Thùy Trang Review Phim

Thùy Trang Review Phim Fanpage chuyên cập nhật những bộ phim hay

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe ...
25/06/2025

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe lời di chúc xong Lan đứng hình vì từ lúc ba ốm nặng 5 năm nay đều mình cô chăm sóc vậy mà....
Ngày ba mất, căn nhà nhỏ đông nghịt họ hàng. Ai cũng biết ông là người nghiêm khắc, công bằng, nên khi di chúc được mở ra, không ai dám bàn ra tán vào.
Luật sư cầm tờ giấy, chậm rãi đọc rõ từng dòng:
– “Anh cả – Phạm Văn Hưng, được nhận 2 cuốn sổ đỏ căn nhà và mảnh đất ở quê.
– Anh hai – Phạm Văn Dũng, được nhận 2 sổ tiết kiệm tổng cộng 15 tỷ.
– Còn cái Lan… ta cho 1 chỉ vàng, dù gì nó cũng là con gái, cũng sắp lấy chồng rồi, coi như của hồi môn.”
Cả nhà lặng đi trong vài giây. Còn Lan – cô gái gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng nhiều đêm – thì như chế//t lặng.
Ba ốm liệ//t giường 5 năm. Mẹ mất sớm. Hai anh đi làm ăn xa, về mỗi Tết. Từ thay b/ô đút cháo, thuốc men, đến những đêm ba khó thở phải chạy xe đưa đi viện, tất cả chỉ có một mình Lan.
Cô bỏ việc ở thành phố, về quê ở hẳn, không chồng con, không bạn bè. Chỉ có ba, chiếc giường bệnh và mùi thuốc sá//t trùng....nhìn cô em gái duy nhất thẫn thờ...2 anh đã quyết định làm 1 việc khiến cả làng nể phục ...xem thêm dưới bình luận 👇

“Tôi, Lạc Văn Hòa, để lại cho con trai Lạc Văn Lâm 4 mảnh đất cùng 5 cây vàng. Hai con gái Lạc Thị Lan và Lạc Thị Hương ...
25/06/2025

“Tôi, Lạc Văn Hòa, để lại cho con trai Lạc Văn Lâm 4 mảnh đất cùng 5 cây vàng. Hai con gái Lạc Thị Lan và Lạc Thị Hương mỗi người nhận 3 chỉ vàng làm của hồi môn.”

Hương đứng chế//t trân, còn Lan thì bật khóc. Cô không kiềm được mà nói to giữa căn nhà: Sao vậy cha? Ba năm nay cha bệnh, ai bên cạnh cha? Anh Lâm đâu có ở đây một ngày!

Ông Lạc cúi đầu, hai bàn tay run run nắm lấy mép chiếc chăn mỏng phủ trên chân: Các con là con gái… sau này cũng theo chồng. Đất đai phải để lại cho con trai nối dõi…

Lan quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi. Ba năm qua, cô đã bỏ dở cơ hội làm việc ở thành phố, đưa con nhỏ về quê chăm cha. Hương thì xin chuyển công tác gần nhà để thuận tiện lo cho ông. Họ đã không tiếc tuổi xuân, sức lực, để chỉ mong cha sống vui, sống khỏe. Thế mà đổi lại, chỉ là ba chữ: “Con gái thôi.”

Anh Lâm ngồi im, có vẻ cũng bất ngờ. Anh không ngờ cha mình vẫn nặng tư tưởng như thế dù chứng kiến cảnh hai em vất vả đến mức nào.

Đêm đó, Lan dọn dẹp mâm cơm, thấy cha lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Cô lặng lẽ đặt ly nước xuống, không nói gì. Ông nhìn cô, giọng khàn đặc: "Con gái thì chỉ là con gái thôi...có ở đây thờ phụng đâu cho chúng mà:y đất thì biếu không con rể à..."...nghe xong câu này anh Lâm từ đâu chạy tới bất ngờ nói khiến 2 chị em s//ốc ...xem thêm dưới bình luận 👇👇👇

Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu m-ắng t-é t-át, nhưng vừa quay đi thì chú rể kéo tay giữ lại và tuyên...
25/06/2025

Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu m-ắng t-é t-át, nhưng vừa quay đi thì chú rể kéo tay giữ lại và tuyên bố thân phận của đứa trẻ khiến cả nhà gái bỏ về trong im lặng...
Trưa mùa hạ, rạp cưới dựng lộng lẫy giữa sân nhà trai, vàng trắng rực rỡ, tiếng nhạc rộn ràng. Cô dâu - Thu Hằng, tiểu thư con nhà đại gia ngành nội thất - hôm nay đẹp rạng rỡ như công chúa, tay đeo vòng vàng nặng trĩu, đứng chụp ảnh cùng nhà chồng không giấu nổi vẻ kiêu hãnh.
Giữa lúc khách khứa đang tấp nập, bỗng từ cổng rạp xuất hiện một bé gái le-m lu-ốc, tóc rối, quần áo rách tả tơi. Con bé le-n lé-n lại gần bàn bánh kem, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn chăm chăm vào đĩa bánh cưới trên tay một người khách.
Nó run run hỏi nhỏ:
— "Cô ơi... cho con xin một miếng bánh được không ạ?"
Tiếng nói non nớt vang lên giữa không khí náo nhiệt, lập tức thu hút ánh nhìn của vài người. Cô dâu Thu Hằng quay lại, nhìn thấy con bé thì trừng mắt:
— "Mày là ai? Ai cho mày vào đây hả? Đồ ăn xin d-ơ d-áy! Bảo vệ đâu, đ-uổi nó ra ngay cho tôi!"
Con bé giật mình, mặt tái mét, vội cúi đầu định quay đi. Nhưng chưa kịp bước thì một bàn tay từ phía sau giữ lấy vai nó. Là... chú rể.
Không ai ngờ, mặt anh trắng bệch, môi run run. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng kéo con bé lại gần, ôm lấy nó trong sự sững sờ của tất cả mọi người.
Giọng anh nghèn nghẹn tuyên bố về thân phận của đứa bé, cả nhà gái lúc này ào ào đứng dậy rồi bỏ về trong im lặng...Đọc tiếp dưới phần bình luận 👇👇

Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu m-ắng t-é t-át, nhưng vừa quay đi thì chú rể kéo tay giữ lại và tuyên...
25/06/2025

Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu m-ắng t-é t-át, nhưng vừa quay đi thì chú rể kéo tay giữ lại và tuyên bố thân phận của đứa trẻ khiến cả nhà gái bỏ về trong im lặng...

Trưa mùa hạ, rạp cưới dựng lộng lẫy giữa sân nhà trai, vàng trắng rực rỡ, tiếng nhạc rộn ràng. Cô dâu - Thu Hằng, tiểu thư con nhà đại gia ngành nội thất - hôm nay đẹp rạng rỡ như công chúa, tay đeo vòng vàng nặng trĩu, đứng chụp ảnh cùng nhà chồng không giấu nổi vẻ kiêu hãnh.

Giữa lúc khách khứa đang tấp nập, bỗng từ cổng rạp xuất hiện một bé gái le-m lu-ốc, tóc rối, quần áo rách tả tơi. Con bé le-n lé-n lại gần bàn bánh kem, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn chăm chăm vào đĩa bánh cưới trên tay một người khách.

Nó run run hỏi nhỏ:
— "Cô ơi... cho con xin một miếng bánh được không ạ?"

Tiếng nói non nớt vang lên giữa không khí náo nhiệt, lập tức thu hút ánh nhìn của vài người. Cô dâu Thu Hằng quay lại, nhìn thấy con bé thì trừng mắt:

— "Mày là ai? Ai cho mày vào đây hả? Đồ ăn xin d-ơ d-áy! Bảo vệ đâu, đ-uổi nó ra ngay cho tôi!"

Con bé giật mình, mặt tái mét, vội cúi đầu định quay đi. Nhưng chưa kịp bước thì một bàn tay từ phía sau giữ lấy vai nó. Là... chú rể.

Không ai ngờ, mặt anh trắng bệch, môi run run. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng kéo con bé lại gần, ôm lấy nó trong sự sững sờ của tất cả mọi người.
Giọng anh nghèn nghẹn tuyên bố về thân phận của đứa bé, cả nhà gái lúc này ào ào đứng dậy rồi bỏ về trong im lặng...Đọc tiếp dưới phần bình luận 👇👇

Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra ...
25/06/2025

Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra một lớp, để l/ộ ra một khuôn mặt khiến họ hàng ch;/ết sững bỏ chạy, hóa ra... 👇👇
Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh t;a/ng lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mấ;/t vì t--ai nạ-n giao thông. Tin d/ữ đến quá đ;/ột n;/gột, khiến cả dòng họ bên chồng chế;/t lặng.
Trưa ngày đưa ta;/ng, sau ba ngày để t/ang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp qu-an tà/i. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.
"Anh xin lỗi... giá như hôm đó đừng để em đi một mình..."
Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng... “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.
Cả phòng ki-;nh h-;oàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.
Bên dưới lớp da... là một gương mặt khác...
Không phải Linh.
Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng mà chính là... 👇

Cụ ông tỷ phú bị con cháu l//ừa lấy hết tài sản rồi b/ỏ rơ/i ở viện dưỡng lão – ngày ông qua đời, luật sư đọc di chúc kh...
25/06/2025

Cụ ông tỷ phú bị con cháu l//ừa lấy hết tài sản rồi b/ỏ rơ/i ở viện dưỡng lão – ngày ông qua đời, luật sư đọc di chúc khiến cả gia tộc qu/ỳ xuống

Ông Lâm Văn Phúc, 87 tuổi, từng là một doanh nhân huyền thoại. Ông bắt đầu từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên tập đoàn Lâm Phát với hàng nghìn nhân viên và tài sản ước tính hàng trăm triệu đô.

Ở tuổi xế chiều, ông tưởng mình có thể an hưởng tuổi già bên con cháu. Nhưng đời không như mơ.

Sau khi vợ m/ất, ông sống cùng con trai trưởng – Lâm Minh – và con dâu. Ban đầu, họ chăm sóc ông chu đáo. Nhưng mọi thứ thay đổi sau một cuộc họp gia đình "bàn về phân chia tài sản cho hợp lý".

Con cháu liên tục xúi ông ký giấy tờ chuyển nhượng, nói là để “dễ quản lý”. Tin tưởng má/u m/ủ ru/ột r/à, ông ký. Và chỉ vài tháng sau, ông trắng tay.

Bị đẩy vào viện dưỡng lão trong im lặng. Không ai thăm. Không ai hỏi han. Ông sống những ngày cuối đời trong cô độc, không một lời o/án trá/ch.

Ba năm sau, ông qua đời trong giấc ngủ. Tin tức được luật sư riêng của ông – bà Trịnh Hồng – thông báo đến gia đình.

Ngày ta/ng lễ, gia tộc họ Lâm đến đông đủ, không phải vì tình thân – mà vì di chúc. Họ tụ lại trong phòng họp sang trọng của văn phòng luật sư. Ai cũng mong ngóng được chia phần.

Bà Trịnh Hồng mở tài liệu, giọng nghiêm nghị:

“Di chúc của ông Lâm Văn Phúc, ký và công chứng trước sự chứng kiến của ba luật sư độc lập. Nội dung như sau:

‘Tôi – Lâm Văn Phúc – để lại toàn bộ tài sản chưa công bố, gồm các bất động sản đứng tên công ty mẹ ở nước ngoài, tài khoản ngân hàng tại Singapore và Thụy Sĩ, tổng trị giá ước tính 1.200 tỷ đồng Việt Nam – cho một người duy nhất: Nguyễn Thị An...

Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoả...
24/06/2025

Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoảng 180k) để đi chợ.

Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại làm ra vẻ khó xử:
“Em yêu, em cũng biết mà, anh phải tiết kiệm để mua nhà cưới em, nên sinh hoạt thường ngày phải bớt xén một chút!”

“Anh tin vào năng lực của em, năm mươi tệ làm mâm cơm mười món một canh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?”

Vì muốn bạn trai thuận lợi được thăng chức, tôi đành tự bỏ tiền túi, dốc lòng chuẩn bị thực đơn.

Thế nhưng, đúng lúc tôi cầm thực đơn đến tìm anh bàn bạc, lại vô tình nghe thấy anh ôm cô bạn thanh mai trúc mã khoe khoang:

“Con nhỏ đó ngu lắm, mai kiểu gì cũng chuẩn bị cả bàn tiệc cho anh, chỗ tiền nó tiết kiệm giúp anh còn đủ để mua nước hoa tặng em!”

Tôi đứng trước cửa, không bước vào.

Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thịnh soạn.

Kết quả?

Bạn trai tôi vừa thấy mâm cơm đã quỳ xuống.

1.

Bạn trai tôi Triệu Chí Siêu kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, giọng vừa lấy lòng vừa mừng rỡ:
“Em yêu à, nếu không có gì thay đổi, tháng sau anh sẽ được thăng chức. Để sau này công việc trôi chảy hơn, anh định mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn một bữa.”

Nói xong, anh ta đưa tôi một phong bao đỏ:
“Nhưng em cũng biết rồi đó, anh chẳng quen đầu bếp giỏi, mà tay nghề bếp núc cũng có hạn. Nên anh đưa tiền, nhờ em lo liệu giúp anh bữa tiệc.”

Chuyện này có gì khó?

Nhà tôi ba đời làm nghề ẩm thực, bản thân tôi cũng có nghiên cứu về ẩm thực các nước, còn có đầy đủ chứng chỉ dinh dưỡng. Một bữa tiệc như vậy, đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Nhưng khi cầm lấy phong bao, tôi khựng lại. Nó mỏng như giấy, cầm lên nhẹ bẫng, thế nào cũng không giống tiền đủ cho một bữa tiệc.

Tôi mở ra chỉ có đúng năm mươi tệ màu xanh lét.
“Năm mươi? Cái này… không đủ đâu nhỉ?” Tôi cau mày nhìn anh, “Anh đưa nhầm bao rồi phải không?”

Triệu Chí Siêu lúng túng thấy rõ, như thể không ngờ tôi lại mở ra xem tại chỗ. Anh ta cười gượng:
“Không nhầm đâu! Em yêu à, em cũng biết anh đang tiết kiệm để mua nhà cưới em mà, nên sinh hoạt phải dè sẻn chút!”

“Tất cả những gì anh làm đều là vì em! Nhà em điều kiện tốt thế, anh đâu thể cứ dựa dẫm vào em mãi. Phải tiết kiệm để xứng đáng với em chứ! Mà anh tin vào tài nấu nướng của em, năm mươi tệ làm mười món một canh chắc không khó với em đâu, đúng không?”

Tôi cạn lời, nhưng cả đống lời ngọt như rót mật kia khiến tôi không biết nên phản bác thế nào.

Thấy tôi im lặng, anh ta liền lắc tay tôi, giọng thản nhiên:
“Em cũng đừng áp lực quá, làm đơn giản là được. Đám đồng nghiệp của anh toàn lũ ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết ăn. Nếu không vì tụi nó ép quá, anh cũng chẳng thèm đãi đâu!”

“Anh nói rồi mà, đồng nghiệp của anh nói dễ nghe là đồng nghiệp, nói khó nghe chính là một đám vô dụng. Anh đâu muốn đãi tụi nó, có tiền còn không bằng mua gì đó tặng bảo bối nhà anh!”..... 2 đọc tiếp dưới bình luận

Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm: — Trâu! Trâu tôi ch/ết sạch rồi! Trờ...
24/06/2025

Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm: — Trâu! Trâu tôi ch/ết sạch rồi! Trời ơi...
Làng Kênh vốn yên bình, mấy chục năm chẳng có biến cố gì to ngoài chuyện mất điện hay trẻ trâu nghịch phá cầu ao. Ấy vậy mà một đêm mưa tháng Bảy, mảnh đất ấy như bị nguyền rủa.
Trời mưa to, sấm sét đì đùng như xé nát ruộng đồng. Bà con kéo nhau đóng chặt cửa, ai cũng nghĩ đơn giản chỉ là mưa giông miền Bắc thường niên.
Cho đến sáng hôm sau.
Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm:
— Trâu! Trâu tôi ch/ết sạch rồi! Trời ơi...
Người làng đổ ra xem. Chín con trâu nhà cụ Bát nằm sõng soài giữa bãi cỏ sau chuồng
Chưa ai kịp hoàn h/ồn thì nhà ông Sự cũng h/ét to/áng lên:
— Trâu nhà tôi... cũng ch/ết rồi!!!
Chỉ trong một buổi sáng, cả làng Kênh rúng động.
Ba mươi bảy con trâu của hơn hai chục hộ dân — ch/ết sạch, không còn một con sống sót.
Mà điều kỳ lạ nhất: không có dấu hiệu bị b/ệnh. Không có vết th/ươ/ng. Không bị s/ét đ/ánh.
Ngày thứ hai, trưởng thôn cho mời thú y về kiểm tra. Họ đoán có thể do nhiễm đ/ộc từ cỏ ăn phải – nhưng rồi lại lắc đầu vì... cỏ hoàn toàn bình thường.
Ngày thứ ba, dân làng bắt đầu hoa/ng m/ang.
Ông Năm – người chăn trâu lâu năm – thì lặng lẽ đem b/ùa treo trước cửa chuồng bò còn trống.
Đêm thứ tư, trời lại mưa.
Cả làng tắt điện, tắt đèn, đóng chặt cửa. Vậy mà nửa đêm, nhà bà Lý hét lên thất thanh............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Người mẹ m//ất vì đu//ối nước, cả gia đình mang về nhà a//n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi...
24/06/2025

Người mẹ m//ất vì đu//ối nước, cả gia đình mang về nhà a//n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…
Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ của ông bà nằm lặng lẽ bên rặng tre, giữa những thửa ruộng và tiếng chim chiều thưa thớt. Ông Lâm làm nghề sửa đồ, còn bà Hương – người vợ hiền lành, tảo tần – vẫn thường giặt đồ ở bờ sông mỗi chiều khi ánh nắng đã dịu.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mãi bình yên cho đến một buổi chiều định mệnh. Hôm đó, bà Hương mang thúng quần áo xuống bến sông như thường lệ. Nhưng khi trời sập tối, bà vẫn chưa quay về. Ông Lâm nghĩ bà nán lại trò chuyện với mấy người hàng xóm. Nhưng rồi trời tối mịt. Không ai thấy bà Hương đâu. Cả nhà lo lắng. Ông Lâm cầm đèn pin ra bờ sông tìm, gọi khản cả giọng. Càng tìm, lòng ông càng run lên từng cơn lạnh buốt.
Sáng hôm sau, dân làng phát hiện một người phụ nữ trôi dạt về phía hạ lưu, cách nơi bà Hương thường giặt đồ hơn một cây số. đã bị ngâm nước, khuôn mặt biến dạng khó nhận, nhưng vóc dáng và quần áo gần như trùng khớp với bà.
Ông Lâm đến nhận dạng. Nhìn thi thể mà chân ông khuỵu xuống. Dù mặt không còn rõ, nhưng chiếc áo hoa nâu – chiếc bà Hương thường mặc – vẫn còn dính bùn nước. Trong nỗi đau tột cùng và thời gian cấp bách, ông quyết định mang về lo hậu sự. Chính quyền cũng không yêu cầu giám định kỹ vì không có dấu hiệu bất thường.
Tang lễ được tổ chức nhanh chóng, theo phong tục làng quê. Khói hương quyện lấy tiếng khóc nghẹn ngào. Căn nhà nhỏ ngập trong tang thương. Ông Lâm ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, tay nắm chặt tấm khăn tang. Các con ông, đứa lớn đứa nhỏ, đều quỳ lặng lẽ bên linh cữu. Trong đó, thằng bé Bin – đứa con út mới lên năm – vẫn chưa hiểu rõ sự mất mát, nhưng đôi mắt nó đỏ hoe, cứ nhìn quanh như tìm kiếm điều gì.
Chiều hôm đó là lễ nhập quan. Người qía cố đã được khâm liệm, hương khói nghi ngút. Người thân, hàng xóm kéo đến đưa tiễn. Mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đặt nắp quan.
Bỗng giữa không gian trầm mặc ấy, một tiếng la thất thanh vang lên:
— “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ!”
Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Hanoi
10000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thùy Trang Review Phim posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share