04/10/2025
Nếu không cứu được người đầu ấp tay gối thì còn cần “cốt cách văn nhân” làm gì?
Thầy Đới Kiến Nghiệp là giáo sư nổi tiếng của Đại học Sư phạm Hoa Trung, thầy nổi lên vì những video giảng dạy thơ cổ một cách hóm hỉnh và mới lạ.
Tuy nổi như vậy nhưng thời gian đầu, thầy không xuất hiện nhiều trên mạng. Chính thầy cũng nói, mình không thích ra ngoài, không thích tiếp xúc với nhiều người, chỉ muốn ở nhà viết lách và đọc sách.
Thế rồi có một đoạn thời gian, thầy tham gia hoạt động rất thường xuyên. Những cuộc phỏng vấn trước kia thầy từ chối bây giờ thầy đều nhận hết, cũng không bỏ bất kì một buổi diễn giảng thương mại nào. Thầy còn ra sách, livestream dạy học, gần như làm mọi cách để kiếm tiền.
Một ngày nọ, có người hỏi thầy: Em thấy việc thầy đi khắp nơi diễn giảng, livestream kiếm tiền như bây giờ là đang đánh mất “cốt cách văn nhân”.
Thầy không nói gì, nhưng trong một phỏng vấn sau đó, thầy Đới chia sẻ rằng vợ mình mắc ung thư phổi, cần rất nhiều tiền để chữa. Một bình thuốc là 170 triệu chỉ có 30 viên, mỗi viên cũng hơn 5 triệu nhưng cũng chỉ đủ uống một tháng.
Năm 19 tuổi, thầy chỉ là một tên nhóc nhà quê biết chút chữ nghĩa, còn cô là con gái thành phố, nhà cán bộ, là thanh niên trí thức về quê. Thế nhưng cô chẳng hề ngại thân phận, chủ động lấy tiền tiết kiệm riêng ra để may cho thầy một cái áo len trong thời buổi cái ăn còn không có. Thầy nói, chiếc áo ấy đã sưởi ấm thầy rất nhiều năm. 50 năm.
Về sau cuộc sống hôn nhân của thầy và cô cũng như mọi gia đình khác, đều là củi gạo dầu muối, là hai con người đều có cá tính phải sống chung dưới một mái nhà, chẳng tránh có va chạm. Nhưng mỗi lần thầy cô đều tìm cách giải quyết vấn đề, thấu hiểu lẫn nhau, rồi lại hoà thuận như chưa từng tranh cãi.
Sau khi chẩn đoán mắc bệnh, có lần uống thuốc cô làm rơi một viên do run tay, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, vì quá tự trách mà cô đã khóc oà lên. Thấy cảnh đó, thầy đã hạ quyết tâm sẽ không để cô phải khóc vì một viên thuốc nữa. Cũng chính từ đó, thầy bắt đầu thường xuyên nhận phỏng vấn, ra sách kiếm tiền, để rồi bị rất nhiều người phê phán là “mất cốt cách văn nhân”.
Thế nhưng, người vợ thân yêu nhất với mình mắc bệnh nan y, thầy sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Đáng tiếc là, dù thầy đã cố gắng hết sức, cuối cùng cô cũng qua đời. Sau đó, thầy cũng ít xuất hiện hẳn.
Trong một lần hiếm hoi trả lời phỏng vấn, thầy chia sẻ, từ sau khi bà xã mất, có nhiều thứ thầy đã nghĩ thông suốt rồi. Con người ai cũng phải đi xa, cuộc đời chuyện gì cũng sẽ qua thôi.
Nhưng khi giảng “Giang Thành Tử” của Tô Thức, đến hai câu “Mười năm cách biệt muôn trùng/ Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên”, thầy vẫn đỏ mắt nghẹn ngào nói: “Vợ đi rồi, mà tôi cũng già rồi. Mặt đầy phong trần, tóc trắng như sương.”
Câu chuyện của vợ chồng thầy Đới Kiến Nghiệp khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về sự hư vinh và giả dối của con người. Chúng ta nhiều khi thản nhiên áp đặt những kì vọng phi lý lên người khác và mong chờ họ sống theo ý mình mà chẳng hề bận tâm hoàn cảnh thực sự của họ thế nào.
Cái thứ gọi là “Cốt cách văn nhân” nghe thật cao quý và sang trọng, nhưng nói cho cùng đó chỉ là một ảo tưởng của chúng ta về một hình tượng nào đó. Một ngày, chúng ta bắt gặp một người tương đối phù hợp với ảo tưởng đó, chúng ta mặc định cho rằng họ chính là tiêu chuẩn cho hình tượng trong lòng mình. Chúng ta bắt đầu gửi gắm những kì vọng, những mong muốn và đợi chờ lên họ rồi mặc định rằng họ phải thực hiện theo đúng như vậy, nếu không thì họ không phải là “cốt cách văn nhân”.
Nhưng thực chất cái “cốt cách văn nhân” đó chỉ là một ảo ảnh. Cái chúng ta nghĩ về họ thực ra không phải con người thực của họ, chỉ là sự mong chờ của chúng ta về họ, và bằng một cách nào đó, chúng ta đã nhầm lẫn sự mong chờ cá nhân với bản chất khách quan. Thế rồi chúng ta chỉ trích họ vì sống sai, sống lệch mà chẳng hề bận tâm họ đang sống cuộc đời thực tế thế nào.
Comment của dân mạng Trung cũng nghiêng về phía thầy:
1️⃣ Dựa vào chính năng lực của mình kiếm tiền, chẳng có vấn đề gì cả. Còn về phần nguyên nhân, thầy không cần phải thanh minh với bất cứ ai.
2️⃣ Vì sao “văn nhân” thì lại cứ phải “thanh bần”, hai tay trống không? Chẳng phải văn nhân nên là “gặp nghèo khó không sa đoạ, gặp giàu có không dâm dật, gặp uy quyền không quỵ luỵ” sao?
3️⃣ Thầy Đới chưa bao giờ mất đi cốt cách văn nhân. Ngược lại, chính lời nói và hành động của thầy đã chứng minh, thầy mới là người có cốt cách nhất.
4️⃣ Cho dù vợ thầy không có bệnh thì việc kiếm tiền dựa vào tri thức của mình có gì nhỉ? Đường hoàng chính đáng, không tham ô không lừa gạt, mất cốt cách ở đâu?
5️⃣ Bỏ vợ bệnh tật không lo thì là có “cốt cách văn nhân”?