20/06/2025
Âm dương vạn vật đều có số phận riêng. Mọi thứ trên thế giới đều có nguyên lý riêng của nó. Ông nội đã đào cát cả đời của tôi bỗng nhiên bị hút khô khiến cha tôi vô cùng sợ hãi.
Tôi từng bước trải qua, phiêu bạt trong hai giới âm dương, Quỷ cát trên sông Hoàng Hà, hồ ly mắt xanh, thành Long Mạc Bắc, ngục huyết Thương Sơn... Oán quỷ ngàn năm, ma binh, huyết thi, đạo trường sinh bất tử, ...lần lượt... lần lượt trải qua từng thứ một...
QUỶ CÁT TRÊN SÔNG HOÀNG HÀ – HOÀNG HÀ SA QUỶ
Chương 1: Ông nội bị hút cạn
Nhà tôi ở cạnh sông Hoàng Hà. Ông nội tôi là người đào cát, bố tôi cũng là người đào cát. Sau này, ông nội nói với bố tôi, chúng ta không thể đào cát mãi được, con người phải có ý chí tiến thủ, phải trở thành người có học thức. Vì vậy, họ đã cho tôi đi học.
Năm tôi mười chín tuổi thì xảy ra một chuyện.
Khi tôi nhận giấy báo trúng tuyển đại học từ bưu điện, thì ông nội đã ra ngoài đào cát, nhưng không bao giờ trở về nữa. Ba ngày sau, nước sông Hoàng Hà dâng quá cao, gia đình tôi từ bỏ ý định tìm kiếm ông.
Bảy ngày sau trận lụt, sông Hoàng Hà khô cạn, có người tìm thấy xác ông nội tôi trên bãi cát ở đáy sông.
Khi đưa ông về, tôi đang chơi game, nghe tin ông nội trở về, tôi liền chạy ra ngoài xem.
Cảnh tượng ấy khiến tôi kinh hãi.
Trên người ông chỉ còn da bọc xương, mặt phủ đầy cát, như thể bị thứ gì đó hút khô vậy. Cảnh tượng này cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi. Không lâu sau, tôi bị những người già trong làng đuổi ra ngoài, họ nói ông tôi đã chết dưới đáy sông vì bị Long Vương trừng phạt. Những kẻ đào cát đánh cắp nền móng của Cung điện Long Vương sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi vừa thi lên đại học, không nên xem, thật là xui xẻo.
Ông nội tôi không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng. Ở làng tôi, có rất nhiều người chết như vậy, không có gì khác biệt, khuôn mặt họ đều phủ đầy cát, chỉ còn da bọc xương, như thể đã bị cát gặm nhấm.
Sau ngày thứ bảy, ông nội được chôn cất. Mọi thứ đến rồi đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc mọi người đều quên chuyện này.
Sau khi ông nội tôi được chôn cất, tôi và bố lại đi đào cát. Bởi vì tôi còn phải kiếm tiền vào đại học.
Vào tháng 7, cát nóng như thiêu đốt. Bố con tôi vẫn chăm chỉ đào cát trong hố. Người dân trong thôn đều sống dựa vào sông núi, phụ thuộc vào cát để kiếm ăn qua ngày.
Công việc của chúng tôi là đào hố cát, tìm ra loại cát chất lượng bán cho các công ty xây dựng ở gần đó. Nhưng hôm nay, khuôn mặt của ông nội cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Dường như trước khi chết, ông đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp, thậm chí là kinh hãi tột độ.
Đúng vào lúc này, tôi loáng thoáng nghe thấy một tiếng nổ lớn, dường như truyền đến từ dưới lòng đất. "Bố ơi, có tiếng động gì vậy?" Tôi dừng lại hỏi.
Nhưng dường như bố tôi không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đào cát. Tôi cảm thấy có điều không ổn nên dừng lại, nắm lấy tay ông.
"Bố, bố làm sao thế? Đừng làm con sợ." Giọng tôi hơi run.
Có lẽ sự run rẩy của tôi thực sự có tác dụng, bố tôi ngẩng đầu lên.
“Aaaaa...!!!”. Tôi ngồi phịch xuống đất, bắt đầu run rẩy.
Mắt bố tôi trợn ngược, chỉ còn lòng trắng, da mặt nhăn nheo. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cát trên mặt bố cứ lần lượt rơi xuống. Miệng bố bị kéo lệch sang một bên, nước miếng theo khoé miệng chảy ra.
"Khạp, khạp, khạp" yết hầu của bố chuyển động vang lên âm thanh khiến tim tôi lạnh ngắt, tóc tai dựng cả lên.
Ông ấy đang từng bước một tiến về phía tôi: "Không, đừng đến đây." Tôi kêu lên.
Sao người đàn ông này có thể là bố tôi được? Trong bóng tối, tôi nhìn thấy cái bóng của ông nội đang lơ lửng trên người cha tôi. Hố cát quá nhỏ nên tôi không có chỗ nào để trốn. Bố bước đến gần, kéo lấy cánh tay tôi, trong khi tôi vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng đỏ lóe lên trên cổ tay tôi khiến bố tôi dừng lại. Sau đó ông ngã phịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn vào cổ tay mình.
Đó là chuỗi hạt phật châu mà ông nội mang về từ núi Ngũ Đài Sơn khi tôi bảy tuổi. Chuỗi hạt này đã được một lão hoà thượng khai quang.
Thứ này đã cứu mạng tôi.
Sau khi ngồi dưới đất một lúc, tôi đứng dậy, cõng bố chạy về nhà.
Khi nghe tin bố gặp nạn, mẹ tôi bật khóc, nhưng tôi không nói gì. Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ.
Lúc này, Thất Lão Gia đến, ông là bà con xa của ông nội tôi, cũng thân thiết với gia đình tôi nhiều năm nay.
Ông nhìn bố tôi nằm bất tỉnh trên giường, liền nói với mẹ: “Bảo Sinh đã phạm phải điều cấm kỵ rồi, chúng ta phải đến chùa Ngũ Long mời cao nhân tới ”.
Bảo Sinh là cha tôi, còn chùa Ngũ Long, nghe nói bên trong có cao nhân đắc đạo, nhưng tôi chưa từng đến đó. Mẹ vừa nghe có cách giải quyết, liền nhờ người đến chùa Ngũ Long mời một chuyến.
Buổi chiều, thực sự có người đến.
Hắn là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ, dường như chưa giặt bao giờ.
Vừa bước vào sân nhà tôi, lỗ mũi ông ta liền giật giật rồi bấm ngón tay tính toán, ra vẻ thần bí nói: “Gia đình có người mới mất phải không?”
Tôi hỏi, “làm sao ông biết?”
Hắn nói, gia đình tôi đã lấy đi thứ không nên lấy, chọc giận Long Vương, vận đen đeo bám, những ngày tốt đẹp không còn nhiều.
Tôi hướng về phía ông ta nhổ một bãi nước miếng, ngươi...con mẹ nó, cái tên lừa đảo này, ông mới là người không có ngày lành.
Thế nhưng, ông ta chẳng quan tâm đến phản ứng của tôi mà xoay người đi vào trong phòng. Nhìn theo bóng lưng ông ta, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi.
Sau đó, dưới sự năn nỉ của Thất Lão Gia, ông ta mới đồng ý trừ tà giúp gia đình tôi, nhưng phải trả 5.000 nhân dân tệ.
Mẹ tôi ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy bố tôi quan trọng hơn nên đã lấy 5.000 tệ từ tiền học phí mà ông nội để lại cho tôi, rồi đưa cho người đàn ông đó để thực hiện nghi lễ.
Tôi tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng không thuyết phục được mẹ nên đành phải đồng ý. Còn về học phí, nghe nói chính phủ có chính sách cho vay, khi nào nhập học thì tính vậy.
Sau khi nhận được tiền, người đàn ông nhanh chóng bắt tay vào làm việc, hắn mày mò trong phòng của bố tôi một lúc lâu. Sau đó, bố thực sự đã tỉnh. Thất Lão Gia và mẹ tôi liên tục cảm ơn người đàn ông. Sau đó, hắn ung dung cầm học phí của tôi rồi rời đi, trong miệng còn ngân nga một giai điệu nhỏ.
Bố tôi tỉnh dậy, nhưng ông ngồi thẫn thờ như một tên ngốc. Ông không nói chuyện, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mẹ tôi đi nấu canh gà bồi bổ cơ thể cho bố, còn tôi ở lại một mình trong ngôi nhà cũ. Ngôi nhà này trước đây là nơi ông nội sống, nhưng từ khi ông mất thì không ai đến nữa.
Tôi nằm một mình trên chiếc giường đất nơi ông từng ngủ. Dường như đã thiếp đi, trong cơn mơ màng, có người đột nhiên vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Ai vậy?" Tôi giật mình tỉnh dậy trong cơn choáng váng.
"Aaaaaa!" Đó là một khuôn mặt đàn ông với mái tóc hoa râm, khuôn mặt nhăn nheo và co quắp, đôi mắt đục ngầu. Ông ấy đang mỉm cười với tôi.
Một lúc sau, máu trong mắt ông ta bắt đầu chảy xuống khuôn mặt. Cùng lúc, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang bò lên tay mình. Dần dần, tôi trở nên khó thở, như thể bị chôn vùi trong cát.
"Hi hi!" Âm thanh đó phát ra từ miệng của khuôn mặt, giống như muốn ăn thịt tôi vậy. Khuôn mặt này rất quen thuộc. Nó giống hệt khuôn mặt người ông đã khuất của tôi.
Mắt tôi tối sầm lại và ngất đi.
Khi tôi thức dậy thì đã là sáng ngày hôm sau. Mẹ hỏi tôi, sao tối qua tôi lại ngủ ở phòng của ông nội. Tôi lắp bắp không biết nói gì. Trong đầu đang nghĩ về những chuyện kỳ lạ đã xảy ra ngày hôm qua.
Lúc này tôi mới phát hiện có thứ gì đó trong tay mình. Chẳng lẽ tối qua ông nội thực sự đã đến thăm tôi sao?
Chương 2: Đội thám hiểm khoa học
Thứ trên tay tôi là một chiếc nhẫn ngọc bích.
Tôi không biết thứ quý giá như vậy xuất hiện trong nhà tôi từ khi nào. Nếu biết sớm hơn, tôi có thể bán nó lấy tiền đóng học, và... ông nội tôi cũng không cần phải chết.
Nghĩ đến ông nội, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Người bình thường sao có thể biến thành hình dáng như vậy? Ông nội bị hút khô như một thây ma. Thật sự rất đáng sợ. Tối qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chiếc nhẫn ngọc bích đang ở trên ngón tay cái của tôi. Tôi muốn tháo ra, nhưng dường như nó đã dính chặt vào tay tôi, bất kể làm gì cũng không tháo ra được.
Sau bữa sáng, mẹ tôi ở lại chăm sóc bố, còn tôi một mình đi bộ vào làng.
Trong đầu tôi tràn ngập những chuyện đã xảy ra gần đây.
Ông nội bị hút khô dưới đáy sông Hoàng Hà, còn cha tôi bị quỷ nhập giữa ban ngày, liệu có đúng như lời người đàn ông trong chùa Ngũ Long nói, gia đình tôi đã chạm vào thứ không sạch sẽ? Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay. Có phải là thứ này không nhỉ?
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, những người già kể lại rằng, năm 1938, Tưởng Giới Thạch làm vỡ đê sông Hoàng Hà ở Hoa Viên Khẩu, nước sông dâng lên hàng ngàn dặm, hàng triệu xác chết trôi nổi trên mặt nước. Nhiều người chết oan bị chôn vùi trong cát, và ... họ vẫn luôn tìm kiếm người thay thế.
Chẳng lẽ ông nội tôi đã bị quỷ cát hút khô rồi sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên loa phóng thanh trong làng vang lên, yêu cầu tôi đi đến cổng làng.
Con mẹ nó, ai tìm tôi thế nhỉ? Tôi suy nghĩ một chút, liền đi tới cửa thôn.
Từ xa, đã thấy gã bí thư chi bộ đang nói chuyện gì đó với những người xa lạ.
Nhắc đến bí thư chi bộ, ông ta tên là Ngô Nhị, chẳng phải người đàng hoàng gì, thường xuyên nhìn trộm phụ nữ tắm rửa, đã bị tôi bắt gặp nhiều lần. Nhưng tôi không dám làm mất lòng ông ta, nếu không thì tôi đã tố cáo ông ta với cấp trên từ lâu rồi. Ngô Nhị có hai người con trai, đứa lớn tên là Ngô Đại Hổ, đứa nhỏ tên là Ngô Đại Du. Khi còn nhỏ, họ học cùng lớp với tôi.
Ngày nào cũng giật bút chì của tôi, hơn nữa còn thường xuyên đánh người.
Sau đó, tôi được nhận vào trường trung học cơ sở trong huyện, còn hai người họ đều trượt. Cả hai đều có dáng người cao lớn, thô kệch, sau này đã trở thành những kẻ bắt nạt trong làng.
Nghe dân làng nói rằng, Ngô Nhị trở thành bí thư chi bộ có liên quan rất nhiều đến hai người này, bởi vì những người không bỏ phiếu cho Ngô Nhị đều bị con trai của ông ta đánh.
Khi tôi bước đến gần, Ngô Nhị nhìn thấy tôi thì lập tức hét lên: "Này, đứa trẻ nhà Bảo Sinh, mau đến đây, tôi giới thiệu với cậu một chút." Sau đó, ông ta kéo tay tôi đi về phía những người đó.
Khi nhìn thấy lá hẹ còn dính trên răng ông ta, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng không còn cách nào khác, đành để ông ta lôi kéo về phía những người đó.
Hôm nay trời rất nóng, bí thư chi bộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi ngả vàng, tôi ngửi thấy mùi phân U-rê nồng nặc, trên lưng ông ta còn loáng thoáng nhìn thấy một hàng chữ lớn màu đỏ "Phân bón Vũ Phong".
Trời ơi, hóa ra người đàn ông này đang mặc chiếc áo được làm từ bao phân bón ư.
"Tôi nói cho cậu biết, có một đoàn thám hiểm khoa học đã đến và họ cần một người hướng dẫn. Thế nên tôi giới thiệu cậu với họ, cậu đừng làm thôn chúng ta xấu mặt nhé”. Ông ta càu nhàu nói.
Nhìn những người trước mặt, chỉ có đúng năm người, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi gặp họ.
Dẫn đầu là một người đàn ông đeo gọng kính màu vàng, mặc bộ đồ âu phục thẳng thớm. Cả người toát ra khí chất trí thức, nhưng đối với tôi, anh ta trông giống một con buôn hơn.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn và mặc áo vest co giãn. Bên cạnh người đàn ông cơ bắp là một người phụ nữ.
Đúng vậy, đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Khi nhìn người phụ nữ này, tôi thấy Ngô Nhị âm thầm chảy nước miếng, mặt đỏ như mông khỉ.
Tôi tự nhủ, đệch...con mẹ nó...yêu nghiệt! Nếu có thể ngủ với người phụ nữ này thì tốt biết bao. Vì phép lịch sự của một người có học, tôi buộc mình phải rời mắt khỏi cô ấy. Phía sau họ có hai người, trông giống hệt nhau, giống như đúc cùng một khuôn ra vậy. Bàn tay của hai người đàn ông đầy vết chai, ăn mặc cũng bình thường, giống như quần áo của người dân trong thôn chúng tôi.
Nhìn những người này, tôi quyết định tự giới thiệu. Dù sao, tôi cũng là sinh viên đại học, tôi có học thức, tôi phải lịch sự chứ nhỉ?
"Xin chào, tôi..." Chưa kịp nói hết câu thì Ngô Nhị đã lên tiếng.
"Tên nó là Trương A Cẩu." Nói xong, ông ta dùng móng tay đen dài của mình xỉa lá hẹ dính trên răng, sau đó làm động tác "hai", cảm thấy mình rất ngầu.
Tôi quay lại, trừng mắt nhìn, nhưng ông ta chẳng hề quan tâm. Tôi có chút bất lực. Dù sao thì Ngô Nhị cũng nói thật. Biệt danh của tôi là Trương A Cẩu, là cái tên mà ông nội đã đặt cho tôi khi còn nhỏ, ông nói tên càng xấu càng dễ nuôi.
"Xin chào, chàng trai trẻ." Người đàn ông đeo kính mỉm cười, đưa tay ra với tôi.
Tôi rất phấn khích. Anh ta là người từ thành phố tới, muốn bắt tay với tôi cho thấy anh ta rất coi trọng tôi. Trong khi bắt tay, tôi mỉm cười nói: "Xin chào, xin chào, chào mừng đến với nơi ở của chúng tôi. Tôi tên là Trương Văn." Tôi nói rõ tên của mình cho anh ấy biết.
Trước mặt một người có bối cảnh như vậy, tôi cũng muốn thể hiện rằng mình không cùng loại với những người trong làng, để bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút. Vừa nói xong, tôi liếc mắt nhìn Ngô Nhị với vẻ mặt đắc thắng.
"Cuối cùng cũng có người biết nói tiếng phổ thông." Lúc này, người phụ nữ vẫn luôn im lặng đã lên tiếng.
Khi cô ấy nói, giọng nói đó... đầy mê hoặc. Tôi chưa bao giờ nghe được giọng nói nào tuyệt vời như vậy trong suốt 19 năm cuộc đời. Lúc này, cô ấy đã tháo chiếc mũ trên đầu ra.
Ôi trời ơi, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn cả tiếng động cơ máy kéo, thình thịch, thình thịch.
"Xin chào, xin chào." Tôi đưa tay về phía cô ấy.
"Khụ khụ!" Lúc này, người đàn ông lực lưỡng bên cạnh cô liền ho một tiếng, đứng chắn trước mặt cô.
Tôi cười ngượng ngùng, rồi nhận ra mình hơi thô lỗ.
Ngô Nhị đứng bên cạnh thấy tôi bị ‘quê’ thì mỉm cười dâm đãng.
Ông ta hắng giọng rồi đứng chắn trước mặt tôi, nhưng chiều cao 1 mét 6 khiến ông ta trông giống một chú hề đang nhảy nhót trước người cao 1 mét 85. Dường như ông ta cũng cảm thấy điều đó nên chủ động đứng cách xa tôi vài bước.
"Để tôi giới thiệu cho cậu. Đây là anh Đổng ở thành phố. Những người bên cạnh là đồng nghiệp của anh ấy. Họ sắp tiến hành một cuộc thám hiểm khoa học ở sông Hoàng Hà và cần một người hướng dẫn. Cho nên tôi giới thiệu cậu với anh Đổng." Nói xong, Ngô Nhị nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy Ngô Nhị không tốt bụng đến thế, liền hỏi một câu: “Thế sao chú không đi?”
Ngô Nhị nghe tôi nói vậy, mặt dần đỏ lên, không ngờ lão khọm này cũng có lúc ngượng ngùng.
Lúc này, anh Đổng đeo kính lên tiếng: “Chúng tôi cần một người biết nói tiếng phổ thông. Bởi vì chúng tôi không hiểu ông ta đang nói gì.”
Tôi nghe vậy liền bật cười. Ha ha ha, con mẹ nó, Ngô Nhị, ông cũng có ngày này sao?
Thế nhưng, tôi bất chợt nghĩ về gia đình, ông nội vừa mới mất, bố tôi vẫn còn đau ốm, còn tôi vẫn chưa kiếm đủ tiền đóng học phí nên cảm thấy hơi do dự.
Mặc dù tôi rất thích cô gái xinh đẹp trong đội này, nhưng cô ấy không cho ngủ cùng, mà tôi còn bao việc phải làm.
Thấy tôi do dự, người đàn ông đeo kính mỉm cười:
“Chúng tôi sẽ trả cho cậu 100 tệ một ngày, cậu có muốn làm không?”.
Nghe nói mình được trả công 100 tệ một ngày, tôi lập tức bật cười. “Làm...phải làm chứ, tại sao không?” Tôi vội vàng đồng ý, sợ tên Ngô Nhị bên cạnh giật mất miếng mồi ngon.
Đây là một trăm tệ đấy. Ở làng tôi, bán một xe tải cát mới kiếm được ngần ấy, mà còn phải đào mất mấy ngày. Nếu chỉ cần nói chuyện và chỉ đường thôi thì số tiền này thật là dễ kiếm.
Việc tiếp theo thì đơn giản rồi. Họ ở lại nhà Ngô Nhị, còn hẹn sáng mai sẽ tụ họp.
Tên truyện: HOÀNG HÀ QUỶ SỰ
Tác giả: Đào Lai
Chuyển ngữ: Ngoạn Hồng Trần
Thể loại: Trộm mộ, Kinh Dị, Trinh thám
Trạng thái: Đã hoàn thành
*Đọc truyện full trên thugioi.vn và sẽ có bản Audio trên Lầu Ma Dị Truyện - Mời các bạn đón nghe!