𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢

𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢 Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from 𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢, 122, Phu Ly.

Ở đây, tình yêu được viết thành từng trang,
Có ngọt ngào, có day dứt, có cả những phút giây bình yên.

🌸 Đừng quên follow fanpage để cập nhật truyện hay mỗi ngày nhé!

[Full] Thái tử trúng phải xuân dược, đang lúc sắp mất mặt chốn đông người, ta liền kéo chàng vào ph òng, trở thành thuốc...
04/10/2025

[Full] Thái tử trúng phải xuân dược, đang lúc sắp mất mặt chốn đông người, ta liền kéo chàng vào ph òng, trở thành thuốc giải của chàng.

Chàng muốn nhìn rõ dung nhan ta, để ngày sau danh chính ngôn thuận tới cửa cầu thân, lập ta làm chính phi.

Nhưng ta đã sớm thổi tắt ngọn nến, nắm tay chàng, tự tay khắc một đóa hải đường bên hông, chẳng để chàng nhìn rõ dung mạo.

Chỉ vì kiếp trước, ta cùng đại tỷ dạo chơi trong hoa viên, tình cờ gặp Thái tử đang bị dược phát tác.

Chàng nói bản thân bị gian nhân hãm hại, nếu không giải kịp, tất sẽ lâm vào cảnh xấ u mặt giữa yến hội, hậu quả khó lường.

Nếu có người nguyện ý giúp chàng hóa giải, chàng cam đoan sẽ dùng tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng, lập làm chính thất.

Thế nhưng đại tỷ cho rằng Hoàng hậu chẳng được Th ánh thượng sủng ái, mà Quý phi lại có tam hoàng tử tài năng xuất chúng, tương lai nối ngôi e rằng là y chứ chẳng phải Thái tử.

Trong triều cũng đã có lời đồn, Thái tử sắp bị phế truất, bởi vậy tỷ liền đẩy ta ra làm người thay thế.

Nào ngờ sáng hôm sau, Hoàng đế bỗng đột ngột băng hà, di chiếu lập Thái tử kế vị ngai vàng.

Thái tử vừa lo liệu xong quốc tang, việc đầu tiên làm chính là sai người đến đón ta vào cung.

Ta mừng rỡ chạy ra, lại trơ mắt nhìn đại tỷ mang gương mặt của ta, đang tiếp nhận th ánh chỉ sắc phong làm Hoàng hậu.

Ta liều mạng giải thích rằng, ta mới là người Thái tử muốn tìm.

Nào ngờ lại bị coi là kẻ điên loạn, bị đưa về quê giam lỏng, cuối cùng đói đến chết.

Cho tới lúc nhắm mắt, ta vẫn không hiểu nổi, đại tỷ đã đổi mặt với ta bằng cách nào?

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về đêm hôm ấy — đêm trở thành thuốc giải cho Thái tử.



Thái tử trúng phải xuân dược, đang lúc sắp mất mặt chốn đông người, ta liền kéo chàng vào ph òng, trở thành thuốc giải của chàng.

Chàng muốn nhìn rõ dung nhan ta, để ngày sau danh chính ngôn thuận tới cửa cầu thân, lập ta làm chính phi.

Nhưng ta đã sớm thổi tắt ngọn nến, nắm tay chàng, tự tay khắc một đóa hải đường bên hông, chẳng để chàng nhìn rõ dung mạo.

Chỉ vì kiếp trước, ta cùng đại tỷ dạo chơi trong hoa viên, tình cờ gặp Thái tử đang bị dược phát tác.

Chàng nói bản thân bị gian nhân hãm hại, nếu không giải kịp, tất sẽ lâm vào cảnh xấ u mặt giữa yến hội, hậu quả khó lường.

Nếu có người nguyện ý giúp chàng hóa giải, chàng cam đoan sẽ dùng tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng, lập làm chính thất.

Thế nhưng đại tỷ cho rằng Hoàng hậu chẳng được Th ánh thượng sủng ái, mà Quý phi lại có tam hoàng tử tài năng xuất chúng, tương lai nối ngôi e rằng là y chứ chẳng phải Thái tử.

Trong triều cũng đã có lời đồn, Thái tử sắp bị phế truất, bởi vậy tỷ liền đẩy ta ra làm người thay thế.

Nào ngờ sáng hôm sau, Hoàng đế bỗng đột ngột băng hà, di chiếu lập Thái tử kế vị ngai vàng.

Thái tử vừa lo liệu xong quốc tang, việc đầu tiên làm chính là sai người đến đón ta vào cung.

Ta mừng rỡ chạy ra, lại trơ mắt nhìn đại tỷ mang gương mặt của ta, đang tiếp nhận th ánh chỉ sắc phong làm Hoàng hậu.

Ta liều mạng giải thích rằng, ta mới là người Thái tử muốn tìm.

Nào ngờ lại bị coi là kẻ điên loạn, bị đưa về quê giam lỏng, cuối cùng đói đến chết.

Cho tới lúc nhắm mắt, ta vẫn không hiểu nổi, đại tỷ đã đổi mặt với ta bằng cách nào?

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về đêm hôm ấy — đêm trở thành thuốc giải cho Thái tử.



Giọng nói trầm thấp, dịu dàng mà lưu luyến của Thái tử vang lên bên tai:

“Cho ta nhìn dung nhan nàng một chút, ngày sau ta nhất định ba thư lục lễ rước nàng làm chính phi.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Thái tử, ta lập tức ý thức được — ta đã trọng sinh rồi.

Ngay khoảnh khắc Thái tử xoay người muốn nhìn rõ dung mạo ta, ta vội cúi người thổi tắt ngọn nến.

Chỉ vì kiếp trước, Thái tử bị tam hoàng tử — con của Quý phi — hạ xuân dược hãm hại.

Ta và đại tỷ gặp chàng đang phát tác trong hoa viên.

Thái tử sợ mất mặt trong yến tiệc, chủ động hứa hẹn rằng nếu ai giúp chàng giải dược, chàng sẽ lấy người ấy làm Thái tử phi.

Nhưng đại tỷ lại cho rằng Quý phi đắc sủng, Hoàng hậu và Thái tử sớm muộn gì cũng bị phế truất, không muốn giúp chàng.

Thế là nàng liền đẩy ta ra.

Ta bị Thái tử mang vào ph òng bên, trở thành thuốc giải cho chàng.

Sau khi ta tỉnh lại, Thái tử đã rời đi.

Cửa ph òng bất chợt bị đá văng, đại tỷ dẫn theo một đám người xông vào.

Thấy trên người ta đầy dấu vết loang lổ, nàng hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.

Bà Chu đi theo đại tỷ nhặt lên chiếc khăn lụa có vết má u của ta, lớn tiếng mỉa mai:

“Nhị tiểu thư, sao người có thể vô sỉ đến mức ấy chứ!”

Đại tỷ bật cười lạnh lẽo.

“Con của một ả tiểu thiếp, trong xương cốt đã là tiện chủng! Cả ngày chỉ biết dụ dỗ nam nhân, nào có nghĩ đến danh dự của phủ?”

Nàng còn mang theo mấy tên thị vệ.

Những ánh mắt dơ bẩn ấy đảo qua đảo lại trên người ta, nụ cười trên miệng càng thêm đê tiện, cứ như thể ta không phải là tiểu thư phủ tướng mà là kỹ nữ chốn lầu xanh.

Hơn nữa còn là loại thấp kém nhất.

Đại tỷ chẳng để ta mặc y phục cho chỉnh tề, đã sai người kéo ta xuống giường, trói chặt mang về phủ.

Trong ánh mắt đầy chán ghét của phụ thân, đại tỷ thản nhiên đề nghị:

“Phụ thân, con ti ện nh ân này giữa yến tiệc lại tư thông với người khác, chi bằng đuổi nàng về quê, mặc nàng tự sinh tự diệt!”

Phụ thân vốn đã chẳng ưa gì ta, tất nhiên lập tức gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, gia đinh ùa đến, lấy khăn bẩn chặn miệng ta, định kéo ta đi ngay.

Ngay lúc ta tu yệt vọ ng nhất, thái giám hầu hạ bên cạnh Th ánh thượng lại bất ngờ đến phủ.

Ông công công nói, Hoàng thượng đã băng hà, Thái tử kế vị.

Mà nhị tiểu thư phủ họ Lý – Lý Lan Thanh, cũng chính là ta – từng vì chàng mà làm thuốc giải.

Để báo đáp ân tình, sau tang lễ, Thái tử sẽ cầu hôn ta, lập ta làm hoàng hậu.

Lưng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, đến hít thở cũng không dám mạnh.

Phụ thân và đại tỷ mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

Người thì ánh mắt thoáng qua một tia âm trầm, kẻ lại đầy lửa giận, trong đôi mắt đều là ghen ghét.

Sau khi công công rời đi, đại tỷ lập tức tát ta một cái, cười khinh miệt:

“Đừng vội đắc ý, gà mái đen thì mãi mãi cũng không thể hóa phượng hoàng!”

Ta cúi đầu nhẫn nhịn, không đáp lời.

Trong lòng chỉ thầm nghĩ: chỉ cần Thái tử đến đón ta đi, từ nay sẽ không còn ai có thể chà đạp ta nữa.

Thái tử quả nhiên giữ lời, sau khi xử lý xong việc triều chính, liền theo đúng lễ nghi ba thư lục lễ, đích thân sai người tới phủ rước ta vào cung.

Nghe tin từ miệng nha hoàn, ta mừng đến mức chẳng kịp mang giày, đã vội vàng chạy ra sân.

43126

[Hoàn] Tôi và cô bạn thân xuyên không đến một thế giới hậu tận thế – nơi phụ nữ trở nên vô cùng hiếm hoi.Tại đây, đàn ôn...
04/10/2025

[Hoàn] Tôi và cô bạn thân xuyên không đến một thế giới hậu tận thế – nơi phụ nữ trở nên vô cùng hiếm hoi.

Tại đây, đàn ông dốc hết sức bảo vệ chúng tôi, thậm chí còn nhường cho chúng tôi những phần thức ăn tốt nhất.

Lâu dần, bạn thân tôi không còn muốn quay lại thế giới cũ nữa.

Cô ấy nói: “Nơi này là thiên đường.”

Nhưng khi nhìn những người đàn ông luôn kè kè canh giữ bên cạnh, tôi chỉ thấy sợ hãi.

Bởi tôi hiểu rõ, trên đời không có cái tốt nào là vô cớ.

Bản năng đầu tiên của giống đực, bất kể hoàn cảnh nào, luôn là sinh sản.

Tôi và cô bạn thân xuyên không đến một thế giới hậu tận thế – nơi phụ nữ trở nên vô cùng hiếm hoi.

Tại đây, đàn ông dốc hết sức bảo vệ chúng tôi, thậm chí còn nhường cho chúng tôi những phần thức ăn tốt nhất.

Lâu dần, bạn thân tôi không còn muốn quay lại thế giới cũ nữa.

Cô ấy nói: “Nơi này là thiên đường.”

Nhưng khi nhìn những người đàn ông luôn kè kè canh giữ bên cạnh, tôi chỉ thấy sợ hãi.

Bởi tôi hiểu rõ, trên đời không có cái tốt nào là vô cớ.

Bản năng đầu tiên của giống đực, bất kể hoàn cảnh nào, luôn là sinh sản.

1

Tôi nhận ra điều đó thì cũng là lúc đám lính an ninh âm thầm bước vào nơi tôi và bạn tôi – tên cô ấy là Nguyễn Vi – đang ở.

Tổng cộng có tám người.

Họ mặc đồng phục đen, đứng lặng lẽ trong ánh sáng mờ mờ.

Trẻ trung, lạnh lùng, đầy sát khí.

Sau khi đứng yên một lúc, có hai người trong số đó bước về phía ph òng tôi và Nguyễn Vi.

Tôi căng thẳng giả vờ ngủ, thầm cầu mong họ chỉ đến kiểm tra định kỳ.

Nhưng trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy, họ đến là để ép tôi và Nguyễn Vi mang thai.

Sáng nay, lúc kiểm tra sức khỏe, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa mấy bác sĩ:

“Thể trạng cực kỳ tốt, suốt hai mươi năm qua căn cứ chưa từng thấy người nào khỏe thế này.”

“Chúng tôi cũng đã sàng lọc xong tám người có mức phù hợp gen cao nhất với họ.”

“Nếu thuận lợi, thì đúng ngày này năm sau sẽ có sự sống mới chào đời.”

“Ông trời cuối cùng vẫn thương xót chúng ta.”

Lúc ấy không chỉ tôi và Nguyễn Vi, còn có mấy người phụ nữ khác cũng được kiểm tra, nên tôi không nghĩ ngay là họ đang nói về chúng tôi.

Nhưng sau đó, chúng tôi bị đưa tới tòa tháp này – nơi duy nhất trong căn cứ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài bức tường cao lớn.

Trên bàn, ngoài thịt bò, sữa và bánh mì dùng hằng ngày, còn có cả hai quả táo – loại hoa quả cực kỳ quý hiếm trong thời đại này.

Những thứ này vốn chỉ dành cho tầng lớp cấp cao trong căn cứ.

Dân thường chỉ có thể sống lay lắt bằng ngô, khoai và các loại lương thực tạp.

Mặc dù bị phân loại là dân thường ngay khi vừa xuyên đến, nhưng tôi và Nguyễn Vi lại được ăn toàn những thứ quý hiếm.

Tôi biết rõ, căn cứ thực hiện nghiêm ngặt quy tắc phân phối trong thời kỳ tận thế: bỏ ra bao nhiêu thì mới được nhận lại bấy nhiêu.

Mà chúng tôi – tôi và Nguyễn Vi – hoàn toàn trắng tay.

Chỉ còn lại… thân thể.

Nguyễn Vi vẫn như thường ngày, bưng ly sữa đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn vùng đất mênh mông mà cằn cỗi bên ngoài.

Cô ấy đứng dưới ánh nắng, làn da tr ắng mịn, gương mặt dịu dàng như thiên thần.

Còn tôi thì chỉ biết lo lắng nhìn chằm chằm vào đống thức ăn.

Nguyễn Vi quay sang nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”

Tôi kể lại những lời bác sĩ nói: “Chỗ này có gì đó rất quái lạ. Chúng ta phải tìm cách trở về thế giới cũ càng sớm càng tốt.”

Cô ấy im lặng.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Vi mới khẽ hỏi: “Tô Cách, chẳng phải nơi này rất tốt sao?”

Tôi ngạc nhiên.

Tốt ở chỗ nào?

Thế giới này đã tận diệt hàng trăm năm, sinh thái hỗn loạn, khí hậu cực đoan, thiếu thốn lương thực, xác sống đầy rẫy khắp nơi…

Nơi đây, rõ ràng là đị a ng ục trần gian.

Nhưng cô ấy lại nói tiếp: “Ở đây, chúng ta không lo thiếu ăn, chẳng phải nghĩ đến chuyện tìm việc, không cần mua nhà trả góp, không ai bắt nạt, mọi người đều quan tâm và chăm sóc chúng ta.

“Với mình, nơi này… là thiên đường.”

Tôi lắc đầu: “Trên đời này không có cái tốt nào vô điều kiện. Tất cả đều có giá phải trả.

“Phụ nữ ở đây quá ít, cái giá của chúng ta… có thể là thân thể, là sinh sản.”

Nguyễn Vi đưa tay vén tóc bị gió thổi tung, khẽ nói: “Nhưng Tô Cách, ở thế giới cũ, chúng ta cũng phải hy sinh thân thể và sinh đẻ mà.”

2

Người đàn ông bước vào ph òng tôi, dừng lại trước giường.

Tôi nhận ra anh ta.

Tên anh ta là Thẩm Chấp.

Con trai của cựu tổng chỉ huy căn cứ.

Cũng là sĩ quan an ninh lạnh lùng và tàn nhẫn nhất nơi đây.

Nghe nói, năm mười tuổi, anh ta đã tự tay gi ết chết cha mẹ mình.

Lần đầu gặp, tôi đã sững người vì vẻ ngoài của anh ta.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, khẩu súng trong tay anh ta đã chĩa thẳng vào đầu tôi.

Tôi và Nguyễn Vi xuyên không đến đây khi đang chơi ở công viên giải trí.

Một vụ sụt lún bất ngờ xảy ra, cả hai bị rơi xuống.

Lúc ấy, tôi vẫn còn đeo kính áp tròng màu xám xanh.

Mắt xám xanh – dấu hiệu của người bị nh iễm bệnh.

Thẩm Chấp tưởng tôi là kẻ nh iễm vi rus.

Sau đó, hiểu lầm được hóa giải, nhưng anh ta vẫn luôn ghét tôi.

Ghét việc tôi là một con người bình thường, vậy mà lại đi nhuộm mắt thành màu của kẻ nh iễm bệnh – như một trò đùa bệnh hoạn.

Dù vậy, căn cứ vẫn chỉ định anh ta làm người phụ trách an toàn cho tôi và Nguyễn Vi.

Anh ta là kiểu người tuyệt đối tuân lệnh – dù ghét bỏ đến đâu cũng không dám trái lệnh.

Mà thật ra, tôi cũng chẳng ưa gì anh ta.

Căn cứ này có nhiều người không thích anh ta.

Họ nói mấy sĩ quan an ninh chẳng khác gì chó của tầng lớp trên, mà Thẩm Chấp là con chó trung thành và hung dữ nhất.

Anh ta đứng bên giường tôi.

Tôi nghe thấy tiếng móc kim loại ở thắt lưng anh ta đang được tháo ra.

Tôi đoán đúng rồi.

Anh ta đến để thực hiện nhiệm vụ phối giống.

Tôi không giả vờ ngủ nữa, lập tức ngồi dậy, đưa con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn lên cổ, gằn từng chữ:

“Ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh.”

Con dao được tôi mài rất bén. Chỉ cần tay tôi hơi run một chút, lưỡi dao đã rạch một vết trên da.

Má u nóng chảy dọc theo cổ tôi.

Tôi đang đánh cược.

Cược rằng anh ta không dám – và cũng không thể – để tôi chết.

Quả nhiên, Thẩm Chấp khựng lại.

Một tia nghi hoặc lướt qua ánh mắt anh ta.

Có vẻ như tôi không nên tỉnh táo lúc này.

Tôi lập tức nhớ đến ly sữa hôm nay.

Tôi không uống.

315133

[HOÀN THÀNH] Nửa năm trước, tôi từng mua một con rắn trắng nhỏ ở quán nướng, con rắn lúc ấy sắp bị mổ bụng.Không ngờ, cà...
03/10/2025

[HOÀN THÀNH] Nửa năm trước, tôi từng mua một con rắn trắng nhỏ ở quán nướng, con rắn lúc ấy sắp bị mổ bụng.

Không ngờ, càng nuôi nó lại càng lớn.

Ban đầu tôi không để tâm, cho đến khi chiếc đuôi của nó từng vòng từng vòng quấn chặt lấy bắp chân, rồi siết đến tận eo, cái đầu còn gác trên đỉnh đầu tôi, phun ra cái lưỡi rắn lành lạnh.

Lúc ấy, tôi ngây thơ nghĩ nó đang bảo vệ mình. Nhưng một lần vô tình xem video ngắn, tôi mới biết: khi rắn bắt đầu quấn lấy bạn, có nghĩa là nó muốn ăn thịt bạn.

Tôi sợ đến mức ngay hôm đó đem nó thả về rừng.

Ai ngờ nửa đêm, cái đuôi lạnh buốt lại lần nữa quấn chặt lấy bàn chân tôi, bên tai là âm thanh lưỡi rắn phun ra phập phồng.

Khi tôi tưởng mình sắp mất mạng, một giọng nam trong trẻo mà uất ức vang lên bên tai:

“Không phải em nói sẽ lấy thân báo đáp sao? Sao bây giờ lại không cần anh nữa?”

Nửa năm trước, tôi từng mua một con rắn trắng nhỏ ở quán nướng, con rắn lúc ấy sắp bị mổ bụng.

Không ngờ, càng nuôi nó lại càng lớn.

Ban đầu tôi không để tâm, cho đến khi chiếc đuôi của nó từng vòng từng vòng quấn chặt lấy bắp chân, rồi siết đến tận eo, cái đầu còn gác trên đỉnh đầu tôi, phun ra cái lưỡi rắn lành lạnh.

Lúc ấy, tôi ngây thơ nghĩ nó đang bảo vệ mình. Nhưng một lần vô tình xem video ngắn, tôi mới biết: khi rắn bắt đầu quấn lấy bạn, có nghĩa là nó muốn ăn thịt bạn.

Tôi sợ đến mức ngay hôm đó đem nó thả về rừng.

Ai ngờ nửa đêm, cái đuôi lạnh buốt lại lần nữa quấn chặt lấy bàn chân tôi, bên tai là âm thanh lưỡi rắn phun ra phập phồng.

Khi tôi tưởng mình sắp mất mạng, một giọng nam trong trẻo mà uất ức vang lên bên tai:

“Không phải em nói sẽ lấy thân báo đáp sao? Sao bây giờ lại không cần anh nữa?”

01

Cái lạnh từ mắt cá chân từng vòng từng vòng lan dần lên trên.

Khi mở mắt, tôi thấy rõ ràng đó chính là con rắn trắng nhỏ tôi từng mua nửa năm trước, lúc đi nhậu về ngang qua một quán thịt rắn.

Thật ra tôi vốn sợ rắn.

Nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao, nhìn thấy nó liền không tài nào bước nổi.

Con rắn nhỏ ấy thật sự đẹp đến kỳ lạ, toàn thân trắng mịn ánh bạc, sáng loáng như bảo vật trong truyện, chẳng khác gì một linh thú bước ra từ tiểu thuyết.

Nhưng khi đó nó lại bị nhốt trong lồng, trên thân bị đâm một lỗ to, chỉ còn chút hơi tàn.

Bên cạnh là ông chủ đang mài dao, chuẩn bị gi ết.

Nhìn mà thấy đáng thương vô cùng.

Tôi vốn chỉ định ngắm một chút, chụp tấm hình đăng lên mạng than thở sao trên đời lại có con vật đẹp đến vậy.

Thế mà con rắn ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ầng ậc ủy khuất, tội nghiệp đến lạ.

Vốn dĩ tôi không hay xen vào chuyện bao đồng, cuối cùng vẫn bỏ ra hai trăm năm mươi tệ mua lại nó.

Ban đầu ông chủ còn không chịu bán, nói con rắn này bổ dưỡng, tối nay còn có “dụng”.

Thấy tôi năn nỉ mãi, ông ta mới buông ra một con số khó nghe.

Tôi sợ ông ta đổi ý nên không mặc cả, lập tức trả tiền.

Biết rõ ông ta có ý châm chọc, nhưng so với việc rắn bị gi ết, chuyện đó chẳng đáng kể.

Ông chủ nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, miễn cưỡng đưa con rắn cho tôi.

Tôi vốn định mang đến bác sĩ thú y, nhưng lúc ấy đã quá khuya, đành mang thẳng về nhà.

Trên đường đi, nó ngoan ngoãn nằm trong tay tôi, thi thoảng lè lưỡi, dáng vẻ nhỏ bé trông chẳng khác gì chiếc vòng tay bằng ngọc bạch, hai con mắt đỏ rực như hai viên hồng ngọc tinh xảo.

Theo lời dân mạng, tôi làm vệ sinh đơn giản cho vết thương.

Lúc ấy mới phát hiện bên trong có một cây kim đen rất nhỏ.

Tôi phải loay hoay lắm mới rút ra được.

Ngay khoảnh khắc kim được nhổ ra, nó như được giải thoát khỏi một thứ trói buộc, cả con rắn lập tức trở nên có sức sống hơn hẳn.

Trên cây kim còn khắc những hoa văn nhỏ li ti, giống hệt phù chú.

Rõ ràng đây là có người cố ý hại nó.

Tôi hỏi:

“Đau lắm không?”

Nó ủy khuất gật đầu, đôi mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ.

Tôi ngẩn người.

Con rắn này… thật sự có linh tính.

Tôi đưa tay chạm nhẹ lên trán nó, rồi vào bếp lấy hộp trứng cút cho ăn.

Ban đầu tôi đưa trứng sống, nó không chịu, còn dùng đuôi chỉ về phía nồi.

Tôi suy đoán, chẳng lẽ nó muốn ăn trứng luộc?

Thử luộc vài quả, lột vỏ ngâm lạnh rồi đút cho nó.

Quả nhiên, nó ăn ngay, mà còn ăn hết sạch cả hộp!

Tôi bật cười:

“Con rắn bé tí mà ăn khỏe ghê nha.”

Nghe vậy, nó còn ngượng ngùng lè lưỡi mấy cái.

“Đúng là có linh tính, thật muốn nuôi mày cả đời quá.”

Nói xong, nó từ đầu ngón tay tôi bò lên lòng bàn tay, liên tục phun tín tử như đang tỏ ý đồng tình.

Ăn xong cả hộp trứng cút, thân thể nó quả nhiên nặng lên không ít.

Tôi vuốt ve lớp vảy của nó, trơn láng mát lạnh, ánh sáng bạc phản chiếu lấp lánh, nhìn thôi cũng thấy thích.

Khi bị tôi vuốt, thân thể trắng muốt ấy bỗng ửng hồng, khiến tôi càng thấy thú vị.

“Ôi, còn biết đổi màu nữa hả?”

Nghe tôi nói, nó lập tức chui đầu vào thân mình, cuộn tròn lại một cục.

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, đặt nó lại trong lồng mới yên tâm đi ngủ.

Dù sao trong tiềm thức tôi vẫn còn ám ảnh câu chuyện “nông phu và con rắn”.

Huống chi rắn luôn bị coi là loài động vật má u lạnh.

Thế nên, tôi cũng chỉ muốn ph òng thân cho chắc.

315421

[Hoàn] Tôi xách theo con tôm hùm xanh vừa mua, lên xe đặt qua app.Tài xế là một chị gái lắm mồm, suốt dọc đường đều than...
03/10/2025

[Hoàn] Tôi xách theo con tôm hùm xanh vừa mua, lên xe đặt qua app.

Tài xế là một chị gái lắm mồm, suốt dọc đường đều than thở giá xăng cao, nói rằng một ngày lái 16 tiếng cũng chẳng kiếm nổi ba trăm tệ.

Sắp đến nơi, chị ta liếc vào túi đồ của tôi.

“Cô gái, con tôm này chắc đắt lắm nhỉ?”

“Tạm được thôi, hơn một nghìn, mua cho mèo nhà tôi gặm răng.”

Vành tay lái của chị ta khựng lại, suýt nữa thì tông vào dải phân cách.

Sau đó, chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán độc, giọng điệu chua ngoa:

“Ghê thật đấy nhỉ? Con trai tôi thi đại học, muốn ăn bữa ngon tôi còn chẳng nỡ, vậy mà con mèo của cô lại quý hóa thế cơ à.”

Tôi không để ý. Nhưng khi xuống xe, chị ta bất ngờ giật lấy túi của tôi, ném mạnh xuống đất rồi dùng chân nghiền nát.

“Cho cô chừa cái thói khoe của! Không biết tích đức! Trẻ ranh mà đã chẳng ra gì! Bố mẹ cô dạy cô thế à?”

Tôi nhìn đống hỗn độn vương vãi trên đất, chậm rãi lấy điện thoại ra.

1.

Màn hình sáng lên, tôi mở nhật ký cuộc gọi, chuẩn bị bấm vào số liên lạc được ghim trên đầu.

Người tài xế – tên là Lưu Khiết thấy tôi không khóc lóc, không náo loạn, chỉ bình tĩnh nghịch điện thoại, lại càng tức sôi m//áu.

Chị ta chống nạnh, nước bọt văng tung tóe:

“Thế nào? Gọi người đến à? Tôi nói cho cô biết, tôi mạng rẻ chứ không sợ gì hết!”

“Loại tiểu yêu tinh được ông già bao nuôi như cô tôi gặp nhiều rồi! Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, dạy dỗ cô một trận!”

Vừa nói, chị ta lại dẫm mạnh lên chỗ bẩn nhầy nhụa hòa lẫn thịt tôm và nước, chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

Tôi không hề chớp mắt, ngón tay chỉ dừng lại trên màn hình một chút.

Cuối cùng, tôi không gọi số đó, mà mở ứng dụng đặt xe.

Tìm đơn vừa đi, nhấn Khiếu nại.

“Xin chào hành khách, xin hỏi quý khách gặp phải vấn đề gì ạ?” – giọng nhân viên chăm sóc khách hàng dịu dàng vang lên.

Tôi ngắn gọn:

“Tài xế cướp và phá hoại đồ dùng cá nhân của tôi, trị giá 1.300 tệ, đồng thời có hành vi tấn công và nh ục mạ tôi.”

Đầu dây bên kia khựng lại, dường như không ngờ khiếu nại nghiêm trọng đến vậy.

Nghe tôi nói xong, Lưu Khiết bật cười như điên.

Chị ta giật lấy điện thoại, gào vào ống nghe:

“Khiếu nại tôi? Cô dựa vào cái gì mà khiếu nại? Có chứng cứ không? Tôi nói cho cô biết, xe tôi chẳng lắp camera! Ai thấy? Ai chứng minh được?”

Nói xong, chị ta dập máy, ném điện thoại về phía tôi.

“Con nhóc, muốn đấu với tôi à, cô còn non lắm!”

Trên mặt chị ta là sự đắc ý và khinh miệt không hề che giấu.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt điện thoại, mở lại ứng dụng, lần nữa gọi cho CSKH.

Lần này, tôi bật ghi âm.

2.

“Xin chào hành khách, chúng tôi đã ghi nhận khiếu nại của quý khách, hiện đang—”

Tôi cắt ngang:

“Tôi yêu cầu nền tảng xử lý ngay lập tức. Ngoài ra, tôi muốn báo công an.”

Lưu Khiết phá lên cười lớn hơn, vỗ đùi đến rơi nước mắt.

“Báo công an? Ha ha! Cô báo đi! Tôi xem công an tới sẽ tin cô – cái loại tiểu tam khoe của bị xã hội vả – hay tin tôi, một người phụ nữ cần cù làm việc nuôi gia đình?”

Rõ ràng chị ta tin rằng trong kiểu tranh chấp mơ hồ này, dư luận và sự đồng cảm sẽ đứng về phía mình.

Tôi không để tâm, chỉ bình thản nói với CSKH:

“Giá trị tài sản bị hủy hoại là 1.300 tệ. Theo Luật xử phạt hành chính về an ninh trật tự: hành vi trộm cắp, lừa đảo, cướp giật, chiếm đoạt hoặc cố ý hủy hoại tài sản công tư, nếu chưa đến mức truy cứu hì nh sự thì sẽ bị giam từ 5–10 ngày, đồng thời có thể bị phạt tối đa 500 tệ; nếu tình tiết nghiêm trọng thì giam 10–15 ngày, phạt tối đa 1.000 tệ.”

“Hành vi của cô ta đã hoàn toàn cấu thành. Tôi yêu cầu nền tảng phối hợp cảnh sát, cung cấp toàn bộ thông tin của tài xế này.”

Điện thoại đầu kia im lặng.

Nụ cười của Lưu Khiết cũng nghẹn lại trong cổ.

Chắc hẳn chị ta chưa từng nghĩ tôi sẽ bình tĩnh đến thế, từng chữ một trích dẫn pháp luật.

Vẻ đắc ý trên mặt chị ta lập tức tan biến.

“Cô… cô dọa ai đấy? Không phải chỉ là con tôm thôi sao? Tôi đền cô!”

Chị ta móc từ túi ra nắm tiền lẻ nhàu nát, đếm đếm, khoảng hơn trăm, rồi ném xuống chân tôi.

“Đấy, trả cô một trăm! Thế là đủ rồi nhé! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Tôi nhìn đống tiền, khẽ cười.

“Chị Lưu, chị hủy hoại tài sản trị giá 1.300. Đây không phải bồi thường, mà là sỉ nh ục sau khi tiêu thụ tài sản thất bại.”

“Hơn nữa, lúc nãy chị cướp điện thoại của tôi và đe dọa bằng lời nói. Toàn bộ tôi đều đã ghi âm.”

Tôi lắc nhẹ chiếc điện thoại, màn hình còn sáng, hiển thị đang ghi âm.

Sắc mặt Lưu Khiết lập tức trắng bệch.

Ánh mắt hằn học chuyển thành sợ hãi, chị ta nhào tới muốn giật lại.

Tôi sớm đề ph òng, lùi một bước, lạnh lùng nhìn thẳng.

“Chị thử động vào tôi xem.”

Giọng tôi rất nhỏ, nhưng đủ khiến chị ta cứng đờ, bàn tay lơ lửng giữa không trung, không dám tiến thêm.

3.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Nhìn thấy xe cảnh sát, Lưu Khiết lập tức mềm nhũn chân, khí thế ngang ngược khi nãy hoàn toàn biến mất.

Chị ta bắt đầu khóc lóc om sòm, ngồi phịch xuống đất đập đùi gào khóc:

“Các anh công an ơi, các anh phải làm chủ cho tôi!”

“Tôi chỉ là một tài xế vất vả sớm hôm, một ngày chẳng kiếm bao nhiêu. Chỉ vì nhìn không vừa mắt con bé này phung phí, nói nó vài câu, thế mà nó muốn hại chết tôi!”

“Con trai tôi sắp thi đại học rồi, tôi mà bị bắt thì nó biết sống sao!”

Tiếng khóc lóc của chị ta kéo không ít người đến xem. Họ chỉ trỏ bàn tán:

“Giới trẻ bây giờ đúng là chẳng ra sao.”

“Ừ, hơn một nghìn tệ tôm hùm đem cho mèo ăn, xa xỉ quá. Tài xế bức xúc cũng phải.”

“Con gái thôi mà, có cần nhẫn tâm thế không.”

Tôi đứng giữa làn sóng chỉ trích, mặt không biểu cảm.

Cảnh sát sau khi hiểu rõ tình hình, xem ghi âm trong điện thoại tôi và hóa đơn mua hàng, lại nhìn đống bừa bãi trên đất.

Một cảnh sát lớn tuổi cau mày nói với Lưu Khiết:

“Được rồi, đừng khóc nữa! Người ta có lý có chứng. Cô hủy hoại tài sản người khác là sự thật. Đi với chúng tôi về đồn để điều tra.”

Nghe đến phải về đồn, Lưu Khiết càng gào thảm thiết, ôm chặt chân cảnh sát không chịu buông.

“Tôi không đi! Tôi không thể đi! Tôi đi rồi con trai tôi biết làm sao đây!”

Tôi nhìn cảnh tượng lố bịch ấy, chỉ thấy mệt mỏi.

Đúng lúc này, điện thoại tôi reo.

Là số mà tôi luôn cố tình né tránh.

Tôi chần chừ một chút rồi bắt máy.

“A lô?”

“Ở đâu?” – đầu dây bên kia là giọng trầm thấp của Thẩm Nghiêm.

“Không có gì, gặp chút phiền phức, tôi đã giải quyết rồi.” Tôi không muốn để anh biết những chuyện bực bội này.

“Tôi thấy nền tảng có gửi cảnh báo đơn hàng bất thường.”

“Gửi địa chỉ cho tôi.”

Tôi nắm chặt điện thoại.

“Thật sự không cần, tôi—”

“Lâm Khê.” Anh cắt ngang, giọng trở nên lạnh lùng, “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Tôi im lặng, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ.

Cúp máy, tôi quay lại thì thấy Lưu Khiết vẫn đang lăn lộn, cảnh sát khuyên nhủ thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Tôi bước đến, nhìn xuống chị ta từ trên cao.

“Chị Lưu, con trai chị thi đại học là chuyện của nó, còn việc chị phạm pháp là chuyện khác.

Chị đang lãng phí từng phút từng giây, chỉ khiến hậu quả của mình thêm nặng.”

Chị ta ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, oán độc trừng tôi:

“Tất cả đều tại cô! Con sao chổi! Chính cô hại tôi!”

Tôi không muốn phí lời thêm, quay sang cảnh sát:

“Các anh, tôi còn có việc. Tôi có thể đi trước không? Nếu cần tôi làm chứng, cứ liên hệ bất cứ lúc nào.”

Cảnh sát gật đầu.

Tôi xoay người rời đi. Sau lưng là tiếng chửi rủa điên loạn của Lưu Khiết và những lời xì xào của đám đông.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi mớ thị phi này.

315655

[HOÀN THÀNH] Lúc tôi đang lén ăn xiên chiên ở một quầy hàng ven đường, thì bất ngờ gặp lại một thiếu gia từng học chung ...
03/10/2025

[HOÀN THÀNH] Lúc tôi đang lén ăn xiên chiên ở một quầy hàng ven đường, thì bất ngờ gặp lại một thiếu gia từng học chung thời niên thiếu.

Anh ta ki nh ng ạc nhìn chằm chằm tôi:

“Tằng Diểu? Cậu giận lần này hơi dai đó nha, cuối cùng cũng chịu quay về tìm Đường Dục rồi à?”

Đường Dục là thiếu gia nhà mẹ tôi làm giúp việc, cũng là mối tình đầu của tôi.

Ban đầu, chúng tôi định cùng nhau ra nước ngoài du học.

Thế nhưng trong buổi tiệc tốt nghiệp, anh ấy bị người ta chuốc thuốc.

Tôi vội vàng chạy đến cứu, lúc đang hỗn loạn không rõ chuyện gì, thì anh ấy bất ngờ tỉnh táo lại.

Giữa bao ánh mắt dòm ngó, anh lạnh lùng ném tôi — lúc ấy gần như không mảnh vải che thân — ra khỏi cửa ph òng.

Anh nói, tôi vì tiền mà thủ đoạn không chừa một thứ gì.

Từ hôm đó, tôi mang danh “cô gái hám tiền” nổi như cồ n khắp thành phố.

Ác ý cuồn cuộn kéo đến khiến tôi không thể thở nổi trong nơi này.

Thế là tôi đưa mẹ rời đi, một đi là suốt hai năm.

Thiếu gia vừa rút điện thoại ra gọi vừa nói với tôi:

“Cậu không biết đâu, mấy năm nay Đường Dục phát điên lên vì tìm cậu.”

“Giờ cậu quay về rồi thì tốt quá, chỉ cần xin lỗi anh ấy một câu là được. Mấy đôi yêu nhau mà, giận thì giận chứ vẫn về bên nhau thôi.”

Yêu nhau thì cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường?

Tôi bật cười, đứng dậy dưới ánh mắt sững sờ của anh ta.

Tay vuốt ve bụng bầu sáu tháng, tôi nghiêng đầu hỏi:

“Con tôi sắp chào đời rồi, làm lành cái gì nữa?”



Lúc tôi đang lén ăn xiên chiên ở một quầy hàng ven đường, thì bất ngờ gặp lại một thiếu gia từng học chung thời niên thiếu.

Anh ta ki nh ng ạc nhìn chằm chằm tôi:

“Tằng Diểu? Cậu giận lần này hơi dai đó nha, cuối cùng cũng chịu quay về tìm Đường Dục rồi à?”

Đường Dục là thiếu gia nhà mẹ tôi làm giúp việc, cũng là mối tình đầu của tôi.

Ban đầu, chúng tôi định cùng nhau ra nước ngoài du học.

Thế nhưng trong buổi tiệc tốt nghiệp, anh ấy bị người ta chuốc thuốc.

Tôi vội vàng chạy đến cứu, lúc đang hỗn loạn không rõ chuyện gì, thì anh ấy bất ngờ tỉnh táo lại.

Giữa bao ánh mắt dòm ngó, anh lạnh lùng ném tôi — lúc ấy gần như không mảnh vải che thân — ra khỏi cửa ph òng.

Anh nói, tôi vì tiền mà thủ đoạn không chừa một thứ gì.

Từ hôm đó, tôi mang danh “cô gái hám tiền” nổi như cồ n khắp thành phố.

Ác ý cuồn cuộn kéo đến khiến tôi không thể thở nổi trong nơi này.

Thế là tôi đưa mẹ rời đi, một đi là suốt hai năm.

Thiếu gia vừa rút điện thoại ra gọi vừa nói với tôi:

“Cậu không biết đâu, mấy năm nay Đường Dục phát điên lên vì tìm cậu.”

“Giờ cậu quay về rồi thì tốt quá, chỉ cần xin lỗi anh ấy một câu là được. Mấy đôi yêu nhau mà, giận thì giận chứ vẫn về bên nhau thôi.”

Yêu nhau thì cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường?

Tôi bật cười, đứng dậy dưới ánh mắt sững sờ của anh ta.

Tay vuốt ve bụng bầu sáu tháng, tôi nghiêng đầu hỏi:

“Con tôi sắp chào đời rồi, làm lành cái gì nữa?”



1

Cậu công tử đó là bạn nối khố từ nhỏ của Đường Dục.

Cũng là người chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện tôi và Đường Dục từ ngây thơ đến yêu nhau.

Anh ta luống cuống cúp máy, hồi lâu mới thất thần nhìn bụng tôi, lẩm bẩm nhỏ xíu:

“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi… Cậu lại dám mang thai sau lưng cậu ấy?”

Tối nay tôi lén lút trốn ra ngoài,

không có ý định dây dưa nhiều với anh ta nên định quay người rời đi.

Nhưng anh ta lại vội vã chạy đến chắn trước mặt tôi, trên gương mặt là sự sốt ruột không hề giấu giếm:

“Tằng Diểu, bây giờ Đường Dục còn giàu hơn cả lúc hai người chia tay!”

“Hiện tại anh ấy là kim cương độc thân nổi tiếng nhất Bắc Thành đấy!”

“Anh ấy còn nói, chỉ cần cậu quay về, anh ấy sẵn sàng cưới cậu, cho dù không ký hợp đồng tiền hôn nhân cũng được!”

Giọng nói phấn khích của anh ta dần nhỏ lại trước vẻ mặt dửng dưng của tôi.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cố gắng nói ra câu cuối cùng:

“Hay là… cậu phá cái thai đi, tôi coi như chưa từng gặp cậu hôm nay?”

Ánh mắt tôi lạnh hẳn đi, mỉa mai đáp:

“Anh với Đường Dục có bệnh thì đi mà chữa, chạy ra ngoài cắn người làm gì?”

Mặt anh ta đỏ bừng lên, chỉ tay vào tôi, nghẹn nửa ngày không nói ra được câu nào.

Tôi đi ra khá xa rồi mới nghe thấy tiếng anh ta gào lên sau lưng:

“Tằng Diểu, mẹ nó cậu còn giả vờ cái gì? Năm đó không phải cậu sống chết đòi leo lên giường Đường Dục à?!”

Leo lên giường.

Từ ngày đầu tôi và Đường Dục bắt đầu yêu nhau, cái mác đó đã dán chặt trên người tôi rồi.

Bởi vì Đường Dục là thiếu gia nổi tiếng trong thành phố, còn mẹ tôi chỉ là người giúp việc trong nhà anh ta.

Công tử nhà giàu và con gái giúp việc, nghe thôi đã thấy không môn đăng hộ đối.

Thế nhưng tình yêu của Đường Dục lại mạnh mẽ, chân thành đến mức ai cũng phải nhìn bằng con mắt khác.

Người ta nói, tôi dùng thủ đoạn đê tiện sau lưng mới khiến Đường Dục mê mẩn một đứa con gái của người giúp việc.

Khi đó, tôi còn trẻ, tự trọng là tất cả.

Tôi chỉ biết tôi thích Đường Dục, mà Đường Dục cũng thích tôi.

Thế nên, tôi nuốt giận vào lòng,

quyết tâm dựa vào chính sức mình để chứng minh Tằng Diểu tôi hoàn toàn xứng đáng với Đường Dục.

Tôi từ chối thẻ phụ mà Đường Dục đưa.

Cũng chưa từng dựa vào bất kỳ mối quan hệ hay tài nguyên nào của anh ấy để tô điểm cho lý lịch của mình.

Từ năm 18 đến năm 22 tuổi, mối tình không được ai xem trọng ấy đã kéo dài suốt 4 năm.

Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ còn có thêm rất nhiều cái 4 năm như vậy nữa.

Cho đến năm tốt nghiệp, con gái của gia đình thế giao nhà họ Đường đến Bắc Thành nghỉ hè, ở tạm nhà họ Đường.

Tô Diệu Đình là tiểu thư thế gia chính hiệu.

Biết chơi đàn hạc, biết cưỡi ngựa, lại còn biết nhảy đường phố.

Cô ấy rực rỡ, chói sáng, có tất cả những gì tôi có — hoặc không có.

Nhiều người bắt đầu cố ý hay vô tình nhắc đến chuyện nhà họ Đường và nhà họ Tô hình như có một mối hôn ước từ nhỏ.

Chuyến về Bắc Thành lần này của Tô Diệu Đình chính là để xem mắt và đính hôn.

Tôi bất an, lo lắng, cuối cùng quyết định đến trường đua ngựa tìm Đường Dục.

Mỗi chiều thứ Bảy, anh ấy đều đến trường đua cưỡi ngựa giải tỏa căng thẳng.

Nhưng hiếm hoi làm sao, lần này tôi đến thì anh không ra sân,

chỉ đứng tựa lên lan can bên ngoài, thảnh thơi nhìn về trung tâm sân đấu.

54527

Address

122
Phu Ly
1222

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when 𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to 𝙍𝙮𝙣 𝙛𝙢:

Share