ĐÁNH THỨC THANH XUÂN

ĐÁNH THỨC THANH XUÂN Những điều đàn bà chỉ viết ra khi không còn cần ai thấu hiểu. Viết để nhặt lại chính mình. Viết để thở.

Viết… để tựa vào mình mà sống.
Đây là nhà của Alice – người từng vỡ vụn … nhưng giờ biết cách đứng lên, dịu dàng mà không cúi đầu.

Sáng nay, mình tỉnh ra..!(Viết vào một sáng lặng lẽ, nơi người phụ nữ nhìn lại mình bằng đôi mắt ướt và đôi tay ấm.)Sáng...
14/07/2025

Sáng nay, mình tỉnh ra..!

(Viết vào một sáng lặng lẽ, nơi người phụ nữ nhìn lại mình bằng đôi mắt ướt và đôi tay ấm.)

Sáng nay, mình tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Không phải vì đồng hồ reo, mà vì một nỗi yên lặng rất thật trong lòng gọi mình thức dậy.
Khi cả nhà còn ngủ, mình ngồi dậy, không kịp sửa sang gì — chỉ lặng lẽ nhìn quanh và bất chợt nhận ra một điều rõ ràng như thể ai đó vừa thì thầm ngay bên tai:

“Mình không còn gì ngoài hai bàn tay và hai đứa con.”

Nghe có vẻ trống rỗng, nhưng kỳ lạ thay… mình không thấy sợ.

Một tay mình ôm lấy con – đứa nhỏ vẫn cuộn tròn trong giấc mơ ngọt lịm.
Tay kia, mình vòng qua người chính mình – như một cái ôm dành cho người phụ nữ đã đi qua bao giông gió để tới được sáng nay.

Và rồi nước mắt mình rơi. Không phải vì buồn. Mà vì lần đầu tiên, mình thấy thương mình đến vậy.

Mình đã từng có những giấc mơ lớn, những hình dung về một mái ấm trọn vẹn, một người bạn đồng hành không rời.
Nhưng sáng nay, nhìn vào lòng bàn tay mình – nơi từng phải bươn chải, gồng gánh, làm mọi thứ không nghỉ…
Mình biết, mình vẫn đang sống – và còn hơn thế, mình đang tồn tại có ý nghĩa.

Vì hai đứa con.
Vì người phụ nữ trong mình vẫn chưa bỏ cuộc.
Và vì cái ôm dịu dàng sáng nay – từ chính mình cho chính mình – là thứ hạnh phúc thật sự đầu tiên mình thấy rõ sau bao ngày tháng mịt mù.

Nhà Mộc sáng nay không có gì mới – nhưng có một điều đổi thay:
Mình đã biết ơn đôi bàn tay mình.
Mình đã biết chạm vào mình bằng tình yêu.
Và mình biết, chỉ cần hai tay còn nắm được nhau – mình và các con – thì mình đã có tất cả rồi.
Cố gắng lên Mỹ Diệp nhé..!

Gửi mình – vào một ngày không có gì, mà có tất cả.Mình đã từng tưởng hạnh phúc chỉ đến khi có nhà riêng, có tiền rủng rỉ...
15/06/2025

Gửi mình – vào một ngày không có gì, mà có tất cả.

Mình đã từng tưởng hạnh phúc chỉ đến khi có nhà riêng, có tiền rủng rỉnh, có một cuộc sống nhẹ tênh.
Nhưng hôm nay, trong căn nhà thuê còn chưa trả nổi tiền nhà, trong túi chưa có nổi một triệu để gọi là dư dả…
Mình lại thấy mình giàu có lạ kỳ.

Giàu vì ba mẹ con vẫn đang cùng nhau.
Giàu vì sáng dậy vẫn thấy tiếng chân con chạy, tiếng cười ngô nghê, tiếng gọi “mẹ ơi” không ngớt.
Giàu vì mình còn sức để mắng con, để dạy con, để dắt chúng đi qua những ngày không đủ đầy mà vẫn trọn vẹn.

Có lúc, mình gắt.
Mình hét:
“Chúng mày thích ăn rồi chơi rồi ngủ từ ngày này sang tháng khác thì cút về ông bà nội mà ở!
Còn ở với tao thì phải làm cùng tao! Có làm thì mới có ăn, có làm thì mới nên người!”
Nghe thì như độc ác. Nhưng đó là cách của một người mẹ từng một mình làm tất cả,
và không muốn con mình lớn lên thành những người không biết trân trọng công sức.

Mình đâu phải thánh.
Mình chỉ là một người đàn bà còn đang học làm mẹ mỗi ngày.
Có lúc vụng về, có lúc quá lời, nhưng luôn biết quay lại để ôm con vào lòng và xin lỗi.

Mình từng khóc vì tổn thương, vì tuyệt vọng, vì mất mát.
Hôm nay, mình khóc vì hạnh phúc.
Không ai hiểu được thứ hạnh phúc của một người đàn bà đang sống giữa thiếu thốn,
mà vẫn thấy mình đầy ắp tình thương.

Không cần son phấn. Không cần váy vóc.
Chỉ cần thế này: Ba mẹ con còn bên nhau. Còn có thể cãi nhau, mắng nhau, ôm nhau.
Và cùng nhau lớn lên.

23/05/2025

🏡 Nhà Mộc – Khởi đầu từ những viên gạch nhỏ

Hôm nay, mình đi xem một căn nhà.
Không phải để ở. Mà để thuê, để làm quán.
Nghe đơn giản vậy thôi, nhưng lòng mình lại rộn lên một nhịp gì đó rất riêng – giống như bước chân đầu tiên trên con đường dài mang tên “ngôi nhà của chính mình”.

Có thể chưa phải tổ ấm mơ ước.
Có thể chỉ là một tầng nhà mặt đường để gội đầu, để đặt bếp nhỏ và vài chậu cây.
Nhưng biết đâu, đó lại là viên gạch đầu tiên.
Viên gạch đầu tiên để xây giấc mơ, từng chút một – bằng đôi tay, trái tim và cả những hôm đầy lo toan.

Mình thuê nhà – để làm việc, để có thêm thu nhập, để bắt đầu tự lập.
Mình không vội nữa, không chờ ai cất ngôi nhà giúp mình nữa.
Mình chọn bắt đầu – từ nơi này, từ Nhà Mộc của hôm nay.

Và ai biết được – chỉ cần tiếp tục bước tới, có khi một ngày nào đó,
ngôi nhà mơ ước ấy sẽ tự nhiên thành hình –
từ mồ hôi, từ yêu thương và từ chính mình.

22/05/2025

Nhật ký Nhà Mộc – Tập: Bình hoa cát tường và dây mướp đầu mùa

Sáng nay trời dịu, nắng nhẹ như một lớp lụa mỏng phủ qua vòm cây. Nhà Mộc yên ắng hơn mọi ngày, chỉ có tiếng nước chảy róc rách nơi bồn rửa và tiếng chim kêu vội vã ngoài hiên. Trong góc bàn gỗ cũ, một bình hoa cát tường tím nhạt vừa được thay nước – mềm mại như lời thì thầm của ai đó dành cho một ngày lành.

Cát tường không kiêu sa, cũng chẳng quá rực rỡ. Nhưng mỗi khi nhìn nó, lòng tớ lại dịu đi một nhịp. Có lẽ vì tên gọi của nó – như một lời chúc âm thầm cho mọi thứ sẽ “thuận hòa, lành lặng”.

Bống chạy lon ton ngoài sân, tay cầm chiếc muỗng nhỏ như đang chuẩn bị “làm phép” cho cây mướp mới trồng. “Mẹ ơi, mướp lớn lên sẽ leo lên trời giống như cây đậu thần hả mẹ?” – con hỏi mà mắt long lanh, còn tớ thì bật cười. Tớ bảo: “Ừ, nếu con chăm tốt, biết đâu lại có cả một chiếc cầu thang lên mây.”

Thế là từ hôm nay, Nhà Mộc có thêm một dây mướp. Nhỏ thôi, mới nhú mầm, nhưng tớ có cảm giác nó mang theo một lời hứa nhỏ – về những bữa canh ngọt mát, về một mùa hè giản dị, về niềm vui đủ đầy từ điều bé xíu mình gieo xuống hôm nay.

Chiều, khi gió thổi qua hiên, tớ ngồi châm thêm ấm trà. Hoa cát tường nghiêng đầu như đang nghe kể chuyện. Tớ cũng kể – về một ngày bình yên, về một cuộc sống tuy bình dị mà có hoa, có rau, có tiếng cười trẻ thơ, có cả… một cây mướp đang mơ leo lên mây.

09/05/2025

Nhật Ký Nhà Mộc – Ngày Thứ Nhất:

“Có một ngôi nhà chưa xây… nhưng mỗi ngày tôi bước vào trong đó.”

Tôi thường tưởng tượng một ngôi nhà nhỏ, có vườn, có bếp củi, có tiếng nhạc nhỏ xíu lẫn với mùi cơm nóng.
Tôi chưa có nhà đó ngoài đời. Nhưng tôi đã có nó trong lòng mình.

Mỗi khi tôi cảm thấy mỏi – tôi nhắm mắt lại, và bước vào nhà Mộc.
Tôi đặt đôi dép ngoài hiên, đi chân trần trên nền mát. Tôi rót một ly nước lọc – và ngồi xuống với chính tôi.

Tôi không cần ai hỏi tôi đang làm gì.
Tôi chỉ đang “về nhà”.



Nếu đời thật chưa có căn nhà như vậy – thì tôi sẽ sống như thể mình đang có nó rồi.
Tôi sẽ sống giản dị hơn, lặng hơn, đủ hơn…
Và từ từ, căn nhà ấy sẽ xuất hiện ngoài đời.
Không cần ép. Nó sẽ tới – khi tôi sống đúng với nhịp của mình.



“Sống nhẹ lại. Sống chậm lại.
Vì một ngày nào đó – nhà Mộc sẽ thật sự hiện ra, giữa một buổi sáng không hẹn trước,
và tôi sẽ nhận ra:
Mình chưa từng bỏ lỡ điều gì cả.”

Tôi đã từng đổi rượu lấy ngô.Sáng sớm 3-4 giờ, khi cả bản còn yên ngủ trong sương, tôi đã địu rượu leo núi, băng qua nhữ...
05/05/2025

Tôi đã từng đổi rượu lấy ngô.

Sáng sớm 3-4 giờ, khi cả bản còn yên ngủ trong sương, tôi đã địu rượu leo núi, băng qua những con dốc trơn trượt để đổi lấy vài bắp ngô khô. Nhiều năm như thế. Không phải vì thích – mà vì nếu không làm, tôi sẽ đói.

Có những trưa hè nắng gắt, tôi lội ruộng, móc cua từ bờ này qua bờ khác. Có lúc lên rừng hái rau dại mang đi bán. Bất cứ việc gì có thể đổi sức ra tiền – là tôi làm. Không vì đam mê, không vì lựa chọn, mà vì bản năng sinh tồn.

Bây giờ, tôi không còn phải lội suối, leo núi nữa. Tôi chọn công việc nhẹ hơn, dễ thở hơn – nhưng chung quy vẫn là kiếm tiền. Không còn để no bụng, mà để nuôi những cơn thèm vô hình: mua cái này, sắm cái kia, và đôi khi là… vung tay mua thêm sách dù sách cũ 9 năm chưa đọc xong.

Tôi cười khi kể ra điều ấy – nhưng không cười nổi khi nghĩ: phải chăng mình vẫn đang đi trong cái vòng lặp tham lam, chỉ là nó đổi hình?

Giờ tôi không chỉ cần tiền. Tôi cần sáng. Sáng trong đầu. Sáng trong lòng. Tôi sợ mình trượt dài trên con đường tham đắm mà cứ tưởng là đang sống tốt. Tôi muốn học. Muốn hiểu. Muốn chạm đến cái gì đó vượt ra ngoài mớ chi tiêu và vật vờ sống sót.

Tôi từng đói, rất đói. Và chính vì thế, tôi đang học cách nhận diện cơn đói thật sự bên trong mình.
Không phải đói gạo. Mà là đói ý nghĩa. Đói tỉnh thức. Đói một lối đi không còn u mê.

Một bữa cơm chiều bên lề cuộc sống.! Trưa nay, sau khi đi ăn cưới về, mình ghé quán cafe cùng con gái. Đúng lúc ấy, vợ c...
12/04/2025

Một bữa cơm chiều bên lề cuộc sống.!

Trưa nay, sau khi đi ăn cưới về, mình ghé quán cafe cùng con gái. Đúng lúc ấy, vợ chồng chủ quán đang chuẩn bị ăn cơm. Người vợ vừa bê mâm ra, anh chồng đã bước tới đỡ tay, nhẹ nhàng đặt mâm xuống, kéo ghế cho vợ ngồi. Các con ríu rít lấy bát, lấy đũa… rồi cả nhà ngồi ăn bên nhau, vừa ăn vừa cười nói rôm rả. Một khung cảnh rất đỗi bình thường – mà lại khiến lòng mình lặng đi.

Mình biết… trong bất kỳ hôn nhân nào, cũng sẽ có lúc cơm không lành, canh không ngọt. Nhưng cái cách họ ngồi bên nhau, nhẹ nhàng và tử tế, làm mình tin rằng: hạnh phúc không nằm ở sự hoàn hảo – mà ở chỗ họ vẫn chọn quay về, ngồi cùng một mâm, cùng nhau vượt qua.

Tự dưng thấy tim mình chùng xuống.
Không phải vì ghen tị, chỉ là một thoáng chạnh lòng. Vì có những điều tưởng giản dị… lại trở thành điều xa xỉ với ai đó, từng có, rồi đánh rơi.

Rồi nhìn sang con gái – bé tíu tít xếp bát, chuẩn bị đũa, mắt ánh lên niềm vui vì được đi chơi cùng mẹ. Bỗng thấy dịu lại.

Thì ra… đâu cần đủ đầy mới gọi là hạnh phúc.
Chỉ cần bên mình có người chịu ngồi xuống, cùng ăn, cùng cười, cùng lớn lên mỗi ngày – là cũng đã ấm lòng rồi.

Alice – Tựa vào mình mà sốngCó một cô gái từng khóc đến khản giọng nhưng vẫn phải mỉm cười để sống tiếp.Từng mong ai đó ...
09/04/2025

Alice – Tựa vào mình mà sống

Có một cô gái từng khóc đến khản giọng nhưng vẫn phải mỉm cười để sống tiếp.
Từng mong ai đó nắm tay mình giữa những chênh vênh,
Nhưng nhận ra, tay mình là nơi an toàn nhất.

Cô ấy từng mơ về một mái nhà ấm,
Nhưng rồi chính mình dựng lại từng viên gạch vỡ bằng niềm tin rách nát.
Cô ấy từng gọi đó là “gia đình”,
Nhưng nay, cô gọi tên mình – và thấy đủ.

Alice không phải ai khác. Alice là tôi. Là bạn. Là những người đang học cách sống lại bằng chính nhịp tim của mình.

Ở đây, không ai cần phải giấu nước mắt.
Không ai cần phải mạnh mẽ nếu đang đau.
Chúng ta sẽ viết, sẽ kể, sẽ lắng nghe – bằng tất cả sự chân thành từng bị xem là yếu đuối.

Tôi không hứa sẽ giúp bạn vượt qua mọi giông bão.
Nhưng tôi ở đây, để nhắc bạn một điều:
Chúng ta có thể tựa vào mình mà sống.
Và sống đẹp, sống sâu, sống đủ đầy.

Chào mừng bạn đến với Alice – một nơi nhỏ bé, nhưng đủ bình yên cho những tâm hồn đang lặng lẽ chữa lành.

Chưa có cơ hội xem “ Mai “ Cơ mà đọc được bình luận sâu sắc từ 2 bạn như thế này: Mong có dịp được xem để cảm nhận bộ ph...
20/02/2024

Chưa có cơ hội xem “ Mai “ Cơ mà đọc được bình luận sâu sắc từ 2 bạn như thế này:
Mong có dịp được xem để cảm nhận bộ phim rất Đời

✍Ngọc Ánh : tình yêu này chỉ tầm tình yêu của cậu con trai mới lớn, mamaboy. Còn cô Mai thì lớn rồi vẫn cứ dại, không phân biệt được đâu là đàn ông chín chắn và cậu trai mới lớn. Cặp này lấy nhau về vẫn toang như thường. Có bà mẹ Đào và cô hàng xóm là sống thực tế thôi.

✍Khiêm Ngọc: đúng ạ. Sẽ toang như đời. Nên dừa á Mai. May á. Quẹt nước mắt quay xe. Giờ ngon mà ❤

✍Ngọc Ánh : quay xe con cái ổn, cv ổn. Lấy nhau về có khi Sâu vẫn là anh Sâu ngày nào và Mai lại tiếp tục làm mẹ đơn thân lần 2. Một anh dựa dẫm mẹ từ trong trứng và một em lăn xả ra đời vì người cha tệ thì khó mà thấu hiểu nhau. Nên chỉ có trên phim nếu cho họ lấy nhau và sống hạnh phúc. Còn thực tế thì hai bản thể này ghép lại là toang!

✍Khiêm Ngọc: hqua em nghe 1 mẩu của web5day về chủ đề này rất hay. Chúng ta nhận dạng tuổi thơ và những tổn thương của mình và trao đổi về giới hạn tổn thương của nhau trước khi mối quan hệ trở nên quá gắn bó. Đúng luôn ngta đưa ví dụ về người con trai bị kiểm soát từ nhỏ và người con gái có cha là nỗi ám ảnh thì toang ngay từ motip 😑. 100% họ sẽ làm tổn thương nhau.

✍Ngọc Ánh : tổn thương như thế thì còn sức đâu mà thấu hiểu, bao dung cho nhau. Cái họ cần là sự bù đắp cho những tổn thương ấu thơ của họ nhưng họ lại đang bị ngược vai trò nhau. Nữ thành đàn ông và đàn ông thì yếu đuối như đàn bà. Tổn thương thời ấu thơ quyết định quan trọng hạnh phúc và chọn người sau này. Chọn sai và ảo tưởng về tình yêu mơ
mộng thì lại toang tiếp. Kết thúc phim vậy là đúng Đời, đúng tâm lý đám đông Việt Nam rồi. Nhưng chả có gì đáng để tôn vinh hay ca ngợi tình yêu đó cả mà chỉ để suy ngẫm và tránh vết xe đổ, sống Tỉnh thức và thực tế hơn thôi.
Ps : thấm thía

Sau những chuỗi ngày dài ăn uống và vui vẻ✍️ Cuộc sống vào guồng quay vốn dix của nó ✍️ Có những ngày hoan ca, thì cũng ...
19/02/2024

Sau những chuỗi ngày dài ăn uống và vui vẻ
✍️ Cuộc sống vào guồng quay vốn dix của nó
✍️ Có những ngày hoan ca, thì cũng có những lúc trầm lắng.
✍️Dù ở giây phút nào của hiện tại hãy lặng yên nhìn ngắm và ghi nhận xúc cảm của chính mình.
✍️ Quay về với chính bản thể bên trong mà xây mà chắp vá lại những lỗ hổng bao ngày tháng đã qua.
✍️ Nguyện chúc mỗi ngày một vững vàng hơn
✍️ Để khi đi qua những mảnh vụn cuộc đời ta vẫn là ta. Nhẹ nhàng đi qua những thăng trầm vụn vặt cũng như sóng gió của cuộc đời 🍀
Ps: yêu thương chính mình 💖

Address

Thanh Bình
Dien Bien Phu

Telephone

+84327547158

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when ĐÁNH THỨC THANH XUÂN posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share