Địa điểm du lịch

Địa điểm du lịch Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói Tuổi thanh xuân đa cũ

03/07/2025

Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã ch:ế:t đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân kh:ó:c hết nước mắt vì nhận được tin...
Lễ cưới của Hân là sự kiện rộn ràng nhất làng Thượng trong suốt nhiều năm. Cô gái đẹp nết, đẹp người, học hành đàng hoàng, lấy chồng Hà Nội, lại làm lễ tại chính quê nhà – ai ai cũng mừng.
Sân nhà căng rạp tr:ắ:ng, người ra người vào tấp nập. Bên trong, Hân mặc áo dài đỏ, tóc bới cao, mặt điểm nhẹ son, vừa bước ra lễ gia tiên thì mọi người b:ắt đầu ngồi vào ghế.
Nhưng đúng lúc ấy... cô dừng sững lại.
Ở dãy ghế quan khách bên trái – hàng đầu tiên – một người đàn ông ngồi lặng lẽ, tay đặt ngay ngắn trên đùi, mắt nhìn thẳng về phía Hân. Không ai có vẻ để ý đến sự hiện diện của anh ta.
Cô ngẩn người. Rồi t:i:m cô thắt lại.
Là Nam.
Người yêu cũ của cô – m-ất t/ích cách đây hai năm trong một đêm mưa lớn, được cho là đã ch;/ết đuối, dù xá;/c không bao giờ tìm thấy.
Anh ta vẫn như cũ, vẫn bộ sơ mi tr:ắ:ng hơi nhăn, gương mặt trẻ tuổi nhưng t:á:i hơn mọi khi. Và á:nh mắt… lạnh, sâu như k:é:o cô về một kh:o:ảng quá khứ không thể quay lại.
Cô choá-ng vá;/ng, lùi lại một bước. Cả lễ cưới dừng lại vài giây vì phản ứng kỳ lạ của cô dâu. Nhưng khi mọi người quay nhìn thì… ghế tr:ố:ng.
Không có ai cả. Không ai ngoài cô thấy người đó.
Gia đình lo Hân xúc động, cho cô vào phòng nghỉ một lát. Cô không dám nói ra… Vì không ai tin. Cũng có thể chính cô không dám tin.
Ba ngày sau.
Một chiếc ô tô biển tỉnh khá:c về làng. Theo sau là hai xe máy và bốn người mặc đồ t;/ang, mắt đỏ hoe... 👇

03/07/2025

Đúng lúc nửa đêm, quan tài bất ngờ bị đ:á:nh tráo, con mèo đen kêu rú lên 1 tiếng rồi lao qua giữa nhà, 30 phút sau người đàn ông trong nhà sùi bọt mé:p, hóa ra...
Đám ta-ng ông Nghĩa – trưởng họ của cả một dòng tộc – diễn ra trong âm thầm lặng lẽ theo đúng nguyện vọng của ông lúc s:i:nh thời: “Không rườm rà, không kh:ó:c lóc, đưa đi trong đêm cho kịp giờ lành.”
Gia đình chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đều được đặt lịch rõ ràng, quan tài đóng k;/ín, chờ đến nửa đêm là đưa ra đồng.
Nhưng đúng 0h, cả nhà g-iật mình khi con mèo đen trong nhà – vốn được nu-ôi để b/ắt chuột – đột nhiên tru lên một tiếng r;/ợn người, rồi lao thẳng qua chính giữa gian thờ, đạp đổ cả cây nến đỏ đang ch-áy dở.
Một luồng gió lạnh ập vào.
Tưởng là gió, ai cũng lặng lẽ dọn dẹp, cho đến kh:o:ảng 30 phút sau, ông Phúc – em trai ông Nghĩa – đang ngồi nhắm rượu trước giờ đưa ta-ng thì bất ngờ sùi bọt mé:p, gục xuống sàn, hai mắt tr-ợn tr;/ừng.
Cả nhà hốt h:o:ảng gọi c:ấ:p c:ứ:u. Nhưng trong lúc người cháu trai cõng ông Phúc ra xe, nắp quan tài bỗng kêu "c-ạch" một tiếng, hé ra một chút khiến người cầm đuốc phải quay lại kiểm tra.
Và chính lúc đó – tất cả chế/t lặng... 👇

03/07/2025

Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết t:i:ền bạc và trang sức bỏ tr:ố:n, nào ngờ chạy ra được khỏi làng được 1km thì cả 2 gặp chuyện lớn... Bà Hư;ơng, người phụ nữ g/óa chồng nhưng cực kỳ sắc sảo. Bà muốn đổi đời, bà và chồng sắp cưới của con gái đã âm thầm gom góp t:i:ền bạc, bí m:ậ:t lấy hết số trang sức của con gái chuẩn bị cho ngày cưới, thậm chí cả t:i:ền mừng mà khách đã gửi trước. Kế hoạch của họ đơn gi:ản: đêm trước lễ cưới, khi cả làng ch:ì:m trong không khí rộn ràng, họ sẽ bỏ tr:ố:n.
Đêm ấy, trời t:ối đen như mực. Hải và bà Hương l:é:n lút rời khỏi nhà, tay xá:ch túi nặng trĩu vàng và t:i:ền. Tiếng chó sủa vang đâu đó, nhưng cả hai vẫn bình thản bước qua cá:nh cổng làng. “Chỉ cần ra khỏi đây, chúng ta sẽ tự do,” bà Hương thì thầm, mắt lấp lánh tham vọng. Hải gật đầu, nhưng trong lòng anh b:ắt đầu le lói một cảm giá:c bất an.
Ra đến con đường mòn dẫn ra quốc l:ộ. Đột nhiên, từ bụi cây ven đường, ba bóng đen bước ra, chặn lối. Á:nh trăng mờ nhạt chiếu lên những gương mặt dữ tợn. Hải và bà Hương ch/ết lặng. Họ nhận ra đây chính là... xem tiếp dưới bình luận 👇

03/07/2025

𝐂𝐮̣ 𝐛𝐚̀ 𝐚̆: 𝐧 𝐦: 𝐚̀𝐲 đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐧𝐞́𝐩 𝐛𝐞̂𝐧 𝐜𝐚̣𝐧𝐡 đ𝐚́𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐜𝐡𝐢̉ đ𝐞̂̉ 𝐱𝐢𝐧 𝟏 𝐜𝐨̂́𝐜 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐥𝐨̣𝐜, 𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐜𝐨̂ 𝐝𝐚̂𝐮 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 đ𝐚̃ 𝐭𝐚́𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐨̂𝐦 𝐜𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐪𝐮𝐲̀ 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐥𝐞̂̃ đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛̀𝐚 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭...
Đám cưới sang trọng bậc nhất vùng quê hôm đó khiến cả huyện k:é:o nhau đến xem. Cô dâu xinh như hoa hậu, chú rể là giám đốc công ty nội thất, gia đình hai bên môn đăng hộ đối...
Ngày rằm tháng Sáu, cả xã Phú Lâm tưng bừng vì đám cưới Linh – cô dâu xinh như hoa hậu, con gái duy nhất của vợ chồng ông Khải bà Hạnh, chủ cửa hàng vật liệu xây dựng lớn nhất huyện.
Rạp cưới dựng kín sân đình, cổng hoa cao gần ba mét, nến thơm và dàn nhạc s:ố:ng rộn ràng. Ai cũng bảo nhà gái “môn đăng hộ đối” với nhà trai: chú rể Quân là giám đốc một công ty nội thất vừa mở thêm chi nhá:nh, bố mẹ anh đều là cá:n bộ hưu trí mẫu mực.
Trong không khí nô nức ấy, một cụ bà quần áo vá sửa, tay ôm chiếc nón lá rá:ch lặng lẽ đứng tựa gốc bằng lăng cạnh cổng. Tóc bà bạc phơ, môi khô nứt. Mỗi khi có người đi ngang bình nước mát, bà run run giơ tay:
— Cho… xin một ngụm nước…
Tiếng đàn, tiếng pháo điện át lời van xin. Dăm ba khách mời cau mặt xua:
— Bà trá:nh ra, ảnh hưởng phong thuỷ ngày cưới!
— Ăn xin cũng phải biết chỗ chứ!
Linh đang chụp ảnh lưu niệm với nhóm phù dâu thì tình cờ quay đầu. Á:nh mắt cô dừng lại đúng khoảnh khắc cụ bà bị đẩy khẽ, loạng choạng bấu cổng hoa. Trong giây lát, Linh ch: ế: t sững. Chiếc ly pha lê trong tay cô r:ơ:i xuống, vỡ cho:a:ng.
Bà Hạnh – mẹ nuôi – ngạc nhiên gọi khẽ:
— Con sao thế Linh?
Nhưng Linh đã bước như chạy về phía người phụ nữ nghèo khổ. Cả thân váy cưới tr:ắ:ng muốt quệt đầy bụi đường đất. Đến gần, cô khựng lại, đôi môi run rẩy, á:nh mắt mâu thuẫn dữ dội. Giữa hàng trăm á:nh mắt sững sờ, cô dâu quỳ rạp xuống đất, ôm chầm lấy bà cụ ăn xin đang run lẩy bẩy, cô dâu nhận ra đây chính là...
XEM NỘI DUNG DUNG ĐẦY ĐỦ CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

03/07/2025

Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: 'Chắc xin cưới để đổi đời', nào ngờ hôm cưới cả nhà trai đứng không vững vì của hồi môn không phải t:i:ền vàng mà mà là 20 chiếc xe bán tải, buộc trên cốp xe toàn là...
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, s:ố:ng trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.
Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo.
Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.
Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá gi:ả, n:ổi tiếng “gia giáo”.
Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.
Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.
Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:
“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”
“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”
Tôi cúi đầu không đáp.
Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.
Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.
Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.
Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.
Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.
Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.
Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khá:c, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dá:n dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”
Cả nhà trai đứng không vững.
Mẹ chú rể run giọng hỏi:
“Đây… đây là sao?”
Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ, nói đúng 1 câu về đám cưới hôm nay khiến nhà trai ng:ã quỵ, họ "còn non lắm"... 👇

02/07/2025

Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằ:n tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa v;ô s;inh, nào ng:ờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi t:i:ền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ h:o:ảng h:;ồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ ...Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái t:i:m đau đáu trá:ch nhiệm. Lo:a:n – vợ tôi – là người phụ nữ chịu thương chịu khó, cưới tôi khi trong tay chỉ là cái nhà cấp bốn chưa lợp mái.
Chúng tôi s:ố:ng với nhau 5 năm, mà chẳng có con. Bố mẹ hai bên thúc giục, mắng nhiếc, có người xì xào rằng vợ tôi “không biết đ:ẻ”. Cũng có người bảo tôi “coi lại giống nòi nhà mình”. Tôi đưa Lo:a:n đi khám, kết luận là do cô ấy khó có con – v;ô s;inh thứ phát. Cô ấy kh:ó:c cả đêm, còn tôi thì nắm chặt tay vợ mà nói:
“Anh sẽ kiếm t:i:ền, chữa được, đừng lo.”
Năm đó, tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Bỏ lại vợ nơi quê nghèo, tôi hứa tháng nào cũng gửi t:i:ền về. Và tôi giữ lời. Tôi làm hai, ba công việc một lúc: sáng dọn vệ s:i:nh công nghiệp, chiều phụ công trình, đêm giao hàng siêu thị. Tằn tiện từng đồng, mỗi tháng tôi đều gửi về đúng 40 triệu, để cô ấy chữa trị. Lắm lúc nghĩ về đôi mắt sưng húp của vợ qua những lần gọi video, tôi chỉ muốn bỏ hết mà bay về ngay.
Bốn năm sau, tôi kết thúc hợp đồng, trở về nước. Tôi không báo trước – tính tạo bất ngờ.
Nhưng người bất ngờ lại là tôi.
Chiều đó, tôi đứng trước cổng. Nhà có vẻ mới sơn lại, sạch sẽ và khang trang hơn. Khi tay vừa chạm ổ khóa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ sân sau.
Tôi nghiêng người nhìn.
Một bé trai chừng ba tuổi đang chơi đùa với trái banh nhựa. Thằng bé kháu khỉnh, làn da tr:ắ:ng, tóc xoăn nhẹ, s:ố:ng mũi cao – không phải nét giống tôi, càng không giống Lo:a:n. Tôi đứng lặng một lúc lâu, không tin vào mắt mình.
Lo:a:n bước ra sau, thấy tôi, cô sững người như hóa đá. Trên tay cô là tô cháo còn bốc khói, á:nh mắt đầy h:o:ảng loạn. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Anh về rồi.”
Cô run run, lí nhí:
“Anh... về sao không báo?”
Tôi đáp nhẹ:
“Tính tạo bất ngờ... mà hình như anh là người bất ngờ rồi.”
Cô im lặng. Còn tôi thì nhìn đứa bé, thằng nhỏ chạy đến nấp sau chân mẹ. Tôi không hỏi, không giận, cũng không tra vấn. Tôi chỉ nói:
“Anh về lấy ít đồ, rồi qua nhà thằng Nam vài hôm. Có gì... cứ gọi.”
T:ối đó, tôi thuê nhà trọ gần đó. Một tuần sau, tôi nhắn tin cho Lo:a:n:
“Anh sẽ gửi t:i:ền về đều đặn, gấp đôi trước. Lo cho con đi học đàng hoàng.”
Kèm theo đó, tôi nhờ bạn thân mang về một bọc đen lớn, bên trong là một thứ không ai ngờ tới…
Lo:a:n mở bọc đen ra, á:nh mắt lập tức t:á:i mét. Cô ngồi bệt xuống sàn, tay run lên, nước mắt không ngừng r:ơ:i.... Xem tiếp👇

Từ ngày vợ s:i:nh xong, chồng lập bà-n th-ờ trong phòng mẹ và ngủ ở đó suốt 2 năm… Đến khi con bị bệ;/nh nặng, vợ mới t-...
02/07/2025

Từ ngày vợ s:i:nh xong, chồng lập bà-n th-ờ trong phòng mẹ và ngủ ở đó suốt 2 năm… Đến khi con bị bệ;/nh nặng, vợ mới t-á h-ỏa phát hiện ra...
Lan s:i:nh con đầu lòng sau một cuộc vượt cạn đầy khó khăn. Sau s:i:nh, chồng cô – Minh – thay đổi hoàn toàn. Anh trở nên lặng lẽ, ít nói, hay c-áu gắt. Điều lạ lùng hơn cả là: anh dọn hẳn ra khỏi phòng vợ chồng, sang phòng mẹ r:u:ột – người đã m:ấ:t từ lúc Lan mang th-ai – rồi ngủ ở đó suốt 2 năm.
Anh còn lập một bà-n th-ờ lớn, thắp hương mỗi đêm, tuyệt nhiên không quay lại giường vợ thêm lần nào.
Lan hỏi, Minh chỉ đáp cụt lủn:
“Anh quen ngủ ở đây rồi… Ở gần mẹ anh, anh thấy yên tâm.”
Lan đành nhẫn nhịn. Nhưng càng ngày, con trai càng hay kh:ó:c đêm, sốt vặt, rồi b:ắt đầu nói mớ những câu rợn người:
“Mẹ ơi, có bà b:ắt con đi chơi trong tủ áo kìa…”
Một đêm, khi con sốt cao liên tục không dứt, Lan ôm con sang tìm chồng. Nhưng vừa bước vào phòng mẹ chồng cũ thì toàn thân cô đông cứng... xem tiếp tại bình luận 👇

02/07/2025

𝐓𝐨̂𝐢 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐥𝐲 𝐡𝐨̂𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐡𝐢 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐡𝐨:𝐚𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐢́, 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐚 𝐫𝐚 𝟑𝟎𝟎 𝐭𝐫𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐭 𝐥𝐨̣̂ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐢́ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐨̂𝐢 𝐛:𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐨:𝐚̀𝐧𝐠
Tôi chưa từng nghĩ h:ô:n nhân của mình sẽ kết thúc vì… t:iền. Nhưng sáng hôm ấy, khi nhìn sao kê tài khoản cứ vơi đi không lý do, tôi thấy lòng mình cạn kiệt hơn cả con số trong sổ t:i:ết kiệm.
Tôi và Hà cưới nhau được bốn năm. Ba năm đầu tương đối yên ả. Năm gần đây, mỗi tháng cô ấy tiêu nhiều hơn, nói những điều tôi không hiểu và tỏ ra vô tâm với tất cả những gì gọi là “kế hoạch tương lai”. Tôi từng nghĩ vợ mình chỉ "thích hưởng thụ" một chút. Cho đến khi thấy cô ấy chi gần 40 triệu đồng một tháng – trong khi thu nhập của tôi chưa tới 25 triệu.
Tôi là một kỹ sư cơ điện, làm công trình, có tháng phải đi tỉnh cả chục ngày. Hà – vợ tôi, từng làm nhân viên chăm sóc khách hàng nhưng nghỉ từ khi s:i:nh bé Mít. Cô ấy ở nhà, đôi lúc nhận vài job PR online, bán hàng nhỏ lẻ, nhưng chưa từng đóng góp đồng nào vào tài chính gia đình. Tôi không đòi hỏi. Tôi từng tự hào vì có thể “lo hết cho vợ con”, như một kiểu bản lĩnh của đàn ông. Nhưng tự hào chỉ tồn tại được đến khi… bội chi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện thẻ tín dụng bị lạm dụng là khi ngân hàng gọi điện nhắc n:ợ hơn 60 triệu. Tôi hỏi Hà, cô ấy trả lời nhẹ bẫng: “Em quẹt mua mấy bộ váy, cái túi và bộ mỹ phẩm… Toàn là đồ sale.” Tôi nhíu mày: “Sale? 60 triệu cũng là sale?” Hà chỉ thở dài: “Thì em nghĩ anh có, nên em cứ dùng…” Tôi lặng người. Thứ khiến tôi mệt mỏi không chỉ là khoản n:ợ, mà là cái cách Hà nói như thể việc đó chẳng có gì nghiêm trọng.
Sau lần đó, tôi ngồi xuống bàn, lập bảng thu chi. Tôi bảo Hà: “Anh không cấm em chi tiêu, nhưng em phải biết giới hạn. T:i:ền học của con, bảo hiểm, t:i:ết kiệm, còn cả t:i:ền phòng lúc bất trắc…” Hà gật. Mắt cô ấy long lanh. Tôi tưởng đã gi:ải quyết xong. Nhưng chỉ một tháng sau, tôi phát hiện cô ấy đăng ký lớp học yoga cao cấp, mua gói chăm sóc da mặt tận mấy chục triệu, và vẫn tiếp tục shopping như chưa hề có cuộc họp gia đình nào. Tôi b:ắt đầu mỏi mệt.
Tôi không còn muốn về nhà sớm. Không khí giữa chúng tôi lạnh dần, như nước trong ngăn đá, không còn chuyển động. Tôi chá:n cả chuyện gối chăn, chá:n luôn việc trò chuyện. Trong đầu tôi, một ý nghĩ dần hiện lên rõ ràng: l:y h:ô:n. Không phải vì tôi không yêu nữa. Mà vì tôi thấy mình bị coi nhẹ, bị rút cạn, bị biến thành một chiếc ví biết đi – không hơn. Tôi viết đơn l:y h:ô:n trong một đêm m:ấ:t ngủ. Đặt vào ngăn k:é:o bàn làm việc, định bụng cuối tuần sẽ nói.
Sáng thứ bảy, Hà đ:ột ng:ột gọi tôi vào phòng ngủ. Cô ấy bảo: “Anh rảnh không, em có chuyện cần nói.” Tôi ngồi xuống mé:p giường, chuẩn bị nghe những lời biện minh cũ rích. Nhưng thay vào đó, Hà k:é:o từ dưới gầm giường ra một chiếc túi vải to, đưa tôi một xấp t:i:ền dày. Tôi tròn mắt: “Gì vậy?” Hà đáp: “300 triệu.” Tôi sững người.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ s:ợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu.
Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì m:ấ:t ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm.
Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cá:nh cửa phòng mẹ chồng khé:p lại. Trái t:i:m Hương đ:ậ:p thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

02/07/2025

Anh tiễn vợ vào làm xong hết thủ tục, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ ra máy bay, vậy mà vẫn lấy cớ chạy ra ngoài. Trời mưa xối xả. Anh dáo dá:c đảo mắt khắp nơi. Chỉ khi hoàn toàn chắc chắn rằng chị không đến, anh mới thất thểu quay vào.
Anh đâu hề hay biết, suốt mấy tiếng đồng hồ qua, chị vẫn đứng né:p mình bên cột, lặng lẽ dõi theo từ lúc vợ chồng anh bước xuống taxi, đẩy hành lý qua cổng an ninh. Chị nhìn anh cứ đi được vài bước lại ngoảnh đầu tìm kiếm một ai đó. Nhìn vậy là đủ rồi, gặp nhau thì có ích gì?
Họ từng quen nhau vào một ngày mưa lớn chẳng khá:c hôm nay. Hôm đó anh đi đám cưới về, đúng lúc chị cũng từ khách sạn bước ra sau buổi hẹn với bạn. Trông chị đứng co ro giữa trời mưa gió, anh hạ kính xe hỏi có cần đi nhờ không. Chị tầm ngoài bốn mươi, dá:ng người mảnh mai, làn da tr:ắ:ng hồng. S:ố:ng mũi cao và thanh, anh đoá:n thời trẻ hẳn là rất đẹp. Vừa ngồi lên xe, điện thoại chị đổ chuông. Dù cố nói nhỏ, anh vẫn nghe rõ từng lời:
– Tớ đang đi nhờ xe về nhà, mưa to quá b:ắt mãi không được. Ông Dũng nhà tớ lại bận đi gặp người cũ. Vẫn là bà ấy thôi, năm nào cũng từ Sài Gòn ra Hà Nội hai lần, lấy cớ thăm nhà rồi tổ chức gặp bạn bè. Cậu hỏi tớ có sao không à? Làm sao mà cản được, ông ấy lúc nào cũng nói chỉ gặp nhóm bạn cũ, có làm gì đâu. Họ có nhiều kỷ niệm quá. Mình là người đến sau thì phải chấp nhận thôi. Không sao cả.
Chị cười lớn, rồi im lặng. Anh liếc nhìn sang, thấy mắt chị long lanh như sắp kh:ó:c. Chị ấy khá:c hẳn vợ anh. S:ố:ng với nhau 25 năm, anh lúc nào cũng thấy ngột ngạt như ở trong tù. Không có ai thân thiết bên ngoài, vậy mà chị vẫn gh:e:n bóng gh:e:n gió. Lâu lâu lại lên công ty anh, đi một vòng tất cả các phòng ban, như để "kiểm tra", xem có nữ nhân viên nào mới không, tiện thể khẳng định vị thế “vợ giám đốc”. Thư ký của anh, vì thế, toàn là nam giới. Vợ chồng cãi nhau liên miên, nhưng chị chẳng thay đổi. Anh thương con, muốn giữ gia đình yên ổn nên đành nhẫn nhịn. Có lần nửa đêm tỉnh giấc, anh h:o:ảng hốt thấy chị đang ngồi nhìn anh chằm chằm, á:nh mắt đầy giận dữ. Còn chưa kịp tỉnh hẳn, anh lắp bắp hỏi:
– Em sao thế?... Xem thêm tại bình luận 👇

02/07/2025

Chỉ vì con dâu ngh/èo thích ăn cơm với cá khô, mẹ chồng tỷ phú s/ỉ nh/ục cô, gọi thông gia đến trả con gái và cái kết khiến bà ta tái mặt...
Sau lễ cưới đơn giản, Ngọc dọn về sống cùng gia đình chồng – một biệt thự sang trọng, nơi mọi thứ đều sáng bóng, từ sàn gỗ đến chén bát mạ vàng. Chồng cô – Minh – là con trai độc nhất của một gia đình giàu có nức tiếng cả vùng. Ngọc xuất thân ngh/èo, là giáo viên tiểu học, dịu dàng và lễ phép, nhưng với mẹ chồng cô – bà Lan – điều đó chẳng có giá trị gì.
Bữa cơm đầu tiên, Ngọc chỉ ăn cơm trắng với cá khô rim mặn – món ăn tuổi thơ mà cô luôn thích. Cô ng/ại ng/ùng, không dám gắp nhiều món chính, chỉ rón rén ăn phần mình.
Bà Lan nhìn một lúc, buông đũa, cười nửa miệng:
– “Nhà này không thiếu gì, mà con dâu tôi ăn như người đ/ói lâu năm vậy. Hay ngh/èo quá nên quen ăn kh/ổ rồi?”
Không khí bàn ăn lập tức nặng nề. Minh khẽ nhíu mày, định lên tiếng, nhưng bà Lan đã tiếp lời, giọng s/ắc hơn:
– “Ăn uống vậy thì dạy cháu tôi kiểu gì? Lỡ sau này nó cũng đòi cơm chan nước mắm thì tôi biết gi/ấu m/ặt vào đâu với thiên hạ?”
Ngọc cúi đầu, hai tay si/ết ch/ặt vào lòng. Cô không khóc, chỉ nuốt nghẹn nỗi t/ủi thâ/n đang trào lên.
Vài ngày sau, khi mẹ Ngọc – bà Lành – đến thăm con gái, bà Lan chẳng chút khách sáo. Trước mặt thông gia, bà ném chiếc khăn ăn xuống bàn:
– “Tôi không giữ nổi con gái bà nữa. Dạy thì dạy cho đàng hoàng rồi gả. Ngh/èo không có tội, nhưng ngh/èo mà không biết thân biết phận thì đừng mơ làm dâu nhà giàu.”
Ngọc sữ/ng s/ờ, còn mẹ cô thì lặng người đi vì x/ấu h/ổ. Không ai ngờ một người làm mẹ có thể nói ra những lời ấy trước mặt con gái mình.
Không khí như v/ỡ v/ụn. Nhưng thay vì cãi lại, bà Lành chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, nắm tay con:
– “Về thôi con. Mẹ nuôi con cực k/hổ không phải để con bị ai khi/nh thườ/ng.”
Ngọc theo mẹ bước đi, nước mắt rơi trên từng bậc thềm cẩm thạch. Minh im lặng nhìn theo, ánh mắt đầy giằng xé.
Chưa đầy một tháng sau..............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

02/07/2025

Chồng hấp hối vì u/ng th;;ư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đ/ẻ con cho đại gia để cứu chồng, không ngờ 9 tháng sau, đứa bé ra đời khiến cả bệnh viện ch;;ết lặng chỉ vì...
Chồng tôi bị chuẩn đoán mắc u;;ng th;;ư má/u giai đoạn cuối. Phác đồ điều trị quá đắt đỏ, mà chúng tôi thì đã bán sạch nhà cửa, vay nóng đủ kiểu vẫn không đủ tiền.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta tên là Khánh, đại gia có tiếng trong ngành bất động sản. Vợ chồng họ không có con, và sau nhiều lần th;/ụ ti//nh thất bại, họ chuyển sang tìm người đ/ẻ thu;;ê. Họ cần một người khỏe mạnh, kín đáo, cam kết biến m/ất sau khi sinh. Và họ sẵn sàng trả 3 tỷ.
Tôi đã khóc khi đặt bút ký hợp đồng. Không phải vì tiền, mà vì cảm giác ph;;ản b;;ội chồng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh xao của anh, tôi tự dặn lòng: Phải sống, bằng mọi giá... cho anh ấy sống.
9 tháng mang n/ặng đ//ẻ đau, tôi sống lặng lẽ trong một căn hộ riêng do vợ chồng họ sắp xếp. Không ai biết tôi đang làm gì, kể cả mẹ ruột. Tôi chỉ hy vọng chồng có thể sống lâu hơn, có thêm chút hy vọng.
Ngày sinh đến, trời đổ mưa như trút. Trong phòng sinh, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, bác sĩ đỡ đẻ bỗng khựng lại. Tôi mệt lả, nhưng vẫn nhận ra cả ê-kíp bỗng trở nên hoang mang. Bác sĩ bế đứa bé ra ngoài rất nhanh, thì thầm gì đó với y tá.
Vài phút sau. Cả bệnh viện chết lặng. Bác sĩ ghé vào tai tôi thì thầm...👇👇

Address

Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Địa điểm du lịch posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share