Địa điểm du lịch

Địa điểm du lịch Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói Tuổi thanh xuân đa cũ

Sân bay Tân Sơn Nhất, 9 giờ sáng.Đội kiểm tra an ninh nhộn nhịp như thường lệ, hành khách nối đuôi nhau qua cổng, vali k...
29/09/2025

Sân bay Tân Sơn Nhất, 9 giờ sáng.
Đội kiểm tra an ninh nhộn nhịp như thường lệ, hành khách nối đuôi nhau qua cổng, vali kéo lạch cạch vang vọng giữa dãy sảnh trắng sáng loáng. Chú chó nghiệp vụ tên Xám – một giống Malinois – dẫn theo người huấn luyện viên là Thắng, lặng lẽ đi tuần như mọi ngày.
Mọi việc tưởng chừng suôn sẻ cho đến khi Xám bất ngờ khựng lại. Nó quay ngoắt, ch-ồm tới chiếc vali màu bạc của một hành khách người Trung Quốc. Mũi nó hít liên hồi, móng vuốt c/ào lách cách lên bề mặt nhẵn bóng.
Thắng nắm chắc dây dắt, trán nhíu lại.
— Có vấn đề rồi.
Người đàn ông bị giữ lại, vẻ mặt không quá lo lắng, chỉ ngơ ngác nhìn quanh. Giấy tờ đầy đủ. Không nằm trong danh sách theo dõi. Nhưng thái độ điềm tĩnh đến bất thường.
Một vài nhân viên an ninh lập tức đưa chiếc vali qua máy soi. Trên màn hình hiện lên một khối nhỏ, vuông vắn, gói bọc cẩn thận. Không dấu hiệu ch/ất n/ổ, không kim loại lạ. Nhưng Xám vẫn không chịu rời, cứ g/ầm g/ừ khe khẽ, dáng đứng căng như dây đàn.
— Mở ra kiểm tra thủ công.
Người đàn ông im lặng, chỉ nhún vai. Nhân viên đeo găng, cẩn thận mở khóa kéo. Từng lớp áo quần được lấy ra, gấp gọn một bên. Đến khi chạm tay vào chiếc hộp nhỏ bọc nilon màu đỏ, một mùi hăng hắc lạ lùng tỏa ra, như mùi th/ịt khô pha lẫn h/óa ch/ất.
Gỡ lớp nilon, cả tổ ngỡ ngàng.
Bên trong chỉ là...............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Giữa cơn bão, người chồng nh/ẫn t/âm b;ỏ mặc vợ b;ầu 5 tháng trên cao tốc, h/é/t lớn: “Tôi m-ù mới cưới cô!” Hai giờ sau...
29/09/2025

Giữa cơn bão, người chồng nh/ẫn t/âm b;ỏ mặc vợ b;ầu 5 tháng trên cao tốc, h/é/t lớn: “Tôi m-ù mới cưới cô!” Hai giờ sau quay lại, anh ch;ết l;ặng trước cảnh tượng trước mắt...Tiếng gió rít gào như muốn xé toạc cả b:ầ:u trời, mưa trút xuống mặt đường cao tốc như những mũi roi quất vào mặt kính xe. Giữa trưa, b:ầ:u trời t:ối sầm lại, đèn pha xe cộ hắt lên những vệt sáng lo:a:ng loáng. Các tài xế chạy chậm chạp, căng mắt bám lấy làn đường đang ngập nước. Giữa kh:u:ng cảnh ấy, một chiếc xe bốn chỗ màu bạc lạc lõng, trong xe là một đôi vợ chồng trẻ. Người vợ đang mang th:a:i 5 tháng, tay ôm chặt lấy bụng, á:nh mắt h:o:ảng s:ợ. Người chồng thì gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
“Anh làm ơn lái chậm lại! Con đang đạp… em s:ợ…” – giọng người vợ run run, cố níu lấy tay chồng. Nhưng đáp lại, người đ-àn ông hét lớn, tiếng gầm át cả tiếng mưa:
“Cô im đi! Tôi đã nói rồi, tôi mù mới cưới cô! Giờ cô làm khổ tôi đủ rồi!”
Người vợ ch:ế:t lặng. Câu nói ấy như nhát d:a:o đâm vào t:i:m. Nước mắt hòa lẫn với mưa trên kính xe. Cô chưa kịp phản ứng thì xe tấp gấp vào lề đường, bánh xe rít lên kèn kẹt. Anh ta mở cửa, rồi bất ngờ k:é:o tay vợ.
“Xuống đi! Ở lại đây mà kh:ó:c than với cái bụng đó!” – anh ta gằn giọng, mặc kệ tiếng van xin yếu ớt:
“Anh ơi, đừng bỏ em… trời đang bão… em không đi n:ổi đâu…”
Nhưng đáp lại chỉ là cú xô mạnh. Người vợ ng:ã dúi dụi xuống mặt đường trơn trượt, đầu gối sượt vào nhựa đau rát. Cửa xe s:ậ:p lại, chiếc ô tô lao đi trong cơn mưa tr:ắ:ng xóa, để lại một người phụ nữ bụng b:ầ:u chơ vơ bên mé:p cao tốc.
Gió lạnh quất vào mặt, quần áo ướt sũng, bụng nặng trĩu khiến từng bước đi của cô khó nhọc. Tiếng còi xe tải, tiếng nước bắn tung tóe càng làm nỗi s:ợ h:ã:i chồng chất. Cô cố gắng vẫy tay cầu cứu, nhưng giữa cơn bão, chẳng có ai dừng lại. Mắt mờ đi, tai ù đặc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: phải s:ố:ng cho con.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Người chồng quay lại. Có lẽ lương tâm dằn vặt, hoặc chỉ đơn gi:ản vì s:ợ tai tiếng, anh ta lái xe chậm dần và dừng ở đúng chỗ đã bỏ vợ lại. Nhưng khi mở cửa bước xuống, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta ch:ế:t lặng.
Người vợ nằm co quắp bên vệ đường, áo váy ướt sũng, khuôn mặt tr:ắ:ng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Cá:nh tay vẫn ôm chặt bụng, như một bản năng cuối cùng để bảo vệ s:i:nh linh trong đó. Xung quanh, vài người đi đường đã dừng xe, đứng né:p vào nhau trong cơn mưa, á:nh mắt đầy xót xa.
Anh ta lao đến, lay gọi đ:i:ên dại:
“Em ơi! Tỉnh lại đi! Đừng… đừng bỏ tôi mà!”
Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng mưa đ:ậ:p xuống mặt đường, lạnh lẽo và nhói buốt....chính khoảnh khắc ấy mới là khởi đầu cho cơn bão lớn hơn đang chờ phía sau…*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

L///ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão rồi chi//ếm 3 căn nhà – 1 tháng sau, bà khiến họ s//ốc n/ặng...Bà...
29/09/2025

L///ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão rồi chi//ếm 3 căn nhà – 1 tháng sau, bà khiến họ s//ốc n/ặng...
Bà Lan năm nay 75 tuổi, góa chồng đã hơn 10 năm. Cả đời bà v/ất v/ả buôn bán, dành dụm từng đồng để nuôi ba người con ăn học nên người. Khi về già, bà có trong tay ba căn nhà: một căn đang ở, hai căn cho thuê – coi như của để dành. Bà vẫn tự lo được mọi thứ, từ nấu ăn đến đi chợ, chỉ mong con cái yêu thương nhau.
Nhưng càng lớn, các con bà càng xa cách. Con trai cả – anh Cường – là người tính toá:n, th/ực dụ/ng. Cô con gái thứ hai – Hạnh – thì luôn nghe lời anh trai. Chỉ có cô út – Mai – là thi th:o:ảng vẫn lui tới chăm mẹ, nhưng lại bị hai anh chị x/em thườ/ng vì “chẳng có sự nghiệp”.
Một ngày nọ, anh Cường nói với mẹ bằng giọng ân cần lạ thường:
– “Mẹ à, dạo này trông mẹ yế/u rồi, hay để con đưa mẹ đi khá/m tổng quát. B:ệ:nh viện tư này t:ốt lắm, có cả khu nghỉ dưỡng cho người già.”
Bà Lan mỉm cười, tin tưởng gật đầu. Cả đời bà vẫn nghĩ “con mình chẳng bao giờ h/ại mình đâu”.
Sáng hôm sau, anh Cường lái xe đưa mẹ đi. Nhưng thay vì đến bệ/nh vi/ện, xe rẽ vào một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. Khi nhận ra điều đó, bà hoa/ng m/ang hỏi:
– “Ủa… đây đâu phải b:ệ:nh viện, con đưa mẹ đi đâu vậy?”
Anh Cường nắm tay mẹ, giọng dịu dàng:
– “Mẹ cứ nghỉ ngơi ở đây vài hôm cho khỏe. Ở đây có bác sĩ, có người chăm sóc 24/24, chứ mẹ ở nhà một mình ng/uy hi/ểm lắm.”
Nói rồi, anh ký giấy gửi mẹ lại, quay đi thật nhanh. Bà Lan gọi theo:
– “Cường! Con ơi, mẹ không muốn ở đây… Mẹ muốn về nhà…”
Nhưng cá:nh cửa đã khé:p lại. Bà ngồi lặng lẽ nhìn chiếc xe con trai rời đi trong nước mắt.
Mấy ngày đầu, bà không ăn uống n:ổi. Mỗi t:ối, bà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân có hàng cây phong nhỏ, lòng ngh/ẹn đắ/ng. Bà gọi điện cho con nhưng không ai nghe.
Một tháng sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Xá:ch túi lớn túi nhở từ nhà ngoại trở về sau 1 tháng ở cữ, tôi rụng rời chân tay khi căn biệt thự 9 tỷ mẹ tặng 2 vợ chồ...
29/09/2025

Xá:ch túi lớn túi nhở từ nhà ngoại trở về sau 1 tháng ở cữ, tôi rụng rời chân tay khi căn biệt thự 9 tỷ mẹ tặng 2 vợ chồng làm của hồi môn đã bị mẹ chồng và em chồng chiếm lấy. 2 người họ còn hợp sức đ:u:ổi tôi khỏi nhà...
Vừa trở về, tôi đã thấy cảnh tượng khiến t:i:m mình thắt lại: em chồng cùng bạn trai đang ngang nhiên dọn vào ở, quần áo, vali chất đầy phòng khách.
Tôi b:à:ng h:o:àng:
– Căn nhà này là của tôi, sao em lại tự tiện dọn vào?
Em chồng ngẩng mặt, nhếch m-ôi:
– Nhà này mẹ đứng tên. Chị tưởng mình có quyền chắc?
Tôi quay sang chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh cúi đầu, im lặng như kẻ ngoài cuộc.
T:ối hôm đó, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng dửng dưng:
– Con mới s:i:nh, ở nhà thì lo chăm cháu đi. Nhà này mẹ cho con gái út ở, mai mốt nó lấy chồng còn có chỗ. Còn cô, coi như người ngoài, đừng bày đặt giữ.
Tôi ch:ế:t lặng. Tôi vừa s:i:nh con chưa đầy tháng, đang mong sự chở che, lại bị chính mẹ chồng đu;;ổi khỏi căn nhà hồi môn.
Tôi nhìn chồng, nước mắt lã chã:
– Anh nói gì đi! Đây là nhà bố mẹ tôi cho mà.
Anh mím m-ôi, cuối cùng buông một câu:
– Em chịu khó nhịn một thời gian. Dù sao em út cũng cần… *** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Thương con gái mua nhà phải trả góp, tôi cho con 400 triệu. Ngày thanh toá:n giao nhà, nhìn thấy chiếc áo rá:ch của con ...
29/09/2025

Thương con gái mua nhà phải trả góp, tôi cho con 400 triệu. Ngày thanh toá:n giao nhà, nhìn thấy chiếc áo rá:ch của con rể, tôi rút lại quyết định...
Hôm ấy, con gái gọi điện, giọng vừa hồi hộp vừa lo lắng:
– Mẹ ơi, bọn con tìm được căn hộ nhỏ. Giá hơn một tỷ, tụi con đã v:ay ngân hàng và gom góp được phần lớn, chỉ còn thiếu khoảng bốn trăm triệu. Mẹ… có thể giúp bọn con không?
Tôi trầm ngâm. Cả đời làm nông, dành dụm được chút t:i:ền phòng khi về già. Nhưng nghe con gái nói, t:i:m tôi thắt lại. Tôi đồng ý, rút toàn bộ số t:i:ền t:i:ết kiệm, coi như cho nó một cơ hội ổn định.
Ngày đi thanh toá:n căn hộ, tôi đi cùng vợ chồng nó. Trong lúc chờ ký giấy, tôi chợt cúi xuống, b:ắt gặp đôi giày của con r;ể. Đôi giày cũ kỹ, rá:ch toạc phần gót, lớp da b**g tróc, chỉ còn cố gắng níu giữ hình dá:ng.
Tôi hỏi nhỏ con gái:
– Sao nó không mua đôi giày mới?
Con tôi mím m-ôi:
– Giày rá:ch thì vá tạm, có sao đâu mẹ.
Thanh toá:n xong, tôi k:é:o con rể ra một góc. Nó luống cuống:
– Con biết mẹ giận vì con không lo n:ổi, để vợ phải nhờ mẹ. Nhưng con hứa sẽ trả lại…...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Cả đời tích cóp được 30 tỷ và muốn để lại cho đứa con xứng đáng nhất, tôi giả về ngã phải ngồi xe lăn để thử lòng và câu...
29/09/2025

Cả đời tích cóp được 30 tỷ và muốn để lại cho đứa con xứng đáng nhất, tôi giả về ngã phải ngồi xe lăn để thử lòng và câu nói "đừng làm phiền gia đình con nữa, không tiện" cùng 3 gói mì tôm hôm ấy đã giúp tôi...
Cả đời bà Lan sống tằn tiện, từ lúc còn là công nhân nhà máy dệt đến khi về hưu, một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Chẳng ai hay biết, bà tích góp được khoản tiền khổng lồ – hơn ba mươi tỷ, gửi kín trong nhiều sổ tiết kiệm, đứng tên mình. Ngoài ra, bà còn mấy căn nhà cho thuê.
Một chiều mưa, bà Lan trượt chân trong sân, ng::ã g;;ãy xương hông. Sau ca ph::ẫu t;;huật, bà phải ngồi xe lăn một thời gian.
Con cả – anh Hùng – làm giám đốc công ty xây dựng, giàu có nhưng bận rộn. Con thứ – chị Hương – làm giáo viên, lương đủ ăn. Con út – anh Hải – chạy xe dịch vụ, vợ chồng thường xuyên nợ nần.
Ba người đến bệnh viện, nhìn mẹ trên xe lăn, ai cũng thở dài, nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. Anh Hùng buông một câu:
– Má lo liệu sau này cho rõ. Tụi con bận lắm, không tiện chăm hoài đâu...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Đã 3 tháng rồi, tuần nào ông cụ Khải cũng tới mua 1 chiếc bao tải dày, nói là để đựng đất trồng cây. Chẳng ai mảy may ng...
29/09/2025

Đã 3 tháng rồi, tuần nào ông cụ Khải cũng tới mua 1 chiếc bao tải dày, nói là để đựng đất trồng cây. Chẳng ai mảy may nghi ngờ cho tới lần này, ông mua thêm 1 sợi dây x::ích và 1 chiếc búa tạ, chủ cửa hàng si;:h ng::hi liền báo CA...
Ở ngôi làng nhỏ ngoại ô, người ta ai cũng biết cụ Khải – người đàn ông 69 tuổi, dáng gầy, sống một mình trong căn nhà ba gian lợp ngói, vợ mất từ lâu, con cái thì tha hương không mấy khi về.
Mỗi tuần, cụ Khải đều đặn ghé cửa hàng vật liệu xây dựng ở đầu làng mua một bao tải. Cụ bảo với chủ cửa hàng:
– Tôi mua để đựng đất, trồng cây.
Nhưng lạ một điều, hết tuần này sang tuần khác, số bao tải cụ mua cứ tăng dần. Một tuần, rồi hai, rồi ba… cho đến khi cả ba tháng, cụ đã mua tới mười một bao tải.
Bà Hòa – chủ cửa hàng, vốn tinh mắt, thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm với chồng:
– Ông cụ già rồi, trồng mấy cái cây cảnh thì cần gì nhiều bao tải thế nhỉ?
Chồng bà cười xòa, bảo kệ. Nhưng đến hôm ấy, trời chiều âm u, gió rít từng cơn báo hiệu mưa bão, ngoài bao tải, cụ còn mua thêm một sợi dây xích to bản và một chiếc búa tạ nặng trịch.
– Ủa cụ, mua để làm gì thế? – bà Hòa hỏi.
Cụ chỉ cười nhạt:
– Việc nhà thôi, cô đừng quan tâm.
Ánh mắt cụ thoáng qua một tia gì đó, lạnh lẽo khiến bà Hòa dựng tóc gáy. Linh cảm có điều chẳng lành, bà vội vàng gọi điện cho CA xã...
- ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Mẹ 70 tuổi tìm đến con trai mượn tiền ch/ữa b/ệnh, con trai chỉ đưa 1 bịch mì tôm rồi đu/ổi k/héo, về nhà mở ra bà s/ững...
29/09/2025

Mẹ 70 tuổi tìm đến con trai mượn tiền ch/ữa b/ệnh, con trai chỉ đưa 1 bịch mì tôm rồi đu/ổi k/héo, về nhà mở ra bà s/ững s/ờ khi thấy...
Chiều muộn, trời lất phất mưa. Bà Hòa lom khom chống gậy đi từng bước chậm chạp trên con đường đất đầy sỏi. Trên vai là chiếc túi vải cũ sờn, trong đó chỉ có vài tờ giấy khá/m b/ệnh và mấy đồn/g b/ạc lẻ đủ để mua ổ bánh mì. Bà đã 70 tuổi, đôi chân ru/n ru/n, nhưng hôm nay bà quyết định phải đi — đi tìm con trai mình, thằng Quân, đứa con trai bà từng nuôi khôn lớn bằng tất cả tì/nh thư/ơng và sự h/y si/nh của một người mẹ.
Bà mắc bệ/nh ti/m/, bác sĩ bảo cần ph/ẫu thu/ật gấp, chi phí lên đến hàng chục triệu. Bà không có nổi số tiền đó, chỉ còn cách tìm đến con trai để v/ay tạm. Quân là chủ cửa hàng vật liệu xây dựng, cuộc sống kh/á g/iả, nhà cao cửa rộng, xe hơi bóng loáng. Bà tin rằng, dù con có bận rộn, cũng sẽ không nỡ để mẹ mình kh/ổ.
Khi đến nơi, bà dừng lại trước cánh cổng sắt to đùng, ấn chuông. Tiếng "ting ting" vang lên nhưng mãi một lúc sau mới có người ra mở. Người phụ nữ trẻ — vợ của Quân — nhìn bà từ đầu đến chân, rồi lạ/nh lù/ng nói:
– Mẹ lên đây làm gì vậy?
Bà cười hiền, giọng run run:
– Mẹ lên thăm hai đứa, tiện thể có chuyện muốn nhờ Quân giúp một chút…
Vợ Quân không nói gì thêm, chỉ quay vào gọi chồng. Quân từ trong bước ra, ăn mặc bảnh bao, trên tay vẫn cầm điện thoại.
– Mẹ lên có việc gì thế? Con đang bận lắm.
Bà rụt rè lấy từ túi ra tờ giấy khám bệnh:
– Mẹ bị b/ệnh t/im, bác sĩ nói phải m/ổ sớm. Mẹ chỉ cần va/y tạm con ít tiền, khi nào con út ở quê bán được lúa thì mẹ gửi trả…
Quân chau mày, khẽ thở dài:
– Trời ơi, mẹ ơi, con cũng đang kẹt tiền làm ăn, giờ đâu dư dả gì. Mẹ về đi, để con tính sau.
Bà lặng người, mắt hoe đỏ.
– Mẹ chỉ cần ít thôi, đủ tiền viện phí… Con giúp mẹ một lần này được không?
Quân quay sang vợ, rồi nói như muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện:
– Thôi, mẹ cầm tạm bịch mì này về ăn đi. Con đang kẹt thật, vài hôm nữa có tiền con gửi về cho mẹ sau.
Anh ta lấy trong thùng xe ra một bịch mì tôm, dúi vào tay mẹ, rồi đẩy nhẹ bà ra khỏi cổng.
– Mẹ về sớm đi, trời sắp mưa rồi, không khéo ốm thêm đấy.
Bà Hòa cúi đầu, ôm bịch mì vào lòng, cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài. Cánh cổng sắt đóng lại, để lại phía sau người mẹ già đứng chơ vơ giữa cơn mưa đang nặng hạt.
Trên đường về, bà không trá/ch con. Bà tự nhủ: "Chắc con thật sự k/hó kh/ăn. Dù sao nó cũng cho mình bịch mì, coi như tấm lòng."
Về đến căn nhà nhỏ xiêu vẹo, bà đặt bịch mì lên bàn. Bụng đ/ói, bà định pha tạm gói mì ăn cho ấm. Khi mở bịch ra, bà b/ất ng/ờ phát hiện bên trong không chỉ có mì tôm… mà còn... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa la/ng th/ang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi ngườ...
29/09/2025

Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa la/ng th/ang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi người không cầm được nước mắt...
Nguyễn Hoàng Minh, giám đốc một tập đoàn công nghệ lớn, ngồi trong chiếc xe sang trọng, mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập qua khung kính. Anh vừa kết thúc một buổi họp căng thẳng, đầu óc vẫn còn vương vấn những con số và chiến lược. Xe dừng ở một ngã tư, Minh bất chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Một bà cụ tóc bạc phơ, mặc áo dài màu tím nhạt đã sờn, đang bước đi chậm rãi trên vỉa hè. Đôi mắt anh nheo lại, tim bất giác đập nhanh. “Không lẽ… cô Hương?” – anh lẩm bẩm.
Cô Hương, cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của Minh năm xưa, là người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời anh. Ngày đó, Minh là một cậu học trò nghịch ngợm, học hành làng nhàng, gia đình lại khó khăn. Chính cô Hương đã kiên nhẫn kèm cặp, động viên anh vượt qua những ngày tháng chán nản. Cô từng nói: “Minh, em có tiềm năng, chỉ cần em tin vào chính mình.” Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cậu học trò trẻ, để rồi Minh quyết tâm học hành, thi đỗ đại học và từng bước xây dựng sự nghiệp lẫy lừng như hôm nay.
Nhưng tại sao cô Hương lại ở đây, một mình, dáng vẻ ti/ều t/ụy đến thế? Minh ra hiệu cho tài xế dừng xe, vội vàng mở cửa bước xuống. Anh tiến lại gần, giọng r/un r/un: “Cô… cô Hương, có phải cô không ạ?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ngày quyết định lyhon người chồng t::ệ b;:ạc, tôi rời nhà không mang theo chút của cải nào ngoài hộp kim chỉ mẹ chồng đư...
29/09/2025

Ngày quyết định lyhon người chồng t::ệ b;:ạc, tôi rời nhà không mang theo chút của cải nào ngoài hộp kim chỉ mẹ chồng đưa từ những ngày đầu về làm dâu. Thế nhưng ba ngày sau, chính người chồng ấy lại quỳ xuống khóc lóc cầu xin vợ quay về.
Ngày ra tòa, tôi lặng lẽ ký vào đơn, chẳng cần tranh giành tài sản. Tòa hỏi:
– Chị có yêu cầu gì về phân chia?
Tôi khẽ lắc đầu:
– Tôi chẳng cần gì cả.
Người chồng cười nhạt, buông câu mỉ;;a ma;i:
– Thế thì đi tay trắng đi, cho bớt tha;;m la;;m.
Tôi chỉ cúi xuống, xách theo một chiếc hộp gỗ nhỏ – hộp đựng kim chỉ mà ngày tôi mới về làm dâu, mẹ chồng đã tặng.
Mẹ chồng tôi mất sớm, khi tôi mới sinh đứa con đầu lòng. Bà hiền từ, thương con dâu như con gái. Hồi ấy, bà đưa cho tôi chiếc hộp gỗ cũ, bên trong đầy đủ kim, chỉ, thước dây, kéo nhỏ… Bà bảo:
– Đời phụ nữ nhiều khi không cần vàng bạc, chỉ cần khâu vá, chắp vá, giữ cho tổ ấm được bền lâu. Con giữ lấy, khi nào sờn rách thì khâu, đừng bỏ.
Ngày tôi xách hộp kim chỉ bước ra khỏi cổng, chồng cười kh;ẩy trước mặt họ hàng:
– Vợ chồng mười năm, ta;:o cho không cả nhà cửa, xe cộ, nó chẳng dám đụng đến. Ôm cái hộp rác đó thì sống được bao lâu?...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Để quên 2 sợi dây chuyền vàng 1 cây trong quan tài của mẹ, lấp đất xong xuôi mới phát hiện, cậu con trai nằng nặc đòi cậ...
28/09/2025

Để quên 2 sợi dây chuyền vàng 1 cây trong quan tài của mẹ, lấp đất xong xuôi mới phát hiện, cậu con trai nằng nặc đòi cậy nắp để lấy lại...
Bà Hạnh sống cả đời cô quạnh nuôi con ăn học sau khi chông mất sớm, cuộc đời lam lũ, gánh gồng, nhưng bà chưa một lần oán than. Năm bảy 73 tuổi, bà Hạnh qua đời vì bệnh tim. Đ//ám ta//ng diễn ra giản dị mà đông người bởi bà sống hiền lành, cả xóm ai cũng thương.
Khi khâm liệm, chị cả run run mở cái hộp gỗ cũ, lấy ra sợi dây chuyền.
– Đây là thứ mẹ giữ cả đời, để ch//ôn theo mẹ cho trọn vẹn.
Mọi người đồng ý, vì tin rằng người mất mang theo vật mình trân quý sẽ được an lòng. Tuấn - cậu con út đứng đó, mắt hoe đỏ, nhưng không nói gì.
Chiều hôm ấy, quan tài h//ạ huy//ệt trong tiếng khóc xé lòng. Ai cũng nghĩ ta//ng lễ đã khép lại bình yên. Nhưng họ không ngờ ba ngày sau, Tuấn bất ngờ tìm đến hai anh chị.
– Tôi nói thật, hôm kh/âm liệ//m có để nhầm sợi dây chuyền hai chỉ vàng vào quan tài. Giờ nghĩ lại, tiếc quá. Vàng thì để lại cho con cháu xài, chứ chôn xuống đất thì phí. Tôi muốn đà//o m/ộ lấy lại...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Mẹ chỉ xin ít tiền để về quê, nhưng con gái viện đủ lý do để từ chối, rồi cắt luôn khoản chu cấp hàng tháng. Nào ngờ chỉ...
28/09/2025

Mẹ chỉ xin ít tiền để về quê, nhưng con gái viện đủ lý do để từ chối, rồi cắt luôn khoản chu cấp hàng tháng. Nào ngờ chỉ vài ngày sau, bà con dưới quê gọi điện lên, mang theo một tin như s/ét đ/ánh ."
Bà Tư – 72 tuổi – sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ ở Sài Gòn. Căn phòng ấy do con gái thuê giúp mỗi tháng. Bà từng là giáo viên tiểu học, một đời tằn tiện, gầy dựng từng đồng để nuôi con nên người. Giờ đây, con gái bà – chị Hoài – là quản lý cấp cao trong một công ty lớn, thu nhập mỗi tháng có thể nuôi vài gia đình.
Một buổi chiều oi bức, bà gọi điện:
“Mẹ muốn xin ít tiền để về quê vài hôm. Ở đây bí bách quá, mẹ thấy ngột ngạt…”
Chị Hoài thở dài qua điện thoại, giọng chán nản:
“Trời đất, mẹ về quê làm gì lúc này? Đường xá xa xôi, rồi ai lo cho mẹ? Con còn đang xoay tiền đáo hạn, chuẩn bị mở cửa hàng mới. Mẹ ráng chịu vài tháng nữa đi, rồi con tính.”
Bà Tư im lặng, rồi lặng lẽ dập máy.
Vài hôm sau, bà gọi lại. Lần này, không ai bắt máy. Tin nhắn cũng không được hồi âm. Đến cuối tháng, khoản tiền chu cấp hằng tháng vẫn bặt vô âm tín. Không một lời giải thích.
Trong căn phòng trọ ẩm thấp, bà ngồi một mình, đếm từng đồng lẻ còn lại. Sau cùng, bà lấy chiếc nhẫn cưới cũ kỹ – kỷ vật duy nhất của người chồng quá cố – đi bộ đến tiệm cầm đồ:
“Cho tôi vay ít tiền. Tôi cần về quê một chuyến…”
Ba ngày sau.
Chị Hoài đang họp với đối tác thì điện thoại rung liên tục. Là số máy lạ – hiện tên “Cô Hồng – xóm dưới”. Chị lưỡng lự rồi bắt máy.
Giọng người phụ nữ ở đầu dây run run:
“Hoài ơi... Mẹ mày... mẹ mày ....mất rồi ...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Address

Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Địa điểm du lịch posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share