09/08/2025
Đến nhà con trai ở được 2 ngày, con dâu đòi 5 triệu/tháng, mẹ chồng cao tay đưa một thứ khiến con dâu t-á-i m/ặ/t
Bà Hiền ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, đôi tay gầ;/y gu;/ộc nắm chặt mép ghế, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Căn nhà phố hiện đại của con trai bà, Minh, rộng rãi và sáng sủa, nhưng sao trong lòng bà lại trố;ng tr;ải đến thế. Hai ngày trước, bà từ quê lên thành phố theo lời mời của Minh, với hy vọng được sống gần con cháu, b//ù đ;/ắp những tháng năm x-a cá-ch. Nhưng chỉ sau hai ngày, mọi thứ đã thay đổi.
Bà Hiền rời quê trong tâm trạng háo hức. Đã hơn mười năm kể từ khi Minh rời làng lên thành phố lập nghiệp. Từ một chàng trai ngh-è-o kh;/ó, Minh giờ đã thành công, có nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn. Khi Minh gọi điện, giọng ấm áp, mời bà lên ở cùng, bà đã không gi-ấu n-ổi niềm vui. Bà gói ghém ít quần áo, một ít quà quê – dưa muối, gạo nếp, và mấy con cá khô – rồi lên xe khách, lòng ngập tràn hy vọng.
Đến nơi, Minh ra tận bến xe đón mẹ. Anh ôm bà thật chặt, nụ cười rạng rỡ. “Mẹ lên ở với con, con mừng lắm. Nhà mình giờ có mẹ, sẽ ấm cúng hơn.” Bà Hiền cười, mắt ca;y ca;y. Đêm đó, bà nấu một bữa cơm qu-ê đơ;n gi;ản: canh rau muống, cá kho tộ, và dưa muối. Cháu nội – bé Bin năm tuổi – thích thú gắp lia lịa, khen món ăn của bà ngon hơn mẹ nấu. Linh, con dâu bà, chỉ mỉm cười nhạt, không nói gì.
Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm, để lại bà Hiền và Linh ở nhà cùng bé Bin. Bà Hiền dậy sớm, quét dọn sân, tưới cây, rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Bà muốn làm một bữa thật ngon để con dâu và cháu nội vui. Nhưng khi Linh bước xuống bếp, cô nhìn những món ăn trên bàn – cháo gà thơm lừng, bánh cuốn bà tỉ mỉ làm – và chỉ nói một câu: “Mẹ không cần làm mấy món này đâu. Nhà con ăn sáng ngoài tiệm quen rồi.”
Bà Hiền hơi kh/ự;/ng lại, nhưng vẫn cười: “Ừ, mẹ chỉ muốn nấu chút gì đó cho cả nhà thôi.” Linh gật đầu, rồi quay đi, không nói thêm. Cả ngày hôm đó, Linh giữ khoảng cách, chỉ nói vài câu x;/ã g/ia/o. Bà Hiền cảm nhận được sự lạ;nh lù;ng, nhưng bà tự nhủ có lẽ con dâu bận rộn, chưa quen có mẹ chồng trong nhà.
Đến tối, khi Minh chưa về, Linh gọi bà Hiền ra phòng khách. Cô ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nghiêm nghị, tay khoanh lại. “Mẹ, con muốn nói thẳng để tránh hiể-u lầ-m sau này. Mẹ lên ở đây, nhà con nhỏ, chi phí sinh hoạt ở thành phố lại cao. Nếu mẹ ở lâu dài, con nghĩ mỗi tháng mẹ nên góp 5 triệu để lo ăn uống, điện nước. Như vậy sẽ cô-ng bằ-ng hơn.”
Bà Hiền s/ữ;/ng người. Năm triệu – số tiền không nhỏ với một người già như bà, sống cả đời bằng đồng lương hưu í;t ỏ;;i và tiền bán nông sản ở quê. Bà nhìn Linh, c;/ố tìm trong mắt con dâu một chút ấm áp, nhưng chỉ thấy sự lạ;nh lù;ng. “Linh, mẹ… mẹ không có nhiều tiền như vậy. Mẹ lên đây là vì Minh nói muốn mẹ ở cùng, để mẹ chăm cháu, giúp con.”
Linh nh/í;/u m/à/y. “Chăm cháu thì nhà con đã có người giúp việc. Mẹ ở đây, con chỉ muốn mọi thứ rõ ràng. Nếu mẹ không góp được, thì… ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇👇