Bienvangvietnam.langchaixua.nuocmamtin

Bienvangvietnam.langchaixua.nuocmamtin Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Bienvangvietnam.langchaixua.nuocmamtin, Digital creator, Hanoi.

Ôi Tổ quốc ta, ta yêu như máu thịtNhư mẹ cha ta, như vợ như chồngÔi Tổ quốc, nếu cần, ta chếtCho mỗi ngôi nhà, ngọn núi,...
17/08/2025

Ôi Tổ quốc ta, ta yêu như máu thịt
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng
Ôi Tổ quốc, nếu cần, ta chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông..

Sao Chiến thắng (Chế Lan Viên)

Mama, Người Phụ Nữ Dạy Tôi Sống Đẹp Từng Ngày ( Bài viết bởi nhà thiết kế nội thất Quách Thái Công) Mama tôi sinh năm 19...
13/07/2025

Mama, Người Phụ Nữ Dạy Tôi Sống Đẹp Từng Ngày

( Bài viết bởi nhà thiết kế nội thất Quách Thái Công)

Mama tôi sinh năm 1946, tại Sài Gòn. Bà là một người phụ nữ sống tinh tế, tử tế và vô cùng đạo đức. Cả cuộc đời, Mama chưa từng hút thuốc, cũng không uống một giọt rượu nào. Bà ăn uống điều độ, cẩn trọng, chọn thực phẩm tốt, chế biến đơn giản mà thanh nhã. Với Mama, món ăn không chỉ là nhu cầu sinh tồn, mà còn là một cách để nuôi dưỡng cơ thể, giữ gìn phẩm chất sống, và thể hiện sự tôn trọng với chính mình.

Mỗi ngày, Mama đều đi dạo cùng Papa. Không phải để thể dục theo trào lưu, mà là để hít thở, để cảm nhận tiết trời, để giữ cho thân thể luôn uyển chuyển và nhẹ nhàng. Mama và Papa không nói nhiều về “sức khỏe”, nhưng từ lối sống đến từng cử chỉ của họ, đều toát lên sự tỉnh thức và cân bằng. Bà làm việc nhà như một nghi thức yên bình, xem mỗi động tác lau dọn, nấu ăn, chăm sóc tổ ấm là một hình thức vận động thanh lịch. Mama sống thanh thản, tinh tế, có chiều sâu, không than vãn, không kể lể điều gì, chỉ lặng lẽ yêu thương Ba tôi - một người đàn ông lớn hơn bà đến 38 tuổi, bằng sự kiên nhẫn, dịu dàng, và bền bỉ hiếm thấy.

Vào năm 74 tuổi, Mama được chẩn đoán mắc ung thư vú. Căn bệnh đến một cách âm thầm, như thể muốn thử thách chính người phụ nữ đã sống chừng mực và kỹ lưỡng cả một đời. Mama điều trị ở Hamburg, đều đặn suốt hai năm, không một lời than phiền. Ngay cả trong bệnh viện, Mama vẫn giữ nếp sinh hoạt như ở nhà: ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc, giữ cho tâm trí thư thái và tự chủ. Có thời điểm, tưởng như bà đã chiến thắng căn bệnh, khi bác sĩ thông báo không còn thấy dấu hiệu ung thư nữa. Cả gia đình thở phào, ánh sáng hy vọng bỗng như trở lại, dịu dàng, và ấm áp. Vài tháng sau tôi đặt vé máy bay cho Mama về Việt Nam, để bà được trở lại quê hương, tận mắt thấy những đổi thay của Sài Gòn và chứng kiến những thành quả mà người con trai út của bà đã đạt được.

Thế nhưng, trước khi du lịch về Việt Nam, một lần nữa kiểm tra tổng thể, thì một vết trong gan được phát hiện. Ung thư đã di căn. Mọi thứ chuyển biến nhanh. Từ tháng 12, năm 2019, Mama yếu dần. Bà vẫn bình tĩnh, vẫn không hề than vãn, như một nhành hoa lặng lẽ khép lại trước gió chiều. Và rồi, đến chưa đầy 2 tháng sau, tháng 2 năm 2020, Mama ra đi. Tôi ngồi bên giường, nắm tay bà trong khoảnh khắc cuối cùng, khi Mama khẽ nhắm mắt lại, và không bao giờ thức dậy nữa.

Tôi viết những dòng này, không phải để kể về một nỗi buồn, mà để chia sẻ một bài học quý báu mà tôi học được từ Mama, người phụ nữ thanh tao, kín đáo, và đầy phẩm cách. Rằng, cho dù ta sống kỹ lưỡng đến đâu, ăn uống cẩn trọng đến mấy, thể thao đều đặn ra sao, thì cơ thể này vẫn có hành trình riêng của nó. Thân thể con người, dù ta yêu quý, chăm sóc đến mức nào, cũng chỉ là một phương tiện mượn tạm. Như một chiếc xe quý, dù được gìn giữ kỹ lưỡng, vẫn có lúc bất ngờ trục trặc, không hề báo trước.

Chúng ta không làm chủ được vận mệnh, cũng không đoán trước được ngày mai. Điều duy nhất ta thực sự có thể nắm giữ, là cách mình sống hôm nay. Là cách ta chọn làm điều mình yêu thích, sống với người mình thương quý, khám phá những điều khiến trái tim mình rung động, và trân trọng từng khoảnh khắc còn hiện hữu.

Đừng chờ một dịp đặc biệt mới sống thật.
Đừng trì hoãn một lời nói yêu thương, một chuyến đi, hay một đam mê, chỉ vì nghĩ rằng còn nhiều thời gian.

Cuộc sống không hứa hẹn điều gì với chúng ta. Nhưng nếu sáng nay bạn còn thức dậy, còn nghe được tiếng chim hót, còn cảm nhận được mùi thơm của ly cà phê nóng, còn được nhìn thấy người mình thương đang mỉm cười, thì đó đã là một món quà.

Với tôi, Mama không chỉ để lại những ký ức, mà còn để lại một di sản tinh thần – một phong cách sống thanh lịch, yên tĩnh, và đầy chiều sâu. Một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng kiên định, rằng: sống đẹp, sống ý nhị, và sống trọn vẹn mỗi ngày, chính là cách sang trọng nhất để hiện diện trong một cuộc đời ngắn ngủi và quý giá này.

Steak – món ăn tưởng chừng giản đơn nhưng lại chứa đựng cả một nghệ thuật chinh phục vị giác. Nếu bạn là người yêu thịt ...
08/02/2025

Steak – món ăn tưởng chừng giản đơn nhưng lại chứa đựng cả một nghệ thuật chinh phục vị giác. Nếu bạn là người yêu thịt nướng, hẳn đã không ít lần bối rối trước các khái niệm "rare" hay "medium rare." Làm sao để đạt đến độ hoàn hảo khi bên ngoài se vừa đủ, bên trong lại mềm mại mọng nước? Bí quyết nằm ở nhiệt độ chuẩn xác và chút tinh tế trong từng thao tác.

🔥 Very Rare (Rất Tái) – 55°C (130°F)
Nhiệt chảo: 220°C, lửa lớn
Thời gian: 1 - 1,5 phút mỗi mặt
Thịt đỏ thẫm, chỉ se nhẹ bề mặt. Một lựa chọn táo bạo dành cho người yêu vị ngọt nguyên bản của thịt bò. Dùng kèm một ly Pinot Noir thanh nhẹ để cảm nhận rõ nét sự đối lập đầy cuốn hút giữa thịt và vang.

🔥 Rare (Tái) – 60°C (140°F)
Nhiệt chảo: 220°C, lửa lớn
Thời gian: 2 phút mỗi mặt
Bên trong vẫn đỏ tươi nhưng dậy lên hương thơm nướng nồng nàn. Một gợi ý tuyệt vời khi kết hợp với Chianti Classico – dòng vang đỏ đặc trưng của Tuscany có chút chát nhẹ, cân bằng hoàn hảo với vị thịt.

🔥 Medium Rare (Tái Vừa) – 63°C (145°F)
Nhiệt chảo: 210°C, lửa vừa
Thời gian: 2,5 - 3 phút mỗi mặt
Phần thịt bên trong chuyển sang sắc hồng mềm mại đầy quyến rũ. Đây chính là "kinh đô" của những người yêu steak, nơi thịt giữ được sự cân bằng giữa chín và mọng nước. Thưởng thức cùng ly Merlot để cảm nhận sự hòa quyện ngọt ngào.

🔥 Medium (Chín Vừa) – 71°C (160°F)
Nhiệt chảo: 200°C, lửa vừa
Thời gian: 3,5 - 4 phút mỗi mặt
Thịt không còn chảy máu nhưng vẫn giữ được độ mềm mại. Đừng quên chọn một ly Cabernet Sauvignon để tôn lên trọn vẹn hương vị đậm đà của thịt.

🔥 Well (Chín Kỹ) – 77°C (170°F)
Nhiệt chảo: 190°C, lửa nhỏ
Thời gian: 4,5 - 5 phút mỗi mặt
Thịt săn chắc nhưng vẫn đủ mềm để không gây khô miệng. Một ly Syrah với hương vị cay nhẹ sẽ là người bạn đồng hành lý tưởng.

🔥 Very Well Done (Rất Chín) – 82°C (180°F)
Nhiệt chảo: 180°C, lửa nhỏ
Thời gian: 5,5 - 6 phút mỗi mặt
Thịt chín hoàn toàn, có phần khô hơn nhưng mang lại cảm giác chắc nịch. Hãy kết thúc hành trình ẩm thực này bằng một ly Zinfandel nồng nàn và đầy sức sống.

✨ Mẹo nhỏ: Sau khi nấu, hãy để steak nghỉ trong 5-10 phút trước khi cắt. Đó là khoảng thời gian để miếng thịt "thở," giúp nước thịt thấm đều, mang đến độ mềm mại hoàn hảo.

Steak và rượu vang – sự kết hợp như bản tình ca bất tận dành cho những trái tim yêu ẩm thực. Còn chần chừ gì nữa mà không thử ngay?

Nhận được điện thoại em gái ở quê, tôi lặng người. Lẽ ra khi em thông báo ba tỉnh táo trở lại, tôi phải mừng, nhưng khôn...
09/01/2025

Nhận được điện thoại em gái ở quê, tôi lặng người. Lẽ ra khi em thông báo ba tỉnh táo trở lại, tôi phải mừng, nhưng không hiểu sao lòng tôi nghẹn lại.
Ba tôi năm nay gần 80 tuổi. Năm ngoái mẹ tôi bị cảm rồi ra đi đột ngột khiến cả nhà sốc. Với ba, sự ra đi không báo trước của mẹ như một cú quật ngang. Ông nhớ nhớ, quên quên và rơi vào trạng thái lẫn lộn mọi thứ. Ngày nào ông cũng đi tìm mẹ.
Hồi mẹ tôi còn, ba mẹ tôi thường khắc khẩu. Những tháng năm về già, mẹ trở nên khó tính hơn, ba thì hay quên những thứ lặt vặt. Những câu chuyện thường nhật, ít khi ba mẹ có thể hàn huyên trọn vẹn cùng nhau.
Ba mẹ sẽ kết thúc trò chuyện bằng những rộn rã của sự bất đồng. Nhiều khi, ba mẹ giận dỗi nhau hệt như con trẻ và anh em tôi lại phải đứng ra “hòa giải”.
Vậy mà khi mẹ rời đi, ba không thể vực dậy sau cú sốc. Ba đi nhà này, tới nhà kia, những chỗ mẹ từng hay đến, nhà anh em bè bạn để tìm mẹ… Tới đâu, câu hỏi nhói lòng của ba cũng lặp lại: “Có vợ tôi ở đây không?”.
Ba quên mọi thứ, kí ức của ba chỉ nhường cho những gì liên quan tới mẹ. Mẹ thích gì, ăn món gì, mẹ hay nhắc tới ai… Ba quên cả con gái, con trai ba đang hàng ngày trông chừng để ba không bị đi lạc.
Em gái tôi từng òa lên nức nở, khi bỗng dưng ba loẹt quẹt lại gần em rồi hỏi: “Trời ơi, sao cô giống vợ tôi quá vậy? Cô có thấy bà ấy ở đâu không?”.
Em kêu lên: “Con là con gái ba mà. Ba sao vậy?”. Nhưng ba không để tâm đến lời em nói, đôi mắt ba sau câu hỏi đã nhìn mông lung vào vô định.
Giây phút đó tôi mới hiểu ra tình yêu ba dành cho mẹ sâu sắc đến nhường nào. Khắc khẩu không có nghĩa là lòng họ bớt yêu thương nhau. Và cuộc đời điều quan trọng nhất chính là tình nghĩa vợ chồng.
Những ngày sau đó, ba đi tìm mẹ thường xuyên hơn. Áo ba chúng tôi phải kẹp một mảnh giấy nhỏ ghi vài dòng thông tin để khi ba lạc còn có người báo giúp.
Vậy mà đến một ngày không biết sao ba lạc tới tận nhà ngoại cũ. Ngôi nhà trước đây ngoại tôi ở, rồi sau bán đi để về quê. Ngôi nhà ấy cách nhà tôi tới 6km. Khi có người báo giúp, tôi và em gái hớt hải tới thì ba vẫn còn đứng ở cổng ngôi nhà đó lẩm bẩm: “Sao kì vậy, nhà vợ tôi mà”.
Chúng tôi làm đủ mọi cách nhưng ba vẫn không thể nào bớt lẫn. Chính xác hơn trong trí nhớ của ba, điều duy nhất còn chứa đựng lại là mẹ và những điều liên quan tới mẹ.
Mỗi khi tôi về tới sân nhà ông đều hỏi: “Anh tới tìm ai?”. Cô em gái được ba cưng chiều, yêu thương đến vậy, nhưng mỗi ngày ba thường nói với em: “Sao cô giống vợ tôi vậy?”
Em tôi nói, những ngày gần đây ba đột nhiên tỉnh táo lại, khiến em sợ… Ba như từ kí ức với riêng mẹ trở lại cuộc sống hiện tại cùng các con. Ba chấp nhận sự thực mẹ đã rời xa ba, ba hỏi han em việc này việc khác trong nhà rồi nói ba muốn ăn bữa cơm với đầy đủ cả nhà.
Sự việc ba tỉnh táo sau gần một năm trời nhớ nhớ quên quên khiến chúng tôi phát hoảng. Ba hệt như ngọn đèn dầu sắp cạn. Và tôi phải nắm tay vợ mình rất chặt để ghìm lại những giọt nước mắt.
Hóa ra trong đời, công danh sự nghiệp, tiền bạc tình ái… rồi cũng chỉ là phù du, chỉ có sự yêu thương vẹn nghĩa tình với người bạn đời đã từng kề vai sát cánh mới là mãi mãi !

Nếu bạn là tài xế, bạn sẽ cảm thấy người qua đường nên tuân thủ luật giao thông.Nếu bạn là người qua đường, bạn sẽ cảm t...
03/01/2025

Nếu bạn là tài xế, bạn sẽ cảm thấy người qua đường nên tuân thủ luật giao thông.

Nếu bạn là người qua đường, bạn sẽ cảm thấy tài xế nên nhường đường.

Nếu bạn là ông chủ, bạn sẽ cảm thấy nhân viên thật lười biếng.

Nếu bạn là nhân viên, bạn sẽ cảm thấy ông chủ sao nghiêm khắc thế.

Nếu bạn là người giàu, bạn sẽ cảm thấy thể hiện cái giàu là chuyện bình thường.

Nếu bạn là người nghèo, bạn sẽ cảm thấy thể hiện cái giàu là khoe mẽ.

Bạn có một cô con gái, bạn hi vọng nhà thông gia thêm nhiều sính lễ một chút.

Bạn có một cậu con trai, bạn lại chê đằng gái đòi nhiều sính lễ quá.

Bạn có một cô con dâu, bạn chê con dâu nhiều chuyện, không biết điều.

Bạn có một cô con gái, bạn lại hi vọng con gái làm tướng bên nhà chồng.

Khi lái xe, bạn ghét người đi bộ.

Khi đi đường, bạn ghét mấy cái xe ô tô.

Khi làm việc, bạn thấy ông chủ cậy quyền, keo kiệt.

Sau khi làm ông chủ, bạn lại thấy nhân viên không có trách nhiệm, quá thực dụng.

Bạn là khách hàng, bạn thấy người bán hàng lãi quá nhiều.

Bạn là dân kinh doanh, bạn thấy khách hàng quá kén chọn.

Vì vậy, mỗi một người đều đang sống trong sự phiến diện của chính mình.

Bạn ở vị trí nào, nó quyết định xuất phát điểm của bạn khi nhìn nhận hay làm việc gì đó.

Bạn cần cái gì, bạn sẽ phán đoán dựa trên giá trị ấy.

Biết người không khó, khó là ở tôn trọng người.

Người ta không nhà không xe, bạn nói họ nghèo.

Người ta có nhà có xe, bạn nói họ khôn lỏi.

Người khác khiêm tốn, bạn coi thường.

Người khác cao ngạo, bạn nói người ta không biết điều.

Người khác làm việc nghỉ ngơi hợp lý, bạn cho là người ta sống vô vị, nhạt nhẽo.

Người khác cật lực làm việc ngày đêm, bạn nói người ta tham công tiếc việc.

Đời người ấy à, chẳng qua cũng chỉ là cười chê người khác, rồi bị người khác cười chê. Động tới lợi ích thì sẽ xuất hiện đấu đá, công kích, so đo, tính toán lẫn nhau.

Nhớ lại dạo tôi chuẩn bị gửi mẹ vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi mắc chứng đãng trí từ nhiều năm, để bà ở nhà có thể ảnh hưởng...
29/12/2024

Nhớ lại dạo tôi chuẩn bị gửi mẹ vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi mắc chứng đãng trí từ nhiều năm, để bà ở nhà có thể ảnh hưởng đến an toàn của bà và cả nhà, vì đã có lần bà bật bếp ga rồi quên không đóng.
Mẹ tôi thường ngồi một mình trong phòng khách, ôm chiếc hộp sắt và lẩm bẩm điều gì đó một mình. Nhìn thấy tôi hoặc con dâu, bà chỉ khẽ cười. Đôi khi tôi hỏi mẹ đang nói gì vậy thì bà trả lời: “Mẹ có nói gì đâu!”
Vợ tôi thường phàn nàn: “Em sợ cái cảnh này quá”!
Thậm chí có những đêm, vợ tôi thức dậy đi vệ sinh, bất chợt nhìn thấy một cái bóng đen đen lù lù trong phòng khách, thì sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. May đúng lúc đó, tôi cũng tỉnh dậy, ra bật điện, thấy mẹ đang ngồi đó không nói năng gì. Tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ngồi đây thế?” Bà đứng dậy, lắc đầu, đến bản thân bà cũng không biết vì sao mình lại ngồi đây.
Quay về phòng, vợ tôi vẫn thao thức. Cô giận dỗi: “Ngày nào cũng như thế này thì làm sao mà sống nổi đây”. Nói xong, cô đề nghị: “Hay chúng ta gửi mẹ vào viện dưỡng lão đi, trong đó có nhiều người già, mẹ cũng có thêm bạn. Còn vợ chồng mình một tuần vào thăm mẹ một lần, như vậy cũng không thể coi là bất hiếu”.
Tôi suy nghĩ mãi rồi vẫn phải lắc đầu, thở dài, quyết định thế nào cũng không xong.
Từ nhỏ tôi đã mồ côi cha, chỉ có mẹ tôi một mình tần tảo nuôi tôi nên người. Tôi nhớ khi ấy có rất nhiều người đến mai mối, khuyên mẹ nên đi bước nữa, và đó đều là những đàn ông tương xứng với mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi nhất quyết cự tuyệt, mẹ tôi sợ rằng lấy người khác rồi thì tôi sẽ chịu ấm ức.
Mẹ tôi hàng ngày bán rau kiếm cơm nuôi tôi, một đời ngậm đắng nuốt cay, chặng đường vô vàn gian nan khó bước. Rồi mẹ tôi cũng nuôi tôi học đến đại học, dạy tôi thành trang nam tử, cho tôi kĩ năng phấn đấu trong sự nghiệp. Đến nay mẹ tôi vẫn chưa được hưởng ngày vui nào trọn vẹn, vậy mà chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm đưa mẹ vào viện dưỡng lão sao? Vợ tôi thấy chồng nói vậy thì thôi không nói gì, nhưng trong tâm thì không hài lòng, thường quay mặt tránh nhìn tôi.
Hôm sau khi nấu cơm, bà lại để xảy ra chuyện. Cơm đã chín, nhưng bà lại ấn nút nấu thêm một lần nữa, kết quả cả nồi cơm cháy đen thui. Vợ tôi vừa nhìn nồi cơm vừa trách: “Mẹ, sao mẹ lại ấn nút hai lần?”
Bà nín nhịn hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Mẹ quên”.
Lần khác, mẹ tôi ra ngoài, khi về thì vào nhầm nhà, may mà người ta đưa về.
Sự việc này sau khi xảy ra nhiều lần, trong tâm tôi cũng bắt đầu dao động. Tôi nghĩ: “Hay cứ để mẹ vào viện dưỡng lão xem sao, có khi sẽ tốt hơn cho mẹ, trong đó nhiều người già, mẹ sẽ không còn cô đơn nữa…” Hôm đó, nhân lúc tâm trạng của mẹ vui vẻ, tôi bèn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mẹ tôi ngồi lặng thinh, không nói lời nào.
Vợ anh ngồi bên, được thể nói: “Mẹ, mẹ đến đó rồi, nếu thực sự không quen, thì chúng con lại đón mẹ về nhà mà”.
Bà thở dài gật đầu, tối đó bà thu dọn. Đồ đạc được chuẩn bị cũng rất đơn giản. Bà còn mang theo chiếc hộp sắt, trên đó có một chiếc khóa nho nhỏ. Mẹ tôi ôm chặt nó vào lòng. Vợ tôi nói: “Mẹ, để nó ở nhà đi”. Bà đáp trả: “Không, mẹ phải mang nó theo!”
Từ khi mắc bệnh thì cái gì mẹ tôi cũng quên. Chỉ có chiếc hộp sắt là không lúc nào bà quên mang theo bên mình. Đôi khi vợ lôi tôi ra, chỉ vào trán hỏi: “Anh có ngốc không? Có biết có cái gì trong hộp không”? Tôi lắc đầu, từ trước tới giờ tôi thấy mẹ tôi luôn coi chiếc hộp đó như một bảo vật, tôi chỉ biết có vậy thôi.
Vợ tôi nói: “Cả đời người, ai chả có một bảo vật, hay chút tiền vàng trong tay. Trong chiếc hộp của mẹ anh chắc chắn là những thứ đó”.
Tôi vừa nghe vậy, tự nhiên thấy động lòng. Tôi biết, nhà ngoại tôi trước kia là địa chủ giàu có. Nếu thực sự trong hộp có thứ gì đáng giá, đưa mẹ tôi mang theo rồi bị mất hay bị kẻ trộm lấy thì thật đáng tiếc.
Cho nên tôi vô tình đưa tay ra nói: “Mẹ, mẹ đưa hộp đây con xem được không?”
Bà lắc đầu, giữ khư khư bên mình và nhất quyết không đưa cho tôi. Vợ tôi nhìn thấy vậy thì lầm bầm vài câu. Hôm đó vợ chồng tôi chưa đưa mẹ tôi đến nhà dưỡng lão. Đến đêm khi mẹ tôi đã ngủ say, tôi và vợ mới nhẹ nhàng mở hộp ra, bất chợt tôi nhìn thấy những vật trong đó mà tuôn trào nước mắt. Hôm sau, vợ chồng tôi cũng không đưa mẹ tôi đến viện dưỡng lão, và kể từ đó về sau chúng tôi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.
Trong chiếc hộp sắt không phải cất giữ tiền, cũng không phải vàng, mà là một nhúm tóc tơ và vài chiếc răng sữa. Bên trong còn có một tờ giấy ghi lại thời gian tôi thay răng và lần đầu tiên cắt tóc. Ở quê tôi có một phong tục, đó là răng sữa và tóc tơ của con cái thì không được phép vứt đi mất, nếu không giữ cẩn thận, đứa trẻ đó sẽ ốm yếu triền miên và chết yểu…
Mẹ có già, có lẫn, mẹ có thể quên đi hết mọi thứ trên đời, quên đi cả chính bản thân mình nhưng tình yêu dành cho con thì vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ của mẹ. Con chính là cả cuộc đời của mẹ. . .
St

GIAI THOẠI VỀ CÔ BÉ BÁN DIÊMTruyện Cô Bé Bán Diêm của văn hào người Đan Mạch – Andersen được rất nhiều người biết đến. S...
26/12/2024

GIAI THOẠI VỀ CÔ BÉ BÁN DIÊM

Truyện Cô Bé Bán Diêm của văn hào người Đan Mạch – Andersen được rất nhiều người biết đến. Song ít người biết rằng cô bé ấy thật sự đã có mặt trên đời này và đã từng đi qua cuộc đời Andersen.
*
Vào một buổi tối mùa thu, tại một khu phố thuộc thành phố Copenhagne – Danmark
– Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm!
Một tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi chợt vọng đến tai Andersen. Đằng kia, trước mặt chàng hơn mươi bước là một người đang ngồi co ro trên thềm của một ngôi nhà cao ráo.
Ánh sáng đèn từ trong nhà chiếu ra cho chàng thấy đó chỉ là một đứa bé con.
Hẳn nó đã phát ra những lời vừa rồi.
– Tối lắm rồi sao cháu còn chưa về nhà ngủ?
Andersen bước đến, ái ngại. Đấy là một cô bé khoảng hơn 10 tuổi, run rẩy trong bộ quần áo vá víu bẩn thỉu.
Vai áo rách để lộ đôi vai gày còm. Nhìn gương mặt hốc hác của nó, có thể đoán nó đang chịu cảnh thiếu ăn, thiếu uống từ lâu.
– Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm! - Tay cầm bao diêm, cô bé chỉ vào chiếc túi con căng phồng bên cạnh, khẩn nài – Cả ngày cháu chẳng bán được gì, cũng chẳng ai bố thí cho cháu đồng nào.
Cô bé rơm rớm nước mắt. Thân hình tiều tụy ốm yếu của em run lên khi gió lạnh thổi qua.
– Thế sao? Andersen động lòng.
Chàng khẽ vuốt mái tóc dài xoăn thành từng búp trên lưng cô bé.
– Gia đình cháu đâu cả rồi? Không ai lo cho cháu sao?
Cô bé buồn bã lắc đầu. Em bùi ngùi kể lại những năm xưa khi còn sống trong ngôi nhà xinh đẹp với những dây trường xuân leo quanh.
Từ khi bà em qua đời, gia sản lụn bại, gia đình em phải lìa bỏ mái nhà thân yêu đó để chui rúc trong một xó xỉnh lụp xụp, tối tăm.
– Không có tiền cháu đâu dám về nhà vì bố sẽ đánh chết thôi!
Cô bé nhìn Andersen, đôi mắt cầu khẩn.
Thực vậy, em có một người cha ác nghiệt. Hơn nữa về nhà cũng chẳng hơn gì.
Hai cha con chen với nhau trên một gác xếp tồi tàn, gió rét vẫn lùa vào được dù đã bít kín những lỗ thủng trên vách.
Lúc này, đôi chân cô bé đã lạnh cóng, em mang đôi giầy vải mòn cũ do mẹ em để lại.
– Cháu đừng lo!
Andersen cho tay vào túi lấy ra một số tiền đặt vào bàn tay bé bỏng của em
– Còn bấy nhiêu chú cho cháu cả. Cháu về nhà mau kẻo chết cóng mất. Ôi, lạy Chúa!
Vẻ đầy mừng rỡ, cô bé hôn tíu tít lên tay chàng
– Từ ngày bà cháu mất đi, chú là người thương cháu nhất trên đời này. Với món tiền này, bố con cháu sẽ được nhiều bữa no.
Nhưng… cô bé bỗng đăm chiêu… Nếu chú cho cháu hết thì tiền đâu chú sống, hở chú?
– Sao cháu khéo lo thế?
Chàng mỉm cười, nụ cười đầy hiền dịu
– Chú sẽ còn cho cháu nhiều thứ nữa. Chú sắp đi xa, đầu năm tới mới trở lại nơi này, khi ấy chú sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt.
– Ồ, thích quá! Còn cháu, cháu cũng sẽ tặng chú một món quà. Mà chú tên gì nhỉ ?
– Chú là Andersen
Chàng âu yếm nắm đôi vai gầy của cô bé
– Có bao giờ cháu nghe đến tên ấy chưa?
– Tên chú nghe quen lắm - Cô bé nhìn đăm đăm gương mặt trầm tư có chiếc mũi khoằm của chàng
– Chú có phải là thợ mộc không?
– Không phải! Andersen mỉm cười lắc đầu.
– Thợ may?
– Cũng không.
– Hay chú là bác sĩ?
– Ồ, không phải đâu. Thế này này…
Chàng đưa ngón tay trỏ viết viết vào không khí, vẻ hơi đùa cợt.
– A! - Cô bé reo lên – Cháu hiểu rồi, chú làm nghề bán bút!
Andersen chỉ tủm tỉm cười. Chàng thấy yêu cô bé quá. Em khiến chàng, một nhà văn thề suốt đời gắn bó với tuổi thơ, nhớ đến thời thơ ấu của mình và thành phố Odense cổ kính, nơi tuổi thơ của chàng êm ả trôi qua.
Là con một trong gia đình nên dù cha chỉ là một bác thợ giày nghèo, cậu bé Andersen hầu như chẳng phải mó tay đến bất cứ một việc gì ngoài mỗi việc là mơ mộng liên miên.
Cậu bé lắm khi chỉ thích bầu bạn với chiếc cối xay già nua đứng run rẩy trên bờ sông hiền lành của thành phố quê hương…
Sau đó Andersen đi du lịch đâu đó… và chàng đã quên luôn lời hứa với cô bé bán diêm.
Khi về thăm lại khu phố năm nào, chàng tự trách mình đã quá mải mê với chuyến viễn du đến nỗi quên khuấy đi lời hứa với cô bé bất hạnh mà giờ này hẳn đang lang thang đâu đó với chiếc túi đựng đầy diêm.
Phải mua ngay cho em một chiếc áo len, một chiếc áo lông cừu dày và thật ấm để em qua được cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông…
Và Andersen sau những lần dò hỏi tin tức của em bé bán diêm, được ông chủ hiệu quần áo cho biết:
– Con bé chết rồi còn đâu. Ngày đầu năm mới người ta nhìn thấy em bé chết cóng tự lúc nào ở một góc đường giữa hai ngôi nhà.
Cái chết cứng đờ của nó ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn.
Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm. Có điều lạ là hai má nó vẫn hồng và miệng nó như đang mỉm cười.
– À này, ông ta tiếp tục trước khuôn mặt chết lặng của Andersen, khi mang xác nó đi người ta thấy trong túi nó rơi ra vật gì giống như một chiếc quản bút làm bằng những bao diêm.
Hẳn nó để dành tặng ai, vì trên chiếc quản bút có ghi dòng chữ: tặng chú Andersen.
Andersen quên khuấy món quà ông định tặng cho cô bé bán diêm. Nhưng cô bé, cô bé vẫn nhớ tới lời hứa của mình với vị khách tốt bụng của buổi tối mùa thu.
Hơn nửa thế kỷ qua, hàng triệu con người trên trái đất đã nghe tim mình thổn thức mỗi khi đọc câu chuyện về cô bé đáng thương của văn hào Đan Mạch.
Phải chăng Andersen đã viết câu chuyện ấy như một món quà để tặng hương hồn cô bé bán diêm?

Hans Andersen

Ảnh Chân dung văn hào người Đan Mạch – Hans Christian Andersen (2 tháng 4 năm 1805 – 4 tháng 8 năm 1875) là nhà văn chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu nhi.

Nỗi lòng thương nhớ suốt 35 năm của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ với con trai và mối tình đầu: Có Con Sông Hiền Lương Chảy Qua ...
14/12/2024

Nỗi lòng thương nhớ suốt 35 năm của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ với con trai và mối tình đầu:

Có Con Sông Hiền Lương Chảy Qua Mỗi Số Phận...
(Nhà văn Châu La Việt)

Hoài, đứa con trai đầu lòng yêu quý của ba" - Cho đến năm 1987 - nghĩa là 12 năm sau ngày Sài Gòn giải phóng, tôi mới nhận được lá thư đầu tiên ấy của ba tôi, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ từ Mỹ gửi về.

“Chối bỏ”. Từ ngữ ấy không hề có trong từ điển đời ba. Hoặc có chăng đi nữa, thì ba chưa bao giờ dùng nó. Ba chưa bao giờ chối bỏ con. Suốt 35 năm trời nay, con luôn ở trong ký ức của ba, trong trái tim của ba, trong tâm hồn của ba…"

Cho đến năm 1987- nghĩa là 12 năm sau ngày Sài Gòn giải phóng, tôi mới nhận được lá thư đầu tiên ấy của ba tôi, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ từ Mỹ gửi về. “Năm 1956, ba đã từ Sài Gòn ra Đà Nẵng thăm ngoại con khi ba nghe tin mẹ con “đi thêm bước nữa”. Thăm ngoại thì ít, nhưng cốt để hỏi thăm con thì nhiều. Năm 1958, ba đẻ em Thi Thi. Chính lúc đó, ba nghĩ tới con nhiều nhất. Ba đã dùng cái tên Thi để đặt tên cho em con, cái tên đầy kỷ niệm mà ngày xưa ba và mẹ con đã rất yêu và đã hứa với nhau sẽ dùng để đặt cho đứa con đầu lòng của ba và mẹ con, là con. Và từ ngày đó, mỗi lần gọi tên em Thi của con là riêng ba, ba nhớ tới con. Nhớ cho tới khi nào ba không còn trên trần gian này nữa để gọi tên Thi.

Năm 1964, trong một hoàn cảnh vô cùng éo le, ba đã bỏ nước trốn sang Nam Vang. Những ngày lén lút đó, biết rằng mẹ con đến đó trình diễn, ba đã bất chấp hiểm nguy để liên lạc với mẹ con, với mục đích duy nhất là biết đươc chút tin tức về con và mẹ con. Và ba còn nhớ rõ, nếu lúc ấy mẹ con không quá dè dặt và không quá cứng rắn, ba đã trở lại nơi ba phải giã từ mẹ con…Và có cơ hội sống bên con từ 1964!

Năm 1970, khi ba soạn phim “Người cô đơn”, ba đã hoàn toàn nghĩ tới con, dựng lên một nhân vật bé bỏng, nhân vật mang tên bé Tâm, một nhân vật suốt đời cô đơn rất tội nghiệp, một nhân vật mà vào đó, ba đã gửi hết nỗi niềm tâm sự của ba. Nhân vật đó, người cô đơn đó, đứa bé cô đơn đó, chính là con, chính là Hoài, chính là cái kỷ niệm quý đẹp nhất của một người nghệ sĩ họ Hoàng và một người nghệ sĩ họ Trương…Con chớ giật mình, con nhé, con chớ ngạc nhiên, con nhé! Ba xác nhận một lần nữa, người cô đơn chính là con, chính là Hoài, chính là người con đã tưởng rằng cha mình đã chối bỏ mình.

Suốt 35 năm trời, ba hằng tự hào về một điểm: Đời ba, trong đó có con và mẹ con, sao giống như một pho tiểu thuyết. Mà tiểu thuyết nào mà lại không có nhiều tình tiết éo le, phải không con? Thôi chúng ta, ba+mẹ+con, dù gặp những éo le, gập ghềnh, buồn sầu thì cũng cho đó là số phận của những người có cuộc đời giống như tiểu thuyết…

Hoài con, nếu theo con, “con đã mất ba nửa cuộc đời rồi” thì chắc chắn nửa cuộc đời còn lại, con sẽ có ba hàng ngày, hàng tháng, hàng năm…Còn đối với ba đã 35 năm nay, dù chưa một lần được gặp, ba chưa bao giờ mất con và mẹ con một ngày, một tháng, một năm nào. Vì không một ngày, một tháng, một năm nào, ba không có con và mẹ con trong lòng ba, trong tâm hồn ba…
Nhắc đến mối tình đầu của mẹ con mà con viết: Tưởng hết sức đẹp đẽ, ba hãnh diện xác nhận với con một lần là cho đến bây giờ mối tình đó, đối với ba cũng như một số người đã biết mối tình đó, là mối tình đẹp nhất trần gian. Ba không đại ngôn, không phóng đại khi ba nói như vậy. Ba và mẹ con sẽ tìm thấy dần để hiểu thấu dần. Đối với ba, suốt đời, mẹ con là tuyệt vời, Tân Nhân là tuyệt vời.

Lại một dẫn chứng nữa. Năm 1956, thời gian ba soạn sách, ba soạn cuốn “Để sáng tác một bài nhạc phổ thông”, trang đầu của cuốn sách, ba in dòng chữ “Thân yêu tặng Tân Nhân”. Mặc dù ba biết mẹ con đã đi thêm bước nữa. Ba yêu mẹ con là thế, từ những năm 49-50-51 đến 56 đến cả bây giờ 87, thì không có lý nào ba lại không yêu con và yêu ít hơn? Điều này chắc con không biết nhưng điều này ba tin mẹ con biết. Có lẽ vì một hoàn cảnh bắt buộc nào đó, vì gia đình, vì chính trị, mẹ con biết nhưng chẳng hề nói ra cho con hay…

Thôi, dù biết hay chưa biết, với thời gian, với những tác phẩm của ba mà rồi đây con và mẹ con sẽ dần dà tìm thấy, mẹ con và con có ngày sẽ hiểu được lòng ba và tình ba. Sự muộn màng nào, hiểu nhau muộn cũng đau thương nhưng sự muộn mằn nào cũng đẹp. Đó là sự muộn màng trong tiểu thuyết, sự muộn màng trong cuộc đời tiểu thuyết của chúng ta…

Ba tôi đã nói vậy về mối tình của ba tôi và mẹ tôi. Nhưng ba tôi không biết rằng, đó chính cũng là mối tình khổ đau nhất của mẹ tôi, người đã trao cho ba tôi tất cả tuổi thanh xuân của mình. Hồi tưởng lại mối tình ấy, mẹ tôi đã viết trong hồi ký: “Cuối năm đệ nhất Huỳnh Thúc Kháng (một trường học kháng chiến ở khu Tư thời kháng Pháp), cùng với đợt ồ ạt vào lục quân khu 4, ra Việt Bắc nhận công tác của các anh các chị, tôi gia nhập đoàn văn công mặt trận Bình Trị Thiên và Trung Lào do hai anh Đình Quang và Bửu Tiến lãnh đạo vào chiến trường phục vụ bộ đội. Đó là thời kỳ gian khổ nhất của chiến trường Bình Trị Thiên.

Hiệu quả hoạt động của đoàn hạn chế. Địch luôn rình rập càn lên chiến khu. Một lần, chúng tôi bị bao vây tứ phía, trên trời máy bay, dưới sông ca nô, trên bộ địch vây quanh…Quá bất ngờ, chúng tôi từng tốp theo hướng núi xanh mà chạy. Nhóm tôi có 6 người, 4 đứa là con gái chui vào rừng sâu, đứt liên lạc với đơn vị...

Tin đồn về Trường Huỳnh Thúc Kháng là Tân Nhân đã bị chết trong trận càn. Một người bạn học cùng quê- nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã truy điệu tôi bằng bài hát: Xuân chết trong lòng tôi. Cả trường đã hát, đã khóc, đã xót thương tôi ra đi quá trẻ…“Xuân ơi xuân/chim xa đàn/xuân ơi xuân/ngỡ đâu xuân chết trong lòng tôi…”.

Nhưng tôi đâu đã chết. Một thời gian sau, Bộ chỉ huy cho một số ít chúng tôi trở về trường cũ Huỳnh Thúc Kháng học tập. Trên chuyến đò dọc Châu Phong-Bạch Ngọc, một bạn gái lớp dưới đã hát cho tôi nghe “Xuân chết trong lòng tôi”, với lời bình: “Phải có một tình yêu sâu sắc lắm, anh ấy mới như điên như dại khi hay tin chị chết, đã lang thang cầm roi quất ngang quất dọc trên các nẻo đường Bạch Ngọc mà khóc mà viết nên bài ca ấy”. “Ôi chim xa cành, bướm lìa hoa, trùng phùng xa lắm…”.

Với nỗi xúc động thơ trẻ chứa chan, tôi thầm nghĩ “Biết mình chết rồi mà vẫn yêu thương tiếc nuối, phải chăng đó là tình yêu chân thật“”. Xót xa thay, mối tình chân thật ấy lại là một mối tình bất hạnh. Trong chuyến về thăm nhà vùng tạm chiếm, anh Hoàng Thi Thơ bị mắc kẹt, và từ đó chúng tôi mãi mãi cách chia. Cháu Hoài, kết quả của mối tình mà chúng tôi tưởng rằng rất đẹp đẽ ấy, hơn nửa cuộc đời mới biết mặt cha. Và bao năm sống trên đất Bắc phải mang trong lý lịch của mình là con một nhạc sĩ ngụy…

“Con sinh ra là một giọt lệ đau/Giọt lệ ấy chẳng đủ soi lòng mẹ/Đừng giận con mẹ ơi vì thơ bé/Con nào đã hiểu hết nỗi cuộc đời.../Con là vật kỷ niệm lúc chia phôi/ Mẹ muốn quên dáng người đi tội lỗi/Con lại mang khuôn mặt người cha ấy/Vì có con mẹ chẳng thể quên cha…

15 tuổi, khi còn là học sinh phổ thông ở Hà Nội, không biết vì một nỗi tủi thân nào đấy, tôi đã viết bài thơ tâm sự trên và định gửi tặng mẹ. Nhưng rồi tôi đã không dám gửi, mà chỉ để trong nhật ký. 17 tuổi tốt nghiệp phổ thông, tôi làm đơn tình nguyện lên đường nhập ngũ và đi chiến đấu ở mặt trận Trường Sơn và mặt trận Lào. Chính nơi lửa đạn ấy đã tôi luyện tôi trở thành một người lính dạn dày và trở thành một cây bút trẻ (bút danh Châu La Việt). Những bậc cha chú trong văn chương khen trong tôi có gen văn nghệ của Tân Nhân và Hoàng Thi Thơ …

Năm 1976, lần đầu tôi vào Sài Gòn. Khi đó miền Nam đã giải phóng. Mẹ tôi mong tôi có dịp gặp ba tôi, người mà từ khi chào đời, tôi chưa một lần biết mặt. Nhưng ông đã ra đi từ trước giải phóng cho đến mãi năm 1987, cha con mới liên lạc đựợc với nhau qua lá thư đầy xúc động trên. Đến năm 1994 thì ba tôi lần đầu về nước và lần đầu cha con được gặp nhau, được những đêm nằm bên nhau thổ lộ hết tâm can…

Tôi nhớ ở đêm đầu tiên gặp gỡ, có cả con trai tôi Hưng Việt, ba tôi bộc bạch tâm sự với tôi rằng: “Bao năm xa con rồi, ba biết con rất khổ. Giờ đây con muốn gì ở ba, con yêu cầu gì ở ba?”. Tôi đã lặng đi vì điều quan tâm ấy và thưa với ba hai nguyện vọng. Một là, lúc này bà ngoại của tôi đang nằm ở bệnh viện Nguyễn Trãi, thập tử nhất sinh, tôi nói với ba tôi rằng: Ngày xưa bà ngoại từng yêu quý ba lắm, nếu được sáng mai xin ba hãy vào thăm bà, cũng là để bày tỏ ân tình với mẹ của con.

Và điều thứ hai, là con lớn lên được như hôm nay là nhờ ở đất nước, Nhân dân và bè bạn đã nuôi dưỡng, khi ba đẻ con ra nhưng không có điều kiện nuôi con (ba tôi đã ra đi khi mẹ tôi còn mang thai tôi giữa một cánh rừng kháng chiến), con muốn nhân dịp này, ba tổ chức một bữa liên hoan với tất cả bạn bè của con để ba tôi nói những lời từ trái tim mình những lời cảm ơn họ…
Ngay sáng hôm sau, ba cùng tôi và cháu Hưng Việt vào bệnh viện Nguyễn Trãi thăm bà ngoại của tôi, đang những giây phút cuối của cuộc đời. Cũng chính ở đây, ba tôi đã xúc động gặp lại mẹ tôi sau 45 năm xa cách. (Mẹ tôi đã bay từ Hà Nội vào trước đó một thời gian để săn sóc bà ngoại tôi…).

Rồi ít ngày hôm sau, tại nhà hàng Thanh Niên, một bữa tiệc do chính ba tổ chức. Bạn bè tôi đến nhiều lắm, dù còn thiếu biết bao người hoặc ở xa, hoặc là những đồng đội của tôi đã nằm xuống... Ba tôi đã nghẹn ngào xúc động đứng lên cảm ơn tất cả bè bạn của tôi, nhiều năm tháng qua đã đùm bọc, cưu mang, giúp đỡ cho con trai mình nên người. “Khi tôi là cha mà sinh con ra đã không nuôi được con”. Những ly rượu nâng lên, có cả nụ cười và cũng có rất nhiều nước mắt...
Cũng xin được nói thêm rằng, buổi tiệc ấy không hiểu sao vòng trong, vòng ngoài rất đông người. Thì hóa ra nhiều người hằng biết mặt ba tôi ở Sài Gòn trước đây, buổi ấy vô tình nhìn thấy ba tôi vào nhà hàng, với họ như một sự kiện lớn vì như thế là nhạc sĩ họ ngưỡng mộ Hoàng Thi Thơ đã về nước, đã về Sài Gòn, người nọ thông báo người kia cùng kéo đến nhà hàng nhìn tận mặt Hoàng Thi Thơ. Và họ vô tình được chứng kiến những tâm sự của ba tôi, những dòng nước mắt của ba tôi, những dòng nước mắt của họ cũng trào ra. Họ mới hiểu thêm tình sử của người nhạc sĩ “Thi ơi Thi ơi Thi Thi biết biết không Thi”, hiểu thêm sự éo le, bi kịch trong cuộc đời ông, và cũng hiểu thêm tấm lòng nhân ái cùng tình thương con thăm thẳm của ông…

Và họ cũng hiểu rằng, cuộc trùng phùng của cha con nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sau 42 năm xa cách, người Bắc kẻ Nam, người khoác áo chiến trận, người mải miết với những bản tình ca trên đồng lúa vàng, có lẽ là cuộc trùng phùng lạ kỳ, ân tình nhất của đất nước sau hàng chục năm cách chia, mà mỗi số phận đứng một bên chiến tuyến, mỗi số phận đều có một con sông Hiền Lương chảy qua...

Address

Hanoi
10000

Opening Hours

Monday 09:00 - 17:00
Tuesday 09:00 - 17:00
Wednesday 09:00 - 17:00
Thursday 09:00 - 17:00
Friday 09:00 - 17:00
Saturday 09:00 - 17:00
Sunday 09:00 - 17:00

Telephone

+84949318888

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bienvangvietnam.langchaixua.nuocmamtin posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Bienvangvietnam.langchaixua.nuocmamtin:

Share