tiếp cận cô ấy với ý định lừa tình, làm cho ấy mang thai rồi bỏ mặc. Đối với bà Kim cô ấy là bảo vật trân quý, cô ấy có chịu bất cứ tổn thương nào, thì người đau đớn sẽ là bà ta. Nào ngờ, tôi lại yêu cô ấy, kế hoạch thay đổi, tôi liền nhắm thẳng vào bà Kim và ông Minh”
“Cho nên thuốc truyền kia là do cậu giở trò!”
“Đúng vậy! Tên đấy có máu mặt rất lớn, một khi xảy ra chuyện ở bệnh viện, điều tra nguyên do, bà Kim chắc chắn sẽ phải gánh lấy hậu quả nặng nề và cả lão gia khốn kiếp kia cũng không thoát khỏi liên luỵ!”
“Nhưng cậu đã đánh giá thấp thủ đoạn của bà Kim! Không ngờ bà ấy lôi bác sĩ Phong ra chịu tội.”
“Phải!” Thành Nam gật đầu rích một hơi thuốc trước khi nó sắp tàn. “Đúng là tôi không lường trước mụ ta lại bỉ ổi như vậy. Nhưng không sao, tôi còn rất nhiều thứ để chơi với mụ. Chỉ có điều tôi không ngờ chưa thực hiện kế hoạch thứ 2, thì ông Quỳnh biết chuyện tôi và con y tá chết tiệt đấy. Lúc ông ấy ép tôi ly hôn, bị dồn ép đến đây tưởng rằng sẽ rơi vào ngõ cụt, nhưng tôi không cho phép mình dễ dàng thua như vậy. Tôi liền đem chuyện bà Kim ép buộc bác sĩ Phong đứng ra thế tội tất trách của mình, viết một lá thư nạc danh cùng bằng chứng gửi cho ông Quỳnh. Huyết áp của ông Quỳnh rất cao sau biến cố chết người của bệnh viện, chỉ cần có tác động phía sau, cho thêm một cú sốc tinh thần cực lớn, huyết áp lên cao đỉnh điểm sẽ xảy ra đột quỵ não. Quả nhiên tính toán của tôi không sai, ông Quỳnh tức giận đến lên cơn đột quỵ sau trận cãi vã với bà Kim. Thế là ông ấy ôm theo hai bí mật, nằm trên giường bệnh hôn mê không ngày tỉnh lại, dưới loại thuốc mê tôi cho y tá tiêm hằng ngày. Không còn ai uy hiếp được tôi, kẻ thù của mình lại bị con gái mà bà ta yêu thương ghét bỏ, vì hiểu lầm đã tác động lên bệnh tình của ông Quỳnh. Mũi tên này của tôi ban đầu tuy đi lệch hướng, nhưng mượn chiều gió quay ngược lại trúng vào hai điểm chí mạng. Quá xứng đáng!” Cậu ta nhếch môi nở nụ cười thống khoái, đắc ý với kế hoạch mưu mô hoàn hảo của mình.
“Một người học y là để cứu người, cậu lại biến nó thành thứ vũ khí giết người vô tội, để đạt được kế hoạch trả thù cá nhân của mình. Sao cậu có thể độc ác như vậy? Cậu không cắn rứt lương tâm sao?” Moonlight bức xúc cực độ, đôi tay bị trói trên ghế nắm chặt.
“Độc ác!” Thành Nam hừ lạnh một tiếng. “Thế họ không độc ác sao? Những chuyện họ làm không tán tận lương tâm sao? Họ không cắn rứt tại sao tôi phải cắn rứt?”
“Lá thư nạc danh uy hiếp tống tiền bà Kim, cũng là do cậu gửi?”
Cậu ta nhướng mày, nói với khuôn mặt ngạo nghễ: “Đúng vậy! Nhờ tôi cô mới nhanh có được bằng chứng tống họ vào tù, ép bà ta tự sát, cô nên cảm ơn tôi đi!”
-Tự sát
Hai chữ này thốt ra từ miệng cậu ta khiến Moonlight không khỏi chết trân trong giây lát, bởi sự đột ngột khủng khiếp của nó.
Khi đã hồi thần lại chấp nhận thông tin chấn động kia. Cô tự hiểu rằng bà Kim đã đến đường cùng, có lẽ bà ta cũng muốn nhanh chóng giải thoát cho bản thân khỏi hàng tá tội lỗi mà mình đã gây ra.
Người ra đi nhẹ nhàng bao nhiêu thì người ở lại càng nặng nề đau khổ bấy nhiêu.
-Quỳnh Vy sẽ thế nào sau cú sốc ấy?
Sau khi bình tĩnh lại, Moonlight ngước mắt đi nơi khác khẽ thở dài một tràng thông suốt tất cả mọi khuất mắc trong lòng. Cô biết nếu nói Thành Nam hận bà Kim và ông Minh 10, thì nổi căm hận cậu ta dành cho cô gấp vài trăm lần như thế. Vì cô chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố Thành Nam. Hôm nay rơi vào tay Thành Nam chỉ có con đường chết và cô cũng đã sẵn sàng trả giá cho lỗi lầm của mình.
Chỉ là cô đang nghĩ đến Bianco, liệu anh sẽ đau đớn đến thế nào sau khi hay tin cô chết? Cô nuối tiếc cho đoạn tình cảm vừa bắt đầu ấy, nuối tiếc cho vô số chuyện hai người đã hứa hẹn làm cùng nhau, tiếc nuối cho tình yêu vừa tìm được đã phải âm dương cách biệt. Có lẽ đấy là số phận mà ông trời đã sắp đặt cho cô, cho dù cô có từng đấu tranh quyết liệt chống trả lại ý trời thế nào, đến cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi định mệnh, bi thương ngắn ngủi của mình.
“Đúng là nhờ cậu!” Cô gật gù ánh mắt hiện rõ sự chua chát. “Người vào tù! Người tự sát! Cậu xem như đã báo được thù. Thế còn tôi? Cậu muốn làm gì để rửa hận?”
Thành Nam ném điếu thuốc trên tay xuống sàn, dùng mũi giầy nghiền nát nó, cầm lấy con dao đứng dậy, sát khí hầm hầm chậm rãi tiến về Moonlight. Đôi mắt của cậu ta thật sự rất lạnh, lại vô cùng tối tăm, qua lớp kính tri thức một con quỷ dữ khát máu gầm gừ ẩn giấu bên trong, từ từ hiện ra nguyên hình. Một con quỷ chứa đầy thù hận, sôi sục ngọn lửa hủy diệt trong lòng.
“Nếu nói bà Kim và ông Minh là kẻ chủ mưu, thì cũng chỉ là gián tiếp gây ra cái chết của bố tôi. Còn cô! Mới chính là kẻ trực tiếp lấy mạng ông ấy!” Thành Nam trừng mắt hung tợn quát vào mặt cô.
Moonlight nhìn con dao, rồi nhìn vẻ mặt ghê gợn đã bị hận thù nuốt chững của Thành Nam, lồng ngực phập phồng dè chừng.
Thành Nam nắm lấy tóc Moonlight thô bạo giật ngược về sau, hạ ánh mắt hiềm thù sâu nặng sát lại gần cô.
“Nếu cô không lên chuyến xe đấy, thì bố tôi cũng không chết!”
Gân cổ cậu ta nổi lên, trừng mắt nghiến môi, dứt khoát gạch một đường dao sắc lạnh xuống mặt cô, Cậu ta dừng sức rất mạnh, đường cắt sâu hút, máu tươi từ lớp thịt bị cưỡng ép tách ra làm đôi trào phún ra ngoài, theo lưỡi dao chảy dọc xuống. Moonlight nhíu chặt đầu mày, cắn răng chịu đựng cơn đau xé thịt, đến khi đường cắt dừng lại, vẫn không kêu rên một tiếng.
Cả cơ thể cô gồng lên, tay chân cong cứng, nước mắt không nhịn được mà trào ra. Không chỉ vì đau, mà còn là vì cảm giác tội lỗi đang ăn mòn bào xé bên trong. Hận mình đã liên luỵ đến người tài xế bạc mệnh, hận mình đã phá nát một gia đình hạnh phúc, đẩy Thành Nam vào hoàn cảnh thê lương. Trở thành con quỷ tàn độc khát máu, mất hết nhân tính như ngày hôm nay.
Thành Nam bóp chặt má cô nghiến răng nói:
“Cô có biết! Chính cô đã phá nát gia đình và cuộc đời của tôi không?”
Đôi môi Moonlight run rẩy, nước mắt không ngừng trượt xuống, rơi lên tay Thành Nam ướt đẫm. Vành mắt Thành Nam vằn đỏ ngập tràn nổi thống hận cùng cực, bàn tay dùng hết sức bóp chặt má cô đến trắng bệch.
“Tại sao đó là ân oán của các người lại lôi ông ấy vào? Tại sao? Tại sao?”
Thành Nam thống hận gào quát trong vô vọng, gân xanh trên trán nổi cộm giật giật, nước mắt ứa ra quăng mạnh mặt Moonlight qua một bên. Cậu ta đứng thẳng người cố giữ bình tĩnh, kìm chế hơi thở hỗn loạn trong lồng ngực, đưa 5 ngón tay quẹt má vuốt mũi, những giọt nước mắt oán hận vừa rơi xuống.
Thành Nam vẫn chưa nguôi được cơn thống hận, thì cánh cửa bên ngoài đột ngột mở toang. Tên tay sai hoảng loạn chạy vào với vận tốc như tên bắn, tay chân luống cuống thông báo cảnh sát đang đến đây. Nghe xong sắc mặt Thành Nam càng thêm u ám, vô số cảm xúc tức giận sợ hãi dồn hết lên khuôn mặt, khoé môi giật giật rồi nghiền sát lại, ra lệnh cởi trói cho Moonlight đưa theo.