17/10/2025
Sẽ đến một lúc, bạn nhắc lại một cái tên từng rất nổi tiếng, và người đối diện chỉ nhìn bạn rồi lắc đầu: “Ai vậy?”
Không phải vì họ cố ý quên. Chỉ là họ không từng sống trong khoảng thời gian đó. Không từng chờ một buổi tối để xem truyền hình phát lại MV. Không từng lấy kéo cắt hình từ báo giấy dán kín góc học tập. Không từng thuộc lòng từng lời bài hát như thể đó là nhật ký riêng của chính mình. Họ không biết, vì họ chưa từng cần biết.
Và đó là lúc bạn thấy lòng mình trùng xuống một chút. Một chút thôi. Không phải vì tiếc nuối hay tức giận, mà vì bạn nhận ra: những điều từng làm bạn rung động nhất, sau cùng cũng sẽ biến mất khỏi thế giới chung.
Thời gian không xóa đi giá trị. Nó chỉ làm mờ độ phủ. Những người từng là trung tâm của tất cả – giọng hát của một thế hệ, hình ảnh phủ trên mọi bảng quảng cáo, biểu tượng không thể thay thế – rồi cũng trở thành một dấu ngoặc nhỏ trong cuộc trò chuyện. Một phần của quá khứ, không còn có mặt trong từ điển cảm xúc của người trẻ sau này.
Và bạn bắt đầu hiểu: không có gì là mãi mãi. Không phải vì nó không đủ quan trọng, mà vì thế giới luôn chuyển động. Thế hệ sau sẽ có thần tượng riêng, ngôn ngữ riêng, niềm vui riêng. Bạn có thể giữ lấy những ký ức cũ, nhưng đừng mong người khác phải công nhận chúng. Ký ức vốn dĩ không cần khán giả. Nó chỉ cần được sống lại, trong lòng bạn, đủ yên và đủ thật.
Bạn sẽ tiếp tục nghe những bài hát xưa, không phải vì đó là nhạc hay nhất, mà vì đó là âm thanh duy nhất có thể gọi bạn về chính mình năm mười bảy tuổi. Bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh cũ, không phải để chia sẻ lên mạng, mà để mỉm cười một mình, thấy thời gian đã đi qua – và bạn vẫn còn giữ được điều gì đó giữa rất nhiều thứ đã trôi mất.
Sẽ có lúc bạn nhận ra: điều đẹp nhất không phải là được nhiều người biết đến. Mà là từng được ai đó nhớ rõ, trong một giai đoạn họ sống thật nhất với chính mình.
Không ai nổi tiếng mãi. Nhưng cũng không ai bị lãng quên hoàn toàn. Vì dù có bao nhiêu thế hệ đi qua, vẫn sẽ có những người nghe một câu hát, thấy một bức hình, hoặc nhắc lại một cái tên – và tim họ khẽ rung lên.
Vì chính họ vừa tìm lại được một phần mình từng sống.