14/12/2024
Hình như chúng ta sẽ có những ngày chẳng muốn làm gì, chẳng chút năng lượng. Mấy ngày nay tớ cũng vậy, tớ ngồi trước 1 ngôi chùa ở ngay mặt đường quốc lộ, nhìn mây trôi và đầu óc rỗng tuếch. Thế rồi tớ cũng phát hiện ra cái để mình thấy thú vị đó là bầu trời ở B'Lao chúng tớ thường có màu nền trời rất chi là xanh, xanh mướt và trong veo ấy, rồi trên cái nền xanh đó thì những cục bông mây cứ bồng bềnh đuổi theo nhau. So với hồi ở miền Bắc thì mình thấy cảnh này thú vị và khác lắm, vì ở Hà Nội khó nhìn thấy màu trời, kể cả những ngày nắng đẹp cũng khó thấy màu trắng xanh đẹp trong như này, hình như mây ở thủ đô cũng không trôi nhanh như vậy. Có lẽ bởi ở xứ cao nguyên gió mạnh hơn nên mây cứ bị bồng bềnh hơn, nhìn bọn chúng vận động rất êm ái, rất tự nhiên.
Chùa này cũng ko yên tĩnh lắm, do ở gần quốc lộ người ta đi lại tấp nập, vội vã và tiếng ồn... Tớ cứ như kẻ xuyên không ngơ ngẩn, ngồi nhìn mọi thứ hối hả...
Rồi, sao đến khúc này mình lại liên tưởng đến hình ảnh Trịnh Công Sơn quá. Bữa có nghe 1 đoạn kể về hồi bác Trịnh ở B'Lao, bác cũng hay ra sân Chùa này ngồi nhìn ra đường ngắm dòng người qua lại, hình ảnh các cặp đôi đi qua lại làm bác buồn chạnh lòng cô đơn. Đời này có lẽ không ai cô đơn mà trọn vẹn với nỗi cô đơn như bác Trịnh. Bác đi đến tận cùng, quằn quại đau đớn nhưng không hề chạy trốn, không sợ hãi, không chống đối hay u uất, bất mãn... Nỗi buồn cô đơn đến và ở lại với bác một cách vừa quằn quại rỉ máu lại vừa êm ái mê man, cứ như một cơn say chếnh choáng đau thấu xương tủy nhưng lại cuốn hút người ta tận hưởng tê tái.
Mà có lẽ cũng ít có nơi nào phù hợp để gợi nhắc nỗi cô đơn buồn khổ như cái xứ B'Lao trầm mặc này. Giữa chập trùng núi đồi không quá cao cũng chẳng phải thấp, cái thời tiết lúc nào cũng bàng bạc, hiu hiu gió, mát mát rồi dìu dịu, vuốt ve như vừa gợi cái buồn hiu quạnh, thoang thảng lại vừa muốn vỗ về người ta.
Chắc hồi ấy bác Trịnh cô đơn quạnh quẽ và buồn khổ lắm, chả thế mà người ta nói thời gian ở B'Lao không dài nhưng là quãng đời cô đơn, buồn khổ nhất của Trịnh. Mình thì nghĩ chắc chắn cái không gian này, quang cảnh, trời đất B'Lao này đã cùng bác Trịnh đi đến tận cùng cô đơn và tạo hơi thở riêng cho các sáng tác của bác sau này, cũng như nhờ cái cô đơn quạnh quẽ thấu tim gan đó đã khơi nguồn ánh sáng trí tuệ giác ngộ nhân sinh cho những năm cuối đời của bác...
Một đời cát bụi, buồn vui nào cũng tan vào hư không...
---
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi...
(Cát bụi - Trịnh)