10/10/2025
THẤY GÌ SAU CHUYỆN ĐẠI GIA 62 TUỔI "CẶP" EM GÁI 2K2 BỊ VỢ BẮT GIAN?
Cộng đồng mạng đang xôn xao bàn tán về đoạn clip ghi lại cảnh một đại gia 62 tuổi bị vợ bắt gian tại trận vì "cặp" với một cô gái trẻ sinh năm 2002. Trong clip, người vợ bức xúc tố cáo chồng keo kiệt, chi li với vợ con nhưng lại vung tiền tậu biệt thự 44 tỷ đồng cho "bồ nhí" đáng tuổi cháu, thậm chí còn chuẩn bị mua xe hơi cho cô ta.
Xem clip, tôi không khỏi xót xa cho người vợ. Chắc hẳn chị đã phải "tức nước vỡ bờ" mới phải tìm đến tận nơi "bắt ghen", quay clip và tung lên mạng xã hội. Những vụ đánh ghen ầm ĩ trên mạng không phải là hiếm, và dù kết cục có ra sao, tôi tin rằng chẳng ai là người chiến thắng. Tất cả đều phải gánh chịu cay đắng, dằn vặt và khổ đau.
Nhân đây, tôi xin kể cho mọi người nghe câu chuyện về một cặp vợ chồng trung niên sống gần nhà tôi. Hai vợ chồng họ đều đã ngoài 50 và có cuộc sống khá giả. Thế nhưng, tối nào người chồng cũng về muộn trong tình trạng say khướt, chân nam đá chân chiêu, đập cửa ầm ĩ, thậm chí có hôm còn nôn mửa đầy ra cửa. Chị vợ giận lắm, nhiều lúc mặc kệ chồng đập cửa, chửi vọng ra từ trong nhà để hả giận, nhưng rồi lại sợ hàng xóm dị nghị nên đành phải ra mở cửa.
Một buổi tối, trên đường đi tập thể dục về, tôi gặp anh trong thang máy. Hôm đó, anh có vẻ "say vừa phải", mặt đỏ như gà chọi, nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn lịch sự chào tôi. Tôi đáp lại lời chào, chợt thấy trên ngực áo sơ mi trắng của anh có một vết son đỏ tươi. Tôi bèn nhắc: "Anh ơi, áo anh dính vết son kìa..." Anh ta cười hề hề đáp: "Ôi dào, có gì quan trọng đâu? Cô nghĩ vợ tôi làm gì được tôi? Già rồi, có còn "phục vụ" được chồng nữa đâu mà chồng chả phải ra ngoài "cải thiện"? Thời nay, thằng nào có tiền mà chẳng có bồ? Ai mà chẳng thích đổi món, nay ăn cơm mai ăn phở...". Tôi sợ bị mắng nên không dám nói gì thêm, chỉ lí nhí: "Em nghĩ anh đừng để chị nhà buồn thì tốt hơn ạ..."
Không lâu sau đó, anh ấy bị đột quỵ, tai biến, liệt nửa người và phải về hưu non. Suốt nhiều tháng trời, tôi luôn thấy chị vợ tất tả ngược xuôi. Sáng sớm chị đã dậy đi chợ, trưa về nấu cơm cho chồng, chiều lại tranh thủ về sớm để dìu chồng tập đi trong khu chung cư. Bệnh tình của anh rất nặng, chị dìu mà anh không đi nổi, cứ lê từng bước nặng nhọc, thi thoảng lại khuỵu xuống, mặt mày thất thần, trắng bệch. Mỗi khi tôi chào hỏi, anh chỉ ú ớ được vài tiếng không rõ, miệng thì méo xệch.
Ngày nào tôi cũng thấy chị tự tay chăm sóc chồng, dù các con đã lớn. Chị bảo: "Con chăm cha không bằng bà chăm ông em ạ. Anh ấy cứ phải thấy chị mới yên tâm." Rồi sau đó, khi anh đã đi lại được, chị mua cho anh một chiếc xe đạp loại nhỏ dành cho học sinh cấp một. Chị giải thích: "Mua xe thấp để anh tập đi cho đỡ sợ ngã."
Đến nay đã gần hai năm trôi qua. Anh nghỉ hưu, chỉ quanh quẩn ở nhà dọn dẹp, tập thể dục, chờ vợ đi làm về. Tối tối, hai vợ chồng lại cùng nhau đi dạo. Chị gầy đi trông thấy vì vừa phải đi làm, vừa phải chăm chồng, chăm con. Thế nhưng, tôi cảm nhận được chị vui vẻ hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng, tôi lại thấy chị đi bộ phía sau chiếc xe đạp của anh, không ngừng động viên: "Đấy, đúng rồi. Giỏi lắm. Tiến bộ quá!" Anh nghe chị nói thì cười tít cả mắt.
Một buổi tối, tôi ngồi nghỉ chân trên ghế đá sau khi đi bộ thể dục, anh cũng ngồi xuống cạnh tôi. Sau vài câu hỏi thăm, anh nở một nụ cười hiền hậu và tâm sự: "Anh nhận ra vợ là nhất em ạ... Trước kia, anh nhậu nhẹt, gái gú, mấy con bé trẻ ranh cứ bám lấy anh, ngọt ngào: "Anh yêu anh từ chân lên tới cổ" nghe mà tưởng thật. Nhưng đến khi anh ốm đau, về hưu, thì tất cả đều biến mất. Bạn bè cũng chẳng còn được mấy người. Chỉ có vợ anh là luôn ở bên cạnh. Nếu không có vợ chăm sóc, anh nghĩ anh không thể nào hồi phục được.
Khi bị đột quỵ, lúc tỉnh dậy, anh thấy chị khóc như mưa. Chị ôm anh, nức nở: "Không sao đâu, không sao đâu. Có em ở đây rồi. Anh còn sống là em yên tâm rồi..." Anh cũng trào nước mắt, muốn đưa tay lên lau cho chị, nhưng tay phải bị liệt, không sao nhấc lên được... Cả tháng trời nằm một chỗ, chị cơm bưng nước rót, lau chùi, tắm rửa cho anh... Chăm sóc anh như chăm con mọn... Lúc đó, anh mới thực sự hiểu thế nào là nghĩa vợ chồng.
Cưới nhau gần 20 năm, ngoài tình còn có nghĩa. Vợ anh lấy anh khi anh còn là một thằng tay trắng, từ quê lên thành phố lập nghiệp. Chị là con gái Hà Nội... Khi chị quyết định cưới anh, bố mẹ chị đã ra sức ngăn cản... Đến gần đây, khi anh có được chút sự nghiệp thì chị mới được sống dư dả hơn một chút, ai ngờ anh lại đổ bệnh, phải nghỉ việc... Mọi gánh nặng kinh tế, gánh nặng gia đình, con cái đều đổ hết lên vai chị. Thế mà chị chẳng hề than vãn nửa lời. Chị đút cho anh ăn, dìu anh tập đi, giữ xe đạp cho anh, bóp tay chân cho anh mỗi tối... Tất cả những điều đó... Anh mang ơn chị... Anh mừng vì mình còn sống để có cơ hội sửa sai... Chứ nếu chết ngay thì có lỗi với chị quá... Bây giờ, anh chẳng ngại ngần mà nói rằng: "Vợ ơi, em là số một trong lòng anh!".
Câu chuyện của anh hàng xóm đã khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi mong rằng mọi người sẽ hiểu: Vợ chồng là duyên nợ trăm năm. Đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió cuộc đời, thì dù vui buồn, sướng khổ, chỉ cần nắm chặt tay nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Tình nghĩa vợ chồng không chỉ là yêu, mà còn là thương, là sự gắn bó suốt cả cuộc đời. Đừng đối xử tệ bạc với nhau, bởi có những sai lầm không thể nào sửa chữa được... Đến lúc hối hận cũng đã muộn...
Đốn cây ai nỡ dứt chồi,
Đạo chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương.
(C) Thu Hằng