26/07/2025
Lỡ có bầu với tổng giám đốc, tôi v-ác b-ụn:g b-ầ:u ch:ạy tr::ốn sang Nhật Bản, ai ngờ ngày trở về…
Mưa lất phất rơi trên những con phố Sài Gòn đêm ấy, ánh đèn neon mờ ảo phản chiếu trên mặt đường ướt át. Tôi, Minh Anh, 26 tuổi, đứng dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, nhìn dòng người qua lại mà lòng trĩu nặng. Đêm đó, tôi đã phạm một s;:ai lầm. Một sai lầm mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ vướng vào – một đ;ê;m với người đàn ông mà tôi vừa kính nể, vừa sợ hãi: tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Gia, Hoàng Thiên Vũ. Anh là người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, và đầy bí ẩn, nhưng ánh mắt anh đêm ấy lại như th;iê;u đ:::ốt mọi ranh giới tôi đặt ra.
Tôi không nhớ rõ vì sao mình lại để mọi chuyện đi xa đến thế. Có lẽ là men rư:ợ;:u, có lẽ là sự cô đơn trong tôi, hay là cái cách anh nhìn tôi, như thể tôi là cả thế giới trong khoảnh khắc ấy. Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn hộ sang trọng của anh, q;u;ần á;o vươ:n:g vãi, và trái tim tôi ngập trong hối hận. Tôi rời đi trước khi anh tỉnh, không một lời giải thích, không một lần quay đầu.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình mang th;:ai. Cảm giác vừa vui mừng vừa h:oả:;ng lo:ạ:n xâm chiếm. Tôi biết đứa bé là con của anh, nhưng tôi không đủ can đảm đối mặt. Hoàng Thiên Vũ không phải người đàn ông mà một cô gái như tôi có thể trèo cao. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty anh, một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn của đế chế Hoàng Gia. Vậy nên, tôi chọn cách ch:ạy trố:;n. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc, không lý do, không giải thích, và đặt vé bay sang Nhật Bản. Ở đó, tôi bắt đầu lại, một mình nuôi lớn đứa con trong bụng, đặt tên là Minh Khang.
Năm năm trôi qua, cuộc sống ở Nhật Bản không dễ dàng, nhưng tôi đã cố gắng. Minh Khang lớn lên khỏe mạnh, thông minh, với đôi mắt sáng và nụ cười giống hệt cha cậu bé. Mỗi lần nhìn con, tôi lại nhớ đến Thiên Vũ, nhưng tôi cố gắng chôn vùi quá khứ. Tôi làm việc ở một công ty nhỏ, sống trong căn hộ đơn sơ, và dần học cách yêu thương bản thân hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình không thể ch;:ạy tr:ố::n mãi mãi.
Quyết định trở về Việt Nam không dễ dàng. Một phần vì mẹ tôi b;;ệ;nh nặng, phần vì tôi muốn Minh Khang biết về quê hương của mình. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm nhận được một luồng khí nóng hổi quen thuộc. Minh Khang nắm chặt tay tôi, đôi mắt to tròn háo hức nhìn mọi thứ xung quanh.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh. Hoàng Thiên Vũ, đứng ngay cổng ra, trong bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt s;;ắc lạnh nhưng không giấu nổi sự kiên định. Anh vẫn như xưa, không, có lẽ còn cuốn hút hơn, với những nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt, như minh chứng cho những năm tháng đã qua. Tim tôi đ;:ập lo:ạ:n, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh, kéo Minh Khang sát vào mình.
“Ch:ạ:y tr:ố:n đủ rồi, Minh Anh,” anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy uy quyền............. Đọc tiếp tại bình luận 👇