16/10/2025
Cả họ nhà trai b:ỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nh/ặt rá/c" – ngay lúc ấy, chiếc xe tải rá;/c chạy tới, cha cô dâu bước xuống khiến tất cả ch-t lặng vì nhìn thấy thứ ông mang theo..
Gia đình nhà trai, dẫn đầu bởi ông bà Tâm – bố mẹ Nam, đến từ sớm với đoàn xe hơi bóng loáng. Họ ăn mặc sang trọng, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn con trai mình kết hôn với một cô gái quê mộc mạc nhưng nổi tiếng đảm đang. Tuy nhiên, đằng sau những nụ cười lịch sự, vài ánh mắt nhà trai thoáng chút kiê/u k/ỳ, như thể họ đang đá;/nh gi//á mọi thứ xung quanh. Dân làng chẳng để tâm, bởi ai cũng biết nhà Hương tuy ngh;/è/o nhưng sống ngh/ĩa tì/nh, và Hương là viên ngọc quý của cả vùng.
Lễ cưới diễn ra trong không khí vui vẻ. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng, và những lời chúc phúc tràn ngập không gian. Hương trong bộ áo dài trắng tinh khôi, nắm tay Nam, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng không ai ng/ờ rằng, chỉ trong vài giờ nữa, cả họ nhà trai sẽ b;/ỏ về giữa chừng, để lại một b;/í m;/ật kinhhoang khiến tất cả ch-t lặ/ng.
Khi nghi thức rước dâu vừa kết thúc, mọi người quây quần quanh những mâm cỗ thị/nh so/ạn. Bỗng nhiên, bà Tâm, mẹ Nam, đứng dậy, giọng nói sắ-c lạ-nh vang lên giữa đám đông đang cười nói:
“Thưa bà con, tôi có chuyện cần nói.”
Không khí bỗng chốc i/m b/ặt. Mọi á:nh m::ắt đ/ổ d/ồn về phía bà. Bà Tâm đưa tay chỉ về phía ông Hùng, cha Hương, đang đứng lặ/ng l/ẽ ở góc sân. Ông Hùng là một người đàn ông gầ;/y g;/ò, khuôn mặt kh;/ắc kh;/ổ nhưng luôn nở nụ cười hiền lành. Hôm nay, ông mặc bộ vest cũ kỹ, có lẽ là bộ đồ duy nhất ông có để dự đám cưới con gái.
“Tôi vừa được biết,” bà Tâm tiếp tục, giọng đầy kh/ó ch/ịu, “rằng gia đình cô dâu đây, nhà ông Hùng, làm nghề nh;/ặt rá;/c! Nh;/ặt r;/ác, bà con ạ! Nhà tôi không thể chấp nhận một thông gia như vậy! Một gia đình tử tế, có học thức, làm sao có thể chung sống với những người… như thế?”
Tiếng x/ì xà/o n/ổi lên. Một vài người nhà trai gật gù, tỏ vẻ đồng tình. Hương đứng sững, đôi mắt mở to, bàn tay nắm chặt lấy áo dài. Nam vội nắm tay cô, nhưng ánh mắt anh cũng l;/ộ r/õ sự b-ối r-ối. Anh quay sang mẹ mình, giọng ru/n ru/n: “Mẹ, chuyện này… mẹ nghe ai nói vậy?”
Bà Tâm h::ừ lạ::nh, đưa ra một tấm ảnh từ điện thoại. Đó là hình ảnh ông Hùng, trong bộ đồ bảo hộ c;/ũ n//át, đang đẩy một chiếc xe rá;/c đầy ắp trên đường làng. “Còn cần ai nói nữa? Hình này là bằng chứng rõ ràng! Nhà tôi không thể để con trai cưới con gái của một người nh;/ặt rá/c!”
Cả sân cưới lặ-ng đi. Mẹ Hương, bà Lan, đứng b/ật dậ/y, nư;/ớc m;/ắt lă/n d/ài trên má. “Bà nói gì cũng được, nhưng đừng x::úc phạ;/m chồng tôi! Ông ấy làm việc đó để nuôi con ăn học, để Hương được như ngày hôm nay!”
Nhưng bà Tâm không dừng lại. Bà quay sang ông Tâm, giọng cư/ơng quy/ết:...
Đúng lúc ấy, từ xa, tiếng động cơ xe tải vang lên. Một chiếc xe tải cũ kỹ, b::ốc m::ùi rá/c, từ từ tiến vào con đường dẫn đến sân cưới. Mọi người quay lại, ki/nh ng;/ạc. Trên xe, ông Hùng bước xuống, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bám đầy bụi.
Ông Hùng bước vào sân, ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định. Ông không nhìn bà Tâm, cũng không nhìn những ánh mắt t;/ò m/ò xung quanh. Ông chỉ nhìn Hương, nở một nụ cười dịu dàng, rồi đặt chiếc hộp gỗ xuống trước mặt mọi người.... ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇👇👇