Hải Dương

Hải Dương Ấn nút [Theo Dõi] để cập nhật tin tức ➡️

  [FULL] Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.Sau này, khi ánh tră ng trắn...
15/08/2025

[FULL] Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.
Sau này, khi ánh tră ng trắng của an h ấy trở về nư ớc, cô ta còn đến khiêu kh ích tôi: “Cô chẳng qua chỉ là người thay thế của tôi mà thôi.”
Mọi người đều nói, Chu Yến Th ần chắc chắn sẽ bỏ tôi.
Ngày tôi chủ độ ng đề nghị ly hô n.
Chu Yến Th ần nhốt tôi trong văn ph òng của an h ấy.
An h qu ỳ một ch ân trước mặ t tôi.
Mặ t tôi đỏ bừng: “Đừng, đừng hôn nữa…”
An h nhướng mà y nói: “Còn muốn ly hô n không?”
---
Tôi và Chu Yến Th ần chỉ là một cuộc hô n nh ân hợp đồng, an h ấy không hề yêu tôi.
Sau này, khi ánh tră ng trắng của an h ấy trở về nư ớc, cô ta còn đến khiêu kh ích tôi: “Cô chẳng qua chỉ là người thay thế của tôi mà thôi.”
Mọi người đều nói, Chu Yến Th ần chắc chắn sẽ bỏ tôi.
Ngày tôi chủ độ ng đề nghị ly hô n.
Chu Yến Th ần nhốt tôi trong văn ph òng của an h ấy.
An h qu ỳ một ch ân trước mặ t tôi.
Mặ t tôi đỏ bừng: “Đừng, đừng hôn nữa…”
An h nhướng mà y nói: “Còn muốn ly hô n không?”
1
Vì muốn giúp bạn thân giành lấy ph iên bả n giới hạn của một con búp bê.
Tôi chen ch úc trong biển người, đến mức trẹo ch ân.
Lâm Da o muốn đưa tôi đến bệ nh vi ện, nhưng không bắ t được xe.
Cuối cùng, cô ấy cầm đi ện thoại của tôi gọi cho Chu Yến Th ần.
Tôi định ngăn cản, nhưng không kịp nữa.
Tôi và Chu Yến Th ần đã kết hôn một năm, cả mặ t an h ấy cũng hi ếm khi gặp.
An h ấy sao có thể vì tôi trẹo ch ân mà đến chứ?
Mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặ t ch úng tôi.
Tôi có ch út không dám tin vào mắ t mình.
“An h đến làm gì?” Tôi yếu ớt hỏi.
Chu Yến Th ần không nói gì, chỉ bế nga ng tôi lên.
“Tôi đi được mà…” Người đông quá, tôi có ch út xấ u hổ.
“Đừng độ ng đậy.”
Giọng an h ấy mãi mãi lạnh lù ng, không mang ch út cả m xúc.
Cũng giống như ngày ch úng tôi đi đăng ký kết hôn.
An h chỉ nói một câu: “Hô n nh ân hợp đồng, mỗi người có nhu cầu riêng.”
Tôi cần một số ti ền để ph ẫu th uật cho bà ngoại.
An h cần một người vợ để đối phó với việc liên hôn gia đình.
Đợi đến khi an h dần ki ểm so át được công ty, ch úng tôi sẽ ly hô n trong hòa bình.
Qu an hệ của ch úng tôi, đơn giản như vậy.
Bình thường ch úng tôi nư ớc sông không phạm nư ớc giếng, thậm chí còn không ở chun g.
Tôi gần như chẳng bao giờ chủ độ ng tìm an h.
Nhưng hôm nay cuộc gọi đó là một ngoại lệ.
“Đa u.”
Khi Chu Yến Th ần chườm đá cho tôi, không ch ú ý lực ta y.
Tôi bị đa u đến nhăn mặ t.
An h ngừng lại, độ ng tác dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Còn đa u không?”
Tôi gật đầ u, rồi lập tứ c lắc đầ u.
“Tôi, tôi không sao rồi, an h về trước đi.”
An h ngẩng đầ u nhìn tôi: “Tôi về đâu?”
Đột nhiên tôi nhớ ra, căn nhà này cũng là tài sản đứng tên Chu Yến Th ần.
Nếu có phải đi, cũng là tôi rời đi.
An h nắm lấy cổ ch ân tôi, ánh mắ t kh iến tôi có ch út bối rối.
“Cả m ơn an h đã giúp tôi bôi th uốc, ch ân tôi chắc không sao đâu…”
Tôi vừa nói vừa định đứng lên để ch ứng minh cho an h thấy.
Kết quả, không cẩn th ận suýt ngã lên bàn trà.
Chu Yến Th ần đưa ta y ôm lấy tôi.
Ta y an h vừa khéo đặt lên eo tôi.
“Sao mà không chịu yên thế?”
Lò ng bà n ta y ấm áp của an h lướt qua da tôi, kh iến cơ th ể tôi cứng đờ trong chốc lát.
Tôi đã đá nh giá quá cao khả năng tự phục hồi của cơ th ể mình.
Chu Yến Th ần bế tôi lên, đi thẳng vào ph òng ngủ.
Tôi nhìn an h tháo đồng hồ, thử hỏi: “An h không về sao?”
“Trời đang mưa.”
Những hạt mưa rơi tí tách lên bệ cửa sổ, tạo ra âm than h không ngớt.
Nhưng an h ấy lái xe.
Trời mưa chắc cũng chẳng ản h hư ởng gì…
Khoan đã, sao an h ấy lại cởi áo khoác?
“Nhìn gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ ng ực lấp ló sau chiếc áo sơ mi trắng của an h, thoáng ngẩn người.
Bị ph át hi ện, tôi vội vàng dời ánh mắ t.
“An h, an h định ngủ ở đây à?”
“Không được sao?”
Là vợ chồ ng, hình như chẳng có gì không đúng.
Dù gì cũng từng ngủ chun g.
Lần trước ở nhà cũ, vì sợ người lớn ph át hi ện điều gì bấ t th ường.
Ch úng tôi buộc phải ngủ chun g ph òng.
Chun g một gi ường, nhưng giữa hai người dường như có cả dải ngâ n hà.
Xa cách, khách sáo.
Đó chính là ch úng tôi.
Chỉ là khi an h vừa nằm xuống, ti m tôi bỗng đậ p nhan h không ki ểm so át.
“Gi ường này nhỏ quá, tôi sợ lỡ làm an h rơi xuống.”
Tôi bịa ra một lý do, mong an h chuyển sang ph òng phụ.
Không ngờ an h lại đặt ta y lên eo tôi, còn nhích lại gần hơn.
“Không nhỏ, vừa đủ.”
Chu Yến Th ần tắt đèn, trong bóng tối tiếng thở của ch úng tôi hòa vào nhau.
“Lần trước về nhà cũ, ông nói muốn ch úng ta có con.”
Mặ t tôi nóng lên, bặm môi: “An h đối phó thế nào?”
“Tôi không đối phó.”
Trong bóng tối, tôi không thấy được biểu cả m của an h.
Giọng an h trầm thấp: “Tôi nói, cứ thuận theo tự nhiên.”
Tôi nghĩ, lý do trì hoãn này cũng không tệ.
Kéo dài đến khi an h hoàn toàn ki ểm so át được công ty gia tộc.
Rồi ch úng tôi có thể thuận theo tự nhiên mà ly hô n.
Ngoài trời bất ngờ vang lên một tiếng sấm lớn.
Tôi gi ật mình, cơ th ể run lên, lao vào lò ng an h.
2
Tôi rất sợ sấm chớp, theo bản năng ôm chặt lấy Chu Yến Th ần không chịu buông.
An h dùng ta y che tai tôi lại.
Sấm qua rồi, nhưng ch úng tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Tôi muốn thoát ra khỏi lò ng an h, nhưng ph át hi ện an h không có ý định buông tôi.
“Chu Yến Th ần.”
“Sao vậy?”
“Dây thắt lưng của an h cấn vào tôi rồi.”
An h ngừng lại một ch út, khàn giọng nói: “Tĩnh Vi, quần tôi không có dây thắt lưng.”
Tôi hiểu ý an h qua câu nói đó.
Mặ t tôi đỏ bừng.
Đêm đó tôi ngủ không yên.
Chu Yến Th ần không làm gì quá đá ng, chỉ ôm tôi như vậy.
Nhưng tôi lại nghĩ đến nhiều hình ảnh không thể miêu tả.
Trong mơ, an h nắm lấy ta y tôi, để tôi chạm vào cơ bụ ng của an h: “Không phải muốn xem sao?”
Tôi gi ật mình tỉnh giấc.
“Sao vậy, ngủ không ngon à?”
Trời sáng rồi, ánh nắng có ch út chói mắ t.
Tôi dụi mắ t, đáp: “Tôi gặp ác mộng.”
“Ác mộng?” An h bỗng bật cười. “Nhưng em lại gọi tên an h.”
Tôi ngượng đến mức muốn chui xuống đất.
Cả m giác như trước mặ t an h, tôi không còn nơi nào để tr ốn nữa.
Khi ch ân tôi cuối cùng cũng gần như là nh hẳn.
Tôi tìm một cái cớ để tr ánh mặ t an h.
Nếu một ngày nào đó tôi lại mơ mà nói ra những điều khó nói.
Tôi nghĩ chắc mình không còn mặ t mũ i gặp an h nữa.
Lâm Da o tr êu tôi: “Tĩnh Vi, bi ểu hi ện này của cậu, chẳng lẽ là thích an h ấy rồi?”
“Hô n nh ân hợp đồng của hai người, xem ra muốn giả thành th ật rồi?”
Tôi bị sặc nư ớc: “Sao có thể chứ!”
Ánh mắ t Lâm Da o như nhìn thấu tất cả: “Sao lại không thể? Lần trước nghe nói cậu bị th ương, an h ấy vội vã chạy đến, còn nhan h hơn cả xe cứ u th ương!”
“Nhưng… nhưng an h ấy có một người không thể quên.”
Lâm Da o ngạc nhiên: “Hả?”
Về người ấy của Chu Yến Th ần, ai trong vòng tròn bạn bè của an h cũng biết.
Nga y lần đầ u họ gặp tôi, đã bảo rằng tôi trông rất giống Cố Tần.
Chu Yến Th ần chỉ coi tôi là thế thân của Cố Tần mà thôi.
An h ấy sẽ không cưới ai khác.
Nếu có cưới, cũng sẽ là một người giống như Cố Tần.
Tôi đã nhận ti ền của Chu Yến Th ần, cũng chấp nhận làm thế thân này.
Con người không thể vừa có thứ này, lại đòi thứ khác.
Nên an h ấy thích ai, không li ên qu an đến tôi.
“Nhưng hai người đã kết hôn rồi, chẳng lẽ Cố Tần còn có thể chen vào được sao?”
“Chu Yến Th ần cưới tôi, là vì tôi giống Cố Tần mà.”
Lâm Da o im lặng.
Cô ấy nghĩ cho tôi rất nhiều cách để chinh phục Chu Yến Th ần.
Nhưng bỗng chẳng còn dùng được nữa.
Hai ch úng tôi trừng mắ t nhìn nhau.
Chỉ chờ đến ngày Chu Yến Th ần ki ểm so át được công ty gia tộc, tôi sẽ rút lui.
Đến lúc đó, tôi cũng không cản an h ấy theo đu ổi tình yêu đích thực.
Tôi, Hứa Tĩnh Vi, không bao giờ cố chấp về chuyện này.
Rất nhan h, tôi đã gạt bỏ mấ y ngày nằm chun g gi ường với Chu Yến Th ần.
Vào si nh nh ật Lâm Da o, tôi còn phá lệ uống rư ợu.
“Cậu không phải không biết uống sao? Nhớ lần trước uống rư ợu, cậu ôm cây kh óc lóc đấy!”
Đó là lần đầ u tôi uống rư ợu.
Không có kinh nghiệm.
Lần này tôi đã chuẩn bị kỹ, làm sao có thể mới ba ly đã sa y?
Ấy, sao Lâm Da o lại thành hai người rồi?
Tôi lắc lắc đầ u, Lâm Da o lại biến thành bốn người.
“Tĩnh Vi, đây là mấ y?” Lâm Da o giơ một ng ón ta y trước mặ t tôi.
Cô ấy xem thường tôi quá, cứ nghĩ tôi sa y rồi.
“Đây là 1!”
“Ngốc! Đây là than h cay!”
Tôi: ???
Hình như tôi sa y th ật rồi.
Thậm chí còn thấy Chu Yến Th ần.
An h bước tới với vẻ mặ t lạnh lù ng: “Cô ấy uống bao nhiêu?”
“Tôi chỉ uống ba ly!”
Tôi giơ ra bốn ng ón ta y.
Sắc mặ t an h càng đen lại.
35234
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  [FULL] Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm só...
15/08/2025

[FULL] Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm sóc chị trong th ời gian ở cữ.
Chỗ ăn ở miễn phí, mỗi tháng trả tôi 500 tệ.
Từ việc chăm sóc sả n ph ụ, tắm rửa thay tã cho em bé, đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho cả gia đình, tất cả đều là công việc của một mình tôi.
Một bà chị giàu có trong cùng khu phố thấy tôi làm việc cẩn th ận và chu đáo nên muốn mời tôi sang chăm sóc cho em gá i chị ấy cũng vừa si nh con xong.
Chị ấy đề nghị trả cho tôi 10.000 tệ một tháng, tôi chỉ cần chăm sóc sả n ph ụ thôi, còn em bé đã có bảo mẫu riêng lo liệu.
Chị họ tôi lập tứ c từ ch ối thay tôi:
“Tôi và em họ thân thiết như chị em ru ột, nó sẽ không bao giờ làm việc vì ti ền bạ c phù phi ếm như vậy đâu.”
Tôi ở nhà chị họ, ngủ trong ph òng cá ch ly ngoài ban công suốt nửa năm. Do hít phải khí formaldehyde vượt quá mức cho phép, tôi bị mắc bệ nh bạ ch cầu.
Cuối cùng, vì không có ti ền chữa bệ nh nên tôi ch ết trong bệ nh vi ện.
Khi mở mắ t ra lần nữa, tôi quay trở về ngày bà chị giàu có kia đến ngỏ ý trả lương cao để mời tôi.
---
Tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc. Đúng lúc chị họ tôi vừa mới si nh con, nhờ tôi đến chăm sóc chị trong th ời gian ở cữ.
Chỗ ăn ở miễn phí, mỗi tháng trả tôi 500 tệ.
Từ việc chăm sóc sả n ph ụ, tắm rửa thay tã cho em bé, đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho cả gia đình, tất cả đều là công việc của một mình tôi.
Một bà chị giàu có trong cùng khu phố thấy tôi làm việc cẩn th ận và chu đáo nên muốn mời tôi sang chăm sóc cho em gá i chị ấy cũng vừa si nh con xong.
Chị ấy đề nghị trả cho tôi 10.000 tệ một tháng, tôi chỉ cần chăm sóc sả n ph ụ thôi, còn em bé đã có bảo mẫu riêng lo liệu.
Chị họ tôi lập tứ c từ ch ối thay tôi:
“Tôi và em họ thân thiết như chị em ru ột, nó sẽ không bao giờ làm việc vì ti ền bạ c phù phi ếm như vậy đâu.”
Tôi ở nhà chị họ, ngủ trong ph òng cá ch ly ngoài ban công suốt nửa năm. Do hít phải khí formaldehyde vượt quá mức cho phép, tôi bị mắc bệ nh bạ ch cầu.
Cuối cùng, vì không có ti ền chữa bệ nh nên tôi ch ết trong bệ nh vi ện.
Khi mở mắ t ra lần nữa, tôi quay trở về ngày bà chị giàu có kia đến ngỏ ý trả lương cao để mời tôi.
1
“Em họ tôi còn thân thiết với tôi hơn cả chị ru ột, nó không phải là loại người nông cạn, tham vậ t ch ất như vậy đâu, cô đừng hòng nghĩ tới nữa.”
Những lời quen thuộc vang lên bên tai, tôi dần dần nhìn rõ người đứng trước mặ t, và nhận ra rằng mình đã được tái si nh.
Giống như kiếp trước, chị gá i giàu có kia đang cố mời tôi về làm việc bằng mức lương cao ng ất ngưởng, lại tiếp tục tăng thêm điều ki ện.
“Em là Lương Tiểu phải không? Em đến chăm sóc cho em gá i chị, 10.000 tệ một tháng, chỉ cần lo cho sả n ph ụ thôi.”
“Chị sẽ mua cho em gói bảo hiểm đầy đủ, sáu kh oản bảo hiểm, hai kh oản ti ết kiệm, ngày lễ còn có thêm phúc lợi và ti ền thưởng. Chị thực sự cần một người tỉ mỉ, chu đáo như em. Em suy nghĩ lại đi.”
Ng ón ta y thon dài của chị ấy đưa ra một tấm dan h thi ếp.
Chị họ tôi nhíu mà y, gi ật mạnh tấm dan h thi ếp khỏi ta y chị ấy:
“Sao cái chị này không hiểu lời người ta nói nhỉ? Tôi đã nói rồi, dù có trả bao nhiêu ti ền, em họ tôi cũng không bao giờ sang nhà chị đâu.”
“Chị chỉ có ch út ti ền mọn đấy thôi, nghĩ mình là cái thứ gì chứ!”
Chị họ tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của chị gá i giàu có đó nên cười hả hê chế giễu chị ấy.
“Ôi trời, giàu thế sao còn đến nhà tôi mời người? Hay là giả vờ làm đại gia vậy?”
Nga y giây tiếp theo, tôi cúi xuống nhặt tấm dan h thi ếp lên.
“Được thôi ạ. Em đồng ý. Chị cần em bắ t đầ u sang làm việc lúc nào?”
Chị họ tôi trố mắ t, không thể tin nổi nhìn tôi.
“Thứ Hai tuần sau được không? Em sắp xếp công việc hiện tại rồi thứ Hai tuần sau chị sẽ cho tài xế đến đón em.”
Bà chị giàu có tên là Lâm Sương. Sau khi ch úng tôi trao đổi số liên lạc, chị ấy vừa quay đi thì chị họ tôi gi ận dữ vun g ta y đá nh về phía tôi. May mắn là tôi tr ánh kịp, kh iến chị ta càng tứ c gi ận hơn.
“Liễu Tiểu, em đi ên rồi à?”
“Em là em họ ru ột của chị, sao có thể vì mấ y đồng mà ph ản bộ i chị như thế được?”
Mặ t chị ta đỏ bừng lên, cộng thêm thân hình quá kh ổ sau si nh, trông chị ta như sắp nổ tun g vậy.
Tôi liếc chị ta một cái:
“Chị à, chị cũng nói rồi đấy thôi. Ch úng ta như chị em ru ột, em tìm được công việc tốt hơn, lẽ ra chị phải mừng cho em chứ?”
“Với lại, lương nhà chị trả cho em còn không đủ ti ền ăn một tháng của em. Chị keo kiệt như vậy thì cũng không thể cản em tìm một con đường tốt hơn được.”
2
Chị họ tôi là người không chịu nổi khi ai đó bảo chị keo kiệt. Chị ta tứ c gi ận chỉ ta y vào mặ t tôi mà ch ửi lớn:
“Liễu Tiểu, chị đối với em chưa đủ tốt sao?”
“Em chỉ có bằng cao đẳng, nếu không nhờ chị nể tình người thân mà nhận em về làm việc, thì giờ em còn ngồi ở nhà mà gãi ch ân đấy!”
“Em xem lại mình đi, em có xứng đá ng với mức lương 10.000 tệ mỗi tháng không? Đừng để người ta lừ a rồi còn đếm ti ền cho họ.”
Thấy tôi không hề độ ng lò ng, cuối cùng chị ta cũng buông lời cay độ c.
“Nể tình chị em họ hàng, chị cả nh cáo em lần cuối, đừng vì ti ền mà đá nh mấ t cả lò ng tự trọng.”
“Người ph ụ nữ đó tr ẻ tu ổi như thế mà có nhiều ti ền như vậy, chắc chắn không phải từ con đường chính đá ng mà có. Đừng để đến lúc rơi vào bẫy rồi mới trách chị không nhắc nhở.”
Cuộc nói chuyện kết th úc trong không vui, chị họ ra lệnh đu ổi tôi ra khỏi nhà nga y lập tứ c. Tôi đúng là càng mong điều đó xảy ra nên vội vàng thu dọn đồ đạc và rời đi.
Nhà chị họ không lớn, hai ph òng ngủ, một ph òng khách và một ban công nhỏ. Từ khi tôi đến, họ đã biến ph òng ngủ thứ hai thành ph òng tr ẻ em, còn tôi thì ngủ trong cái ph òng cá ch ly nhỏ xíu ngoài ban công làm từ vật liệu ké m chất lượng.
Căn ph òng nhỏ vừa chật chội, vừa ngột ngạt, bên trong luôn có mù i hô i khó chịu.
Kiếp trước, tôi đã ở đây hơn nửa năm và mắc bệ nh bạ ch cầu vì tiếp xúc với formaldehyde vượt mức an to àn.
Tôi nhận lương 500 tệ mỗi tháng, làm đủ mọi việc từ chăm sóc cả gia đình chị họ, lo chuyện ăn uống, si nh hoạt, chăm tr ẻ, dắt chó đi dạo, dọn phân, cho đến quét dọn nhà cửa.
Chị họ luôn mi ệng bảo bao ăn bao ở, nhưng thực tế ti ền đi chợ thường do tôi ứng trước, sau đó chị lại vi ện đủ lý do để không trả lại.
Tôi đã chịu không nổi mà hỏi vài lần, nhưng chị ấy lại chạy đi nói mỉa với bố mẹ tôi rằng tôi không biết ơn. Vì tình thân họ hàng nên bố mẹ tôi khuyên tôi cố nhịn, bởi vì tìm việc lúc đó th ật sự rất kh ó kh ăn.
Và rồi, tôi cứ nhẫn nhịn mãi cho đến khi mắc bệ nh hiểm ng hèo.
Sau khi ph át hi ện tôi mắc bệ nh, chị họ lập tứ c đu ổi tôi ra khỏi nhà vì sợ tôi sẽ lâ y bệ nh cho đứa tr ẻ.
Bố mẹ tôi đến nhà chị ta đòi công bằng, nhưng gõ cửa mãi chẳng ai ra.
Chị họ biết rõ việc sử dụng vật liệu ké m chất lượng với hàm lượng formaldehyde vượt mức trong ph òng cá ch ly, sợ bị đi ều tr a, nên cả gia đình họ đã kéo nhau đi du lịch.
Bố mẹ tôi dốc hết ti ền ti ết kiệm để chữa tr ị cho tôi, nhưng vẫn không cứ u vãn được tình hình. Cuối cùng, tôi đã ch ết trên gi ường bệ nh.
Cả m giác tu yệt vọ ng khi nằm trên gi ường bệ nh, mở mắ t nhìn từng ch út sức số ng rời khỏi cơ th ể, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
3
Đến ngày hẹn với chị Lâm, chị ấy cho tài xế đến đón tôi nga y trước cửa nhà.
Chỉ là đưa đón một bảo mẫu mà cũng dùng xe hơi hạng sang có giá tr ị lên đến bảy con số. Tôi như người nhà quê lần đầ u ti ên thấy xe sang, không giấu được sự ngạc nhiên.
Hai ngày vừa qua, tôi đã tìm hiểu thông tin về Lâm Sương trên mạ ng. Lâm Sương hóa ra là đại tiểu thư của Tập đoàn Lâm thị ở Vân Thành, và chị ấy còn có một cô em gá i tên là Lâm Duệ.
Nghe nói Lâm Duệ gặp phải gã đà n ôn g tồ i tệ, bị hắn lừ a kết hôn rồi mang th ai. Sau khi cưới, hắn lộ rõ bản chất thối tha của mình, không chỉ ng oại tì nh mà còn bạ o hà nh gia đình, kh iến cô ấy kh ổ sở vô cùng.
Lâm Duệ bị chồ ng tr a tấ n đến mức mình mẩy đầy th ương tí ch. Khi được chị Lâm Sương đưa về nhà, cô ấy đã mang th ai khá lớn nên không thể bỏ được đứa bé, đành phải si nh con ra và sau đó mắc ch ứng trầm cả m sau si nh rất ng hiêm tr ọng.
Kiếp trước, khi tôi nằm vi ện, tôi từng đọc tin tứ c về việc nhị tiểu thư nhà Lâm thị bị trầm cả m, ôm con nhảy lầu tự sá t.
Nhưng giờ không sao, chị họ và cái gia đình qu ái đản đó tôi còn chịu được, thì bây giờ với mức lương cao mà chị Lâm trả, tôi chắc chắn sẽ làm tốt công việc này.
Lâm Duệ hiện đang số ng ở một căn hộ sang trọng cùng khu với chị họ tôi, nhưng là một căn hộ cao cấp ở một tò a nhà khác.
Ph òng mà chị Lâm sắp xếp cho tôi ở còn lớn hơn cả ph òng ngủ chính của chị họ. Ánh sáng tự nhiên, thông gió tốt, có cả cửa sổ lớn sát đất, đúng kiểu ph òng mơ ước của tôi.
Công việc của tôi rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc si nh hoạt hằng ngày của Lâm Duệ, quan tâm đến tâ m tr ạng của cô ấy và nói chuyện với cô ấy khi cần. Em bé thì đã có bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc rồi.
Lâm Duệ bình thường rất ít nói, hay ngồi một mình yên lặng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn về phía xa. Nhìn cô ấy tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ.
May mắn là tính tôi vốn lạc quan vui vẻ, và cô ấy cũng chưa đến mức từ ch ối hoàn toàn giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Tôi gần như ở cạnh cô ấy 24 giờ mỗi ngày.
Bước đầ u là kh iến cô ấy không từ ch ối sự hiện diện của tôi. Trong bình hoa lúc nào cũng cắm hoa hướng dư ơng tươi mà cô ấy yêu thích. Tôi dần tìm hiểu sở thích ăn uống của cô ấy qua ba bữa mỗi ngày.
Càng tiếp xúc, tôi biết cô ấy thích màu xan h dư ơng, thích nghe nhạc piano, và thích ôm gấu bông ngủ mỗi tối.
Tôi dần dần biến căn nhà thành nơi cô ấy cả m thấy an to àn, đúng theo sở thích của cô ấy.
Lâm Duệ bắ t đầ u mở lò ng với tôi, thỉnh tho ảng cô ấy tâm sự những nỗi đa u của mình. Những lúc đó, tôi chỉ lặng lẽ làm người lắng nghe, ôm cô ấy vào lò ng và kiên nhẫn nói đi nói lại rằng bây giờ mọi thứ đã an to àn rồi.
Nhờ sự kiên trì của tôi, cô ấy dần dần hồi phục, hạ thấp rào cản của bản thân xuống, và sau đó càng lúc càng giống một người bình thường hơn. Khi tâ m tr ạng tốt, cô ấy thậm chí còn có thể đùa giỡn với ch úng tôi.
Hôm nay th ời ti ết rất đẹp, dưới sân chun g cư, hoa tử đằng đang nở rộ, trông như một biển hoa đầy màu sắc, rất lộng lẫy.
Tôi thấy ánh mắ t Lâm Duệ lộ vẻ khao khát, liền chủ độ ng gợi ý:
“Hay là em đưa chị xuống đi dạo nhé?”
Tính ra, đã khá lâu rồi cô ấy chưa ra ngoài.
Hôm nay tâ m tr ạng của cô ấy có vẻ rất ổn. Lúc này cô ấy đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, gió nhẹ thổi bay những lọn tó c trước tr án.
Tôi ngồi cạnh cô ấy, nói chuyện vu vơ, bỗng nhiên cả m giác có ai đó đẩy mạnh từ phía sau.
“Ai cho phép mà y trơ trẽn như vậy, đồ vong ơn bội nghĩa!”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ
2351

  Trong cuộc họp cấp cao, cô trợ lý mới của Cố Bắc Xuyên bất ngờ hất nguyên cốc trà sữa vào mặ t tôi trước mặ t bao nhiê...
14/08/2025

Trong cuộc họp cấp cao, cô trợ lý mới của Cố Bắc Xuyên bất ngờ hất nguyên cốc trà sữa vào mặ t tôi trước mặ t bao nhiêu người.
“Cô là cái đồ ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết tr ốn trong văn ph òng chơi game mà cũng dám chất vấn phương án của tôi?”
“Tôi tu yên bố, cô bị sa thải rồi, cút ra ngoài đi!”
Tôi bì nh tĩ nh đứng dậy, lau vết bẩn trên mặ t, nhìn về phía Cố Bắc Xuyên.
An h ta hơi cau mà y, cố ý tr ánh ánh mắ t tôi, chọn cách im lặng.
Tôi bật cười, rút đi ện thoại ra.
“Ba, nghe thấy chưa?”
“Người ta bảo con cút đi rồi đấy.”
---
Trong cuộc họp cấp cao, cô trợ lý mới của Cố Bắc Xuyên bất ngờ hất nguyên cốc trà sữa vào mặ t tôi trước mặ t bao nhiêu người.
“Cô là cái đồ ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết tr ốn trong văn ph òng chơi game mà cũng dám chất vấn phương án của tôi?”
“Tôi tu yên bố, cô bị sa thải rồi, cút ra ngoài đi!”
Tôi bì nh tĩ nh đứng dậy, lau vết bẩn trên mặ t, nhìn về phía Cố Bắc Xuyên.
An h ta hơi cau mà y, cố ý tr ánh ánh mắ t tôi, chọn cách im lặng.
Tôi bật cười, rút đi ện thoại ra.
“Ba, nghe thấy chưa?”
“Người ta bảo con cút đi rồi đấy.”
1
Thứ Hai, tôi đang tập trun g cao độ chơi game thì cửa ph òng làm việc bị gõ.
“Qu ản lý Lâm, trợ lý Thẩm thông báo mười phút nữa toàn bộ ban qu ản lý phải có mặ t ở ph òng họp lớn.”
Tiểu Trương ở ph òng hà nh ch ính đứng ngoài cửa, giọng có vẻ vội vã.
Tôi không thèm ngẩng đầ u, ng ón ta y vẫn bay trên bàn phím.
“Không đi, bận.”
Từ lúc vào công ty đến giờ đã nửa năm, tôi chưa từng tham gia cuộc họp nào.
Không phải không được đi, mà là không muốn đi.
“Nhưng mà…” Giọng Tiểu Trương hơi ngập ngừng, “Trợ lý Thẩm đặ c bi ệt nhấn mạnh lần này không ai được phép vắng mặ t, cô ấy nói đó là ý của tổng giám đốc Cố.”
Tôi khựng ta y, nhân vật trong game lập tứ c bị boss gi ết, màn hình chuyển sang màu xám xịt.
Tôi thầm ch ửi một tiếng, gập laptop lại.
Khi đến ph òng họp, bên trong đã kín chỗ.
Không ít người thấy tôi đến thì hiện rõ vẻ ngạc nhiên, cúi đầ u xì xào bà n tá n.
“Qu ản lý Lâm cũng đến kìa?”
“Cô ấy không phải xưa giờ chẳng bao giờ họp sao?”
“Ai biết được, chắc do trợ lý Thẩm chỉ đích dan h mời.”
“Trợ lý Thẩm luôn soi mói cô ấy, chắc hôm nay có trò vui để xem rồi.”

Tôi lười quan tâm mấ y câu xì xầm đó, chọn một chỗ tận góc mà ngồi, móc đi ện thoại ra chơi tiếp game dở dang.
Phải nửa tiếng sau, Cố Bắc Xuyên và Thẩm Yên Yên mới từ tốn bước vào.
Thẩm Yên Yên ôm một chồ ng tài liệu, trên mặ t là nụ cười đầy đắc ý.
“Cả m ơn mọi người đã dành th ời gian tham dự cuộc họp lần này.”
Cố Bắc Xuyên đảo mắ t một vòng, ánh nhìn lướt qua tôi chưa đến một giây đã dời đi.
“Hôm nay trợ lý Thẩm sẽ công bố một phương án rất quan trọng.”
Thẩm Yên Yên hắng giọng, bắ t đầ u thao thao bất tuyệt trình bày cái gọi là “kế hoạch tiếp thị mang tính cách mạ ng” của cô ta.
Tôi vừa chơi game, vừa nghe cho có lệ, càng nghe càng thấy vô lý.
Phương án này không chỉ có ng ân sá ch cao đến mức hoang đường, mà còn hoàn toàn không phù hợp với định vị thị trường của công ty.
“…Cho nên tôi cho rằng, ch úng ta nên lập tứ c đầ u tư tám ngàn ngàn, trong vòng ba tháng chi ếm lĩnh thị trường cao cấp!”
Thẩm Yên Yên đầy khí thế kết luận.
Trong ph òng họp vang lên vài tràng pháo ta y thưa thớt.
Tôi th ật sự chịu hết nổi, không thèm ngẩng đầ u nói một câu:
“Bỏ tám ngàn ra để đổi lấy một đố ng lượt hiển thị vô dụng, chi bằng vác số ti ền đó lên sân thượng vứt xuống, còn gâ y được tiếng vang hơn, kéo được nhiều lượt xem hơn.”
Cả ph òng họp bỗng chốc im phăng phắc.
Cố Bắc Xuyên hơi nhíu mà y.
“Cô nói gì?” Giọng Thẩm Yên Yên đột ngột cao vút.
Lúc này tôi mới ngẩng đầ u, thong thả nói:
“Tôi nói, phương án của cô đầy lỗ hổng.”
“Thứ nhất, định vị sa i nhóm khách hàng mục tiêu.”
“Thứ hai, kênh phân phối chọn sa i hoàn toàn.”
“Thứ ba, cách tính ROI của cô là sa i bét.”
“Cô tiêu hết hai ngàn ngàn này chẳng khác nào né m ti ền xuống sông.”
2
“Không đúng, né m ti ền xuống sông ít ra còn nghe được tiếng ‘tõm’.”
Mặ t Thẩm Yên Yên đỏ bừng như bị ai tát một cái.
Cô ta bất ngờ túm lấy ly trà sữa trên bàn, bước nhan h tới trước mặ t tôi.
“Cô là đồ ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết tr ốn trong văn ph òng chơi game mà cũng dám chất vấn phương án của tôi?”
Cô ta gần như gào lên, rồi—
Xoạt!
Nguyên ly trà sữa bị hất thẳng vào mặ t tôi.
Chất lỏng chảy dài theo má, váy trắng bị nhuộm thành màu nâu chỉ trong vài giây.
Ph òng họp rơi vào một sự im lặng ch ết ch óc, ai nấy đều nín thở.
“Lâm Tiểu Vãn, tôi lấy tư cách trợ lý tổng giám đốc tu yên bố: cô bị sa thải! Cút ra ngoài!”
Thẩm Yên Yên nhìn tôi từ trên cao, đầy vẻ đắc thắng.
Tôi từ tốn đứng dậy, móc khăn ta y trong túi, chậm rãi lau vết bẩn trên mặ t.
Sau đó, tôi nhìn về phía Cố Bắc Xuyên.
An h ta cau mà y, tr ánh né ánh mắ t tôi, chọn cách im lặng.
Tôi bất ngờ bật cười.
Nhìn vào chiếc đi ện thoại đang bật loa ngoài: “Ba, nghe rồi chứ?”
“Người ta bảo con cút đi rồi đấy.”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  [Hoàn] Chồng tôi ném xuống tờ đơn ly hôn rồi vội vàng ra ngoài dỗ dành tiểu tam.Không ngờ, đêm mưa giông ra đường lại ...
14/08/2025

[Hoàn] Chồng tôi ném xuống tờ đơn ly hôn rồi vội vàng ra ngoài dỗ dành tiểu tam.
Không ngờ, đêm mưa giông ra đường lại dễ bị trời đánh, anh ta lập tức biến thành một cục than cháy đen.
Tôi vừa cười vừa rải tiền, bốn giờ sáng còn điên cuồng chi tiền để nhà hỏa táng đốt thêm một lò.
Hôm sau, tiểu tam dắt con riêng đến tận cửa.
“Lục Thâm đâu? Tối qua anh ấy nói sẽ đến với tôi, có phải chị lại ngăn cản anh ấy không?”
“Anh ấy sắp ly hôn với chị rồi, gia đình chúng tôi khó khăn lắm mới đoàn tụ được, xin chị tha cho chúng tôi đi!”
Thằng con riêng vênh váo, hất đổ cả bàn.
“Đồ đàn bà xấu! Ba là của tôi và mẹ tôi, không cho chị tranh với chúng tôi!”
Nhìn hộp tro bị hất văng dưới đất, tôi lấy chiếc khăn lụa thật ba vạn một cái, làm bộ lau nước mắt vì cười quá.
“Không tranh, không tranh, mau đem đi đi!”
Dù chưa ly hôn, nhưng nhà cửa và gia sản hàng trăm tỷ của tên c/h/ế/t này đều là của tôi hết rồi.
1
Cảnh sát gọi tôi tới nhận x/á/c khi tôi đang thu dọn đồ, chuẩn bị dọn khỏi biệt thự.
Nửa năm trước, công ty của Lục Thâm lên sàn, anh ta trở thành tân phú hào số một ở Triều Sơn.
Chưa kịp chúc mừng, tiểu tam đã dắt con riêng đường hoàng xông vào.
Tôi từng bán nhà để cùng anh ta khởi nghiệp, thế mà cưới nhau sáu năm, anh ta lại có đứa con riêng tám tuổi!
Tiểu tam nói mình mới là bạch nguyệt quang, là tình yêu duy nhất của Lục Thâm.
Còn con của cô ta mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.
Lục Thâm thì sao? Trong mắt chỉ có tiểu tam và con riêng, không hề do dự đòi ly hôn với tôi, thậm chí muốn tôi ra đi tay trắng!
Tôi dĩ nhiên không đồng ý.
Cuộc chiến ly hôn kéo dài suốt nửa năm.
Tôi dồn hết sức lực mới nắm được chứng cứ anh ta ngoại tình trong hôn nhân và trốn thuế của công ty, chỉ ép được anh ta nhượng lại một phần ba tài sản.
Nhưng tôi kiệt quệ rồi, không còn sức chiến đấu nữa, đành đồng ý ký đơn ly hôn, căm hận rời đi.
Nếu không phải vì đứa con gái mới tròn ba tuổi, tôi đã liều chết cùng anh ta!
“Reng—”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tôi nghe máy:
“Alo, xin chào.”
“Chào chị, chúng tôi là cảnh sát thành phố Triều Sơn, xin hỏi chị có phải là vợ của Lục Thâm không?”
Dù chưa ly hôn chính thức, tôi mệt mỏi đáp:
“Đúng, có chuyện gì vậy?”
“……”
Toàn thân tôi run lên, con ngươi hưng phấn mở lớn:
“Anh nói thật sao?!”
“Đúng vậy, chị đừng quá đau lòng…”
Những lời sau tôi chẳng nghe rõ, chỉ lập tức lao đến đồn cảnh sát.
Trên đường, trong đầu tôi vang vọng mãi một câu:
“Cô Tống, chồng cô ra ngoài trong đêm giông, bị sét đánh c/h/ế/t ngay trên cao tốc…”
Ngẩng đầu nhìn trời mà xem, ông trời có tha ai đâu!
Ha ha ha ha—Lục Thâm c/h/ế/t đúng là tuyệt diệu!
Khi tôi tới đồn cảnh sát đã hơn hai giờ sáng.
Cảnh sát dẫn tôi vào phòng pháp y, chỉ vào một cục than hình người:
“Đây là chồng chị, Lục Thâm. Lúc chúng tôi đến nơi, xe đã cháy chỉ còn khung.”
“Chúng tôi kiểm tra rồi, xe không có vấn đề gì, anh ta cũng không uống rượu hay bị bỏ thuốc.”
“Đây đúng là tai nạn do sét đánh, c/h/ế/t ngay tại chỗ.”
Nhìn cái t/h/i/x/á/c cháy đen ấy, tôi không nhịn được bật cười lớn.
Tên tra nam Lục Thâm, lại c/h/ế/t đúng cái ngày tôi muốn hắn c/h/ế/t nhất.
Đơn ly hôn ký thì đã sao? Chúng tôi chưa đăng ký ly hôn, thỏa thuận chưa có hiệu lực!
Có nghĩa là toàn bộ tài sản trăm tỷ trong nhà đều thuộc về tôi!
“Ha ha ha Lục Thâm ha ha ha anh c/h/ế/t quá hay rồi—!”
Tôi thật muốn giả bộ làm góa phụ đau khổ, nhưng xin lỗi, tôi thật sự không làm nổi.
Cảnh sát bên cạnh nhìn tôi khó tả, nhưng họ quen rồi, không bình luận chuyện vợ chồng.
Đợi tôi cười xong, họ dẫn tôi vào phòng giám sát, chỉ màn hình phóng to:
“Cô Tống, có một điểm kỳ lạ. Chúng tôi muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến vậy mà ông Lục lại ra ngoài trong đêm giông?”
Trên màn hình, qua cơn mưa xối xả, xe Lục Thâm cứ tăng tốc liên tục.
Anh ta còn cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ ung dung, như chê mình c/h/ế/t chưa đủ nhanh.
Đến khi anh ta đạp ga thêm một lần nữa, một tia sét bất ngờ giáng thẳng xuống xe…
[234622]
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

  Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng.Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội.Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong ...
13/08/2025

Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng.
Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội.
Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong lại đề nghị quay lại.
Tôi… vẫn đồng ý.
Cho đến khi tôi tình cờ nghe được lý do anh ta muốn nối lại với tôi.
Anh ta phả ra một hơi khói thuốc, cười cợt nhả:
“Bỏ ra từng ấy công sức với cô ta, ít nhất cũng phải chơi cho đáng chứ!”
Lúc đó tôi thầm nghĩ —
Đây là lần thứ 6.
1.
“Chu Vụ nhìn thì bình thường từ đầu đến chân, chỉ có mỗi cái khoản đó là còn thú vị chút.”
“Tôi chỉ cần ra hiệu một cái, là biết phải đổi tư thế nào.”
Lục Phỉ khẽ bật tàn thuốc.
Giọng hắn lười nhác, chậm rãi nhưng không thiếu phần khoe khoang.
Cả căn phòng bỗng vang lên những tiếng huýt sáo mờ ám từ đám đàn ông đang tụ họp.
“Không ngờ trông Chu Vụ ngoan hiền là thế, mà trên giường lại phóng đãng vậy nha!”
“Bảo sao Lục ca còn tìm cô ta quay lại.”
Lục Phỉ khẽ bật cười, nhả ra một làn khói.
“Bỏ từng ấy công sức lên người cô ta.
Không chơi cho tới bến thì chẳng phải lỗ à?”
Chỉ cách một cánh cửa.
Tôi đứng ngoài, ngực đau nhói như có kim đâm.
Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa —
Lục Phỉ đang lười biếng tựa lưng vào ghế.
Đôi chân dài tùy ý vắt chéo, tay kẹp điếu thuốc, mặt mày thong d**g.
Anh ta rất đẹp.
Ngũ quan sắc nét, đường nét gọn gàng, nét non nớt thuở thiếu niên đã sớm bị năm tháng mài sạch.
Giờ đây, ở tuổi 27, anh ta chín chắn, phong độ, trên người mang thứ khí chất nhàn nhã của người đứng trên đỉnh cao.
Lạnh lùng.
Và ngạo mạn.
Tiếng cười nói trong phòng lập tức ngưng bặt khi tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi bưng khay trái cây vừa cắt xong,
Nét mặt tươi cười, như thể chẳng biết gì cả.
“Đang nói chuyện gì thế? Vui vậy sao?”
Tôi không bỏ sót vẻ kinh ngạc và chột dạ thoáng qua trên mặt bọn họ.
Chỉ có Lục Phỉ vẫn giữ nguyên thái độ thường ngày.
Bình thản và chẳng thèm che giấu.
Anh ta không sợ tôi nghe thấy, cũng chẳng sợ tôi đau lòng.
Một gã bạn thân của anh ta phản ứng nhanh, lập tức chống chế:
“Nghe nói Lục ca chuẩn bị quà kỷ niệm cho chị dâu kỹ lắm, bay ra nước ngoài trước một tháng đặt may váy dạ hội với nhà thiết kế nổi tiếng, tụi em nghe xong ai chẳng khen anh ấy yêu vợ như mạng!”
Những người khác cũng lập tức hùa theo.
Còn tôi?
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Lục Phỉ.
Biểu cảm của anh ta dần dần lạnh lại.
Bởi vì… cả hai chúng tôi đều biết rõ, chiếc váy đó không dành cho tôi.
Tôi xưa nay không mặc váy.
Ba ngày trước, tôi đã nhìn thấy nó rồi —
Một chiếc váy đỏ rực rỡ, điểm xuyết vô số viên kim cương.
Rực rỡ, kiêu hãnh, mê hoặc.
Y hệt chủ nhân của nó vậy.
2.
Buổi tối, tiễn khách xong.
Tôi tắm rửa rồi nằm lên giường.
Trong bóng tối, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
Tôi đẩy anh ta ra.
Vô ích.
Cánh tay quàng ngang eo tôi lại siết chặt hơn.
Tôi quay đầu, lặng lẽ nhìn anh ta.
Ánh mắt Lục Phỉ ánh lên khao khát, giọng trầm khàn.
“Sao vậy?”
Tôi kéo người ra xa anh ta một chút:
“Hơi mệt, hôm nay để sau đi.”
Thấy tôi nằm yên như khúc gỗ, Lục Phỉ cũng mất hứng.
Anh ta xuống giường châm một điếu thuốc.
Tàn lửa lập lòe, chẳng nhìn rõ sắc mặt anh ta.
“Vì cái váy đó à?”
Tôi không trả lời.
Anh ta mệt mỏi day trán:
“Chỉ là cái váy thôi, Chu Vụ, em nhạy cảm quá rồi đấy.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Không muốn tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện.
Lục Phỉ bực bội dụi tắt điếu thuốc.
“Buổi tiệc thương mại tuần sau cần mặc lễ phục. Em không mặc váy, thì anh chỉ có thể để Giang Du Nhiên đi cùng.”
Tôi từ trước đến nay chưa từng mặc váy, cũng không ăn diện.
Thậm chí chẳng có lấy một màu sắc nổi bật nào xuất hiện trên người tôi.
Tủ quần áo chỉ toàn áo dài tay và quần dài xám xịt.
Giang Du Nhiên là trợ lý của anh ta.
Một cô gái lúc nào cũng ăn mặc xinh đẹp chỉn chu.
Và cũng là người mà Lục Phỉ đã ngoại tình.
Sự im lặng của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là vô cớ gây chuyện.
Giọng Lục Phỉ lạnh đi:
“Anh nói hết rồi. Anh và Giang Du Nhiên không dơ bẩn như em nghĩ.”
Nói rồi anh ta quay người đóng sầm cửa lại.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nằm im trên giường.
Nhưng nước mắt lại từ từ chảy xuống.
Lục Phỉ từng nói, dù tôi không trang điểm, trong mắt anh ta tôi vẫn là người đẹp nhất.
Giờ thì, trong lời nói của anh ta, ngầm trách tôi.
Trách tôi không biết ăn diện, khiến anh ta không thể mang ra khoe.
Tôi đưa tay lau nước mắt.
Lặng lẽ tính trong đầu.
Đây là lần thứ sáu rồi.
3.
Cả đêm không ngủ, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số lạ.
Tôi gọi lại.
Người bắt máy là y tá.
Cô ta nói mẹ tôi bệnh nặng, tình trạng rất nguy kịch, bảo tôi mau về thăm bà.
Tôi cắt ngang những lời trách móc dài dòng của y tá.
Lạnh nhạt đáp một câu:
“Gọi nhầm số rồi.”
Rồi dập máy.
Điện thoại không hề gọi nhầm.
Chỉ là tôi không muốn quay về.
Tôi hận bà.
Tôi mất ba từ rất sớm.
Mẹ đi làm xa kiếm tiền.
Tôi bị gửi nhờ ở nhà họ hàng.
Đến năm mười bảy tuổi, bà quay về.
Và dẫn theo một người đàn ông.
Bà nói, bà đã kết hôn, tìm được hạnh phúc của mình.
Giờ muốn đón tôi về sống cùng.
Tôi mang theo đầy hy vọng rời khỏi nhà họ hàng theo bà.
Nào ngờ, khởi đầu của hạnh phúc bà nói đến, lại là bắt đầu chuỗi đau khổ của tôi.
Người đàn ông đó nhìn bề ngoài nho nhã tử tế.
Nhưng mỗi khi bà không có ở nhà, ông ta lại “vô tình” chạm vào người tôi.
Nhiều năm sống nhờ vả khiến tôi trở nên tự ti, nhút nhát.
Ông ta phát hiện tôi không dám phản kháng.
Càng lúc càng lấn tới.
Thậm chí dưới bàn ăn, còn dùng chân quấy rối tôi.
Tôi dè dặt nói với mẹ.
Rằng có thể cha dượng đang quấy rối tôi.
Bà im lặng trong chốc lát.
Sau đó nghiêm giọng mắng tôi:
“Mày còn nhỏ đã nghĩ chuyện dơ bẩn thế à? Toàn nói linh tinh.”
Tôi vừa khóc vừa lắp bắp giải thích rằng mình không nói dối.
Bà nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy dò xét.
Rồi dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, mọi lời nói của tôi kết thúc bằng một cái tát giáng xuống mặt.
4.
Lục Phỉ không có nhà.
Tối qua cãi nhau không vui, anh ta chắc sẽ không về ăn tối.
Tôi dặn dì giúp việc không cần chuẩn bị cơm.
Một mình tôi ra ngoài.
Đèn đường vàng ấm dần lên trên phố.
Tôi lái xe lang thang, chẳng biết mình muốn đi đâu.
Đi ngang qua con phố đồ ăn vặt ở khu phố cũ.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, hình như mình chưa ăn gì.
Thời đại học, tôi và Lục Phỉ thường đến đây.
Chả viên thịt nạc và nước mơ.
Là phần thưởng xa xỉ nhất mà hai đứa sinh viên nghèo dành cho bản thân.
Bao nhiêu năm rồi, quán nước mơ ngày xưa đã không còn bán nữa.
May là chả viên vẫn còn nguyên hương vị. Tôi vừa bước đến trước cửa tiệm thì đã thấy Lục Phỉ.
Và Giang Du Nhiên đang ngồi bên cạnh anh ta.
Giang Du Nhiên cười rạng rỡ, còn Lục Phỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng.
Tôi đứng bên cạnh nhìn hai người họ vài giây.
Trong lòng lại không thấy đau như mình từng tưởng.
Tôi định quay lưng đi thì Lục Phỉ bắt gặp.
Anh ta cau mày, đi về phía tôi.
“Sao em lại ở đây?”
Tôi trả lời thật lòng:
“Ăn cơm.”
Anh ta cau mày chặt hơn nữa:
“Dì không nấu cơm à?”
Tôi lắc đầu:
“Muốn đổi khẩu vị.”
Giang Du Nhiên đứng bên cạnh Lục Phỉ, vẫy tay với tôi.
“Chị Chu Vụ, chị cũng đến à? Có muốn ăn cùng bọn em không?”
Ánh mắt Lục Phỉ dịu đi một chút:
“Em còn chưa ăn mà, ăn chút gì đi, về nhà anh nấu thêm cho.”
Tôi giữ khoảng cách với hai người họ, bình thản từ chối:
“Không cần đâu, hai người ăn đi, em tự lái xe đến.”
Bấᴍ ᴠô ảпһ гồɪ Ьấᴍ ᴠô Ьɪ̀пһ ʟᴜậп ở Ьàɪ ɡốᴄ ʟà тһấʏ ʟɪпᴋ ᴆọᴄ fᴜʟʟ тгᴜʏệп пһɑ

Address

Hai-Doung

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hải Dương posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share