Lầu Ma Dị Truyện

Lầu Ma Dị Truyện Kênh truyện ma, truyện trinh thám điều tra hình sự, truyện đạo mộ và cả linh dị.

📣LẦU MA DỊ TRUYỆN XIN THÔNG BÁO 🔥🔥🔥Bộ truyện BỒ TÁT MA sẽ là bộ lên sóng kênh YouTube song song cùng bộ HOÀNG HÀ QUỶ SỰ....
09/08/2025

📣LẦU MA DỊ TRUYỆN XIN THÔNG BÁO 🔥🔥🔥

Bộ truyện BỒ TÁT MA sẽ là bộ lên sóng kênh YouTube song song cùng bộ HOÀNG HÀ QUỶ SỰ.

Rất mong nhận được sự ủng hộ của Quý Thính Giả ạ!!! ❤️🫶🏻

Chương 1. Huyết Tự Quỷ Dị

Trong đêm đen như mực, chỉ có một vầng trăng sáng đơn độc trên bầu trời mang lại chút ánh sáng yếu ớt cho mặt đất. Tiếng gió rít "vù vù" bên tai, tựa như tiếng gầm thét phát ra từ cửu tuyền địa ngục. Lại là một đêm không ngủ, tôi nhớ lại thời thơ ấu và niên thiếu của mình. Tôi còn nhớ đã từng nghe các bậc trưởng bối trong thôn kể về những chuyện kỳ quái xảy ra khi tôi chào đời. Dĩ nhiên, tất cả những điều này tôi không được tận mắt chứng kiến, chỉ nghe các bậc trưởng bối kể lại. Dù vậy, tôi vẫn muốn sắp xếp lại để kể về sự ra đời bất hạnh của mình. Chính sự ra đời đó đã phủ một bóng đen lên nửa đầu cuộc đời tôi!



Hai mươi năm về trước, vào một đêm cũng giống như đêm nay, trên trời chỉ có một vầng trăng tròn, chỉ có tiếng gió gào thét như trời long đất lở, tựa như có vô số oan hồn đang gào thét bên ngoài cửa. Nguyên nhân là gì thì tôi cũng không biết, theo lời người ta kể lại thì hôm đó chẳng hề có gió, vậy tại sao lại phát ra tiếng động lớn đến thế, hơn nữa lại giống hệt tiếng gió!



Tại một nơi gọi là Hà Gia Loan ở phía tây thành phố Tô Châu, có một gia đình bình thường đang bận rộn. Một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi ngay ngắn ở gian nhà chính, tay cầm một cây gậy, vẻ mặt rất bình thản. Ngồi ở phía đối diện là một bà lão, trên mặt đang nở nụ cười. Hai vị đó chính là ông nội và bà nội của tôi!



Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi đang đi đi lại lại trong đại sảnh một cách vô định, trong lòng vừa căng thẳng vừa phấn khích. Khỏi cần nghĩ cũng biết đó là cha tôi. Từ trong phòng vọng ra tiếng la hét thảm thiết, xé lòng của một người phụ nữ. Tôi tự hỏi, lúc mẹ sinh tôi ra đã phải chịu đựng nỗi đau lớn đến nhường nào?



Sau một tiếng hét thảm thiết tột độ, tiếng khóc "oa oa" vang dội của một đứa trẻ sơ sinh cũng theo đó cất lên. Nhưng ngay sau đó lại là một tiếng hét thảm thiết khác. Cha tôi lập tức xông vào: "Sao thế? Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"



"Yêu quái, yêu quái à, giữa trán và sau lưng đứa bé này..." Một người phụ nữ trung niên trốn trong góc run lẩy bẩy nói. Cha bế tôi lên, nhìn khắp người tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở giữa trán và sau lưng tôi, rồi ngẩn người ra. Bởi vì trên trán tôi có một vết sẹo màu đỏ như máu, trông vô cùng quỷ dị, một vệt sẹo hình chữ "Nhất" (一) thẳng tắp như thể bị Tử Thần vạch một nhát dao ngay giữa ấn đường, còn sau lưng lại là một chữ "Thập" (十) màu đỏ máu, tựa như ác linh giáng xuống người tôi. Chính hai vết sẹo này đã khiến nửa đầu cuộc đời tôi chìm trong bóng tối!



Lúc đó, tôi đột nhiên cất tiếng cười to, khiến cho cha tôi sợ đến mức ném tôi lên giường, "Yêu quái, đúng là yêu quái..." Ông nội cũng không ngồi yên nữa, mà vội vàng đứng dậy khỏi chiếc ghế thái sư, đi vào phòng sinh. Mẹ tôi lúc đó, bất chấp việc vừa mới sinh xong, liền ôm chầm lấy tôi, trên mặt không hề có một chút sợ hãi nào. "Đây là con của tôi, không phải yêu quái trong miệng các người! Đây là con của tôi!" Mẹ ôm chặt tôi vẫn còn trong tã lót vào lòng. Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa của chữ "Nhất" giữa trán và chữ "Thập" sau lưng, nhưng trong mắt người đời, tôi chính là một đứa quái thai!



Khi nghe người trong thôn kể lại đoạn này, tôi mới cảm thán rằng tình mẹ trên thế gian này thật vị tha và vĩ đại, chính điều đó đã che chở cho tâm hồn non nớt của tôi không bị tổn thương. Lúc đó ông nội đi tới, nhẹ nhàng nói với mẹ: "Anh Tử, cho ta xem nào, ta sẽ không làm hại nó đâu, nó cũng là cháu của ta!"



Mẹ bán tín bán nghi đưa tôi vào vòng tay ông nội. "Ta thấy đứa bé này không phải là yêu quái, mà là đứa con trời ban cho chúng ta. Thằng bé này có hơi khác thường một chút, nhưng đừng vội, vừa mới mời Lý lão đệ đến rồi, nếu nó là yêu quái thì xử lý cũng chưa muộn!" Thật ra, Lý tiên sinh này chính là thầy phong thủy trong thôn chúng tôi!



Ông nội bế tôi đứng trong cơn gió gào thét chờ Lý tiên sinh đến. Rất lâu, rất lâu sau, một bóng người len lỏi qua các con hẻm. Ông nội vội ra đón, nhanh chóng mời Lý tiên sinh vào nhà!



Lý tiên sinh theo ông nội vào nhà, đi đến gian phòng trong. Nhưng vừa bước vào, sắc mặt ông đã trở nên vô cùng nặng nề, quát ra ngoài một tiếng: "Tất cả cút hết cho ta, lẽ nào các người muốn làm hại một đứa trẻ vô tội?" Ông nội ngơ ngác hỏi: "Lý lão đệ, đệ làm sao vậy?"



"Bên ngoài có thứ dơ bẩn, hơn nữa không chỉ một mà là hàng trăm, xem ra đứa bé này chiêu Sát!" Lý tiên sinh nhìn ông nội nói.



Ông nội vội vàng đưa tôi cho Lý tiên sinh: "Lý lão đệ, đây là cháu của ta, đệ mau xem giúp ta!" Tiên sinh cẩn thận quan sát tôi một lượt, cuối cùng nói với ông nội: "Vết sẹo giữa trán đứa bé này quả thực rất quỷ dị, nhưng tuyệt đối không phải yêu quái, điểm này lão huynh cứ yên tâm!"



"Lão huynh có thể cho ta biết sinh thần bát tự của đứa trẻ này được không!" Lý tiên sinh nói. Thực ra, sinh thần bát tự không thể tùy tiện đưa cho người khác. Lúc đó tôi vừa mới chào đời, nếu đưa sinh thần bát tự của một đứa trẻ chưa đầy trăm ngày tuổi cho một thầy phong thủy có ý đồ xấu, thì hồn phách của đứa trẻ đó sẽ bị câu đi, vĩnh viễn không thể siêu sinh, đời đời kiếp kiếp làm tai mắt cho thầy phong thủy.



"Cái này..." Ông nội do dự, ông cũng là người am hiểu sâu sắc đạo lý này. Nhưng sau khi do dự hồi lâu, ông vẫn đưa sinh thần bát tự của tôi cho Lý tiên sinh, có lẽ là vì tình nghĩa giao hảo giữa hai người họ. Lý tiên sinh xem xong sinh thần bát tự của tôi, liền bấm ngón tay tính toán, nhưng rồi lại tỏ ra nghi hoặc: "Sinh thần bát tự của đứa bé này rất kỳ lạ, theo lý mà nói là mệnh phú quý, thật là kỳ lạ, kỳ lạ quá!"



"Nghe thấy chưa?" Ông nội trừng mắt nhìn cha tôi một cái, cha đành phải ấm ức im lặng. Lý tiên sinh lại ngăn ông nội đang định nổi giận: "Lão huynh, nhưng bản thân đứa bé này lại chiêu Sát, hơn nữa điểm quỷ dị nằm ở chỗ, cùng với sự phú quý lại là thiên sinh suy mệnh!" Ông nội lo lắng hỏi: "Lý lão đệ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"



"Chỉ có một lời giải thích duy nhất cho tất cả chuyện này, hơn nữa kết hợp với sinh thần bát tự vừa suy đoán và chữ thập trên lưng nó, đứa bé này mệnh có một kiếp nạn, sẽ ứng vào năm nó chín tuổi và hai mươi tuổi..." Chưa đợi Lý tiên sinh nói xong, cha tôi đã giật tôi từ tay ông!



"Mày đi đâu đó?" Ông nội nhìn cha tôi quát lớn. Cha tôi bất lực thở dài: "Đứa bé này đã quỷ dị như vậy, hay là vứt nó đi..." Ông nội bước tới, "Bốp..." một cái tát giáng xuống, giằng lại tôi: "Hồ đồ, nói thế nào nó cũng là con của mày, sao mày nỡ lòng nào?"



"Nhưng mọi người cứ yên tâm, sau khi đứa bé này qua được hai kiếp nạn thì sẽ trở nên phú quý. Thằng bé này chiêu Sát, vật này có thể bảo vệ nó không bị tà sát xâm phạm!" Lý tiên sinh vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội đeo lên người tôi. Ông dường như nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, đứa bé này đã có tên chưa?"



Ông nội lắc đầu: "Vẫn chưa, phiền lão đệ đặt cho nó một cái tên!" Lý tiên sinh khẽ nhìn lên trời: "Đứa bé này ngũ hành khuyết Mộc, lấy một chữ Phong (枫)... gọi là Hà Phong, được chứ?" Ông nội tất nhiên đồng ý. Điều này cũng ứng với lời của Lý tiên sinh, nửa đầu cuộc đời tôi trôi qua một cách mơ mơ hồ hồ, cho đến khi tôi hiểu chuyện thì lại có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng lâu dần rồi cũng thành quen...



Chương 2: Ác Ma! Quỷ Diện Trong Lửa



Cứ như vậy, tôi sống một cách mơ màng hồ đồ suốt chín năm. May mà có lá bùa hộ mệnh của Lý tiên sinh, nếu không tôi chẳng thể sống được đến bây giờ. Những hồn phách đó, ban đầu tôi cảm thấy rất đáng sợ, nhưng lâu dần, ngược lại tôi lại thấy họ thật đáng thương, vĩnh viễn phiêu bạt nơi nhân gian, vĩnh thế không được luân hồi!



Một buổi sáng của chín năm sau, tôi vẫn còn đang mơ màng nằm trên giường thì bị một tiếng gọi hiền từ đánh thức dậy, thì ra là ông nội. Tôi thường xuyên bị bọn trẻ trong thôn chế nhạo và bị người lớn nhìn bằng ánh mắt coi thường, họ xem tôi là quái vật, dần dần tôi cũng trở nên hướng nội, chín năm qua hiếm khi ra khỏi cửa.



Ông nội thấy tôi cả ngày không ra ngoài, sợ đứa cháu cưng của mình buồn bực sinh bệnh, bèn đưa tôi đến nhà cô út ở vài ngày. Ông nội là người thông minh, ông biết trẻ con với trẻ con dễ tiếp xúc hơn. Nhà cô út có một đứa con gái, nhỏ hơn tôi hai tuổi, và con bé không hề chê bai tôi là một đứa quái thai. Cô út thì khỏi phải nói, cũng là người nhìn tôi từ bé lớn lên, vô cùng thương yêu tôi!



Tôi và ông nội đi bộ đến nhà cô út thì cũng đã gần trưa. Thời đó không có phương tiện giao thông tiện lợi như bây giờ, đi thăm họ hàng chỉ có thể dựa vào đôi chân. Nhà cô út nằm ở một thị trấn nhỏ gần Thái Hồ, cũng tương tự như thôn của chúng tôi. Nhìn mặt hồ Thái Hồ yên bình, những điều không vui trong đầu tôi cũng thoáng chốc tan thành mây khói!



Tôi và cô em họ Đan Bình vừa gặp đã tíu tít nói cười, khiến cho cả bàn cơm thịnh soạn cũng trở nên nhạt nhẽo. Buổi chiều, tôi cùng em họ ra bờ Thái Hồ đi dạo lang thang, gió từ hồ thổi tới thật sảng khoái.



Con bé nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi: "Anh ơi, mặt dây chuyền trên cổ anh đẹp quá, cho em được không?" Em họ nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trên cổ tôi với vẻ mặt khao khát. Tôi do dự, trong đầu nhớ tới lời dặn của ông nội, nhưng nhìn ánh mắt khao khát của em họ, tôi vẫn tháo nó ra đưa cho con bé. Dù sao trên đời này cũng chỉ có một mình em họ chịu chơi với tôi, tôi không thể làm tổn thương trái tim con bé được!



"Đẹp thật..." Em họ mân mê mặt dây chuyền mới có được. Nhưng đúng lúc đó, một ngôi nhà hoang lọt vào tầm mắt tôi. Ngôi nhà hoang đó không một bóng người, bức tường vây màu trắng bệch xen lẫn những vết đen, như thể dấu ấn của ác ma để lại. Hai cánh cửa lớn màu đỏ son cũng bị loang lổ những vết đen, từng mảng từng mảng, màu đỏ son còn sót lại cũng đã sớm phai tàn. Cánh cửa gỗ thô ráp nứt ra những kẽ hở, góc tường giăng đầy mạng nhện dày đặc, xem ra căn nhà này đã có từ lâu lắm rồi!



Em họ thấy tôi nhìn đến xuất thần, vội nói: "Nghe ba em nói, ngôi nhà này có từ rất lâu rồi, nhưng bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi thành ra thế này." Nhìn những chi tiết trang trí còn lại, có thể thấy trước khi gặp hỏa hoạn gia đình này rất giàu có!



"Ồ??" Tôi khẽ đáp một tiếng, em họ lại ra vẻ thần bí: "Nghe nói nhiều năm trước ngôi nhà này náo loạn ma quỷ ghê lắm, nhưng em với mấy đứa bạn hay tới đây chơi, cũng có thấy con ma nào đâu, chắc toàn là người già bịa chuyện thôi. Nhưng mà cái giếng đó kỳ lạ thật, ban ngày không có nước, đến tối nước lại tự chảy ra..."



"Thật sao?" Tôi nghi hoặc nhìn em họ hỏi. Cũng chính trong khoảnh khắc đó, bên tai tôi vang lên một tiếng gọi khe khẽ: "Là ngươi sao? Là ngươi đã trở về sao?" Âm thanh đó vô cùng chân thực, cứ quanh quẩn bên tai tôi. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, hai cánh cửa màu đỏ son mở toang, bên trong thật là tráng lệ, đình đài, ao nhỏ, hòn non bộ... tất cả mọi thứ đều có đủ!



Âm thanh đó tràn đầy sự cám dỗ, nhưng nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng vọt, bốn phía bùng lên ngọn lửa hừng hực, bao vây lấy tôi. Một ngọn lửa từ trong biển lửa vọt ra, tạo thành một khuôn mặt người, khóe miệng nhếch lên cười với tôi. Tim tôi "thình thịch, thình thịch" đập loạn xạ, đầu óc lúc này trống rỗng. "Anh, anh mau về đi..." Một tiếng gọi truyền vào tai tôi, lúc này mới kéo tôi trở về với thế giới thực...



Tỉnh táo lại, tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, em họ đuổi theo sau. Chạy đến khi không còn sức nữa, tôi mới suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, không lẽ là ảo giác? Dù sao cũng đâu có nhìn thấy ma quỷ gì, sao ngọn lửa lại có thể vọt ra được chứ? Tôi muốn hỏi xin lại em họ mặt dây chuyền, nhưng đã tặng người ta rồi, sao có thể đòi lại được đây?



Chuyện đó tôi không dám nói với em họ, sợ làm con bé sợ hãi. Mặt tôi đã sớm trắng bệch. Về đến nhà cô út, tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò về ngôi nhà hoang. Đúng là nghé con không sợ hổ, tôi nằm trên giường nói với em họ: "Ngôi nhà hoang lúc nãy thật sự có ma à?"



"Hay là bây giờ chúng ta đi xem thử?" Rõ ràng em họ cũng rất tò mò, có lẽ con bé tò mò vì phản ứng lúc nãy của tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ: "Nhưng buổi tối ông nội sẽ không cho chúng ta ra ngoài đâu!" Em họ ghé sát vào tai tôi: "Chúng ta lẻn ra ngoài!"



Ban đầu tôi còn do dự, nhưng những nghi vấn trong lòng không có câu trả lời thì không thể ngủ yên. Khi sự tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi, thì cho dù nỗi sợ có lớn đến đâu cũng phải đi một chuyến. Tôi và em họ lén trèo qua cửa sổ ra ngoài, đến trước ngôi nhà hoang đó. Em họ thử đẩy cửa, cánh cửa phát ra một tiếng "két" nặng nề, tựa như đang thở than với chúng tôi.



Bước vào trong, tôi liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, gió như thổi thấu vào xương tủy. Trước mắt là một màu đen kịt không nhìn thấy năm ngón tay, vầng trăng sáng trên trời đã biến mất từ lúc nào, không khí tràn ngập mùi vị của sự sợ hãi!



Em họ lấy đèn pin từ trong túi ra, rọi về phía trước. Mọi thứ trước mắt khiến tôi hít một hơi lạnh, cảnh tượng y hệt như những gì tôi thấy ban ngày. Đình đài lầu các, cầu nhỏ khe suối dù đã bị tàn phá không thể nhận ra, nhưng qua đường nét vẫn có thể thấy đó chính là cảnh tượng sau khi bị thiêu rụi mà tôi đã thấy ban ngày. Chẳng biết tự lúc nào, chúng tôi đã đi đến trước một cái giếng cạn. Đó là một cái giếng cạn bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nắp giếng lại thu hút sự chú ý của tôi!



Trên nắp giếng được chạm khắc một bức tượng Phật, điêu khắc vô cùng sống động như thật. Dưới bức tượng Phật trên nắp giếng còn khắc rất nhiều ký hiệu lạ mà tôi không nhận ra. Bức tượng đó chính là Văn Thù Bồ Tát. Tâm trạng tôi lập tức trở nên tồi tệ, tất cả mọi thứ trên nắp giếng đều cho thấy phía dưới chắc chắn có vấn đề!



"Ục ục..." Dưới đáy giếng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy. Tôi và em họ bất giác cùng nhìn về phía miệng giếng. Nước trong giếng trong vắt đến lạ thường, phản chiếu hình ảnh của tôi và em họ. Ngay trong khoảnh khắc tôi và em họ đang nhìn chằm chằm, nước dưới đáy giếng trong nháy mắt như bị máu tươi nhuộm đỏ, tiếp theo đó là sự xuất hiện của một khuôn mặt, miệng cứ mở ra khép lại, từ dưới đáy giếng truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Mau... mau xuống đây với ta đi..."



Tôi và em họ "A..." lên một tiếng hét thất thanh, không dám nhìn vào mặt nước dưới giếng nữa. Vừa định quay đầu bỏ chạy, thì xung quanh bùng lên ngọn lửa hừng hực. "Nước máu" trong nháy mắt lan ra đến nắp giếng, ngay khi lan đến nắp giếng, nó bùng cháy lên như xăng, từ trong đó vọt ra một ngọn lửa, và trong ngọn lửa chính là một khuôn mặt người.



Gương mặt người trong lửa gần như đã cháy đen, mái tóc dài che khuất khuôn mặt của ả, gương mặt đó đã bị thiêu đến mức không còn ra hình dạng, da thịt gần như đã thối rữa, nhưng đôi môi màu tím đỏ lại quỷ dị đến tột cùng...



Ngay lúc tôi và em họ sợ đến mức tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, sau lưng vang lên một giọng nói đầy nội lực: "Nghiệt súc, chớ có hại người ..."

***

Tên truyện: BỒ TÁT MA
Beta: Ngoạn Hồng Trần
Thể loại: Tiên Hiệp, Linh Dị
Đọc tại: THƯ GIỚI

(FULL) Một buổi sáng nọ, ta hoán đổi thân xác với cha của vị hôn phu. Ta cười tủm tỉm giúp vị hôn phu cưới bạch nguyệt q...
05/08/2025

(FULL) Một buổi sáng nọ, ta hoán đổi thân xác với cha của vị hôn phu. Ta cười tủm tỉm giúp vị hôn phu cưới bạch nguyệt quang của hắn về nhà, khuấy đảo phủ Trấn Bắc tướng quân đến gà bay chó chạy.

Còn chưa đủ nghiền, ta lại đổi trở về.

Các tiểu thư quyền quý kinh thành đều xuýt xoa, Trấn Bắc tướng quân anh tuấn phi phàm, ngọc thụ lâm phong.

Ta bĩu môi, rõ ràng hắn vừa già vừa xấu…

Lời còn chưa nói xong, sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Nàng nói ai già? Tối qua ta hầu hạ nàng chưa đủ tận lực hay sao?"



1.



Tiểu tướng quân Thịnh Hữu xuất chinh hai năm trở về kinh thành, còn mang theo một nữ tử nghênh ngang qua phố.

Ta ngẩn người khi nghe được tin này.

Không ngờ rằng mình lại quay về, quay về năm mười bảy tuổi.

Ta đứng bật dậy, vì kích động mà vấp chân, trước mắt tối sầm, ngã lăn ra đất.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, không nghe thấy tiếng nha hoàn líu ríu, mà lại thấy một gương mặt của một nam nhân trung niên xa lạ được phóng đại.

Ta sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi giường.

"Tướng quân, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa ch.e.t tiểu nhân rồi." Nam nhân lẩm bẩm không ngớt.

Cách xưng hô này...

Ta cử động chân tay, kinh hãi phát hiện tay mình có khớp xương to rộng, lòng bàn tay thô ráp, hoàn toàn không phải đôi tay của mình.

"Gương... Lấy gương cho ta..."

Vừa mở miệng, giọng nói cũng khàn đặc khó nghe.

Ta sợ đến thất hồn lạc phách.

Nam nhân ăn mặc như tiểu hầu kia ngược lại rất nhanh nhẹn, xoay người lấy chiếc gương đồng đưa tới.

Ta nhìn gương mặt góc cạnh của nam nhân xa lạ trong gương, suýt nữa thì đánh rơi luôn phần hồn phách còn lại.

Giọng nói của tên tiểu hầu kéo hồn ta trở về: "Tướng quân, may quá, hôm qua ngài không bị hủy trong sạch, may mà tiểu nhân lanh trí, đã lén đưa ngài về đây."

Ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh, suy nghĩ lại xem mình là ai.

Nhưng tên tiểu hầu này cũng không phải kẻ biết điều, tiếp tục lải nhải: "Tướng quân, ngài trúng chút thuốc mê thôi mà, sao lại yếu như vậy? Có phải bị thiếu gia chọc giận không? Nghe nói thiếu gia muốn từ hôn với đại tiểu thư Nguyễn phủ là Nguyễn Hân, kinh thành đang ồn ào cả lên..."

Khoan đã...

Nguyễn Hân không phải là ta sao?

Ta hắng giọng một tiếng, thăm dò hỏi: "Chúng ta về phủ Trấn Bắc tướng quân thôi."

Tên tiểu hầulộ ra vẻ mặt cạn lời, hỏi ta có phải đang muốn lười biếng giả vờ mất trí nhớ không.

Dưới ánh mắt uy hiếp của ta, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Thân phận hiện tại của ta, đã quá rõ ràng.

Chủ nhân của phủ Trấn Bắc tướng quân – Trấn Bắc tướng quân Thịnh Mậu An.

Đồng thời, cũng là cha của vị hôn phu của ta.

Ta phất tay cho tên tiểu hầu tên Tiểu Thất này lui ra, để sắp xếp lại suy nghĩ.

Thứ nhất, ta đã trọng sinh.

Thứ hai, ta còn hoán đổi thân xác với người khác (điểm này cần phải xem xét, có lẽ ta đã đoạt xá, mặc dù ta không tin mình có thể đoạt được xá của vị tướng quân này).

Ta vốn là Nguyễn Hân, đại tiểu thư phủ Thượng thư.

Năm mười ba tuổi đã đính hôn với tiểu tướng quân phủ Trấn Bắc là Thịnh Hữu.

Năm mười lăm tuổi, Thịnh Hữu phụng mệnh theo cha xuất chinh, đi một lèo là hai năm.

Khi về kinh lại mang theo một nữ tử, nói là người trong lòng của hắn, muốn từ hôn.

Ta khổ sở chờ hắn hai năm, trở thành gái lỡ thì trong toàn kinh thành, lại không ngờ nhận được kết cục như vậy. Không cam lòng, không đồng ý từ hôn, Thịnh Hữu lại không màng đến danh dự của ta, tự ý xông vào khuê phòng, mắng ta một trận xối xả, nói ta không biết liêm sỉ, bám lấy hắn không buông là vì ham danh vị thiếu tướng quân của hắn.

Nỗi nhục nhã đó khiến ta kết uất hận trong lòng.

Đúng lúc mẹ ta bệnh nặng qua đời.

Từ đó, ta thường nằm trên giường bệnh, bệnh tật triền miên mấy năm, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Mở mắt lần nữa, đã quay về năm mười bảy tuổi, trước khi Thịnh Hữu về kinh.

Nghĩ đến đây, mắt ta lóe lên.

E rằng đây là ông trời thương xót ta, cho ta một cơ hội nữa.

Nghĩ đến thân phận hiện tại, ta nở một nụ cười đắc ý.



2.



Sau khi thích ứng với cơ thể mới, ta trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Thất thúc ngựa quay về.

Tiểu Thất cười trên nỗi đau của người khác, hỏi ta có phải muốn về để dạy dỗ tiểu tướng quân không.

Ta cười mà không đáp.

Ba ngày sau, tại phủ Trấn Bắc tướng quân.

Ta vung roi ngựa, chỉ vào Thịnh Hữu nói: "Nghiệt chướng, quỳ xuống cho ta!"

Giọng nói như chuông đồng, ta rất hài lòng.

Thịnh Hữu sắc mặt tái nhợt nhìn ta một cái, không hề giãy giụa, quỳ thẳng xuống đất.

Ta bĩu môi, kiếp trước còn cảm thấy tên này có khí phách nam nhi, vậy mà lại không có cốt khí thế này.

Nhưng mà, nhìn thấy kẻ kiếp trước đã hủy hoại cả đời ta, khiến ta chưa đến tuổi hoa đã qua đời phải quỳ trước mặt mình, trong lòng sảng khoái vô cùng.

"Nói, tại sao muốn từ hôn?"

Thịnh Hữu còn chưa kịp nói, nữ nhân bên cạnh hắn đã quỳ xuống theo, cầu xin cho hắn: "Chuyện này là do ta mà ra, xin tướng quân trách phạt ta là được, đừng làm khó tiểu tướng quân..."

Ta lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân vừa mở miệng đã đỏ hoe mắt kia, lạnh lùng quát: "Câm miệng, bản tướng quân chưa hỏi đến ngươi!"

Dưới ánh mắt ép buộc của ta, Thịnh Hữu vẫn nắm chặt tay nữ nhân đó: "Thưa phụ thân, đây là Bùi Oánh, vì cứu con, cô ấy đã chịu không ít khổ cực, con đời này không thể phụ cô ấy. Phụ thân muốn đánh muốn mắng tùy ý, nhưng hôn sự với tiểu thư nhà họ Nguyễn con nhất định phải từ hôn. Xin cha thành toàn."

Ta bị chọc cho tức cười, đúng là một đôi lang tình thiếp ý.

"Năm mươi quân côn, chịu được thì đi đến Nguyễn phủ từ hôn, ta sẽ đích thân đến cửa bồi tội. Chịu không được thì đừng nhắc đến chuyện này nữa, ngoan ngoãn thành hôn." Ta cố tình dùng phép khích tướng.

Quả nhiên, Thịnh Hữu ưỡn cổ nói: "Con chịu, con chịu, hôn sự này con nhất định phải từ."

Nói rồi, còn quay đầu an ủi Bùi Oánh đang khóc như lê hoa đái vũ: "Tiểu Oánh, nàng đừng khóc. Ta thường xuyên luyện công, chút quân côn này có là gì."

Ta cười lạnh trong lòng, vậy thì thử xem.

Quay đầu, ta ra lệnh cho người thi hành, lần này không được phép nương tay.

Nghe tiếng gào khóc như quỷ của Thịnh Hữu, và tiếng khóc thút thít của đóa bạch liên hoa Bùi Oánh, tâm trạng ta sảng khoái chưa từng có.

Tranh thủ lúc rảnh, ta ra lệnh cho Tiểu Thất đi điều tra tung tích của Nguyễn Hân.

Một khắc sau, tin tức được truyền về: "Nguyễn Hân mấy hôm trước nghe nói bị bệnh, đang ở trong phủ dưỡng bệnh. Nhưng mấy ngày gần đây đã bắt đầu ra ngoài đi lại. Dường như không bị lời đồn ảnh hưởng."

Ta trầm ngâm, xem ra ta thật sự đã hoán đổi linh hồn với Trấn Bắc tướng quân.

Nghĩ đến nếu không có màn kịch của Thịnh Hữu, có lẽ người đàn ông này trong tương lai sẽ là bố chồng của ta. Lại nghĩ đến, ông ta hiện đang sống trong cơ thể của ta, mỗi ngày tắm rửa mặc quần áo.

Ta có suy nghĩ muốn ch.e.t đi cho xong.

Xấu hổ ch.e.t đi được.

Nhưng nghĩ lại, ta hiện tại cũng đang dùng cơ thể của ông ta, tắm rửa đi vệ sinh, hình như cũng không có gì.

Trong lúc suy nghĩ miên man, ta ra lệnh cho Tiểu Thất đưa ta ra ngoài một chuyến.
..

Nơi đến là một tiệm châu báu.

Kiếp trước vì một tên khốn như vậy mà lãng phí cả thanh xuân tươi đẹp của mình, kiếp này, phải bù đắp lại tất cả.

Ta phải nhân cơ hội này, tự thưởng cho mình chút lợi lộc trước.

Thế là, vào tiệm châu báu, ta không thèm nhìn, lấy cớ mình là kẻ thô kệch không hiểu những thứ này, gói tất cả trang sức quý giá trong tiệm mang về phủ.

Ừm, ngày mai sẽ gửi đến Nguyễn phủ, với danh nghĩa bồi tội.

Nếu sau này có thể đổi lại, thì đó chính là khoản tiền riêng rủng rỉnh của ta.

Nếu không đổi lại được, cũng coi như là một cách bù đắp khác cho bản thân.

Nghĩ quá nhập tâm, vừa xoay người đã đâm sầm vào một lồng ngực.

Một cơ thể mềm mại đâm vào lòng ta.

Chà, ôm cũng thích thật.

Đều tại cơ thể này cứng quá.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, chỉ thấy nữ nhân trong lòng không một tiếng động lùi ra, lùi lại vài bước, rồi làm một điệu bộ hành lễ kỳ quặc.

Ta ngẩng mắt lên nhìn.

Ta kinh hãi tột độ.

Là bản thân mình.

Ồ, không, là Nguyễn Hân.

***

Hoán Đổi Thân Xác Với Cha Của Vị Hôn Phu

Tác giả: Phong Bất Ngữ

Dịch: Thanh Phong Minh Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ đại

(FULL) Ngày thứ hai vào cung, ta phát hiện ra một chuyện lớn!Sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được!Nhiếp Chính Vương bôi thuố...
04/08/2025

(FULL) Ngày thứ hai vào cung, ta phát hiện ra một chuyện lớn!

Sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được!

Nhiếp Chính Vương bôi thuốc mỡ an thần sau tai cho ta, ta nghe thấy tiếng lòng của ngài ấy:

— "Thái hậu à, da của người thật mịn màng, đúng là thổi một cái cũng rách!"

— "Ta còn biết xoa bóp toàn thân, không biết Thái hậu có hứng thú thử không?"



1.



Trưởng tỷ của ta vào cung mười hai năm, qua đời vì bệnh tật.

Tháng sau đó, thánh chỉ sắc phong lại được gửi đến phủ Thừa tướng, lần này người được sắc phong là ta, trở thành Hoàng hậu.

Đêm tân hôn, còn chưa kịp động phòng, Duệ Vương Tiêu Quyết đã dùng kiếm đ.â.m xuyên qua ngực lão Hoàng đế.

Hắn đá x/ác lão Hoàng đế xuống gầm giường, mặt không biểu cảm lau đi vết m.á.u trên mặt.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào mặt ta, hắn chưa hề mở miệng, ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn!

【Diệu Diệu xinh thật, mặt dính m.á.u mà vẫn đẹp như vậy!】

【Sao trông ngây ngốc thế, có phải bị dọa sợ rồi không?】

【Không sao, ngốc rồi ta càng yêu.】

Ta không dám tin, vội ngửa người ra sau né tránh cú chạm của hắn, giọng nói lập tức ngừng lại!

Ta kinh ngạc nhìn Tiêu Quyết, vội lắc lắc đầu, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác sao?

Theo cái lắc đầu, vạt áo vốn đã lỏng lẻo trên người hoàn toàn b**g ra.

Khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt di chuyển xuống dưới, giúp ta sửa lại áo: "Đại Hoàng hậu nương nương, người nên mặc lại y phục cho chỉnh tề, người đang định mời ta tiếp tục chuyện mà phụ hoàng chưa làm xong sao?"

Lúc tay hắn chạm vào ta, bên tai lại vang lên tiếng lòng của hắn!

【Ừm, vóc dáng của Diệu Diệu ngày càng đẹp, vừa trắng vừa to!】

【Không biết nha đầu này có biết nàng đang...】

Theo cử động của Tiêu Quyết dời tay đi, một giọng nói khác cũng đột ngột ngừng lại!

Trong lòng ta đầy nghi hoặc, bất giác nắm lấy bàn tay đang rút về giữa chừng của hắn!

Quả nhiên giây tiếp theo, tiếng lòng của hắn lại truyền đến!

【Diệu Diệu lại chủ động nắm tay ta rồi!】

【Hay là nàng thật sự muốn tiếp tục?】

【Nếu từ chối nàng, nàng có giận không nhỉ?】

【Nhưng ta phi ngựa mấy ngày mấy đêm mới từ Tây Bắc về, trên người toàn là mồ hôi, hay là nên đi tắm trước đã!】

Nghe đến đây, ta như bị bỏng, vội vàng buông tay Tiêu Quyết ra!

Liếc nhìn bóng dáng trên đất, lại nhớ đến chuyện hoang đường vừa rồi, ta không khỏi lo lắng cho sự an nguy của đứa con trai nhỏ của trưởng tỷ!

Hồi lâu mới thốt ra được một câu: "... Vương gia, ngài sẽ xử trí Tiêu Lăng như thế nào?"

Tiêu Quyết vừa nói vừa vuốt lọn tóc trên trán ta: "Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, Vương gia ta sẽ không làm gì nó đâu, chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lời là được!"

Kèm theo đó là một tiếng lòng của hắn!

【Không biết thằng nhóc con đó mà biết, có ghen không nhỉ!】

Hắn ra lệnh cho người hầu đưa ta đến thiên điện nghỉ ngơi. Ta đến nơi mới phát hiện, người hầu bên cạnh Hoàng thượng lại nghe lời hắn, xem ra hắn đã sớm bố trí cả rồi!

Một đêm không tầm thường như vậy, ta đã xác định được hai việc!

Việc thứ nhất: Sau này mỗi khi Tiêu Quyết chạm vào, ta đều có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn!

Việc thứ hai: Tiêu Quyết đã thích ta từ rất lâu rồi, lâu hơn cả lần gặp mặt hôm nay!

Nhưng ta nghĩ mãi không ra, ngoài lần tham dự Thu cung yến, ta xa xa nhìn thấy hắn một lần, những lúc còn lại chẳng có giao tiếp gì, hắn thích ta từ lúc nào chứ?

Còn là kiểu thích gì, hoặc là thù hận gì, mới có thể khiến hắn không chút do dự mà gi.e.c chớt cha ruột của mình?



2.



Ngày hôm sau, trang trí trong hoàng cung toàn bộ từ màu đỏ đổi thành màu trắng.

Tiêu Quyết xử lý rất gọn gàng, đối ngoại tuyên bố tiên hoàng đột tử!

Lão Hoàng đế về già hoang d.â.m vô độ, các triều thần sớm đã có nhiều bất mãn!

Tiên hoàng chưa lập Thái tử, một bên là phe của cha ta, Thừa tướng họ Lâm, đứng đầu ủng hộ con trai út của tiên hoàng là Tiêu Lăng. Một bên là phe của cha ruột Võ Quý phi, Võ tướng quân, đứng đầu ủng hộ Duệ Vương Tiêu Quyết!

Hai phe đối đầu đến ch.ế.c đi sống lại, bây giờ ai sẽ lên ngôi báu, họ cãi nhau không thể nào dứt!



Ta ở trong tẩm cung của Hoàng hậu, cung Phượng Nghi, ôm Tiêu Lăng mới năm tuổi, đợi người đi dò la tin tức trở về!

Tuy biết rằng Tiêu Quyết sẽ không gi.e.c Tiêu Lăng, nhưng đây là vận mệnh tương lai, ta vẫn thấy bất an!

Không lâu sau, cung nữ báo lại, các đại thần cuối cùng đã cãi nhau ra kết quả!

Đích tử Tiêu Lăng sẽ là tân đế, chọn ngày đăng cơ. Ta sẽ là Thái hậu, buông rèm nhiếp chính, Tiêu Quyết là Nhiếp Chính Vương!

Ta kinh ngạc tột độ, tình hình gì thế này?

Tiêu Quyết tại sao không tự mình làm Hoàng đế, dù sao binh quyền của Võ tướng quân cũng ở đó, không ai dám cản!

Hôm trước bị ép làm Hoàng hậu, bây giờ lại bị ép làm Thái hậu!

Vừa thoát khỏi số mệnh hầu hạ lão Hoàng đế, bây giờ lại phải nuôi dưỡng ấu đế!

Không phải ta không tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ đâu!

Mà...trời đất ơi, ai thích làm Thái hậu thì làm đi chứ!

Ta không muốn phải buông rèm nhiếp chính, ta không muốn phải dậy sớm đâu!

Dù trong lòng sóng gió cuộn trào, trước mặt đứa trẻ vẫn phải đoan trang ổn trọng: "Lăng nhi, sau này không được làm Hoàng đế, cũng không được gọi ta là dì nữa, phải gọi ta là mẫu hậu, biết không?"

"Con biết rồi dì, người sẽ luôn ở bên con chứ ạ?"

Ta gật đầu, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

*Yên tâm đi tỷ tỷ, muội sẽ thay tỷ chăm sóc Lăng nhi thật tốt!*

Nhưng đúng lúc này, một bóng người che khuất ánh sáng, ta mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Quyết mặt mày lạnh lùng đứng bên cạnh!

Hoàng cung sao lại vô quy củ như vậy, có người đến mà không thông truyền một tiếng!

Lại nghĩ lại, hoàng cung hiện tại đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Quyết, người trong cung của ta có lẽ cũng là người của hắn!

Ai... giữ mạng quan trọng nhất.

"Ha, xem ra có người đến không đúng lúc, đã làm phiền mẫu tử hai người tình cảm ấm áp rồi! Dù sao cũng là nói chuyện, sao không gọi ta một tiếng mẫu hậu nhỉ?"

Hai chữ "mẫu hậu" được hắn nhấn mạnh đến cực điểm!

Nhận ra sự mỉa mai của hắn, ta đặt Tiêu Lăng xuống, nắm lấy tay hai đứa chúng nó đặt lên nhau: "Yên tâm, hai con đều là con ngoan của ta, mẫu hậu sẽ không thiên vị ai đâu!"

Hắn ho khan một tiếng, mặt hơi tức giận, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ!

【Yeah, Diệu Diệu lại nắm tay ta rồi!】

【Không được, lần sau ta muốn ôm ôm!】

【Hay là hôn một cái, rồi làm chuyện đó luôn...】

Sắp không nghe nổi nữa rồi, ta buông tay hắn ra, nhếch mép cười nhìn hắn: "Nhiếp Chính Vương đến cung Phượng Nghi có việc gì không?"

Hắn không chút khách khí ngồi xuống bàn, tự mình cầm ấm trà lên rót một chén rồi uống cạn!

"Tiểu Hoàng đế đăng cơ rồi, nên học bài vở với Thái phó, nếu Thái hậu nương nương không buông rèm nhiếp chính, vậy thì mỗi ngày hãy cùng nó đến điện Cần Chính đi!"

Trời cao hỡi, tha cho ta đi, dậy sớm đã đủ khổ rồi, không ngờ còn phải đi học cùng!

Nhưng vẫn phải giữ nụ cười: "Biết rồi, Nhiếp Chính Vương bận rộn trăm công nghìn việc, những chuyện nhỏ nhặt này có thể phái người đến thông báo là được, không cần làm phiền Nhiếp Chính Vương đích thân đến!"

Ta nhân lúc đưa chén trà cho hắn, cố ý chạm vào tay hắn!

【Diệu Diệu ác thật, ta mới không thèm đi đâu!】

【Vừa nói sẽ không thiên vị, vì thằng nhóc kia mà ở lại lâu như vậy!】

【Nhưng mà, nó không đi thì ta cũng không đi!】



"Chẳng lẽ Vương gia muốn làm gì còn phải được sự cho phép của Thái hậu sao?"

Thôi được rồi, cả hoàng cung ngài là lớn nhất, ngài không đi thì thôi!

"Nhiếp Chính Vương tự nhiên có thể làm theo ý mình, ai gia mệt rồi, Lăng nhi ở lại cùng ai gia ngủ trưa một lát, ngài cứ tự nhiên!" Nói xong liền kéo Tiêu Lăng đi về phía giường!

*Để ta không thoải mái, thì người khác cũng đừng hòng thoải mái!*

Vừa đi được hai bước, cảm thấy không đi được nữa, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Quyết đang đứng ngây người bên cạnh, nắm chặt lấy tay kia của Tiêu Lăng!

Tiểu Hoàng đế mặt mày đưa đám, mếu máo, lúc thì nhìn trái lúc thì nhìn phải: "Mẫu hậu... Hoàng huynh..."

【Đáng ghét, ta còn chưa được ngủ chung giường với Diệu Diệu!】

【Tuyệt đối không để thằng nhóc này chiếm thế thượng phong!】

***

Thái hậu có thuật đọc tâm

Tác giả: Phong Bất Ngữ

Dịch: Phong Thanh Minh Nguyệt

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại

Đọc truyện tại thugioi chấm vn!

Address

Hanoi
115506

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lầu Ma Dị Truyện posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category