Tớ sống - Tobias Flames

Tớ sống - Tobias Flames nơi một đứa nhóc ghi lại những gì mà nó muốn, mong muốn những người khác cũng cảm thấy như vậy.

Để mà nói thì mấy tập đầu của King Ohger làm mình khá khó chịu khi phim muốn làm nhiều thứ nhưng lại làm chứa tới do thờ...
04/02/2025

Để mà nói thì mấy tập đầu của King Ohger làm mình khá khó chịu khi phim muốn làm nhiều thứ nhưng lại làm chứa tới do thời lượng của series ngắn.

Nhưng dần về cuối thì những bất ngờ của phim được gài gắm đã nở rộ và làm nên một mùa Sentai tuyệt vời.
Các nhân vật được chia đất diễn rất tốt và ai cũng có chiều sâu, đặc biệt là phía phụ tá.
Phản diện thì năng lực bá quá nhưng ngược lại tính cách thì trẻ con nên khá cân bằng.

Robo đẹp, xây dựng các vương quốc hay, suit đẹp.
Với tớ thì không phải hay nhất nma là sentai phải xem.

Lớn rồi còn xem siêu nhân.Siêu nhân bây giờ:
04/02/2025

Lớn rồi còn xem siêu nhân.
Siêu nhân bây giờ:

đêm nay cô ấy hát lạ quátôi nghe rõ từng âm thanhtừng nhịp, từng chữ, từng câunghe nó cứa vào da, thì thầm mà mạnh mẽtrí...
30/01/2025

đêm nay cô ấy hát lạ quá
tôi nghe rõ từng âm thanh
từng nhịp, từng chữ, từng câu
nghe nó cứa vào da,
thì thầm mà mạnh mẽ
trí não tôi nặng nề
nhưng thật may cô ấy ở đây
cùng tiếng đàn và tiếng hét
để tôi ẩn đi tiếng của tôi
hoặc lặng lẽ hoà vào
nếu có thể tôi sẽ chết
nếu có thể xin hãy rời đi
bóng đen ở trên đầu giường
mớ rác ở dưới chân tôi
treo ngược tôi lên trần
rồi dìm tôi xuống nước

ba tôi đang ngủ
và anh cũng thế
liệu mai họ sẽ tìm tôi
khi tôi chẳng ở chốn này
liệu tôi sẽ ổn hơn
sau khi tôi gặp bà
liệu bà sẽ cười
hay chửi tôi ngang như cua
như bà vẫn thường nói
mỗi khi tôi hư

cháu xin lỗi
nếu cháu yếu lòng
cháu xin lỗi
nếu cháu trẻ con

một ai đó thôi
chỉ tôi phải làm gì
một bản thể của tôi ơi
chỉ tôi phải làm gì
tôi ơi
chỉ tôi phải làm gì
làm ơn

1/4/2022: Khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong cuộc đời mình cho đến thời điểm hiện tại. Tưởng chừng như chẳng có lối thoát nào, nhưng tớ cũng vượt qua được hết rồi đó.

Năm mới đến rồi.Khi Tết Dương đến, tớ hay nghĩ về công việc, những dự định cho năm mới.Còn đối với Tết Âm, tớ hay hướng ...
28/01/2025

Năm mới đến rồi.
Khi Tết Dương đến, tớ hay nghĩ về công việc, những dự định cho năm mới.
Còn đối với Tết Âm, tớ hay hướng ước muốn của mình về người thân hơn.

Mong họ có thật nhiều sức khỏe để được ngắm nhìn chúng ta lớn.
Mong chẳng có đợt bão nào quá lớn, hạn hán nào quá dài, đợt lũ nào quá lâu.
Mong chúng mình đủ dũng khí để viết tiếp những điều chúng mình mơ.

Mong chúng mình sẽ được yêu thương, được nâng niu và vỗ về.
Mong chúng mình sẽ có ai đó để yêu thương, hết mình, hết lòng, dành trọn trái tim mình cho họ.

Mong rằng anh vẫn ở đó, ta sẽ là gì của nhau.
Cùng đón bình minh khi gió còn lạnh.
Cùng đón hoàng hôn khi môi còn ấm.
Cùng đón pháo hoa với hạnh phúc của loài người.

Các cậu còn nhớ lối lên phòng học cũ chứ?Bẵng đi mấy năm, cái cảm giác leo lên lại cái phòng học cũ ấy thật kỳ lạ.Suốt c...
25/01/2025

Các cậu còn nhớ lối lên phòng học cũ chứ?

Bẵng đi mấy năm, cái cảm giác leo lên lại cái phòng học cũ ấy thật kỳ lạ.
Suốt cả một năm, chúng mình cứ tự giác bước tới căn phòng đó.
Suốt cả một năm chúng mình quen với những góc nắng ấy, hành lang ấy.
Nhìn sang phải là lớp Hóa, bên trái là mấy cái sân bóng mà tớ luôn ngóng trong người mình thích đang hết mình vì đam mê của họ.
Những sáng xuống máy bán hàng tự động để chọn bữa sáng.
Những trưa inh ỏi mình cùng Uyên và Đức ở lại phòng học vì chúng mình không muốn chen chúc với bọn trẻ ở dưới kia.
Và những chiều hoàng hôn hắt vào bức tường cuối lớp.
10
11
12

Mỗi năm một phòng, mỗi năm một hành trình khác nhau.
Nhưng giờ tớ chẳng nhớ mấy lớp bên cạnh khi xưa, lạ lẫm với từng bậc cầu thang tiến đến nơi mà mình từng dành cả một thời thiếu niên ở đó.

Nhưng tớ chắc chắn rằng, có những câu chuyện trước sân nhà đa năng.
Có sự ngại ngùng ở sân bóng.
Có sự chờ đợi ở cổng trường.
Có tiếng khóc trên từng trang giấy.
Có bầu trời và ánh nắng ở Chuyên Hạ Long nuôi nấng bọn nhỏ từng ngày.

Chúng được lớn trong bầu trời rộng mở, từ những bậc thang mà ngày ngày chúng leo.
Mai này những bậc thang ấy sẽ bị lũ trẻ lãng quên, nhưng chúng vẫn sẽ lại đưa thế hệ sau tới những kỷ niệm.

Nhanh thật, thế mà cũng 3 năm ở đây rồi. Mới ngày nào tớ còn mắc kẹt với Toán, Lý, Hóa đại học.Giờ tớ được học thật nhiề...
22/12/2024

Nhanh thật, thế mà cũng 3 năm ở đây rồi. Mới ngày nào tớ còn mắc kẹt với Toán, Lý, Hóa đại học.
Giờ tớ được học thật nhiều về ngôn ngữ, về cách để tớ có thể làm ra một thứ mà tuổi thơ tớ coi như là người bạn thân nhất - sách.
Bẵng đi một thời gian, tớ đã quên nó.
Và nhờ AJC, tớ nhớ lại rằng nó quan trọng thế nào.
Hằng ngày lăn lộn trên tấm đệm với mấy cuốn sách khoa học, hằng giờ ôm nhà vệ sinh với quyển tiểu thuyết, mỗi buổi tối lại dí mắt đọc hết đống Doraemon, mỗi dịp ba về nhà lại muốn được đi hiệu sách, để ngửi mùi sách và đón bạn mới về nhà.
Tiền học bổng thủ khoa cũng chỉ để mua sách trước khi cống về cho ba.
Tớ nhớ lại cách trân quý từng con chữ mà tớ từng đọc, chúng đã ngấm vào tấm thân này từ bao giờ.
Tớ từng tự mình viết truyện tranh dù nó chỉ là người que, tớ từng viết bài văn về ba hồi lớp 7 và được 8,5 điểm, tớ từng quá yêu “Lặng lẽ Sa Pa” mà đi thi Cấp 3 viết gần hết 3 tờ giấy.

Thế rồi bây giờ, tớ mủn lòng trước gì mình tạo, rưng rưng trước những khúc ca mình viết về một chàng trai cũng chính từ 3 năm trước đó.
Hắn là người truyền cảm hứng cho mình viết nhiều hơn, vì những bài thơ của hắn đã từng là thứ khiến mình trằn trọc một thời gian.

Và tớ sẽ thật vui, nếu ai đó đọc đến tận những dòng này.

Hôm qua ở nhà chúng mình lại có giải chạy. Đi đâu tớ cũng thấy mọi người khen.Rằng cảnh sắc nơi này quá đẹp làm mọi ngườ...
18/11/2024

Hôm qua ở nhà chúng mình lại có giải chạy.
Đi đâu tớ cũng thấy mọi người khen.
Rằng cảnh sắc nơi này quá đẹp làm mọi người phân tâm,
rằng đường xá quá tốt
và đây là một trong những nơi tuyệt vời nhất đễ diễn ra các giải chạy.

Giữa tiết se lạnh của một ngày thu dù nhẽ ra đã vào đông, tớ dành trọn buổi sáng ngoài biển.

Tớ thấy những con người từ muôn phương ấy, nán lại.
Cậu nhỏ ấy mải nghịch với biển, người mẹ ấy mải ngắm người con.
Và người cha thì mải tận hưởng hạnh phúc của gia đình mình.
Cho tới nghĩ đã trễ và anh ấy cất lên "Thôi, về còn trả phòng".

Khoảnh khắc tuyệt diệu này sẽ khắc ghi trong trí não của trẻ thơ.
Rằng trong tương lai nó sẽ nhớ lại ngày này.
Rằng có nắng chói chang trên đầu.
Có bầu trời rộng mở đón ánh mắt.
Có sóng biển lấp lánh cả một vùng.
Rằng đôi chân chưa vững vùi vào cát, đôi tay chưa chắc hòa vào làn nước mát.
Rằng có núi non xung quanh, còn gió nghịch làn tóc.
Rằng có mẹ dẫn đi và ba bồng bế.

Rằng có một thằng nhóc đứng dưới những bóng dừa, lặng ngắm cảnh cả nhà còn muốn hạnh phúc thêm một chút.

Họ nói mùa thu Hà Nội đẹp,vậy con sẽ dắt họ về quê ta. Những cơn gió mùa lượn cùng gió biểnTa ngại xuống nước nhưng chẳn...
16/10/2024

Họ nói mùa thu Hà Nội đẹp,
vậy con sẽ dắt họ về quê ta.

Những cơn gió mùa lượn cùng gió biển
Ta ngại xuống nước nhưng chẳng ngại ngồi trên bãi
Ánh nắng nhè nhẹ của bầu trời dịu dàng khi hạ xuống đây
Và ta chẳng ngại cởi bỏ những lớp áo quần để hòa vào sức sống của nơi này

Ta sẽ đi bộ thật lâu và chẳng thấy mệt
Và hoàng hôn đã đến từ lúc nào không hay
Hòn lửa cam ửng nhẹ nhàng chào ngày cũ
Và chúng con ôm nhau giữa những hào quang len lỏi, lấp lánh ở đằng xa

Khi trời nhá nhem, chúng con vội ăn chiếc bánh tráng nướng của một xe kéo đi qua, bát cháo quẩy ở góc chợ náo nhiệt
Hoặc ổ bánh ở một quầy hàng nào đó, lặng nhìn con đường chẳng mấy bóng ai

Con sẽ ngủ thật say khi màn đêm ôm lấy con, cùng những nàng gió nhẹ đến ru con

Và sớm mai thức dậy, nắng nhảy múa trên giường con
Những nhành cây rung rinh trước hiên, và đàn chó, đàn mèo nằm ườn trước sân
Con lại khoác trên mình chiếc áo, cùng cây, cùng gió, cùng nắng, cùng bầu trời xanh mơn mởn tiếp tục cuộc sống của con.

30/9/2022: Mùa thu đầu tiên trong cuộc đời tớ, mà tớ không được ở Hạ Long.

Ngày bé trung thu của các cậu như nào?Chẳng biết từ bao giờ chúng mình nhận thức được về ngày này, và dù có được dạy bao...
17/09/2024

Ngày bé trung thu của các cậu như nào?

Chẳng biết từ bao giờ chúng mình nhận thức được về ngày này, và dù có được dạy bao nhiêu lần về nguồn gốc và ý nghĩa của nó, có lẽ ta sẽ chẳng thể nào nhớ được. Chỉ biết rằng đến tầm này hằng năm, những rạp bán bánh mở đầy trên đường; những anh, những chú trông kì lạ dưới bộ đồ múa lân; những quầy đồ chơi sặc sỡ mà bạn muốn ôm hết về nhà - lấp lánh mọi con phố.

Và chúng mình biết chắc, chúng mình được chơi, từ nhà đến trường. Chúng mình được ùa vào những mâm cỗ nào kẹo, nào bánh, chê những món không ăn được để rồi tráo với đứa ngồi bên; chiếc bảng nhàm chán hằng ngày giờ là tấm bản đồ toàn nét vẽ nguệch ngoạc trộn lẫn với nét chữ của người lớn, những chiếc bàn quây lại thành chữ U để mình ngồi cạnh nhau, mày đi ra để “người bạn tao quý” ngồi cạnh tao
Và rồi ta trở về nhà háo hức cho buổi tối hôm ấy, vội vàng bát cơm vì nếu không sẽ bị ăn mắng, rồi ba nói “Ăn xong 8h cùng chị Khánh với mấy đứa khác lên phường ăn cỗ nhé”. Rồi chúng mình tụ tập, đứa đeo mặt nạ, đứa cầm gậy, ngõ xóm cũng chỉ là chiến trường của những chiến binh mới lớn, và từ đâu có cả những công chúa, nàng tiên, đất gạch nơi đây đơn thuần là cỏ cây của thế giới thần tiên mà đám trẻ chúng mình tạm sống ở đó.
Và ta đến cung điện nguy ngoa với những mâm cô vĩ đại hơn ta gấp nhiều lần, mắt liếc xem bảo vật nào là của mình rồi nhanh tay với lấy, trêu trọc đứa bên cạnh lêu lêu và mãi mới ngồi xuống khi một vị đại phu nào đó tóc trắng bắt chúng ta ngồi vì nếu không sẽ lấy lại hết sơn hào hải vị.

“Có ai muốn lên trình diễn không”, lũ chiến binh bên dưới lặng im và mồm thì ngừng đớp, chẳng đứa nào đủ tự tin hoặc có tài năng để bước lên cả. Thế là những danh ca được chương trình gài sẵn, lên làm phần việc của mình. Trong khi lũ binh lính ở dưới chỉ lăm le nhét hết tất cả những gì tuyệt vời nhất vào mồm.
Tới lúc hết đống phần thưởng ấy (hoặc đã nhét chật đầy hai túi quần), chúng lại nhảy về mảnh đất thần ngoài sân, chơi đùa với trí tưởng tượng của mình. Dưới ánh trăng vàng, chúng làm trẻ con và d**g nhau về nhà tới khi mệt nhoài, hoặc đơn giản hơn, mai chúng lại trở về thực tại.

Và tới khi lớn, chúng chẳng đếm đến trung thu nữa, chỉ biết ngắm chính mình ngày xưa, tung tăng dưới ánh trăng vàng, đường xá tấp nập, vui như bầy thỏ mùa xuân. Và những chiếc đèn lồng, như đan từ những giấc mơ, lung linh khắp chốn.

nhà vẫn là nhàvẫn là nơi bọn con nhớvẫn là nơi bọn con thươngdù bão có tới, giông có quadù mưa trắng trời, gió cuốn cátd...
10/09/2024

nhà vẫn là nhà
vẫn là nơi bọn con nhớ
vẫn là nơi bọn con thương

dù bão có tới, giông có qua
dù mưa trắng trời, gió cuốn cát
dù sóng có ầm ầm, lũ có thét
dù những thứ mà mọi người gây dựng,
tan nát

bọn con sợ hãi trong phòng trọ chật chội
chờ đợi những tiếng chuông

bọn con thương người xứ mình
những nhà bè, những con tàu
chú cá heo khổng lồ và tòa nhà đen kịt
những quán bia leng keng
những vườn hoa, rặng cây mà bao người cùng vun đắp
những tấm kính chẳng phải tường, vì người xứ mình muốn ngắm trọn quê hương
những tấm tôn che chở biết bao nhiêu cuộc đời

chẳng điện, chẳng sóng, tất cả như Cô Tô nhiều năm về trước
nhưng trong đêm tối ấy, người xứ mình cùng chung tay thắp sáng

rồi mai bọn con lại trở về
lại thấy bãi cát mà bao người chở về
lại thấy ngàn hoa đua sắc mà bao người chăm
lại thấy những tòa nhà mới mà bao người xây
hàng quán tấp nập người vui, cả người xứ mình và người muôn phương
những con thuyền nối đuôi ngoài bến
lại thấy nhà mà gia đình vun vén, đồi cây phía sau, chú chó trước hiên

nhà vẫn là nhà vậy thôi,
với tình yêu vô bờ bến của người xứ mình
hỏng lại sửa, vậy thôi
vỡ lại xây, mất lại kiếm

rồi nắng sẽ lại vàng trên ô cửa
sóng lại hiền hòa nuôi nấng ta
những rừng cây thẳng đứng chào bọn con
gió chơi đùa cùng lũ trẻ
và không khí chỉ trực chờ tràn vào phổi

tất cả còn sống và đây là nhà

cho những đứa trẻ có trải nghiệm tuyệt vời ở kí túc xá:"chẳng biết sao nhưng em cao hơn,phải chăng do gì đó trong làn nư...
14/07/2024

cho những đứa trẻ có trải nghiệm tuyệt vời ở kí túc xá:

"chẳng biết sao nhưng em cao hơn,
phải chăng do gì đó trong làn nước"

và bọn trẻ rời nhà rồi
để về ngôi nhà khác
nắng hạ giữa cô đơn
vãn dần những tiếng cười

nước mắt của chia tay
của tiếc nuối và sợ sệt
và giờ chúng tiến đến
tương lai kẻ ghét người mê
nơi hà nội chật khiếp
đắp mộ giấc mơ trưa

còn đâu tiếng than nóng,
tiếng nhớ nhà, ghét thầy cô
tiếng quát tháo đêm không cho ngủ
tiếng ầm ầm vọng từ trên
hoặc tiếng đàn của những nghệ sĩ
lấy lòng đám bán hoa

còn đâu sân trường nắng bỏng
nhợt nhạt bữa cơm trưa
đứa về phòng đứa bay đi
đứa năm đôi tay đứa một đôi

và liệu chúng có nhớ?
ngôi nhà ngả xanh im

ảnh bởi Đinh Tuấn Minh

Cho đến bây giờ, tớ mới cảm được tháng năm. “Tháng năm - mùa sinh nởTình yêu như tháng nămMang gió nồng nắng lửa”Cho đến...
26/05/2024

Cho đến bây giờ, tớ mới cảm được tháng năm.

“Tháng năm - mùa sinh nở

Tình yêu như tháng năm
Mang gió nồng nắng lửa”

Cho đến bây giờ, tớ mới hiểu sao Xuân Quỳnh lại có thể viết về tháng năm.
Tháng đầu tiên của mùa hè, khi những đợt gió lạnh cuối của tháng mà tớ sinh ra đã kết thúc hoàn toàn. Mặt trời trở lại làm vị vua của muôn loài.
Đợt này tớ về nhà, một mình tớ ngắm nghía thành phố mà mình đã lớn lên.

Bao mùa trôi qua, tớ chẳng để ý, rằng đến mỗi độ tháng năm, Hạ Long mình đẹp như này.
Những rừng bằng lăng tím cả một khoảng trời, báo hiệu mùa của tình yêu.
Những tụm phượng đỏ tươi khắp các sân trường, báo hiệu mùa của lũ trẻ được nghỉ ngơi hoặc chuẩn bị bước đến hành trình mới.
Những dải muồng hoàng yến vàng rực, là mùa của những cốc bia Hạ Long leng keng ngoài quán nhậu.
Những nhành hoa sấu xanh trắng, chờ đợi thành những cốc khoáng chiều về.
Những bụi hoa dừa cạn đua sắc hồng dưới chân, mùa của bãi cát và những chiều hoàng hôn.
Những tổ hoa giấy đủ màu sắc vươn mình trên những mái nhà, là mùa của gió biển làm lung lay vạn vật.
Những khóm chiều tím hoa len lỏi đua nở, từ những nền gạch cũ cả ngàn bước chân đã qua, mùa của vạn vật sinh sôi.

Tớ thấy mình được sống, giữa cả đất trời đang thay mình ngoài kia. Dù chúng chẳng tự biết mình sinh ra để làm gì, nhưng những cánh hoa ấy vẫn sống hết mình, vẫn đùn đẩy nhau thành những sắc màu đẹp nhất, rực rỡ nhất nhưng cũng nhẹ nhàng và đằm thắm nhất.
Và nỗi lo của tớ là tớ không biết hết tất thảy tên loài cây, loài hoa ngoài kia. Tớ muốn biết hết, để chào chúng đúng với cái tên.
Nhưng kỳ lạ nhỉ? Chúng cũng đâu biết là chúng có tên, chúng cứ sống vậy thôi.
Một bộ áo từ năm này qua tháng nọ, không phải lựa chọn xem ngày hôm nay mình là ai, cứ mỗi mùa lại mặc lên mình những mảnh vải ấy, không chán cũng không mệt, cứ là chính mình để đua sắc vậy thôi.

một góc chuyên Hạ Long bởi Đinh Tuấn Minh

Address

Ha Long

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tớ sống - Tobias Flames posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share