Fan A Xìn Club

Fan A Xìn Club Fan A Xìn

Quạt bẩn không cần tháo khung, hay dùng nước: Làm cách này quạt sạch b**g, sáng bóng
01/10/2025

Quạt bẩn không cần tháo khung, hay dùng nước: Làm cách này quạt sạch b**g, sáng bóng

Tôi là hoa khôi làng, nhưng nhà lại n/g/h/è/o nên quá tuổi cập kê vẫn chẳng ai ngỏ lời. Còn anh từ bé đã không d/á/m ra ...
01/10/2025

Tôi là hoa khôi làng, nhưng nhà lại n/g/h/è/o nên quá tuổi cập kê vẫn chẳng ai ngỏ lời. Còn anh từ bé đã không d/á/m ra khỏi nhà vì mang gương mặt khác người. Vậy mà chúng tôi lại tr/ú/ng tiếng s/é/t á/i t/ì/n/h ngay từ lần đầu gặp nhau. Ngày lấy anh, tôi bị cả làng c/h/ê cười, gọi tôi là 'bông hoa nhài c/ắ/m bãi... trâu'. Tôi gạt đi tất cả, vẫn mỉm cười bước đến bên anh, dành tất cả sự dịu dàng để chăm sóc anh, chăm sóc tổ ấm của mình. Thế nhưng ngày con tôi chào đời cũng là ngày tôi h/ố/i h/ậ/n tột cùng, bế con trên tay mà tôi không tin nổi vào mắt mình...
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

C;hỉ vì gọi chồng là “th-ằng” giữa bữa cơm mà Hoa bị tr;ả về nơi sản xuấtĐêm ấy mưa như ai rải muối lên mái tôn. Mùi cá ...
01/10/2025

C;hỉ vì gọi chồng là “th-ằng” giữa bữa cơm mà Hoa bị tr;ả về nơi sản xuất
Đêm ấy mưa như ai rải muối lên mái tôn. Mùi cá kh:o qu;ện với m:ùi kh:ói nh;a:ng trên bàn thờ làm gian bếp sẫm lại, hơi nước từ nồi canh kh:ổ qua hầm bốc lên mờ cả gương mặt người đối diện. Tôi, Hoa, bưng tô canh đặt giữa mâm, chiếc muỗng lỡ tay gõ vào thành bát nghe “coong” một tiếng bối rối. Chồng tôi—Khánh—vừa đi làm về, áo còn mùi mồ hôi trộn dầu máy. Mẹ chồng tôi—bà Bảy Hiền—kéo ghế, đặt lưng xuống, điều chỉnh lại chiếc khăn phủ lên tấm lưng nhức mỏi. Trên tivi, chương trình nấu ăn phát lại, người đầu bếp vừa nói vừa đảo chảo, cười như gió.
Tôi múc canh cho mọi người. “Con mời má, mời anh,” tôi nói, rồi nhìn vào tô cá kho. “Th:::ằng này kho khéo thiệt, cạn vừa tới, màu đẹp quá.”
Cái tiếng “th:ằn:g” r;ơi xuống mâm cơm như một viên sỏi rơi xuống giếng c:ổ. Nước không b:ắ;n tu;ng t:oé, nhưng vòng sóng lan ra, chạm vào mắt bà. Bà đặt đũa xuống ngay lập tức, bàn tay không ru:n mà lạ:nh. “Mày gọi ai là ‘th:ằ:ng’?”
Tôi giậ;t mình, ng:ả người, chỉ tay lên tivi. “Dạ… con nói cái a;nh đầu bếp trên tivi. Ảnh kho hay.” Tôi n:g:u ng::ơ cười như đứa trẻ bị bắt q:uả t:ang bẻ vụng miếng kẹo.
Khánh hắng giọng, không nhìn tôi, tiếp tục gắp miếng cá ăn như nhai đá. Mưa đ:ập dồn trên mái. Bà Bảy không nhìn tivi, nhìn thẳng vào tôi. “Trong nhà này, đ;àn b:à không gọi chồng là ‘t:h:ằng’. Gia ph;áp là gia ph:áp. Tụi b:ây tr:ẻ c:on không nhớ thì t;:ao n:hắc. Bữa nay mà::y gọi nó là ‘th;:ằng’, mai mốt m:à:y gọi ai là ‘co:n n:ày co:n kia’, rồi cái nh;à trôi về đâu?”
Tôi cảm giác chiếc muỗng trên tay nặng gấp đôi. “Con không gọi anh Khánh là ‘t:hằ:ng’. Con k:hen đ:ầu b:ếp—”
“I-m.” Bà gạt không khí như gạt muỗi. “Ta:o ở cái tuổi nghe chữ khôn:g còn lẫ;n.” Bà liếc Khánh: “M;à:y thấy chưa. Dạ:y v:ợ không xong.”
Khánh cúi đầu, cặp mắt đỏ lại. Tôi nhìn anh như va:n v:ỉ. Nhưng anh—không biết vì tự ái, vì mệt, hay vì cái gì khác—ng:ậ:m mi:ện:g.
Bữa cơm kết thúc bằng tiếng ghế ké:o rít. Bà đứng dậy, đi vô phòng, lôi cái túi du lịch màu nâu ra, mở tủ soàn soạt. Tôi ngồi ch-t lặng, tay sờ hõ;m bàn tay còn mùi nước mắ:m. “M::ày về nhà ngoại. Khi nào b:iết các:h n:ói và bi:ết nhà là cá;i gì thì hẵ:ng về,” bà nói............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ ra ngoài để con ở nhà với bố, xem camera thấy cảnh tượng hãii.hùng với đứa trẻ
01/10/2025

Mẹ ra ngoài để con ở nhà với bố, xem camera thấy cảnh tượng hãii.hùng với đứa trẻ

Cưới con trai lại là đích tôn của dòng họ, tôi mở tiệc linh đình dài hẳn 1 tuần để chiêu đãi anh em họ hàng, bà con cả l...
01/10/2025

Cưới con trai lại là đích tôn của dòng họ, tôi mở tiệc linh đình dài hẳn 1 tuần để chiêu đãi anh em họ hàng, bà con cả làng. Nào ngờ, đến hôm làm đám cưới, hàng xóm không ai đến, khi biết nguyên nhân vợ chồng tôi sữ;;ng s;;ờ...
Từ cả tuần trước, mẹ chồng đã cho dựng rạp cưới ngay ngoài ngõ. Họ hàng trong làng đi qua đều trầm trồ:
– Con trai bà Tám lấy vợ, làm rình rang ghê!
Tôi cũng vui, nghĩ rằng mình được chào đón. Những ngày chuẩn bị, tôi cùng chồng tất bật dọn dẹp, kê bàn ghế, thuê ca sĩ, đầu bếp. Cả nhà háo hức đợi ngày chính.
Ấy vậy mà đến hôm làm tiệc, điều bất ngờ xảy ra. Từ sáng sớm, tôi ngồi trang điểm, lòng hồi hộp. Rạp cưới bày đủ mấy chục mâm, nhưng đến giờ khai tiệc, bàn ghế vẫn trống trơn. Không một ai trong làng đến.
Tôi sững sờ, nhìn chồng. Anh lúng túng chạy đi gọi điện cho bạn bè, nhưng ai cũng viện lý do bận. Cả họ hàng gần cũng vắng bóng.
Mẹ chồng mặt tái mét, chửi thề:
– Cái quái gì thế này? Cả làng đi đâu hết rồi?
Đầu bếp hối hả:
– Thức ăn nấu hết rồi, mấy chục mâm, giờ để ai ăn?
Tôi ngồi chết lặng, lớp phấn trên mặt rơi lả tả theo giọt nước mắt. Đám cưới – nơi đáng lẽ vang tiếng cười – lại im lặng đến rợn người.
Chiều hôm ấy, chúng tôi mới nghe được sự thật từ miệng một bà hàng xóm thương tình. Bà kéo tôi ra một góc, thì thầm:
– Con ạ, làng này không đến đám cưới vì mẹ chồng con 👇👇👇 Đọc tiết câu chuyện dưới bình luận

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại ...
01/10/2025

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại và thì thầm những lời khiến tôi suy sụp: "Thưa cô, lá gan đó không dành cho anh ấy." Kể từ khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ sự thật khiến tôi không tưởng tượng được...“Khi chị mở mắt, anh ấy sẽ còn sống.” Đó là câu chị tự thì thầm trước gương, như một lời nhốt chặt vào tim để không ai khác nghe thấy. Chị đã tin như thế. Tin đến bấu víu, tin đến mù quáng. Tin đến mức sáng hôm đó, khi chiếc xe cứu thương hú vang trên đường, khi bác sĩ bảo rằng có một lá gan phù hợp đang chờ, chị bước lên bàn mổ không phải vì sợ chết — mà vì sợ mất anh.
Phút giây trước khi bị an thần, chị nhớ rõ khuôn mặt anh: xương quai xanh ngần, đôi mắt vẫn còn sáng dù mệt mỏi, và một nụ cười gượng như cố níu lấy hơi thở. Họ trao nhau cái nắm tay lạnh ngắt, lời hứa không cần nói thành tiếng. Chị nghĩ mình đang cắt đi một phần thân xác để ghép cho anh, nghĩ mình sẽ tỉnh dậy với vết sẹo và niềm an ủi rằng anh đã được cứu. Không ai chuẩn bị cho chị tai họa khác — không phải cái chết, mà là sự phản bội của số phận, của y khoa, của những quy trình tưởng như chắc chắn.
Ba ngày sau, khi chị còn chưa xong cơn mơ dài vì thuốc mê, một bác sĩ trẻ tới cuối giường và kéo chị sang một góc hành lang ít người. Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt ông, cái nhìn trũng sâu khiến chị đã linh cảm điều chẳng lành. Ông cúi xuống, giọng thì thầm: “Thưa bà, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Chỉ bấy nhiêu lời thôi — ngắn, lạnh, đủ để phá tan mọi thứ. Chị không hiểu. “Ý ông là… sao ạ?” — tiếng chị mỏng như lá chỉ. Bác sĩ kéo dài câu nói bằng những từ khó nghe hơn: “Chúng tôi... đã nhầm người nhận. Bộ phận xét nghiệm ghi nhầm mã số. Lá gan đã thuộc về một bệnh nhân khác. Chúng tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi rơi như một viên đá nặng vào tim chị; mặt đất dưới chân chị như tan ra.
Cảm giác đầu tiên là một tiếng nổ trong đầu: tức tưởi, uất ức, rồi là một cơn đau vật vã không tên. Chị nhớ lại cảnh mình nằm trên bàn mổ, những mũ phẫu thuật tối màu, những đôi tay vội vã. Có bao nhiêu bước có thể sai? Bao nhiêu con người đã chạm vào số phận hai người, bao nhiêu con dấu, bao nhiêu nút bấm, giấy tờ, điện thoại? Mắt chị như phun lửa; không phải vì mất một phần gan — chị vẫn còn đó, máu vẫn chảy trong mạch — mà vì nhận ra rằng chị đã trao tặng thân mình vào một sự lừa dối thô bạo của hệ thống, một sai sót đủ lớn để cướp đi hy vọng của người chị yêu.
Đêm đó, bệnh viện bỗng hóa thành một mê cung. Chồng chị nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ống dẫn, dây móc, tiếng máy thở đều đều như nhịp tim nhân tạo. Anh mở mắt khi nghe tiếng chân chị lảo đảo, nắm lấy tay chị bằng một sức lực yếu ớt: “Chị… sao chị lại ở đây…” Chị muốn kể, muốn hét cho cả thế giới nghe: Lá gan không phải dành cho anh! Nhưng âm thanh vỡ vụn. Thay vì hét lên, chị chỉ biết ôm anh, chạm vào vết sẹo trên ngực anh mà tim mình như bị bóp nghẹt.
Ngày hôm sau, báo chí nhanh như một con thú đói. Họ ngửi thấy mùi bê bối và ào đến. Người ta gọi điện, quay phim, đặt micro vào mặt chị: “Chị có biết tại sao lá gan lại không dành cho anh chị không?” Chị không đủ bình tĩnh; mọi lời nói trở nên giả tạo. Cô phóng viên nhìn chị như nhìn một vụ tai nạn đang chờ được bóc tách. Trong mắt chị, mọi ánh đèn chớp là một lời nhắc rằng điều đau đớn nhất không phải là làm một việc cho chính mình — mà là làm điều đó cho người khác và nhận về một bí ẩn đẫm máu.
Có những đêm chị tỉnh dậy giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng rè của quạt trần. Mỗi tiếng quạt quay là một nhịp đếm cạn hy vọng. Chị tự hỏi: nếu lá gan không dành cho anh, thì dành cho ai? Ai đang sống vì thứ chị đã cho? Nghĩ tới đó, chị cảm thấy mình không còn quyền gọi là người. Người ta đã lấy đi phần thân xác kia, nhưng vẫn để lại cho chị nỗi tội lỗi không giải thích được — tội lỗi của kẻ đã “hiến” ra nhưng không cứu được.
Những cuộc điều tra bắt đầu. Ban giám đốc bệnh viện họp, các bác sĩ lên tiếng, luật sư xuất hiện. Chị trở thành nhân chứng và cũng là dấu chấm hỏi. Mọi con người liên quan đều phủ nhận trách nhiệm, thậm chí có người nhìn chị bằng ánh mắt như muốn kiểm tra xem chị có thật sự hiểu được điều mình nói không. Chị biết họ cần một cái tên để đổ lỗi, một lá bùa để bảo vệ danh tiếng. Và chị, người đã từng tự hào vì đã cho đi, giờ đây bị kéo vào một vụ lùm xùm y học mà chị không thể nắm bắt.
Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, có một người xuất hiện — không báo chí, không luật sư, chỉ là một người đàn ông đứng nép cuối hành lang, mắt anh ta lạnh như băng. Anh ta nhìn chị và nói một câu khiến máu chị đông lại: “Chị làm ơn lùi lại. Người đó không phải chồng chị.” Chị nhìn anh như thể anh vừa cắt mất trái tim chị thêm lần nữa.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Cả nước biết hết rồi: Không chỉ chồng "làm to" mà bố mẹ của chị g;á;i cũng m;á;u m;ă;t lắm cơ, thảo nào chị "gọi hết chí...
01/10/2025

Cả nước biết hết rồi: Không chỉ chồng "làm to" mà bố mẹ của chị g;á;i cũng m;á;u m;ă;t lắm cơ, thảo nào chị "gọi hết chính quyền" đến được 👇👇

Tôi nhờ việc gì chồng cũng từ chối hoặc trì hoãn mãi, nhưng người yêu cũ thì hễ gọi là anh đi ngay..Vợ chồng tôi kết hô:...
01/10/2025

Tôi nhờ việc gì chồng cũng từ chối hoặc trì hoãn mãi, nhưng người yêu cũ thì hễ gọi là anh đi ngay..
Vợ chồng tôi kết hô:n được ba năm. Chúng tôi chẳng phải thanh mai trúc mã gì, đến với nhau cũng không phải kiểu “yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Sau khi quen nhau qua một người bạn chung, chúng tôi nói chuyện thấy hợp rồi dần dần gắn bó. Tình yêu này bình dị, không ồn ào, không quá lãng mạn nhưng đủ ấm áp để tôi tin rằng mình có thể dựa vào anh cả đời.
Anh vẫn còn giữ liên lạc với người yêu cũ ; không phải kiểu hỏi han xã giao “dạo này em thế nào” mà là quan tâm thật sự, theo cách khiến tôi – người vợ hợp pháp – cảm thấy mình đang đứng ngoài mối liên kết sâu sắc nào đó giữa hai người họ.
Tối đó, tôi đang nấu ăn trong bếp thì chồng nhận được một cuộc gọi. Anh cầm điện thoại, bước vội ra ngoài. Tôi không để tâm lắm cho đến khi anh về nhà gần một tiếng sau đó, trên tay là túi thuốc thú y. Tôi hỏi anh đi đâu thì chồng trả lời rất thản nhiên: “ Mèo của Như bị nôn mấy hôm nay, cô ấy nhờ anh đưa đi khám vì không dám đi một mình ". Như chính là người yêu cũ của anh...
đọc tiếp dưới đây 👇👇👇

NSND Việt Anh thưởng nóng cho bạn gái kém 36 tuổi, Xuân Hinh hội ngộ Thanh Hương
01/10/2025

NSND Việt Anh thưởng nóng cho bạn gái kém 36 tuổi, Xuân Hinh hội ngộ Thanh Hương

Diễn viên 11 tuổi hút chục triệu view phim giờ vàng VTV là ai?
01/10/2025

Diễn viên 11 tuổi hút chục triệu view phim giờ vàng VTV là ai?

Kiều Anh - 'Hoa khôi dãy trọ' có biệt tài xuyên không, đẹp như Triệu Vy, mặt không gi.à suốt 20 năm đến đoàn phim cũng k...
01/10/2025

Kiều Anh - 'Hoa khôi dãy trọ' có biệt tài xuyên không, đẹp như Triệu Vy, mặt không gi.à suốt 20 năm đến đoàn phim cũng không thể dìm, hóa ra là nhờ chăm chỉ ăn 1 thứ không phải có tiền là mua được

Người phụ nữ g:à:o th:ét trong vô vọng khi b:ã:o càn qu:é:t hết tài sản: Tháng 8 vừa sửa chữa tháng 9 bay sạch 👇👇👇
01/10/2025

Người phụ nữ g:à:o th:ét trong vô vọng khi b:ã:o càn qu:é:t hết tài sản: Tháng 8 vừa sửa chữa tháng 9 bay sạch 👇👇👇

Address

Hóc Môn

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Fan A Xìn Club posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Fan A Xìn Club:

Share