Hường viết cho những năm tháng đã đi qua

Hường viết cho những năm tháng đã đi qua Tên Hường, họ Trương, đam mê du lịch, thích viết, thích sự đơn giản nhưng phải hiểu bản chất!

Một cân bơ và sự gian dốiNgày xa xưa, có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh. Một ngày, người ...
15/03/2024

Một cân bơ và sự gian dối

Ngày xa xưa, có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh. Một ngày, người thợ làm bánh quyết định cân lại số bơ anh ta mua để kiểm tra xem liệu người nông dân có bán chính xác khối lượng bơ anh ta yêu cầu hay không. Anh ta đã phát hiện ra khối lượng bơ không như thỏa thuận thực tế và kiện người nông dân ra tòa.
Quan tòa hỏi người nông dân rằng, anh đã dùng cách gì để cân khối lượng bơ bán ra. Người nông dân trả lời rằng: Thưa ngài, tôi không có dụng cụ đo lường chính xác nào cả, nhưng tôi có thứ để có thể biết được khối lượng bơ.
"Vậy anh đã cân bơ bằng cách nào?".
"Thưa ngài, trước khi anh thợ làm bánh mua bơ của tôi, tôi đang mua 1 cân bánh mỳ của anh ta, Mỗi ngày, khi anh bán bánh đem bánh mỳ tới, tôi đặt nó lên bàn cân và đưa lại cho anh ta số bơ có trọng lượng đúng bằng bánh mỳ. Nếu ai đó gian lận, thì đó chính là anh làm bánh".

Bài học: Bạn sẽ nhận lại những gì bạn cho đi. Sự gian dối sẽ được đáp trả bằng sự gian dối gấp nhiều lần.

(Sưu tầm)

DÀNH CHO NHỮNG ÔNG BỐ CÓ CON GÁI…  để sau này phải cúi đầu xin lỗi con khi nó lấy chồng # Hôm trước tôi từ quê lên thăm ...
06/12/2023

DÀNH CHO NHỮNG ÔNG BỐ CÓ CON GÁI…

để sau này phải cúi đầu xin lỗi con khi nó lấy chồng #

Hôm trước tôi từ quê lên thăm con gái. Vợ tôi bận trông cháu nội nên mình tôi khệ nệ xách mấy món quà quê lên cho con. Con tôi đã lấy chồng năm năm, có hai con một trai một gái, Sống trong một căn chung cư trả góp. Hai vợ chồng cùng đi làm công sở, nói chung là Cuộc sống khá thoải mái, êm đềm. Thường thì con về thăm cha mẹ Nhưng đợt này con bận quá lâu chưa về nên vợ giục tôi lên thăm con.

Tôi lên ngay tối thứ sáu, đúng lúc con tan sở. Con thấy tôi lên thì mừng lắm, tíu tít chào hỏi, Mời Cha ngồi rồi vội chạy đi làm bếp. Dăm phút sau thì chồng con cũng về tới, Chào hỏi cha vợ xong xuôi thì ngồi xuống ghế, Mở tờ báo ra đọc và rồi hỏi vợ bao giờ thì có cơm tối. Con gái tôi vừa trả lời chồng, vừa chạy đi chạy lại như con thoi Để thổi cơm, xắt rau củ, làm cá… Trong lúc đứa con gái lớn ngồi chơi Lego, thời gian con gái tôi chờ cơm canh sôi thì cho đứa con trai nhỏ đi tắm, Rồi lại giục con gái lớn đi tắm và thu dọn quần áo bẩn trên sàn.
Chồng con gái tôi vẫn ngồi đó, điềm nhiên xem báo, Như không trông thấy vợ đang ba đầu sáu tay tất bật với việc nhà. Hai con tắm xong thì con rể tôi mới đứng dậy, Đi vào tắm rửa và cũng không quên “tiện tay” Để nguyên tờ báo và cốc nước trên bàn, Chiếc áo vest vẫn vắt ngang thành ghế.

Con gái tôi đưa hai con vào bàn ăn, Mời tôi ngồi xuống bàn dùng bữa rồi dọn dẹp những thứ linh tinh hộ chồng. Bữa cơm tối diễn ra trong cảnh con rể tôi vừa ăn vừa nói chuyện với cha vợ rôm rả (mà không biết tôi đang cảm thấy rất khó chịu), còn con gái tôi tất bật với hai đứa nhỏ.

Bữa ăn kết thúc lúc 8:00 tối con gái tôi chỉ kịp và vội vài miếng cơm rồi đứng dậy dọn dẹp rửa chén bát. Con bé vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, vẫn nguyên bộ đồng phục đi làm trên người. Con rể tôi dùng bữa xong thì thong thả dắt hai con xuống chung cư tản bộ, không quên rủ cha vợ đi cùng nhưng tôi từ chối.

Tôi ở lại, giúp con dọn dẹp chén đĩa nhưng con gái cứ xua tay bảo xa đi nghỉ ngơi đi, con nhoáng cái là xong. Tôi hỏi: “ ngày nào đi làm về, con cũng làm từng việc nhà này à?”
Con gái tôi cười xòa: “Dạ, Làm có chút mà cha, như mẹ hay làm ở nhà đó thôi. Mẹ đi làm việc đồng về thì cũng lo việc nhà như con mà. Con quen rồi!” Xong con lại chúi mũi vào việc Rửa bát, quét nhà, bỏ mặc tôi đứng như trời trồng bởi câu con vừa nói: “ như mẹ hay làm ở nhà vậy thôi!”

Ừ, phải, Vợ tôi ở nhà cũng y chang vậy. Sáng dậy là nấu cơm cho chồng, rồi đi chăn heo chăn gà, rồi vội vã chạy ra đồng cấy lúa cùng chồng... Chiều về, vợ tôi lại tất tả hãy về nấu cơm, quét nhà, dọn dẹp, rửa bát,… Luôn chân luôn tay. Còn tôi cũng y chang con rể của mình, về đến nhà là thong thả Ngồi uống nước chè xanh, ăn cơm xong là đi đánh cờ với hàng xóm, còn vợ ở nhà làm gì tôi cũng chẳng mấy quan tâm.

Sáng hôm sau, Tôi trở về quê, ngồi trên xe tôi lại nhớ cảnh con gái sáng nay lại quần quật lo cho hai đứa con, chồng, Rồi tất tả đưa cha ra bến xe, ko quên dúi cho cha vài triệu , mà thương con rớt nước mắt.

Con gái, cha xin lỗi vì sau một ngày làm việc vất vả ở ngoài đồng, Cha đã lại cho phép mình ngồi chơi nhàn nhã Và xem việc mẹ con một mình tất bật với việc nhà là chuyện hiển nhiên. Chính cha đã “dạy” con chồng có quyền hưởng thụ, còn vợ có nghĩa vụ phục vụ chồng. Xin lỗi vì đã luôn ngồi đó, Chờ mẹ con phục vụ từng bát cơm chén nước đến cái tăm xỉa răng, Soạn cho cha từng cái áo cái quần, Thu dọn cho cha từ mẩu thuốc lá mà cha đã vứt bừa.
Chính cha đã “dạy”cho con rằng chồng được phép là một đứa trẻ lớn xác, còn vợ có nghĩa vụ làm “bà mẹ” thứ hai của chồng.

Cha xin lỗi vì hôm qua, cha chỉ có thể ngồi đó nhìn con như Ô sin trong chính nhà mình, Trong khi chồng con như ông hoàng mà cha chẳng thể nói, chẳng thể làm gì, thì chính cha cũng đã và đang cư xử như vậy đối với mẹ con.
Chính cha đã “dạy” con rằng những bất công mà con đang chịu là bình thường của phụ nữ. Từ hôm nay, cha sẽ không cư xử với mẹ con như vậy nữa. Cha sẽ tự lo cho mình Những việc cá nhân, cha sẽ không vứt đồ bừa bãi rồi để mặc mẹ con thu dọn, cha sẽ quét nhà và rửa bát, trong khi mẹ con thổi cơm và giặt đồ.

Cha sẽ dạy lại cho con rằng vợ chồng là phải biết chia sẻ với nhau, và con, Con là một người Mẹ, người vợ, chứ không phải người hầu của chồng. Cha xin lỗi con và mẹ con, ngàn lần xin lỗi!! 😭😭😭

Nguồn: sưu tầm…

Chắc bạn đã nghe câu chuyện "1 đời là quá dài" rồi phải ko? Câu chuyện kể về việc ly hôn của 2 người chỉ vì người chồng ...
11/10/2023

Chắc bạn đã nghe câu chuyện "1 đời là quá dài" rồi phải ko? Câu chuyện kể về việc ly hôn của 2 người chỉ vì người chồng gảy tàn thuốc lá vào cây lan người vợ trồng. Nhưng đó là nửa câu chuyện thôi, mình mới tìm được nửa câu chuyện còn lại, hôm nay mời các bạn "đồng điệu" và "đủ duyên" đọc nhé, nó hơi dài đấy, nhưng sẽ là rất rất rất nên đọc:

2 năm sau, tôi lại thấy ba dượng gảy tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng...

Ban đầu mẹ có nhắc ba dượng, ba dượng vui vẻ lắng nghe mẹ cằn nhằn, nhưng vẫn chứng nào tật ấy, vẫn tiếp tục gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng. Mẹ buồn lắm nhưng thầm nghĩ chắc ba dượng có nỗi khổ tâm riêng.

Đúng 1 năm sau khi về chung sống, khác với việc mẹ chủ động ly hôn ba tôi, lần này ba dượng đệ đơn ly hôn, mẹ nói trong làn nước mắt: "Em sẽ ký, nhưng anh nói đi, rốt cục là vì sao?" Ba dượng ko trả lời, cứ thế xách vali lên và đi. Mẹ không chịu gặp ai, cũng không chịu ăn uống gì, cả ngày nhốt mình trong phòng và khóc.

Hai ngày sau, có người chuyển cho mẹ 1 phong thư, mẹ run run mở lá thư ra hi vọng là của ba dượng. Nhưng không, té ra là thư của bà ngoại, mẹ đọc xong ôm mặt nức nở, lệ tràn ra kẽ tay ướt nhoè cả gối.

"Cẩm Vận,

Con kết hôn cùng Khải Uy 12 năm, chừng ấy năm mẹ chưa từng chê trách Uy nhi điều gì, cũng chưa từng ép buộc con làm điều gì con không thích. Suốt 12 năm chung sống, Khải Uy cả 1 đời lao lực, chưa từng phạm bất kỳ sai lầm gì nghiêm trọng, lại 1 lòng hiếu thuận lo cho 2 bên.

Nhưng thế mà con kiên quyết đòi ly hôn, mặc kệ Đồng Đồng sống trong 1 gia đình không trọn vẹn. Mẹ hỏi lý do thì con nói là Uy nhi ko chịu hiểu con, do anh ta 3 lần gẩy tàn thuốc lá vào chậu lan con trồng. Lúc con kiên quyết đòi ly hôn thì con có nghĩ đến cảm xúc của nó, có nghĩ đến tâm trạng của Đồng Đồng khi ấy? Sự đồng điệu đối với con quan trọng vậy ư? Tự hỏi 12 năm chung sống con luôn bắt Khải Uy phải hiểu mình, song con đã khi nào chịu hiểu cho nó chưa?

Ngày Đồng Đồng mới sinh, con nói cuốc sống gia đình vất vả trăm bề, mẹ ra trông Đồng Đồng hộ 2 đứa. Mẹ biết công ty Khải Uy có vấn đề, vậy mà chưa lần nào thấy nó mở miệng than vãn với con 1 câu, chưa 1 lần buông lời to tiếng. Cả ngày nó đi làm về mệt ko kịp thở, ăn vội miếng cơm rồi lăn ra ngủ, quần áo ko kịp thay, bít tất ko kịp cởi. Thế mà con vẫn suốt ngày chê nó ở bẩn, ít chịu tắm rửa, chê nó luộm thuộm, nhưng là vì đâu cơ chứ?

Cẩm Vận ạ, Trước thời điểm con quyết định ly hôn, mẹ nhớ có lần Khải Uy về nhà, mặt mày phờ phạc, cả đêm đi đi lại lại ở ban công. Nhiều ngày như thế, bà già này tuy ko gan, ko phổi nhưng cũng biết chắc chắn là nó gặp chuyện khó khăn rồi. Thế mà hỏi con xem là có chuyện gì, con vẫn thờ ơ nói là ko biết. Con chỉ biết đến chậu lan mình trồng vương tàn thuốc lá, đâu nhìn thấy bao nhiêu sợi tóc bạc vương trên đầu Uy Nhi. Khải Uy là người ko tim, ko phổi, ko có sự lãng mạn. Nhưng có sự tử tế và trách nhiệm để che nắng chắn mưa, lo cho con và Đồng Đồng 1 cuộc sống đủ đầy.

Con muốn Khải Uy hiểu con, luôn luôn gắn bó bên con, dịu dàng với con, chăm sóc cho con... Ừ cũng được, vậy thì tốt nhất con đừng cho Đồng Đồng học trường Quốc tế, vì học phí 1 năm tận 4 vạn tệ. Tốt nhất con đừng bao giờ dùng son Louboutin, nước hoa hàng hiệu Chanel gì đó. Ngay cả chiếc váy con mặc xuống đi đổ rác cũng tới gần vạn tệ rồi, biết ko? Nếu cả 2 đều suốt ngày quấn quýt bên nhau thì ai là người đi làm kiếm tiền đây?

Chuyện cũ đã qua, mỗi người có một sự lựa chọn hạnh phúc của riêng mình. Vận nhi của mẹ cũng đã lớn, mẹ ko can thiệp vào các quyết định của con nữa. Nhưng con có bao giờ tự hỏi: ly hôn rồi, tài sản chia đôi rồi mà mỗi năm Khải Uy vẫn chu cấp cho Đồng Đồng tận 20 vạn tệ, con có biết lý do vì sao ko? Vì nó biết và ko muốn con sống khổ. Và mẹ nói cho con biết, sự đồng điệu của con 1 năm có giá tận 40 vạn tệ đó. Phải rồi, Tô Thiên ko phải là duyên định mệnh mà sau khi con quen nó, chính là số tiền mà Khải Uy bỏ ra để chăm sóc con, nó sợ Đồng Đồng phải chịu khổ vì 1 người cha dượng không biết cách yêu thương.

Đừng hỏi vì sao mẹ biết, chỉ là con chưa bao giờ chịu lưu tâm mà thôi. Con nghĩ Tô Thiên yêu con ư? Khi Tô Thiên đến với con Khải Uy đã phản đối, bảo rằng Tô Thiên ko thực sự yêu con. Nhưng nó - 1 người chồng cũ, phản đối thì có ích gì, khi con luôn tin rằng Tô Thiên 1 lòng 1 dạ đến với con chứ ko phải là vì khối tài sản phân chia sau khi ly hôn.

Con còn trách Uy nhi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thế là Khải Uy nó nghĩ quẩn, đành gặp riêng Tô Thiên lại và soạn thảo 1 hợp đồng ràng buộc. Tô Thiên muốn tiền, vậy nó sẽ cho Tô Thiên tiền và còn nhiều hơn, nhưng buộc phải sống tử tế. Nhớ này, 40 vạn này là tất cả những gì còn lại của Khải Uy. Công ty nó sắp phá sản rồi. Khi Khải Uy hết tiền là Tô Thiên lập tức tìm cách dứt áo ra đi ngay. Mẹ đoán rằng, Tô Thiên lại tiếp tục gảy tàn thuốc lá vào cây lan năm xưa, có phải ko?"

Thế đấy các bạn ạ. Cái gì cũng có 2 mặt và có giá của nó. Hãy vì 2 chữ "cảm thông" mà chấp nhận sự tương đối và hãy chọn nhìn vào vào mặt tích cực mà làm mờ đi mặt kia. Nếu thực sự yêu thương ai đó hãy học cách trân trọng người ấy, dẫu cho cách thể hiện của họ ko đúng như ta mong muốn...

Chúc các bạn đủ yêu thương, đủ sáng suốt, đủ bao dung để đừng làm mất đi những người, những thứ thực sự quý giá...

Vụ cháy hôm qua tại Hạ Đình đúng là 1 nỗi bàng hoàng lớn… Thực sự thương tâm, RIP!Vốn dĩ cuộc sống thực sự ngắn ngủi, ra...
13/09/2023

Vụ cháy hôm qua tại Hạ Đình đúng là 1 nỗi bàng hoàng lớn… Thực sự thương tâm, RIP!

Vốn dĩ cuộc sống thực sự ngắn ngủi, ranh giới thật quá mong manh. Nay sống, mai chết chẳng ai mà đoán trước được.
Con người ta cứ bảo sức khỏe là quan trọng nhất nhưng vẫn chưa phải, mà là “sinh mệnh” chứ đúng ko? Đầu tiên phải còn sống đã, rồi mới tính đến những cái khác. Nếu bạn còn sống, nghĩa là bạn còn cơ hội...
Nếu ai cũng sống như thể Hnay là ngày cuối cùng thì cuộc sống sẽ đẹp biết bao!!

Mình đọc được đâu đó câu đại loại là: ”Khi bạn có 1 chút, bạn ước có nhiều hơn. Khi bạn có nhiều hơn rồi, bạn lại ước có nhiều hơn chút nữa…
Để rồi khi mất tất cả, bạn mới hiểu được, một chút là đủ rồi!…”
Bớt tham đi 1 tý, bớt sân si đi 1 tí, bớt lo lắng đi 1 tí, cứ trọn vẹn cho Hnay đi. KT cũng có chép rằng: có ai vì lo lắng đời này mà cuộc đời dài thêm 1 tấc đâu!
Thế nên, tự nhủ với chính mình: 1 chút nhé vậy là đủ rồi. Bản thân, gia đình vẫn khỏe mạnh, đủ đầy, bạn bè tri kỷ có, cơm đủ ăn, áo đủ mặc, có chốn để về, còn muốn gì nữa đây??
Cuộc đời biết như nào cho đủ phải ko??
Vậy thì cứ thuận theo như vốn dĩ nó phải thế đi:

Hoa đúng ngày sẽ nở
Cũng đúng ngày sẽ tàn
Đời ko cần rực rỡ
Chỉ cần thật bình an! ❤️

Nếu cần lựa chọn lại, tôi vẫn chọn tôi của ngày hôm nay, như thế này, có chăng sẽ sớm để tâm hồn, cuộc sống tự do hơn!! ...
23/08/2023

Nếu cần lựa chọn lại, tôi vẫn chọn tôi của ngày hôm nay, như thế này, có chăng sẽ sớm để tâm hồn, cuộc sống tự do hơn!! Và để như vậy tôi sẽ phải trưởng thành sớm hơn, cố gắng hơn ở thời quá khứ!!

Tôi là đứa mê đi, mê tự do, mê cái đẹp và mê viết! Trước kia tôi sẽ nghĩ là phải lựa chọn, hoặc cái này, hoặc cái kia. Nhưng rồi, tôi nghĩ, tại sao Ko phải là tất cả nhỉ? ☺️☺️😊

Và trang Blog này ra đời! - Hi vọng nó sẽ là nơi chia sẻ của chính bản thân mình Ko với bất kỳ mục đích thương mại nào. Trước đây Yahoo tôi cũng có Blog, mà nó sập rồi! Giờ chuyển qua ngôi nhà mới nhỉ? - Là nơi nói tất cả những thứ xàm xí hoặc sâu sắc nhất mà tôi trải qua, chứng kiến và cảm nhận thấy rồi đưa nó ra thành những con chữ!
Và nó dành cho những người cùng tần sóng, vậy thôi! Biết đâu, lại giúp được ai đó thì sao?

Cuộc sống là phải vui và có ý nghĩa nhỉ? Vốn dĩ, tôi cũng từng mong có cái gì đó ko liên quan đến cơm áo, gạo tiền nhưng lại có ích mà đó lại là ruột gan mình, chứ Ko phải vay mượn ở đâu!

Chắc là thuận duyên vào 1 ngày tháng 7 âm lịch mưa to mà blog được lập luôn, ko hề ấp ủ! Nó cũng giống tôi - ngẫu hứng, cảm xúc, luôn và ngay!
Vừa là điểm mạnh, lại cũng là điểm ko mạnh của tôi!
Nhưng ko sao, tôi hoan hỉ và chấp nhận nó, thế là lại vui thôi mà! 😊

Address

Hà Nội
Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hường viết cho những năm tháng đã đi qua posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share