
29/07/2025
Hôm trước dọn album ảnh, chợt thấy ảnh này
Mình save nó về cỡ tháng 2/2024. Không nhớ rõ đợt đó có chuyện gì, nhưng mình có đủ những bài học để đánh giá.
Đó cũng một phần là lí do mình kết hôn với anh người yêu hiện tại.
Để cố gắng mà so sánh, thì mọi thứ của anh không đến mức nổi bật ồ wao fancy như profile của những chàng trai khác từng đi qua cuộc đời mình. Là một người siêu bình thường. Nhưng ngay từ khi gặp mình, kể cả chưa đâu vào đâu, sẵn sàng nghe điện từ mẹ mình. Anh chắc nịch sẽ lấy mình ngay cả khi với mình, mọi thứ còn bỡ ngỡ. Mình còn tính sẽ ở vậy chill chill thi thoảng cặp kè anh zai nào đấy. Kể cả khi người yêu mình mọi thứ còn dang dở, vẫn chọn mình. Để mình không phải chờ đợi lâu, hay hi vọng ôi chúng mình sẽ lấy nhau đấy. Tính mình không yêu đương kiểu vô vọng, hay “chờ anh” nốt cái này cái kia, khám phá thế giới, tìm hiểu chính mình. Sao anh phải làm việc đó một mình trong khi chúng ta có thể cùng nhau?
Người yêu mình cũng có những hoài bão dang dở, cũng cố gắng gồng gánh để mình yên tâm hơn về tương lai. Mình đã nhận đủ lời từ chối ngọt ngào, và cũng khóc đủ khi hi vọng phép màu sẽ xuất hiện, cũng ngóng chờ người ta đủ để chực chờ họ quay lại nhìn mình một lần. Mình dứt khoát với những lời từ chối vô hình đó, bởi nếu mình đủ quan trọng, thì họ đã không để mình chờ đợi lâu vậy.
Và rồi mình gặp người vội vã đòi lấy mình dù anh thấy mình chẳng được nhờ tí gì. Một người thay đổi thói quen để mình không bực. Một người sẵn sàng đi chỗ mà mình muốn. Một người hoãn tất cả kế hoạch đã định để try hard lấy mình. Một người luôn ôm mình mỗi khi mình giận điên lên và nói “anh siêu yêu em” 30 lần 1 ngày.