Nguyễn Quốc Trung

Nguyễn Quốc Trung Bạn hiểu hơn về tôi tại đây
https://nguyenquoctrung.vn

Nhật ký "Nghề Làm Chủ" – Phần 13Khách hàng quay lại – Không phải chỉ vì sản phẩm mà là vì niềm tin vào người bánNgày tôi...
17/09/2025

Nhật ký "Nghề Làm Chủ" – Phần 13

Khách hàng quay lại – Không phải chỉ vì sản phẩm mà là vì niềm tin vào người bán

Ngày tôi nhìn thấy khách hàng đầu tiên quay lại lần thứ hai, lòng vui khó tả. Họ không đến vì lời mời chào hay khuyến mãi, mà tự quay lại, bước vào tiệm một cách tự nhiên như thể đã quen từ lâu. Lúc ấy, tôi mới nhận ra một điều quan trọng: khách hàng quay lại không phải chỉ vì sản phẩm tốt, mà vì họ đã có niềm tin vào người bán.

Sản phẩm có thể giống nhau, giá cả có thể chênh lệch không nhiều, nhưng lòng tin thì không dễ gì mà có. Lòng tin được xây dựng từ những điều nhỏ bé nhất. Tôi không ít lần nhận được câu nói của khách: “Tôi mua chỗ này không phải vì giá, mà vì tôi thấy tin tưởng, không gian dối.”

Câu nói đó làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra, sản phẩm chỉ chiếm một phần, còn phần quan trọng hơn chính là con người bán hàng và cái cách mà doanh nghiệp đó được vận hành.

Muốn giữ khách, không thể chỉ dựa vào món hàng. Khách quay lại vì họ thấy mình thật thà, thấy nhân viên mình lễ phép, thấy cửa tiệm gọn gàng, thấy đồng phục chỉnh tề, thấy cách làm việc có nề nếp. Tất cả những thứ đó gộp lại tạo nên hình ảnh: đây là một doanh nghiệp đáng tin, dù nhỏ nhưng tử tế.

Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Một số tiệm ngoài kia hàng hóa đầy đủ, giá có khi rẻ hơn, nhưng khách vẫn thích mua chỗ tôi. Vì sao? Vì họ thấy được sự tôn trọng. Nhân viên chào hỏi rõ ràng, hàng hóa trưng bày sạch sẽ, cửa tiệm ngăn nắp, không khí thân thiện. Thậm chí có khách nói: “Vô tiệm chú, thấy người làm việc nghiêm túc mà yên tâm.”

Tôi rút ra rằng: doanh nghiệp lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là doanh nghiệp tốt. Một tiệm nhỏ nhưng con người chân thành, văn hóa tử tế, tác phong nghiêm chỉnh thì vẫn được khách tin tưởng. Ngược lại, một doanh nghiệp lớn mà nhân viên cộc cằn, hàng hóa bừa bộn, lời nói không đi đôi với việc làm thì sớm muộn gì khách cũng bỏ đi.

Xây dựng lòng tin với khách hàng chính là tài sản vô hình quý giá nhất của người làm chủ. Nó không thể mua bằng tiền, mà chỉ có thể gầy dựng bằng thời gian và sự kiên nhẫn. Mỗi lần giữ đúng lời hứa, mỗi lần giải quyết sự cố tử tế, mỗi nụ cười chào hỏi chân thành đều là viên gạch xây nên bức tường niềm tin đó.

Nếu bạn đang khởi nghiệp, hãy nhớ: sản phẩm tốt là điều kiện cần, nhưng chưa đủ. Đừng chỉ tập trung nhập hàng ngon, mà hãy tập trung cả vào con người, văn hóa, cơ sở vật chất, nề nếp làm việc. Vì khách hàng quay lại không chỉ để mua sản phẩm, mà là để tìm kiếm sự yên tâm.

Bài học tôi rút ra: làm chủ không phải chỉ bán sản phẩm, mà là bán sự tin tưởng. Và khi đã có niềm tin của khách hàng, họ sẽ quay lại, không vì món hàng, mà vì họ tin vào con người và doanh nghiệp của bạn.

Bạn hãy chia sẻ những trăn trở của mình cùng tôi qua email: [email protected] nhé

Tôi hiểu bạn vì tôi cũng từng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 12Khởi nghiệp không phải chỉ cần có tiềnNgày xưa, khi còn đi làm thuê, tôi cũng từng nghĩ:...
16/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 12

Khởi nghiệp không phải chỉ cần có tiền

Ngày xưa, khi còn đi làm thuê, tôi cũng từng nghĩ: “Chỉ cần có tiền là sẽ khởi nghiệp được. Có vốn rồi thì mở tiệm, nhập hàng, treo bảng hiệu… thế là xong.”

Nhưng đến khi thật sự bước vào con đường này, tôi mới thấy: khởi nghiệp không phải chỉ cần có tiền. Tiền chỉ là một phần, và nhiều khi không phải phần quan trọng nhất.

Tiền giống như nhiên liệu cho một chiếc xe. Không có nhiên liệu thì xe không chạy được. Nhưng có nhiên liệu mà không có tay lái, không có bản đồ, không có kỹ năng lái, thì chiếc xe cũng sớm lao xuống hố.

Tôi đã từng có lúc có tiền trong tay, nhưng rồi nhập hàng sai, đầu tư nhầm, vốn chôn hết trong kho. Đó là bài học đầu tiên: tiền mà thiếu kiến thức thì coi như mất.

Kiến thức chính là nguồn lực quan trọng nhất. Làm chủ cũng là một nghề, mà nghề thì phải học.

Học cách quản lý vốn,
học cách bán hàng,
học cách tiếp thị,
học cách giữ khách.

Những ngày tiệm vắng khách, tôi bắt đầu tập viết bài, tập chụp hình, tập quay video. Đó không phải việc tốn nhiều tiền, mà là tốn công học. Nhờ kiến thức tích lũy dần, tôi mới dần biết cách đưa sản phẩm ra trước mắt khách hàng xa lạ, không còn phụ thuộc vào bạn bè, người quen.

Mối quan hệ cũng là một nguồn lực vô cùng quý giá. Nhiều khách hàng đầu tiên của tôi không phải do quảng cáo mà do bạn bè, anh em giới thiệu.

Sau này, có khách quen dẫn thêm khách mới, có nhà cung cấp tốt cho tôi nợ hàng khi vốn mỏng. Tất cả đều đến từ mối quan hệ.

Nếu khởi nghiệp mà chỉ ôm tiền một mình, không biết nhờ vả, không biết xây dựng mạng lưới, thì tiền sẽ mau hết, còn mình thì dễ kiệt sức.

Người giúp đỡ cũng là vốn liếng. Tôi biết ơn những người khách đầu tiên dám góp ý thẳng thắn, để tôi sửa sai kịp thời.

Tôi biết ơn những anh chị đi trước, chỉ cho tôi cách phân biệt giá niêm yết với giá thị trường.

Tôi biết ơn nhân viên gắn bó, dù lương không cao nhưng hết lòng phụ tôi.

Đó đều là những “nguồn vốn con người” mà không ngân hàng nào cho vay, chỉ có thể xây dựng bằng sự chân thành.

Và cuối cùng, khách hàng chính là nguồn lực lớn nhất. Không có khách hàng, thì mọi kế hoạch, mọi giấc mơ đều dừng lại.

Tiền của họ mới là dòng máu nuôi sống công việc của mình. Bởi vậy, tôi học cách tôn trọng từng khách, kể cả người chỉ mua món nhỏ nhất. Vì tôi hiểu, chính họ mới là “nhà đầu tư” thật sự cho con đường làm chủ của tôi.

Nhiều bạn trẻ nói với tôi: “Em chưa có tiền nên chưa dám khởi nghiệp.” Tôi thường trả lời: “Tiền thiếu có thể xoay, nhưng kiến thức và mối quan hệ thì phải chuẩn bị từ trước.”

Đừng chỉ gom góp vốn, mà hãy gom góp kiến thức, kỹ năng, bạn bè, người đồng hành. Đừng nghĩ khởi nghiệp chỉ bắt đầu khi có tiền. Thật ra, nó bắt đầu từ ngày bạn chịu học hỏi và xây dựng cho mình những nguồn lực khác ngoài tiền.

Bài học tôi rút ra: tiền có thể giúp bạn mở cửa hàng, nhưng chỉ có kiến thức, mối quan hệ, người đồng hành và khách hàng mới giúp cửa hàng đó tồn tại và phát triển. Nếu bạn chuẩn bị khởi nghiệp, hãy chuẩn bị cả bốn thứ này, để khi bước vào, bạn không còn bỡ ngỡ như tôi ngày xưa.

Bạn hãy chia sẻ những trăn trở của mình cùng tôi qua email: [email protected] nhé

Tôi hiểu bạn vì tôi cũng từng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

15/09/2025

Bạn có câu hỏi nào của mình và cho rằng Trung có thể giúp bạn
=> gửi qua Email này nhé [email protected]

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 11Làm chủ cũng là một nghề – nhưng nó bắt mình thi trước rồi mới học nghề sauKhi còn đi là...
15/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 11

Làm chủ cũng là một nghề – nhưng nó bắt mình thi trước rồi mới học nghề sau

Khi còn đi làm thuê, tôi cứ nghĩ chỉ cần có vốn, có ý tưởng, có đam mê thì sẽ làm chủ được. Nhưng đến khi tự mình bước vào, tôi mới thấm thía một sự thật: làm chủ cũng là một nghề. Và cái nghề này đặc biệt ở chỗ – nó bắt mình thi trước rồi mới cho học nghề sau.

Nghề bác sĩ phải học 6 năm mới ra trường. Nghề kỹ sư cũng phải mất mấy năm đại học. Nghề thợ mộc, thợ hồ cũng phải học việc, làm phụ một thời gian mới thành thạo. Còn nghề làm chủ? Không trường lớp nào dạy trước. Chỉ có đời thực – mở tiệm, kinh doanh, vấp ngã – rồi mới học dần từng chút.

Tôi nhớ ngày đầu mở tiệm, tưởng chỉ cần treo bảng hiệu, nhập hàng về là khách sẽ tự tìm đến. Ai dè, khai trương đông vui bao nhiêu thì hôm sau vắng hoe bấy nhiêu. Tôi phải đối diện với thực tế rằng bán hàng không tự xảy ra – phải biết tiếp thị, biết kêu gọi, biết làm marketing. Nhưng ai dạy tôi đâu? Tôi phải tự mò mẫm viết bài, chụp sản phẩm, tập quay video. Bài đầu tiên chỉ được vài lượt xem, hình chụp méo mó, video run tay. Đó chính là “bài thi” tôi buộc phải làm, rồi mới học lại cách viết, cách quay, cách chỉnh sáng cho đúng.

Một lần khác, tôi nhập hàng theo giá niêm yết hãng đưa ra. Nghĩ rằng đó là giá chuẩn, bán theo bảng giá chắc chắn lời. Nhưng khi mang ra thị trường mới tá hỏa: chỗ khác đang bán thấp hơn cả giá nhập của tôi. Tôi mất một khoản vốn lớn, hàng chất đầy kho. Không ai cảnh báo trước cho tôi, không có “môn học quản trị nhập hàng” nào dạy trong trường lớp. Thực tế bắt tôi trả học phí, rồi mới học được bài học quý: giá trên giấy và giá thị trường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chuyện nhân sự cũng vậy. Tôi từng nghĩ chỉ cần trả lương đầy đủ thì nhân viên sẽ gắn bó. Nhưng rồi, nhân viên đầu tiên của tôi xin nghỉ. Tôi hụt hẫng, tự hỏi: “Mình đã làm gì sai?” Sau đó tôi mới hiểu: giữ người đâu chỉ bằng lương, mà còn bằng sự lắng nghe, sự tôn trọng, và cả môi trường làm việc. Vậy đó, người làm chủ bị thi môn “giữ người” trước, rồi mới học cách quản lý nhân sự sau.

Có hôm tôi còn “thi” môn xử lý khủng hoảng. Một khách hàng đến trả hàng, phàn nàn sản phẩm kém. Tôi đỏ mặt, lúng túng, ấp úng chẳng biết nói sao. Cuối cùng, tôi chỉ còn cách xin lỗi và đổi hàng. Sau lần đó, tôi học được rằng bán hàng không chỉ là bán sản phẩm, mà còn là bán sự chân thành và trách nhiệm.

Những ví dụ đó không phải là một vài, mà là chuỗi dài. Tôi “thi” môn quản trị vốn khi vốn cạn kiệt và phải xoay xở từng đồng. Tôi “thi” môn tiếp thị khi ngồi hoài chẳng ai ghé. Tôi “thi” môn nhân sự khi nhân viên bỏ đi. Tôi “thi” môn giữ chữ tín khi khách từ chối, khi đối thủ cạnh tranh chơi xấu. Và cứ sau mỗi lần thi trượt, tôi mới học lại, rút kinh nghiệm, làm lại từ đầu.

Nhìn lại, tôi mới thấy nghề làm chủ khắc nghiệt ở chỗ đó. Nó không cho mình cơ hội “thử” rồi mới thi, mà bắt mình ném vào phòng thi ngay từ ngày đầu tiên. Và “đề thi” thì vô số: khách hàng, vốn liếng, nhân sự, thị trường. Không ai dạy trước, không ai cho mình đáp án. Mình vừa làm vừa học, vừa sai vừa sửa.

Nhưng cũng nhờ vậy, người làm chủ trưởng thành rất nhanh. Mỗi lần vấp ngã, là một lần mình học được thứ mà không trường lớp nào có thể dạy. Mỗi đồng tiền mất đi là một trang giáo trình. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi đêm mất ngủ là một kỳ thi thật sự. Và khi vượt qua, mình mới có được vốn liếng quý giá nhất – không phải vốn tiền, mà là vốn kinh nghiệm.

Nếu bạn đang khởi nghiệp, đừng ảo tưởng rằng làm chủ là nhàn hạ, chỉ ngồi chỉ tay năm ngón. Hãy chuẩn bị tinh thần rằng bạn sẽ bị “thi” liên tục, và thường là thi trượt nhiều lần. Nhưng cũng đừng nản, vì mỗi lần thi chính là một cơ hội học nghề. Và cái nghề làm chủ này, một khi đã học được rồi, nó sẽ cho bạn sức mạnh để đứng vững giữa thương trường đầy sóng gió.

Bài học tôi rút ra: làm chủ là một nghề phải học cả đời. Nó khác ở chỗ, bạn phải bước vào phòng thi trước, rồi mới biết cách học. Vậy nên, hãy xem mỗi lần vấp ngã, mỗi sai lầm, mỗi cú sốc là một kỳ thi. Đậu hay rớt không quan trọng bằng việc bạn có chịu học sau đó hay không.

P/s Tôi mong bạn chia sẻ những gì mình đang trải qua cùng tôi qua email: [email protected]

Tôi hy vọng sẽ được chia sẻ quan điểm, góc nhìn, kinh nghiệm của mình trong câu chuyện của bạn

Tôi hiểu bạn vì tôi cũng từng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 10Khi Tiệm Trở Nên Vắng KháchNgày khai trương tiệm, tôi vẫn còn nhớ cửa hàng rộn ràng tiến...
14/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 10

Khi Tiệm Trở Nên Vắng Khách

Ngày khai trương tiệm, tôi vẫn còn nhớ cửa hàng rộn ràng tiếng nói cười, người ra kẻ vào tấp nập. Bạn bè đến ủng hộ, người thân ghé động viên, hàng xóm hiếu kỳ cũng ghé xem.

Tôi đứng giữa dòng người, lòng lâng lâng, nghĩ bụng: “Đúng là làm chủ sướng thiệt, mới mở mà đã đông khách thế này thì lo gì nữa.”

Nhưng cái men say ấy chỉ kéo dài được một vài ngày. Vài ngày hôm sau, cánh cửa tiệm mở ra trong im lặng. Không còn bạn bè, không còn người quen, chỉ còn tôi ngồi đợi.

Ngày thứ hai, thứ ba… vắng hoe. Thỉnh thoảng có vài khách lạ ghé mua đôi ba món nhỏ. Sự thật phũ phàng dần hiện ra: ngày khai trương đông khách chỉ là vì tình nghĩa. Còn công việc kinh doanh thật sự chỉ bắt đầu khi tiệm trở nên vắng khách.

Cái cảm giác từ rộn ràng chuyển sang ảm đạm thật sự khó nuốt. Buổi sáng dọn hàng ra, trưa dọn vào, nhiều khi cả ngày không bán được bao nhiêu. Có hôm ngồi một mình trong tiệm, nghe tiếng xe ngoài đường mà thấy lòng hụt hẫng. Tôi chợt nhận ra, nếu cứ ngồi chờ thì chắc chắn sẽ sớm đóng cửa.

Chính trong giai đoạn vắng khách ấy, tôi bắt đầu làm những việc mà sau này trở thành nền tảng cho cả hành trình kinh doanh. Tôi tự hỏi: “Nếu khách chưa tới tiệm, thì mình phải đi tìm họ thôi.” Và thế là những bước tiếp thị đầu tiên ra đời.

Tôi tập viết những bài đăng trên Facebook. Lúc đầu còn vụng về, chữ nghĩa lủng củng, hình ảnh chưa đẹp. Nhưng tôi vẫn kiên trì, vì tôi tin ít ra cũng có người đọc. Tôi bắt đầu tập chụp sản phẩm. Không có máy ảnh xịn, chỉ có chiếc điện thoại cũ, tôi đặt sản phẩm lên bàn, chỉnh ánh sáng, thử chụp nhiều góc. Nhìn hình không đẹp như trên mạng, nhưng đó là công sức mình làm.

Rồi tôi tập quay những video đầu tiên. Chỉ vài chục giây, giới thiệu một sản phẩm, hoặc ghi lại cảnh tôi đang làm việc. Lúc đó tôi còn ngại, nói chuyện trước ống kính thì run, giọng lắp bắp. Nhưng tôi biết nếu không bắt đầu, thì sẽ chẳng bao giờ quen.

Những ngày tiệm vắng khách chính là lúc tôi học cách đi ra khỏi vùng an toàn. Tôi không còn chờ người quen tới mua ủng hộ, mà tự mình bước ra để tìm khách mới, để xây dựng niềm tin từng chút một. Và tôi nhận ra: không có ngày vắng khách, thì cũng chẳng có động lực để học tiếp thị, để tập viết, tập chụp, tập quay.

Tất nhiên, kết quả không đến ngay. Có khi bài viết chỉ vài lượt like, video chẳng ai xem, hình ảnh thì mờ nhòe. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Mỗi ngày một ít, tôi rèn luyện, tôi cải thiện. Dần dần, khách bắt đầu chú ý. Có người nhắn tin hỏi, có người đến mua vì xem được bài đăng trên mạng. Những tín hiệu nhỏ ấy giúp tôi vững tin hơn.

Giờ nhìn lại, tôi thấy biết ơn những ngày ảm đạm đó. Vì chính chúng dạy tôi rằng kinh doanh không phải chỉ là bán hàng cho bạn bè, người quen, mà là làm sao để người xa lạ cũng tin và tìm đến. Và muốn được như vậy, mình phải biết tiếp thị, phải học cách kể câu chuyện, phải biết cho khách thấy giá trị từ xa.

Nếu bạn cũng đang trong năm đầu khởi nghiệp, và bạn thấy tiệm của mình dần vắng khách sau ngày khai trương, xin đừng tuyệt vọng. Hãy coi đó là lúc công việc kinh doanh thật sự bắt đầu. Ngày khai trương chỉ là một lễ hội. Còn những ngày sau mới là chiến trường. Và chính trong những ngày tưởng chừng buồn tẻ ấy, bạn sẽ tìm thấy cơ hội để tập luyện, để xây nền móng cho sự bền vững sau này.

Bài học tôi rút ra: đông khách thì ai cũng vui, nhưng vắng khách mới thật sự rèn cho mình bản lĩnh. Và chính trong những ngày vắng khách, người làm chủ học cách làm marketing, học cách tìm khách, học cách trưởng thành.

Tôi hiểu bạn vì tôi đã từng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 8Nhập hàng SAITrong năm đầu tiên khởi nghiệp, có những sai lầm không chỉ khiến mình mất ti...
13/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 8

Nhập hàng SAI

Trong năm đầu tiên khởi nghiệp, có những sai lầm không chỉ khiến mình mất tiền, mà còn để lại nỗi đau dài lâu. Với tôi, một trong những bài học nhớ đời chính là lần nhập hàng sai – vừa do thiếu kiến thức, vừa do bị nhân viên kinh doanh hãng dẫn dắt, và cũng vì cái nôn nóng muốn mau thành công.

Hồi đó, tôi mới mở tiệm, còn non kinh nghiệm. Một anh nhân viên hãng tìm đến, nói chuyện rất tự tin, khen tôi gan dạ, khen tiệm mới mà dám nhập nhiều hàng. Anh đưa ra bảng giá niêm yết, so sánh mẫu mã, rồi thuyết phục tôi: “Anh nhập giá này là chuẩn của hãng, bán ra lời nhiều lắm, không sợ lỗ đâu.” Nghe mà lòng mừng khấp khởi, nghĩ bụng mình gặp may, bắt đầu có mối ngon.

Tôi không biết rằng, giá niêm yết hãng đưa ra chỉ là “giá trên giấy”. Thực tế, ngoài thị trường, mức giá giao dịch thấp hơn rất nhiều. Tôi đã nhập số lượng lớn, tin rằng chỉ cần bán theo bảng giá ấy thì chắc chắn lời. Nhưng khi hàng về, đem đi chào bán, tôi mới ngã ngửa: chỗ khác đang bán rẻ hơn cả giá nhập của tôi.

Cái cảm giác đó thật sự đau. Tôi nhìn đống hàng trong kho, bao nhiêu vốn liếng gom góp nay chôn cứng trong những kiện hàng không biết bao giờ mới bán hết. Mỗi ngày mở cửa nhìn hàng hóa nằm im, lòng tôi nặng trĩu. Tôi tự trách mình: “Sao lại vội vàng tin người ta đến vậy? Sao không đi khảo sát thị trường trước? Sao không hỏi thêm vài mối khác?”

Đó là lần đầu tiên tôi nếm trải cái gọi là “trả học phí cho sự thiếu hiểu biết”. Và đúng là học phí này không rẻ chút nào. Tôi mất một khoản vốn lớn, mất cả sự tự tin, thậm chí có lúc muốn bỏ cuộc.

Nhưng cũng nhờ lần đó, tôi học được một điều cực kỳ quan trọng: trong kinh doanh, đừng bao giờ tin hoàn toàn vào những gì người bán hàng nói. Hãy tin vào sự khảo sát thực tế, vào thị trường, vào chính con mắt của mình.

Sau này, tôi tập cho mình thói quen: trước khi nhập bất kỳ mặt hàng nào, phải đi khảo sát ít nhất ba chỗ, so sánh giá thực tế, hỏi cả khách lẫn đối thủ. Tôi cũng học cách phân biệt đâu là “giá niêm yết cho đẹp”, đâu mới là “giá thực tế đang giao dịch”. Và quan trọng hơn hết, tôi học cách giữ cái đầu lạnh, không vội vàng vì lời ngon tiếng ngọt.

Nhìn lại, tôi thấy ơn bài học đó. Vì nếu không có lần nhập hàng sai ấy, có lẽ tôi sẽ mãi chủ quan, sẽ dễ dàng bị lừa thêm nhiều lần nữa. Sai lầm khiến tôi mất vốn, nhưng cũng khiến tôi tỉnh ra, rèn cho tôi sự cảnh giác và cẩn trọng.

Nếu bạn đang trong năm đầu khởi nghiệp, tôi tin bạn cũng sẽ có lúc rơi vào tình huống giống tôi – tin người quá sớm, nhập hàng sai, ôm vốn chết. Khi điều đó xảy ra, đừng tự trách mình quá lâu. Hãy coi đó là học phí bắt buộc. Quan trọng là sau cú ngã, bạn biết đứng lên, rút ra bài học, và không để mắc lại lần nữa.

Bài học tôi rút ra sau lần nhập hàng sai: vốn quý, nhưng kiến thức còn quý hơn. Vốn có thể mất rồi kiếm lại, nhưng kiến thức học được từ sai lầm sẽ theo mình cả đời.

Ngày hôm nay, khi nhìn lại đống sổ sách năm đầu tiên, tôi vẫn thấy những con số lỗ đỏ chói. Nhưng tôi không còn xót nữa, mà mỉm cười biết ơn. Vì chính những lần sai như vậy đã làm tôi lớn lên, đủ tỉnh táo để không còn ngây thơ trước những bảng giá “ngọt ngào” trên giấy tờ.

Tôi hiểu bạn vì tôi cũng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 7Học cách chấp nhận sự từ chối của khách hàngTrong năm đầu tiên làm chủ, có một cảm giác m...
12/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 7

Học cách chấp nhận sự từ chối của khách hàng

Trong năm đầu tiên làm chủ, có một cảm giác mà tôi tin ai cũng từng trải qua: hụt hẫng khi khách hàng từ chối. Mỗi lần khách nói “để tôi suy nghĩ thêm” hay “chỗ khác rẻ hơn”, lòng tôi lại nặng trĩu. Nhưng chính từ những lần đó, tôi mới học được một bài học lớn: bán hàng thực sự bắt đầu khi khách hàng nói lời từ chối.

Tôi nhớ một buổi trưa oi bức, có anh khách ghé tiệm. Anh cầm thử một món đồ, hỏi han kỹ lưỡng. Tôi mừng lắm, nghĩ bụng “chắc chốt được rồi”. Vậy mà cuối cùng, anh gật gù mấy cái rồi buông một câu:
– “Thôi, để tôi coi chỗ khác.”

Câu nói ngắn ngủi mà tôi nghe như có ai tạt gáo nước lạnh. Tôi cười tiễn khách ra cửa, nhưng khi cánh cửa khép lại, lòng tôi chùng xuống. Suốt buổi hôm đó tôi cứ dằn vặt: “Sao mình chưa đủ thuyết phục? Hay giá mình chưa hợp lý?”

Những ngày đầu, tôi rất sợ khách từ chối. Mỗi lần như vậy, tôi mất tự tin, thậm chí buồn tới mất ngủ. Nhưng càng về sau, tôi càng hiểu: từ chối không phải là kết thúc. Nó chỉ là khởi đầu của một cuộc trò chuyện thật sự.

Khách từ chối vì họ còn băn khoăn. Có thể về giá, về chất lượng, về dịch vụ, hoặc đơn giản là họ chưa tin mình. Và đó chính là lúc người bán hàng thật sự bắt đầu công việc của mình – lắng nghe lý do, giải thích rõ ràng, đưa thêm bằng chứng, hoặc đơn giản chỉ là cho khách thêm thời gian.

Tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Khi khách nói “chỗ khác rẻ hơn”, thay vì chưng hửng, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Anh so với dòng nào? Để em giải thích thêm sự khác biệt.” Khi khách bảo “để suy nghĩ thêm”, tôi cười nói: “Dạ, anh cứ thoải mái, nhưng có gì cần tư vấn thêm, em luôn sẵn sàng.” Nhờ vậy, không ít người sau đó đã quay lại mua, chỉ vì họ thấy tôi không bỏ rơi họ sau lời từ chối.

Một lần khác, có chị khách ban đầu nhất quyết không mua, nói rằng “chồng tôi không cho, để hỏi lại đã”. Thay vì bỏ qua, tôi kiên nhẫn chia sẻ thêm về lợi ích thực tế, đưa ví dụ từ những khách hàng khác. Vài ngày sau, chị quay lại, nở nụ cười: “Chồng tôi đồng ý rồi, lấy cho tôi cái hôm trước.” Đó là lúc tôi nhận ra, nếu biết kiên nhẫn đi cùng khách qua lời từ chối, thì chính từ chối sẽ mở ra cánh cửa đồng ý.

Qua thời gian, tôi hiểu rằng: nghề bán hàng không phải là chờ khách gật đầu ngay, mà là kiên nhẫn bước vào hành trình của họ. Và đôi khi, hành trình đó bắt đầu từ hai chữ “không”.

Ngày nay, khi nghe khách từ chối, tôi không còn buồn như trước. Tôi coi đó như một lời mời để hiểu khách hơn, để hoàn thiện mình hơn. Vì thật sự, mỗi lần khách từ chối là một cơ hội để tôi học thêm một bài học – về sản phẩm, về cách phục vụ, và cả về sự kiên nhẫn.

Nếu bạn đang khởi nghiệp trong năm đầu tiên, tôi tin bạn cũng sẽ nghe nhiều lời từ chối. Đừng nản. Hãy nhớ rằng: khách hàng không từ chối bạn, họ chỉ đang từ chối cách bạn thuyết phục họ lúc này. Và khi bạn học cách lắng nghe, điều chỉnh và kiên nhẫn, bạn sẽ thấy rằng từ chối không phải là cánh cửa đóng lại, mà là cánh cửa đang hé mở cho một cuộc bán hàng thật sự.

Bài học tôi rút ra: người bán hàng giỏi không phải là người chốt ngay lập tức, mà là người không bỏ cuộc khi khách nói “không”. Vì bán hàng chỉ thật sự bắt đầu sau chữ “không”.

Tôi hiểu bạn vì tôi từng là bạn
Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 6Khó khăn khi nguồn vốn cạn kiệtTrong năm đầu tiên làm chủ, có một nỗi sợ luôn treo lơ lửn...
11/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 6

Khó khăn khi nguồn vốn cạn kiệt

Trong năm đầu tiên làm chủ, có một nỗi sợ luôn treo lơ lửng trên đầu: đó là nỗi sợ hết vốn. Không còn tiền xoay xở, không còn vốn nhập hàng, không còn khả năng trả lương, trả tiền thuê mặt bằng. Tôi đã từng rơi vào cảnh đó, và đến giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Thời điểm ấy, sau vài tháng hoạt động, doanh thu thì nhỏ giọt, trong khi chi phí tháng nào cũng đều đặn như cơm bữa. Tiền thuê mặt bằng, tiền điện nước, tiền lương nhân viên, tiền nhập hàng – tất cả cộng lại thành con số lớn hơn nhiều so với tiền bán ra. Lúc đầu tôi còn lạc quan, nghĩ “rồi sẽ khá lên”, nhưng càng về sau, số dư trong tài khoản cứ vơi dần.

Có những ngày tôi mở ngăn kéo, đếm đi đếm lại vài xấp tiền lẻ, tính toán từng đồng, và lòng nặng trĩu. Tôi bắt đầu đối diện với thực tế: vốn sắp cạn. Cảm giác đó giống như đi giữa sa mạc mà chai nước trong tay chỉ còn vài giọt. Mỗi ngày đều khát, mà chẳng biết mai sẽ xoay đâu ra thêm.

Áp lực đè nặng. Ban ngày, tôi vẫn phải cười tươi với khách, vẫn phải nói năng tự tin với nhân viên. Nhưng đêm về, tôi ngồi một mình với sổ sách, toát mồ hôi hột. Có những hôm tự hỏi: “Nếu hết vốn thật, mình có phải đóng cửa không? Có phải thừa nhận thất bại không?”

Trong lúc chông chênh nhất, tôi nhớ đến những lời ba mẹ tôi từng dặn: “Tiền bạc có thể hết, nhưng niềm tin và chữ tín thì không được phép cạn.” Câu nói đó giúp tôi bình tĩnh hơn. Tôi bắt đầu tìm cách xoay xở. Tôi cắt giảm những khoản chưa cần thiết, thương lượng lại với nhà cung cấp để được trả chậm, tập trung nhập những mặt hàng bán chạy thay vì ôm đủ thứ. Tôi học cách quản lý từng đồng vốn, coi nó như máu nuôi sống cơ thể.

Và rồi, điều bất ngờ là khi mình thật sự tập trung và tỉnh táo, cơ hội cũng dần xuất hiện. Khách hàng quen giới thiệu thêm bạn bè, vài đơn hàng lớn bắt đầu về, dòng tiền xoay vòng trở lại. Không nhiều, nhưng đủ để tôi bám trụ. Tôi hiểu ra rằng: nguồn vốn quan trọng, nhưng bản lĩnh còn quan trọng hơn.

Khó khăn khi vốn cạn kiệt dạy tôi một điều quý giá: người làm chủ không chỉ quản lý hàng hóa, con người, mà còn phải biết quản lý chính nỗi sợ của mình. Vì nếu để nỗi sợ dẫn dắt, ta sẽ gục ngã trước khi hết vốn. Nhưng nếu biết biến nỗi sợ thành động lực, ta sẽ tìm ra cách để đi tiếp.

Sau này, khi gặp lại những người đang khởi nghiệp, tôi hay chia sẻ: “Đừng để vốn cạn mới lo học quản lý tiền. Hãy coi từng đồng vốn như hạt giống. Đặt đúng chỗ thì nó nảy mầm, đặt sai chỗ thì coi như mất.” Một người làm chủ giỏi không phải là người có nhiều vốn, mà là người biết xoay vốn ít thành giá trị nhiều.

Nếu bạn đang ở trong năm đầu tiên khởi nghiệp và cũng đang đối diện với cảnh vốn sắp cạn, xin đừng tuyệt vọng. Hãy nhìn lại xem, có khoản nào có thể cắt giảm, có sản phẩm nào có thể tập trung, có mối quan hệ nào có thể nhờ vả. Quan trọng nhất, hãy giữ cho mình sự bình tĩnh và lòng tin. Vì rồi, cánh cửa sẽ mở ra cho người không bỏ cuộc.

Ngày hôm nay, khi nhớ lại giai đoạn đó, tôi không còn thấy sợ hãi nữa, mà thấy biết ơn. Biết ơn vì những ngày vốn cạn đã rèn cho tôi tính kỷ luật, sự tỉnh táo và bản lĩnh đứng vững. Và nhờ vậy, sau này khi vốn nhiều hơn, tôi càng trân trọng và quản lý nó chặt chẽ hơn.

Khó khăn khi nguồn vốn cạn kiệt không phải là dấu chấm hết. Nó chỉ là một phép thử xem bạn có thật sự muốn đi con đường làm chủ này không. Nếu bạn vượt qua được, bạn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều, và hành trình phía trước sẽ rộng mở hơn bao giờ hết.

Tôi hiểu bạn vì tôi từng trải qua như bạn
Nguyễn Quốc Trung

10/09/2025

Ngộ thật
Bài viết chia sẻ có HAY - DỞ cũng không quan trọng

Có hình vợ là auto lên view 😳😳😳

Ngày mai sẽ diễn ra buổi 2 - Xây dựng bán hàng đa kênh ngoài sànBuổi này sẽ rất hữu ích đối với các bạn muốn làm đa kênh...
10/09/2025

Ngày mai sẽ diễn ra buổi 2 - Xây dựng bán hàng đa kênh ngoài sàn
Buổi này sẽ rất hữu ích đối với các bạn muốn làm đa kênh tiếp thị khách hàng nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.

1. Hành trình bắt đầu bằng xây dựng Thương hiệu Cá Nhân
2. Từ Thương hiệu cá nhân sẽ bổ trợ cho thương hiệu sản phẩm => thương hiệu doanh nghiệp
3. Sự phối hợp giữa NHÂN HIỆU và THƯƠNG HIỆU DOANH NGHIỆP để gia tăng sự nhận diện và sự cạnh tranh
4. Hành trình bắt đầu xây dựng các kênh tiếp cận cho người mới
5. Rất nhiều Bài học - Case Study thực tế của Đồ Nghề Tự Chọn được chia sẻ đến bạn

Sự kiện online và livestream trực tiếp vào 13h ngày 11/9 => Bạn sẽ có nhiều bài học để gia tăng sự cạnh tranh và tăng trưởng doanh thu của mình

Hẹn gặp lại bạn vào ngày mai

Nguyễn Quốc Trung

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 5Nhân viên đầu tiên nghỉ việcTrong năm đầu tiên khởi nghiệp, có một trải nghiệm mà tôi ngh...
10/09/2025

Nhật ký “Nghề Làm Chủ” – Phần 5

Nhân viên đầu tiên nghỉ việc

Trong năm đầu tiên khởi nghiệp, có một trải nghiệm mà tôi nghĩ ai cũng từng gặp – đó là lúc nhân viên đầu tiên nghỉ việc. Với người làm chủ, đặc biệt là người mới, đó không chỉ là một sự kiện bình thường, mà giống như một cú sốc, một vết cắt vào niềm tin non trẻ của mình.

Tôi nhớ rõ cảm giác hôm ấy. Người nhân viên đầu tiên tôi tuyển, cũng là người đồng hành cùng tôi từ những ngày chập chững mở tiệm. Em còn trẻ, nhiệt tình, đôi khi vụng về nhưng luôn chịu khó. Tôi coi em như cánh tay phải, thậm chí nhiều khi như người trong nhà. Vậy mà một buổi sáng, em bước đến với lá đơn xin nghỉ.

Tôi bất ngờ, tim hụt hẫng. Trong đầu bao nhiêu câu hỏi tuôn ra: “Mình đã làm gì sai? Tiệm chưa đủ tốt sao? Hay vì lương thấp quá? Hay vì mình chưa biết cách quản lý?” Nghe em giải thích rằng có việc gia đình, cộng thêm áp lực công việc, tôi cố gắng gật đầu chấp nhận. Nhưng bên trong thì buồn vô cùng.

Cái buồn lớn nhất không phải vì mất đi một người làm, mà vì cảm giác bị bỏ lại. Giống như đang chèo xuồng giữa dòng, có bạn đồng hành đột ngột nhảy xuống bờ, để mình bơ vơ chèo tiếp một mình. Tôi đã từng nghĩ: “Nếu ngay cả nhân viên đầu tiên cũng bỏ đi, thì con đường làm chủ này liệu có ai chịu đi cùng mình nữa không?”

Đêm đó, tôi nằm thao thức. Tôi nghĩ về cách mình đối xử với nhân viên, nghĩ về môi trường làm việc, nghĩ về cách trả lương, nghĩ cả về giọng nói và thái độ của mình mỗi ngày. Có thể tôi chưa đủ kinh nghiệm quản lý, có thể tôi chưa đủ tinh tế để hiểu cảm xúc nhân viên. Nhưng cũng từ đó, tôi nhận ra một bài học quan trọng: giữ người khó hơn tuyển người.

Nhân viên đầu tiên nghỉ việc dạy tôi rằng, làm chủ không chỉ là lo cho khách hàng, cho sổ sách, mà còn là lo cho con người. Người đi cùng mình không phải lúc nào cũng đi trọn con đường. Nhưng nếu mình biết lắng nghe, biết quan tâm và tôn trọng, thì sẽ có người khác sẵn sàng ở lại lâu dài.

Sau này, khi có thêm nhiều nhân viên khác, tôi không còn sốc như lần đầu nữa. Tôi hiểu rằng nghỉ việc là chuyện bình thường. Ai cũng có lựa chọn riêng. Quan trọng là mình giữ được cách ứng xử tử tế, để khi chia tay, người ta vẫn quý, vẫn nhớ, chứ không phải bỏ đi trong giận dữ.

Bài học tôi rút ra cho chính mình và cho những ai đang khởi nghiệp: hãy học cách làm chủ bằng tình người. Tiền lương quan trọng, môi trường làm việc quan trọng, nhưng điều giữ chân nhân viên lâu dài chính là sự chân thành và sự tôn trọng. Người làm chủ phải vừa là thuyền trưởng, vừa là người bạn đồng hành.

Nhân viên đầu tiên nghỉ việc không phải là dấu chấm hết, mà là bài học khởi đầu. Nó khiến tôi trưởng thành hơn, tập trung hơn vào việc xây dựng văn hóa, tập trung hơn vào việc nuôi dưỡng con người. Và nhờ vậy, những nhân viên đến sau đã gắn bó với tôi lâu hơn, bền chặt hơn.

Nếu bạn đang trong năm đầu khởi nghiệp, và cũng vừa trải qua cảnh nhân viên đầu tiên nghỉ việc, đừng nản. Hãy buồn một chút thôi, rồi đứng dậy, rút bài học và bước tiếp.

Vì con đường làm chủ vốn dĩ là vậy: sẽ có người đến, người đi. Quan trọng là bạn vẫn kiên trì chèo xuồng, và tin rằng rồi sẽ có những người đồng hành thật sự ở lại lâu dài.

Tôi hiểu bạn vì tôi từng là bạn
Nguyễn Quốc Trung

Address

Can Tho
920000

Website

https://caodang.fpt.edu.vn/tin-tuc-poly/sinh-vien-fpt-polytechnic-hao-hung-voi-talkshow-tu-d

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nguyễn Quốc Trung posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nguyễn Quốc Trung:

Share