Camera Đường Phố

Camera Đường Phố Page chỉ để hóng biến
(1)

Cô dâu bị ép lấy chồng già bất ngờ mất tích trước giờ rước dâu, ai cũng nghĩ cô bỏ trốn, cho đến khi phát hiện chiếc váy...
05/08/2025

Cô dâu bị ép lấy chồng già bất ngờ mất tích trước giờ rước dâu, ai cũng nghĩ cô bỏ trốn, cho đến khi phát hiện chiếc váy cưới bị nhét trong bụi chuối, kiểm tra camera nhà hàng xóm thì mới bàng hoàng...
Cả làng rộn ràng đám cưới của Trang, cô gái vừa tròn 20 t;/uổi, xinh đẹp nhất nhì vùng quê nhỏ ven sông. Nhưng phía sau tấm mạng voan trắng, là những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong.
Trang bị é/p gả cho ông Cường – một thương lái già gần 60 tu;/ổi, giàu có nhưng góa vợ, hơn cả bố mẹ cô. Vì món nợ hơn 300 triệu mà cha mẹ Trang ký giấy vay lãi đứng tên, hôn sự đã được dàn xếp như một cuộc mua bán lạnh lùng.
Sáng hôm đó, đoàn rước dâu chuẩn bị lên đường thì phía nhà gái nhốn nháo:
“Không thấy Trang đâu cả!”
Cả nhà rố;i lo/ạn. Mẹ cô khóc gào gọi con trong vô vọng. Họ hàng bu vào khuyên ngăn, tìm kiếm. Người thì bảo Trang bỏ trốn, người thì đổ lỗi cô làm mất mặt dòng họ.
“Nó chạy mất rồi! Biết ngay mà, không ai chịu lấy chồng già gần bằng tuổi bố mình!”
2 tiếng sau, một cậu bé trong xóm hớt hải chạy vào nhà:
“Cháu… cháu thấy… có váy trắng trong bụi chuối nhà ông Ba…”
Mọi người đổ xô chạy ra vườn chuối ven đường làng – nơi chỉ cách nhà cô dâu tầm 100 mét. Và ở đó, trong bụi rậm lùm xùm, là chiếc váy cưới trắng bị vò nhàu, dính bùn đất và rách tả tơi. Không có dấu hiệu Trang đâu cả.
Không khí lặng như tờ.
Công an lập tức được mời vào cuộc. Người ta trích xuất camera từ nhà hàng xóm đối diện bụi chuối. Đoạn clip chỉ dài chưa tới 40 giây, nhưng khi phát tới giây thứ 17, cả nhà… chết lặng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lên xe hoa lần 2 sau 7 năm làm mẹ đơn thân, đêm tâ:n hô;n, chồng mới đưa cho tôi một bức ảnh, xem xong tôi lặng người rồ...
05/08/2025

Lên xe hoa lần 2 sau 7 năm làm mẹ đơn thân, đêm tâ:n hô;n, chồng mới đưa cho tôi một bức ảnh, xem xong tôi lặng người rồi cười ng/ây d/ại, hoá ra...
Cuộc hôn nhân đầu kết thúc chóng vánh sau 3 năm. Không quá nhiều sóng gió, chỉ là… hai con người từng tưởng yêu nhau đủ nhiều, cuối cùng vẫn không giữ nổi một mái nhà. Sau ly hôn, tôi sống lặng lẽ hơn, tập trung vào công việc, chăm sóc con g/ái nhỏ, hạn chế xuất hiện trong những buổi gặp gỡ có đàn ông độc thân. Mọi người hay hỏi: "Không lẽ em định sống một mình mãi vậy à?".
Tôi chỉ cười, không phải tôi sợ cô đơn. Tôi chỉ sợ… lại tin nhầm người.
Phụ nữ từng qua một lần đổ vỡ thường không còn mơ về váy cưới. Chúng tôi nhìn tình yêu bằng ánh mắt khác: dè chừng, thận trọng và tự yêu lấy chính mình.
Tôi cũng vậy... cho đến khi gặp anh.
Chúng tôi làm đám cưới đơn giản, ấm cúng, không váy cưới lộng lẫy, không lễ đường đông khách, chỉ là một bữa tiệc nhỏ với bạn bè thân thiết và gia đình hai bên. Tôi không ngờ, điều khiến mình khóc… lại không nằm trong buổi lễ ấy, mà là vào tối hôm đó trong căn phòng cưới nhỏ xinh, anh thú nhận bí mật c;ất giấu 10 năm....ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Khoảnh khắc hai cha'u be' l@o thẳ::ng xuô'ng kênh, may mắn được cứu kịp thời
05/08/2025

Khoảnh khắc hai cha'u be' l@o thẳ::ng xuô'ng kênh, may mắn được cứu kịp thời

Con dâu chăm mẹ chồng 8 năm, con gái không ai thèm đoái hoài đến một lần, đến lúc bà qu:;a đờ:i, toàn bộ tài sản và đất ...
05/08/2025

Con dâu chăm mẹ chồng 8 năm, con gái không ai thèm đoái hoài đến một lần, đến lúc bà qu:;a đờ:i, toàn bộ tài sản và đất đai được di chúc hết cho các con gái còn con dâu thì không có gì, nào ngờ 49 ngày tôi dọn dẹp giường của bà thì mới tá hỏa ra thứ đặt dưới chiếu, mẹ ơi, con sai rồi...

Tôi về làm dâu năm 25 tu-ổi, chồng là con út. Cả nhà có mỗi bà cụ thân sinh sống cùng. Từ ngày cưới xong, bà yếu dần, không ai chăm được, tôi là người duy nhất kề cạnh.
8 năm ròng, từ bón từng thìa cháo đến thay tã lúc nửa đêm. Cứ nghĩ vì chữ hiếu, vì trách nhiệm — nhưng trong lòng cũng âm thầm tin bà sẽ thương mình, ít ra cũng để lại cho vợ chồng tôi chút gì đó khi bà trăm tuổi.

Thế rồi bà m-ất.

Trong đám ta/ng, hai người con gái lớn........Xem thêm tại bình luận

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén r;út ống thở, n...
05/08/2025

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén r;út ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh...
Mười tháng trước, cuộc sống của vợ chồng Hùng và Trang vẫn trôi qua như bao người lao động bình thường khác. Họ cưới nhau được năm năm, chưa có con, sống trong căn nhà thuê ở quận Gò Vấp, TP.HCM. Hùng là tài xế giao hàng, Trang làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai người từng mơ có con trong năm tới, vay tiền mua một căn hộ trả góp và làm lại cuộc đời sau quãng thời gian nghèo khó. Nhưng đời không bao giờ đi đúng hướng mà người ta vẽ ra.
Vào một buổi chiều muộn, Trang đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe tải lấn làn t;;ông tr;;úng khi cô đi xe máy qua ngã tư. Va chạm mạnh khiến cô bị ch;;ấn thương sọnão, hôn mê ngay lập tức. Hùng nhận được cuộc gọi từ bệnhviện trong lúc đang giao đơn hàng cuối cùng trong ngày. Khi tới nơi, vợ anh đã n;ằm bấtđộng, toàn thân băng bó. Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cô ấy đang hôn mê sâu. Cơ hội tỉnh lại chưa thể nói trước được, nhưng tiên lượng không khả quan.”
Ngày đầu tiên, việnphí tạm ứng đã là 20triệu. Hùng không kịp suy nghĩ, q;uẹt sạch tiền tiếtkiệm của hai vợ chồng trong tài khoản. Ngày thứ hai, bác sĩ yêu cầu mua thêm thuốc đặc trị, thiết bị hỗ trợ, tổng cộng gần 15 triệu nữa. Sau một tuần, Hùng b;;ắt đầu vay nóng từ bạn bè, đồng nghiệp. Sau một tháng, anh cắ;;m xe máy, cắm nhẫn cưới, bán sạch mọi thứ có thể bán.
Dù Trang n;;ằm bất động, Hùng vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nắm tay cô, nói những lời động viên như thể cô vẫn nghe thấy. Anh đọc sách cho cô nghe, mở nhạc Trang thích, mang hoa vào phòng bệnh. Đó là những ngày dài đầy hy vọng mỏng manh như sương.
Nhưng thời gian là thứ g;;iết ch;;ết hy vọng nhanh nhất.
Ba tháng trôi qua, Trang vẫn nằm đó như một hình nhân thở máy. Mỗi tháng, viện phí trung bình 300 triệu. Hùng nghỉ làm hẳn để chăm sóc cô, vừa xoay sở tiền nong, vừa đợi “phép màu” x;ảy ra.
Đến tháng thứ sáu, Hùng kiệt sức.......... Xem thêm tại bình luận

Ph/ục v/ụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà v/ứt đi khiến cả nhà phát s//ốc...Tôi ...
05/08/2025

Ph/ục v/ụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà v/ứt đi khiến cả nhà phát s//ốc...
Tôi về làm dâu từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình ba anh em, nên sau khi cưới, tôi dọn về sống cùng mẹ chồng. Từ đó, tôi bắt đầu hành trình làm dâu mà suốt mười lăm năm sau, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn nghẹn ngào.
Tôi không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi. Mỗi sáng dậy từ 5 giờ, lo bữa sáng cho cả nhà, sau đó đi làm, chiều về lại tất tả đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, lau dọn, chăm sóc mẹ chồng. Bà không phải người kh/ó tí/nh, nhưng luôn nghi/êm kh/ắc và kh/ắt kh/e với tôi – trong khi lại rất nhẹ nhàng với em dâu út.
Chồng tôi công tác xa, mỗi tháng chỉ về vài ngày, còn em trai và vợ thì ở riêng nhưng cuối tuần hay ghé nhà. Em dâu ăn nói khéo léo, lại hay mua quà đ/ắt ti/ền biếu mẹ. Ngược lại, tôi không giỏi lời hay ý đẹp, chỉ biết cặm cụi lo toan từng bữa cơm, từng viê/n th/uốc khi bà đa/u ố/m.
Có những hôm tôi s/ốt ca/o vẫn phải cố gắng nấu cháo, s/ắc th/uốc, vì “bà không yên tâm giao bếp cho ai khác”. Tôi lặng lẽ chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần sống hết lòng, người ta sẽ hiểu.
Thế rồi, khi mẹ chồng m/ất, mọi thứ mới vỡ ra.
Buổi họp gia đình để đọc di chúc diễn ra trong không khí trịnh trọng. Cả ba anh em cùng họ hàng thân thích đều có mặt. Ai cũng cho rằng sau ngần ấy năm tôi sống chung và chăm sóc mẹ chồng, bà sẽ để lại cho tôi ít nhiều.
Thế nhưng, khi luật sư đọc di chúc, tôi ch/ết lặ/ng.
– “Toàn bộ ba căn nhà mặt tiền tôi để lại cho con trai út và con dâu út – Hạnh – vì chúng biết cách làm ăn, lại hiếu thuận.”
– “Con dâu trưởng – chị Lan – tôi không để lại tài sản gì, vì tôi tin chị sống biết điều, không tra/nh gi/ành, không ch/ấp nh/ặt.”
Tôi cúi đầu, không ph/ản b/ác, không nước mắt. Nhưng trong lòng là một vùng trống rỗng. Cả mười lăm năm tận tụy, rốt cuộc chỉ gói gọn trong một dòng: "không chấp nhặt".
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ dọn phòng mẹ chồng. Trong góc bếp có một túi đồ cũ mà em dâu bảo định mang đi b/ỏ. Tôi lật xem thì thấy cái ca sứ tôi từng mua cho bà từ hơn mười năm trước – loại ca có lót đế cao su chống nóng mà ngày nào tôi cũng dùng để pha sữa hoặc nước ấm cho bà uống đêm.
Ca sứ đã ngả màu, phần đế lót đã mòn, hơi lỏng. Tôi bất giác rửa sạch lại cái ca, định giữ làm kỷ niệm. Trong lúc lau khô, tôi thấy đế cao su hơi nhô lên bất thường. Tò mò, tôi dùng dao nhỏ cạy thử. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ được bọc nilon, cuộn lại kỹ càng.
Tôi mở ra, tay ru/n nhẹ. Là nét chữ quen thuộc của mẹ chồng, nội dung bên trong khiến tôi ch//ết lặng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Về quê vợ chơi mấy hôm, mẹ vợ Phong cứ khoảng 2 tiếng lại gọi anh vào phòng bà 1 lần, vợ Phong l-én theo dõi thì phát hi...
05/08/2025

Về quê vợ chơi mấy hôm, mẹ vợ Phong cứ khoảng 2 tiếng lại gọi anh vào phòng bà 1 lần, vợ Phong l-én theo dõi thì phát hiện ra chuyện động trời
Mấy hôm nay trời lành lạnh, mưa phùn giăng nhẹ như một tấm khăn mỏng phủ lên khung cảnh làng quê yên bình. Phong cùng vợ là Hoa về quê vợ thăm gia đình ít hôm. Nhà vợ anh ở một vùng bán sơn địa, có rừng, có suối, có cả vườn chè ngát hương sau hè.
Từ lúc về, Phong cư xử hết mực lễ độ với mẹ vợ – bà Dung, người phụ nữ mới ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp dịu dàng và đôi mắt sâu như cất giấu điều gì đó chưa từng hé lộ.
Lạ là, chẳng hiểu sao, cứ khoảng hai tiếng đồng hồ, bà Dung lại nhẹ nhàng gọi:
— Phong ơi, vào đây mẹ bảo chút.
Mỗi lần như vậy, bà đóng cửa phòng lại. Họ ở trong đó chừng mười lăm, hai mươi phút. Khi bước ra, Phong trông có phần trầm ngâm hơn, nhưng vẫn cười nhẹ, nói mình chỉ được mẹ vợ nhờ giúp chút việc riêng.
Ban đầu, Hoa không để ý. Nhưng dần dà, cô bắt đầu thấy kỳ lạ. Phong chưa bao giờ gi-ấu cô điều gì, vậy mà giờ cứ mỗi lần bước ra từ căn phòng của mẹ, ánh mắt anh lại như vừa đặt xuống một nỗi niềm nào đó.
Đến ngày thứ ba, sự hoài nghi âm ỉ trong Hoa bắt đầu cháy thành nỗi b-ứt rứ-t. Cô để ý từng ánh mắt, từng cử chỉ giữa mẹ và chồng. Có gì đó không ổn. Mẹ cô hồi này hay cười một mình, hay trang điểm nhẹ mỗi sáng dù chẳng có ai đến chơi. Có hôm, bà thẫn thờ bên bậu cửa rất lâu, tay cầm chiếc khăn len đan dở, mắt nhìn xa xăm.
Sáng hôm ấy, khi Phong vừa bước vào phòng bà Dung, Hoa lặng lẽ rón rén theo sau, tim đ-ập dồn dập, từng bước chân như đ:ạ-p lên nỗi l;o s:ợ. Cô khẽ áp tai vào cánh cửa gỗ, lắng nghe.
Bên trong là tiếng mẹ cô đang....... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Đồng ý lấy cụ ông 70 tuổi đã có 3 đời vợ để cứu bố khỏi t///ù t///ội – cô gái 20 cứ nghĩ đ///ời mình ch//ấm h///ết, ai n...
05/08/2025

Đồng ý lấy cụ ông 70 tuổi đã có 3 đời vợ để cứu bố khỏi t///ù t///ội – cô gái 20 cứ nghĩ đ///ời mình ch//ấm h///ết, ai ngờ đêm t//ân hô//n lại là ngã rẽ định mệnh!...
Ly, 20 tuổi, đang học năm hai đại học thì cuộc sống rơi vào đ/ịa ng//ục. Bố cô bị bắ///t vì dí/nh vào một v/ụ ki//ện tụ//ng nghi/êm trọ/ng liên quan đến đất đai. Nếu không có 2 tỷ để bồ/i thư/ờng, ông sẽ vào t/ù. Mẹ cô khóc ng/ất. Cả nhà chẳng còn gì ngoài căn nhà cũ và một cô con gái còn chưa tốt nghiệp.
Giữa lúc tu/yệt vọ/ng, một người quen giới thiệu “lối thoát”: một ông lão 70 tuổi tên Tư, giàu nứt vách, nhưng sống c/ô độ/c sau ba đời vợ. Ông Tư nói thẳng: “Tôi cho gia đình cô 2 tỷ, đổi lại cô làm vợ tôi. Không é///p yêu, chỉ cần danh phận.”
Ly nghe như s//ét đá//nh. Cô mới 20, còn cả đời phía trước. Nhưng nhìn mẹ gầy rộc vì l/o, nhớ ánh mắt tuy/ệt v/ọng của bố trong trại tạ/m gia/m, cô gật đầu.
Đám cưới diễn ra gấp gáp, kín đáo. Không váy trắng, không nhẫn kim cương. Đêm tân hôn, Ly ru/n rẩ/y bước vào phòng ông Tư. Cô chuẩn bị tinh thần cho điều tồ/i t/ệ nhất. Nhưng rồi... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm...Chú chó ngẩng đầu,...
04/08/2025

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm...Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.
Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.
Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.
Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.
Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”
Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.
Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.
Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.
Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.
"Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?" – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc... Xem thêm dưới bình luận

Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 ...
04/08/2025

Đ𝐚̃ 𝟑𝟎 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐚𝐢 𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢, 𝐭𝐨̂𝐢 đ: 𝐚́𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐨̛̣ 𝐱𝐚̂𝐲 đ:𝐞𝐧 𝐭𝐫:𝐮̃𝐢 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐮̣𝐜 𝐫:𝐚́𝐭 𝐭𝐚𝐢, đ𝐞̂𝐦 𝐭𝐚̂𝐧 𝐡:𝐨̂𝐧 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐛:𝐨̉ 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨... 𝐓𝐨̂𝐢 𝐛𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 đ𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐞̂𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐭𝐢𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐚̂́𝐩...
Tôi là nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường, tính tình cũng chẳng đến nỗi, nhưng… “ế bền vững”. Năm nay tôi 30 tuổi.
Đi đâu cũng bị hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?
Nghe riết thành quen, nhưng quen không có nghĩa là không mệt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, gọi điện than thở như cơm bữa, gửi link mai mối như gửi đồ ship nhanh.
Tôi mệt mỏi, gần như buông xuôi, cho đến khi anh xuất hiện.
Anh là thợ xây ở công trình đối diện công ty tôi. Da ngăm rám nắng, người vạm vỡ, hay cười – nhưng cười hơi quê. Lần đầu tôi chú ý đến anh là khi trời mưa, tôi loay hoay che túi xách dưới mái hiên, anh đưa tôi một chiếc áo mưa cũ, nói:
— Che tạm, không thôi ướt hết giấy tờ.
Sau đó vài lần chạm mặt, anh hay hỏi thăm tôi ăn gì chưa, có mệt không. Tôi từng nghĩ anh đang “tán”, nhưng rồi thấy anh chẳng bao giờ nói lời ong bướm, chỉ âm thầm quan tâm. Có lần tôi bệnh, phải xin nghỉ, anh lặng lẽ gửi cho tôi vài gói cháo và mảnh giấy:
“Không biết cháo có hợp khẩu vị không. Nhưng mong em chóng khoẻ.”
Tôi không biết tình cảm đến từ lúc nào. Chỉ biết, khi anh ngập ngừng hỏi:
— Em có nghĩ đến chuyện nghiêm túc… với một người như anh không?
Tôi đã gật đầu.BẠN XEM TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇

Chồng m:;ất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nu:;ôi được tất, mỗi đêm chỉ c...
04/08/2025

Chồng m:;ất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nu:;ôi được tất, mỗi đêm chỉ cần làm đúng 1 việc, vài tháng sau tôi có b:;ầu, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào nhưng đến khi sinh con ra tất cả phải câm nín vì...
Chồng tôi m-ất trong một vụ t/ai nạ-n giao thông, khi đó tôi mới 28 tu;/ổi. Cả hai không có con. Người ngoài ai cũng khuyên tôi nên tái giá, nhưng tôi không nỡ bỏ mặc bố chồng sống một mình. Ông cụ ngày càng yếu, lại không chịu sống với ai ngoài tôi. Một hôm ông nói:
— Con nghỉ làm đi, về đây chăm bố. Bố lo được mọi thứ, chỉ cần mỗi đêm con... ở lại phòng bố.
Lúc đó tôi ch-oáng vá-ng. Nhưng nghĩ ông già rồi, chắc cũng chỉ cần hơi người, tôi nhắm mắt chấp nhận. Không ngờ vài tháng sau tôi phát hiện có tha-i.
Cả xóm nhao nhao đồn thổi. Người m-ỉa ma-i tôi "cướp của bố chồng", kẻ thì bảo tôi mang tiếng tiết hạnh mà chẳng khác gì g;/ á-i. Tôi không biện minh, chỉ lặng lẽ mang t-hai, đẻ con, nuôi con một mình.
Đến ngày sinh, tôi cố tình không g-iấu nữa. Bố chồng đưa tôi vào viện, một tay thanh toán mọi chi phí. Đỉnh điểm nhất là tôi sinh con ra... Cả phòng đẻ lẫn y tá hộ sinh đều tròn mắt nhìn. Một bác sĩ già sau đó ngập ngừng công bố, cả làng đi theo tôi đến bệnh viện phải ní-n lặ-ng... 👇👇

Hàng xóm đêm nào cũng hát karaoke đến 11h đêm mới nghỉ, tôi b;ự;c b;ội chạy sang b;ắ;t tắt, mấy hôm sau thì thấy nhà họ ...
04/08/2025

Hàng xóm đêm nào cũng hát karaoke đến 11h đêm mới nghỉ, tôi b;ự;c b;ội chạy sang b;ắ;t tắt, mấy hôm sau thì thấy nhà họ có đám tang, tôi vỡ lẽ...
Tôi mới chuyển về khu này được gần năm. Mọi thứ yên bình cho đến khi nhà hàng xóm bên cạnh – một gia đình từ tỉnh khác dọn về – bắt đầu… hát karaoke mỗi tối.
Tiếng nhạc inh ỏi bắt đầu từ tầm 8 giờ tối, kéo dài đến tận 11 giờ đêm. Không phải chỉ hát một bài cho vui đâu – là cả đại nhạc hội, đủ giọng già, trẻ, lớn, bé.
Ba hôm đầu tôi cố nhịn. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm, tôi bắt đầu cáu.
Tối hôm đó, gần 11h, sau khi con tôi thức dậy khóc lần thứ ba vì tiếng nhạc, tôi sang gõ cửa.
Cạch… cửa mở ra. Một thanh niên ngoài ba mươi, mặc áo phông, tay cầm micro. Bên trong vẫn vang lên giọng ai đó đang hát “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”
- “Anh ơi, nhà có người già với trẻ nhỏ. Anh chị hát như vầy mỗi tối, tụi nhỏ không ngủ nổi, người lớn cũng mất ăn mất ngủ.”
Người thanh niên khựng lại một chút, không nói gì. Anh ta chỉ quay vào trong, nói nhỏ:
“Thôi tắt đi.”
Sau đó, tiếng nhạc im bặt.
Tôi về, lòng còn cồm cộm khó chịu. “Mấy người vô ý thức thật. Mới chuyển đến đã vậy…”
Hôm sau, tôi đang chuẩn bị cơm tối thì nghe tiếng xe cứu thương và tiếng khóc thút thít từ nhà đó. Tò mò, tôi hé cửa nhìn thì thấy… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Camera Đường Phố posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share