
08/05/2025
Cô lao công bị kh/i/nh th/ường trước hội trường, nhưng khi cô cầm bút cả hội đồng giáo sư ch/oáng v/áng ....Trường Đại học Quốc gia trong một ngày đầu thu, gió nhè nhẹ cuốn lá vàng r:;ơi lá:;c đá:;c trên nền sân rộng. Một ngày tưởng chừng như bình thường, nhưng lại là t:;iền đề cho một sự kiện khiến cả ngôi trường danh giá phải x;ôn x;ao.
Cô Lan – người lao công ngoài 50 tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng đi hơi khom, ngày nào cũng âm thầm đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ khắp các dãy nhà gi:ảng đường. Mái tóc hoa râm được búi gọn sau gáy, ánh mắt sâu thẳm, lúc nào cũng lặng lẽ như thể cất gi:;ấu cả trời tâm sự. Cô chẳng mấy khi nói chuyện với ai, ngoài câu “chào cô” từ vài s:;inh viên hiền lành.
Dẫu là lao công, nhưng cô Lan đặc biệt yêu thích việc quét dọn trong thư viện và khu vực gi:ảng dạy của khoa – nơi chứa đầy những cuốn sách, bài gi:ảng, luận văn cũ. Nhiều lần cô đứng lặng hàng chục phút bên một trang sách bỏ ngỏ, ánh mắt lấp lánh như đang đắm mình trong một thế gi:;ới khá:;c.
Hôm đó, trường tổ chức Hội nghị Giáo sư – nơi quy tụ gần như toàn bộ các giáo sư đầu ngành, những tiến sĩ danh giá, và cả đại diện Bộ Giáo dục đến tham dự. Khu vực hội trường được lau dọn kỹ lưỡng, chuẩn bị âm thanh, ánh sáng, chỗ ngồi trang trọng.
Cô Lan, theo yêu cầu từ ban quản lý, được phân công lau dọn và dọn vệ s:;inh quanh khu vực hành lang và bên ngoài hội trường. Vừa quét đến cửa ra vào, cô lỡ làm r:;ơi một xô nước, khiến sàn nhà bị ướt và một vị giáo sư vừa bước vào trượt chân.
– "Bà không thấy hôm nay có sự kiện quan trọng à? Làm ăn kiểu gì vậy?" – giọng một người đ;:àn ông vang lên, đầy bực dọc.... Xem tiếp tại bình luận 👇