Hỷ kể chuyện xưa

Hỷ kể chuyện xưa Hỷ kể chuyện xưa
Nơi có những câu chuyện được viết hoặc kể lại trong bối cảnh thời xa xưa của nước Việt

18/03/2025

‘Mượn Xác Hoàn Hồn’ gồm 13 tập, kể về Vi Thanh Hà, sau khi thầy qua đời, cô liền lên đường vào kinh, nhưng trên đường lại bị bọn cướp giết hại.
Cùng lúc đó, Trần Nguyên Hoa, vốn là con gái nhà phú thương ở tận kinh thành, cũng bị người ta hãm hại đẩy xuống giếng mà chết.
Khi mở mắt ra, linh hồn Vi Thanh Hà đã nhập vào Trần Nguyên Hoa.
Cô nhận ra mình đã sống trong thân thể của cô ba nhà họ Trần, kỳ lạ hơn nữa, là đêm đến, cô có thể thoát linh hồn ra khỏi thân xác, đi mây về gió.
Nhưng cô cũng phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng xung quanh mình, cái chết của Thanh Hà và Nguyên Hoa là do đâu?
Âm mưu dày đặc bủa vây như thế nào?
Có bao nhiêu bí mật ở chốn kinh đô phồn hoa Đại Việt?
Mời các bạn đón nghe truyện linh dị: Mợ Ma - Mượn Xác Hoàn Hồn trên kênh youtube 'Hỷ Kể Chuyện Xưa'.
Link nghe truyện dưới cmt 👇

Trong lịch sử, chiếc lông ngỗng đã xuất hiện không chỉ một lần vào thời nhà nước Âu Lạc của An Dương Vương, mà còn tiếp ...
06/02/2025

Trong lịch sử, chiếc lông ngỗng đã xuất hiện không chỉ một lần vào thời nhà nước Âu Lạc của An Dương Vương, mà còn tiếp tục được nhắc đến vào thời kỳ của Triệu Việt Vương Triệu Quang Phục.

Mời quý vị và các bạn đón nghe tập 3 của chuyên mục 'Nghe kể chuyện xưa', câu chuyện về hai nàng công chúa cùng hai lần rắc lông ngỗng dẫn tới mất nước trong lịch sử.

🔔 Đây là kênh kể chuyện của Kinh Hỷ, nơi kể những câu chuyện, những giai thoại, thần tích trong bối cảnh thời xa xưa của nước Việt.🔔 Hãy bấm đăng ký kênh, ...

Nguyên Phi Ỷ Lan là phi tần của Vua Lý Thánh Tông, vị Vua thứ ba của triều nhà Lý, bà từng có hai lần nhiếp chính, đặc b...
04/02/2025

Nguyên Phi Ỷ Lan là phi tần của Vua Lý Thánh Tông, vị Vua thứ ba của triều nhà Lý, bà từng có hai lần nhiếp chính, đặc biệt gắn liền với sự kiện ép Thượng Dương Hoàng Hậu và 72 cung nhân khác phải tuẫn táng sau khi Hoàng đế băng hà.
Thực hư sự việc này ra sao? Những câu chuyện, giai thoại về Nguyên Phi Ỷ Lan, xuyên suốt cuộc đời 73 năm của bà như thế nào, xin mời quý vị và các bạn cùng đón nghe vào lúc 20h30 tối nay, ngày 4/2 (tức 7/1 năm Ất Tỵ).

🔔 Đây là kênh kể chuyện của Kinh Hỷ, nơi kể những câu chuyện, những giai thoại, thần tích trong bối cảnh thời xa xưa của nước Việt.🔔 Hãy bấm đăng ký kênh, ...

Câu chuyện về Mỵ Châu - Trọng Thuỷ và chiếc áo lông ngỗng trong lịch sử được tái hiện lại, thông qua trí tưởng tượng và ...
01/02/2025

Câu chuyện về Mỵ Châu - Trọng Thuỷ và chiếc áo lông ngỗng trong lịch sử được tái hiện lại, thông qua trí tưởng tượng và ngòi bút tài tình của tác giả Hoàng Yến.
Lời của tác giả Hoàng Yến trong cuốn truyện gồm các tập truyện ngắn dã sử của mình:
"Trăng tan đáy nước là tập truyện ngắn lãng mạn được hư cấu dựa trên lịch sử. Bởi vậy, không phải tất cả những con người, địa danh và sự kiện trong này đều là thật. Hãy tạm thời gác lại lòng tôn sùng lịch sử. Hãy tạm thời gạt bỏ lý trí và quan điểm cá nhân. Hãy để tôi dẫn dắt bạn đi xuyên qua màn sương và bước vào câu chuyện mà cá nhân tôi tin rằng đã từng tồn tại. Những thật giả, thực hư sẽ được bật mí ngay sau khi bạn đã thưởng thức trọn vẹn cuốn sách này."
Mời quý vị và các bạn đón nghe tập đầu tiền 'Trăng tan đáy nước' trên kênh 'Hỷ Kể Chuyện Xưa', phát sóng lúc 20h30, tối nay, thứ 7 ngày mồng 4 Tết.
Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

🔔 Đây là kênh kể chuyện của Kinh Hỷ, nơi kể những câu chuyện, những giai thoại, thần tích trong bối cảnh thời xa xưa của nước Việt.🔔 Hãy bấm đăng ký kênh, ...

Tên truyện: Mợ Ma 2Lời nguyền trường sinh Chương 9Trong cơn mơ, cậu còn thấy một người con gái đi vào phòng, ngồi xuống ...
23/01/2025

Tên truyện: Mợ Ma 2
Lời nguyền trường sinh

Chương 9

Trong cơn mơ, cậu còn thấy một người con gái đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh giường, cởi lớp áo bên ngoài, để lộ áo yếm và làn da nõn nà bên trong. Người con gái ấy mỉm cười với cậu, đưa tay xoa bóp vai cho cậu. Khi mơ màng nhìn thấy đó là em dâu Mộc Liên của mình, cậu hoảng hốt mở choàng mắt. Ấy thế mà xung quanh cậu chẳng có ai, cậu đưa tay vợt vào không khí mới biết mình nằm mơ. Cậu cả lại nằm vật xuống, nghĩ lại cơn mơ vừa rồi khiến cậu không khỏi cảm thấy tiếc đứt ruột.
Canh tư hôm đó, cổng sau Huyền Vũ bị chấn động dữ dội.
Hai tên gia đinh canh cổng đang ngồi ngủ gật, đầu tựa vào tường, tiếng muỗi vo ve cũng đánh động tới màn đêm yên tĩnh.
Đột nhiên tiếng đập cửa thình lình vang lên, không gian tĩnh lặng bị xuyên thủng, khiến cả hai tên gia đình đều giật bắn, ngơ ngác bật dậy. Hai tên nhìn nhau, bất động lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Thình…thình…thình…”
Sau ba tiếng đập cửa, lại có giọng con gái vang lên.
“Có ai không? Mở cửa cho tôi vào.”
Nửa đêm canh tư, lại có người con gái đến gọi cổng, hai tên gia đinh không ai nói gì, nhưng đều lộ ra vẻ kinh hãi tột độ. Chúng đùn đẩy nhau, không ai chịu ra mở cổng. Lại thêm một tràng đập cửa nữa vang lên, lần này hai tên gia đinh ôm chặt lấy nhau, bởi giờ đây nghe giọng nói, chúng đã nhận ra người đang gọi cửa là ai.
“Mày có nghĩ như tao đang nghĩ không?”
“Mày nghĩ gì?”
Hai tên quay sang nhìn nhau, mếu máo rặn ra mấy từ.
“Có m…maaaa…”
Đoạn cả hai tên kéo nhau chạy bạt mạng về phía dãy nhà ở, chân nọ đá chân kia, chúng lập cập đứng bên ngoài cửa phòng, còn quên cả xin phép, run rẩy bẩm báo.
“Bà…bà cả ơi, có ma, à không, mợ hai về rồi.”
Bà cả đang nằm trên giường, nghe câu bẩm báo của gia nhân mà kinh hoàng bật dậy.
Cả phủ họ Vương, chỉ trừ những cô cậu đang bị thương, còn lại đều nháo nhác ùa ra khỏi phòng đi về hướng cổng Huyền Vũ.
Đứng trước hai cánh cổng sơn đỏ, bà cả ra hiệu cho gia đinh mở cổng.
Trông thấy Mộc Liên vẫn trong bộ mớ ba tân nương, trên tay cầm đèn lồng, tay kia cầm chiếc chuông, ngay cả bông hoa phù dung đỏ thắm vẫn tươi rói cài trên mái tóc, mấy người yếu tim nhà họ Vương đã lăn đùng ra ngất xỉu.
Lão bà Vương Xuân cũng chậm chạp đi tới, nhìn thấy Mộc Liên thì như thấy quỷ, lùi về sau mấy bước, làn da vốn đã nhăn nheo nay còn dúm dó cả lại, cây ba toong cũng rơi lạch cạch xuống nền.
Mộc Liên ngạc nhiên đến ngượng ngùng, hơi cúi đầu nói.
“Sao mọi người ra cả đây đón con thế ạ?”
“Mợ hai ơi, mợ về rồi, mợ làm em lo chết đi được.”
Con Chiên lao đến tay bắt mặt mừng, trái ngược hoàn toàn với sự kinh sợ của người họ Vương, nó tỏ ra vô cùng mừng rỡ.
Bà cả vẫn còn chưa tin vào những gì đang lù lù hiện ra trước mắt, bà tiến lên hai bước, đứng đối diện với Mộc Liên, thậm chí còn đưa tay chạm lên mái tóc con dâu mình, rồi sau đó lấy bông hoa phù dung xuống. Thật kỳ lạ, bông hoa vừa được tháo khỏi tóc Mộc Liên thì liền héo úa.
“Mẹ ơi, có chuyện gì sao ạ? Nhìn sắc mặt mẹ không được tốt, mẹ cẩn thận trúng gió độc.”
Bà cả mấp máy môi, lần đầu tiên trong cuộc đời làm đương gia chủ mẫu, bà thực sự không biết nên nói gì.
“Con…con không gặp chuyện gì sao?”
Mộc Liên càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, cô hỏi lại.
“Chuyện gì là sao mẹ? Con chỉ đi tới đường lớn rồi quay trở lại thôi mà, không có chuyện gì cả.”
Giọng con Chiên lanh lảnh vang lên.
“Mợ ơi, mợ chỉ đi đến đường lớn quay lại mà mợ đi những hai ngày một đêm liền đó mợ biết không?”
“Mất nhiều thời gian như vậy sao? Chị nghĩ mình chỉ đi mới khoảng một canh giờ thôi chứ.”
Ai nghe thấy lời này từ Mộc Liên cũng đều cảm thấy rất kỳ quái, không ít người dòm Mộc Liên từ đầu đến chân rồi ngược lại với vẻ hoang mang và thảng thốt tột độ.
Bà cả liền khoát tay, thở ra một hơi nói.
“Thôi được rồi, tạm thời đi về phòng đi, có gì nói sau. Dì hai, chị có chuyện cần nói với dì.”
Dứt lời, bà cả quay người bước đi, trong tay vẫn cầm bông hoa phù dung đã héo úa và lạnh băng.
Mọi người cho dù chưa hiểu chuyện gì, càng chưa hết hoảng sợ, nhưng cũng không thể cứ đứng ở cổng sau nói chuyện, vậy nên họ kéo nhau lục tục trở về nơi của mình.
Con Chiên hỏi han vài câu, vui vẻ cầm lấy chiếc chuông và đèn lồng cho Mộc Liên, khoác tay mợ cùng đi vào, nó không để ý thấy, chữ và hình vẽ trên đèn lồng đều đã xoay theo chiều ngược lại.
Khi mặt trời đã lên cao, cậu cả Vương Bắc nằm mãi một chỗ lâu quá liền gượng người dậy, xỏ guốc mộc đứng lên, định mò ra ngoài nghe ngóng tình hình. Đột nhiên cậu trông thấy một bóng người rất quen mắt, bộ đồ và dáng đi đều không thể nhầm với ai được. Cậu dụi mắt mấy lần, bước ra cả ngoài bậc cửa, rồi cậu chỉ tay, ngã đập mông xuống nền đất, miệng kêu lên, quên cả cơn đau do trận đòn ngày hôm qua.
“M…M…Maaaaaaa…….”
Thằng Nhón vội vàng đỡ cậu dậy, dìu cậu vào trong giường rồi mới đem chuyện mợ hai Mộc Liên nửa đêm qua trở về đập cửa.
Nghe xong, cậu cả mặt mũi tái lợt, hai mắt trợn trừng túm lấy cổ áo thằng Nhón, nói như quát.
“Mày nói láo tao cắt lưỡi.”
Thằng Nhón sợ đến run người, lắc đầu lia lịa.
“Con nào dám nói láo, lời con nói đều là sự thật. Đêm qua cậu mệt quá nên ngủ mê mệt không biết đấy thôi, chứ trong phủ đang xôn xao cả lên, các ông bà cũng vì chuyện đó mà cả đêm không ngủ được.”
Cậu cả liền lẩm bẩm trong miệng.
“Lẽ nào thằng hai không muốn em dâu nữa sao?”
Thằng Nhón định hỏi nhưng lại thôi, cun cút đi ra ngoài. Vừa định bước chân qua bậc cửa đã bị cậu cả gọi giật lại.
“Thằng kia, mày đi đâu? Qua đây tao dặn.”
Thằng Nhón đi đến bên giường, cậu cả túm lấy tai nó nói nhỏ.
“Mày quan sát mợ hai hộ cậu, bất cứ chuyện gì liên quan đến mợ hai dù là nhỏ nhất cũng phải báo lại nghe rõ chưa?”
Thằng Nhón vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Cậu Vương Bắc nằm úp người xuống, nhớ tới ảo giác ngày hôm qua, trong đầu hiện lên hình ảnh mợ hai e ấp ngồi bên cạnh, bộ ngực căng đầy ẩn sau cái áo yếm, tấm lưng trắng nõn nà mát rượi lại khiến cậu rạo rực khôn tả. Nếu như thằng hai đã không muốn thì cậu dại gì mà không nhân cơ hội này cướp lấy làm của mình.
Mộc Liên sau khi thực hiện xong lễ ‘bộ bộ xung hỉ’ quay trở về phủ họ Vương thì hình như mọi người đối với cô rất xa lạ và có phần dè chừng. Theo những gì con Chiên nói, thì cô đã vắng nhà tới hai ngày một đêm, thế nhưng trong trí nhớ của cô, thì còn chưa tới hai canh giờ, không thể nào đã mất nhiều thời gian như vậy.
Nếu những gì con Chiên nói là đúng, thì khoảng thời gian hai ngày một đêm đó cô đã đi đâu và làm những gì? Đáng tiếc là, đầu cô không có chút ký ức nào về khoảng thời gian đó cả. Cô nhớ mình đánh rơi chiếc chuông, khi cúi xuống thì lại tuột cả đèn lồng và bông phù dung cài trên tóc. Cô vội vàng nhặt lấy cài lại, buộc lại dây đèn lồng rồi cầm chuông và đèn tiếp tục vừa đi xuyên rừng thông vừa lắc chuông.
Để cho chắc ăn, Mộc Liên gọi con Chiên đem đèn lồng và chuông vào để xem xét. Mối nối trên đèn lồng vẫn còn, thế nhưng lúc này cô mới nhận ra, chữ hỉ và hình vẽ chim phượng trên đèn lồng đều xoay mặt trong ra ngoài. Nói cụ thể hơn, chính là chim phượng vỗ cánh, đuôi bên trái sang, đầu bên phải qua, ấy vậy mà trên đèn lồng thì đều ngược lại, đuôi từ bên phải qua trái, đầu lại từ trái qua phải. Chữ “hỉ” thậm chí còn bị lộn ngược chứ không chỉ là bị ngược.
Mộc Liên còn đang mải xoay đèn lồng, thì bên ngoài đã truyền tới giọng Nguyễn quản gia. Thường ngày giọng ông ta rất lãnh đạm, nhưng hôm nay hình như có chút kỳ lạ, không được tự nhiên.
“Mợ hai, bà cả cho gọi mợ.”
Dứt lời, ông ta định bước đi. Thế nhưng nhìn thấy chiếc đèn lồng trong tay Mộc Liên thì liền bước qua cửa đi vào.
“Mợ hai, đây là đèn lồng mợ đem theo phải không?”
Mộc Liên liền gật đầu.
“Đúng rồi, lúc đi lúc về, tôi chỉ mang theo đèn lồng và chuông này thôi, không còn cái nào khác. Nhưng mà quản gia này, hình vẽ và chữ trên đèn lồng hình như…không đúng thì phải.”
Quản gia nhìn Mộc Liên, lại nhìn cái đèn lồng, liền chộp lấy cả chiếc chuông cầm đi.
“Mợ hai, cho tôi mượn hai thứ này.”
Mộc Liên còn chưa kịp gật đầu, lão quản gia đã mang đèn lồng và chiếc chuông hớt hải đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt vừa rồi của lão, không chỉ Mộc Liên mà cả con Chiên cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng ngay lập tức cô đứng dậy, cũng vuốt lại quần áo rồi đi ra ngoài, đến gặp bà cả.
Nguyễn quản gia cầm đèn lồng và chiếc chuông đến nhà chính, thấy bà cả, bà hai và bà sáu đang ngồi ở đó thì liền nhắn người hầu cho mời bà cả ra ngoài gặp riêng.
--------------
Hết chương 9

Tên truyện: Mợ Ma 2Lời nguyền trường sinhChương 8Con Chiên tuy sợ, nhưng bản tính tò mò nổi lên, nó rón rén khom mình dư...
22/01/2025

Tên truyện: Mợ Ma 2
Lời nguyền trường sinh

Chương 8

Con Chiên tuy sợ, nhưng bản tính tò mò nổi lên, nó rón rén khom mình dưới vườn hoa phù dung rồi cứ thế từng chút từng chút băng qua vườn, đến được khoảng sân của căn nhà gỗ. Nguyễn quản gia là người vào sau cùng, ông ta còn ngó nghiêng các phía, xác định không có ai nữa rồi mới đóng hai cánh cửa lại. Con Chiên tiến đến gần mé hông nhà, ngay trên đầu nó là một khung cửa sổ đã đóng kín, giữa hai cánh cửa còn lại một khe hở rất nhỏ, con Chiên ghé tai lại gần nghe ngóng.
Bên trong vang lên tiếng bà cả, tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, giọng nói chừng như đang giận dữ.
“Thằng cả và mấy đứa kia vẫn chưa về hay sao?”
Rồi tới lượt quản gia khúm núm thưa.
“Lúc cậu cả đi, tôi đã dặn dò đêm nay phải quay về, thế nhưng không hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy đâu.”
Bà cả hừ lạnh một tiếng, giọng đanh lại.
“Đợi chúng về, đem ra xử theo gia pháp.”
“Ấy chị cả, chị đừng nóng, Vương Bắc là con trai chị, mấy đứa chúng nó đều là máu mủ nhà ta, nói xử là xử thế sao được.”
Giọng nói vừa rồi là của ông ba Vương Long.
Mọi người xung quanh hơi ồn ào, nhưng sau cái quát “im lặng” của bà cả, ai nấy đều cúi đầu ngồi im thin thít.
“Lớn cả rồi, chuyện trong tộc cũng không phải không rõ, vậy mà còn cố tình làm trái, nếu các cậu các dì muốn họ Vương ngập trong biển máu rồi mới tìm cách cứu vãn thì cứ việc bao che dung túng, nhưng cái giá phải trả chính là mạng của tất cả chúng ta đấy, nghe rõ chưa.”
Con Chiên ở ngoài cửa sổ nghe được những lời này của bà cả, chân tay không kìm được mà run bần bật, lòng bàn chân lạnh toát.
Bà cả thấy tất cả đã chịu ở yên, lúc này mới nói.
“Quản gia, bắt đầu đi.”
Lần này con Chiên ghé mắt qua khe hở nhìn vào. Chỉ thấy bên trong thắp những ngọn nến trắng, tất cả người họ Vương đều ngồi quanh một cái bàn tròn rất rộng, trước mặt mỗi người là một cái thau nhỏ bằng đồng sáng lấp lánh, bên cạnh lại đặt một con dao bạc nạm đá quý.
Quản gia thắp lên ba cây nhang to, cắm vào cái đỉnh hình hạc ở giữa bàn, xong đâu đó, ông ta đứng lại bên cạnh bà cả, chắp tay cúi đầu xuống. Người họ Vương cũng liền đó nhắm mắt lại, ngồi bất động.
Chừng một khắc sau, tất cả mở mắt ra, họ bắt đầu cầm con dao bạc lên, giơ cánh tay bên trái ngang qua cái nhau nhỏ. Bà cả và bà hai cắt cổ tay mình đầu tiên, máu tuôn ra, chảy ròng ròng xuống cái thau.
Con Chiên kinh khiếp suýt chút nữa đã thét lên. Nó loạng choạng lùi về sau, không may ngã bệt xuống nền đất.
Nó sợ toát mồ hôi, không dám nhúc nhích, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên cánh cửa sổ. Bốn bề yên tĩnh đến rợn người.
Trên đầu nó, vầng trăng tròn vành vạnh vừa chui vào tầng mây đen, khiến cả không gian lại chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Một bàn tay bịt miệng con Chiên, nó hoảng loạn vùng vằng, nhưng khi nhận ra nét mặt của thím Tân đang nhìn mình chòng chọc, nó thiếu chút nữa đã ôm lấy thím mà oà khóc. Thím Tân đưa tay lên miệng ra hiệu cho con Chiên không được làm ồn, rồi hai người nép mình dưới vườn phù dung đã lụi hết hoa quay ngược trở về.
Lúc về tới một góc tường, thím Tân mới đánh cho con Chiên một cái, mặc dù đã cố hết sức bình tĩnh, nhưng con Chiên vẫn chưa hoàn hồn, ôm chặt lấy thím Tân thở hổn hển. Mất một lúc sau thím Tân mới đẩy nó ra, nói với nó bằng giọng nửa trách cứ nửa căn dặn.
“Chuyện của chủ nhân, mày đừng tò mò mà hại thân. Thím đã nhắc nhở mày bao nhiêu lần rồi, cái tính này có ngày hại chết mày đấy.”
Con Chiên nắm lấy tay thím Tân, lắp bắp mãi không nổi một câu, nhìn mặt nó như cái xác chết trôi, trắng bệch cả đi.
“Th…thím ơi, lúc nãy con thấy…bà…bà cả…bà hai…họ…họ…”
Thím Tân liền bịt chặt miệng con Chiên, cau mày lắc đầu. Trông thím không có vẻ gì là ngạc nhiên và tò mò muốn biết nửa vế sau của câu nói còn lại của con Chiên là gì.
Thím ngó nghiêng, nói với nó.
“Mày muốn sống thì bớt mồm bớt miệng lại đi con, chuyện đêm này mày thấy phải nuốt xuống bụng, sống để dạ, chết mang theo.”
Con Chiên gật gật đầu, thím Tân mới thả tay ra rồi bảo.
“Thôi về ngủ đi, coi như không biết gì cả.”
Thím Tân đi trước, con Chiên lật đật đi theo sau. Cả phủ hoàn toàn chìm trong yên lặng dị thường.
Vùng đất họ Vương ngự trị hàng mấy trăm năm nay nằm giữa cả một rừng thông bạt ngàn trải rộng, để đi từ đường lớn vào phải mất cả canh giờ. Bốn cửa phủ Đông, Tây, Nam, Bắc được gắn với liền với tứ tượng, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trước mỗi cổng đều đặt một linh vật tương ứng. Đêm trước, mợ hai Mộc Liên đi theo cổng sau là Huyền Vũ, thì đêm nay, quản gia họ Nguyễn phục mệnh phải đi theo đường cổng chính Chu Tước để làm việc.
Lẽ ra, theo thông lệ, tân nương thực hiện lễ ‘bộ bộ xung hỉ’ phải đi cổng Bạch Hổ, thế nhưng do mấy đêm trước xảy ra sự việc đáng tiếc, sợ là điềm chẳng lành, cho nên phải thay đổi hướng cổng đi là Huyền Vũ, để vận rủi cũng từ đó mà ra theo.
Trên xe ngựa chòng chành, Nguyễn quản gia ôm chặt lấy những túi da bò, bên trong đựng máu của người trong Vương tộc. Đây là lần thứ bao nhiêu ông được đích thân làm chuyện này thì ông không nhớ rõ nữa, thế mà sự hồi hộp, hoang mang và lo lắng lại vẫn hiện rõ trên gương mặt giống như lần đầu tiên.
Không biết đêm qua, mợ hai Mộc Liên đã phải trải qua nỗi sợ hãi như thế nào. Cho dù ông luôn bày ra bộ dạng lãnh đạm, nhưng cũng chỉ là cố gắng mà gồng lên để chống lại nỗi sợ âm ỉ bên trong mà thôi. Cách đây một hôm, vào cái đêm một trong ba tên mang gà bị lôi đi ăn thịt, ông cứ tưởng rằng đêm đó sẽ xảy ra biến cố đẫm máu. Nhưng thật may mắn, khi ông đến nơi, cửa đã được đóng lại, nghe bà cả nói có lẽ cậu hai đã giải quyết chuyện này thì ông cũng thở phào một hơi mà trút hết hoảng sợ ra ngoài.
Nhắc tới cậu hai, ông cũng ít nhiều cảm thấy nuối tiếc. Sinh ra đã là một điều tối kỵ của Vương tộc, đồng thời gánh hết mọi thứ tà ác, xấu xa và đáng nguyền rủa. Một đứa trẻ sinh ra không được chọn nơi sinh ra, càng không thể chọn người sinh ra mình. Sinh ra với thân phận là người gánh nghiệp cho Vương tộc, âu cũng là cái số mà cậu phải nhận, ông có thương cảm cũng không thay đổi được.
Mợ Mộc Liên, cô gái thôn quê chân chất mà cậu hai chọn, còn đem rất nhiều châu ngọc để lấy về, rút cuộc cũng chỉ là một con mồi đáng thương bị đem đi hiến tế dưới cái lễ gọi là ‘bộ bộ xung hỉ’.
Xe ngựa dừng lại. Người đánh xe nhảy xuống, sau đó mới rút thang ra đặt bên dưới để cho Nguyễn quản gia bước xuống, tay ông vẫn xách theo cái tay nải, bên trong đựng những túi da bò.
“Ngươi đứng đây đợi ta.”
Người đánh xe nhận mệnh liền kéo xe ngựa qua một chỗ, buộc con ngựa vào rồi ngồi lên chờ đợi. Ông ta cũng đã vài lần tới đây, nhưng phận là phu xe, ông ta không dám tò mò chuyện của chủ nhân.
Trước mặt Nguyễn quản gia, hiện ra một cánh cổng vòm chỉ cao hơn đầu người một chút, bên trên khắc cả bốn linh thú Rồng Xanh, Hổ Trắng, Chim Sẻ Đỏ và Rùa Đen. Cánh cửa bằng đá tảng ẩn hiện dưới ánh trăng bàng bạc.
Hít một hơi lấy tinh thần, Nguyễn quản gia rút một viên đá dẹt, hình tròn, đặt lên một góc cửa bên phải. Tiếp đó, ông vặn xoay theo chiều bát quái càn khôn, mỗi lần xoay nhỏ, lại nhẩm đọc một hướng.
“Càn. Đoài. Ly. Chấn. Tốn. Khảm. Cấn. Khôn.”
Vừa kết thúc thì cửa hé mở, vang lên tiếng động khá lớn. Nguyễn Quản gia rút viên đá rồi đẩy một bên cửa đi vào trong. Bóng dáng ông biến mất, cánh cửa đá cũng từ từ đóng lại.
Ngày hôm sau, khi con Chiên tỉnh dậy, nó hốt hoảng nhảy khỏi giường, nhào ra mở tung cửa chạy đến phòng của mợ hai. Dẫu vậy, khi nó mở cửa phòng ra, cũng chỉ thấy bên trong trống không, chẳng có chút biểu hiện gì cho thấy mợ hai đã trở về. Con Chiên tiu nghỉu đi về. Lúc trông thấy vườn phù dung hoa đang nở, màu trắng tinh khôi tràn ngập, bất giác nó nhớ lại chuyện đêm qua, rùng mình mấy cái rồi nhanh chân đi xuống nhà bếp.
Cậu cả Vương Bắc và mấy người em của mình giữa trưa quay về, đang hí hửng chui ra, còn chưa kịp xuống xe đã bị bà cả ra lệnh cho người hầu kéo tuột vào trong sân, bắt nằm lên ghế.
“Con trai ba mươi roi. Con gái hai mươi roi. Đánh đi. Đánh xong rồi thì lôi chúng nó vào đây.”
Mặc cho các cô cậu có kêu gào van xin, bà cả cũng không mảy may động lòng. Mỗi tiếng roi quất xuống, vợ chồng bà hai và ông tư lại giãy nảy lên một cái như thể bị kiến đốt vào mông.
Đập tay xuống bàn, bà cả quát lên.
“Ngồi cả xuống.”
Trong nhà này, tiếng nói của bà cả là có trọng lượng và đáng sợ nhất, nó khiến cho người nghe nhiều khi phải dựng tóc gáy. Ngay cả chồng bà khi còn sống cũng không dám hé răng cãi lời nửa câu. Cho nên khi bị bà quát như vậy, ai nấy cũng đành miễn cưỡng ngồi xuống, chỉ len lén liếc mắt ra ngoài sân mà thầm xót mấy đứa con đang bị đánh đòn.
Chúng chạy đi chơi lúc nào không đi, lại kéo nhau đi cả lượt vào đúng đêm mười sáu, như vậy có trời cũng chẳng cứu được chúng nó.
Đánh xong, bốn cô cậu bị kéo vào trong nhà, đau đến mặt mũi đều tái mét, hai cô Giang và Miên thì ấm ức khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Bà cả nghe tiếng khóc lại càng tăng xông, đập bàn một cái nữa.
“Câm ngay.”
Chừng nửa canh giờ giáo huấn, bà cả cũng cho phép các cô các cậu được người hầu đưa về phòng bôi thuốc. Trước khi đi, bà còn nói.
“Lần sau còn xảy ra chuyện này, ta sẽ đánh gãy chân.”
Bà cả nói là làm, trước nay đều như vậy, cho nên ngay cả cậu Vương Bắc ngày thường hống hách nhất cũng bất đắc dĩ vâng dạ, tập tễnh vịn vào vai người hầu đi về phòng.
Cậu cả nằm úp trên giường, để thằng Nhón lau rửa vết thương và bôi thuốc cho, mỗi lần nó xoa xoa, cậu đều gào lên đau đớn. Bôi thuốc xong, cậu nằm rên hừ hừ. Nhớ ra chuyện gì đó, cậu hỏi thằng Nhón.
“Mợ hai Mộc Liên đi rồi hả?”
Thằng Nhón vừa cất thuốc vào hộp vừa trả lời.
“Vâng thưa cậu, đêm hôm trước mợ đi rồi, đến nay vẫn không thấy quay trở về.”
Cậu cả chép miệng, còn khoa trương thở dài thượt một cái.
“Đi rồi thì sao mà về được nữa. Đáng tiếc thật. Em dâu đẹp như thế mà lại dính vào thằng hai.”
Thằng Nhón không hiểu ý cậu cả, liền hỏi.
“Cậu nói thế nghĩa là sao ạ?”
Cậu cả quắc mắt quát nó.
“Chuyện của mày à? Cút ra ngoài. Bảo nhà bếp nấu đồ ăn cho tao đi.”
“Dạ vâng, con đi ngay ạ. Cậu chịu khó đợi một chút.”
Nằm trên giường, cậu cả đưa tay sờ vào cái mông bị đánh đến rỉ máu của mình, âm thầm tự trách mình lại quên mất chuyện quan trọng. Thế rồi cậu ngủ quên lúc nào không biết.
------------
Hết chương 8

Tên truyện: Mợ Ma 2Lời nguyền trường sinh Chương 7Thấy sắc mặt Mộc Liên lại tái đi một chút, bà cả cau mày hỏi.“Con sao ...
21/01/2025

Tên truyện: Mợ Ma 2
Lời nguyền trường sinh

Chương 7

Thấy sắc mặt Mộc Liên lại tái đi một chút, bà cả cau mày hỏi.
“Con sao thế? Nghe có chút đáng sợ phải không?”
Mộc Liên cố kìm xuống phần kinh hãi còn lại, cúi đầu thưa.
“Dạ, cũng có một chút ạ. Nhưng mà, chỉ cần qua đêm nay, ngày sau con có thể về thăm nhà được chứ ạ?”
Bà cả hơi dừng những ngón tay trên chiếc vòng bạch ngọc, có lẽ bà không nghĩ Mộc Liên sẽ hỏi điều đó, nhưng rất nhanh bà gật đầu.
“Có thể chứ, một đứa con hiếu thảo sao có thể quên đi gia quyến của mình, con yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho con.”
Mộc Liên đứng dậy, cúi đầu cảm tạ mẹ chồng.
“Dạ, con xin đa tạ mẹ. Bây giờ con xin lui để mẹ dùng cơm sáng. Khi nào mẹ cần đến con thì cứ truyền gọi ạ.”
Bà cả gật đầu. Mộc Liên lui ra ngoài, hai tay đóng cửa lại.
Bà cả nhìn theo bóng lưng Mộc Liên đã đi về phía tả, hai đồng tử co lại, môi mấp máy một câu.
“Thiệt thòi cho con rồi.”
Đoạn bà quay sang người hầu cận.
“Đèn lồng. Chuông bạc. Đã sắp xếp đủ cả chưa?”
“Dạ bẩm bà, quản gia đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, chỉ cần đợi giờ lành đến để mợ hai cầm theo thôi ạ.”
Bà cả không nói gì thêm, cầm chén trà lên uống cạn rồi đặt xuống, những ngón tay vòng quanh cái chén siết thật chặt.
Buổi chiều hôm đó, cậu hai nhà bà hai là Vương Hoàn, hai cô con gái ông tư là Vương Giang và Vương Miên đều theo cậu cả Vương Bắc đi ra ngoài. Nghe nói họ đi dạo chơi trong trấn, một hai ngày nữa mới về, Mộc Liên không để ý tới họ, nhưng trước khi đi, cậu cả Vương Bắc có nói với cô một câu rất kỳ lạ, lại đem theo chút tiếc nuối.
“Sau này không được gặp em dâu nữa rồi, ai dà, mỹ nhân mệnh khổ mà, thôi thì chúc em thượng lộ bình an.”
Nói đến đó, cậu cả còn chắt lưỡi một lần nữa rồi mới theo chân những người khác đi về hướng cổng.
Thời gian dịch chuyển rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới giờ tý.
Theo lệnh bà cả, con Chiên thay cho Mộc Liên bộ y phục mớ ba tân nương màu đỏ lần trước, trên tóc còn cài một đoá phù dung đã chuyển qua màu đỏ. Nhìn bông hoa trên mái tóc, Mộc Liên bất an dữ dội. Ai cũng biết, phù dung sớm nở tối tàn, y như số mệnh khắc nghiệt của một người con gái đẹp. Hoa nở vào buổi sớm sẽ có màu trắng tinh khôi, đến trưa chuyển sang màu hồng nhạt, chiều tối biến thành hồng đậm, cuối cùng khi đã hoá đỏ thẫm cũng là lúc cánh hoa héo úa lụi tàn. Đoá hoa này đến giờ vẫn còn tươi, nhưng e là chỉ chốc lát nữa thôi cũng theo gió đêm mà rũ cánh.
Con Chiên trên đường đưa mợ hai tới cổng sau Vương phủ, trong lòng cũng lo ngay ngáy, thế nhưng nó không dám hỏi nhiều, chỉ tới khi mợ hai cầm lấy đèn lồng và chiếc chuông bạc, nó mới ghé tai mợ hai thì thầm.
“Mợ hai, em có để dao trong áo, mợ cẩn thận nhé.”
Mộc Liên nhìn con Chiên, lại nhìn người quản gia, trái ngược với sự lo lắng đến tái mặt của con Chiên, ông quản gia họ Nguyễn ấy vẫn giữ nét bình thản, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Mãi đến khi Mộc Liên bước ra khỏi cổng sau, hoà mình vào màn đêm sương lạnh, bà cả mới đi tới bên cạnh quản gia, khẽ nói.
“Không hiểu sao hôm nay ta lại có linh cảm bất an.”
Quản gia nhìn lên trời, chính ông cũng không thể lý giải nổi.
Bà hai cau mày, tay xoay xoay chiếc vòng bạch ngọc, lặng lẽ nhìn thêm một lát rồi sai người đóng cổng lại.
Nghe tiếng cổng đã đóng sập lại sau lưng, Mộc Liên chợt có cảm giác họ sẽ không chào đón mình quay trở về nữa. Thế nhưng trong lòng cô, lúc này chỉ có độc một ý nghĩ, phải qua được đêm nay để còn về thăm nhà.
Mộc Liên từng bước đi trong đêm. Xung quanh phủ họ Vương, bốn bề đều được bao bọc bằng rừng thông bạt ngàn, như thể gia đình họ muốn ẩn cư lánh đời cho nên mới tìm đến chốn này dựng nhà xây biệt phủ.
Ban ngày, chỉ cần đứng nhìn vào trong rừng thông không thấy lối ra đã khiến người ta choáng ngợp, lúc này là giữa giờ tý, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng trăng tròn đỏ như máu, càng khiến cho không gian nơi này tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Tiếng chuông leng keng, theo từng bước chân Mộc Liên dò dẫm trong rừng thông vắng. Cảnh vật tĩnh mịch đến mức, ngay cả tiếng thở gấp và tim đập cũng nghe thật rõ ràng.
Thở ra những luồng hơi run rẩy, Mộc Liên ngừng lắc chuông, vô thức đưa tay chạm lên bông hoa phù dung.
Lúc này trên khắp tán thông rừng, cành lá đột nhiên kêu xào xạc.
Tiếng cười lảnh lót như đang nhảy nhót khắp nơi, âm thanh ma quái vọng trong từng cành lá truyền đến, như xuyên thấu tận tim gan.
“Bộ bộ xung hỉ. Ha ha ha, là bộ bộ xung hỉ rồi.”
“Đèn lồng phượng tới rồi kìa. Thích quá đi.”
Mộc Liên giật mình đánh rơi chiếc chuông bạc xuống thảm lá. Cô cúi xuống, bàn tay run rẩy nhặt lại chiếc chuông. Đến khi nhặt được chiếc chuông lên, phía trước mặt xuất hiện một bóng trẻ con đang ngoác miệng cười, cô ngã nhoài về sau thì được một cánh tay đỡ lấy.
Còn chưa kịp định thần, cơ thể đã bị nhấc bổng lên, bông hoa phù dung, đèn lồng lẫn chuông bạc đều nằm lại trên thảm lá. Người đó một tay ôm eo cô, một tay nhanh thoăn thoắt bám lấy thân cây leo lên, chỉ chớp mắt, cô đã được cánh tay kia đưa lên tận đỉnh ngọn thông, loạng choạng nghiêng người, cô níu chặt lấy ngực áo của người vừa đưa cô lên.
Cách một lớp áo, cô cảm nhận được trái tim người đó vẫn đang đập, thế nhưng cả cơ thể hắn lạnh và cứng như một tảng đá trong hầm băng.
Tiếng cười đùa lảnh lót của đám trẻ con cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng gió vun vút chờn vờn lướt qua những ngọn thông bạt ngàn.
Dụi mắt một lần, Mộc Liên vẫn thấy mình thực sự đang đứng trên một cái chạc thông, cô sợ đến toát mồ hôi, không dám nhìn xuống dưới.
Trên đầu, vầng trăng bạc vẫn treo lơ lửng. Đứng trên đây, có cảm giác chỉ cần đưa tay, kiễng chân một chút nữa là với tới. Nhưng Mộc Liên không dám manh động, cô chỉ sợ mình buông tay ra thì cả người sẽ ngã lộn xuống dưới, chết trong tư thế rất khó coi.
Bên cạnh cô, người kia tay vẫn giữ lấy eo Mộc Liên, ngước mặt lên nhìn vầng trăng. Cô phát hoảng, nhận ra từ khoé miệng kẻ đó lồi ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Khung cảnh lãng mạn lại vô cùng quỷ dị ấy, khiến chân tay Mộc Liên cứng đờ, máu trong người đông cứng cả lại.
Vừa lúc đó, người kia quay đầu, hơi kéo người Mộc Liên đến gần sát mình, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh sáng của vầng trăng, một mùi hương quen thuộc theo đó sộc vào mũi.
Mộc Liên rụt tay về, trong khoảnh khắc đôi mắt người đang giữ eo mình chuyển sang màu đỏ như máu, cô cũng rút con dao nhỏ trong người ra, đâm một nhát vào vùng ngực trái của hắn.
Một tiếng ‘phập’ vang lên, con dao cắm sâu vào lồng ngực kẻ đó. Không nhìn thấy biểu hiện của hắn, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu nhìn, bàn tay lạnh buốt của hắn đưa lên nắm lấy tay Mộc Liên, khẽ rút ra. Máu đen cũng theo đó chảy từng giọt trên mũi dao.
Mộc Liên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Hắn không sao cả, một tiếng kêu cũng không có.
“Ta xin lỗi. Tân nương của ta.”
Hắn mấp máy một câu trầm đục rồi cúi xuống, nhe hàm răng sắc cắn phập vào cổ người con gái.
Mộc Liên thả rơi con dao nhỏ, tay níu chặt lấy áo của kẻ đang ừng ực hút lấy dòng máu nóng bên trong người mình. Hai mắt cô hoa cả lên, cảm giác được thân thể đang từ từ trở nên lạnh buốt, chỉ chốc lát hai tay đã buông thõng xuống, hơi thở đứt quãng. Hàm răng sắc vẫn ghì chặt trên cái cổ nhỏ của Mộc Liên, tham lam rút hết sạch chất lỏng đỏ thẫm bên trong.
Bài đồng dao lại vọng lên khắp không gian tĩnh lặng.
Mộc Liên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đôi mắt từ từ nhắm lại, chút hơi thở còn lại cũng theo đó mà tan biến. Thứ cuối cùng cô nhìn thấy, là ánh trăng mờ nhạt trên nền trời lộng gió.
Đã từng nghe dân gian kể câu chuyện về quỷ nhập tràng như thế này.
Có một đôi vợ chồng trẻ sống cạnh bìa rừng, hàng ngày người vợ ở nhà dệt vải, cơm nước, còn người chồng vào rừng đốn củi đem bán lấy tiền mua gạo và thức ăn. Một ngày nọ, người vợ bị bệnh mà chết đi, người chồng đau xót khôn nguôi, chàng khóc lóc vật vã bên quan tài vợ. Nửa đêm, trong không gian vọng lên một giọng nói quái dị.
“Này chàng trai, ta có thể giúp vợ ngươi sống lại, nhưng đổi lại, ngươi phải mất đi mạng sống, ngươi có bằng lòng không?”
Trong lúc mơ màng, chàng trai nghe được những lời ấy thì liền gật đầu đồng ý ngay.
Từ bên ngoài sộc vào một con linh miêu màu đen, hai mắt sáng quắc, nó leo lên bệ thờ, lại nhảy qua nhảy lại trên hai thành quan tài người vợ đang nằm.
Đột nhiên người vợ bật ngồi dậy.
Người chồng thấy vợ sống lại thì mừng quýnh, chạy đến ôm lấy vợ mình đưa ra. Trái với sự mong chờ của người chồng, vợ anh ta hai mắt trắng dã, răng nanh mọc dài chìa ra ngoài, đúng lúc người chồng ôm lấy thì liền cắn vào cổ anh ta, dứt ra một miếng thịt nhai nhồm nhoàm.
Cửa đóng sập lại, con linh miêu cũng biến mất vào màn đêm.
Bên trong, người chồng kêu gào thảm thiết. Người vợ đã hoá quỷ, dùng móng tay cào xé, dứt ruột gan người chồng mà ngồi ăn, máu me vương vãi khắp nơi, cảnh tượng vô cùng kinh dị. Ăn đến khi còn lại hai con mắt của người chồng, người vợ bất chợt tỉnh táo lạ thường. Nhận ra mình đã ăn thịt chồng, cô ta liền với lấy chiếc đèn gần đó, đổ dầu lên người rồi châm lửa đốt. Tiếng la hét thảm thiết vọng khắp bốn bề, người vợ chết cháy ngay bên vũng máu của chồng mình.
Bên ngoài vọng lên tiếng cười man dại.
“Nước đã sôi chưa thím Tân?”
Một bóng người đi vào từ ngoài, cái bóng đổ dài đến chỗ bếp lửa đang cháy. Con Chiên giật bắt cả người suýt chút nữa ngã vào nồi nước sôi ùng ục trên bếp.
Thím Tân nhà bếp cười mấy tiếng, rồi bảo con Chiên phụ mình bắc nồi nước xuống.
Hôm nay trong phủ làm lễ giải hạn, đúng giờ ngọ sẽ tiến hành.
Con Chiên cả đêm không ngủ, trong lòng lo lắng đến đau dạ dày. Mợ hai đi cả đêm không thấy về. Nó đem chuyện này hỏi thím Tân thì thím cũng chẳng biết được thêm chuyện gì, thậm chí còn kéo nó ngồi xuống kể cho nghe chuyện về quỷ nhập tràng khiến nó sợ gần chết.
Thi thoảng con Chiên lại đi ra cổng sau ngó nghiêng, trong phủ không thấy ai có động tĩnh muốn đi tìm mợ hai về. Không biết là người họ Vương cảm thấy chuyện đó quá đỗi bình thường, hay vì họ thực sự không quan tâm đến sống chết của mợ. Đã vậy còn làm lễ giải hạn ngay sau khi mợ hai đi, cứ như thể xem mợ như là vận xui rủi trong nhà nay đã loại bỏ được vậy. Suy nghĩ đó càng khiến con Chiên thêm bất an. Tuy mới chỉ ở cạnh hầu hạ mợ hai vài ngày, nhưng mợ đối với nó rất tốt, không những vậy, mợ không hề coi nó là đứa ở mà giống như một người em gái.
Nó chạy đi tìm quản gia, đem sự tình nói với ông, thế nhưng trái với mong đợi, ông quản gia vẫn chỉ bày ra bộ dạng lãnh đạm, còn nhìn nó bằng ánh mắt có chút dữ dằn.
“Chuyện của mày đấy à? Biết thân biết phận một chút, nếu không thì cuốn gói cút đi ngay.”
Con Chiên sợ tái mặt, cúi đầu không nói gì thêm. Tuy vậy, nó vẫn không ngừng lo lắng cho mợ hai. Ở trong rừng có thứ gì đáng sợ, nó cũng không biết, nhưng một thân một mình mợ đi vào đó giữa đêm, nhỡ gặp thú dữ thì có lẽ giờ này đã tan xương nát thịt mất rồi.
Tối đó, con Chiên vẫn không ngủ nổi. Nó đi vào phòng tân hôn của cậu mợ hai, sắp xếp giường ngủ, gấp đi gấp lại cái chăn thấy vẫn không vừa ý, cuối cùng nó vứt đó đi ra ngoài.
Đang đi lang thang ra sau vườn, con Chiên trông thấy người nhà họ Vương đều mặc đồ trắng, phía sau lưng áo là một chữ Sinh màu đỏ, đi tới tụ tập trong một căn nhà phía sau. Căn nhà này bình thường đều khoá kín, không ai biết bên trong có gì và để làm gì.
-----------
Hết chương 7

Address

Hòa Bình

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hỷ kể chuyện xưa posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category