Địa điểm du lịch

Địa điểm du lịch Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói Tuổi thanh xuân đa cũ

Cô lao công bị kh/i/nh th/ường trước hội trường, nhưng khi cô cầm bút cả hội đồng giáo sư ch/oáng v/áng ....Trường Đại h...
08/05/2025

Cô lao công bị kh/i/nh th/ường trước hội trường, nhưng khi cô cầm bút cả hội đồng giáo sư ch/oáng v/áng ....Trường Đại học Quốc gia trong một ngày đầu thu, gió nhè nhẹ cuốn lá vàng r:;ơi lá:;c đá:;c trên nền sân rộng. Một ngày tưởng chừng như bình thường, nhưng lại là t:;iền đề cho một sự kiện khiến cả ngôi trường danh giá phải x;ôn x;ao.
Cô Lan – người lao công ngoài 50 tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng đi hơi khom, ngày nào cũng âm thầm đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ khắp các dãy nhà gi:ảng đường. Mái tóc hoa râm được búi gọn sau gáy, ánh mắt sâu thẳm, lúc nào cũng lặng lẽ như thể cất gi:;ấu cả trời tâm sự. Cô chẳng mấy khi nói chuyện với ai, ngoài câu “chào cô” từ vài s:;inh viên hiền lành.
Dẫu là lao công, nhưng cô Lan đặc biệt yêu thích việc quét dọn trong thư viện và khu vực gi:ảng dạy của khoa – nơi chứa đầy những cuốn sách, bài gi:ảng, luận văn cũ. Nhiều lần cô đứng lặng hàng chục phút bên một trang sách bỏ ngỏ, ánh mắt lấp lánh như đang đắm mình trong một thế gi:;ới khá:;c.
Hôm đó, trường tổ chức Hội nghị Giáo sư – nơi quy tụ gần như toàn bộ các giáo sư đầu ngành, những tiến sĩ danh giá, và cả đại diện Bộ Giáo dục đến tham dự. Khu vực hội trường được lau dọn kỹ lưỡng, chuẩn bị âm thanh, ánh sáng, chỗ ngồi trang trọng.
Cô Lan, theo yêu cầu từ ban quản lý, được phân công lau dọn và dọn vệ s:;inh quanh khu vực hành lang và bên ngoài hội trường. Vừa quét đến cửa ra vào, cô lỡ làm r:;ơi một xô nước, khiến sàn nhà bị ướt và một vị giáo sư vừa bước vào trượt chân.
– "Bà không thấy hôm nay có sự kiện quan trọng à? Làm ăn kiểu gì vậy?" – giọng một người đ;:àn ông vang lên, đầy bực dọc.... Xem tiếp tại bình luận 👇

Báo động toàn sân bay vì chó nghiệp vụ s;ủa dữ dội vào đứa b/é s/ơ s/inh - cảnh s:;át lập tức bao vây ...Sân bay Tân Sơn...
08/05/2025

Báo động toàn sân bay vì chó nghiệp vụ s;ủa dữ dội vào đứa b/é s/ơ s/inh - cảnh s:;át lập tức bao vây ...Sân bay Tân Sơn Nhất, 7 giờ sáng.
Một cặp vợ chồng bế theo đứa trẻ tiến qua máy soi chiếu. B:;ất ngờ, Ken — chú chó nghiệp vụ — lao thẳng tới đứa bé, sủa đ:;iên c:;uồng. Đứa trẻ không kh:;óc, không cựa, không một ph:;ản ứng nào.
Phan Hoàng, nhân viên an ninh kỳ cựu, ngay lập tức ra hiệu giữ người. Mọi người xung quanh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bác sĩ kiểm tra và khẽ lắc đầu:
"Nó không còn thở..."
Một đứa b//é vô danh. Một hộ chiếu gi:ả. Một dấu hiệu duy nhất: tiếng sủa của Ken.
Và đó… chỉ mới là khởi đầu.
Sáng oi ả ở sân bay Tân Sơn Nhất, tiếng loa phóng thanh vang đều, lạc lõng trong không gian rộng lớn nhưng không át n:;ổi cảm giá:;c c:;ăng th:;ẳng âm ỉ nơi khu kiểm tra an ninh.
Phan Hoàng đứng lặng lẽ cạnh Ken. Những cơn gió hờ hững từ quạt công nghiệp cuốn theo mùi kim loại pha lẫn m/ồ h/ôi gấp gáp của hành khách. Trong mắt anh, mỗi khuôn m:;ặt đi qua đều mang theo một câu hỏi, một nghi vấn.
Còn với Ken, thế gi:;ới là mùi hương và những chuyển động b:;ất thường — thứ chỉ bản năng mới nhận ra.
Buổi sáng tưởng như bình thường. Người lớn lướt qua với vẻ vội vã, trẻ con bám tay mẹ, ánh mắt ai nấy đều dán chặt vào đồng hồ…
B:;ất chợt, Ken sủa lên. Không phải kiểu sủa bình thường. Một tiếng ngắn, dứt khoát, rồi liên tiếp là chuỗi tiếng sủa sắc lạnh, như lưỡi d:;ao xé toạc không khí đặc quánh.
Phan Hoàng quay ngoắt lại, t:;im đ:;ập dồn. Ken chưa từng sủa bừa.
Chú chó lao thẳng về phía một cặp vợ chồng. Người đ;:àn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lùng. Người phụ nữ mảnh khảnh, tóc buộc gọn, đang bế một đứa bé được quấn trong khăn.
Ken không s/ủa nữa, nhưng gầm gừ và dí s:;át mũi vào đứa bé. Không khí căng như dây đ;:àn......................
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, 3 ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp cô bé đưa lại 1 ...
08/05/2025

Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, 3 ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp cô bé đưa lại 1 thứ sữ/ng người, không phải là t:;iền mà lại là...
Trong một buổi chiều mưa lất phất nơi bến xe tỉnh lẻ, cô bé tên My – mới chỉ 10 tu;/ổi – ngồi co ro bên quầy bán vé. Khuôn m:;ặt gầy gò, ánh mắt nhanh nhẹn nhưng luôn ánh lên sự lo âu. Cô là người bán vé duy nhất ở đây. Cha m/;ất sớm, mẹ b:;ệnh nặng, em trai mới lên 10 đang chờ cô mang từng đồng lẻ về nuôi s:;ống.
Chiều hôm ấy, một người đ;:àn ông xuất hiện. Ông mặc vest sang trọng, kính đen, mùi nước hoa th:;oảng nhẹ nhưng đắt t:;iền. Không ai khá:;c ngoài ông Trịnh – một trong những đại gia n:;ổi tiếng đất Bắc. Ông ghé qua mua vé xe đi công tá:;c ngắn ngày, chỉ vì tài xế bị lạc nên tấp vào đây nghỉ tạm.
Lúc ông rút ví ra trả t:;iền, My run run dúi vào tay ông một mẩu giấy nhỏ, chỉ nói khẽ:
“Cháu xin lỗi nếu điều này đường đột… nhưng nếu bác có thể đọc, xin bác hãy đọc.”
Ông Trịnh cau mày, nhận tờ giấy, bỏ vào túi áo mà chưa kịp mở ra. Rồi ông rời đi trong làn mưa mà chẳng bận tâm gì thêm.
Ba ngày sau.
Ngay tại bến xe nhỏ ấy, một đoàn xe sang trọng nối đuôi nhau dừng lại. Hơn chục người mặc đồ đen bước xuống—tất cả đều là họ hàng của ông Trịnh. Nhưng kỳ l/ạ là, họ không đến để gây sự, mà tất cả đều trịnh trọng cúi đầu trước cô bé My. Người phụ nữ lớn tuổi nhất trong nhóm – em gái ông Trịnh – bước tới, đặt vào tay cô một thứ rồi ngh:;ẹn ngào nói...
My ch;/ết lặng khi nhìn thấy thứ bên trong chính là... 👇👇

Người đ;:àn ông phụ hồ lấm lem bùn đất vào ngân hàng xin rút 100 ngàn từ tài khoản, ai cũng b;/ịt mũ//i ch;;ê h//ôi cho ...
08/05/2025

Người đ;:àn ông phụ hồ lấm lem bùn đất vào ngân hàng xin rút 100 ngàn từ tài khoản, ai cũng b;/ịt mũ//i ch;;ê h//ôi cho đến khi hệ thống hiện lên số dư khiến tất cả nhân viên ng;/ã ngử//a...
Sáng nay, tại một chi nhánh ngân hàng lớn ở trung tâm, một người đ;:àn ông dáng vẻ lam lũ, người bám đầy vữa hồ, dé:;p tổ ong rá:;ch, tay cầm chiếc mũ bảo hộ dính đầy bùn đất, bước vào giữa ánh mắt khó chịu của hàng chục khách hàng lẫn nhân viên.
“Trời ơi, sao để ông này vô đây vậy trời, h;/ôi muốn xỉu!” – một khách hàng nữ mặc đồ công sở b/ịt m//ũi, buông lời ngay khi ông vừa xếp hàng lấy số.
Dù không nói gì, người đ;:àn ông phụ hồ – tên được xá:;c định sau đó là Nguyễn Văn H. (52 tu;/ổi) – chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc giấy rút t:;iền lên quầy, run rẩy nói nhỏ với giao dịch viên: “Anh cho tôi rút 100 ngàn, tài khoản tôi có đủ không?”
Cô nhân viên liếc nhìn ông một cái rồi gõ máy với vẻ ái ngại, thậm chí còn l;/én lấy khăn lau bàn khi ông đứng dậy. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, nét m:;ặt cô từ bối rối chuyển sang sửng sốt tột độ khi nhìn thấy số dư trong tài khoản. Cô đứng bật dậy, gọi quản lý chi nhánh: “Chị ơi… tài khoản này có…”
Cả phòng giao dịch đang ồn ào lập tức r:;ơi vào im lặng. Không khí ngột ng:;ạt từ mùi vữa bùn ban nãy bỗng chốc biến m;/ất, thay bằng những ánh nhìn đầy ái ngại, bối rối... Họ vội tiến tới gần người đ;:àn ông, lấ;;m lé//t làm 1 việc... 👇👇

Đám cưới đang diễn ra thì cô dâu bỗng chạy khỏi sân khấu, chú chó nhà chú rể b:;ất ngờ lao về phía mẹ cô dâu cắ;/n không...
08/05/2025

Đám cưới đang diễn ra thì cô dâu bỗng chạy khỏi sân khấu, chú chó nhà chú rể b:;ất ngờ lao về phía mẹ cô dâu cắ;/n không ngừng rồi lôi ra 1 thứ, lúc này họ hàng mới ngỡ ngàng trước âm mưu của bà mẹ k/ế mưu mô...
Ngày cưới của Hạ Vy và Tuấn Anh diễn ra tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Cô dâu rạng rỡ, chú rể bảnh bao, hai gia đình đều thuộc hàng “có điều kiện” — khách khứa toàn do:;anh nhân, nghệ sĩ, và vài chính trị gia có m:;ặt trong tiệc cưới.
Tiệc cưới đang bước vào cao trào. Cô dâu chú rể nắm tay nhau cười rạng rỡ dưới pháo hoa sân khấu.
Nhưng rồi...
Ngay giây phút chuẩn bị trao nhẫn, Hạ Vy bỗng t:;ái m:;ặt, ánh mắt hướng về phía bàn khách giữa hội trường — nơi mẹ kế của cô, bà Diễm, đang ngồi chễm chệ, cười mãn nguyện.
Từ chân sân khấu, chú chó to lớn nhà chú rể — bình thường rất ngo:;an hiền — bỗng vùng khỏi tay người dắt, gầm lên lao thẳng về phía bà Diễm!
“Con Su! Dừng lại! Su!” — tiếng người hét lên không kịp cản.
Mọi người chỉ kịp thấy con chó gầm gừ, cắ;/n g//iật liên hồi vào túi xá:;ch của bà Diễm, rồi lôi tuột ra một vật nhỏ bọc trong khăn lụa đỏ. Bà Diễm l;/a hé/t, định giậ;;t lại, nhưng đã quá muộn... 👇👇

Căn nhà trọ của bà chủ m;/ù cuối xóm không có ai thuê n:;ổi quá 3 ngày, cho đến khi một cô gái dọn vào và biến mấ//t, cả...
08/05/2025

Căn nhà trọ của bà chủ m;/ù cuối xóm không có ai thuê n:;ổi quá 3 ngày, cho đến khi một cô gái dọn vào và biến mấ//t, cảnh s:;át mới phá cửa xông vào thì b;/àng h//oàng phát hiện...
Cuối con hẻm 17, s:;át mé kênh, có một căn nhà trọ cấp 4 nằm tách biệt – mái ngói xô lệch, cửa gỗ mục, một bên bị bụi tre phủ kín.
Bà con trong xóm gọi đó là “nhà bà Sáu m;/ù” – một bà lão m;/ù cả hai mắt, s:;ống một mình, mở duy nhất một phòng trọ cho thuê.
Cứ ai tới thuê, bà chỉ nói:
– “Ở được thì ở, không thì thôi. Chìa khoá treo ngoài cửa.”
Thoạt đầu, có vài s:;inh viên nghèo, công nhân vào thuê.
Nhưng lạ kỳ là chưa ai trụ lại quá ba ngày. Người thì bảo đêm nghe tiếng dé:;p kéo lê. Người thì kể thấy bóng người ngồi thừ nơi góc nhà lúc nửa đêm.
Cứ thế, người ra vào lá:;c đá:;c. Có người chưa lấy lại t:;iền cọc, cũng bỏ đi trong đêm.
Xóm bàn tán râm ran:
– “Bà Sáu có vấn đề đó.”
– “Nhà có vo;/ ng, chứ người bình thường sao ai vô cũng bỏ chạy?”
Thế rồi một ngày đầu tháng 7, có một cô gái trẻ tầm 25 tuổi dọn vào, không hành lý gì nhiều. Cô lặng lẽ, ít nói, chỉ cười nhẹ khi bà con hỏi han.
Sáng hôm sau, tiểu thương phát hiện phòng trọ im lìm b:;ất thường, không thấy cô gái ra ngoài. Gọi không ai trả lời, cửa thì khóa trong.
Gọi bà Sáu, bà chỉ ngồi yên:
– “Tui đâu biết gì... đêm qua không nghe động tĩnh gì cả...”
Cuối cùng, chính quyền đến. Phá khóa xông vào.
Và rồi... tất cả sữ;/ng s//ờ.
Không có dấu hiệu xô xát. Không có người. Không có m;/ á u me.
Căn phòng tr:;ống rỗng, sạch b**g như chưa từng có ai ở.
Chỉ có duy nhất một thứ này... 👇👇

Mẹ chồng không cho mua mâm c.;úng đắt t:;iền vào ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay âm thầm bày ra 1 món khiến ...
08/05/2025

Mẹ chồng không cho mua mâm c.;úng đắt t:;iền vào ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay âm thầm bày ra 1 món khiến bà vừa nhìn đã suýt ngấ;/t, cúi m:;ặt đi thẳng về nhà...
Nhà chồng tôi thuộc dạng “danh giá nề nếp”, nhưng kỳ thực là t:;iết kiệm đến mức... buồn cười. Chuyện gì cũng phải "liệu cơm gắp mắm", thậm chí ngày đầy tháng cháu n:;ội đầu tiên của bà – đứa bé đ;ỏ h;ỏn mà tôi phải vượt cạn khổ sở s:;inh ra – bà vẫn dặn đi dặn lại:
“Mâm cú//ng đừng có bày biện rình rang, vài cái bánh, ít trái cây là được rồi. Thời buổi khó khăn, ho:;ang phí là tội đấy con ạ!”
Tôi chỉ “dạ vâng” cho xong, nhưng trong lòng thì uất ức. Không phải vì tôi thích khoa trương, mà vì tôi muốn tổ chức cho con một ngày trọn vẹn – không chỉ để cảm ơn trời đất, mà còn là để lưu giữ ký ức đẹp cho con về sau.
Chồng tôi thì như chiếc bóng, nghe mẹ là chính, không dám hó hé. Tôi đ;:ành âm thầm lên kế hoạch riêng.
Ngày đầy tháng đến. Bà n:;ội bước vào nhà với vẻ m:;ặt tự tin như đã “nắm quyền kiểm soát”. Nhưng vừa bước vào phòng khách, bà lập tức khựng lại.
Trước m:;ặt bà là một mâm lễ chỉn chu, đúng theo truyền thống. Nhưng điều khiến bà suýt ng;/ất không phải là mâm cúng, mà là món đặc biệt tôi đặt ở chính giữa bàn: một tờ giấy lồng kh:;ung kính.
Bà s;/ững luôn người... 👇👇

Người đàn ông bán thịt trả nhầm ví cho bà cụ, 10 năm sau anh b/ẽ b/àng được mời về biệt thự nhận di chúc với điều kiện n...
08/05/2025

Người đàn ông bán thịt trả nhầm ví cho bà cụ, 10 năm sau anh b/ẽ b/àng được mời về biệt thự nhận di chúc với điều kiện ng;ỡ ng;;àng...
Ở một khu chợ nhỏ giữa lòng thành phố, có người đàn ông tên Quang – ngoài 30 tuổi, làm nghề bán thịt lợn. Quang không giàu, nhưng sống chân thật, sòng phẳng và có tiếng là hiền lành, biết điều với khách.
Một buổi sáng trời mưa lâm râm, trong lúc tất bật thu dọn hàng để tránh ướt, Quang vô tình nhặt được một chiếc ví da sờn cũ rơi bên cạnh sạp thịt. Không suy nghĩ nhiều, anh mở ra để tìm thông tin người mất. Bên trong chỉ có vài trăm nghìn tiền lẻ và một mảnh giấy nhỏ ghi tên: “Cụ Nguyễn Thị Lựu – Tổ 3, phường Thạch Hưng”.
Anh tức tốc tìm người trả ví. Trời mưa to, con đường đất nhão nhoét bùn. Khi đến nơi, anh gặp một bà cụ khoảng hơn 80 tuổi, tóc bạc phơ, sống đơn độc trong căn nhà cấp 4 lụp xụp. Cụ xúc động khi nhận lại ví, cứ nằng nặc dúi tiền vào tay Quang để cảm ơn, nhưng anh từ chối rồi quay đi, để lại lời: “Cụ giữ lấy mà sống, cháu không thiếu đâu.”
Câu chuyện đó rồi cũng trôi vào quên lãng…
Mười năm sau. Quang vẫn là người bán thịt, giờ có thêm một vợ, hai con, vẫn lấm lem tay nghề, vẫn gồng gánh từng đồng. Một ngày nọ, giữa lúc anh đang băm thịt thì có người đàn ông mặc vest lịch sự bước tới, trao cho anh một phong bì thư.
Bên trong là thiệp mời đến một căn biệt thự lớn ở quận trung tâm. Nội dung: “Mời anh Nguyễn Văn Quang đến nhận tài sản theo di chúc.”
Quang bà;/ng ho//àng, tưởng bị nhầm, nhưng người đàn ông xác nhận rõ ràng: “Tên, địa chỉ, chứng minh nhân dân đều đúng. Anh cứ đến, mọi chuyện sẽ rõ.”
Khi Quang bước chân vào căn biệt thự sang trọng, nơi đầy người trong trang phục đen lịch sự như dự tang lễ, anh ngượng ngùng giữa đám đông xa lạ.
Bỗng một vị luật sư già đứng lên, nói to tuyên bố... 👇👇

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây...
08/05/2025

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i...
Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh.
Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn vo:;an cho Diễm, ánh mắt đầy t:;ình cảm:
"Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé."
Diễm mỉm cười, nhưng t:;im cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn ngh:;ẹn.
Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô g:;ạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ.
Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!”
Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể r:;ơi xuống đất.
Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ.
“Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru;/n lên.
Người phụ nữ t:;ái m:;ặt, định giật lại thì làm l:;ộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số//c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;;ửng s;;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra... 👇👇

Trước ngày cưới vợ mới tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ, đúng lúc này...1 người xuất hiện cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đây....
08/05/2025

Trước ngày cưới vợ mới tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ, đúng lúc này...1 người xuất hiện cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đây...Chiều mùa thu, nắng vàng nhạt phủ lên con đường dẫn ra nghĩa trang ng:;oại ô thành phố. Tôi đứng trước tấm bia đá đã ngả màu rêu phong, trong tay cầm bó hoa cúc trắng và một chiếc khăn vải mềm.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi có thể ở một mình với cô ấy — trước khi cuộc đời tôi rẽ sang một ng:;ã mới. Ngày mai tôi sẽ cưới một người phụ nữ khá:;c. Một người t:ốt, hiền lành, yêu tôi thật lòng… nhưng không phải là cô ấy.
Tôi quỳ xuống, lau tấm bia đá đã mờ đi dòng chữ khắc tên Pham Thị Hương, vợ tôi — hay đúng hơn là vợ cũ, nếu người ch:;ết còn có thể mang danh phận.
Chúng tôi lấy nhau năm tôi 28 tuổi. Vân Anh là giáo viên dạy Văn, luôn nhẹ nhàng và sâu sắc. Cô ấy từng nói:
"Nếu một ngày em không còn bên anh nữa, hãy để em ở lại trong t:;im anh, nhưng đừng để em trói buộc cuộc s:;ống của anh. Em không muốn anh cô đơn."
Nhưng tôi đã không thể yêu thêm ai suốt ba năm sau khi cô ấy m:;ất vì t:ai :nạn giao thông. Cho đến khi tôi gặp Ngọc. Ngọc khá:;c Vân Anh — mạnh mẽ, sắc sảo và hiện đại. Cô ấy không bao giờ so sánh mình với "người cũ", và luôn kiên nhẫn đợi tôi học cách yêu lại.
Tôi đặt bó hoa lên bia mộ, run rẩy lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi, Vân Anh. Ngày mai anh sẽ lấy vợ…
Một cơn gió lạ thổi qua, làm rùng mình s:;ống lưng. Tôi nhìn quanh, nghĩa trang không một bóng người. Nhưng rồi… tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay lại — không có ai.
Tôi rút khăn lau tiếp m:;ặt bia, thì b:;ất chợt… tay tôi dừng lại. Trên bề m:;ặt mộ… có một vết xước mới. Tôi chưa từng thấy nó. Vết xước chạy dọc, như thể ai đó đã dùng vật sắc khắc vào đá. Tôi cúi xuống, nhìn kỹ.
“ĐỪNG CƯỚI CÔ TA”
Tôi ch:;ết lặng. Tay tôi run lên, khăn r:;ơi xuống đất. Mắt tôi dán chặt vào dòng chữ. Là ai? Ai đã làm chuyện này?
Tôi quay đầu lại — một người đ;:àn bà mặc váy đen đứng lặng lẽ cách tôi vài mét. Mái tóc dài che kh:;uất nửa khuôn m:;ặt, dáng người gầy gò, đôi mắt lạnh như băng... Xem tiếp tại bình luận👇

Con trai bị lính địch bế đi khi còn đ/ỏ hỏ/n, bé trai thất lạc giữa khói lửa, gần nửa thế kỷ sau thấy người lính năm đó ...
08/05/2025

Con trai bị lính địch bế đi khi còn đ/ỏ hỏ/n, bé trai thất lạc giữa khói lửa, gần nửa thế kỷ sau thấy người lính năm đó trở về làng, báo cho người mẹ tin tức lặng người...
Năm 1972, ch;iến tr/anh dội lửa xuống vùng quê nghèo miền Trung. Trong một đêm mưa bo;m, chị Hòa – mới s:;inh con được ba ngày – ôm đứa bé còn đỏ hỏn trong tay, chạy về phía rừng để tránh đ;ạn. Đ;ạn bay rít trên đầu, bo;m rung m:;ặt đất, chị vấp ng:;ã. Trong khoảnh khắc hỗn lo;ạn, một bóng lính xuất hiện trước m:;ặt – không phải lính mình mà của địch. Gương m:;ặt anh ta trẻ, lạ, trắng bóc, tay giơ súng, mắt bối rối.
Đứa trẻ kh:;óc thét lên.
Không ai biết điều gì xảy ra sau đó. Khi dân làng tìm thấy chị Hòa, chị chỉ còn hai tay tr:;ống rỗng và một tiếng gào không có âm thanh. Chị bị c;âm từ đó.
Người ta đồn, lính địch bế con chị đi. Có người nói họ mang nó về nước, có người bảo đứa trẻ ch/ết từ đêm ấy. Nhưng chị Hòa vẫn ngồi trước thềm nhà mỗi chiều, mắt dõi về cuối con đường đất đỏ, như thể có ai đó sẽ trở lại.
Gần 50 năm sau, làng quê đã lên điện, có cột sóng, có Internet, nhưng vẫn còn nghèo. Một ngày bỗng có người đ;:àn ông ng:;oại quốc, tóc bạc, cao lớn, ăn mặc lịch thiệp, dừng xe trước cổng làng. Ông không nói tiếng Việt, nhưng cầm theo một bức ảnh cũ: ảnh một đứa bé đ;ỏ hỏ;;n quấn khăn, và một tấm vải thêu dòng chữ: “Thằng Bình – con của mẹ Hòa”.
Phiên dịch đi theo nói lại với bà Hòa, bà nghe xong thì ru/n rẩ/y bật kh:;óc, cả làng chế/t lặng, hóa ............................
- ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Người đ;:àn ông mặc đồ lam lũ đi rút 5 tỷ trong sổ t:;iết kiệm, nhân viên định báo bảo vệ thì ông chỉ thẳng tay ra cửa, ...
08/05/2025

Người đ;:àn ông mặc đồ lam lũ đi rút 5 tỷ trong sổ t:;iết kiệm, nhân viên định báo bảo vệ thì ông chỉ thẳng tay ra cửa, thứ trước m:;ặt khiến cả phòng giao dịch phải cúi m:;ặt xin lỗi ngay lập ...
Ngân hàng buổi sáng thứ Hai đông nghẹt. Nhân viên tất bật với hồ sơ, máy số reo liên tục. Giữa dòng người ăn mặc chỉnh tề, có một ông già ăn mặc lam lũ bước vào. Áo sơ mi bạc màu, quần đã sờn gấu, dé:;p tổ ong mòn vẹt.
Ông run rẩy đưa ra cuốn sổ t:;iết kiệm đã cũ, bìa rá:;ch góc, nói giọng khàn:
“Tôi muốn rút toàn bộ. 5 tỷ.”
Cô giao dịch viên thoáng giật mình. Số t:;iền quá lớn, và diện mạo ông lại quá… trái ngược. Không giấy tờ tùy thân, không CMND, chỉ một tờ chứng nhận giám hộ có công chứng, nhưng vẫn gây nghi ngờ. Một nam nhân viên thì thào:
“Có khi lừ/a đ/ảo… Hay ông bị ai đó sai đến? Hay lão này lẩm cẩm lấy nhầm sổ?”
Một người khá:;c cầm điện thoại định gọi bảo vệ.
Lúc ấy, ông già chỉ lặng lẽ đưa tay lên, không nói một lời. Ông chỉ ra ngoài cửa kính ngân hàng.
Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng ra ngoài. Và cả phòng giao dịch im bặt, cúi đầu xin lỗingay lập tức, ở ngoài kia chính là... 👇👇

Address

Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Địa điểm du lịch posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share