
02/04/2023
TRẢ ANH MỘT ĐỜI VÔ ƯU - An Nhược Hy
Chap 2.2: Gặp lại
-------------------------
Tập hợp xong, mọi ngưởi kéo nhau về lớp. Ninh Kiều lôi kéo Hạ Tiểu Hoa đi rớt lại phía sau. Đã bốn ngày kể từ khi quay về cô không được nhìn thấy anh rồi. Cô không thể chịu được nữa, bèn lấy hết can đảm hỏi thăm, “Tiều Hoa.”
“Sao?”
“Tiểu Hoa, cậu giúp tớ một chuyện được không? Tớ sẽ báo đáp cậu.”
Nghe giọng điệu dè dặt của Ninh Kiều, Hạ Tiểu Hoa phì cười,
“Được, nói đi. Để giúp Kiều Kiều của tớ tìm được hồn trở về, dù là lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng giúp.”
“Cậu giúp tớ hỏi thăm xem Ngôn Luật học lớp nào được không?”
“Cái gì?” Hạ Tiểu Hoa hét lên kinh hãi.
Nhận ra mình thất thố, ngẩng mặt lên thấy ánh mắt tò mò hóng hớt của các bạn, cô nàng cười trừ. Sau đó quay lại hạ giọng hỏi lại Ninh Kiều.
“Ngôn Luật? Cậu hỏi thăm anh ta làm gì? À không phải, cậu thích anh ta? À, cũng không đúng, không phải trọng điểm, Ninh Tiểu Kiều, mấy hôm nay cậu thất thần chỉ vì muốn biết Ngôn Luật học lớp nào?”
Phản ứng của Hạ Tiểu Hoa làm Ninh Kiều bối rối, “Cậu, …cậu bình tĩnh chút. Tớ, …tớ chỉ muốn biết anh ấy học lớp nào thôi.”
Dù Ninh Kiều nói như thế nhưng nhìn vào phản ứng của cô, Hạ
Tiểu Hoa cũng biết, Ninh Kiều thích Ngôn Luật.
“Tiều Kiều, Kiều Kiều à. Sao cậu lại thích anh ta. Anh ta đáng sợ lắm, suốt ngày chỉ tay đấm chân đá, là giáo bá toàn trường đấy, không hợp với cậu đâu. Cậu nghĩ lại đi.”
“Không đâu, anh ấy sẽ không vô cớ đánh người. Anh ấy học lớp nào vậy?”
“Cao nhị ban 9.” Hạ Tiểu Hoa nói với giọng điệu hận rèn sắt không thành thép.
“Tớ muốn đi tìm anh ấy. Cậu về lớp trước đi.”
“Về cái gì mà về. Đi thôi, tớ đi cùng cậu.”
Hạ Tiểu Hoa không yên tâm để Ninh Kiều đi một mình, vì thế hai người kéo tay nhau đi đến tòa nhà khối 11.
Vừa bước đến chân tòa nhà, tiếng chuông ra chơi vang lên, học sinh các lớp ùa ra như ong vỡ tổ. Ninh Kiều thấy sợ. Giờ phút này, cô cảm thấy may mắn vì có Hạ Tiểu Hoa đi cùng.
Né tránh đám người, hai người chật vật lên được đến tầng hai, đang định hỏi xem ban 9 đi về phía nào thì phía trước đã gặp phải đám nam sinh hùng hổ đi đến.
Hạ Tiểu Kiều hơi sợ, đứng nép vào bên tường nhường đường cho bọn họ. Nhưng đứng một lúc vẫn thấy bọn họ không đi qua, cô theo tầm mắt nhìn về phía sau. Vừa nhìn liền thấy Ninh Tiểu Kiều đang đứng chắn giữa đường, mắt cùng không thèm chớp nhìn thẳng về phía cuối đám nam sinh. Thấy Ninh Tiểu Kiều còn có ý muốn bước về phía nam sinh phía cuối kia, Hạ Tiểu Hoa nhũn chân chạy qua kéo bạn vào nhường đường cho đám người kia.
Đám nam sinh thấy thế cũng không định gây sự với hai nữ sinh yếu ớt, nhìn lướt qua hai cô nàng rồi bỏ đi.
Ngôn Luật ung dung đi sau đám nam sinh, nhưng nãy giờ cứ có ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người anh khiến anh không thể không để ý. Ngước mắt lên chính xác nhìn về phía Ninh Kiều, ngay lập tức anh thấy mắt cô nàng hiện lên tia vui sướng.
Có vẻ cô nàng thấy anh không có ý định tiến lại gần cô, lập tức mắt hiện lên ánh nước ấm ức, chân không nghe khống chế muốn bước về phía anh nhưng bị cô bạn bên cạnh kéo lại.
Nhìn ánh mắt ngập nước ấm ức của cô, không hiểu sao tim anh thắt lại.
Ngôn Luật hoảng hốt di chuyển tầm nhìn, vượt lên đám người di chuyển rời tòa nhà.
Ra khỏi tòa nhà, Ngôn Luật theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy cô nhóc chạy theo xuống dưới chân cầu thang, giương mắt nhìn theo anh. Thấy anh nhìn lại, mắt cô hàng hiện lên sự vui vẻ, đồng thời cũng hàm chứa sự cầu xin.
Áp chế sự không dễ chịu khó hiểu dưới đáy lòng, Ngôn Luật dẫn theo đám hồ cẩu bằng hữu rời đi.
Bên này, Ninh Kiều vừa chạy theo vài bước thì bị Hạ Tiểu Hoa giữ chặt lại, nói giọng dè dặt, “Kiều Kiều, chúng ta về lớp thôi.”
Ninh Kiều quay đầu nhìn Hạ Tiểu Hoa, thấy trong mắt cô ấy lộ vẻ lo lắng thì sửng sốt, lại quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, mới nhận ra mình bất giác chạy theo anh, cô buồn bã, “Được.”