22/09/2025
Vì sao Everest vừa là giấc mơ vĩnh cửu, vừa là mồ chôn lạnh lẽo của loài người?
Có những đỉnh núi không chỉ tồn tại trên bản đồ địa lý, mà còn hiện diện trong bản đồ khát vọng của nhân loại. Everest cao 8.848m - “nóc nhà thế giới” chính là một trong số đó. Người ta gọi nó là “ngọn núi của những vị thần”, một biểu tượng của sự tối thượng. Nhưng cũng chính nơi này, hàng trăm sinh mạng đã mãi mãi nằm lại, biến Everest thành nghĩa trang cao nhất thế giới. Câu hỏi được đặt ra là vì sao, dù biết rõ sự khắc nghiệt, con người vẫn muốn chạm tới nó?
Trong Into Thin Air, Jon Krakauer tái hiện bi kịch năm 1996 – một trong những lịch sử đen tối nhất lịch sử leo núi, khi 8 người tử nạn chỉ trong 24 giờ. Nhưng vượt lên trên thảm kịch, điều ông khiến độc giả thấm thía là sức hút ma mị của Everest.
Leo lên Everest không chỉ là thử thách thể chất. Nó là lời tuyên ngôn rằng tôi đã đặt chân đến nơi cao nhất, nơi mà cả nhân loại phải ngước nhìn. Trong thế giới mà mọi giới hạn dường như có thể phá vỡ, Everest vẫn giữ cho mình một ranh giới “cấm địa” và con người, với bản năng chinh phục, không thể không thử vượt qua.
Đó là giấc mơ được chạm vào cái vô hạn. Là khát vọng khắc tên mình giữa tầng mây. Với nhiều người, chỉ cần một khoảnh khắc trên đỉnh núi, mọi nỗ lực, đau đớn, thậm chí mạng sống đều trở nên xứng đáng.
Trên Everest, ở độ cao khoảng 8.000 mét, ngay gần “vùng tử thần” nơi không khí loãng đến mức sự sống gần như tắt nghẽn, có một khu vực được gọi là Rainbow Valley. Tên gọi tưởng chừng nên thơ này lại bắt nguồn từ một thực tế rùng rợn: sườn núi ở đây rải rác t hi thể những nhà leo núi đã vĩnh viễn không trở về. Họ mặc trên mình những bộ đồ chuyên dụng nhiều màu sắc – đỏ, xanh, vàng nổi bật giữa tuyết trắng, tạo nên một “thung lũng cầu vồng” đầy ám ảnh.
Mỗi t hi thể là một giấc mơ dang dở. Mỗi sắc màu rực rỡ giữa băng giá lại trở thành lời cảnh báo, rằng ranh giới giữa vinh quang và cái chết mong manh đến không ngờ. Những người nằm lại đó từng là kẻ dũng cảm, từng cháy bỏng khát vọng chạm tới nóc nhà thế giới. Giờ đây, họ biến thành những “ngọn hải đăng” bi thương, vừa nhắc nhở, vừa quyến rũ những kẻ đến sau bằng chính sự bi tráng của mình.
Rainbow Valley khiến Everest trở thành một nơi vừa đáng sợ, vừa mê hoặc: một nghĩa địa trên mây, đồng thời là biểu tượng bất tử cho khát vọng chinh phục của loài người.
Vậy vì sao Everest đáng sợ như thế sao người ta vẫn muốn leo?
Câu trả lời không nằm ở sự điên rồ. Nó nằm ở bản năng nguyên thủy của con người: khát vọng vượt giới hạn. Giống như biển cả từng thôi thúc Columbus, như vũ trụ thôi thúc Armstrong, Everest thôi thúc những kẻ leo núi bởi nó đại diện cho cái “điều bất khả”.
Có người muốn vinh quang. Có người tìm sự giải thoát cho đời mình. Có người chỉ muốn chứng minh rằng: “Tôi đã từng đứng ở nơi không còn gì cao hơn nữa.” Và chính sức hút ấy đã biến Everest thành một nghi thức trưởng thành của nhân loại, nơi con người thử thách bản thân trước thiên nhiên, trước tử thần, và trước cả sự kiêu hãnh của chính mình.
Điều khiến cuốn sách của Krakauer ám ảnh không chỉ là những chi tiết bi thương của chuyến thám hiểm, mà là sự đối lập dữ dội giữa khát vọng và giới hạn, dũng cảm và ngông cuồng, chiến thắng và thất bại.
Everest, trong Into Thin Air, không phải một ngọn núi để ngợi ca hay phán xét, mà là một tấm gương phản chiếu tâm hồn nhân loại. Nó cho thấy vẻ đẹp bi tráng của khát vọng, nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh sự thật rằng không phải giấc mơ nào cũng có cái kết có hậu.
Everest là ước mơ bởi nó cao nhất, vĩ đại nhất, thách thức nhất. Nhưng Everest cũng là mồ chôn bởi nó tàn nhẫn, lạnh lẽo, vô cảm. Giữa hai cực ấy, con người vẫn tiếp tục bước đi, để lại những câu chuyện bi thương nhưng bất tử.
Nếu bạn muốn hiểu vì sao con người vẫn không ngừng leo lên Everest, dù biết trước có thể không bao giờ trở về, hãy đọc Into Thin Air. Bởi trong từng trang sách, bạn sẽ cảm nhận rõ hơn bao giờ hết: Everest không chỉ là một ngọn núi, mà nó là giấc mơ cuối cùng của loài người.
Tham khảo cuốn sách dưới mục bình luận nhé! ⤵️