13/08/2025
Những bài viết đầu tiên Review về cuốn sách "Giữa những lần sinh ra" đã bắt đầu được lên sóng. Các cậu ơi, tham gia cùng Vì sao thế nhỉ ✨nha!
Tên thí sinh: Nguyễn Minh Chánh
Nội dung bài dự thi:
Tôi đọc Giữa những lần sinh ra vào một buổi chiều mưa dài và nặng. Thành phố ngoài kia bị bọc trong một lớp xám đặc quánh của những đám mây, và từng hạt mưa rơi xuống như nhịp tim của một người đã mệt mỏi rất lâu.
Tôi mở sách ra, không nghĩ rằng chỉ vài trang đầu thôi, mình đã bị kéo vào một không gian khác một nơi vừa yên tĩnh vừa hỗn loạn, nơi quá khứ, hiện tại và những câu hỏi về bản thể xoắn chặt vào nhau như những sợi dây không thể gỡ. Thùy Linh viết chậm, câu chữ như có sức nặng riêng, không ồn ào nhưng đủ để âm thầm chạm đến phần sâu nhất trong tâm trí người đọc. Chị không cố kể một câu chuyện “đẹp” hay “trọn vẹn”, mà để nó trần trụi, g*i góc, đôi khi mơ hồ như chính đời sống. Giữa những dòng văn, những câu hỏi hiện lên, không phải để bạn trả lời ngay, mà để nó ở đó, gõ nhịp đều đặn vào suy nghĩ: Bạn đang sống vì điều gì? Những mất mát ta từng đi qua có phải là bài học mà ta buộc phải thấu hiểu? Những người ta gặp… có phải là mối nhân duyên từ kiếp trước? Và có phải mỗi lần đau là một lần ta được sinh ra lần nữa…? Tôi đã từng nghĩ mình hiểu rõ câu trả lời. Nhưng khi đọc cuốn sách, tôi nhận ra nhiều năm qua mình đã sống theo quán tính thức dậy, làm việc, mỉm cười, giao tiếp như thể đó là cách duy nhất để tồn tại. Tôi mang trên mình nhiều “vai diễn” được kỳ vọng: người con ngoan, đồng nghiệp đáng tin, bạn bè tử tế. Nhưng chưa bao giờ tôi thật sự hỏi: Mình tồn tại để làm gì? Mình sống vì ai, vì điều gì?
Những nhân vật trong Giữa những lần sinh ra không hoàn hảo, họ gãy vụn, họ cô đơn, họ hoang mang, họ mất mát. Có người mất người thương, có người mất niềm tin, có người mất chính bản thân mình. Nhưng bằng một cách nào đó, từ những mảnh vụn ấy, họ “sinh ra” một phiên bản khác yếu ớt hơn ở một số mặt, nhưng mạnh mẽ hơn ở những chỗ cần thiết. Tôi nhớ những ngày đầu sau khi cha mất. Cả thế giới như rút hết màu sắc. Tôi không còn biết mình đang sống hay chỉ đang tồn tại. Mỗi ngày trôi qua như một cuộn phim quay chậm, âm thanh mờ dần, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo. Mãi nhiều tháng sau, tôi mới nhận ra, chính nỗi đau đó đã xé toạc lớp vỏ mạnh mẽ giả tạo mà tôi vẫn khoác lên. Tôi học cách chậm lại, lắng nghe nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn vì hiểu rằng chẳng có ai bên cạnh ta mãi mãi.
Cuốn sách khiến tôi tin hơn vào chữ “duyên”. Có những người chỉ xuất hiện vài phút, vài ngày, vài tháng, nhưng để lại dấu ấn sâu hơn cả những người ở cạnh ta nhiều năm. Thùy Linh viết về những linh hồn tìm nhau giữa biển người không phải vì lý do logic nào, mà chỉ vì đã từng thuộc về nhau từ lâu lắm rồi. Tôi nghĩ đến một người bạn cũ. Chúng tôi chỉ đồng hành cùng nhau một quãng ngắn, nhưng đủ để tôi nhớ mãi ánh mắt và câu nói “Mình tin bạn sẽ ổn” vào ngày tôi yếu đuối nhất. Giờ 1 đây, mỗi khi mỏi mệt, tôi lại nghe câu nói đó vang lên, như một sợi dây kéo tôi trở lại.
Điều tôi thích ở Giữa những lần sinh ra là cách nó không cố áp đặt lời giải. Nó không bảo bạn “nên” sống thế nào, không khuyên “phải” quên đi nỗi đau. Nó để bạn tự đối thoại với chính mình, để những câu hỏi âm thầm bén rễ, rồi một ngày bạn tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình. Sách giống như một tấm gương nhưng thay vì phản chiếu ngoại hình, nó phản chiếu tất cả những phiên bản của bạn qua từng “lần sinh ra”: đứa trẻ hồn nhiên, người trẻ hoang mang, người trưởng thành sứt sẹo… tất cả vẫn là bạn. Và tôi nhận ra: lớn lên từ những vụn vỡ không phải là “hàn gắn” để trở lại như trước, mà là chấp nhận những vết nứt như một phần của mình. Vì đôi khi, chính qua những vết nứt ấy, ánh sáng mới lọt vào. Sau khi gấp sách lại, tôi không khóc. Nhưng có một sự nhẹ nhõm len vào tim, như thể vừa buông xuống một viên đá đã mang quá lâu. Tôi không chắc mình đã tìm được hết câu trả lời cho những câu hỏi hiện sinh mà Thùy Linh đặt ra, nhưng tôi biết mình đã “sinh ra” thêm một lần nữa yên tĩnh hơn, bình thản hơn, và cũng dũng cảm hơn.
Tôi tin rằng, với mỗi người, Giữa những lần sinh ra sẽ là một cuộc trò chuyện rất khác. Có người sẽ đọc và thấy như đang nghe một bản nhạc buồn. Có người sẽ thấy nó là một cuốn nhật ký của chính mình. Còn với tôi, nó là một tấm bản đồ không chỉ chỉ đường, mà còn nhắc rằng con đường ấy là của riêng mình, và mình có quyền đi chậm, đi nhanh, hay dừng lại để thở. Vì thế, nếu ai hỏi tôi cuốn sách này nói về điều gì, tôi sẽ không trả lời ngay rằng “nó về sự mất mát và tái sinh”. Tôi sẽ nói: Nó là tấm gương để bạn thấy những lầnsinh ra của chính mình.