28/04/2025
SUNDALAND – PHẦN 1: BÓNG TỐI DƯỚI LÒNG BIỂN
Trong hơn hai thập kỷ làm phóng viên khảo cổ học tại Đông Nam Á, tôi đã có cơ hội khảo sát nhiều vùng đất kỳ lạ – từ các đền thờ ẩn sâu trong rừng Campuchia đến những nền móng đá bí ẩn tại Indonesia. Nhưng chưa có nơi nào khiến tôi cảm thấy như đang bước chân vào vùng ranh giới giữa thực tại và huyền thoại… như Sundaland.
Hãy tưởng tượng cách đây 20.000 năm – một thời kỳ mà các lục địa trông rất khác. Mực nước biển khi ấy thấp hơn hiện tại hơn 100 mét, phơi bày một vùng đất khổng lồ trải dài từ bán đảo Mã Lai tới tận Borneo, Sumatra và Java. Vùng đất ấy, các nhà địa chất gọi là Sundaland. Theo các bản đồ địa tầng và mô hình khí hậu cổ, đây là một trong những đồng bằng lớn nhất thế giới, với sông ngòi dày đặc và khí hậu ôn hòa – một môi trường lý tưởng cho con người cổ định cư và phát triển.
Thế nhưng, điều khiến Sundaland trở nên hấp dẫn không chỉ là kích thước hay vị trí của nó. Mà là câu hỏi lớn chưa ai có thể trả lời: Có phải nơi đây từng là cái nôi của một nền văn minh tiền sử, thậm chí có thể là nền văn minh đầu tiên trên Trái Đất?
Nhiều nhà khoa học cho rằng sự biến mất của Sundaland do mực nước biển dâng cao sau Kỷ Băng hà đã góp phần tạo nên những huyền thoại toàn cầu về “Đại Hồng Thủy” – từ truyền thuyết về Manu của Ấn Độ giáo, chuyện Nuh trong kinh Koran, đến chính câu chuyện về Noah trong Kinh Thánh. Tiến sĩ Stephen Oppenheimer, một chuyên gia di truyền và nhân chủng học nổi tiếng từ Đại học Oxford, từng phát biểu rằng: “Nếu bạn muốn tìm nơi khởi đầu của văn minh nhân loại, hãy nhìn xuống dưới những vùng biển Đông Nam Á, chứ không phải Trung Đông.”
Nhưng bằng chứng vật chất đâu? Tại sao không ai tìm thấy tàn tích của thành phố hay kiến trúc cổ?
Câu trả lời nằm dưới hàng chục mét bùn và trầm tích biển. Công nghệ radar xuyên đất hiện đại mới chỉ bắt đầu chạm tới. Một vài cấu trúc dưới biển gần bờ đảo Yonaguni (Nhật Bản), hay các địa tầng bất thường quanh eo biển Sunda, đã dấy lên tranh cãi gay gắt: đó là tác phẩm của thiên nhiên… hay dấu vết của bàn tay con người?
Sự thật vẫn đang bị chôn vùi. Nhưng với mỗi khám phá mới, Sundaland ngày càng hiện ra như một nhân chứng thầm lặng – một mảnh ghép bị lãng quên trong hành trình khám phá lịch sử loài người. Và câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó: Liệu chúng ta đang đứng trên nền tảng của một nền văn minh đã bị lãng quên bởi đại dương… hay chỉ là nạn nhân của trí tưởng tượng đi quá xa?
SUNDALAND – PHẦN 2: NHỮNG GIỌT KÝ ỨC CÒN SÓT LẠI
Khi tiếp cận vùng biển quanh Borneo và Java, tôi bắt đầu nghe thấy những mẩu chuyện truyền miệng tưởng chừng vô thưởng vô phạt: nào là “đất tổ dưới đáy biển”, nào là “giấc mơ của những người chết đuối trở về từ vùng đất cũ”. Ở một làng ven biển miền nam Kalimantan, cụ già kể tôi nghe một câu chuyện: rằng tổ tiên họ từng “bỏ lại quê hương chìm dưới nước, mang theo ngôn ngữ và kỷ niệm đi khắp nơi”. Ban đầu tôi chỉ gật gù, nhưng sau đó, tôi bắt đầu thấy một điều đáng chú ý – những câu chuyện như thế xuất hiện ở khắp Đông Nam Á.
Người Chăm ở Việt Nam, người Batak ở Sumatra, người Dayak ở Borneo, và cả các dân tộc bản địa Philippines – đều có những truyền thuyết nói về một vùng đất lớn đã mất, nơi tổ tiên họ từng sinh sống trước khi bị biển cả nuốt chửng. Điều kỳ lạ là các câu chuyện này không chỉ đơn thuần là lời kể – mà có những điểm tương đồng rõ ràng về mô-típ: lũ lụt lớn, di cư bằng thuyền, và ký ức về một xã hội “trưởng thành” hơn trước khi mọi thứ sụp đổ.
Ngôn ngữ học hiện đại bắt đầu soi rọi thêm ánh sáng vào giả thuyết Sundaland là nơi phát sinh văn minh. Theo nghiên cứu của các nhà ngôn ngữ học như Wilhelm Schmidt và các chuyên gia hiện đại như Roger Blench, các ngôn ngữ Nam Á (Austroasiatic) và Nam Đảo (Austronesian) có những gốc ngữ chung đến mức khó tin – gợi ý rằng chúng có thể từng tách ra từ một ngôn ngữ cổ hơn... có thể là ngôn ngữ của cư dân Sundaland.
Nếu điều này đúng, thì Sundaland không chỉ là một lục địa cổ, mà còn là nơi khởi phát của dòng chảy văn hóa và ngôn ngữ lan khắp châu Á – từ đảo Madagascar tới tận Hawaii.
Vậy điều gì đã thực sự xảy ra khi biển dâng lên?
Liệu những ký ức tập thể đó có phải là chứng tích của một nền văn minh bị xóa sổ trong một “đại hồng thủy” thời tiền sử? Hay chỉ là ngẫu nhiên, sự trùng hợp trong trí tưởng tượng của các cộng đồng xa nhau?
Càng tìm hiểu, tôi càng không dám khẳng định điều gì. Nhưng một điều tôi tin chắc: sự biến mất của Sundaland không đơn giản là một sự kiện địa chất – mà là một bi kịch văn hóa có thể đã định hình cả lịch sử loài người.
SUNDALAND – PHẦN 3: DẤU VẾT DƯỚI ĐÁY BIỂN
Tôi đến Jakarta vào một buổi chiều mưa, mang theo trong tay những bản in radar đáy biển mà một cộng sự từ Viện Hải dương học gửi đến. Chúng không giống bất cứ hình ảnh địa chất nào tôi từng thấy trước đó: những đường nét thẳng tắp, vuông vức, đối xứng một cách kỳ lạ nằm sâu dưới lớp trầm tích biển, cách bờ phía nam đảo Java khoảng 30 hải lý. Chúng trông giống như… tàn tích nhân tạo.
Không lâu sau, tôi gặp tiến sĩ Indra Mahendra – một chuyên gia địa chất biển người Indonesia, người đã âm thầm theo đuổi việc khảo sát khu vực này trong suốt hơn 15 năm. Trong căn phòng nhỏ đầy bản đồ và mô hình trầm tích, ông chỉ tay vào những bức ảnh sonar được phóng đại:
“Anh thấy hình tam giác này chứ? Góc nhọn 52 độ. Không có quy luật địa chất tự nhiên nào tạo ra được một góc chuẩn đến thế, trừ khi có tác động từ con người.”
Theo lời ông, trong những lần khảo sát năm 2008 và 2013, nhóm nghiên cứu đã phát hiện tổng cộng hơn 30 điểm “dị thường địa hình” dưới đáy biển quanh vùng eo biển Sunda. Một số có kích thước lên tới hàng trăm mét vuông, nằm trên nền đá cổ được xác định có tuổi thọ hơn 10.000 năm. Dù kết quả chưa thể kết luận chúng là kiến trúc nhân tạo, nhưng mô hình và mật độ xuất hiện đã khiến nhiều người trong ngành “không dám công khai bình luận”.
Chúng tôi cũng thảo luận về Yonaguni Monument – cấu trúc ngầm nổi tiếng ở vùng biển Nhật Bản. Dù cách xa về địa lý, nhưng kiểu tạo hình của các "bậc thềm đá" lại có nét tương đồng đáng chú ý với vài hình ảnh từ đáy biển quanh Sundaland. Có phải chúng cùng phản ánh một kỹ thuật xây dựng cổ đại? Hay là kết quả của một nền kiến trúc biển mà nhân loại đã quên lãng?
Tuy nhiên, khi tôi liên hệ với các tổ chức quốc tế để tiếp cận thêm dữ liệu sonar và bản đồ độ sâu chi tiết, phần lớn đều từ chối trả lời. Một vài hồ sơ thậm chí được phân loại “không công khai” vì lý do an ninh hàng hải.
Càng đi sâu, tôi càng có cảm giác rằng dưới đáy đại dương kia không chỉ là trầm tích – mà là cả một phần lịch sử nhân loại đang bị ém nhẹm, hoặc... bị lãng quên một cách có chủ đích.
SUNDALAND – PHẦN 4: NHỮNG MẢNH GHÉP BỊ LÃNG QUÊN
Cuộc hành trình truy tìm Sundaland không chỉ đưa tôi xuống đáy đại dương, mà còn lật dở những trang tài liệu phủ bụi trong các thư viện học thuật và viện nghiên cứu. Tôi nhận ra một điều kỳ lạ: mặc dù Sundaland từng là một phần địa lý khổng lồ của Trái Đất, nhưng số lượng công trình nghiên cứu chuyên sâu về vùng đất này lại cực kỳ ít ỏi. Không phải vì thiếu quan tâm, mà dường như có một thứ vô hình đang khiến các nhà khoa học… không muốn chạm vào nó.
Trong một buổi gặp gỡ kín tại một hội thảo địa chất quốc tế ở Singapore, một nhà khảo cổ người Đức nói với tôi bằng giọng hạ thấp:
“Chúng tôi từng có dự án khảo sát dưới đáy vịnh Thái Lan để tìm dấu tích di cư cổ. Nhưng khi radar bắt đầu phát hiện dị thường, ngân sách đột nhiên bị cắt, dữ liệu bị thu hồi, và nhóm phải giải tán. Chúng tôi được khuyên… nên tập trung vào các khu vực ‘an toàn hơn’ như Lưỡng Hà hay Bắc Phi.”
Một lời khuyên. Một sự im lặng. Một sự "định hướng nghiên cứu". Tất cả đều cho thấy có điều gì đó chưa được phép nói ra.
Giới thuyết âm mưu thì không im lặng như vậy. Trên các diễn đàn quốc tế, từ Reddit cho tới các trang nghiên cứu độc lập, nhiều người tin rằng Sundaland có thể đang cất giấu "kiến thức cấm" – những hiểu biết vượt ngoài khả năng công nghệ của thời đại đó. Có thuyết cho rằng nền văn minh Sundaland đã từng phát triển công nghệ năng lượng sóng biển, hoặc giao thương bằng hệ thống hải hành cổ có độ chính xác đáng kinh ngạc. Một số ý kiến còn cực đoan hơn – cho rằng nơi đây là trạm dừng chân của các nền văn minh ngoài Trái Đất cổ đại, giống như những gì vẫn được gợi nhắc trong chương trình Ancient Aliens.
Dĩ nhiên, giới học thuật chính thống bác bỏ mọi luận điểm này. Nhưng điều nghịch lý là: họ cũng không cung cấp được câu trả lời rõ ràng nào.
Tôi bắt đầu tự hỏi: có thể nào Sundaland chính là “lỗ hổng trắng” trong lịch sử – nơi những dữ kiện không phù hợp với bức tranh tiến hóa hiện nay đã bị loại bỏ có chủ đích? Không phải vì không có bằng chứng, mà bởi bằng chứng đó quá nguy hiểm để trở thành sự thật.
Và nếu đúng như vậy, thì thứ bị chôn vùi dưới lớp bùn kia không chỉ là một nền văn minh – mà còn là sự thật mà cả nhân loại chưa sẵn sàng đối mặt.
SUNDALAND – PHẦN 5: TIẾNG VỌNG TỪ QUÁ KHỨ
Trong một ngôi làng ven biển ở miền Trung Việt Nam, tôi từng nghe một cụ bà kể lại câu chuyện tổ tiên họ “từ phương Nam xa xôi trôi dạt lên theo dòng biển, mang theo những hạt giống và bài hát cổ.” Thoạt nghe, đó chỉ là chuyện kể dân gian. Nhưng khi tôi ghi lại lời kể và so sánh nó với các truyền thuyết khác từ người Batak, người Visayan, và cả những người Maori ở tận New Zealand – tôi thấy một sợi chỉ đỏ vô hình đang kết nối họ. Tất cả đều nói về một điểm xuất phát phía Tây Nam, nơi đất liền từng nằm trước khi bị biển nuốt.
Giả thuyết của Tiến sĩ Oppenheimer và các học giả theo trường phái "Out of Sundaland" ngày càng được quan tâm. Họ tin rằng khi Sundaland bị nhấn chìm bởi nước biển dâng sau kỷ băng hà, cư dân tại đây đã bắt đầu một cuộc di cư vĩ đại, tỏa ra khắp châu Á – từ Trung Hoa, Đông Dương, tới tận Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Mô hình di cư này giải thích tại sao có những mẫu DNA cổ giống nhau được tìm thấy ở đảo Madagascar, bán đảo Mã Lai, và cả các đảo xa xôi như Fiji.
Không chỉ di truyền học, mà ngôn ngữ, phong tục, thậm chí là nhạc cụ truyền thống của các dân tộc Đông Nam Á và đảo Thái Bình Dương cũng có điểm tương đồng kỳ lạ. Trống đồng Đông Sơn, nhạc cụ gamelan của Java, hay những chiếc bè tre vượt đại dương của người Polynesia – phải chăng tất cả đều là tàn dư văn hóa của một nền văn minh gốc Sundaland?
Tôi quay lại Jakarta, ngồi cùng một nhà nhân học trẻ tên Ardi. Anh đưa tôi xem bản đồ mô phỏng dòng hải lưu thời tiền sử, và nói:
“Nếu anh để ý, tất cả các vùng có dấu tích văn minh cổ đều nằm đúng trên các trục hải lưu từ vùng Sundaland tỏa ra. Không phải ngẫu nhiên. Đó là bằng chứng sống động cho một ‘mẹ văn minh’ đã bị quên lãng.”
Tôi nhìn vào bản đồ, và cảm thấy rợn người. Chúng ta đang sống trên phần nổi của một ký ức bị ngắt quãng. Một mảnh ký ức lớn đến mức, chỉ cần được chắp nối đầy đủ, có thể viết lại toàn bộ lịch sử văn minh nhân loại.
Phải chăng, tiếng vọng từ Sundaland chưa bao giờ tắt – chỉ là chúng ta chưa học được cách lắng nghe?
SUNDALAND – PHẦN 6: VẾT NỨT TRONG LỊCH SỬ CHÍNH THỐNG
Lịch sử được viết bởi người chiến thắng – câu nói ấy chưa bao giờ ám ảnh tôi sâu sắc như khi tôi đối chiếu những gì ghi trong giáo trình khảo cổ học với những gì mà Sundaland đang thì thầm qua từng dòng trầm tích.
Theo hệ thống giáo dục hiện đại, nền văn minh đầu tiên của nhân loại là Sumer ở vùng Lưỡng Hà, xuất hiện khoảng 3.000 năm trước Công nguyên. Nhưng các dấu vết từ Sundaland, nếu được xác thực, sẽ đẩy mốc văn minh ấy lùi hàng nghìn năm về trước – thậm chí là đến hơn 10.000 năm. Điều này không chỉ đơn thuần là “thêm một nền văn minh cổ” vào bản đồ – nó sẽ làm sụp đổ toàn bộ cấu trúc thời gian mà lịch sử hiện nay đang dựa vào.
Tôi đã liên hệ với một số nhà khảo cổ độc lập, trong đó có giáo sư người Thái Lan – Somchai Lertwong, người từng bị gạt khỏi giới học thuật chính thống sau khi công bố một bản đồ cổ cho thấy sự tồn tại của mạng lưới sông cổ chảy qua vùng Sundaland. Ông chỉ thẳng vào bản đồ, giọng không giấu được phẫn nộ:
“Lịch sử hiện nay như một bức tranh bị cắt xén. Chúng ta chỉ giữ lại phần vừa mắt và bỏ đi tất cả những mảnh ghép không vừa khuôn mẫu.”
Tôi hiểu ông. Những gì đang nổi lên từ đáy biển – từ các công trình nghi là nhân tạo, đến sự tương đồng ngôn ngữ và di truyền học – đều không khớp với dòng chảy lịch sử chính thống mà chúng ta được học. Tệ hơn, bất cứ ai cố gắng nói lên sự thật ấy đều bị gạt ra ngoài rìa – bị gán mác là "ngụy khoa học", "hư cấu", thậm chí là "âm mưu".
Liệu có thể nào những nhà sử học hiện đại đã trở thành người canh giữ cho một “lâu đài cát” – nơi chỉ cần một con sóng sự thật từ Sundaland tràn tới là đủ để mọi thứ sụp đổ?
Càng tìm hiểu, tôi càng cảm thấy mình không chỉ đang theo đuổi một nền văn minh bị quên lãng, mà là đang truy đuổi sự thật bị bỏ rơi.
Và có lẽ, chính Sundaland – với những bí mật nằm sâu dưới đáy đại dương – đang là vết nứt đầu tiên trong tấm gương lịch sử tưởng như hoàn hảo.
SUNDALAND – PHẦN 7: THỜI ĐẠI TRƯỚC KHI CÓ LỊCH SỬ
Khi con người chưa có chữ viết, lịch sử chưa được ghi lại – liệu những gì xảy ra thời ấy có thật sự "không tồn tại", hay chỉ đơn giản là bị che khuất bởi bức màn thời gian?
Tôi quay về Bali để tìm gặp một người đặc biệt – ông là một “pemangku”, tức thầy tế giữ nghi lễ truyền thống từ nhiều đời. Trong một buổi tế trăng tròn, ông kể rằng có những “kỷ nguyên trước kỷ nguyên”, khi con người còn có thể nói chuyện với gió, điều khiển nước, và sống hòa trong nhịp điệu của đất trời. Những câu chuyện đó, nghe như thần thoại, nhưng chi tiết đến mức khiến tôi không thể chỉ coi là trí tưởng tượng dân gian.
Điều khiến tôi sững sờ hơn, là khi ông vẽ lên cát một hình xoắn ốc gồm ba lớp – hình mà tôi từng thấy trong các hang động cổ ở đảo Sulawesi, và đáng kinh ngạc hơn, nó cũng xuất hiện ở các bức tường đá của người Maya bên kia bán cầu. Một ký hiệu... toàn cầu?
Liệu có một hệ thống tư duy, biểu tượng, hay thậm chí là kiến thức siêu hình chung tồn tại trước khi các nền văn minh phân nhánh?
Nhiều nhà nghiên cứu độc lập cho rằng Sundaland không chỉ là một nền văn minh nông nghiệp sơ khai – mà có thể đã từng đạt đến một mức độ phát triển vượt xa suy đoán. Họ dẫn chứng từ những cấu trúc đá bí ẩn được xếp khéo léo với kỹ thuật mà chỉ có công cụ cơ khí hiện đại mới làm được. Họ đặt câu hỏi: Liệu nền văn minh đó có tiếp cận được dạng “khoa học trực giác” – kết hợp giữa vật lý, thiên văn và tâm linh?
Dĩ nhiên, điều này khiến giới khảo cổ chính thống lắc đầu. Nhưng liệu đó là vì thiếu bằng chứng… hay vì họ đang tìm kiếm bằng phương pháp sai?
Nếu chúng ta chỉ định nghĩa văn minh là chữ viết và đô thị, thì ta đang bỏ qua một khả năng lớn hơn: một nền văn minh có thể truyền kiến thức qua rung động, hình học thiêng, nhịp điệu và nghi thức.
Sundaland – trong im lặng – có thể từng là một “trường học cổ đại của nhân loại”, nơi con người không chỉ sống – mà sống trong sự hòa hợp toàn vũ trụ.
Một thế giới bị chôn vùi – không chỉ dưới lớp đất, mà dưới sự vô minh của chính hậu thế.
SUNDALAND – PHẦN 8: LỜI THÌ THẦM TỪ TƯƠNG LAI
Đứng trước biển Java lúc bình minh, tôi nhìn sóng bạc cuộn lên rồi rút xuống như hơi thở của một ký ức xa xôi. Hành trình lần theo dấu vết Sundaland không chỉ đưa tôi đến những bản đồ cổ, radar đáy biển hay huyền thoại dân gian – nó đưa tôi tới một câu hỏi mà bất cứ nhà khảo cổ nào, nếu thành thật, đều phải đối mặt: Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đã sai ngay từ đầu?
Nếu Sundaland từng tồn tại với một nền văn minh rực rỡ, điều đó không chỉ khiến chúng ta viết lại lịch sử, mà còn buộc chúng ta xem lại cách chúng ta hiểu chính mình.
Có lẽ tổ tiên của chúng ta không phải là những người săn bắt hái lượm hoang dã từ hang đá bước ra ánh sáng, mà là những cư dân thành thị có tri thức – bị tan rã trong thảm họa, rồi dần quên mất nguồn gốc của mình.
Trong kịch bản đó, lịch sử của loài người không phải là đường thẳng đi lên, mà là chuỗi luân hồi – trỗi dậy rồi sụp đổ. Những kim tự tháp cổ, những bản đồ thiên văn được khắc đá từ hàng chục nghìn năm trước, hay những hệ thống canh tác bậc thang bí ẩn trên núi – tất cả có thể chỉ là dư âm của các nền văn minh trước khi lịch sử bắt đầu.
Tôi rời Indonesia với một cảm giác kỳ lạ – không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu của một cách nhìn mới. Có lẽ Sundaland không cần phải được khai quật hoàn toàn để chứng minh điều gì. Chính sự tồn tại của nó như một khả thể, đã đủ để lay chuyển thế giới quan đang ngủ quên của chúng ta.
Chúng ta đã quen với việc tin vào những gì được viết trong sách – mà quên mất rằng sự thật lớn nhất đôi khi lại nằm trong những điều bị che giấu, bị bỏ quên, hoặc quá kỳ vĩ để chấp nhận.
Và nếu một ngày nào đó, một cơn động đất bất ngờ đánh bật nền đất sâu dưới đáy biển Đông – để lộ ra bậc thềm đá, bức tượng cổ, hay bảng chữ chưa từng thấy…
…thì biết đâu, chính quá khứ bị chôn vùi ấy sẽ là lời nhắc nhở cuối cùng cho một tương lai đang lặp lại cùng một sai lầm.
Sundaland chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ đang chờ chúng ta sẵn sàng lắng nghe.