Kết Nối A-Z

Kết Nối A-Z Tiếp thị liên kết

* Taxi giá rẻ: Phone/Zalo: 0973.911.688
- Xe 4c 1 chiều 8.500/km - 2 chiều 5.500/km
- Xe 7c 1 chiều 11.000/km - 2 chiều 6.500/km
- Xe16c 1 chiều 14.000/km -2chiều 8.000/km
* Hãy đến với dịch vụ của chúng tôi để tận hưởng cảm giác sang trọng và phong cách phục vụ chuyên nghiệp chu đáo.
* Với đội ngũ lái xe được tuyển chọn kỹ lưỡng và đào tạo bài bản, quý khách hàng có thể hoàn toàn yên tâm khi đi đ

êm hay sáng sớm
* Xe đời mới sản xuất từ 2016-2018 rộng rãi cho quý khách sự êm ái dễ chịu tận hưởng chuyến đi.
* Lưu ý: Giá trên chưa phí cầu đường
* Hotline: Phone/Zalo/WhatsApp 0973.911.688

CHỒNG TÔI DẠY CON!Nhà tôi có 3 đứa trẻ, trong đó một bạn đang tuổi dậy thì ngông nghênh và hai bạn còn lại vẫn là mầm no...
25/10/2024

CHỒNG TÔI DẠY CON!
Nhà tôi có 3 đứa trẻ, trong đó một bạn đang tuổi dậy thì ngông nghênh và hai bạn còn lại vẫn là mầm non vừa chớm!
Chồng vẫn thường hay nói: em cứ để anh dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, cứ từ từ mà nói đừng có la hét, nồ con làm gì! Nghe xong mình chỉ muốn nói : " ừa, anh dạy đi, coi có tức nghẹn cổ hay không thôi".
Nghĩ là vậy, chứ tôi cũng nhẹ nhàng: dạ, anh cứ dạy các con, em sẽ không xen vào, hy vọng anh dạy các bạn ổn hơn em.

Đầu tiên, anh cho con nghĩ học thêm cả thảy...tôi phản kháng trong vô hiệu. Bọn nhỏ thì giống như được giải tỏa, như những chú chim được mở cửa bay ra khỏi cái lồng chật hẹp. Anh bắt buộc con, trên lớp cố gắng tập trung hết sức nghe thầy cô giảng bài, học phải hiểu, không được học như vẹt và phải làm luôn bài tập trên lớp. Còn nếu chưa hiểu về hỏi ngay, ba sẽ dạy. Sau việc học trên lớp là về nhà anh để bọn nhỏ học làm việc nhà: nấu cơm, rửa chén, phơi đồ, ủi quần áo, quét nhà, lau nhà dọn phòng. Bạn nữ lớn thì học thêm nấu ăn, cắm hoa, nấu chè với mẹ. Bạn nam thì học chà nhà vệ sinh, dọn vườn với ba.
Anh nói với các con, việc học kiến thức, chữ nghĩa là cả đời, tụi con có giờ trên lớp rồi, về nhà học kỹ năng sống, kỹ năng làm việc nhà, tập tính siêng năng, sạch sẽ, rèn luyện sức khỏe, năng lực làm việc và luyện cho đôi tay có sự khéo léo, điều này nó cũng ngang ngửa việc học.

Thời gian đầu, lo kết quả học của con sút giảm, tôi thấy thương, thấy tội khi những bàn tay nhỏ xíu phải làm việc nhà. Làm mẹ, cầm lòng không đặng. Nhưng cuối cùng, mình cũng phải chịu thua...vì ông chồng mình ổng cương quyết với mình phải để anh dạy, nếu em dạy con, chúng nó chỉ biết học và học ( học kiến thức trường lớp) rồi trở thành một trong những đứa không đụng tay tới việc gì.

Con gái thì trở thành một đứa vụng về, không biết nấu ăn, không có đức hạnh siêng năng, quán xuyến nhà cửa, gia đình, chỉ biết học thôi thì làm sao sau này con có một gia đình hạnh phúc khi không có những kỹ năng cơ bản của một người phụ nữ. Hãy để cho con được biết nhiều kiến thức đời sống hơn là trường lớp.
Con gái anh, anh là người thương yêu nhiều hơn ai hết, anh muốn và đang rèn con trở thành một cô thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, tính tình điềm đạm, đức hạnh siêng năng, con người sạch sẽ, ăn nói dịu dàng, cữ chỉ nhã nhặn. Trong đầu có kiến thức, vẻ ngoài có dung nhan. Là người phụ nữ có chiều sâu, đẹp, biết suy nghĩ và có bản lĩnh.

Còn về hai đứa con trai, em dạy thì chúng nó sẽ trở thành những người thô lỗ. Vì em chỉ la phạt và em không biết khích lệ, không tìm ưu điểm của con. Nếu chỉ cho con học và học thì mãi nó cũng không biết ga lăng với chị, với mẹ, với bạn bè, người thân là phái nữ. Không có năng lực giải quyết một vấn đề bất ngờ. Tay chân lóng ngóng. Và nhất là, sau này cưới vợ sẽ không biết phụ giúp đỡ người bạn đời của mình làm những công việc thường nhật. Nó không trở thành trụ cột được khi nó chỉ biết đi học mà không biết làm việc gì trong nhà. Anh muốn, con trai là phải mạnh mẽ, gánh vác.

Nhưng tóm lại, anh muốn nhiều nhất chính là con được chơi nhiều hơn, các con vẫn còn nhỏ tuổi thơ qua nhanh lắm, em đừng nhồi nhét con phải học. Con thích mặc quần áo gì cứ kệ nó, đẹp thì gu thẩm mỹ tốt, độc lạ thì gu thẩm mỹ khác người vậy thôi. Em sao phải bực, hãy tôn trọng sở thích của con em nhé!.Thay vì em cấm chơi game thì hãy nói: mẹ sẽ cho các con chơi 30p vào khung giờ nào, con sẽ làm như vậy. Trẻ nhỏ dễ dạy, hãy dạy con, chỉ đường cho con đi, đừng để nó đi lung tung rồi mắng chửi.

Chúng ta đến với nhau vì tình yêu, các con cũng thế, chúng ta lao động vì trách nhiệm với các con với gia đình. Vậy nên, anh mong em nhớ, làm để kiếm tiền lo cho con. Mục đích lớn nhất là lo cho con. Lo ở đây là cơm ăn, áo mặc, học hành và điều quan trọng nhất là dạy dỗ thành người. Phải dạy cho con nhân sinh quan đúng đắn nó mới có đủ bản lĩnh trong cuộc sống, dù có là trai hay gái. Nên em hãy dành thời gian cho con, ăn với con, chơi với con, học cùng con như vậy mới là điều tụi nhỏ cần. Tụi nó không cần tiền, cần tình thương của chúng ta. Cha mẹ thương con, phải tính đường dài, phải có lộ trình, em và anh phải tính để con đường của con được dễ dàng một chút. Rồi tụi nó cũng sẽ dạy cho con,cháu nó giống như mình thôi. Thương như em là hại, thương phải rèn, con cái là phải dạy dỗ kỹ lưỡng, kiểm tra phẩm hạnh sát sao.
Tập tính kỹ luật, chứ không phải là cảm tính!
Em hãy nghĩ lại đi, xem em đã đúng hay chưa....nếu sai mình sửa, sửa mình rồi mới sửa con. Một người mẹ thấu đáo, thông tuệ, bao dung, yêu thương thì những đứa con của cô ấy không thể nào dở tệ được. Anh tin điều đó.

Anh dạy con bằng cách đó từ đầu năm học đến giờ và tôi cũng không ngờ, 3 bạn thì 1bạn học sinh xuất sắc, 2 bạn học sinh giỏi. Và thạo việc nhà, con gái khéo léo hơn, nhẹ nhàng hơn, con trai thì không còn ganh tỵ với nhau và biết nhường cho chị.

Có lẽ, anh không chỉ dạy con....anh dạy cả tôi nữa....tôi tin với một người trụ cột như anh sẽ lái con tàu nhỏ của chúng tôi vào bờ an toàn. Tôi thấy mình may mắn🥰🥰🥰

St.

VỢ CHỒNG LÀ SỐ 1, CON CÁI LÀ SỐ 2, BỐ MẸ LÀ SỐ 3.Đến một ngày nào đó, bạn sẽ hiểu rằng: HÔN NHÂN thực tế chỉ là 1 tờ giấ...
24/10/2024

VỢ CHỒNG LÀ SỐ 1, CON CÁI LÀ SỐ 2, BỐ MẸ LÀ SỐ 3.

Đến một ngày nào đó, bạn sẽ hiểu rằng: HÔN NHÂN thực tế chỉ là 1 tờ giấy có thêm 2 chữ ký. Pháp luật có thể bảo vệ được “hôn nhân”, nhưng không thể trói buộc được là lòng người.

Vợ chồng khi không có tiền, người bị thử thách là người vợ. Đến khi cuộc sống dư dả hơn và có tiền, người bị thử thách lại là người chồng.

Khi cảm xúc nồng nhiệt thuở ban đầu bị phai nhạt, thì lúc ấy hai chữ “hôn nhân” mới thật sự bắt đầu…

Bản chất của hôn nhân là đồng hành và trách nhiệm. Nhưng nhân tố quyết định cuộc hôn nhân chính là lương tâm...

Xây dựng gia đình chính là hai người tách ra khỏi gia đình vốn có và XÂY DỰNG GIA ĐÌNH MỚI.

Chứ không phải anh tách em ra khỏi gia đình em, rồi nói với anh đó là gia đình anh, là máu mủ của anh...

Bất kể là nam hay là nữ, một khi đã kết hôn rồi buộc phải nhớ: VỢ CHỒNG LÀ SỐ 1, CON CÁI LÀ SỐ 2, BỐ MẸ LÀ SỐ 3. Ngàn vạn lần không được lộn xộn thứ tự. Bởi chỉ khi quan hệ vợ chồng tốt, con cái mới hạnh phúc, gia đình mới hoà thuận, khi ấy cha mẹ mới được hưởng phúc và an lòng!

Vợ chồng không phải là cả đời này không cãi nhau. Mà cãi nhau rồi vẫn có thể sống bên nhau cả đời..

Trong tất cả những gia đình có được hạnh phúc trọn vẹn, con cái ngoan ngoãn, vợ chồng thuận hoà, làm ăn ngày càng khá giả hơn thì chỉ cần nhìn điểm chung này : 100% tất cả những người chồng đều rất chiều chuộng, yêu thương vợ và sống tử tế .. Cái gốc có tốt thì mới có thành công bên ngoài được.

St.

"Độc lập - tự do - hạnh phúc" đôi khi không nằm trong tay mình dù đã cố gắng, phấn đấu thậm chí hy sinh vì nó.
22/10/2024

"Độc lập - tự do - hạnh phúc" đôi khi không nằm trong tay mình dù đã cố gắng, phấn đấu thậm chí hy sinh vì nó.

Các yếu tố chính gồm: điều kiện chiến đấu khắc nghiệt sự kiệt quệ tinh thần, thời gian phục vụ không rõ ràng, thiếu vũ khí và trang thiết bị khiến hàng ngàn binh sĩ Ukraine bỏ vị trí, ảnh hưởng đến khả năng phòng thủ của Ukrai...

Vợ chồng nếu còn ở với nhau … thi ngẫm—-MẤT CỦA ĐỪNG ĐỂ MẤT LÒNG…Anh bạn tôi kể: Vợ tôi không thích đeo nhẫn, có một lần...
17/09/2024

Vợ chồng nếu còn ở với nhau … thi ngẫm

—-

MẤT CỦA ĐỪNG ĐỂ MẤT LÒNG…

Anh bạn tôi kể: Vợ tôi không thích đeo nhẫn, có một lần đã đem hai chiếc nhẫn đặt trên bệ cửa sổ, bị dì dọn vệ sinh lau chùi rồi quét vào sọt rác ở kế bên luôn. Ngày hôm sau, vợ tôi đem túi rác đi bỏ.

Qua một tuần mới nhớ đến mấy chiếc nhẫn, hỏi dì dọn vệ sinh, rồi tức tốc chạy đến thùng rác ở tiểu khu lục tìm. Làm sao mà tìm được...

Hai chiếc nhẫn, một chiếc 26 phân, một chiếc 50 phân, tổng giá trị hơn 103 triệu. Vợ tôi lo đến phát cáu, tôi an ủi:

- Em không thích đeo nhẫn, lỡ làm mất thì thôi...

Cô ngạc nhiên:

- Vì sao anh không giận?

- Vì sao anh phải giận?

- Mẹ em nếu làm rơi cái chén, bị cha em mắng. "Đầu óc để ở cái xó nào mà rơi bể cái chén đắt tiền thế hả!"

Tôi bỗng nhiên hiểu được, hóa ra trong mắt cô, đồ vật mà bị thiệt hại thì nhất định sẽ bị mắng. Cô cũng bất ngờ khi tôi chẳng nói gì!

Bởi khi tôi còn nhỏ, trong nhà có đồ gì đó bị phá hư, người trong nhà cũng chưa từng mắng chửi nhau.

Hồi học cấp 2, tôi chơi bóng đá bể kính cửa hàng xóm phải đền tiền, cha mẹ sang xin lỗi cho người sửa mà không mắng tôi một lời.

Mẹ tôi chiên đồ ăn, dầu ăn văng trúng tay mẹ, nóng quá nên lỡ tay làm rơi cái tô vỡ vụn, thức ăn vương vãi khắp nhà, cha tôi không mắng mẹ, chỉ chạy thật nhanh lấy thuốc trị bỏng.

Qua đó nghiệm ra: Kỹ năng thân mật, lòng trắc ẩn và yêu thương gia đình có hay không sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ sau, sự tương tác của cha mẹ tốt hay xấu chính là tấm gương phản chiếu để con cái họ nhìn thấy khắc ghi trong lòng.

Sau khi kết hôn, họ sẽ sử dụng các phương pháp tương tự để hòa hợp với bạn đời và con cái.

Vợ chồng thương yêu nhau, tôn trọng nhau thì mới tập cho con cái tính thân mật cao, sau này trở thành vợ thành chồng của người ta cũng sẽ bao dung lỗi lầm cho nhau, sẽ ân cần quan tâm chăm sóc nhau.

Vợ chồng tính toán chi li, cãi vã suốt ngày sẽ khiến những đứa trẻ con họ có kỹ năng thân mật thấp, dễ trầm cảm, tiếp thu kiến thức chậm và khó thể giỏi hơn với các đứa trẻ khác trong tương lai đầy khắc nghiệt. Và cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn lại cứ thế tiếp diễn đến đời kế tiếp...

Một cái màn hình điện thoại bị phá hỏng, chỉ mấy trăm ngàn sửa chữa lại xài được rồi cớ gì mà phải dằn vặt nhau!

Nhưng sẽ mất bao nhiêu tiền và bao nhiêu năm để sửa chữa một mối quan hệ đã bị rạn nứt và vết đau ám ảnh trong lòng nhau!

Sưu tầm

1. Ba nhu cầu chính của người chồng:- Được kính trọng.- Thích dịu dàng.- Được ủng hộ, được thừa nhận, được thấu hiểu.2. ...
08/09/2024

1. Ba nhu cầu chính của người chồng:
- Được kính trọng.
- Thích dịu dàng.
- Được ủng hộ, được thừa nhận, được thấu hiểu.

2. Ba nhu cầu chính của người vợ:
- Cảm giác an toàn.
- Lãng mạn.
- Được cưng chiều và dỗ dành.

3. Ba vấn đề lớn trong cuộc sống:
- Vấn đề kinh tế.
- Vấn đề giới tính.
- Vấn đề giao tiếp.

4. Ba NHIỀU:
- Quan tâm đến nhau nhiều hơn.
- Tìm ưu điểm của đối tác.
- Nói nhiều chuyện tích cực.
Ba ÍT:
- Ít phàn nàn.
- Ít chỉ trích.
- Ít hiểu lầm.

5. Bốn điều vợ chồng NÊN làm:
- Nghĩ về điều tốt của đối tác.
- Tán thưởng sở trường của đối tác.
- Thông cảm điều khó xử của đối tác.
- Bao dung khuyết điểm của đối tác.

6. Bốn câu nói khi vợ chồng ở bên nhau:
- Thật xin lỗi, anh/em sai rồi.
- Em tin tưởng anh(Anh tin tưởng em).
- Em/anh thấy vinh dự và tự hào về anh/em .
- I love you.

7. Bốn điểm chung của vợ chồng:
- Cùng mục tiêu phấn đấu.
- Cùng một môi trường sống.
- Cùng mối quan tâm về cuộc sống.
- Có cùng những người bạn.

8. Ba điều phải luôn ghi nhớ
- Chuyện nhà không có đúng hay sai, mà chỉ có hòa thuận hay bất hòa.
- Nhà là nền móng và linh hồn, cả hai đều nằm trong tay người phụ nữ cùng với đối tác của mình.
- Sức mạnh vĩ đại nhất trên thế giới là tình yêu, vũ khí mạnh nhất là cảm động.

Nguồn: st

Nhóm taxi Hà Nội - liên tỉnh xe ghép, tiện chuyến, bao xe giá rẻ giành cho khách hàng có nhu cầu di chuyển từ Hà Nội đi ...
22/08/2024

Nhóm taxi Hà Nội - liên tỉnh xe ghép, tiện chuyến, bao xe giá rẻ giành cho khách hàng có nhu cầu di chuyển từ Hà Nội đi sân bay và các tỉnh thành trên toàn quốc với giá chỉ từ 5000vnđ/km.

XIN PHÉP ĐƯỢC CHIA SẺ LẠI MỘT BÀI VIẾT HAY PHẢI DÀNH THỜI GIAN ĐỂ ĐỌC VÌ NÓ CHO TA BÀI HỌC QUÝ BÁU ĐƯỢC ĐỔI BẰNG MỘT SIN...
05/08/2024

XIN PHÉP ĐƯỢC CHIA SẺ LẠI MỘT BÀI VIẾT HAY PHẢI DÀNH THỜI GIAN ĐỂ ĐỌC VÌ NÓ CHO TA BÀI HỌC QUÝ BÁU ĐƯỢC ĐỔI BẰNG MỘT SINH MẠNG.

‘Sự thành công, xe cộ, nhà cửa, những thứ mà tôi nghĩ đã đem hạnh phúc đến cho mình, nhưng khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, thì nó đã không mang đến cho tôi niềm vui’. Đây là bài học đổi bằng sinh mạng của Bác sĩ Richard Teo Keng Siang.

Richard Teo Keng Siang, sinh năm 1972, là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, rất ham sống, ham làm việc và… ham làm giàu. Năm 40 tuổi, anh đã thành một nhà triệu phú. Một ngày, anh khám phá ra mình bị ung thư phổi giai đoạn 4. Buổi nói chuyện này diễn ra ngày 19/1/2012, 8 tháng sau khi anh biết mình đã bị ung thư.

Richard Teo qua đời ngày 18/10/2012. Những chia sẻ của anh khi đưa lên mạng đã gây một xúc động rất lớn. Trang lưu niệm về anh có tới 4100 likes FB, 313 tweets, 175 shares, 122 G+.

“Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.

Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.

Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore – ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.

Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ trong tỉnh.

Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ để khám tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực… Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ đa khoa mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.

Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc phẫu thuật trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.

Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.

Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.

Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn – bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.

Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.

Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được – sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.

Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.

Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.

Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?

Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.

Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là “Có”. Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.

Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.

Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.

Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.

Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân. Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.

Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm thông cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.

Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.

Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất…

Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.

Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.

Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.

Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.

HẠNH ĐẦU ĐÀ (Dhutaṇga) Dhutaṇga = Tàu âm đọc là Đầu Đà.Dhutaṇga có nghĩa loại trừ.Loại trừ gì?Loại trừ tham lam, loại tr...
04/06/2024

HẠNH ĐẦU ĐÀ (Dhutaṇga)

Dhutaṇga = Tàu âm đọc là Đầu Đà.
Dhutaṇga có nghĩa loại trừ.
Loại trừ gì?
Loại trừ tham lam, loại trừ tham ái, loại trừ biếng nhác, loại trừ u mê,...nói chung là loại trừ những cấu uế của tâm.
Đầu Đà không phải là Khổ Hạnh mà là lối sống "thiểu dục tri túc và tinh cần kham nhẫn".
Theo Phật Giáo Nam Truyền Có 13 hạnh Đầu Đà:
1. Hạnh mặc y vải lượm.
Tức là lượm vải bị quăng bỏ về cắt ra từng mảnh giống hình thửa ruộng, bờ ruộng rồi may lại giống cánh đồng nhiều thửa ruộng sau đó nhuộm lại một màu chứ không tùm lum màu chắp vá luộm thuộm như kiểu bá nạp.
- Lợi ích của hạnh này là đoạn trừ lòng tham y đẹp, y xịn, y sang.
2. Hạnh chỉ 3 у.
Tức là chỉ sử dụng 3 y là y nội, y vai trái và y Saṇghati chứ không sử dụng cất giữ nhiều hơn.
- Lợi ích của hạnh này là đoạn trừ lòng tham cất giữ và sử dụng nhiều y.
3. Hạnh nuôi mạng bằng đi khất thực.
Tức là nuôi mạng bằng đi khất thực, không nhận lời thỉnh mời cúng dường vật thực ở tư gia của thí chủ.
- Lợi ích của hạnh này là đoạn trừ sự biếng nhác thụ động và ngăn trừ lòng tham đối với thức ăn ngon cũng như nhiều lợi ích khác.
4. Hạnh đi khất thực từng nhà.
Tức là khi đi khất thực tuần tự theo từng nhà chứ không bỏ nhà này đi đến nhà kia. Nếu nhận đủ ăn rồi thì về chứ không được đi tiếp đến nhà khác với ý kiếm thêm đồ ăn ngon.
- Lợi ích hạnh này là loại trừ tâm tham chọn lựa thức ăn ngon cũng như nhiều lợi ích khác.
Ví dụ như, khi mình đi khất thực biết nhà kia thường có đồ ăn ngon, còn nhà này đồ ăn dở rồi bỏ nhà này đến nhà kia. Do vậy, hành pháp này để loại bỏ tâm ham thích đồ ăn ngon.
5. Hạnh ăn ngồi một chỗ (nhất tọa thực)
Tức là một khi đã ngồi xuống ăn thì đứng dậy vì bất kỳ lý do gì cũng không được ăn tiếp.
- Lợi ích của hạnh này là loại trừ tâm tham ăn cũng như nhiều lợi ích khác.
6. Hạnh chỉ ăn trong bát.
Tức là sau khi lấy đủ thức ăn bỏ vào bát ăn rồi thì không được lấy thêm dù ăn chưa no, hay ai cho thêm đồ ăn dù ngon cũng không được.
- Lợi ích của hạnh này là loại trừ tâm tham thích ăn thêm và thêm đồ ăn ngon, cũng như nhiều lợi ích khác.
7. Hạnh không nhận đồ ăn thêm.
Tức là một khi đã xác định ăn xong rồi thì không được nhận ăn thêm dù ăn chưa no hay người khác có cho đồ ăn ngon.
- Lợi ích của hạnh này là ngăn lòng tham ăn, cũng như nhiều lợi ích khác.
8. Hạnh chỉ ở gốc cây.
Tức là chỉ ở dưới gốc cây thôi. Không ở trong mái che.
- Lợi ích của hạnh này là tự do, không tham đắm vào chỗ ở như cốc liêu, nhà cửa và cũng như nhiều lợi ích khác.
9. Hạnh ở giữa trời.
Tức là chỉ ở ngoài chỗ trống dù nắng hay mưa, không được ở trong mái che dù mái nhà hay bóng cây.
- Lợi ích của hạnh này là ngăn chặn tâm hôn trầm biếng nhác và nhiều lợi ích khác.
10. Hạnh ở nơi nghĩa địa.
Tức là hạnh này chỉ ở nơi bãi tha ma mộ địa.
- Lợi ích của hạnh này là tâm thường xuyên thấu hiểu bản chất phù du giả tạm của mạng sống dẫn đến tâm thường trực buông bỏ. Và nhiều lợi ích khác nữa.
11. Hạnh ở trong rừng.
Tức là hạnh này chỉ ở trong rừng chứ không được ở trong làng mạc.
- Lợi ích của hạnh này rất nhiều nhưng lợi ích cơ bản là không thân cận với những người trong xóm làng, không bị nhiều người phiền nhiễu, rừng núi là nơi thanh vắng yên tĩnh mát dịu thuận tiện cho thiền tịnh.
12. Hạnh ở đâu cũng được.
Tức là ai sắp xếp ở đâu thì ở đó, không chọn lọc chỗ tốt chỗ xấu. Người ta chỉ chỗ tốt thì ở chỗ tốt, không được đòi hỏi ở chỗ xấu. Nếu người ta chỉ chỗ xấu thì ở chỗ xấu, không được đòi hỏi chỗ tốt. Đòi chỗ tốt cũng là dính, đòi chỗ xấu cũng là dính. Do vậy, hạnh này làm cho tâm tùy thuận ở đâu cũng được, không đòi hỏi chỗ xấu chỗ tốt.
- Lợi ích của hạnh này là ngăn trừ tâm tham chọn lọc dính mắc chỗ tốt chỗ xấu.
13. Hạnh ngăn oai nghi nằm.
Tức là không nằm.
- Lợi ích của hạnh này là đoạn trừ lòng tham dục trong lạc nằm dài, lạc ngủ nghỉ. Và cũng ngăn chặn si mê ngái ngủ, thất niệm. Làm tăng thêm sự tinh tấn tỉnh giác, chánh niệm.
***Trong 13 hạnh đầu đà, người trong khi đang thực hành thì tối đa chỉ thực hành 9 hạnh thôi. Vì trong khi hành hạnh ở nghĩa địa thì những hạnh ở rừng, ở gốc cây, ở nơi trống vắng, và ở chỗ ngụ tuỳ nghi sắp xếp không được thực hành. Và ngược lại.
Trong 13 hạnh đầu đà này, những vị tỳ khưu Theravāda ( Nam Truyền ) đều thực hành tùy theo khả năng, có người 1 hạnh, có người hành 2 hạnh, có người hành 3 hạnh, có người hành đủ 13 hạnh.
Trong Phật Giáo Nam Truyền các tỳ khưu đều thực hành hạnh đầu đà nhưng tại sao không thấy?
=> Chúng ta không thấy là bởi vì điểm đặc biệt của hạnh đầu đà là không được cho người khác biết dù là vị đồng phạm hạnh với nhau.
Vì sao vậy?
Vì như đã nói, hạnh đầu đà là pháp đoạn trừ lòng tham. Vì hạnh đầu đà là pháp đoạn diệt lòng tham nên đó là pháp cao thượng. Do vậy, những ai hành hạnh đầu đà đúng thật sự thì là người cao thượng, đáng kính, đáng cúng dường, người ta tìm đến đảnh lễ, cúng dường tấp nập. Do vậy, một khi để người khác biết thì họ sẽ tôn kính, trọng vọng, tán thán, ngợi khen, đảnh lễ, cúng dường.... Và như vậy, do việc tôn kính, trọng vọng, tán thán, đảnh lễ, cúng dường ấy khiến cho lòng tham, ưa thích, tự mãn, cái tôi cao ngạo sẽ sanh trưởng. Do vậy, người hành hạnh đầu đà không được cho người khác biết dù là chỉ khởi lên ý nghĩ. Như Đức Phật nói: ngay cả người khởi lên ý nghĩ: “hãy để cho người ta biết ta là kẻ ở rừng”. Chỉ như vậy thôi phạm tội dukkata (tội dukkata nghĩa xấu, tồi, lỗi lầm, sai trái,...)
Nếu một người hành đầu đà có ý cho người khác biết, hoặc nói cho người khác biết, hoặc làm ra vẻ (hiện tướng) cho người khác biết là phạm lỗi. Và như vậy, việc hành đầu đà ấy bị ô uế, bị sai trái, bị phạm lỗi, vì nó là động cơ của lòng tham, tay sai cho tâm tham, làm theo lòng tham. Là phản tác dụng vì nó đi ngược lại tác dụng của hạnh đầu đà là thiểu dục, là đoạn tham.
Và sự thọ nhận cung kính, thọ nhận cúng dường, sự nuôi mạng do sự cúng dường ấy là tà mạng, là thấp hèn. Vì vật ấy có được do pháp thượng nhân từ người khác biết được.
Do vậy, việc hành đầu đà ấy là thấp kém vì nó bị hành động bởi động cơ thấp kém là lòng tham. Cũng giống như một người mượn danh nghĩa Thánh Thiện để kêu gọi ủng hộ rồi chiếm đoạt.
Đức Phật dạy: có 5 hạng người sống hạnh đầu đà này:
1. Hạng người sống hạnh đầu đà vì ngu dốt.
2. Hạng người sống hạnh đầu vì ác dục, do lòng tham thúc dục mưu cầu để được ngợi khen, được trọng vọng, được cúng dường,...
3. Hạng người sống hạnh đầu đà do tự cao, ngã mạn, ta đây là cao thượng.
4. Hạng người sống hạnh đầu đà do nghĩ “được Đức Phật tán thán".
5. Hạng người sống hạnh đầu đà do muốn đoạn diệt lòng tham, tầm cầu thiện pháp.
=> Trong 5 hạng người này, hạng người thứ 5 mới là hạng người hành hạnh đầu đà chân chính.
(Phẩm Rừng, Tăng chi 5 pháp)
*** Những người tại gia có hành hạnh đầu đà được không? Người tại gia có thể hành 10 hạnh đầu đà (trừ hạnh mặc vải lượm, hạnh 3 y, và hạnh đi khất thực).
Nguồn: Internet.

Address

Hanoi

Telephone

+84973911688

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Kết Nối A-Z posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share