Nghiện Review

Nghiện Review Nghiện review hàng shoppe

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi...
25/06/2025

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi qu/ỳ sụ/p xuống trước mặt ông...
Chiều muộn, phố trung tâm rực sáng ánh đèn trang trí như chuẩn bị cho một lễ hội lớn. Dòng xe nối dài, tiếng còi xe, tiếng nhạc từ quán cà phê ven đường hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng đô thị đầy sống động.
Bỗng rầm! – tiếng xe máy đổ nhào, khiến cả đoạn đường nín lặng trong tích tắc.
Một người đàn ông trung niên, dáng lam lũ, ngã sõng soài bên chiếc xe máy chở trứng. Hàng trăm quả trứng văng khắp mặt đường, vỡ toang, vàng lòng đỏ loang ra, tanh nồng. Ông lập cập ngồi dậy, không màng vết trầy, chỉ lặng lẽ nhặt lại từng quả trứng còn lành. Không ai giúp, chỉ ánh mắt tò mò và lắc đầu ái ngại của người qua đường.
Một chiếc ô tô đen bóng sang trọng đỗ gấp sát vỉa hè. Cửa xe mở ra, từ trong bước xuống một cô gái trẻ mặc váy trắng thanh lịch, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt s/ững s/ờ. Cô không hét lên, không trá/ch m/óc – mà bà/ng hoà/ng nhìn người đàn ông đang cúi mặt nhặt trứng.
– “Chú… Chú Tư?!”
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác chạm vào ánh nhìn ấy, rồi sững lại như gặp m/a.
– “Cô... cô là...?”.........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Người mẹ đ/ơn th/ân bị mắ/ng m/ỏ vì để 2 con sinh đôi khóc trên máy bay, đúng lúc không biết phải làm sao thì người đàn ...
25/06/2025

Người mẹ đ/ơn th/ân bị mắ/ng m/ỏ vì để 2 con sinh đôi khóc trên máy bay, đúng lúc không biết phải làm sao thì người đàn ông ngồi ghế bên cạnh đã đưa ra một yêu cầu khiến cô sữ/ng ng/ười, hóa ra anh ta là...

Chuyến bay đêm từ Sài Gòn ra Hà Nội kín người. Trong khoang, tiếng động cơ không át được tiếng khóc của hai bé sinh đôi khoảng chừng một tuổi. Người mẹ trẻ mặt phờ phạc, bồng một đứa, tay kia vỗ vỗ đứa còn lại. Áo cô thấm mồ hôi, mắt đỏ hoe.

Một người phụ nữ trung niên ngồi ghế trước quay lại, gắt:
— Làm ơn dỗ con đi, ai mà chịu nổi!

Cô lí nhí xi/n lỗ/i, cố gắng ôm cả hai đứa cùng lúc, gương mặt đ/ỏ bừng vì ng/ại. Vài hành khách lắc đầu, vài người nhăn mặt kh/ó ch/ịu. Không ai giúp.

Đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh cô — từ đầu chuyến đến giờ im lặng — lên tiếng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Sáng ấy, lúc đưa Xoài đến trường, mẹ ôm nó lâu hơn, chặt hơn. Nước mắt mẹ rơi xuống gáy Xoài ấm đến rùng mình.Xoài nghe ...
25/06/2025

Sáng ấy, lúc đưa Xoài đến trường, mẹ ôm nó lâu hơn, chặt hơn. Nước mắt mẹ rơi xuống gáy Xoài ấm đến rùng mình.

Xoài nghe thấy từng tiếng nhịp tim của mẹ đập trùng với tim nó. Lúc quay lưng bước qua cổng trường tim Xoài nhói lên, nước mắt bỗng chảy ra giàn giụa. Nó cố gắng sải bước thật nhanh, cố gắng không ngoảnh lại. Bởi nó biết đằng sau mẹ đang dõi theo bóng dáng nó cho đến khi đi khuất vào lớp học.

Cả buổi học hôm đó Xoài không nhớ cô giáo đã dạy những gì. Tâm trí của nó hướng về người mẹ và người em gái nhỏ. Tuy không nói một lời từ biệt nhưng Xoài biết hôm nay khi trở về nhà rất có thể nó không còn thấy mẹ và em nữa. Người lớn hay hỏi Xoài: “Nếu bố mẹ ly hôn cháu sẽ ở với ai?”. Không biết những đứa trẻ khác sẽ trả lời thế nào, còn riêng Xoài chỉ biết cúi đầu im lặng. Đâu có dễ như chọn món đồ này hay món đồ khác, chọn cuốn sách này hay cuốn sách kia.

Một hôm, lúc đi học về đến cổng Xoài thấy cây hoa dẻ ở cổng bị chặt cụt đến gần gốc. Đó là loài hoa mẹ Xoài từng rất thích nên đã mang từ quê ngoại về trồng. Mùa hoa nở hương thơm bay khắp một khoảng vườn, lấp ló vàng ươm như từng bông nắng. Những ngày còn hạnh phúc, bố thỉnh thoảng vẫn tưới nước cho cây. Hôm mẹ sinh em bé đúng vào mùa hoa, bố ngắt vài bông mang vào bệnh viện. Những chiều mùa hè khi nắng tắt mẹ hay bế em ra cổng ngồi chơi bên cây dẻ. Giờ nhìn gốc cây bị chặt phăng bằng nhát dao sắc lẹm, nhựa ứa ra thành giọt Xoài thấy đau lòng. Bố bảo:

Cứ ngỡ cha đã m-ất t-ích vĩnh viễn, nhưng chiếc vòng đặc biệt trên tay người đàn ông lạ đã hé lộ sự thật khiến chàng tra...
25/06/2025

Cứ ngỡ cha đã m-ất t-ích vĩnh viễn, nhưng chiếc vòng đặc biệt trên tay người đàn ông lạ đã hé lộ sự thật khiến chàng trai ch-ết l-ặng...

Sóng biển vỗ rì rào, triền miên như lời ru buồn của đại dương. Đối với một đứa trẻ con, biển cả là thế giới bao la của những trò chơi, những vỏ ốc lấp lánh và những câu chuyện cổ tích. Nhưng với tôi, biển còn là nơi cất giấu một nỗi đ-au khôn nguôi, một sự m-ất m-át không thể gọi thành tên. Năm tôi lên mười, bố ra khơi trong một buổi chiều giông bão. Mẹ tôi, với đôi mắt s-ưng h-úp vì khóc, chỉ biết ôm tôi thật chặt và lặp đi lặp lại câu nói: "Bố con sẽ về, con trai. Bố sẽ về."

Cơn bão đi qua, để lại phía sau là sự t-àn ph-á và những hy vọng vụn vỡ. Hàng chục con thuyền t-an t-ành, hàng trăm người mất tích. Trong số đó có bố tôi. Mọi người nói bố đã hòa mình vào lòng biển cả, nhưng tôi không tin. Mỗi buổi chiều, khi nắng vàng trải dài trên bờ cát, tôi lại ngồi đó, mắt dõi ra xa xăm, mong chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi tin bố sẽ trở về, như một người hùng từ biển cả. Chiếc vòng vỏ sò tôi tự tay làm tặng bố trước ngày ông ra khơi vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, như một sợi dây vô hình nối kết tôi với ông. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh bố mỉm cười đeo nó vào cổ tay, hứa sẽ không bao giờ tháo ra.

Nhiều năm trôi qua...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b:ầu đang b:án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó..Dưới ánh nắng gay gắt củ...
25/06/2025

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b:ầu đang b:án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó..

Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô che giấu bao khó khăn của cuộc đời.
Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang khó chịu vì sự chậm chạp của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.”.......

Cô gái bị trôi dạt vào bờ biển làng chài không giấy tờ tùy thân, người dân xúm vào đưa về bờ tổ chức hậu sự thì vừa l-ật...
25/06/2025

Cô gái bị trôi dạt vào bờ biển làng chài không giấy tờ tùy thân, người dân xúm vào đưa về bờ tổ chức hậu sự thì vừa l-ật người cô đã rơi ra chiếc túi nhỏ dắt ở eo, mở ra tất cả dẵm lên nhau chạy t/oán l/oạn...
Một buổi sớm mù sương, ngư dân làng chài Mũi Cạn phát hiện x-á/c một cô gái trẻ trôi dạt vào bờ, tóc dài rối bời, mặt mũi trắng bệch, toàn thân không có một mảnh giấy tờ tùy thân. Không ai trong làng biết cô là ai, giọng nói vùng nào, chỉ thấy chiếc váy trắng ướt sũng và đôi bàn chân nhỏ lạnh ngắt.
Dân làng tụ họp quanh bờ biển, người lấy chiếu phủ, người gọi chính quyền địa phương, vài người phụ nữ khóc sụt sùi xót thương. Cô gái còn quá trẻ, trông chỉ mới đôi mươi. Một nhóm thanh niên phụ khiêng cô lên bờ chuẩn bị đưa về nhà văn hóa tổ chức hậu sự.
Nhưng đúng khoảnh khắc một người đàn bà định vuốt mắt cho cô gái, bàn tay vô tình chạm vào một chiếc túi nhỏ may dắt ở phần hông, chìm dưới lớp váy dày.
Anh Nam – người dân làng – tò mò mở ra xem.
Vừa mở túi, cả nhóm đứng xung quanh tái mặt. Một bà cụ rú lên rồi ng-ất lịm. Đám đông còn lại thì đạp lên nhau chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Không ngờ trong túi là….............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

“Thương hai cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t;ai h;ọa ập đến…”Đó là dòng tin cuối...
25/06/2025

“Thương hai cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t;ai h;ọa ập đến…”
Đó là dòng tin cuối cùng xuất hiện trên trang cá nhân của anh, trước khi chiếc xe biến mất không để lại dấu vết...... Xem thêm tại bình luận

Ngày nhận giấy kết hôn, tôi không đợi được chú rể của mình, chỉ đợi được thông báo nguy kịch vì anh ta trở thành người t...
25/06/2025

Ngày nhận giấy kết hôn, tôi không đợi được chú rể của mình, chỉ đợi được thông báo nguy kịch vì anh ta trở thành người th/ự/c vật.

Lục Diễn bị ta//i n/ạ/n xe khi đang trên đường đi lấy nhẫn cưới cho tôi.

Bác sĩ nói với tôi rằng, anh ấy có ý chí sống rất mạnh, biết đâu có thể gặp kỳ tích.

Tôi khẽ đặt tay lên bụng nơi ấy đang nuôi dưỡng đứa con mà chúng tôi mất hai năm để chuẩn bị.

Kỳ tích lớn nhất chính là sinh mệnh nhỏ bé này, phải không?

Tôi nắm chặt tờ kết quả siêu âm thai, chạy như bay về phòng bệnh, nhưng vừa đến cửa thì nghe tiếng cười ha hả bên trong.

“Vẫn là anh Diễn lợi hại, bày một vụ tai nạn giả, kéo dài thời gian đăng ký kết hôn, chơi chán mười cô gái rồi tỉnh dậy cưới con ngốc kia!”

“Mười cô thì đủ gì? Dù sao con ngốc kia biết quản lý công ty, ít nhất chơi thêm năm ba năm nữa, đợi chơi chán rồi lại ‘tỉnh’! Dù sao con bé cũng yêu cậu ta đến ch đi sống lại, nhất định phải gả cho cậu ta!”

Từng giọt m//áu trong người tôi như đông cứng lại.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông mà tôi đã yêu tám năm vị hôn phu “người thực vật” của tôi.

Anh ta bật cười nhẹ, trong giọng nói là sự giễu cợt và khinh thường.

“Vội gì chứ, đợi cô ta đưa công ty về đúng quỹ đạo rồi tôi mới tỉnh, dù sao con ngốc yêu đương mù quáng đó, tôi nói gì cô ta chẳng nghe.”

Yêu đương mù quáng.

Thì ra, tình yêu chân thành của tôi trong mắt anh ta chỉ là một trò hề.

Tôi quay người, bước vào văn phòng bác sĩ.


1

“Cô Cố, cô thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Bác sĩ Tôn thấy tôi quay lại, vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi tôi đầy quan tâm.

Tôi lắc đầu, đặt tờ giấy xét nghiệm thai đã bị vò nát lên bàn ông ta.

“Bác sĩ Tôn, giúp tôi đặt lịch phẫu thuật ph…á thai.”

“Ngay bây giờ, lập tức.”

“Cái gì?!”

Bác sĩ Tôn sững sờ.

“Cô Cố, đứa bé này… là kết quả của hai năm mong ngóng mà hai người mới có được cơ mà!”
“Nếu anh Lục biết chuyện, anh ấy sẽ buồn lắm đấy.”

Tôi kéo khóe miệng định cười, nhưng phát hiện cơ mặt đã cứng đờ.

Buồn ư?

Chắc giờ anh ta đang sung sướng đến phát điên thì đúng hơn.

Bác sĩ Tôn vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Anh Lục bị yếu sinh lý, thể chất lại kém, đứa bé này cô biết là khó có được cỡ nào.”

“Lỡ như… tôi nói lỡ như, đây là đứa con duy nhất hai người có thể có thì sao?”

“Nghe tôi một câu, hãy gọi cho anh Lục, dù có hiểu lầm gì cũng phải nói rõ mặt đối mặt.”

Tôi cúi đầu nhìn bụng mình nơi từng là hy vọng mà chúng tôi khát khao chờ đợi.

Lục Diễn bị yếu sinh lý, muốn có con vốn đã khó.

Mấy năm nay, để giữ thể diện cho anh ta, tôi luôn nói với bên ngoài là do cơ thể tôi có vấn đề.

Kỳ thực, là tôi âm thầm giúp anh ta điều dưỡng.

Cũng tốt.

Nên để anh ta biết rõ mọi thứ.

Tôi không ngăn cản nữa.

Cuộc gọi chỉ kêu hai tiếng đã được bắt máy.

Nhưng đầu dây bên kia không phải Lục Diễn, mà là “anh em tốt nhất” của anh ta—Chu Hàng.

Giọng điệu cợt nhả, còn xen chút ý cười mỉa mai.
Bác sĩ Tôn vừa nói lý do cuộc gọi, Chu Hàng đã phá lên cười sằng sặc, cười đến vô cùng vô sỉ.

“Bác sĩ Tôn, ông đùa cái gì vậy, con? Con duy nhất? Hù ai thế? Diễn ca nhà tôi khoẻ như trâu, muốn có bao nhiêu đứa mà chẳng được?”

“Đừng để bị lừa! Muốn Diễn ca chúng tôi làm bố hộ? Mơ đi!”.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Ông Sáu đi bắt cá, không ngờ bắt được con rắn trắng về ng-âm r-:ư-ợu. Tưởng chỉ là điều bình thường nhưng sau đó một loạ...
25/06/2025

Ông Sáu đi bắt cá, không ngờ bắt được con rắn trắng về ng-âm r-:ư-ợu. Tưởng chỉ là điều bình thường nhưng sau đó một loạt chuyện lạ xảy ra với gia đình ông

Ông Sáu là người thôn Hạ, cả đời quen tay với lưới, mặt với sông. Nhà ông sát mép bãi, rợp bóng tre và mùi mắm ruốc chưa bao giờ dứt hẳn. Con gái út vừa lấy chồng năm ngoái, giờ nhà chỉ còn ông, bà và cái tủ rư:ợ;-u cũ s-ứt một cánh.

Chiều đó, trời oi như nén l-;ửa, ông Sáu dắt thuyền ra khúc lạch nhỏ sau chợ để thả câu. Lòng sông cạn, nước đ:-ục như cháo, nhưng ông Sáu bảo: “Cá nó khôn, càng lặng càng dễ bắt.” Không ai cãi, vì ông bắt cá đã hơn năm mươi năm, từ hồi còn chưa biết h_ú:-t th-uố-::c.

Lần này không phải cá.

Khi nhấc vó lưới lên, ông thấy một cái bóng ngoằn ngoèo trườn nhẹ. Là rắn – nhưng trắng toát, không một vệt hoa nào, thân mượt như lụa, đầu thon và mắt đen sâu hút. Ông Sáu chưa từng thấy con rắn nào như thế. Nó nằm yên trong rổ tre, không vùng vẫy, không thè lưỡi, chỉ lặng lẽ nhìn ông như… biết nói.

Ông mang nó về. Chẳng ai trong xóm nghĩ ngợi gì, chỉ có bà Sáu là chột dạ. Bà bảo: “Rắn trắng lành, chớ có động.” Ông gạt đi: “Rắn nào cũng là rắn. Mình nuôi ba đứa con cũng nhờ r:-ư-ợu rắn chứ đâu.”

Chiều hôm đó, con rắn bị ông là-m t-h:-ịt và thả vào h-ũ rư-ợ-u lớn. Lúc đậy nắp, bà Sáu bảo nhìn thấy nó vẫn… chớp mắt.

Kể từ đó, nhà ông Sáu bắt đầu có những chuyện lạ.

Bà Sáu bắt đầu mơ thấy người đàn bà mặc áo trắng, đứng ngay đầu giường, không nói, chỉ khóc. Mỗi lần tỉnh dậy, chân bà lại b-ầ-:m t:í:m: như bị c:-à:o c-ấ-u.

Rồi tới ông Sáu, mọi chuyện còn kinhkhung hơn.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Tôi vừa tròn 20, cao 1m8 quyết cưới vợ 60 dù cả họ phản đối, đêm tân hôn vợ đặt vào tay tôi 3 quyển sổ đỏ cùng với chìa ...
25/06/2025

Tôi vừa tròn 20, cao 1m8 quyết cưới vợ 60 dù cả họ phản đối, đêm tân hôn vợ đặt vào tay tôi 3 quyển sổ đỏ cùng với chìa khóa chiếc xe xe porsche 6 tỷ, nhưng lúc vừa v/é/n á/o cô ấy lên thì…

Tôi là Phong, vừa tròn 20 tuổi, cao 1m80, ngoại hình sáng sủa, đang là sinh viên năm hai tại một trường đại học ở Hà Nội. Cuộc sống của tôi vốn bình thường, cho đến khi tôi gặp bà Hạnh – một người phụ nữ 60 tuổi, giàu có, từng là chủ một chuỗi nhà hàng lớn nhưng đã nghỉ hưu. Chúng tôi gặp nhau tình cờ tại một buổi từ thiện mà tôi tham gia cùng câu lạc bộ trường. Bà Hạnh, với phong thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo nhưng ấm áp, đã khiến tôi ấn tượng ngay từ đầu.

Dù chênh lệch tuổi tác đến 40 năm, tôi và bà Hạnh nhanh chóng trở nên thân thiết. Bà kể về cuộc đời mình: từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không con cái, và dành cả đời để xây dựng sự nghiệp. Tôi bị cuốn hút bởi sự thông minh, từng trải, và cả nỗi cô đơn mà bà giấu sau nụ cười. Chỉ sau ba tháng, tôi quyết định cầu hôn bà. “Em không quan tâm tuổi tác, em chỉ biết em muốn ở bên chị,” tôi nói, quỳ trước mặt bà trong một buổi tối mưa.

Cả họ nhà tôi phản đối kịch liệ/t. Bố mẹ tôi mắng tôi điê//n rồ, nói rằng tôi bị bà Hạnh “mu/q chuộc” bằng tiền. Anh em, họ hàng xa gần đều xì xào, cho rằng tôi cưới bà vì tài sản. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi yêu bà Hạnh thật lòng, không phải vì tiền, mà vì cảm giác bình yên mà bà mang lại – thứ tôi chưa từng có trong những mối tình ngắn ngủi trước đây. Sau nhiều tranh cãi, tôi dọn ra ngoài, tự lo đám cưới với sự đồng ý miễn cưỡng của bố mẹ.

Đám cưới diễn ra đơn giản, chỉ có vài người bạn thân của tôi và một số đối tác cũ của bà Hạnh. Đêm tân hôn, trong căn biệt thự sang trọng của bà, tôi hồi hộp như một cậu trai lần đầu biết yêu. Bà Hạnh, dù đã 60 nhưng vẫn giữ được nét quý phái, bước ra từ phòng tắm trong chiếc váy ngủ lụa. Bà ngồi bên tôi, đặt vào tay tôi ba quyển sổ đỏ – những mảnh đất trị giá hàng chục tỷ ở trung tâm thành phố – cùng chìa khóa một chiếc Porsche 6 tỷ mà bà vừa mua.... rồi bà tuyên bố 1 điều chấn độn/g 👇👇👇

Tôi và chồng quen nhau khi đi làm ở khu công nghiệp Bình Dương, gia đình cả 2 đều khó khăn. Lương hai đứa cộng lại chỉ k...
25/06/2025

Tôi và chồng quen nhau khi đi làm ở khu công nghiệp Bình Dương, gia đình cả 2 đều khó khăn. Lương hai đứa cộng lại chỉ khoảng 18 triệu đồng. Sau khi trừ tiền trọ, điện nước, ăn uống, còn lại 10 triệu đồng. Nhưng tháng nào, chồng tôi cũng gửi 4 triệu đồng về cho nhà anh, số còn lại anh để dành tích lũy. Tôi hỏi nhẹ nhàng: "Mình gửi cho ba mẹ em một chút được không, nhà cũng đang lo tiền ch:.ữa b:.ệnh cho ba mà".
Anh thở dài: "Bên nội giờ nhiều chuyện phải lo hơn. Em là con gái, lấy chồng thì theo chồng, em hiểu mà".
Tôi không dám tr:.ách anh, chỉ biết lẳng lặng gói ghém, trích ra vài trăm nghìn từ tiền chợ hàng tháng gửi về quê. Có tháng, tôi còn phải v:.ay m:.ượn bạn bè để gửi về quê khi gia đình có việc đột xuất.
Khi em trai tôi ố:.m phải nh:.ập v:.iện, tôi l:.én bán chiếc nhẫn cưới để gửi tiền về. Chồng phát hiện...
Đỉnh điểm là tuần trước, mẹ tôi gọi lên, hỏi nhỏ: "Con có gửi được cho mẹ ít tiền mua th:.uoc cho ba không, gần đây ba h:.o nhiều lắm".
Tôi nghe mà ứ:.a nước mắt. Nhưng trong tài khoản chỉ còn 800.000 đồng, tiền lương hai vợ chồng mới nhận, chồng đã gửi hết về quê anh để chuẩn bị sửa nhà.
Tôi nói với anh, giọng r:.un r:.un: "Ba em b:.ệnh n:.ặng, anh cho em xin một triệu đồng gửi về". Chồng tôi đứng dậy bỏ đi, nói vọng lại: "Lấy chồng rồi, đừng mơ lo nhà ngoại"...
Xem tiếp dưới bình luận👇👇

Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì ...
25/06/2025

Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình?

Ngày Liên quyết định nhận nuôi Hùng – một cậu học trò lớp 2 gầy gò, đe///n nhẻ/n, sống lay lắt với người bác ruột ca::y nghiệ//t sau khi cha mẹ em mất trong một vụ tai nạ//n – cả gia đình cô ai cũng phản đối.

Thế nhưng nhìn cảnh cậu học trò cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, dù học giỏi nhưng luôn tự ti cô đã quyết tâm nhận nuôi. Liên không phải người dư dả, nhưng cô có trái tim lớn. Cô xin chuyển trường về quê, thuê căn nhà nhỏ ở ven thị trấn và chính thức làm mẹ đơn thân – không phải của con mình sinh ra, mà là của đứa trẻ mình chọn ôm vào lòng.

Ban đầu, Hùng gọi cô là “cô giáo Liên”. Mãi đến một đêm mưa, khi cậu sốt cao mê man, miệng gọi trong hoảng loạn: “Mẹ ơi đừng bỏ con…” – cô khóc, nắm chặt tay Hùng và thì thầm: “Mẹ đây, mẹ ở đây…”

Khi Hùng lên lớp 6, Liên gặp Phúc – một đồng nghiệp ở trường mới, hơn cô 6 tuổi, hiền lành, trầm tính. Anh biết chuyện cô nhận nuôi đứa trẻ không máu mủ, không họ hàng gì, càng quý cô hơn.

“Em dạy học bằng trái tim, không chỉ bằng giáo án.”
“Em nuôi một đứa trẻ, cũng như chăm một hạt giống. Đến một ngày, cây ấy sẽ che mát cho cả đời mình.”

Phúc cầu hôn Liên không rình rang, chỉ đơn giản bảo:

“Anh cưới em, thì cũng cưới luôn thằng Hùng làm con.”

Sau khi kết hôn, Phúc chính thức làm cha của Hùng. Dù không sinh thành, nhưng ông bố kế ấy chưa từng phân biệt. Cả nhà sống giản dị, ba người – một gia đình ghép nhưng tràn đầy thương yêu...Và 28 năm sau gia đình cô giáo Liên bất ngờ nhận được tin...xem tiếp dưới bình luận 👇

Address

Hanoi
10000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nghiện Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share