28/11/2025
Thích mấy ngày nắng hanh như này
Mình thích mùa lạnh kinh khủng, dù đôi lúc nó cũng đối xử tàn nhẫn với mình khi đi đâu cũng bị điện giật, tới độ không dám thò tay từ ngoài vào trong để mở khoá cổng, không dám mặc hoodie rồi đụng vào người khác, dù chỉ là 1 ngón tay. Nhược điểm của mùa hanh chỉ có vậy.
Mùa nắng mà càng nắng càng muốn ra ngoài đường.
Hôm qua mình phơi nắng cả ngày, dù nắng chói chang cỡ 12-1h chiều nhưng vì cái mát xen kẽ cùng, tính ra ra nắng vừa ấm vừa mát. Tuy sẽ làm da mình nứt nẻ và siêu rát, nhưng mình vẫn enjoy cái mùa này nhất.
Vì cái lạnh này giống cái lạnh mình từng cảm thấy.
Trước mình cản Mai sang Mỹ lắm, vì đủ thứ, nhất là sự không an toàn. Mình nghĩ nhiều người có giấc mơ Mỹ và bạn mình cũng thế, nhưng thực sự một thân một mình ra nước ngoài ở đúng là thử thách thật chứ. Thực sự có đáng để đánh đổi thế không?
Rồi mình sang Hàn vài ngày. Thực sự chỉ vài ngày. Mình bừng tỉnh về giấc mơ Mỹ của Mai, hay Dubai của người miền núi, hay Kelly với những chuyến công tác Trung Quốc mà mình thấy cổ enjoy kinh khủng trên Locket. Mình hiểu tại sao họ lại muốn bay thế, hoặc 1 chút hiểu tại sao lại có giấc mơ Mỹ như vậy.
Cứ cái ngày nắng lạnh thế này, là mình lại dễ rủ Trang đi lượn lờ, dù chúng mình lạnh lẽo thật chứ, vì cả hai chúng mình đều luỵ Hàn Quốc. Thích cả cảm giác đi bộ ngoài nắng cả vài cây số, thích quà của bạn ở nước ngoài về - hoặc bất kì nơi nào về. Mình vẫn giữ sổ Đài Loan của Khiêm, Socola Nga của Tạp hoá, con cá gỗ Côn Đảo, nước hoa Ý của Mai. Trang cũng hay bắt các anh trên lab của nó ở Hàn khi về là cho nó một cái gì làm kỉ niệm. Mấy nữa Fong về cũng phải bắt nó mua quà mới được.
Rồi ai cũng viết tiếp ước mơ của mình.