01/10/2025
Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại và thì thầm những lời khiến tôi suy sụp: "Thưa cô, lá gan đó không dành cho anh ấy." Kể từ khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ sự thật khiến tôi không tưởng tượng được...“Khi chị mở mắt, anh ấy sẽ còn sống.” Đó là câu chị tự thì thầm trước gương, như một lời nhốt chặt vào tim để không ai khác nghe thấy. Chị đã tin như thế. Tin đến bấu víu, tin đến mù quáng. Tin đến mức sáng hôm đó, khi chiếc xe cứu thương hú vang trên đường, khi bác sĩ bảo rằng có một lá gan phù hợp đang chờ, chị bước lên bàn mổ không phải vì sợ chết — mà vì sợ mất anh.
Phút giây trước khi bị an thần, chị nhớ rõ khuôn mặt anh: xương quai xanh ngần, đôi mắt vẫn còn sáng dù mệt mỏi, và một nụ cười gượng như cố níu lấy hơi thở. Họ trao nhau cái nắm tay lạnh ngắt, lời hứa không cần nói thành tiếng. Chị nghĩ mình đang cắt đi một phần thân xác để ghép cho anh, nghĩ mình sẽ tỉnh dậy với vết sẹo và niềm an ủi rằng anh đã được cứu. Không ai chuẩn bị cho chị tai họa khác — không phải cái chết, mà là sự phản bội của số phận, của y khoa, của những quy trình tưởng như chắc chắn.
Ba ngày sau, khi chị còn chưa xong cơn mơ dài vì thuốc mê, một bác sĩ trẻ tới cuối giường và kéo chị sang một góc hành lang ít người. Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt ông, cái nhìn trũng sâu khiến chị đã linh cảm điều chẳng lành. Ông cúi xuống, giọng thì thầm: “Thưa bà, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Chỉ bấy nhiêu lời thôi — ngắn, lạnh, đủ để phá tan mọi thứ. Chị không hiểu. “Ý ông là… sao ạ?” — tiếng chị mỏng như lá chỉ. Bác sĩ kéo dài câu nói bằng những từ khó nghe hơn: “Chúng tôi... đã nhầm người nhận. Bộ phận xét nghiệm ghi nhầm mã số. Lá gan đã thuộc về một bệnh nhân khác. Chúng tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi rơi như một viên đá nặng vào tim chị; mặt đất dưới chân chị như tan ra.
Cảm giác đầu tiên là một tiếng nổ trong đầu: tức tưởi, uất ức, rồi là một cơn đau vật vã không tên. Chị nhớ lại cảnh mình nằm trên bàn mổ, những mũ phẫu thuật tối màu, những đôi tay vội vã. Có bao nhiêu bước có thể sai? Bao nhiêu con người đã chạm vào số phận hai người, bao nhiêu con dấu, bao nhiêu nút bấm, giấy tờ, điện thoại? Mắt chị như phun lửa; không phải vì mất một phần gan — chị vẫn còn đó, máu vẫn chảy trong mạch — mà vì nhận ra rằng chị đã trao tặng thân mình vào một sự lừa dối thô bạo của hệ thống, một sai sót đủ lớn để cướp đi hy vọng của người chị yêu.
Đêm đó, bệnh viện bỗng hóa thành một mê cung. Chồng chị nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ống dẫn, dây móc, tiếng máy thở đều đều như nhịp tim nhân tạo. Anh mở mắt khi nghe tiếng chân chị lảo đảo, nắm lấy tay chị bằng một sức lực yếu ớt: “Chị… sao chị lại ở đây…” Chị muốn kể, muốn hét cho cả thế giới nghe: Lá gan không phải dành cho anh! Nhưng âm thanh vỡ vụn. Thay vì hét lên, chị chỉ biết ôm anh, chạm vào vết sẹo trên ngực anh mà tim mình như bị bóp nghẹt.
Ngày hôm sau, báo chí nhanh như một con thú đói. Họ ngửi thấy mùi bê bối và ào đến. Người ta gọi điện, quay phim, đặt micro vào mặt chị: “Chị có biết tại sao lá gan lại không dành cho anh chị không?” Chị không đủ bình tĩnh; mọi lời nói trở nên giả tạo. Cô phóng viên nhìn chị như nhìn một vụ tai nạn đang chờ được bóc tách. Trong mắt chị, mọi ánh đèn chớp là một lời nhắc rằng điều đau đớn nhất không phải là làm một việc cho chính mình — mà là làm điều đó cho người khác và nhận về một bí ẩn đẫm máu.
Có những đêm chị tỉnh dậy giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng rè của quạt trần. Mỗi tiếng quạt quay là một nhịp đếm cạn hy vọng. Chị tự hỏi: nếu lá gan không dành cho anh, thì dành cho ai? Ai đang sống vì thứ chị đã cho? Nghĩ tới đó, chị cảm thấy mình không còn quyền gọi là người. Người ta đã lấy đi phần thân xác kia, nhưng vẫn để lại cho chị nỗi tội lỗi không giải thích được — tội lỗi của kẻ đã “hiến” ra nhưng không cứu được.
Những cuộc điều tra bắt đầu. Ban giám đốc bệnh viện họp, các bác sĩ lên tiếng, luật sư xuất hiện. Chị trở thành nhân chứng và cũng là dấu chấm hỏi. Mọi con người liên quan đều phủ nhận trách nhiệm, thậm chí có người nhìn chị bằng ánh mắt như muốn kiểm tra xem chị có thật sự hiểu được điều mình nói không. Chị biết họ cần một cái tên để đổ lỗi, một lá bùa để bảo vệ danh tiếng. Và chị, người đã từng tự hào vì đã cho đi, giờ đây bị kéo vào một vụ lùm xùm y học mà chị không thể nắm bắt.
Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, có một người xuất hiện — không báo chí, không luật sư, chỉ là một người đàn ông đứng nép cuối hành lang, mắt anh ta lạnh như băng. Anh ta nhìn chị và nói một câu khiến máu chị đông lại: “Chị làm ơn lùi lại. Người đó không phải chồng chị.” Chị nhìn anh như thể anh vừa cắt mất trái tim chị thêm lần nữa.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇