01/09/2025
Tự do
Hôm vừa rồi ngồi cafe với một người chị mình rất quý, tự nhiên có nhắc tới một chương sách trong cuốn “7 habits of highly effective people” khiến mình lại gợi ra nhiều suy nghĩ.
Mình vẫn nhớ lần đầu đọc cuốn này, một ý tưởng trong đó đã khiến mình bừng tỉnh. Một góc nhìn mà khi hiểu ra, cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi về sau.
Trong cuộc đời thì chúng ta luôn phải đối diện với những điều bất như ý: ốm đau, thất tình, hết tiền, sếp mắng, khách hàng chê, xa gia đình… Chúng ta tuy không thể hoàn toàn kiểm soát được hoàn cảnh, nhưng có thể kiểm soát được cách mình đối diện với nó.
Để minh họa cho việc này, Steven R. Covey viện dẫn đến câu chuyện của Viktor Frankl trong nhà giam của phát-xít Đức thời thế chiến. Và đồng thời góc nhìn ấy cũng tương ứng với lý thuyết về “the dichotomy of control” (nguyên tắc lưỡng phân quyền kiểm soát) trong triết học khắc kỷ.
Đọc tới đây tâm trí mình như sáng ra. Soi chiếu lại thì thấy đúng thật.
Vì nếu như có một thứ hoàn toàn không thể bị trói buộc, thì đó chính là tư tưởng của con người. Không có ai hay bất kỳ sự kiện nào có thể tác động đến những suy nghĩ trong tâm trí ta, trừ khi ta cho phép.
Như Bác Hồ từng viết:
“Thân thể ở trong lao
Tinh thần ở ngoài lao”.
Sự tự do về thể xác thì dễ định đoạt. Nhưng sự tự do về tinh thần, thì chỉ có chính tinh thần ấy mới có quyền quyết định.
Do đó, cùng một nghịch cảnh xảy ra, chúng ta hoàn toàn có quyền tự do để nhìn nhận nó theo bất kỳ cách nào mà chúng ta muốn. Ít nhất về nguyên lý là như vậy.
Thời điểm này tầm 10 năm trước (2015) có lẽ là khoảng thời gian mình bê bết nhất. Mất người thân khi ở xa gia đình, loay hoay ở nước ngoài, không có bạn bè, bị trầm cảm nhẹ, bỏ học nhiều buổi để đi làm thêm, và cuối cùng không thể qua môn. Sau đó mình phải học lại, tốn kém rất nhiều thời gian và tiền bạc, khiến mình suy sụp tinh thần trong suốt 2 năm mới tạm gọi là phục hồi. Tuy chưa là gì so với nhiều câu chuyện tổn thương khác, nhưng trải nghiệm ấy vẫn để lại một vết sẹo lớn.
Nhưng cùng một thất bại ấy, như về sau mình nhận ra, mình có thể nhìn nhận nó bằng một cách hoàn toàn khác. Không phải bằng thái độ tự ti, cũng không phải bằng sự chê trách, mà bằng một tâm thế cầu tiến, bằng việc đặt ra câu hỏi: “mình đã học được bài học gì, và từ nay sẽ làm gì khác đi?”
Ý tưởng này được gieo vào mình chính từ cuốn sách trên, và nó đã dần giúp mình tái thiết lập mối quan hệ với thất bại. Mình không còn giày vò bản thân vì điều đó nữa. Thay vào đó bắt đầu đặt ra mục tiêu, phát triển bản thân, và xây dựng sự tự tin trở lại.
Mình thậm chí đã thay đổi rất nhiều, cho tới một ngày, mình nhìn lại và cảm thấy biết ơn vì cú ngã ấy đã xảy ra.
Vì nhờ phải ngã, mà mình mới lớn hơn khi học cách đứng dậy.
Những tổn thương cũ trở thành chiếc huân chương mình đeo trong lòng. Nó gợi nhắc về những khó khăn đã qua để trở thành mình của hôm nay.
Mình nhận thấy:
Bước ngoặt của cả một đời người đôi khi chỉ xảy đến từ một khoảnh khắc “nhận ra” như vậy:
Mình “nhận ra” rằng mình cần thay đổi.
Mình “nhận ra” rằng mọi chuyện xảy ra đều có lý do.
Mình “nhận ra” rằng đã tới lúc để làm một điều gì đó mới.
Mình “nhận ra” rằng mình cần phải tự cho mình cơ hội.
Đó không phải chỉ là một sự giải thoát khỏi tư duy cũ. Mà còn là sự tự do để lựa chọn cách mình muốn tư duy.
Nếu như một lối tư duy khiến mình tụt lùi và mắc kẹt, vậy mình sẽ tư duy khác đi như thế nào? Lối tư duy nào sẽ khiến mình ngừng bất an? Ngừng đau khổ? Tự tin hơn? Trưởng thành hơn? Tài giỏi hơn?
Nói thì nghe cũng đơn giản, nhưng thực tế chúng ta cần phải phản tư, thấu hiểu, và trung thực với chính mình rất nhiều. Đôi khi phải tự nhận ra cái sai, tự nhận ra lối mòn, tự học hỏi, tự rèn luyện mình thì mới nhìn nhận được vấn đề theo cách khác.
Trong mối quan hệ giữa-mình-với-mình cũng vậy.
Cách mình nhìn nhận bản thân sẽ quyết định con người mình trở thành. Vậy, chúng ta sẽ cần phải tự nhìn lại mình như thế nào? Làm sao để bao dung hơn với mình? Biết tự khích lệ mình? Và tự tin hơn về những thế mạnh mình đang có?
Sẽ không ai ngoài bạn có thể trả lời những câu hỏi này. Quyền tự do nằm trong tay, không, trong tâm trí bạn.
Đối với mình, ý nghĩ này, bài viết này… là một sự “ôn lại” cần thiết của một bài học đã học mà có học đi học lại cả trăm lần cũng không thừa.
Sự tự do về tinh thần, mình nghĩ, mới là sự tự do ý nghĩa nhất.
Ảnh: Ahmet Yüksek