17/09/2025
CÔ DÂU KHÔNG NGỒI XE HOA (PHẦN CUỐI)
Chương 5
Trình Nặc cũng chẳng khá hơn, mặt đỏ như quả táo chín.
“Hay là… em đi tắm trước đi, tắm xong thì tới lượt anh.”
“Ừ.”
Tôi nhanh chóng trốn vào phòng tắm, tự an ủi mình trong gương mất một lúc lâu.
Đã kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Sau khi hoàn tất việc tắm rửa, tôi vào phòng ngủ chờ anh ấy.
Đêm hôm đó, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, như đúng những gì một cặp vợ chồng mới cưới nên có.
Trước đây tôi thật sự đã xem nhẹ Trình Nặc rồi. Không chỉ có gương mặt ưa nhìn, mà dáng người cũng… rất có sức hút.
Càng bất ngờ hơn là… trong chuyện kia, anh ấy không biết mạnh mẽ hơn Kỷ Minh bao nhiêu lần.
Tóm lại một câu: tôi vô cùng hài lòng.
Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, Trình Nặc lái xe chở tôi đi xem biệt thự mới ở khu Đông Hồ.
Chúng tôi rất hài lòng với căn hộ mới bàn giao, vừa định ký hợp đồng thì sau lưng vang lên một tiếng gọi đầy kích động: “Vũ Ninh! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”
Kỷ Minh từ xa chạy tới, mặt đầy lo lắng: “Đêm qua anh về lại tân phòng, thấy em đã dọn hết đồ đi, còn chuyển trả lại cả ba triệu tệ tiền sính lễ.”
“Anh muốn gọi điện xin lỗi, nhưng máy em luôn trong trạng thái không liên lạc được. Anh đến nhà em cũng không ai mở cửa.”
“Hôm nay có người nói thấy em ở Đông Hồ, nên anh lập tức chạy đến!”
“Vũ Ninh, tối qua anh đã nghĩ rất kỹ rồi. Anh thực sự sai, chuyện trong lễ cưới là do anh thiếu suy nghĩ, em giận là đúng. Em muốn anh chuộc lỗi thế nào cũng được, chỉ xin em đừng im lặng với anh như vậy.”
“Chúng ta là vợ chồng, giận nhau thì đầu giường cãi nhau, cuối giường lại làm lành. Đâu thể để mâu thuẫn kéo dài mãi được chứ? Anh đến đây để xin lỗi em, anh sẽ tổ chức lại một lễ cưới đàng hoàng, lần này nhất định cho em một hôn lễ long trọng nhất.”
Tôi khẽ cười nhạt: “Kỷ Minh, anh vẫn còn tưởng tôi đang giận dỗi sao? Tôi đã nói rất rõ rồi. Chúng ta đã kết thúc.”
“Giờ tôi đã có gia đình mới, xin anh đừng làm phiền tôi nữa.”
“Đừng nói mấy lời tổn thương như vậy, Vũ Ninh. Anh biết em không rời xa anh được đâu. chúng mình bên nhau tám năm, sao có thể nói chia tay là chia tay được chứ?”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng: “Hóa ra… anh nghĩ rằng vì chúng ta bên nhau tám năm, nên dù anh làm gì tổn thương tôi, tôi cũng sẽ không rời đi?”
“Kỷ Minh, anh xem thường tôi quá rồi.”
“Tôi không phải loại con gái yêu đương mù quáng. Anh trung thành với tôi, tôi yêu anh. Nhưng anh phản bội tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.”
Kỷ Minh cố biện minh: “Anh chỉ để Thẩm Thiến thay em hoàn thành nghi thức thôi, giữa anh và cô ấy hoàn toàn trong sáng mà”
Tôi nhướn mày: “Trong sáng?”
Tôi mở điện thoại, lướt tới đoạn video hôm qua rồi giơ lên trước mặt anh ta: “Hôn môi giữa bao người, còn dính cả chỉ nước miếng. Trong sáng cái kiểu này à? Anh tưởng tôi mù chắc?”
Kỷ Minh luống cuống thấy rõ: “Không phải như vậy… đó là… góc quay đánh lừa thị giác!”
Tôi lạnh lùng: “Góc quay mà cũng kéo ra được chỉ nước à?”
Anh ta thấy không thể cãi được nữa, đành thở dài: “Lúc đó không khí bị đẩy lên cao trào… anh nhất thời không kiềm chế được nên…”
“Vũ Ninh, anh thề với em, anh và Thiến Thiến không có gì cả, mọi thứ hôm qua đều là ngoài ý muốn!”
Tôi khoanh tay, dứt khoát: “Tôi không muốn nghe nữa. Giờ tôi và chồng tôi đang chọn nhà, anh đừng làm phiền.”
Kỷ Minh cười khẩy: “Chồng? Ý em là Trình Nặc hả? Anh ta không phải bạn thân của em sao?”
“Hai người quen biết hơn hai mươi năm còn không ở bên nhau, vậy mà mới một ngày đã thành chồng em?”
Tôi khoác tay Trình Nặc, nở nụ cười đầy kiêu hãnh: “Đúng thế, thì sao? Không được à?”
“Đừng đùa, cho anh chết anh cũng không tin!”
Tôi quay sang: “Chồng ơi, có mang theo giấy đăng ký kết hôn không? Cho anh ta xem đi.”
Trình Nặc rút từ trong túi ra giấy chứng nhận kết hôn, giơ thẳng lên trước mặt Kỷ Minh.
“Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn, tôi có phải là chồng hợp pháp của Vũ Ninh không!”
Kỷ Minh nhìn tờ giấy đỏ chói ấy mà sững sờ một lúc lâu không thốt nên lời.
“Em… Em thực sự đi đăng ký với hắn rồi à?!”
Tôi mỉm cười: “Đúng vậy, hôm qua tôi đã nói rõ với anh rồi. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”
Mắt Kỷ Minh bắt đầu đỏ lên: “Vũ Ninh, sao em có thể bốc đồng như vậy? Kết hôn đâu phải chuyện nhỏ, sao em lại dễ dàng đăng ký với người khác như thế? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không???”
Tôi cười khẩy: “Tại sao tôi phải nghĩ cho anh? Tôi kết hôn, chẳng lẽ còn cần anh phê duyệt?”
“Lúc anh và Thẩm Thiến hôn nhau ngay trên sân khấu, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Kỷ Minh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế: “Được rồi, nếu sự việc đã thành ra như vậy, anh không muốn tranh cãi thêm nữa.”
“Em mau đi ly hôn với hắn ta, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đi đăng ký kết hôn rồi làm lại một lễ cưới thật long trọng.”
Chương 6
Lúc này, Trình Nặc không nhịn nổi nữa: “Anh bị đứt dây thần kinh xấu hổ à? Hay không hiểu tiếng người?”
“Vợ tôi với anh đã chấm dứt rồi. Cô ấy bây giờ là vợ hợp pháp của tôi!”
“Nếu anh còn dám bám theo nữa, đừng trách tôi không khách khí!”
Kỷ Minh trợn mắt, xô mạnh Trình Nặc một cái: “Mày là cái thá gì? Vũ Ninh vốn không yêu mày. Người cô ấy yêu là tao! Mày chỉ là công cụ để chọc giận tao thôi, đừng tưởng cô ấy có tình cảm với mày!”
Trình Nặc híp mắt, giọng đầy mỉa mai: “Tình cảm không đến lượt anh định nghĩa.”
“Có thể trước đây cô ấy từng yêu anh, nhưng bây giờ trong tim cô ấy chỉ có tôi.”
Kỷ Minh giận tím mặt, vung tay định đánh: “Thằng ranh con, dám cướp vợ tao. Không dạy mày một bài học, mày tưởng tao dễ chọc à?!”
Anh ta lao lên tung một cú đấm.
Kết quả? Không trúng nổi Trình Nặc, lại còn bị ăn ngay một cú đá thẳng vào hạ bộ.
Kỷ Minh ôm chặt “chỗ đó”, đau đến mặt tím tái, lăn lộn dưới đất: “Mày… mày dám đánh lén tao?! Tao liều với mày!”
Nhưng Trình Nặc có học tán thủ, vài chiêu đã khiến Kỷ Minh nằm bẹp dưới đất không gượng dậy nổi.
Đúng lúc đó, Thẩm Thiến chạy đến: “Trời ơi! Tổng giám đốc Kỷ, anh bị đánh thành ra thế này rồi!”
Kỷ Minh đau đớn rống lên: “Gọi luật sư! Phát đơn kiện hắn! Tao phải cho mày mất trắng! Tao phải cho mày biết tay!!”
“Mày dám đánh tao?! Tao cho mày biết, ở Hải Thành này, không ai dám động tới tao!”
Thẩm Thiến vội đỡ anh ta dậy, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em đã bảo rồi mà, đừng đến tìm chị Vũ Ninh nữa. Chị ấy còn đang giận mà, bây giờ nói gì cũng không lọt tai đâu.”
“Anh về trước đi, đợi vài tháng nữa, chị ấy nguôi ngoai rồi, biết đâu sẽ tự động quay lại tìm anh.”
Kỷ Minh gào lên: “Đợi vài tháng? Lúc đó Vũ Ninh có thai luôn rồi!”
Anh ta hất tay Thẩm Thiến ra, loạng choạng bước tới, trừng mắt nhìn tôi: “Vũ Ninh, em thật sự muốn ở bên thằng vô dụng này à? Nó chỉ là một thằng làm thuê rẻ rách, có thể cho em được gì?”
“Căn biệt thự này? Nó có tiền mua nổi không?! Dù có miễn cưỡng mua, hai người cũng phải gánh nợ cả đời!”
“Em thích nhà ở đây đúng không? Anh có thể mua toàn bộ khu Đông Hồ tặng em!”
Trình Nặc cười lạnh: “Tổng giám đốc Kỷ khí phách quá ha, mua cả khu biệt thự Đông Hồ, ít nhất cũng phải tốn trăm tỷ. Anh trả nổi à?”
Kỷ Minh nghẹn lời, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tao nghèo cỡ nào cũng mạnh hơn mày gấp trăm lần! Căn hộ ở đây, mày có khi mua nổi cái nhà vệ sinh là giỏi lắm rồi! Mày mà mua được nhà ở đây thì tao cùng họ với mày.”
Trình Nặc thản nhiên đáp: “Vậy chắc anh phải đổi tên thành Trình Minh rồi.”
Kỷ Minh tức điên: “Mày nói cái gì?”
“Mày biết chủ đầu tư khu biệt thự này là ai không?”
Kỷ Minh khinh khỉnh: “Không phải là Tập đoàn Trình Thị à? Mày định nói mày là thái tử Trình Thị đấy hả?”
“Nếu mày thật sự là thái tử Trình Thị, tao lập tức quỳ xuống lạy mày một cái!”
Trình Nặc nhếch môi cười nhàn nhạt: “Nhớ kỹ lời anh vừa nói đấy.”
Trình Nặc gọi ngay quản lý khu biệt thự Đông Hồ đến.
“Vị tiên sinh này nói muốn mua toàn bộ biệt thự của chúng ta. Dẫn anh ta đi quẹt thẻ đi.”
Quản lý lập tức cúi người lịch sự: “Thưa ngài, xin mời.”
Kỷ Minh trợn mắt, giọng lắp bắp: “Cái gì mà dẫn đi quẹt thẻ?! Ai biết các người có phải cố ý hợp tác với nhau để gài tôi không? Tôi không thể mua nhà kiểu này được, tôi không phải kẻ dễ lừa!”
Trình Nặc nhún vai, nhàn nhạt nói: “Không sao, nhà bên tôi chưa bao giờ thiếu người mua. Chỉ là nếu không có tiền thì đừng sĩ diện hão, bây giờ quay sang bịa lý do, nhìn xấu hổ lắm đấy.”
Kỷ Minh tức đỏ mặt: “Tao có mua hay không là quyền của tao! Ai quy định nói là phải mua?! Chính mày là người phải chứng minh thân phận, đừng có mà đánh trống lảng!”
“Được thôi.”
Trình Nặc lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi.
“Ông nội tôi, chắc anh cũng biết tên chứ?”
Kỷ Minh hừ lạnh: “Ông nội mày là ai mà tao phải biết?”
Cuộc gọi kết nối.
Trình Nặc nói vào điện thoại: “Ông ơi, đang bận không ạ? Bên con có tổng giám đốc Kỷ của Thiên Trác muốn chào hỏi ông đấy.”
Sau đó, anh đưa điện thoại cho Kỷ Minh.
“Đây, chính là ông nội tôi.”
Kỷ Minh nhìn màn hình, sững người, miệng há hốc không ngậm lại được.
“Lão… lão Chủ tịch ạ! Tôi là Kỷ Minh bên Thiên Trác… rất hân hạnh được gặp ngài!”
Ông cụ gật đầu: “Chào cậu, trước đây tôi có nghe Trình Nặc nhắc đến cậu. Hình như cậu là vị hôn phu của Vũ Ninh đúng không?”
Trình Nặc cầm lại điện thoại, mỉm cười: “Ông ơi, giờ anh ta không còn là hôn phu của Vũ Ninh nữa rồi. Tin vui đây: hôm qua con vừa đăng ký kết hôn với Vũ Ninh, bây giờ cô ấy là cháu dâu của ông rồi đấy!”
Chương 7
Ông cụ khựng lại vài giây, rồi cười ha hả đầy vui mừng: “Tốt! Tốt lắm! Ông đã sớm muốn Vũ Ninh làm cháu dâu nhà mình rồi, tại thằng ranh con cháu cứ chần chừ mãi, làm ông tức chết.”
“Con nào có không muốn theo đuổi đâu, là con không có cơ hội mà theo thôi! Giờ thì ngon lành rồi, cô ấy đã là vợ con chính thức!”
“Quá tốt! Mau đưa Vũ Ninh về nhà ăn cơm, tối nay, ông sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị toàn món con bé thích!”
“Vâng ạ!”
Cúp máy xong, Kỷ Minh vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, chưa kịp hoàn hồn.
“Cậu… cậu thật sự là thiếu gia của Tập đoàn Trình Thị?!”
Trình Nặc nhếch môi: “Chứ anh nghĩ công ty anh có được bao nhiêu dự án từ Trình Thị là nhờ đâu? Không có mối quan hệ của Vũ Ninh, các người ngay cả tư cách tham dự thầu còn chẳng có.”
“Được rồi, giờ thì quỳ xuống lạy tôi một cái đi.”
Mồ hôi trên trán Kỷ Minh chảy ròng ròng. Quỳ thì nhục mặt, không quỳ thì lỡ mồm, mà đắc tội với Trình Nặc bây giờ thì chắc chắn không còn chỗ sống ở Hải Thành.
Nhưng không còn cách nào, anh ta cắn răng, quỳ “rầm” xuống đất lạy một cái.
Tôi chẳng thèm nhìn đến anh ta một cái.
“Ơ, suýt quên!” Tôi đột nhiên nhớ ra, “Lát nữa anh chở em về công ty một chuyến nhé, em còn phải nộp đơn xin nghỉ việc, dọn đồ về.”
Mắt Kỷ Minh đỏ ngầu đầy tia máu: “Vũ Ninh, em vì tránh mặt anh mà đến mức bỏ cả công việc luôn à?”
Tôi nhàn nhạt: “Công việc này vốn dĩ tôi đã chẳng vui vẻ gì. Nếu không phải vì anh suốt ngày bảo muốn gặp mặt tôi, thì tôi đã chẳng ngồi cái ghế hành chính tẻ nhạt này tận tám năm đâu.”
“Tôi học tài chính, vì anh mà làm nhân viên tạp vụ bao nhiêu năm trời. Giờ tôi cũng nên về nhà tận hưởng cuộc sống rồi.”
“Tự anh cũng biết chồng tôi giàu đến mức nào, dù bây giờ tôi nằm nhà ăn không ngồi rồi cả đời, tiền tiêu vẫn không hết. Đúng không, chồng yêu?”
Trình Nặc ôm tôi, hôn nhẹ lên trán: “Tất cả của anh, đều là của em.”
“Đi thôi, về công ty em đi.”
Tới nơi, tôi viết đơn xin nghỉ việc trong vòng chưa tới ba phút.
In xong, tôi ném thẳng đơn nghỉ việc lên bàn của Kỷ Minh: “Tổng giám đốc Kỷ, tôi xin từ chức.”
“Tôi không duyệt!”
Tôi cười nhạt: “Anh không duyệt tôi cũng nghỉ. Cùng lắm thì tôi không cần tháng lương này nữa.”
Những đồng nghiệp không ưa tôi bấy lâu, lúc này đều vươn cổ hóng kịch.
Tôi thẳng bước đi về phía bọn họ…
“Hôm qua lúc kết hôn, mấy video các người quay còn không? Gửi cho tôi một bản, tôi muốn xem lại.”
Nhóm đồng nghiệp kia liếc mắt nhìn nhau, ngập ngừng.
“Tôi chỉ muốn video thôi, không có ý làm khó các cô.”
Họ do dự một chút, cuối cùng vẫn chuyển video cho tôi.
Tôi vừa định rời đi thì ngay cổng công ty đã chạm mặt mẹ Kỷ Minh và em gái anh ta – Kỷ Lâm.
“Vũ Ninh, con làm loạn cũng đủ rồi đấy, nên biết dừng đúng lúc. Hai ngày nay con không ở nhà, mẹ với em con ăn không ngon ngủ không yên.”
Tôi nhướng mày cười nhạt: “Vì không có ai nấu cơm cho các người thôi chứ gì? Không sao, Thẩm Thiến có thể thay thế tôi. Sau này cứ để cô ta phục vụ hai người là được rồi.”
“Không được! Nó chỉ là thư ký của Kỷ Minh, con dâu nhà họ Kỷ, mẹ chỉ nhận con thôi!”
“Chỉ nhận tôi?” Tôi cười lạnh, “Chẳng qua là vì nhà tôi có điều kiện, có thể giúp ích cho Kỷ Minh nên mới không buông tha. Muốn ăn bám đến cùng chứ gì?”
“Chị dâu nói chuyện cũng quá khó nghe rồi đấy!” Kỷ Lâm chen vào, “Chúng tôi coi chị là người nhà, mới đích thân đến tìm, chị đừng không biết điều!”
“Loại người thân như các người, cao quá tôi không với tới được đâu. Cứ đi tìm Thẩm Thiến đi, cô ta mới là người nhà thật sự của các người.”
Tôi không để ý ánh mắt khó chịu của hai người họ, đẩy Kỷ Lâm sang một bên rồi rời đi, không ngoảnh lại.
Tối hôm đó, bạn bè gửi cho tôi một đoạn video trên Douyin kèm tin nhắn: “Vũ Ninh, mau xem đi, có kẻ đang bôi nhọ cậu!”
Tôi nhấp vào, là một video được đăng từ tài khoản ẩn danh.
Dù gương mặt trong video đã được làm mờ, nhưng vừa nhìn đã biết cô dâu chính là tôi.
Nội dung video bị cắt ghép, bóp méo, lồng thêm giọng đọc méo mó: “Cô dâu ngày cưới còn lén lút với bạn thân từ nhỏ, bị chú rể bắt gặp mặc đồ của người kia. Chú rể tức giận hủy hôn ngay tại chỗ, chuyển sang cưới thư ký của mình.”
Bình luận bên dưới đầy rẫy những lời mắng chửi nặng nề:
* “Cô dâu gì mà mặt dày vô liêm sỉ, cưới đến nơi rồi còn nhớ người cũ. Là tôi thì tôi tức chết!”
* “Ham dục vọng thì ra ngoài bán đi cho rồi!”
* “Loại đàn bà không biết xấu hổ, chắc cha mẹ cũng không ra gì mới đẻ ra con gái thế này!”
Ngoài ra còn có vô số lời chúc phúc cho Kỷ Minh và Thẩm Thiến:
* “Chú rể nên cưới thư ký từ lâu rồi! Cô dâu là loại gì mà đòi vào nhà giàu?”
* “Chú rể và thư ký mới là trời sinh một đôi, chúc phúc, chúc phúc!”
* “Đúng là nhân duyên ông trời định!”
Tôi nhìn những lời bình luận đó, không giận mà cười.
Tôi biết ngay Thẩm Thiến sẽ lợi dụng chuyện tôi mặc đồ của Trình Nặc để tung tin xấu, may là tôi đã chuẩn bị từ trước.
Chương 8
Ngay lập tức tôi đăng tải đoạn video mà nhóm đồng nghiệp kia đã quay trong ngày cưới, đồng thời đăng một video đính chính chính thức:
“Chào mọi người, tôi là cô dâu trong video.
Trước tiên, trong ngày đón dâu, tôi không hề lén lút với bạn thân. Là chồng chưa cưới của tôi lấy lý do cô thư ký say xe, không cho tôi ngồi xe hoa. Anh ta không quan tâm đến cảm xúc của tôi, lái xe hoa cùng cô thư ký của mình đi mất. Tôi mới phải lên xe của anh bạn thanh mai trúc mã của mình.
Trên đường, tôi còn bị bạn thân của cô thư ký cố ý lái xe đâm. Tôi bị đâm xe, chồng sắp cưới lại lấy cớ tôi không đến kịp, để cô thư ký thay tôi làm lễ cưới. Vì quá uất ức, tôi mới tháo bỏ váy cưới và chia tay anh ta.
Hiện tại bạn thân của cô thư ký đã bị cảnh sát tạm giữ hành chính. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp lý cho từng lời mình nói, đồng thời sẽ kiện người đăng video vu khống.”
Sau đó, tôi còn đăng hàng loạt bằng chứng về việc Kỷ Minh theo đuổi và cầu hôn tôi, để chứng minh tôi không phải “trà xanh ép cưới” như lời đồn bịa đặt của đồng nghiệp.
Ngay khi tôi đăng video đính chính, dư luận trên mạng lập tức quay ngược 180 độ.
Những lời mắng chửi tôi biến mất, thay vào đó là làn sóng phẫn nộ nhắm thẳng vào Thẩm Thiến, thậm chí cả Kỷ Minh, mẹ Kỷ Minh và Kỷ Lâm cũng bị lôi vào.
“Cái cô thư ký kia đúng là trà xanh chính hiệu! Lần đầu tiên tôi nghe có người vì say xe mà phải ngồi xe đầu. Vậy gặp tang lễ chắc cũng phải ngồi đầu xe hả?”
“Chú rể với cô thư ký đều không ra gì! Lấy lý do dở hơi thế mà chú rể cũng đồng ý, không gian tình thì là gì?”
“Mẹ với em gái chú rể cũng cùng một giuộc, không ra gì nốt. Ủng hộ cô dâu đổi chồng!”
“Mấy người này còn mặt dày lên mạng bịa chuyện bôi nhọ cô dâu. Nếu không phải cô ấy giữ được chứng cứ thì đã bị vùi dập không kịp ngóc đầu dậy rồi!”
“Đúng là một lũ độc mồm độc miệng. Không biết nhục là gì à?”
…
Cư dân mạng điều tra ra ngay thân phận của Kỷ Minh và Thẩm Thiến, còn tìm ra cả địa chỉ công ty.
Có người tức thay cho tôi, đăng bài vạch trần cả hai.
Không ít đối tác làm ăn sau khi thấy bê bối của Kỷ Minh đều lần lượt cắt hợp tác, rút vốn, thậm chí còn công khai chỉ trích.
Tập đoàn Trình Thị cũng lập tức chấm dứt toàn bộ hợp tác với công ty Kỷ Minh, đồng thời ra thông báo cấm cửa toàn ngành.
Chỉ sau một đêm, công ty của Kỷ Minh chính thức phá sản.
Tôi cũng nộp đơn kiện Thẩm Thiến ra tòa vì tội phỉ báng và vu khống.
Lần tiếp theo tôi gặp lại Kỷ Minh, anh ta hốc hác, tiều tụy đến mức không nhận ra.
Kỷ Lâm đi sau, không còn chút hào nhoáng, trông như vừa bị đạp xuống vũng bùn.
Kỷ Minh cúi đầu: “Vũ Ninh, là anh sai rồi… anh đã điều tra, người tông xe hôm đó đúng là bạn thân của Thẩm Thiến. Anh bị con tiện nhân đó lừa!”
“Anh đã đuổi cổ cô ta ra khỏi công ty rồi!”
“Hôm nay anh đến đây là muốn nghiêm túc xin lỗi em, mong em vì tình nghĩa trước đây mà giúp anh một lần.”
“Mẹ anh vì chuyện công ty phá sản mà đổ bệnh nặng, phải thở oxy nằm viện. Dù sao trước kia bà ấy cũng từng tốt với em… xem như nể mặt bà, em có thể bảo Trình Nặc giúp anh một tay không?”
Kỷ Lâm cũng chêm vào: “Chị dâu, dù gì chúng ta suýt chút nữa đã là người một nhà, chị cũng không nỡ thấy bọn em thê thảm thế này chứ?”
Tôi nhướng mày lạnh nhạt: “Tại sao tôi lại không nỡ? Mọi chuyện các người tự chuốc lấy.”
“Nếu các người không bịa đặt tung tin bôi nhọ tôi trên mạng, tôi cũng đâu phải đem hết mọi chuyện xấu xa ra ngoài ánh sáng.”
“Người bắt đầu là các người, nên người kết thúc phải là tôi.”
Kỷ Minh gầm lên, gương mặt vặn vẹo: “Vũ Ninh, em muốn mẹ anh chết à?! Bà ấy đang nằm viện thở oxy, chịu thêm cú sốc nữa là không qua nổi đâu!”
Tôi thản nhiên: “Mẹ anh ngã bệnh không phải vì tôi, mà là vì cái nghiệp anh gây ra.”
“Kỷ Minh, anh dám làm thì phải dám chịu. Anh nghĩ tôi sẽ nhịn mãi sao? Là do anh đoán rằng tôi không dám phản kháng, nên mới dám tàn nhẫn với tôi như vậy chứ gì?”
“Nhưng anh đoán sai rồi. Tôi không phải loại con gái mù quáng vì yêu. Tôi đã không còn yêu anh nữa.”
“Những gì anh làm với tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”
“Nếu người đứng ra bôi nhọ tôi trên mạng là anh, thì hôm nay không chỉ là phá sản, mà anh còn phải ngồi tù!”
Chương 9
Kỷ Minh rít lên: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy?! Trước nay anh có tệ với em đến thế sao? Chỉ vì không cho em ngồi xe đầu, em đã muốn hủy hoại cả đời anh sao?!”
Trợ lý của tôi đưa tới một phong bì, tôi lạnh lùng ném thẳng vào người anh ta: “Anh còn mặt mũi nói đối xử không tệ với tôi sao?”
“Yêu nhau tám năm, anh lén qua lại với Thẩm Thiến, còn làm cô ta mang thai.”
“Cái nhục lớn nhất đời tôi, chính là yêu anh tám năm trời!”
Kỷ Minh cầm lấy tấm ảnh trong phong bì, mặt lập tức mất hết thần sắc, khí thế sụp đổ.
Anh ta quỳ sụp trước mặt tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa: “Xin lỗi, Vũ Ninh… là anh sai, là anh không phải với em. Nhưng dù anh có ngủ với cô ta, người anh yêu vẫn luôn là em…!”
Tôi nhíu mày, ánh mắt ghê tởm: “Kỷ Minh, anh làm tôi buồn nôn.”
Tôi ra hiệu cho bảo vệ: “Tiễn khách.”
Lúc bị kéo ra khỏi phòng, Kỷ Lâm vẫn khóc lóc van xin tôi tha cho họ, nhưng tôi chẳng buồn liếc mắt.
Sau đó không lâu, công ty của Kỷ Minh hoàn toàn sụp đổ, nợ nần chồng chất.
Thẩm Thiến vì tội vu khống và phỉ báng, bị kết án 3 năm tù.
Còn tôi, trong đúng ngày ấy, đã đón nhận một tin tức lớn nhất cuộc đời: Tôi đã mang thai.
Tất cả những người và chuyện khiến tôi tổn thương…
Đều đã trở thành quá khứ.
Giờ đây, tôi chỉ chờ đợi sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.
[Toàn văn hoàn]