04/11/2025
Giữa bạt ngàn tuyết trắng của dãy Himalaya, dòng Dudh Koshi vẫn miệt mài chảy, quanh co qua những thung lũng sâu và vách đá cheo leo.
Lặng nhìn Dudh Koshi, ta thấy hiện ra một triết lý lặng thầm mà sâu thẳm – đạo sống của nước:
Nước luôn tìm được đường đi vì nó không chiến đấu với đá.
Nước không đối đầu, không cưỡng cầu, chỉ âm thầm chảy quanh những gì cản trở nó, mềm mại mà không yếu đuối, lặng lẽ mà bền bỉ.
Dudh Koshi quanh co, uốn mình qua những triền núi, nó không cần thắng, chỉ cần đến nơi nó cần – bởi với nước, con đường ngắn nhất không phải là con đường thẳng nhất, mà là con đường ít kháng cự nhất.
Khi gặp vực sâu, nước hóa dòng;
Khi gặp mặt đất, nước hóa sông;
Khi gặp mặt trời, nước hóa mây bay…
Trong mọi hình dạng, nước đều tự điều chỉnh để tồn tại. Không bám chấp, không cố định, nước chính là biểu tượng của sự thích nghi và tự do tuyệt đối.
Ở đâu có bãi đỗ, nước hiện hữu; ở đâu bị ngắn lại, nước tìm đường khác. Dudh Koshi cứ thế chảy, không một lần dừng lại.
Sự mềm mại của nước là trí tuệ của kẻ hiểu rằng: thắng một tảng đá chỉ là phút chốc, nhưng đi được đến biển mới là vô tận.
Bí mật của nước nằm ở chỗ: nó không chống lại dòng chảy, cũng không cưỡng cầu hướng đi – nó thuận theo tự nhiên, mà chính nhờ đó, tự nhiên lại mở ra lối cho nó.
Từ thượng nguồn tuyết trắng, Dudh Koshi chảy về phương Nam, qua Nepal, hòa vào những dòng sông lớn của Ấn Độ. Nó chẳng quan tâm tới trở ngại – chỉ cần vẫn trôi, nước sẽ về với biển.
Và con người cũng vậy: chỉ cần giữ tâm trong sáng, hướng thiện, biết mềm mà không khuất, biết đi mà không cố chấp – ta cũng sẽ tìm được biển lớn của chính mình.
Đạo của nước – đạo của buông mà không bỏ, của chảy mà không vội, của lặng mà không tàn. Trong tiếng nước Dudh Koshi ngân dài giữa Himalaya hùng vĩ, ta nghe thấy lời nhắn nhủ: hãy sống như nước – biết mềm mại để đi xa, biết lặng thầm để vươn tới vô biên.