01/07/2025
Thương con dâu g/óa ch/ồng chưa kịp có con, bố chồng đã làm một việc khiến cả xã bà/ng ho/àng....Người ta nói, nỗi đau lớn nhất là mất đi đứa con mà mình từng bồng bế. Nhưng với ông Tư Hậu, nỗi đau ấy dường như còn bị nhân lên gấp bội, khi nhìn người con dâu gầy guộc, tóc tai rối bời, quỳ bên mộ chồng mà chẳng còn nước mắt để khóc. Người đàn bà ấy, vừa mới ngoài hai mươi, còn chưa kịp làm mẹ, thì đã h;óa phụ. Và trong giây phút tang thương ấy, ông Tư Hậu đã âm thầm quyết định một việc mà sau này, khiến cả xã Hòa Minh x/ôn x/ao không ngớt suốt mấy năm trời.
Cả xã Hòa Minh năm đó đổ mưa trắng trời vào đúng ngày đưa tang của Tâm – con trai út của ông Tư Hậu. Chỉ mới cưới được gần một năm, Tâm bị tai nạn xe máy trên đường đi công tác về. Cái chết đột ngột của Tâm khiến cả gia đình rơi vào tang thương, đặc biệt là vợ cậu – Hạnh, một cô gái hiền lành, ít nói, gốc miền Trung, theo chồng về đây làm dâu chưa đầy một năm.
Hạnh ngồi thẫn thờ bên bàn thờ chồng suốt mấy ngày liền, không ăn, không uống. Lúc nào ai gọi, cô cũng chỉ gật đầu, không nói một lời. Mẹ chồng cô – bà Mai – sau đám tang thì phát bệnh, nằm liệt giường, phần vì thương con, phần vì lo sợ Hạnh sẽ bỏ đi, để căn nhà càng lạnh lẽo hơn.
Ông Tư Hậu vốn là người nề nếp, cả đời làm nông, tính tình trầm lặng nhưng có uy. Từ ngày Tâm mất, ông thay con gánh việc ruộng đồng, lại còn chăm vợ bệnh và con dâu đau khổ. Dân làng ai cũng ái ngại, nhưng không ai dám nói gì nhiều, vì ông Hậu sống rất khép kín.
Mỗi chiều, ông thường lặng lẽ lên mộ con trai, dọn cỏ, thắp nhang. Hạnh thì sau một thời gian sống như cái bóng, bắt đầu tỉnh dậy từ nỗi đau bằng cách chăm sóc mẹ chồng. Cô nấu ăn, đun thuốc, thậm chí còn học cách gieo mạ. Ông Tư Hậu để ý thấy, từ trong cái đau, Hạnh đang sống lại – lặng lẽ mà kiên cường.
Một tối nọ, trong lúc bà Mai mê man vì sốt, ông Hậu ngồi nhìn Hạnh lúi húi pha thuốc. Giọng ông trầm lại:
— Con có nghĩ tới chuyện đi bước nữa không?
Hạnh giật mình, suýt làm đổ bát thuốc.
— Ba... Ba nói gì lạ vậy?
— Ba hỏi nghiêm túc. Con còn trẻ, Tâm mất rồi, ba không muốn con lỡ dở cả đời.
Hạnh cúi đầu, mắt đỏ hoe:
— Con chưa từng nghĩ tới... Với con, Tâm là duy nhất.
Ông Hậu thở dài, nhìn ra cửa sổ tối đen:......................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇