16/08/2025
Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng khác và thực hiện ước mơ làm mẹ. Tuy nhiên, vì thương chồng, người vợ đã âm thầm tìm cách xin con bên ngoài, mong rằng điều đó sẽ giúp hai vợ chồng có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, người chồng không đồng ý, anh không muốn nuôi con không phải máu mủ của mình, thà không có con còn hơn. Cuối cùng, cả hai quyết định ra tòa ly hôn – và đúng lúc đó, họ bất ngờ nhận được một tin s/ét đ/ánh.....“Mười năm sống bên nhau, cùng nhau vượt qua nghèo khó, bệnh tật, từng cơn bão lòng… nhưng lại không thể vượt qua nổi một đứa trẻ không bao giờ đến. Không phải vì không muốn, mà vì người ấy không thể.”
Trời mưa tầm tã. Căn nhà nhỏ nơi vùng ven Hà Nội tối om dù mới 6 giờ tối. Điện vẫn chưa về sau trận giông ban chiều. Trong ánh đèn dầu leo lét, Hiền ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống bậu cửa. Căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước mưa gõ nhịp vào mái tôn.
Chồng cô – anh Long, đang lặng lẽ sửa lại mảnh mái tôn bị gió tốc từ ban nãy. Mái tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò, và ánh mắt luôn đau đáu một nỗi niềm.
Hiền và Long lấy nhau được tròn 10 năm. Quãng thời gian ấy đủ dài để người ta xây dựng một gia đình ấm êm, có vài đứa trẻ ríu rít bên chân. Nhưng với Hiền và Long, cả một thập kỷ chỉ là chuỗi ngày khám chữa v/ô s/inh, chờ đợi từng hy vọng nhỏ nhoi rồi lại thất vọng não nề.
Sau ba năm không có tin vui, họ bắt đầu đi khám. Và kết luận đến như một nhát dao lạnh lẽo – Long bị v/ô s/inh hoàn toàn. Không có tinh trùng. Bác sĩ nói thẳng: “Cơ hội tự nhiên gần như bằng không.”
Kể từ đó, Long sống trong mặc cảm. Anh yêu vợ, nhưng càng yêu, anh càng dằn vặt. Anh thấy mình là gánh nặng của cô – một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, xứng đáng được làm mẹ.
Năm năm sau kết quả khám, Long bắt đầu nói đến chuyện ly hôn. Ban đầu chỉ là gợi ý vu vơ. Rồi ngày càng rõ ràng, cương quyết.
– Em còn trẻ, em xứng đáng có một đứa con. Anh không thể giữ em mãi trong một cuộc hôn nhân không lối thoát.
– Em lấy anh vì em yêu anh, không phải vì em cần một đứa trẻ.
– Nhưng nếu em không có con, sau này em sẽ hối hận.
Những cuộc trò chuyện như thế lặp đi lặp lại. Hiền mệt mỏi, nhưng cô không trách Long. Cô biết anh đang đau, đang tự hành hạ bản thân.
Một đêm không ngủ, Hiền ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp nén nhang rồi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con thương ảnh. Con không muốn xa ảnh. Nhưng con cũng khao khát được làm mẹ. Có cách nào để vừa có con, vừa không rời bỏ ảnh không mẹ?”
Và rồi cô nghĩ đến một giải pháp – xin con từ một người hiến tinh trùng. Hoặc thậm chí, có thể lặng lẽ mang thai nhờ một mối quan hệ ngoài luồng kín đáo, miễn là có con. Với cô, tình yêu là ở trái tim, còn đứa trẻ chỉ là cách để gia đình có thêm tiếng cười.
Cô bàn với Long. Nhưng trái với mong đợi, Long giận dữ:
– Em nghĩ anh có thể nuôi con của người khác sao? Anh thà không có con còn hơn.
Hiền sững sờ. Bao nhiêu hy vọng cô cất công nuôi nấng bỗng chốc tan tành. Cô không ngờ Long lại cứng nhắc như vậy. Tình yêu, sự bao dung, chẳng lẽ không thể chiến thắng một chút máu mủ?
Một tháng sau, Long đệ đơn ly hôn. Hiền ký không nói lời nào. Cô biết anh đã quyết.....
*** Đọc tiếp dưới bình luận👇