12/10/2025
𝐁𝐚̀ 𝐥𝐚̃𝐨 𝐛𝐚́𝐧 𝐫𝐚𝐮 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐧𝐮𝐨̂𝐢 𝟓 đ𝐮̛́𝐚 𝐭𝐫𝐞̉ 𝐦:𝐨̂̀ 𝐜:𝐨̂𝐢 𝐛𝐢̣ 𝐜𝐚̉ 𝐱𝐚̃ 𝐜𝐡𝐮̛̉𝐢, 𝟏𝟖 𝐧𝐚̆𝐦 𝐬𝐚𝐮 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐤𝐲̀ 𝐝𝐢𝐞̣̂𝐮 đ𝐚̃ đ𝐞̂́𝐧...
Ở một thị trấn nhỏ ven sông, bà Hiền, 60 tuổi, bán rau ở góc chợ. Căn nhà cấp bốn của bà cũ kỹ, tường loang lổ, mái tôn gỉ sét kêu răng rắc mỗi khi mưa. Bà sống một mình, chồng m: ất sớm, con cái không có.
Mỗi ngày, bà dậy từ 4 giờ sáng, đẩy xe rau ra chợ, bán đến trưa thì về. Tiền lời chẳng bao nhiêu, đủ mua gạo, trả tiền điện nước, và thỉnh thoảng mua ít thu/ốc cho cái lưng đ/au k/inh niên. Vậy mà, bà vẫn hay cho mấy người ngh/èo trong xóm vài mớ rau, bảo: “Coi như chia sẻ chút lộc.”
Một chiều mưa tầm tã, bà Hiền trên đường về bắt gặp năm thằng nhóc co ro trong mái hiên siêu thị mini đã đóng cửa. Đứa lớn nhất, khoảng 10 tuổi, ôm chặt mấy đứa nhỏ, đứa bé nhất mới chừng 4 tuổi, ru:n cầm cập.
Chúng là anh em, m:ồ c:ôi sau một vụ TNGT. Không người thân, không nhà cửa, chúng lang thang cả tuần, sống bằng đồ ăn xin được. Bà Hiền đứng nhìn, lòng quặn thắt. Bà đưa cả năm đứa về nhà, nấu nồi cháo gừng nóng, rồi quyết định nhận nuôi.
Tin bà Hiền nhận nuôi năm đứa trẻ lan khắp thị trấn. Dân chúng xôn xao. “Bà này kh:ùng à? Già rồi, ngh: èo kiết x: a'c, nuôi nổi thân còn kh/ó, ôm thêm năm miệng ăn?”
Một số kẻ á:c miệng bảo bà nuôi trẻ để xin tiền t:ừ th:iện, dù chẳng ai thấy bà x:in x:ỏ bao giờ. Nhưng bà Hiền chẳng quan tâm. Bà chỉ lo lũ trẻ có cơm ăn, áo mặc... Đến một ngày,...
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇