Light Novel 3ktan

Light Novel 3ktan Một nhóm chuyên dịch novel
Chưa xong vol 1 say no với ngừng =))

 Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!Tập 06Chương 01: Thiếu nữ tên là "Bạo Phong"..Hơn nữa, kinh nghiệm Nhà Mạo Hiểm của đố...
01/08/2025


Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!
Tập 06
Chương 01: Thiếu nữ tên là "Bạo Phong"..
Hơn nữa, kinh nghiệm Nhà Mạo Hiểm của đối phương cũng khá phong phú, cho nên điều này hoàn toàn không thể lơ là.
"Etou... Vơi tư cách là thành viên chịu trách nhiệm hộ vệ, tôi thực sự không thể chấp nhận loại chuyện này..."
"Nhưng nếu nhóm Erw cũng đi theo, cuộc thi sẽ trở nên không công bằng."
Dù sao, bản thân cũng là một quý tộc, tôi phải đường đường chính chính chấp nhận khiêu chiến.
Ánh mắt của người ngoài, là một thứ vô cùng phiền phức.
Nhờ điều này, các Nhà Mạo Hiểm thích hóng chuyện dần dần tụ tập về phía bên này và đứng quan sát từ xa. Phong cách ăn mặc của Katharina vô cùng nổi bật, cho nên cô ấy chắc hẳn là một người nổi tiếng.
"Chỉ cần một ngày hôm nay thôi."
"Hừm hừm... Xem ra tôi sẽ bị Roderich-san mắng nữa rồi..."
Nhìn từ góc độ của Erw, cậu ta dường như không thể khoan nhượng cho việc để một người tuyệt đối phải được bảo vệ ổn thỏa chu đáo như tôi hành động một mình.
Thế nhưng, đứng ở trên lập trường của tôi, tôi cũng không muốn bị cô nàng kia nghĩ rằng mình đang trốn tránh.
"Nếu đã như vậy, cứ giao cho ta đây đi!"
Ngay khi hai bên đang bất đồng ý kiến, người đó đã giáng lâm với âm thanh va chạm cực lớn mà chúng tôi từng nghe thấy trước đây.
Cùng lúc tiếng rơi xuống vang lên, một luồng sóng xung kích lan ra, khiến cho quần áo của tất cả cô gái, bao gồm cả Katharina bị thổi bay lên và buộc bọn họ phải dùng hai tay giữ chặt mép áo để tránh để lộ quần lót...
"Haiz, không có thì thôi vậy... Mà nói thật, cô ăn ngon lành thật đấy."
"Dù sao, ta cũng xuất thân quý tộc, cho nên bất kể ở đâu ta cũng sẽ tao nhã dùng cơm đúng giờ giống như một quý tộc."
"Vậy à. Thế thì tôi cũng ăn đây."
"Muốn ăn cùng không?"
"Được sao?"
"Độ lượng của ta chưa hẹp hòi đến mức ngay cả ngoài thời gian thi đấu cũng phải so kè với người khác đâu."
"Vậy thì làm phiền rồi..."
Trước đó, bởi vì có vài con gấu khổng lồ đang cào 【 Bức Tường Ma Pháp 】của Katharina, cho nên tôi đánh bại những con đó trước và sau đó mới tiến vào trong bức tường.
"Ma vật ở đây hung dữ thật đấy."
"Ừm... Khó đối phó đến không ngờ luôn..."
"Gấu Xám Phương Nam à..."
Theo 《 Bách Khoa Toàn Thư Minh Họa Ma Vật • Sản Vật 》, loại gấu này dường như được gọi là Gấu Xám Phương Nam.
Mặc dù gấu xám trong ấn tượng của tôi đều sống ở xứ lạnh, nhưng hệ sinh thái của Khu Rừng Quỷ vốn dĩ đã không tuân theo lẽ thường. Sau khi thu con mồi vừa đánh bại vào trong túi ma thuật, tôi bắt đầu ăn trưa...
https://ln.3ktan.com/truyen/149/c10243-chuong-01-thieu-nu-ten-la-bao-phong

 Sousei no Tenken TsukaiTập 03: Huyết chiến, đi đến kết cụcĐặc biệt: 『 Thường ngày 』..Trong đôi mắt màu ngọc bích của cô...
01/08/2025


Sousei no Tenken Tsukai
Tập 03: Huyết chiến, đi đến kết cục
Đặc biệt: 『 Thường ngày 』..
Trong đôi mắt màu ngọc bích của cô ấy lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
—— Khiến người ta phải run sợ.
Sau lưng chợt lạnh toát.
Không, không thể nào... Tôi, tôi lại bị khí thế của cô ấy áp đảo sao?
Tôi, người mang ký ức của Đại tướng quân 『 Hoàng Anh Phong 』của Đế Quốc Hoàng đã thống nhất thiên hạ ngàn năm trước, lại bị khí thế của cô ấy áp đảo sao!?
Thân thể run rẩy, một trong 【 Thiên Kiếm 】 —— 【 Hắc Tinh 】 treo bên hông cũng rung lên theo.
Lưu Ly nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Minh Linh... Mới vừa rồi cô cố ý nhảy đúng không? Nếu muốn cãi nhau, thì tôi sẵn sàng 'chơi' bất cứ lúc nào?"
"Đương nhiên! Là cố ý rồi ★... Vất vả lắm mới có thể ở riêng với Chích Ảnh đại nhân."
"Khi người ta đang hưng phấn không thôi, kết quả lại là 『 Hừ ~~ ... Vậy thì, tôi cũng đi xem. Dù sao hôm nay cũng rảnh mà! 』!"
"Hơn nữa, sau khi đến, không phải cô ~~ Đọc sách ở đó suốt sao!"
"Mặc dù Bạch Linh tiểu thư có việc phải ra ngoài, nhưng nếu cô muốn tìm đối tượng để nói chuyện, ngoài Chích Ảnh đại nhân, tôi, Tĩnh ra, còn có thể tìm... Ế, cái người đó? Cô gái đến từ phía Tây..."
"Ngọc Hốt vốn xuất thân từ quân Vũ gia sao?" "Cô ấy tên là Ngọc Hốt."
Tôi và Lưu Ly đồng thành nói ra câu trả lời. Tĩnh tiểu thư là mỹ nhân tùy tùng hầu hạ Minh Linh.
—— Cuộc thảo phạt 【 Tây Đông 】 phát động trước đó đã thất bại.
Tuy nhiên, những chiến sĩ sống sót của các đội quân khác đã gặp được chúng tôi khi đang rút lui.
Bọn họ không trở về quê hương, mà lại ——『 Chúng tôi cũng muốn chiến đấu với nước 【 Huyền 】 ! 』
Sau khi nói như vậy, nhiều người đã ở lại Kính Dương.
Ngọc Hốt cũng là một thành viên trong số đó...
https://ln.3ktan.com/truyen/208/c10238-dac-biet-thuong-ngay-

 Sousei no Tenken TsukaiTập 03: Huyết chiến, đi đến kết cụcChương kết.."Hai người đó, biểu cảm tệ quá đấy, chuyện này li...
30/07/2025


Sousei no Tenken Tsukai
Tập 03: Huyết chiến, đi đến kết cục
Chương kết..

"Hai người đó, biểu cảm tệ quá đấy, chuyện này liên quan đến sĩ khí đó."
"Cũng phải, ha." "..."
Tôi cố gắng muốn nở nụ cười... Không biết bản thân đã cười được chưa.
Vì vậy, Lưu Ly ngồi xổm xuống ——
"Bạch Linh."
"Lưu Ly... ?"
Cô ấy ôm chặt lấy thiếu nữ tóc bạc đang cúi đầu, dùng tay chải vuốt mái tóc rối bời của Bạch Linh và dịu dàng an ủi đối phương.
"Không sao đâu, đây không phải là lỗi của cô và Chích Ảnh... Tuyệt đối không phải là lỗi của mọi người."
"—— ... Hu hu hu hu hu! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Đôi mắt xanh biếc của Bạch Linh không ngừng tuôn trào nước mắt.
Tôi dùng ánh mắt bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc từ tận đáy lòng với Lưu Ly và chống thân thể nặng nề dậy.
Nói chuyện ngắn gọn với các lão bnh, bọn họ cũng đã biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Tôi bước lên đỉnh gò đồi —— Nhìn về phía 『 Lâm Kinh 』ẩn mình sau làn sương sớm mong manh.
Hoàng cung bốc lên khói đen, là do vụ hỏa hoạn đêm qua gây ra.
Điểm khác biệt so với cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vài tháng trước... Trước hoàng cung dựng lên một đài gỗ khổng lồ.
—— Nơi hành hình 【 Trương Hộ Quốc 】 .
Hoàng Đế và Lâm Trung Đạo, sợ lão đa đến mức tạo ra thứ này.
Ngay khi tôi đang kìm nén cảm xúc của mình, một bàn tay rụt rè kéo vạt áo tôi.
"Chích Ảnh đại nhân... Cái đó."
"Minh Linh."
Thiếu nữ tóc màu nâu hạt dẻ mang ống nước đến cho tôi.
Tôi xoay người và quỳ một chân trước mặt cô ấy.
"! Chích, Chích Ảnh đại nhân!? Ngài, ngài đang làm gì thế!?!!"
Tôi bỏ ngoài tai sự kinh ngạc của Minh Linh và thổ lộ hết mọi suy nghĩ của mình.
"... Cám ơn. May mà có cô và Tĩnh tiểu thư, chúng tôi mới có thể, gặp... Lão đa lần cuối."
"Cám ơn! Phần ân tình này, tôi nhất định sẽ trả lại. Cho dù cô không nhớ, tôi cũng nhất định..."
"... Chích Ảnh đại nhân."
Thiếu nữ lớn tuổi dịu dàng nắm lấy hai tay tôi.
Thứ xuất hiện trước mặt tôi là nụ cười không khác gì lần đầu gặp nhau.
"Xin ngài đừng nghĩ như vậy! Ngài đã quên rồi sao? Người đầu tiên được cứu là em và Tĩnh, giờ đây chỉ trả lại chút lợi tức cho ngài mà thôi."
Tôi chớp chớp mắt, nhận lấy ống nước mà cô ấy đưa và uống một nửa.
Tôi phát ra tiếng cảm thán sâu sắc.
"Minh Linh... Cô, thực sự là một cô gái tốt."
"Hừ hừ hừ ~~ ! Bây giờ ngài mới nhận ra sao!? Chuẩn rồi đúng không? Em là một cô gái tốt thích hợp làm thê tử của ngài —— "
"Tránh ra một chút." "Á!"
Đột nhiên, Bạch Linh đẩy Minh Linh ra và tiến lại gần tôi.
Lưu Ly sau lưng cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu —— 『 Hãy nói cho cô ấy biết sự thật đi 』.
Tôi không đấu lại nổi quân sư tiên sinh.
Sau khi cướp lấy ống nước và uống cạn, thiếu nữ tóc bạc mở miệng nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chích Ảnh, tại sao ông bỏ tôi lại và xuống địa lao ——"
"Bạch Linh, đây là lời mà lão đao muốn tôi chuyển lại."
Tôi lập tức ôm lấy đầu thiếu nữ và ghé vào tai cô ấy thì thầm di ngôn của lão đa.
『 Hãy hạnh phúc, khỏe mạnh mà sống tiếp, hòa thuận với mọi người! 』
Thiếu nữ mà tôi phải bảo vệ cả đời.
Mặc dù hiện tại đã là mùa xuân, nhưng trời lại thổi đến một cơn gió lạnh.
Gió thổi tung mái tóc bạc xinh đẹp.
Bạch Linh sững sờ, nước mắt lưng tròng.
Cô ấy đấm vào ngực tôi.
"... Gian xảo... Gian xảo! Tôi, tôi cũng —— Phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân! Phụ thân đại nhân ————! ! ! ! ! ! ! ! ! !"..
Một bộ phận bách tính xảy ra xung đột với vệ binh và trách mắng Hoàng Đế bệ hạ.
Vị tướng lĩnh bị 『 Có lẽ có 』giết chết.
Ha! Đây há chẳng phải giống Hoàng Anh Phong thiên hạ vô song sao!!
Hừ hừ, thú vị, thú vị.
Sự thật ngoài ý muốn này khiến ta cảm thấy vô cùng thú vị.
Đúng lúc này, khuôn mặt béo mập của Lâm Trung Đạo tiến lại gần.
"Được rồi, Trương Thái Lam. Giờ đây, ngươi sắp chết ngay tại chỗ này, có gì biện bạch không? Hử? Ta vô cùng từ bi, cho ngươi nói một lời."
"... Vô cùng cảm kích. Thế đó, ta chỉ nói một câu."
Ta gắng gượng đứng thẳng nửa người trên và đưa mắt nhìn về phía gò đồi nhỏ phía Tây.
Chích Ảnh... Bạch Linh, còn cả mọi người, giao lại cho các con.
Hít sâu một hơi ——
"Đạo Trời sáng tỏ! ! ! ! !"..
https://ln.3ktan.com/truyen/208/c10236-chuong-ket

 Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng VậtTập 07 : Miêu Toán Thiên ToánChương 590: Thanh Mặc Nhan, cô dâu của ngươi dạy hư vợ ta rồi.....
29/07/2025


Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Tập 07 : Miêu Toán Thiên Toán
Chương 590: Thanh Mặc Nhan, cô dâu của ngươi dạy hư vợ ta rồi..
Bất kể như thế nào, Tô Bạch Đồng cũng được xem như là một người cổ đại, cho dù bản thân đã dần quen với cuộc sống ở đây, nhưng cô vẫn hơi khó chịu với kiểu tiếp xúc gần gũi này của người hiện đại.
"Mau nhìn, bên đó!" Như Tiểu Lam hồn nhiên không biết gì và vội vàng lắc cổ Tô Bạch Đồng.
Tô Bạch Đồng cảm thấy mình sắp bị lắc đến ngất đi.
"Tiểu Lam, mau buông tay..."
"À, xin lỗi." Như Tiểu Lam lè lưỡi. "Cô xem bên đó ăn còn sót lại mảnh xương vụn kìa."
Tô Bạch Đồng cúi đầu nhìn và nói. "Là thức ăn thừa của chó."
"Làm sao cô biết?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Bởi vì chó ngốc ở bên đó." Tô Bạch Đồng chỉ chỉ.
Trời quá tối, chó ngốc lại có màu đen, lúc này nàng mới nhận ra trong bụi cỏ có một cái bóng đang cuộn tròn.
"Tại sao nó không về nhà, cứ nhất quyết phải ngủ ở đây?" Như Tiểu Lam càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
"Cô hãy nhìn bên trong kìa." Tô Bạch Đồng lại chỉ một hướng khác.
Một con chó trắng gục đầu và mệt mỏi ngồi xổm dưới ánh trăng.
"Là... Kaos!" Như Tiểu Lam suýt chút nữa hét lên thành tiếng. "Chó ngốc giỏi lắm, lại dám vợ bé ở bên ngoài..."
Tô Bạch Đồng không nhịn nổi nữa và suýt chút nữa bật cười.
Sau khi hết kích động, Như Tiểu Lam lại nhanh chóng trở nên phiền muộn. "Thanh Mặc Nhan không chịu thu nhận Kaos, bởi vì cô ta đã làm hắn bị thương trước đó. Tôi có thể hiểu được sự phẫn nộ của hắn, bởi vì lúc ấy tôi cũng rất tức giận, hận không thể tự tay giết đối phương... Nhưng cô ta đã phải trả giá cho việc này và cũng cứu chó ngốc..."
"Cô vẫn nên thương lượng chuyện này với Thanh Mặc Nhan." Tô Bạch Đồng bất đắc dĩ vỗ vai nàng. "Đã muộn rồi, sợ rằng bọn họ sẽ phát hiện ra nếu chúng ta không quay về."
Như Tiểu Lam chỉ có thể gật đầu, chui tới chui lui trong bụi cỏ và vất vả lắm mới ra được.
"Không cần đợi đến khi trở về, bây giờ chúng ta đã phát hiện ra rồi." Lăng Tiêu Thiên đứng trên con đường mòn có ánh trăng rải rác và trên khuôn mặt màu mật ong mang theo nụ cười dịu dàng.
Đối lập hoàn toàn với vẻ tươi sáng của hắn là Thanh Mặc Nhan đứng ở phía sau.
Ế... Đáng sợ quá...
Như Tiểu Lam lùi về phía sau Tô Bạch Đồng.
Lăng Tiêu Thiên quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, toàn thân đầy cỏ g*i giống như hai đứa trẻ hoang dã không có gia đình.
"Thanh Mặc Nhan, Tiểu Lam của ngươi dạy hư nương tử của ta rồi." Hắn nói mỉa mai.
Thanh Mặc Nhan mím chặt môi và không trả lời.
Tô Bạch Đồng cũng hơi lúng túng, bản thân vốn dĩ lo lắng Như Tiểu Lam sự tự mình gây ra rắc rối, cho nên nàng mới đồng ý đi cùng.
Không ngờ tới Như Tiểu Lam lại kéo nàng vào bụi cỏ.
Lăng Tiêu Thiên kéo vợ đi trước và vừa đi vừa lẩm bẩm. "Hãy nhìn tóc và quần áo của nàng đi... Trông gần giống một con nhím rồi... Không biết có thể dội sạch bằng nước không... Không được, dường như không dội sạch được, lát nữa trở về ta sẽ rửa sạch giúp nàng..."
Như Tiểu Lam thầm tặc lưỡi.
Nàng thực sự không nhìn ra được có những lúc Lăng Tiêu Thiên láu cá không thành thật như vậy, rõ ràng là hắn muốn chiếm tiện nghi mà.
"Nhìn cái gì, còn không mau qua đây." Giọng nói của Thanh Mặc Nhan cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Như Tiểu Lam nở nụ cười ngượng ngùng. "Thiếp làm sao dám qua đó. Nếu chàng tức giận, thiếp sẽ chạy thật nhanh, tránh bị đánh một lần nữa."
Trong mắt Thanh Mặc Nhan lóe lên vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng dám cả gan đối đầu trực tiếp với hắn.
"Còn dám chạy trốn? Lá gan của nàng cũng lớn hơn sau khi mang thai rồi nhỉ."
"Đó là, bởi vì bây giờ thiếp có hai lá gan." Nàng duỗi ngón trỏ và ngón giữa tạo thành hình chữ "V".
Thanh Mặc Nhan vừa tức giận vừa buồi cười bởi nàng và chủ động bước tới. "Nàng sẵn sàng bỏ ta và chạy trốn với đứa bé?"
Như Tiểu Lam dường như nghiêm túc suy nghĩ một lúc và đôi mắt đột nhiên cong lên. "Không bỏ được."
Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng...
https://ln.3ktan.com/truyen/133/c10194-chuong-590-thanh-mac-nhan-co-dau-cua-nguoi-day-hu-vo-ta-roi

 Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng VậtTập 07 : Miêu Toán Thiên ToánChương 589: Bất khả xâm phạm, chó ngốc khác thường.."Hôm nay Mụ...
29/07/2025


Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Tập 07 : Miêu Toán Thiên Toán
Chương 589: Bất khả xâm phạm, chó ngốc khác thường..
"Hôm nay Mục Bác Luân sẽ gửi đến lô cổ ngọc thứ ba, Ngọc Thiện Phường trong trấn đã bắt đầu chạm khắc thần chú, chỉ là không biết hiệu quả sẽ như thế nào và cần phải thử nghiệm kiểm tra."
"Có muốn thiếp giúp một tay không?" Nàng ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng lên.
Về phương diện thần chú, nàng am hiểu hơn Thanh Mặc Nhan, vì vậy ít có cơ hội nàng có thể giúp được gì.
Thanh Mặc Nhan nhếch môi mỉm cười. "Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời... Ta sẽ cân nhắc đến lúc đó để nàng giúp đỡ."
Quá tốt rồi! Nàng cuối cùng cũng không cần phải nằm ở đây và giả vờ làm mọt gạo nữa.
Mỗi ngày nằm ở trên giường nghỉ ngơi thực sự là một việc vô cùng nhàm chán. Nàng cảm thấy bản thân cũng sắp mọc nấm rồi.
Sau bữa sáng, Thanh Mặc Nhan thu dọn bát đĩa và rời đi.
Như Tiểu Lam tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường. Cho đến một giờ sau, Thanh Mặc Nhan mới xuất hiện.
"Nào, để ta giúp nàng mặc quần áo. Sau đó, bé ngoan của chúng ta cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng rồi." Hiếm khi Thanh Mặc Nhan có tâm trạng tốt.
Đương nhiên, Như Tiểu Lam cũng có tâm trạng khá tốt. Nàng giống như một người bị nhốt trong lồng sau một thời gian dài và cuối cùng đã lấy lại được tự do.
Thanh Mặc Nhan đỡ nàng ra khỏi phòng và chậm rãi đi dọc theo hàng lang đến thư phòng.
Toàn thân chó ngốc được quấn đầy băng giống như một xác ướp zombie, xuất hiện trong tầm mắt nàng.
"Chào." Như Tiểu Lam vẫy tay với nó. "Ngươi có ổn không?"
Chó ngốc cứng ngắc ngồi xổm trên mặt đất và cái đuôi vẫy vẫy.
"Có vẻ như tâm trạng của nó dường như không tốt lắm." Như Tiểu Lam nghỉ ngờ nói.
"Có thể là hậu di chứng của trọng thương." Giọng nói của Mục Bác Luân truyền đến.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Mục Bác Luân với Lăng Tiêu Thiên đang đứng ở góc hành lang và mỉm cười với mình.
"Cô cảm thấy thế nào?" Lăng Tiêu Thiên hỏi.
"Khá tốt." Khi đối mặt với đôi mắt hoa đào của Lăng Tiêu Thiên, Như Tiểu Lam có cảm giác lóa mắt và nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống. "Mấy ngày qua nhờ có Tô tỷ tỷ."
"Mọi người đều không phải là người ngoài, biết nhiều khổ nhiều mà." Mục Bác Luân tiếp lời. "Nhận tiện, gần đây chó ngốc thực sự hơi khác thường, trông giống một con quái vật zombie vậy."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía chó ngốc.
Chó ngốc lại vẫy vẫy đuôi.
Ừm... Thực sự rất khả nghi.
Nếu là trước đây, chó ngốc chắc chắn sẽ ra sức bán moe và vô cùng hưng phấn trước mắt mọi người.
[bán moe (卖萌): chỉ việc làm hành động đáng yêu ]
"Có lẽ là vì không có chó ở bên canh, nó hơi cô đơn." Mục Bác Luân buột miệng nói.
Thanh Mặc Nhan liếc nhìn, Mục Bác Luân cảm thấy ánh mắt đó hơi lạnh lùng và hắn cười 'ha ha' chuyển chủ đề.
"Ta đã mang cổ ngọc đến. Tiểu Lam là chuyên gia ở phương diện này, cô đến xem thử đi."
Sau khi vào thư phòng, Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam ngồi lên ghế trước và lấy miếng ngọc ra cho nàng xem.
"Cái này là do gia tộc họ Mục chạm khắc, cái này là do Ngọc Thiện Phường chạm khắc." Thanh Mặc Nhan giải thích với nàng. "Nàng cảm thấy cái nào tốt hơn?"
Như Tiểu Lam liên tiếp nhìn mấy miếng ngọc, cuối cùng bảo Mục Bác Luân thử vài tại chỗ và bày bố pháp trận nhỏ trong viện.
"Hiệu quả gần như giống nhau." Như Tiểu Lam bình luận. "Không ngờ tới tay nghề của Ngọc Thiện Phường lại không hề kém đám âm dương sư chuyên nghiệp kia."
"Vậy thì giao hết lại cho Ngọc Thiện Phường đi." Thanh Mặc Nhan đã giải quyết xong vấn đề và lại nói chuyện với Mục Bác Luân về việc bố trí pháp trận trên núi.
"Ta đã điều động mười âm dương sư từ phía gia tộc đến. Bọn họ sẽ hỗ trợ bố trị pháp trận trên núi." Mục Bác Luân nói. "Ngươi cứ yên tâm, ta đã đích thân chọn lựa tất cả, bọn họ đều là người đáng tin cậy."..
https://ln.3ktan.com/truyen/133/c10193-chuong-589-bat-kha-xam-pham-cho-ngoc-khac-thuong

 Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng VậtTập 07 : Miêu Toán Thiên ToánChương 588: Đồ ngu ngốc, giống hệt chủ nhân của ngươi..Hắn khôn...
28/07/2025


Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Tập 07 : Miêu Toán Thiên Toán
Chương 588: Đồ ngu ngốc, giống hệt chủ nhân của ngươi..
Hắn không nhìn thấy nàng sao? Chẳng lẽ hắn không muốn bắt mình về sao?
Bước chân của Thanh Mặc Nhan không dừng lạ và hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Không rõ vì lý do gì, Kaos lại cảm thấy trống rỗng trong lòng một cách khó hiểu.
Không có sức mạnh, ngay cả kẻ địch cũng phớt lờ sự hiện diện của nàng.
Chẳng lẽ từ nay về sau, nàng cũng chỉ có thể sống như một con chó thôi sao? Nếu muốn tu hành lại một lần nữa, nàng phải đợi rất lâu để tích góp sức mạnh cho bản thân.
Trước đó, nàng nên đi đâu?
Chó ngốc hơi vùng vẫy trong lòng Thanh Mặc Nhan và ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Thanh Mặc Nhan phớt lờ chó ngốc cầu xin. "Đồ ngu ngốc, bị người ta bán đứng vẫn muốn đếm tiền họ người ta sao?"
Trong mắt chó ngốc lộ ra vẻ không tán thành.
"Ta đã rất nhân từ khi không giết cô ta rồi." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói. "Mặc dù trong viện không thiếu một khẩu phần ăn cho chó, nhưng ta cũng không nuôi thể loại cắn chủ."
Chó ngốc vẫn muốn phản đối, nhưng đôi mắt Thanh Mặc Nhan lướt qua và ánh mắt lạnh lùng đó khiến cho chó ngốc lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn.
Kaos trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan bế chó ngốc đi.
Sau khi trở lại cổ trạch, Lăng Tiêu Thiên tình cờ đứng ở dưới hành lang và sợ hết hồn khi nhìn thấy toàn thân đầy máu của chó ngốc.
"Tại sao nó lại bị thương nặng như vậy... Đã chết rồi sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi như thể sợ người ở trong phòng nghe thấy được.
"Coi như thứ ngu ngốc này mạng lớn." Toàn thân Thanh Mặc Nhan cũng dính đầy máu và hắn đặt chó ngốc ở dưới hành lang. "Lại phải làm phiền thê tử của ngươi rồi."
"Cái này không đáng là gì, nhưng mà..." Lăng Tiêu Thiên hơi quay đầu nhìn vào trong phòng và hạ thấp giọng nói. "Ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên để Tiểu Lam biết chuyện này."
Thanh Mặc Nhan cau mày. Hắn biết rõ tính tình của Như Tiểu Lam, chỉ cần là xảy ra chuyện gì đó với người có liên quan đến mình, nàng chắc chắn sẽ không thể ngồi yên được.
Lăng Tiêu Thiên gọi thê tử của mình ra khỏi phòng và kiểm tra vết thương cho chó ngốc.
Thanh Mặc Nhan trở về phòng.
Như Tiểu Lam ngồi ở trên giường, tha thiết mong chờ nhìn hắn và trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ. "Chàng bị thương sao?"
"Không phải, đây là máu của chó ngốc." Thanh Mặc Nhan do dự trong chốc lát và vẫn quyết định nói ra sự thật.
"Nó bị làm sao thế? Tại sao nó lại bị thương? Bây giờ nó đang ở đâu, thiếp đi xem xem!" Nàng muốn xuống giường khi nói như thế.
Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ đỡ trán.
"Bản thân đã như thế rồi, nàng vẫn muốn đi thăm người khác. Hãy lo cho bản thân và đứa trẻ trước đi đã."
"Nhưng thiếp vẫn muốn biết. Cho dù mọi người đang che giấu, nhưng chó ngốc là âm binh của thiếp và thiếp có thể cảm nhận được nó!"
Khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình, Thanh Mặc Nhan cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Trước tiên nàng hãy chờ ta một tý, ta đi thay quần áo đã."
Quần áo của hắn đều dính đầy máu của chó ngốc.
Sau khi vào nhà tắm, hắn cởi áo khoác ra, ném nó vào trong giỏ đựng đồ giặt và sau đó mở vòi hoa sen ra rửa tay với mặt.
Khi đi ra, Như Tiểu Lam vẫn giư nguyên tư thế ban đầu, nhưng hắn có thể nhìn ra được nếu mình ra ngoài muộn hơn một chút, nàng chắc chắn sẽ vội vàng nhảy xuống giường.
"Tiểu Lam, đôi khi nàng phải học cách kiên nhẫn." Thanh Mặc Nhan thở dài.
"Nhưng thiếp lo lắng." Như Tiểu Lam cảm thấy vô cùng oan ức. "Thiếp muốn biết rốt cuộc chó ngốc ra sao rồi, nhưng mọi người lại không chịu nói cho thiếp biết."
"Được rồi, lát nữa ta sẽ nói cho nàng biết." Thanh Mặc Nhan đi đến bên giường, vươn tay kéo chăn quấn lấy nàng và sau đó ôm cả nàng lẫn chăn vào lòng.
"Chàng đang làm gì thế?" Như Tiểu Lam kêu lên.
"Bế nàng đi xem chó ngốc."
"Thả thiếp xuống, người ta có thể tự đi được..."
"Nếu nàng còn tiếp tục nói nữa, ta sẽ thả nàng xuống giường." Thanh Mặc Nhan không vui nói.
"Đừng..." Như Tiểu Lam đành phải thỏa hiệp.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng ra khỏi phòng...
https://ln.3ktan.com/truyen/133/c10192-chuong-588-do-ngu-ngoc-giong-het-chu-nhan-cua-nguoi

 Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng VậtTập 07 : Miêu Toán Thiên ToánChương 587: Ai cho phép ngươi chết!..Lăng Tiêu Thiên thở dài và...
27/07/2025


Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Tập 07 : Miêu Toán Thiên Toán
Chương 587: Ai cho phép ngươi chết!..
Lăng Tiêu Thiên thở dài và cau mày khó chịu nói. "Chó ngốc và Kaos đã mất tích. Hắn phải đi ra ngoài tìm và nhờ chúng ta để mắt đến Như Tiểu Lam."
Tô Bạch Đồng cúi người hôn lên trán hắn. "Vậy chàng hãy nhanh đi đi."
Đôi mắt Lăng Tiêu Thiên quét qua cơ thể của thê tử mình.
"Chỉ là đáng tiếc cho tình huống tuyệt vời này."
"Mau đi đi, lát nữa về lại hầu hạ chàng." Tô Bạch Đồng an ủi khi nhìn hắn giống như một đứa trẻ 'lo được lo mất'.
Quả nhiên, tinh thần Lăng Tiêu Thiên trở nên phấn chấn hơn. "Đồng Đồng, nàng nhất định phải giữ lời đó."
Tô Bạch Đồng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lăng Tiêu Thiên cười lớn 'ha ha' và mặc quần áo tử tế trước khi xuống giường.

Trong núi rừng bên ngoài cổ trạch.
Sau khi Kaos và chim bồ câu trốn thoát ra khỏi cổ trạch, họ không xuống núi.
Chim bồ câu kéo theo cô ta chui vào rừng.
"Cúc cu, ngươi có thể biến thành con người không?"
"Không thể." Kaos căm hận nói khi nhớ đến chuyện này.
Nếu bản thân muốn biến thành con người một lần nữa, nàng phải tìm được một người đàn ông...
Thế nhưng, có người đàn ông nào lại sẵn lòng... 'Ở trên' một con chó chứ.
Chim bồ câu không nhịn nổi bật cười và con ngươi trợn ngược khi cười như thể sắp phát điên.
"Nếu còn cười nữa, ta sẽ cắn nát đầu ngươi." Kaos tức giận nói.
"Cúc cu, đợi đến khi ngươi lấy lại được sức mạnh, ta sẽ đi bắt vài tên đàn ông đến đây giúp ngươi, cúc cu." Chim bồ câu vẫn nói với giọng trào phùng như cũ.
Kaos im lặng một lúc. "Được."
Bây giờ, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu bản thân muốn biến trở về hình dạng con người, nàng phải mạnh hơn... Ở trên đàn ông.
Thật đúng là mất mặt mà.
Đường đường là hung thú Hỗn Độn, nàng luôn luôn dựa vào ** để quyến rũ đàn ông, nhưng không ngờ tới bản thân sẽ có một ngày như thế này. Nàng buộc phải trở nên mạnh hơn...
Khi bản thân đang suy nghĩ điều gì đó, nàng đột nhiên cảm thấy lưng đau nhói giống như có thứ gì đó đâm vào tứ chi của mình.
Hả? Cơ thể không thể cử động được?
Nàng cố gắng hết sức quay đầu lại và chỉ thấy con chim bồ câu kia đã cắm lông chim vào cơ thể mình từ lúc nào không biết.
Những cái lông chim trông có vẻ rất bình thường, cắm sâu vào trong cơ thể nàng giống như những cây gậy sắt và lần lượt khống chế tứ chi của nàng.
"Cúc cu, chỉ số thông minh của ngươi thực sự ngang bằng với một chon chó sau khi biến thành chó." Chim bồ câu đắc ý vặn cổ, ngẩng đầu và tham lam hấp thụ khí hỗn độn tuôn ra từ trên người Kaos.
"Ngươi... Ngươi đang làm cái gì thế!" Kaos kinh hãi nói.
Khí hỗn độn là bản thể của nàng và mặc dù nó trông có vẻ vô hình, nhưng nếu chúng bị người khác hấp thụ hết, thì toàn bộ yêu lực của nàng sẽ biến mất và đến lúc đó bản thân cũng không khác gì một quả bóng hỗn độn hư vô.
Nếu nàng muốn có ý thức một lần nữa, chỉ sợ rằng bản thân phải đợi thêm một trăm năm nữa.
"Ngươi lại dám cướp sức mạnh của ta, Vương của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Kaos tức giận nói, nhưng bây giờ cơ thể nàng đã bị đối phương khống chế và hoàn toàn không thể động đậy được.
"Cúc cu, vương sẽ không biết đâu, cúc cu, mang người về, ngươi cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn của Vương, không bằng để ta thưởng thức trước..."
"Cái... Cái gì?" Kaos hoảng sợ đến mức lông chó toàn thân dựng hết cả lên. "Vương làm sao có thể coi ta là đồ ăn? Ta là một trong Tứ Đại Hung Thú, là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của ngài ấy mà!"..
https://ln.3ktan.com/truyen/133/c10191-chuong-587-ai-cho-phep-nguoi-chet-

 Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng VậtTập 07 : Miêu Toán Thiên ToánChương 586: Chim bồ câu bay đến lúc nửa đêm.."Cúc cu, cúc cu." ...
26/07/2025


Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Tập 07 : Miêu Toán Thiên Toán
Chương 586: Chim bồ câu bay đến lúc nửa đêm..
"Cúc cu, cúc cu." Con chim kêu nhỏ.
Chắc hẳn là chim lạc đường.
Như Tiểu Lam nghĩ như vậy.
Bởi vì nàng không hề cảm thấy được khí tức khả nghi nào cả.
Nếu không thì mình hãy mở cửa sổ để nó vào. Nếu để nó ở bên ngoài và bị chó ngốc phát hiện, nó chắc chắn sẽ bị coi như đồ chơi.
Khi nghĩ đến đây, nàng thử duỗi chân ra khỏi chăn và chuẩn bị rời khỏi giường.
Con chim bồ câu ngoài cửa sổ, đột nhiên sải cánh bay đi.
"Hở?" Nàng ngây người ra.
Chim không thể nhìn thấy rõ vật vào ban đêm, nàng không hiểu tại sao con chim kia lại đột nhiên bay đi.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ hành lang ngoài cửa.
Khi Thanh Mặc Nhan vừa bước vào, nàng vội vàng rút chân vào trong chăn.
Nhưng hành động này của nàng vẫn hơi muộn và đã bị hắn nhìn thấy.
"Xem ra tiểu gia hỏa nào đó rất không nghe lời." Thanh Mặc Nhan nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thiếp... Thiếp đói bụng, chàng không có ở đây, người ta lại không tìm được điện thoại di động..." Nàng ấp a ấp úng nói.
Khi nghe được lời này, vẻ mặt của Thanh Mặc Nhan dịu đi một chút.
"Đợi chút, ta sẽ lấy đồ ăn về cho nàng."
"Đúng rồi..." Nàng do dự.
"Cái gì?"
"Mới vừa rồi chàng có nhìn thấy một con chim bồ câu trong sân không?"
Thanh Mặc Nhan hỏi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Cái gì? Chim bồ câu?"
"... À, không có gì, có lẽ thiếp nhìn nhầm rồi."
Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng cảm thấy mình hơi chuyện bé xé ra to.
Nó chỉ là chim lạc đường mà thôi. Hơn nữa, nàng lại không cảm nhận một chút tử khí nào cả, có lẽ nó sẽ không có vấn đề gì cả.
"Thiếp đói, nhưng người ta không muốn uống mỗi súp." Nàng nhỏ giọng lầu bầu.
Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng.
Nàng biết lúc này hắn đang kiểm tra và đoán suy nghĩ của nàng.
Sau khi im lặng một lúc, hắn gật đầu. "Ta biết rồi. Ta sẽ đi xem nàng còn có thể ăn cái gì."
Hắn xoay người đi ra ngoài.
Như Tiểu Lam lại nằm xuống như thể trút được gánh nặng.
Tốt quá, tốt quá, hắn không trách mắng bởi vì hành động tự ý xuống giường của nàng.
Chỉ nhìn vẻ mặt sa xầm kia của hắn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Nàng kéo chăn che kín mặt và cười trộm trong đó.
Bởi vì nàng vẫn nhớ rõ mọi thứ trong giấc mơ. Những cơn ác mộng khủng khiếp đáng sợ cứ lởn vởn trong giấc mơ của nàng, đều bị hắn đánh tan.
Ngay cả trong giấc mơ, hắn vẫn có thể tìm thấy nàng. Nàng còn có gì phải sợ nữa chứ?
Trên mái hiên, một con chim bồ câu đang đậu.
Nó đáp xuống mái hiên và cúi đầu nhìn xuống sân.
Khi Thanh Mặc Nhan bưng đồ ăn đi qua hành lang, nó rụt cổ lại.
Mãi cho đến khi Thanh Mặc Nhan vào phòng chính, lúc này nó mới dang rộng đôi cánh và trượt xuống đất từ trên mái hiên.
Chó ngốc đang nằm sấp trong góc tường sân.
Kể từ khi bị thương, Thanh Mặc Nhan cũng không phân công nhiệm vụ canh gác cho nó nữa và hắn cũng không dám nói chuyện chó ngốc bị thương cho Như Tiểu Lam biết...
https://ln.3ktan.com/truyen/133/c10190-chuong-586-chim-bo-cau-bay-den-luc-nua-dem

 Sousei no Tenken TsukaiTập 03: Huyết chiến, đi đến kết cụcChương 04..Thực sự vô cùng, vô cùng đáng yêu... Nhưng Đại tiể...
25/07/2025


Sousei no Tenken Tsukai
Tập 03: Huyết chiến, đi đến kết cục
Chương 04..
Thực sự vô cùng, vô cùng đáng yêu... Nhưng Đại tiểu thư cũng lộ vẻ trêu người.
Khiến cho người ta không khỏi muốn giở trò xấu với cô ấy, tôi dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt mềm mại của Đại tiểu thư Minh Linh.
"Đợi, đợi đã ~~ Tĩnh, dừng tay đi... Bởi vì, hai người kia vẫn còn rất thận trọng câu nệ ~~ Tĩnh cũng muốn bọn họ sớm quen thuộc đúng không?"
Tôi lấy lược ra từ trong ngực và chải mái tóc màu nâu hạt dẻ nhạt hơi rối cho cô ấy.
"Tôi đã rất than quen với họ rồi. Khi đi tuần đêm, ba chúng tôi thường xuyên trò chuyện."
"Cái gì!? Sao, sao có thể... Lại, lại! Dám phản bội ta? Tĩnh, Tĩnh!?!!"
Đại tiểu thư Minh Linh trừng lớn mắt và tay chân múa may loạn xạ.
Đầu Minh Linh lắc lư, khiến tôi khó chải, cho nên tôi nhắc nhở cô ấy.
"Đừng động! Từ khi trở về Lâm Kinh đến nay, Đại tiểu thư đều làm việc từ sáng sớm đến tận đêm khuya mỗi ngày."
"Khi thấy ngài như thế, hai người kia nói ngài 『 Giống như Chích Ảnh đại nhân trên chiến trường, khiến người ta vừa kính nể vừa sợ hãi 』đó."
"Ừ hừ hừ... Dù, dù sao họ cũng nói thật, ta không thể phản bác được ~~ ! Thế nhưng, công việc vẫn phải tiếp tujc~~ !!"
"Vả lại, nói ta giống Chích Ảnh đại nhân, khiến người ta hơi vui đó nha ~~~ !!!"
Đại tiểu thư Minh Linh mặc tôi làm gì thì làm, khịt mũi 'hừ hừ'.
Bỗng nhiên —— Trong phòng tối sầm lại.
Mặt trời dường như bị che khuất hoàn toàn.
Mặc dù thời gian hơi sớm, nhưng tôi vẫn thắp sáng ngọn nến trên tường.
Đúng lúc này ——
"Tĩnh... Về tình hình chiến sự ở Kính Dương, có tin tức mới nào truyền đến không?"
Giọng nói bất an truyền vào tai tôi.
Tôi trở lại bên cạnh Đại tiểu thư Minh Linh, quỳ một gối trước mặt cô ấy và bao bọc lấy hai tay của Đại tiểu thư... Vô cùng lạnh giá.
"Thật đáng tiếc. Sau báo cáo 『 Một phần quân Huyền vượt qua sông Hoàng Hà. Sau khi nhận được tin này, một phần binh lực của quân Trương gia đã rời khỏi Kính Dương để chặn đánh quân Huyền 』 này, không có bất kỳ tin tức nào truyền đến..."
"... Vậy sao."
Đại tiểu thư cúi đầu và vai run rẩy.
Trong mắt cô ấy lộ rõ vẻ phẫn nộ và nghi hoặc, cùng với —— Sự sốt ruột và bất an mãnh liệt.
"Mặc dù ta không hiểu gì về kế sách quân sự, đánh cờ với Lưu Ly cũng chưa từng thắng một lần nào..."
"Thế nhưng, kẻ chỉ ở kinh thành thảo luận cả ngày, lại ra lệnh cho chủ soái đang chiến đấu ở tiền tuyến. 『 Ngươi hãy đi thu dọn những quân địch khác cho ta! 』. Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi."
"Ta vốn còn tưởng rằng quân đội ở kinh thành cũng sẽ được phái đi, nhưng rốt cuộc lại không có động tĩnh nào cả... Không phái viện binh đến Kính Dương, như thế thực sự ổn sao?"
"Đại tiểu thư Minh Linh."
Tôi bao bọc hai tay Đại tiểu thư và đối mặt với cô ấy.
Nếu lúc này không thể khích lệ cổ vũ chủ nhân, tôi còn được coi là tùy tùng sao.
"Không có vấn đề gì đâu! Đại tiểu thư Bạch Linh và Lưu Ly tiểu thư đều có tài năng phi phàm mà."
"Mặc dù quân Tây Đông nhiều, nhưng Kính Dương phòng thủ vẹn toàn, nhất định có thể cố thủ được."
"... Tĩnh."
Đôi mắt của Đại tiểu thư chực chờ tuôn trào những giọt lệ lớn.
Tôi dùng vải trắng lau khóe mắt của cô ấy và quả quyết nói.
"Điều quan trọng nhất là! Cho dù 【 Trương Hộ Quốc 】 đại nhân phải rời khỏi Kính Dương bởi vì mệnh lệnh từ kinh thành, nhưng Chích Ảnh đại nhân vẫn còn ở đó."
"Trước khi đến Lâm Kinh, tôi đã trải qua một hành trình rất dài, nhưng người sở hửu tài năng võ thuật như vị ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Chích Ảnh đại nhân được Trương gia bồi dưỡng.
Ngài ấy vừa là ý trung nhân của Đại tiểu thư Minh Linh, vừa là đại ân nhân cứu mạng cô ấy khỏi đám cướp.
Giết chết mãnh tướng mà Huyền Quốc tự hào, 『 Xích Lang 』.
Đối với Vinh Quốc, trong trận đại bại như cơn ác mộng —— Cuộc thảo phạt Tây Đông vẫn có thể dẫn quân đội sống sót trở về, thậm chí có thể chém chết dũng tướng 『 Khôi Lang 』trong lúc thất bại nặng nề.
Bất kể đối thủ là ai, chỉ cần có vị anh hùng trẻ tuổi của Vinh Quốc ・Trương Chích Ảnh đại nhân ở đó!
"—— ... Umm hừ."
Đột nhiên, Đại tiểu thư Minh Linh phát ra tiếng lẩm bẩm kỳ lạ.
Vẻ bất an mới vừa rồi không biết đã biến đi đâu, Đại tiểu thư ưỡn cao bộ ngực đồ sộ không tương xứng với thân hình của mình.
"Đương nhiên rồi! Dù sao, đó là phu quân đại nhân của ta mà! Ngay cả 【 Thiên Kiếm 】 cũng rút ra được!!"
Hai thanh hợp nhất, được ca ngợi là 【 Thiên Kiếm của Song Tinh 】.
Ngàn năm qua, không ai có thể rút ra được cặp song kiếm đó.
Chích Ảnh đại nhân lại có thể sử dụng thanh kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết đó một cách dễ dàng.
—— Thật sự giống như bậc anh kiệt thời cổ đại ・Hoàng Anh Phong.
Tôi nhớ lại màn múa kiếm của hai người đó mà mình từng thấy ở Kính Dương.
"Có điều, Bạch Linh tiểu thư cũng có thể rút ra. Thân kiếm rất đẹp."..
https://ln.3ktan.com/truyen/208/c10235-chuong-04

Address

Gia Lâm

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Light Novel 3ktan posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Light Novel 3ktan:

Share