Hoàng Thanh Hà Review

Hoàng Thanh Hà Review Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Hoàng Thanh Hà Review, Gaming Video Creator, Hanoi.
(1)

𝐋𝐲 𝐡:𝐨̂𝐧 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝟒 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠, 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 đ𝐚̃ 𝐦𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐝𝐮̛̣ đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐥𝐢𝐞̂̀:𝐮 đ𝐞̂́𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀ 𝐚𝐢, ...
24/06/2025

𝐋𝐲 𝐡:𝐨̂𝐧 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝟒 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠, 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 đ𝐚̃ 𝐦𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐨̂𝐢 𝐝𝐮̛̣ đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐥𝐢𝐞̂̀:𝐮 đ𝐞̂́𝐧 𝐱𝐞𝐦 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀ 𝐚𝐢, 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐨̂𝐦 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐡𝐨̂́𝐢 𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛̀𝐧𝐠...

Tôi và vợ cũ đã từng có một cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm. Dù sống rất hòa hợp nhưng tình yêu giữa chúng tôi dần bị b:ào m:òn bởi một lý do lớn: không có con. Tôi lại là con trai một trong nhà nên chuyện có con lại càng áp lực hơn.

Lần nào gặp mẹ cũng than thở rồi mặt nặng m:ày nhẹ:

– Nhà mình mà không có cháu nối dõi, sau này mẹ đi xuống dưới biết ăn nói sao với tổ tiên đây?

Rồi lại gặng hỏi:

– Tháng này có tin gì chưa? Hay vợ con lại không biết cách chăm sóc bản thân?

Tôi cũng yêu vợ nhưng ngày ngày tôi phải đứng giữa hai ngọn lửa – một bên là mẹ suốt ngày dằn vặt, trách móc; một bên là vợ mệt mỏi vì những lần thăm khám vô vọng – tôi mệt mỏi vô cùng và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng tôi ly h: ôn.

Bẵng đi đến 4 tháng sau, tôi mới nghe tin cô ấy lấy chồng. Tôi ban đầu không tin vì nhanh quá, mới đó mà cô ấy đã tìm được bến đỗ mới rồi sao? Tôi tò mò về cả cô ấy và chồng sắp cưới.

Hôm vợ cũ tổ chức đám cưới, tôi ăn mặc điển trai đến xem cô ấy liệu có thật sự hạnh phúc không. Tôi cứ nghĩ không biết chồng mới có biết cô ấy không thể có con hay không? Anh ta dễ dàng chấp nhận sao?

Đến khi cô dâu và chú rể tiến đến thì tôi bất ngờ choáng váng, bụng cô ấy lùm lùm to như 6,7 tháng... 👇

BẠN ĐỌC TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

Người phụ nữ ngày nào cũng lên đồi thắp nh-ang cho chồng đã m-ất, suốt 15 năm trời không b-ỏ một ngày – cho đến ngày san...
24/06/2025

Người phụ nữ ngày nào cũng lên đồi thắp nh-ang cho chồng đã m-ất, suốt 15 năm trời không b-ỏ một ngày – cho đến ngày sang cát cho chồng cả họ hàng mới t-á h-ỏa bên dưới không phải là qu;/an t;/ài chồng mà là...

Ở xã vùng cao nọ, người dân ai cũng biết đến bà Mùi – người phụ nữ tảo tần, hiền hậu, sống một mình trong căn nhà nhỏ dưới chân đồi. Chồng bà, ông Bính, được cho là đã mất trong một vụ tai nạn lở đá khi đi khai thác rừng 15 năm trước.

Ngày ông mấ-t, t;/hi t;/hể không nguyên vẹn được người ta tìm thấy và an táng vội dưới chân đồi. Từ đó, ngày nào bà Mùi cũng cắm rễ trên mộ chồng, tay run run thắp nha-ng, kể chuyện đời, chuyện con gái, chuyện trời mưa trời nắng… không thiếu một ngày.

Nhiều người bảo bà khùng, sống mãi với nỗi đau, nhưng ai cũng thương cái tình của bà dành cho người chồng bạc mệnh.

Cho đến ngày định sang cát cải táng, người nhà mới quyết định làm lớn. Cả họ, người làng tập trung đông đủ. Lúc đào sâu hơn 1 mét, ai cũng ngỡ ngàng khi nắp quan tài hiện ra... nhưng khi mở ra thì tất cả chế-t đứng.

Bên trong không có h;/ài c;/ốt mà chỉ toàn là... cả làng mới tá hỏa lý do bà lên đó mỗi ngày. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Chồng đi công tác xa lúc tôi ma:ng th;:ai 6 tháng, em chồng s:ay rượu định giở trò với tôi. Tôi vừa định báo CA, mẹ chồn...
24/06/2025

Chồng đi công tác xa lúc tôi ma:ng th;:ai 6 tháng, em chồng s:ay rượu định giở trò với tôi. Tôi vừa định báo CA, mẹ chồng liền giậ:;t lấy điện thoại, bố chồng thì đ;ập n;;át cam;;era...

Cuộc sống hô;;n nhân với Tuấn, chồng tôi, vốn dĩ yên bình trong căn nhà chung với bố mẹ chồng và cậu em trai của Tuấn. Kiên mới 22 tuổi, tính tình phóng khoáng, nhưng gần đây tôi bắt đầu thấy cậu ta có những hành động kỳ lạ: ánh mắt lén lút, những câu nói bâng quơ đầy ẩn ý. Tôi cố gạt đi, nghĩ rằng mình đang quá nhạy cảm.
Đêm hôm đó, Tuấn đi công tác xa. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, tôi đang nằm trong phòng thì nghe tiếng bước chân lảo đảo ngoài hành lang. Cửa phòng bật mở, Kiên bước vào, mùi rượu nồng nặc. Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, nụ cười méo mó. “Chị dâu, đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi,” cậu ta lẩm bẩm, tiến lại gần tôi.

Tim tôi đập thình thịch, tay run rẩy nắm chặt chăn. Tôi hét lên, đẩy Kiên ra và chạy về phía bàn, nơi điện thoại đang nằm. Nhưng chưa kịp kết nối, mẹ chồng tôi, bà Lan, lao vào phòng như một cơn lốc. Bà giật lấy điện thoại từ tay tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Con không được làm lớn chuyện!” bà gằn giọng.

Tôi sững sờ. “Mẹ, Kiên định làm h;;ại con! Mẹ không thấy sao?” Tôi hét lên, nước mắt trào ra. Nhưng bà Lan chỉ lắc đầu, kéo Kiên ra khỏi phòng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi nghe tiếng động lớn từ phòng khách. Bố chồng tôi, ông Tùng, đang đập nát cam, thứ mà Tuấn lắp để đảm bảo an toàn cho tôi khi anh vắng nhà. Mảnh vỡ văng tứ tung, ông Tùng thở hổn hển, quay sang tôi với ánh mắt đầy đe dọa. “Không ai được biết chuyện này, hiểu chưa?”... 👇 xem tiếp phần 2 dưới bình luận

Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra ...
24/06/2025

Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra một lớp, để l/ộ ra một khuôn mặt khiến họ hàng ch;/ết sững bỏ chạy, hóa ra... 👇👇
Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh t;a/ng lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mấ;/t vì t--ai nạ-n giao thông. Tin d/ữ đến quá đ;/ột n;/gột, khiến cả dòng họ bên chồng chế;/t lặng.
Trưa ngày đưa ta;/ng, sau ba ngày để t/ang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp qu-an tà/i. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.
"Anh xin lỗi... giá như hôm đó đừng để em đi một mình..."
Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng... “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.
Cả phòng ki-;nh h-;oàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.
Bên dưới lớp da... là một gương mặt khác...
Không phải Linh.
Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng mà chính là... 👇👇

Cậu Bé Bán Vé Số 10 Tuổi Lao Xuống Ruộng Cứu Nữ Tỷ Phú Gặp Nạn – Và Cái Kết Khiến Ai Cũng Rưng RưngMinh – một cậu bé 10 ...
24/06/2025

Cậu Bé Bán Vé Số 10 Tuổi Lao Xuống Ruộng Cứu Nữ Tỷ Phú Gặp Nạn – Và Cái Kết Khiến Ai Cũng Rưng Rưng
Minh – một cậu bé 10 tuổi sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở ngoại ô thành phố. Cha mất sớm, mẹ em bị bệnh tim không thể làm việc nặng, nên dù mới học lớp 4, Minh đã bươn chải mưu sinh. Mỗi ngày, cậu bé gầy gò ôm xấp vé số rong ruổi qua từng góc phố, với ước mơ nhỏ bé: có đủ tiền mua thuốc cho mẹ.
Hôm ấy, trời nắng như đổ lửa, Minh lững thững đi bộ qua một con đường vắng gần khu công nghiệp, nơi ít người qua lại. Đang chăm chú đếm lại xấp vé số trong tay, bỗng cậu nghe tiếng động cơ xe rít lên cùng tiếng bánh xe ma sát dữ dội với mặt đường.
Cậu ngẩng đầu, thấy một chiếc ô tô sang trọng – bóng loáng như trong phim – lao vun vút về phía trước. Rồi bất ngờ, chiếc xe chao đảo, tránh một con chó chạy ngang qua, mất lái và lao thẳng xuống ruộng sâu bên đường
Đọc tiếp dưới bình luận!!!

“Tôi cầm theo 3 tỷ tiền và 2 cuốn sổ đỏ sau khi biết được bí mật của 3 ông con trai…”Bà Hồng đứng trước cổng nhà, trong ...
24/06/2025

“Tôi cầm theo 3 tỷ tiền và 2 cuốn sổ đỏ sau khi biết được bí mật của 3 ông con trai…”

Bà Hồng đứng trước cổng nhà, trong tay xách theo chiếc vali nhỏ, bên trong là hai cuốn sổ đỏ – tài sản lớn nhất bà tích cóp được sau bao năm buôn bán tảo tần. Trong chiếc túi vải cũ là hơn ba tỷ tiền mặt, số tiền bà cất công chắt chiu suốt mấy chục năm, vừa từ ngân hàng rút ra để định chuyển qua tên các con. Nhưng giờ thì bà đã đổi ý. Một bí mật bà vô tình nghe được đã khiến ti//m bà thắt lại…

Chồng mấ/t sớm khi ba người con còn nhỏ xíu, bà Hồng lăn lộn đủ nghề – từ bán rau ngoài chợ đến gánh hàng thuê – miễn là có đồng ra đồng vào lo cho con ăn học nên người. Mỗi đứa học xong, lấy vợ, bà đều vui mừng khôn xiết, hy vọng cuối đời có thể được sống trong sự yêu thương, phụng dưỡng.

Vậy mà…

Một buổi trưa nắng gắt, bà về nhà sớm hơn mọi khi vì bị mệt. Không ngờ vừa tới cổng, bà đã nghe tiếng ba người con trai đang nói chuyện sau hè. Giọng thằng Cả cất lên:

– “Tôi nói rồi, để má ở nhà là rắc rối. Hay mình đưa má vào viện dưỡng lão đi, chỗ đó chăm sóc tốt mà yên ổn, rồi đất nhà chia ba, b::à ấ/y cũng đâu dùng đến.”

– “Chưa kể tiền trong tài khoản của má cũng nhiều lắm đó. Mỗi đứa trích một phần nhỏ để phụ dưỡng thôi, phần còn lại chia đều là hợp lý,” thằng Hai phụ họa.

– “Tính vậy đi. Chứ để má giữ đất giữ tiền hoài cũng không ổn,” thằng út dứt khoát.

Bà Hồng sững người. Mồ hôi lạn/h toát ra trên trán. Mỗi lời nói như da//o đâ//m thẳng vào ti/m. Bà ngỡ các con chỉ bàn chuyện lo cho mẹ yên ổn tuổi già, nhưng hóa ra… chỉ là toan tính làm sao chiếm lấy tài sản.

Đêm đó, bà không ngủ. Suốt đêm chỉ nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà, nhớ lại những ngày gánh gạo trong mưa, gói bánh đêm giao thừa, bán từng nải chuối ngoài chợ… tất cả là vì các con. Và giờ, chúng đáp lại bà bằng kế hoạch đẩy mẹ vào trại dưỡng lão để chia tiền...sáng hôm sau bà Hồng gọi 3 con trai vào nói chuyện và đưa ra một quyết định....xem tiếp dưới cmt👇👇👇

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trư...
24/06/2025

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát."
Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi.
Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: "Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!"
Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó.
Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng.
Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển.
“Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.”
Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.
“Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?"
Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà.
Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi.
Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy.
Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười:
“Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…”
Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em.
Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế.
Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công.
Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc.
Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí.
Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo:
“Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.”
Trí chỉ cười, xoa đầu em:
“Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.”
Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến.... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau...Thành phố nhỏ Hải Phong nằm ven ...
24/06/2025

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau...
Thành phố nhỏ Hải Phong nằm ven biển, nơi cuộc sống diễn ra chậm rãi và yên bình. Nhưng một sự kiện bất ngờ đã làm xáo trộn sự yên tĩnh của nơi này. Một buổi tối mưa gió, tiếng còi xe cứu thương vang lên xé tan màn đêm. Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, và từ đó, một người đàn ông trung niên bế một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt tái nhợt, chạy vào sảnh cấp cứu.
"Làm ơn cứu cô ấy! Cô ấy không thể chờ được nữa!" - Người đàn ông hét lên, giọng nghẹn ngào.
Các y tá vội vàng đẩy cáng đến, nhưng khi nhìn thấy cô gái, họ chần chừ. Cô bé trông không quá 12 tuổi, nhưng người đàn ông khẳng định rằng cô ấy là vợ của anh và đang chuyển dạ. Không gian xung quanh đột ngột tĩnh lặng, những ánh mắt kinh ngạc và phán xét đổ dồn về phía họ..... Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận nhé 👇 👇 👇

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe ...
24/06/2025

"Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng"...nghe lời di chúc xong Lan đứng hình vì từ lúc ba ốm nặng 5 năm nay đều mình cô chăm sóc vậy mà....

Ngày ba mất, căn nhà nhỏ đông nghịt họ hàng. Ai cũng biết ông là người nghiêm khắc, công bằng, nên khi di chúc được mở ra, không ai dám bàn ra tán vào.

Luật sư cầm tờ giấy, chậm rãi đọc rõ từng dòng:

– “Anh cả – Phạm Văn Hưng, được nhận 2 cuốn sổ đỏ căn nhà và mảnh đất ở quê.

– Anh hai – Phạm Văn Dũng, được nhận 2 sổ tiết kiệm tổng cộng 15 tỷ.

– Còn cái Lan… ta cho 1 chỉ vàng, dù gì nó cũng là con gái, cũng sắp lấy chồng rồi, coi như của hồi môn.”

Cả nhà lặng đi trong vài giây. Còn Lan – cô gái gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng nhiều đêm – thì như chế//t lặng.

Ba ốm liệ//t giường 5 năm. Mẹ mất sớm. Hai anh đi làm ăn xa, về mỗi Tết. Từ thay b/ô đút cháo, thuốc men, đến những đêm ba khó thở phải chạy xe đưa đi viện, tất cả chỉ có một mình Lan.

Cô bỏ việc ở thành phố, về quê ở hẳn, không chồng con, không bạn bè. Chỉ có ba, chiếc giường bệnh và mùi thuốc sá//t trùng....nhìn cô em gái duy nhất thẫn thờ...2 anh đã quyết định làm 1 việc khiến cả làng nể phục ...xem thêm dưới bình luận 👇

Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này...Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. ...
24/06/2025

Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này...
Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng "Lễ Thành Hôn" treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.”
Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này.
Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ.
Không ai ngờ... đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t, ngày cưới bất ngờ từ phòng t:ân h...
24/06/2025

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t, ngày cưới bất ngờ từ phòng t:ân h:ôn vang lên tiếng g:/à:/o kh::óc của cô
Gia đình tôi không phải kiểu gia đình nhiều sóng gió. Mẹ tôi mất khi tôi và chị gái còn đang học đại học, từ đó bố tôi – ông Tân, đã sống một mình nuôi hai chị em, không yêu đương gì trong suốt hơn hai mươi năm.

Những người trong gia đình và họ hàng nhiều lần khuyên ông nên tìm người phụ nữ khác, nhưng ông đều từ chối, chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Lo cho hai đứa xong đã.”

Và ông đã giữ lời.

Khi chị tôi lấy chồng và tôi bắt đầu công việc ổn định, bố cũng có thêm thời gian cho riêng mình. Nhưng chẳng ai ngờ, khi đã bước sang tuổi 60, ông lại thông báo một chuyện khiến cả nhà ngạc nhiên: Ông muốn tái hôn.
Người phụ nữ ông chọn là cô Hà, chỉ mới 30 tuổi. Cô làm kế toán cho một công ty gần nhà, đã ly hôn và không có con.

Hai người quen nhau qua một lớp dưỡng sinh, rồi từ vài cuộc trò chuyện, họ trở nên thân thiết. Cô Hà là người dịu dàng, khéo léo, biết lắng nghe – điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ là bố cần đến. Nhưng hóa ra, ai rồi cũng cần một ai đó để chia sẻ.

Ban đầu, tôi và chị tôi cảm thấy hơi ngại. Không phải vì khoảng cách tuổi tác, mà vì cô ấy quá trẻ so với bố. Bố tôi là người thật thà, sống nội tâm, nên tôi lo ông bị lợi dụng. Nhưng sau vài lần gặp mặt và trò chuyện, tôi cảm nhận được rằng cô Hà không phải người có ý đồ gì. Cô ấy có một sự chân thật và nhẹ nhàng mà tôi nghĩ rằng bố tôi cần. Cuối cùng, chúng tôi đồng ý và coi đó như lời chúc phúc cho ông.

Lễ cưới diễn ra vào một ngày đầu xuân trong sân nhà nhỏ của chúng tôi ở vùng ven thành phố. Không có gì quá rình rang, chỉ có vài mâm cơm mời họ hàng thân thích và bạn bè gần gũi của bố. Cô Hà mặc một chiếc áo dài màu hồng phấn, tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng như hoa đào mùa xuân. Bố tôi thì cứ luống cuống suốt buổi, đi đâu cũng cười tươi như một chàng trai lần đầu lấy vợ.
Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong xuôi, cả nhà đều mệt nhoài. Chúng tôi chỉ kịp trêu đùa với bố một câu:
“Bố nhớ đi nhẹ nhàng nha, nhà có người già và người trẻ mà.”

Bố chỉ cười, xua tay:

“Thôi đi mấy đứa, toàn nói linh tinh.” xem thêm bình luận 👇

"Thưa mẹ chồng, có lẽ con nên trả lại con trai cho mẹ...con không thể bao dung tới mức tối nào mẹ cũng vào phòng con ngủ...
24/06/2025

"Thưa mẹ chồng, có lẽ con nên trả lại con trai cho mẹ...con không thể bao dung tới mức tối nào mẹ cũng vào phòng con ngủ ôm chồng con rồi đi rêu rao khắp xóm con lười biếng, ko chịu làm việc nhà, chèn é//p quy cho tôi là kẻ chia rẽ gia đình này ...", chị dâu tôi để lại một bức thư kèm tờ ly hôn rồi rời đi với 6 tỷ tiền bán đất 👇

Ngôi nhà ba tầng khang trang nằm cuối ngõ chiều hôm đó vắng lặng đến lạ. Không còn tiếng chổi quét sân mỗi sáng, không còn mùi canh rau muống bốc khói, và cũng không còn bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé luôn dậy từ 5 giờ để lo từng bữa cơm, từng chiếc áo cho cả nhà.

Thay vào đó, giữa bàn ăn là một bức thư tay, gấp gọn, bên cạnh là tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. Dưới tờ đơn là một tờ giấy chứng nhận bán đất — 6 tỷ đồng đã chuyển vào tài khoản người vợ đứng tên sổ đỏ.

Mẹ tôi ngồi sụp xuống ghế, mặt tái nhợt, tay run run, miệng chỉ thốt được một câu:

Nó dám… bỏ đi thật sao?”

Còn anh tôi — người chồng được “ôm mỗi tối” — điê/n cuồng gọi điện, nhắn tin. Nhưng tất cả chỉ còn là… “thuê bao không liên lạc được.”

Anh lật tung phòng ngủ, tìm ảnh cưới, chiếc áo vợ hay mặc, tất cả như những mảnh vỡ của quá khứ vừa tan nát. Anh bật khóc.

Lần đầu tiên tôi thấy anh trai mình khóc.

Không phải vì mất đất, không phải vì mất 6 tỷ.
Mà là vì anh mất đi người duy nhất từng coi anh là cả thế giới. Trong khi đó mẹ tôi bất ngờ lấy xe máy ra đi làm một việc động trời khiến cả nhà s//ốc nặng ...
Xem tiếp dưới cmt 👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàng Thanh Hà Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share