24/07/2025
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường khi dải băng đỏ trước cổng viện dưỡng lão Từ Tâm được cắt đứt bởi chính tay Tuấn. Ánh đèn flash chớp nhoáng liên tục từ hàng chục ống kính máy ảnh ghi lại khoảnh khắc người thừa kế tập đoàn Đại Phát tuyên bố hoàn thành công trình phúc lợi lớn nhất vùng.
"Thưa quý vị," Tuấn mỉm cười, tay giơ lên chào cử tọa, "Từ Tâm không chỉ là nơi an dưỡng tuổi già mà còn là nơi chúng ta tôn trọng quá khứ, bảo vệ những ký ức từng bị lãng quên."
Tiếng vỗ tay vang lên như sóng dậy. Dàn phóng viên chen chúc nhau phía dưới, tranh nhau ghi hình. Những quan chức mặc vest đắt tiề/n gật đầu hài lòng. Một bà sơ đứng gần bục phát biểu thì thầm với người bên cạnh: "Quả là quý ông. Tuấn rất giống cha mình khi còn trẻ."
Ngay lúc ấy, giữa đám đông trang nghiêm, một tiếng h/ét chói tai vang lên như x/é rá/ch bầu không khí: "Tuấn!"
Cả sân viện lặng đi. Một bóng người lao vụt ra từ hàng ghế. Đó là một bà cụ khắc khổ, tóc xơ trắng, đôi chân đi khập khiễng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt dữ dội như lửa cháy. Bà lao qua đám đông như một cơn cuồng phong, vừa g/ào vừa kh/óc: "Tuấn! Mẹ đây con ơi! Là mẹ!"
Tuấn khựng lại trên bục. Những từ ấy như một lưỡi d/ao đ/âm vào thái dương anh. Tay anh nắm chặt micro, mặt tái nhợt. "Gì vậy? Ai... ai thế kia?", một nhà báo thốt lên. Vệ sĩ lập tức xông đến, nhưng bà cụ đã kịp nhào đến trước bục, qu/ỳ gục xuống chân Tuấn, hai tay r/un rẩy níu lấy ống quần anh.
"Con không nhớ mẹ sao? Tuấn, là mẹ đây, mẹ Hương! Mẹ vẫn sống, vẫn chờ con!"
"Trời ơi...", Tuấn thì thầm. Mắt anh dán chặt vào khuôn mặt khắc khổ kia. Dưới lớp bụi thời gian, có điều gì đó rất quen thuộc, rất đ/au đớn. Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ngấn lệ: "Con giống hệt cha con lúc trẻ, nhưng con không phải á/c như hắn, phải không? Hắn... hắn đã cướp con khỏi mẹ!"
"Cút ra!", vệ sĩ h/ét lên. Một người túm lấy bà cụ, kéo mạnh ra sau. Bà vẫn vùng vẫy, g/ào lên đ/iên dại: "Đừng! Đừng kéo tôi! Chính nó là con tôi! Tuấn! Hắn lừa con, con phải tin mẹ!"
Tuấn đứng ch/ết chân. Một nữ nhân viên điều dưỡng hốt hoảng chạy tới đỡ lấy bà cụ: "x/in l/ỗi quý vị!", cô nói vội vã. "Bà Diễm là b/ệnh nhân m/ất trí nhớ. Chúng tôi đã nhiều lần kiểm tra. Bà thường xuyên tưởng mình là mẹ của những người nổi tiếng."
"Không!", bà cụ g/ào lên, vùng dậy khỏi tay cô điều dưỡng, nhưng hai vệ sĩ đã giữ chặt. "Tôi là Hương! Tôi là vợ của ông Phát, là mẹ của đứa con mà hắn cướp đi!"
Một làn sóng xì xào lan ra khắp đám đông. "Có thật không vậy?", "Bà ấy nói tên ông Phát, cha của Tuấn cơ mà?", "Không thể nào!" Một nhà báo tên Phúc từ tờ Hà Nội Mới bật máy ghi âm, thì thầm với đồng nghiệp: "Chụp đi, chụp hết! Đây có thể là tin chấn động!"
Tuấn thì vẫn đứng im. Trong lòng anh vang vọng những tiếng nói cũ, những hình ảnh mơ hồ từ thời thơ ấu: một người đàn bà bị xóa khỏi ký ức, một cái tên từng bị cha anh nghiến răng khi nhắc tới: "Đừng bao giờ nói đến con đàn bà đó! Nó đã chọn ph/ản b/ội m/áu mủ!"
Anh quay sang nhìn Dũng, trợ lý thân cận đang bối rối. "Anh có tin lời bà ấy không?", Tuấn hỏi khẽ.
Dũng lúng túng: "Tôi... tôi không biết thưa ông. Nhưng bà ấy biết tên cha anh và tên anh nữa, lúc nãy tôi nghe thấy rõ."
Vị Chủ tịch Ủy ban Thành phố, ông Thịnh, thì thầm với Tuấn: "Tốt nhất nên đưa bà ấy rời khỏi đây, tránh ảnh hưởng truyền thông."
Tuấn gật đầu, không nói gì thêm. Anh bước xuống khỏi bục, đi thẳng vào trong tòa nhà, mặc cho tiếng bà cụ vẫn vọng lại sau lưng: "Con ơi, đừng bỏ mẹ nữa! Mẹ đã sống như một con m/a suốt 40 năm! Đừng để mẹ ch/ết mà con không biết mẹ là ai!" Cửa kính khép lại, cắt ngang tiếng g/ào.
Đêm đó, Tuấn không tài nào ngủ được. Anh ngồi trong thư phòng, ánh đèn vàng rọi lên gương mặt căng thẳng. Trên bàn là tập hồ sơ nhân sự của viện dưỡng lão Từ Tâm. "Bà ấy tên thật là gì?", Tuấn lẩm bẩm, mở danh sá/ch b/ệnh nhân. Dưới mục "b/ệnh nhân đặc biệt", anh thấy dòng tên: Hương, tuổi 68, tình trạng rối loạn hoang tưởng giai dẳng. Ghi chú: Thường xuyên gọi tên con trai là Tuấn, không xá/c minh được.
Tay anh r/un. Anh gõ vào bàn: "Không thể là trùng hợp", anh thì thầm. "Không ai có thể biết cái tên ấy, không phải một người đ/iên bình thường."
Dũng bước vào, tay cầm tá/ch cà phê: "Anh vẫn chưa nghỉ sao?"
"Cậu nghĩ sao nếu tôi nói cha tôi có thể đã làm điều gì đó để che giấu mẹ tôi?", Tuấn hỏi, mắt không rời hồ sơ.
Dũng nhíu mày: "Chuyện đó là bất khả thi phải không? Ông Phát là người sáng lập cả một đế chế từ thiện, ai lại dám nghi ngờ ông ấy?"
Tuấn nhìn Dũng, ánh mắt không còn chắc chắn như xưa: "Chính vì thế", anh nói chậm rãi, "tôi phải tìm hiểu."
"Anh sẽ làm gì?"
Tuấn đứng dậy, gấp hồ sơ lại: "m/ai tôi sẽ quay lại Từ Tâm, nhưng lần này không phải với tư cá/ch người bảo trợ, mà là một đứa con đi tìm mẹ."
Ánh mặt trời buổi sáng dọi qua cửa kính thư phòng của Tuấn nhưng chẳng có gì ấm áp. Anh ngồi im lặng, tay lật đi lật lại quyển album cũ mà Dũng vừa tìm được từ kho lưu trữ tầng hầm. "Tôi tìm thấy nó trong thùng giấy đã ngả màu", Dũng nói. "Có vẻ bị bỏ xó nhiều năm rồi, nhưng anh nên xem."
Tuấn chăm chú nhìn những tấm ảnh đã úa vàng: ảnh anh lúc ba bốn tuổi ngồi trong lòng cha ông Phát, vẻ mặt nghiêm nghị và chỉnh tề. Nhưng không hề có một tấm nào chụp cùng mẹ. Không một bức. Anh gập album lại, im lặng.
"Có bao giờ ông ấy nói với anh về mẹ không?", Dũng hỏi.
Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi khẽ nói: "Chưa từng. Tử tế chỉ một lần, khi tôi còn nhỏ. Tôi nhớ tôi hỏi tại sao những bạn cùng lớp đều có mẹ đưa đón còn tôi thì không."
Dũng ngồi xuống ghế đối diện, chờ đợi.
"Hôm đó tôi hỏi "Cha ơi, mẹ con đâu?" và ông ấy đang đọc báo, gập tờ báo lại, đặt xuống bàn rồi ông cúi xuống nhìn tôi và nói rõ ràng như thế này...", giọng Tuấn bỗng hạ thấp: "Đừng bao giờ nhắc tới con đàn bà đó trước mặt ta! Nó đã ph/ản b/ội m/áu mủ! Nó không xứng đáng được gọi là mẹ!"
Dũng nuốt khan: "Ông ấy có vẻ rất giận?"
"Không, không phải giận", Tuấn lắc đầu, lạnh như băng. "Khi ông ấy nói chữ "ph/ản b/ội", tôi cảm thấy da tôi tê dần. Mãi về sau, tôi cũng chẳng dám hỏi lại."
Xem tiếp 👇