19/09/2025
Vì muốn tìm người chăm sóc bố chồng thật tận tâm, tôi đã lặn lội về quê, tìm cho bằng được chị Thoa – người giúp việc chân chất, hiền lành mà gia đình tôi từng quý mến. Tưởng đâu đưa chị lên thành phố là yên tâm trăm bề…
Thế nhưng, đêm đó, mọi thứ bắt đầu đổi khác.
Tôi thức giấc giữa đêm vì khát nước, tiện thể đi v;ệ s;inh. Nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ gần 12h khuya. Khi trở về phòng, ngang qua phòng chị Thoa, tôi bất ngờ thấy đèn trong phòng vẫn sáng. Một sự bất thường khiến tôi kh;ựng l;ại.
Giữa không gian im ắng đến lạnh người, tôi bỗng nghe thấy những âm thanh cót k/ét k/éo dài – như tiếng giường c/ọt k/ẹt – cùng những lời th;ì th;ầm nhỏ đến nỗi người ta phải ghé sát mới nghe được… nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch, từng tiếng như vang vọng lên rõ mồn một.
Tim tôi đập dồn dập. Một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên. Tôi đứng ch//ết l;ặng vài giây, rồi lấy hết can đảm, run run đặt tay lên nắm cửa. Bàn tay l;ạnh t;oát. Tôi đẩy cửa bước vào…
Và những gì tôi nhìn thấy trong khoảnh khắc đó… khiến tôi không thể nào quên được…Tôi tên là Trâm, 35 tuổi, sống và làm việc ở TP.HCM. Gia đình tôi thuộc dạng khá giả, nhà có hai tầng trong khu dân cư yên tĩnh quận 7. Tôi là trưởng nhóm nhân sự tại một công ty dược, còn chồng tôi – anh Phong – là kỹ sư xây dựng. Cuộc sống của chúng tôi ổn định, có một bé trai 9 tuổi tên là Tít, ngoan và lanh lợi.
Mọi thứ vẫn yên bình cho đến khi bố chồng tôi – ông Nguyễn Văn Đẩu, 68 tuổi – bị ngã cầu thang khi ở quê Nam Định, phải đưa vào viện cấp cứu. Sau gần một tháng điều trị, ông hồi phục nhưng để lại di chứng đi lại khó khăn, cần người chăm sóc thường xuyên. Cả tôi và chồng đều đi làm, không thể túc trực ở nhà cả ngày. Thuê người giúp việc là điều không thể tránh khỏi.
Chúng tôi từng thuê người qua trung tâm, nhưng chỉ được vài tuần là họ viện cớ nghỉ, có người làm được việc nhưng thái độ thiếu tôn trọng ông cụ. Sau vài lần thất vọng, tôi quyết định tự mình về quê ngoại ở Thanh Hóa để tìm người quen biết, có thể tin tưởng.
Ở đó, tôi được giới thiệu gặp chị Thoa – một người phụ nữ tầm 50 tuổi, góa chồng, con cái đã đi làm xa. Chị hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ, từng chăm mẹ già của mình suốt 5 năm cuối đời. Khi tôi ngỏ ý mời chị lên Sài Gòn làm giúp việc, chị ngập ngừng mấy hôm rồi mới nhận lời.
Ngay từ ngày đầu tiên, chị Thoa khiến tôi yên tâm phần nào. Chị chu đáo, không phàn nàn, không lười biếng. Sáng dậy sớm nấu cháo cho bố tôi, trưa tranh thủ giặt giũ, tối dọn dẹp rồi tắm rửa cho ông. Ông Đẩu – vốn là người kỹ tính và ít khi hài lòng – cũng tỏ ra quý mến chị.
Thậm chí có hôm tôi còn nghe ông nói: “Thoa nó tốt, biết điều, không như mấy đứa giúp việc trước.”
Tôi cười, cảm thấy may mắn.
Thế nhưng, chẳng lâu sau, mọi chuyện bắt đầu có chút… lệch nhịp.
Trước tiên là việc bố tôi trở nên im lặng hơn hẳn. Những câu chuyện phiếm hàng ngày với tôi hay cháu nội giảm hẳn. Ông hay ngồi lặng trên ghế, mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi hỏi, ông chỉ ậm ừ: “Không sao, bố mệt thôi.”
Tôi để ý chị Thoa cũng khác trước. Chị hay lảng tránh ánh mắt tôi, không còn kể chuyện quê như trước, đôi lúc vừa làm việc vừa nói gì đó rất nhỏ, như đang tự lẩm bẩm.
Chồng tôi thì chẳng để tâm. Anh bảo có khi chị mệt hoặc chưa quen nếp sống thành phố.
Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào một đêm thứ Bảy.
Hôm đó, tôi tỉnh dậy lúc gần 12 giờ đêm để đi vệ sinh. Khi bước qua hành lang tầng trệt, tôi nhận thấy phòng chị Thoa vẫn còn sáng đèn. Bình thường chị ngủ sớm lắm, thường trước 10 giờ đã tắt đèn.
Tôi bước chậm lại, và… nghe thấy tiếng giường c;ót k;ét, nhè nhẹ, xen lẫn vài tiếng thì thầm rất khẽ.
Tôi hoang mang, nghĩ trong đầu đủ thứ kịch bản: có phải chị gọi điện thoại? Hay có người vào phòng? Hay chị đang làm gì đó m;ờ á;m?
Tim tôi đập mạnh, tôi do dự một lúc rồi gõ cửa nhẹ.
Không có tiếng trả lời.
Tôi gõ mạnh hơn, rồi mở cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi… đ/ứng h/ình..Quý độc giả đọc tiếp tại đây