
11/07/2025
Mình đã không ít lần thấy có những người họ vẽ “gu người yêu”, “tiêu chuẩn bạn đời” dài như sớ nhưng rồi cuối cùng họ lại chọn một người…không giống tiêu chuẩn ban đầu họ đặt ra.
Họ cũng không giải thích được, mà cũng không nhận thức tại sao họ lại có hành động như thế, dù trước đó họ luôn mạnh miệng tuyên bố dõng dạc rằng chắc chắn họ sẽ chọn người có những tiêu chí đó.
Còn mình, sau khi đã dành (rất nhiều) thời gian (về đêm) để trằn trọc suy nghĩ lại về quãng thời gian trước đây mình yêu người cũ (có lẽ vì mình thuộc kiểu người nặng tình) cũng như câu chuyện tình yêu của bạn mình đã kể riêng cho mình, và mình thử đặt bản thân vào vị trí của những người đó.
Thì mình nhận ra rằng, suy cho cùng, hầu hết họ không dựa vào danh sách tiêu chuẩn lý trí nào cả, mà dựa trên một tiêu chí cốt lõi, đứng sau mọi hành động mà có lẽ hầu như ai cũng phủ nhận:
Đó là CẢM XÚC của bạn khi ở cạnh họ.
Có thể mọi người đọc đến đây, chắc sẽ có người phản biện: cảm xúc dễ khiến ta hành động mù quáng, không còn tỉnh táo để nhận ra những “red flag”, vậy thì làm sao mà chọn đúng người được?
Nhưng thực ra, chính cảm xúc cũng có “trí khôn” của riêng nó đấy. Khi các bạn dành thời gian thật sự lắng nghe, thấu hiểu, nhận thức, hiểu đúng cảm xúc của bản thân các bạn một cách thành thật, thì mình tin là các bạn sẽ nhận ra và phân biệt được cảm xúc của các bạn đâu là rung động lành mạnh, đâu là sự say mê mù quáng.
Nó đâu phải lúc nào cũng bồng bột như người ta vẫn nghĩ đâu, nó có thể rất tinh tế và sâu sắc lắm đấy, chỉ cần các bạn đừng biến mình thành con bò tót, thấy “đèn đỏ” xong vẫn giả mù bỏ qua những tín hiệu “lệch pha” rồi vẫn cố chấp đâm đầu vào là được. Mình sẽ không chệu trách nhiệm các pạn không nghe rồi lại than khóc với HĐQT😩
Tình yêu, nếu đúng nghĩa, thường không đến từ những rung động chớp nhoáng hay ấn tượng ban đầu, mà nó được hình thành qua thời gian, khi các bạn thực sự có cơ hội tiếp xúc với ai đó trong thời gian dài, đủ thấu hiểu và cảm nhận ai đó ở tầng sâu hơn, đủ thời gian để cho phép mình “mở lòng” với họ.
Đó có thể là cảm giác thoải mái khi gặp một người “cùng tần số” (cùng cách nghĩ, cùng quan điểm sống, cùng giá trị và chí hướng). Là cảm giác an toàn khi không cần phải gồng lên để trở nên “được yêu”, mà vẫn được là chính mình. Hay đơn giản là cảm giác bình yên, dễ chịu đến lạ, mà chẳng dễ tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Và các bạn thử nghĩ mà xem, liệu những cảm xúc ấy có thể hình thành chỉ sau một buổi hẹn first date ngắn ngủi kéo dài vài tiếng không? Chắc chắn là không rồi. Bởi tình yêu thật sự cần nhiều hơn thế.
Phần lớn những tiêu chí mà chúng ta cố công vẽ ra, dù có vẻ hợp lý và rõ ràng đến đâu, cũng chỉ chạm tới bề nổi của cảm xúc mà thôi (kiểu hấp dẫn, ấn tượng ban đầu nhưng bạn lại ngộ nhận thành tình yêu ấy).
Mình tin chắc rằng không ít bạn đọc bài này, các bạn không ít lần thấy trai xinh gái đẹp ngoài đời rồi, nhưng hãy tự trả lời xem, cảm xúc của bạn lúc đấy là thế nào? Chắc “thích thích” thoáng qua rồi về thì quên luôn đúng không? Hoặc không ít bạn sẽ nghĩ rằng đứa này thì đẹp thật đấy nhưng cảm giác không an toàn thế nào ấy.
Thì chính xác, bởi vì ấn tượng ban đầu mà bạn thấy đó, cho dù có mãnh liệt cỡ nào, chúng cũng KHÔNG ĐỦ để duy trì cảm xúc mà sẽ gắn bó lâu dài được.
Các bạn thử nghĩ xem: Nếu giả sử bạn nói chuyện với trai xinh gái đẹp nhưng bên trong thì rỗng tuếch, không có chiều sâu, bạn có bị tụt mood không? Nếu bạn yêu một đứa giàu có nhưng nhân cách đạo đức thì không có (như lăng nhăng, ngoại tình) thì bạn có cảm thấy hãnh diện vkl khi yêu họ không? Hay đơn giản một ông U30 hứa sẽ chu cấp cho bạn nhưng đổi lại bạn phải ở nhà làm nội trợ, không được theo đuổi đam mê, sự nghiệp, thì bạn có khó chịu, bức bối, muốn nhảy dựng lên tự do không?
Tất cả những yếu tố mình kể trên, suy cho cùng, đó là đều quy về cảm xúc của bạn khi ở cạnh họ.
Bạn có thể đánh lừa lý trí, tự thuyết phục bản thân rằng người này phù hợp (vì họ trùng checklist “gu ny lý tưởng” mà bạn đặt ra), nhưng bạn không thể đánh lừa cảm xúc thật sự của bản thân khi ở cạnh họ được.
Ở cạnh họ, bạn thấy an toàn, thoải mái b**g lụa sống thật mà không sợ người kia sẽ rời đi không? (Câu này ai bị tổn thương vì bị rời bỏ chắc sẽ hiểu rõ lắm nè).
Có thấy nhẹ lòng, yên bình không hay là phải gồng? Hay là cảm giác đủ đầy về vật chất nhưng không hề thoải mái khi gần gũi, thân mật với người yêu?
Mình nghĩ, cảm xúc mới chính là câu trả lời đứng sau tất cả.
Vì nếu là người bạn chọn để cùng bước lên lễ đường, để sống cùng đến cuối đời, thì hẳn bạn cũng không muốn đó là người khiến bạn luôn phải cố gồng, phải chịu đựng chỉ vì họ có “điều kiện”, đúng không?
Vậy nên, mình nghĩ rằng nếu bản thân các bạn mà thuộc dạng người yêu cảm xúc, có khi đó lại là điều hay ấy chứ.
Bởi vì chỉ có cảm xúc, nó mới cho ta biết rằng người đó có mang lại cảm giác đặc biệt mà không ai khác có thể mang lại cho bạn được hay không (như sự an toàn, nhẹ nhõm, thoải mái tuyệt đối, cái này còn lâu, đâu phải ai cũng làm được).
Cũng nhờ cảm giác bên trong trái tim mách bảo, thì mình mới biết rằng người này không phù hợp với mình, tại vì suốt thời gian ở bên họ, tìm hiểu họ, mình không có cảm xúc rõ ràng, không cảm thấy an tâm, thậm chí là overthinking liên tục.
Và cuối cùng là, nếu để trả lời câu hỏi ai mới là người thực sự dành cho mình, thì mình sẽ trả lời là người nào khiến trái tim mình dịu lại, mang lại cho mình cảm giác bình yên, nhẹ nhõm, và khiến mình được là chính mình một cách tự nhiên nhất, thì người đó là bạn đời của mình.