Địa điểm du lịch

Địa điểm du lịch Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói Tuổi thanh xuân đa cũ

5 năm đi XKLĐ cự:c kh:ổ nơi xứ người gửi 3 tỷ về cho vợ xây nhà nuôi 2 con, ngày về tôi mất tất cả chỉ vì 1 tờ giấy gói ...
12/12/2025

5 năm đi XKLĐ cự:c kh:ổ nơi xứ người gửi 3 tỷ về cho vợ xây nhà nuôi 2 con, ngày về tôi mất tất cả chỉ vì 1 tờ giấy gói bánh mì.. Tôi không thể nào ng::ờ vợ mình....
Tôi tên Thành, năm nay 33t, quê ở một vùng quê ngh::èo miền Trung nắng gió. Năm 2019, nhìn căn nhà cấp 4 dột nát và bố mẹ g:ià y:ếu, tôi quyết định vay mượn ngân hàng để đi XKLĐ sang Đ.L. Ngày tôi đi, Huệ - vợ tôi đang ma::ng th::ai đứa con đầu lòng được 4 tháng. Ở sân bay, Huệ khóc ướt đẫm vai áo tôi, thề thốt: "Anh cứ yên tâm đi làm, em ở nhà si::nh con, chăm sóc bố mẹ, chờ ngày anh về." Tôi mang theo lời hứa ấy, bước lên máy bay với niềm tin sắt đá.
Cuộc sống nơi xứ người chưa bao giờ là màu hồng. Tôi làm công nhân trong một xưởng cơ khí nặng nhọc, tăng ca triền miên. Có những ngày làm việc 14 tiếng, tay chân rã rời, tôi chỉ dám ăn mì gói để tiết kiệm từng đồng gửi về cho vợ. Mỗi tháng nhận lương, tôi giữ lại một ít đủ sống, còn lại chuyển hết cho Huệ. Qua màn hình điện thoại, tôi thấy căn nhà khang trang dần mọc lên, thấy con trai lớn (bé Bin) lớn lên từng ngày. Năm thứ ba, tôi tranh thủ về phép 2 tuần dịp Tết. Đó là những ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Sau khi tôi sang lại Đ.L được một thời gian thì Huệ báo tin có bầ::u bé thứ hai (bé Bống). Tôi mừng rơi nước mắt, tự nhủ cày cuốc thêm 2 năm nữa rồi về hẳn, lúc đó "một vợ hai con, nhà cao cửa rộng" là viên mãn.
Tháng trước, tôi kết thúc hợp đồng về nước. Cảm giác đặt chân xuống mảnh đất quê hương sau 5 năm thật khó tả. Căn nhà 2 tầng tôi gửi tiền về xây đẹp nhất xóm. Huệ ra đón tôi, vẫn xinh đẹp, mặn mà hơn xưa. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ, nụ cười của tôi bỗng sượng lại. Bé Bin 5t và bé Bống 2t đều rất xinh xắn. Nhưng thằng Bin có đôi mắt một mí sắc lẹm, còn bé Bống thì tóc xoăn tự nhiên. Trong khi cả dòng họ nhà tôi và nhà vợ đều mắt hai mí, tóc thẳng. Càng nhìn, tôi càng thấy chúng chẳng có nét nào giống mình.
Trực giác của một người cha khiến tôi bất an, nhưng lý trí lại gạt đi ngay. Tôi tự trách mình đa nghi, xa nhà lâu ngày nên tâm lý không ổn định. Tôi không muốn trở thành gã chồng nhỏ nhen, vừa về đã soi mói vợ con. Nhưng có một điều lạ là thái độ của hàng xóm. Mọi người đến chơi, chúc mừng tôi về nước nhưng ánh mắt họ nhìn tôi rất l::ạ, có chút ái ngại, thương hại.... xem tiếp dưới bình luận....👇👇

Hàng xóm hay nói tôi là một người phụ nữ may mắn vì có một người chồng hiền khô, một đứa con gái xinh như thiên thần và ...
11/12/2025

Hàng xóm hay nói tôi là một người phụ nữ may mắn vì có một người chồng hiền khô, một đứa con gái xinh như thiên thần và một người bố chồng tâm lý.
Chồng tôi làm ở xưởng gỗ, quanh năm quần quật, vất vả để lo cho vợ con. Bố chồng tôi là một người đàn ông nghiêm nghị, sống có nề nếp nhưng lại rất thương con dâu. Ông giúp tôi việc nhà, đưa đón cháu đi học.
Nhìn từ ngoài vào, cuộc sống của tôi như một bức tranh hoàn hảo, không có lấy một nét tì vết. Nhưng sâu bên trong, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó.
Bởi chồng hay đi công tác, tôi một mình lo toan mọi thứ. Khoảng trống trong lòng tôi cứ thế lớn dần lên. Rồi anh Dương, một người bạn học cũ, xuất hiện. Anh ấy hài hước, dí dỏm, quan tâm tôi một cách tinh tế. Anh đã thắp lên một ngọn lửa mà tôi cứ ngỡ đã lụi tàn từ lâu, ngọn lửa của sự rung động và khao khát được yêu thương.
Tôi biết mình đang đi sai đường, nhưng tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chỉ là trò chuyện thôi, không có gì to tát. Nhưng sự thật thì, mối quan hệ đó ngày càng dấn sâu và tôi đã ngo:ại tìn:h, ph:ản b:ội người chồng hiền lành và hết mực tin tưởng mình.
Những ngày đó, bên cạnh niềm vui được Dương quan tâm vỗ về là nỗi lo sợ, dằn vặt thường trực. Ánh mắt lạnh lùng của bố chồng mỗi ngày càng khiến tôi chột dạ. Tôi biết ông đã nghi ngờ, nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi lén lút gặp Dương, lén lút nhắn tin cho anh ấy. Tôi đã lún sâu vào vũng bùn này, đến khi bị bố chồng bắt quả tang.
Đó là một đêm, tôi vừa đi gặp Dương về. Nụ cười hạnh phúc còn chưa tắt trên môi thì tôi đã thấy bố chồng đứng ngay cổng. Đôi mắt nghiêm nghị của ông nhìn thẳng vào tôi như muốn xuyên thấu.
Tôi đã cố gắng giải thích, nhưng lời nói đã nghẹn lại ở cổ họng. Tôi s:ợ h:ãi, quỳ xuống van xin ông, cầu xin ông đừng nói cho chồng tôi biết. Bố chồng im lặng nhìn tôi.
Sau đêm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Tôi sống trong sự câm lặng của bố chồng và những lời bàn tán xì xào của hàng xóm. Tôi nhận ra, mình không chỉ làm tổ:n thươ:ng chồng mà còn làm tổ:n thư:ơng chính gia đình mình.
Đêm đến, tôi ôm con gái trong lòng, nước mắt cứ thế lăn dài. Tôi tự hỏi, mình đang làm gì vậy? Cuối cùng, tôi quyết định phải chấm dứt tất cả, phải đối mặt với lỗi lầm mình đã gây ra.
Tôi đến gặp riêng bố chồng, một lần nữa xin lỗi ông và xin ông giữ bí mật này giúp tôi để tránh đổ vỡ gia đình. Bố chồng tôi đã nhìn tôi một lúc rất lâu rồi nói:
- Tôi có thể cho cô một cơ hội, nhưng có một điều kiện.
Tôi run rẩy đáp:
- Bố nói đi, con sẽ làm bất cứ điều gì có thể.
Ông quay người vào phòng ngủ và bảo tôi đi theo. Tôi đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Khi tôi vừa bước vào phòng, bố chồng đã bảo tôi đóng cửa lại. ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Cả họ nhà trai b:ỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nh/ặt rá/c" – ngay lúc ấy, chiếc xe tải rá;/c...
11/12/2025

Cả họ nhà trai b:ỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nh/ặt rá/c" – ngay lúc ấy, chiếc xe tải rá;/c chạy tới, cha cô dâu bước xuống khiến tất cả ch-t lặng vì nhìn thấy thứ ông mang theo..
Gia đình nhà trai, dẫn đầu bởi ông bà Tâm – bố mẹ Nam, đến từ sớm với đoàn xe hơi bóng loáng. Họ ăn mặc sang trọng, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn con trai mình kết hôn với một cô gái quê mộc mạc nhưng nổi tiếng đảm đang. Tuy nhiên, đằng sau những nụ cười lịch sự, vài ánh mắt nhà trai thoáng chút kiê/u k/ỳ, như thể họ đang đá;/nh gi//á mọi thứ xung quanh. Dân làng chẳng để tâm, bởi ai cũng biết nhà Hương tuy ngh;/è/o nhưng sống ngh/ĩa tì/nh, và Hương là viên ngọc quý của cả vùng.
Lễ cưới diễn ra trong không khí vui vẻ. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng, và những lời chúc phúc tràn ngập không gian. Hương trong bộ áo dài trắng tinh khôi, nắm tay Nam, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng không ai ng/ờ rằng, chỉ trong vài giờ nữa, cả họ nhà trai sẽ b;/ỏ về giữa chừng, để lại một b;/í m;/ật kinhhoang khiến tất cả ch-t lặ/ng.
Khi nghi thức rước dâu vừa kết thúc, mọi người quây quần quanh những mâm cỗ thị/nh so/ạn. Bỗng nhiên, bà Tâm, mẹ Nam, đứng dậy, giọng nói sắ-c lạ-nh vang lên giữa đám đông đang cười nói:
“Thưa bà con, tôi có chuyện cần nói.”
Không khí bỗng chốc i/m b/ặt. Mọi á:nh m::ắt đ/ổ d/ồn về phía bà. Bà Tâm đưa tay chỉ về phía ông Hùng, cha Hương, đang đứng lặ/ng l/ẽ ở góc sân. Ông Hùng là một người đàn ông gầ;/y g;/ò, khuôn mặt kh;/ắc kh;/ổ nhưng luôn nở nụ cười hiền lành. Hôm nay, ông mặc bộ vest cũ kỹ, có lẽ là bộ đồ duy nhất ông có để dự đám cưới con gái.
“Tôi vừa được biết,” bà Tâm tiếp tục, giọng đầy kh/ó ch/ịu, “rằng gia đình cô dâu đây, nhà ông Hùng, làm nghề nh;/ặt rá;/c! Nh;/ặt r;/ác, bà con ạ! Nhà tôi không thể chấp nhận một thông gia như vậy! Một gia đình tử tế, có học thức, làm sao có thể chung sống với những người… như thế?”
Tiếng x/ì xà/o n/ổi lên. Một vài người nhà trai gật gù, tỏ vẻ đồng tình. Hương đứng sững, đôi mắt mở to, bàn tay nắm chặt lấy áo dài. Nam vội nắm tay cô, nhưng ánh mắt anh cũng l;/ộ r/õ sự b-ối r-ối. Anh quay sang mẹ mình, giọng ru/n ru/n: “Mẹ, chuyện này… mẹ nghe ai nói vậy?”
Bà Tâm h::ừ lạ::nh, đưa ra một tấm ảnh từ điện thoại. Đó là hình ảnh ông Hùng, trong bộ đồ bảo hộ c;/ũ n//át, đang đẩy một chiếc xe rá;/c đầy ắp trên đường làng. “Còn cần ai nói nữa? Hình này là bằng chứng rõ ràng! Nhà tôi không thể để con trai cưới con gái của một người nh;/ặt rá/c!”
Cả sân cưới lặ-ng đi. Mẹ Hương, bà Lan, đứng b/ật dậ/y, nư;/ớc m;/ắt lă/n d/ài trên má. “Bà nói gì cũng được, nhưng đừng x::úc phạ;/m chồng tôi! Ông ấy làm việc đó để nuôi con ăn học, để Hương được như ngày hôm nay!”
Nhưng bà Tâm không dừng lại. Bà quay sang ông Tâm, giọng cư/ơng quy/ết:...
Đúng lúc ấy, từ xa, tiếng động cơ xe tải vang lên. Một chiếc xe tải cũ kỹ, b::ốc m::ùi rá/c, từ từ tiến vào con đường dẫn đến sân cưới. Mọi người quay lại, ki/nh ng;/ạc. Trên xe, ông Hùng bước xuống, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bám đầy bụi.
Ông Hùng bước vào sân, ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định. Ông không nhìn bà Tâm, cũng không nhìn những ánh mắt t;/ò m/ò xung quanh. Ông chỉ nhìn Hương, nở một nụ cười dịu dàng, rồi đặt chiếc hộp gỗ xuống trước mặt mọi người.... ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇👇

Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m//ỉa m//ai: ...
11/12/2025

Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m//ỉa m//ai: "Nhà đã ngh//èo lại còn không biết dạy con g//ái, tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ...". Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ...
Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng kèn, tiếng trống vang rộn rã cả ngõ.
Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc bạc nửa đầu vì thư/ơng con — rồi bước ra. Nhưng khi vừa tới cổng nhà trai, mẹ chồng tương lai – bà Hà – đứng chắn ngay trước cửa, mặt lạnh tanh.
“Dừng lại! Con dâu ch//ửa trước thì không được vào cửa chính. Nhà tôi xưa nay giữ gia phong, không thể để chuyện x/ấu h/ổ này diễn ra trước bàn thờ tổ tiên. Muốn vào thì t//rèo qua tường bên hông kia!”
Cả đoàn rước dâu ch//ết lặng.
Hạnh sững sờ, tưởng như mình nghe nhầm.
Cô quay sang nhìn chồng – người mà cô đã tin tưởng, người từng hứa “Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em”.
Nhưng anh cúi gằm mặt, im lặng. Không một lời ph/ản đ/ối. Không một bước tiến lại gần.
Bà Hà vẫn tiếp tục nói, giọng đầy khi/nh mi/ệt: “Nhà các người ngh/èo, lại còn để con g/ái mang b//ầu trước cưới, đúng là không biết dạy con. Chẳng trách phải cưới gấp, không thì x/ấu h/ổ với thiên hạ. Tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ...". Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ...*** Đọc tiếp dưới bình luận đầu tiên👇

Mừng bạn thân si:nh con trai, tôi lấy điện thoại của chồng chuyển ngay 10 triệu, thấy tin nhắn phản hồi của cô ấy, tôi '...
11/12/2025

Mừng bạn thân si:nh con trai, tôi lấy điện thoại của chồng chuyển ngay 10 triệu, thấy tin nhắn phản hồi của cô ấy, tôi 's::ốc ng::ất' vì 'sự thật độ::ng tr::ời. Không ngờ chồng tôi và bạn đã...
Tôi và Hùng kết hôn đã hơn 7 năm. Chúng tôi có một cô con gái lên 6t, ngoan ngoãn và xinh xắn. Trong mắt mọi người, gia đình tôi là hình mẫu lý tưởng: chồng giỏi kiếm tiền, vợ đảm đang, con cái nếp tẻ (dù chưa đủ) nhưng luôn ngập tiếng cười. Nhiều người hay rỉ tai hỏi sao tôi không si:nh thêm con trai để "chắc chân". Thú thật, tôi cũng muốn si:nh thêm cho vui cửa vui nhà, trai hay gái với tôi đều là lộc trời cho. Nhưng mấy năm nay, dù thả tự nhiên, bồi bổ đủ kiểu, tin vui vẫn bặt vô âm tín. Hùng chưa bao giờ tạo á:p l:ực cho tôi. Anh luôn nói: "Có em và con là anh đủ mãn nguyện rồi". Chính sự thấu hiểu giả tạo ấy đã khiến tôi tin tưởng anh tuyệt đối.
Thay vì âu lo, tôi chăm chút bản thân, cùng chồng đi du lịch để hâm nó::ng tình cảm. Tôi cứ ngỡ cuộc hôn nhân này là một bức tranh hoàn hảo, cho đến khi vết nứt xuất hiện từ chính người tôi tin tưởng nhất.
Tôi có một cô bạn thân tên Quỳnh, chơi với nhau từ thời cấp ba. Quỳnh xinh đẹp, sống thiên về cảm xúc và lận đận tình duyên. Lần gần nhất, tôi tưởng cô ấy sẽ lên xe hoa, nào ngờ Quỳnh tuyên bố làm mẹ đơn thân. Cô ấy giấu biệt tăm danh tính cha đứa bé, chỉ nói: "Tao không muốn dính dáng đến gã đó nữa, tao sẽ tự nuôi con". Thương bạn thân một mình bụng mang d::ạ ch:ửa, tôi thường xuyên qua lại, mua sắm đồ s::ơ si::nh, tẩm bổ cho cô ấy. Tôi coi Quỳnh như chị em ru::ột, chẳng tiếc thứ gì.
Vừa rồi, Quỳnh si::nh sớm hơn dự kiến. Lúc đó, tôi và Hùng đang đi nghỉ dưỡng ở Đà Lạt kỷ niệm ngày cưới. Không thể về ngay, tôi nó::ng lòng muốn gửi chút quà mừng cho mẹ tròn con vuông. Hôm ấy, Hùng đang t::ắm. Điện thoại của tôi hết pin nên tôi cầm máy của chồng để chuyển khoản cho Quỳnh. Mật khẩu ngân hàng và điện thoại của anh tôi đều biết, vì anh luôn tỏ ra minh bạch.
Tôi chuyển ngay 10 triệu đồng với nội dung: "Mừng con trai chào đời, hay ăn chóng lớn". Lệnh chuyển tiền vừa thành công, chưa đầy 1 phút sau, màn hình điện thoại sáng lên tin nhắn phản hồi từ Quỳnh. Tôi cứ nghĩ đó là lời cảm ơn sướt mướt như mọi khi. Nhưng không, dòng tin nhắn hiện lên khiến tôi ch:::ết lặng, m::áu trong người như đ:ông cứ:ng lại.... xem chi tiết dưới bình luận...👇

Từ ngày về nhà chồng lúc nào bố chồng cũng bắt lau chiếc lục bình, ngày 2 lượt, miệng lục bình thì bố chồng đậy kín, mỗi...
11/12/2025

Từ ngày về nhà chồng lúc nào bố chồng cũng bắt lau chiếc lục bình, ngày 2 lượt, miệng lục bình thì bố chồng đậy kín, mỗi ngày mùng 1 hay ngày rằm lại thấy ông l/én l/út mở ra xem cho đến khi ông m/ất đi...👇
Tôi về nhà chồng được gần một năm thì bắt đầu cảm nhận rõ rệt một điều: nhà này có quá nhiều điều kỳ lạ, mà điều lạ nhất chính là… đôi lục bình của bố chồng. Không ai trong gia đình dám hỏi, không ai dám lại gần, và chỉ có một người duy nhất được phép chạm vào chúng — là tôi.
Hôm tôi về ra mắt, cả nhà chồng quây quần trong gian khách. Tôi nghe phong phanh bố chồng là người rất ngăn nắp, hơi kh/ó t/ính. Nhưng khi tôi bước vào, ông nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi chỉ tay về góc gian giữa nơi đôi lục bình đứng sừng sững:
“Con bé này… tay chân nhỏ nhưng khéo. Từ nay trở đi, ngày hai lượt lau sạch đôi lục bình cho bố. Bảy giờ sáng, năm giờ chiều. Không được sai.”
Tôi bắt đầu để ý miệng lục bình:
Ông đậy kín bằng một nắp gỗ tròn, trên nắp còn phủ lớp keo trong suốt.
Không phải kiểu đậy hờ, mà là đậy để… không ai mở được.
Tôi nghĩ có khi ông cất tiền, giấy tờ gì đó. Nhưng sao lại ép tôi lau mỗi ngày hai lần?
Sau vài tuần, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi nổi h/ết d/a gà/.
Cứ vào mùng Một và Rằm, bố chồng lại:
dậy rất sớm
ăn mặc chỉnh tề
bảo tất cả con cháu rời khỏi nhà
kiểm tra cửa từng phòng
rồi ở lại một mình trong gian giữa, khóa trái cửa
Có lần tôi bận việc, chưa kịp đi. Bố chồng ca/u mày:
“Hôm nay bố cần yên tĩnh. Con đi sang bên ngoại đi.”
Giọng ông không lớn nhưng lạnh. Tôi đi. Nhưng khi bước ra khỏi sân, tôi quay lại nhìn qua khe cửa sổ. Tôi thấy bóng ông… đang mở nắp lục bình.
Ông cúi xuống, làm gì đó mà tôi không nhìn rõ. Lâu lắm, gần cả tiếng. Rồi ông lại đậy nắp, lấy keo bôi lên và ấn chặt.
Cảm giác bất an len lỏi vào tôi.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức cả nhà hoả/ng lo/ạn.
Buổi chiều hôm đó, bố chồng đang ngồi uống trà, bỗng run tay, mặt tái m/ét rồi ng/ã xuống. Tôi và chồng vội đỡ ông, còn mẹ chồng thì kh/óc th/ét.
Trong giây phút cuối cùng, ông cố chỉ vào gian giữa, giọng đ/ứt qu/ãng:
“Lục… bình… trong đó… có…”
“Có gì hả bố? Bố nói đi!”
Nhưng cổ họng ông ngh/ẹn lại. Đôi mắt ông mở to, nhìn về hướng đôi lục bình lần cuối rồi khép hẳn.
Cả nhà ch/ết lặ/ng.
Tôi rùn/g m/ình. Tất cả những điều kỳ lạ bỗng hiện về rõ ràng:
Những lần ông mở lục bình, những ngày cấm ai lại gần, những cái nhìn đầy tính toán.
Bố chồng tôi đã giấu cái gì đó trong đó.
Và ông không bao giờ kịp nói ra.
Ba ngày sau, nhang khói đã bớt, anh em tụ họp lại. Anh cả lên tiếng:
“Bố đi rồi, chắc có chuyện ông để lại. Mấy anh em nghĩ… nên mở lục bình ra xem.”
Mẹ chồng lo lắng:
“Nhỡ ra không có gì thì thành bất kính.”
Nhưng anh cả vẫn cương quyết:
“Bố có ý mà không nói được. Không mở mới là có lỗi.”
Tôi đứng sau, tim đập thình thịch. Suốt bao tháng trời, tôi là người lau lục bình, nhưng chưa bao giờ được chạm vào nắp. Giờ nghĩ đến việc mở, tôi vừa sợ, vừa… háo hức.
Cả nhà kéo nhau vào gian giữa. Đôi lục bình đứng đó, trầm mặc như hai nhân chứng im lặng của thời gian.
Anh cả cầm dao nhỏ, cắt từng lớp keo dán quanh miệng lục bình. Miếng nắp gỗ bật ra một tiếng “cộc”.
Không khí trong phòng giậ/t mạnh.
Anh cả lấy đèn pin rọi vào. Mẹ chồng níu tay tôi, run như sắp ngất.
“Có… có gì không con?”
Anh cả cúi xuống, luồn tay vào trong. Một lúc lâu sau, anh kéo lên một túi vải đỏ cột bằng dây dù đã cũ.
Túi nhỏ nhưng nặng. Rất nặng.
Tôi nín thở. Anh mở túi.....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Lần đầu tiên đến thăm sau 4 năm ly hôn, người đàn ông ch//ết điếng khi nghe con trai hỏi mẹ: "Người l..ạ vào nhà mình mẹ...
11/12/2025

Lần đầu tiên đến thăm sau 4 năm ly hôn, người đàn ông ch//ết điếng khi nghe con trai hỏi mẹ: "Người l..ạ vào nhà mình mẹ ơi. Chú này là ai thế"? Khi anh ta rút ra 20 triệu, hành động của người vợ còn ki//nh kh//ủng hơn nhiều...
Sau khi chia tay Lan, tôi nhanh chóng tái hôn với Hương – người phụ nữ do chính tay mẹ tôi tuyển chọn. Hương khéo léo, biết điều và quan trọng nhất là rất được lòng mẹ tôi. Nhà cửa êm ấm, không còn những trận c/ãi v/ã n/ảy l/ửa giữa mẹ chồng nàng dâu như thời tôi sống với Lan. Nhưng sâu thẳm trong những đêm dài, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có lẽ là sự tự do, hay có lẽ là chút day dứt về gi/ọt m/áu mình đã bỏ rơi.
Lần này đi công tác ngang qua quê Lan, m/a x/ui qu/ỷ khiến thế nào tôi lại rẽ vào. Trong túi áo vest là phong bì đựng 20 triệu – khoản tiền thưởng nóng tôi vừa nhận được. Mẹ và Hương chưa biết đến khoản này. Tôi tự nhủ, đây là chút quà bù đắp cho con, để lương tâm mình bớt cắn rứt. Tôi hình dung về Lan của hiện tại. Chắc cô ấy sẽ ti/ều tụ/y lắm. Một người phụ nữ bị chồng bỏ, một mình nuôi con nhỏ ở quê, không nghề nghiệp ổn định, làm sao mà khá giả được? Ý nghĩ đó khiến tôi vừa thư/ơng hại, vừa có chút tự mãn của kẻ bề trên mang tâm thế "ban phát".
Tôi đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ. Sân nhà lát gạch đỏ sạch bóng, hai bên là những chậu hoa mười giờ nở rực rỡ dưới nắng chiều. Một cảm giác bình yên đến lạ lùng, khác hẳn sự ngột ngạt trong căn nhà tầng sang trọng nhưng lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mẹ của tôi. – "Ai đấy ạ?" . Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía hiên nhà. Tôi ngẩng đầu và sững sờ. Là Lan.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần gặp một người đàn bà la/m l/ũ, gi//à nua, nhưng người đứng trước mặt tôi lại rạng rỡ đến khó tin. Lan mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, làn da trắng hồng và đôi mắt ánh lên sự an nhiên mà ngày xưa, khi sống cùng tôi, chưa bao giờ cô ấy có được. Cô ấy trông trẻ ra đến vài tuổi, xinh đẹp và mặn mà hơn cả thời con gái. Sự kh/ắc kh//ổ mà tôi tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại.
Lan nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản đến lạnh lùng. Không o/án h/ận, không vui mừng, cô ấy nhìn tôi như nhìn một vị khách qua đường. – "Anh đến đây làm gì?" – Lan hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đủ khiến tôi lúng túng. – "Anh... anh đi công tác ngang qua. Tiện đường ghé thăm em và con." – Tôi ấp úng, tay vô thức sờ vào phong bì tiền trong túi áo.
Đúng lúc đó, tiếng chân chạy lon ton vang lên từ trong nhà. Một bé trai kháu khỉnh, mặc bộ đồ siêu nhân màu đỏ lao ra, sà vào lòng Lan. – "Mẹ ơi, con lắp xong robot rồi!". Tim tôi như ngừng đập. Thằng bé... giống tôi như tạc. Từ đôi mắt, cái mũi đến khuôn miệng cười. Đó là con trai tôi, đứa tr/ẻ mà bốn năm qua tôi chưa từng một lần bế ẵm hay hỏi thăm. Cảm giác tình phụ tử thiêng liêng trỗi dậy mãnh liệt khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi vô thức bước tới một bước, đưa tay ra định chạm vào con.
Thằng bé quay phắt lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi đầy cảnh giác. Nó lùi lại, nép chặt vào chân mẹ, rồi ngước lên hỏi Lan một câu khiến cả người tôi ch//ết sững: – "Mẹ ơi, người lạ vào nhà mình. Chú này là ai thế ạ?"... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Người đàn ông giàu có đến thăm m;/ộ con gái mình vào mỗi cuối tuần, cho đến một ngày nọ, bỗng có bé gái nghèo khổ xuất h...
10/12/2025

Người đàn ông giàu có đến thăm m;/ộ con gái mình vào mỗi cuối tuần, cho đến một ngày nọ, bỗng có bé gái nghèo khổ xuất hiện, chỉ vào bia mộ và thản nhiên nói, "Chú ơi... Chị kia sống ở gần nhà con" người đàn ông vội vàng đi theo cô bé về thì bà-ng hòa;/ng phát hiện ra...
Ông Dũng – một doanh nhân giàu có có tiếng trong vùng – suốt ba năm trời đều đến thăm mộ con gái vào mỗi cuối tuần.
Con gái ông – bé Thảo, 10 t;/uổi – mất trong một vụ tai nạn giao thông mà xe gây ta--i n--ạn bỏ trốn, không tìm được tung tích.
Từ ngày đó, ông Dũng sống vật vờ như cái bóng.
Hôm ấy, trong lúc ông đang lau bia mộ, bỗng một bé gái gầy gò, mặt lem nhem đất, tay cầm bịch bánh mì khô, đứng cách ông vài mét, chỉ thẳng vào bia:
“Chú ơi… chị này sống gần nhà con mà. Chị hay đứng ở bờ sông, không nói gì hết.”
Ông Dũng giật mình, tim như ngừng đập.
Ông hỏi dồn:
“Con… con thấy rõ không?”
“Dạ, ngày nào con cũng thấy. Chị đứng ngay gốc xoài ở sau nhà con.”
Ông Dũng vội vàng nắm tay bé gái:
“Dẫn chú tới đó!”
Khi tới nơi… ông Dũng ch;/ết lặng... xem tiếp dưới bình luận 👇👇

Mẹ chồng chia 1000m2 đất giá 10 tỷ cho 2 chị chồng nhưng chồng tôi vừa mất nên mẹ con tôi không có phần. Mẹ chồng còn bả...
10/12/2025

Mẹ chồng chia 1000m2 đất giá 10 tỷ cho 2 chị chồng nhưng chồng tôi vừa mất nên mẹ con tôi không có phần. Mẹ chồng còn bảo: "Dâu là người dưng, con gái mới là người nhà". Tôi không kh::óc, không c::ãi nhưng đến ngày bà nhập vi::ện cả nhà gọi tôi hơn 50 cuộc và đây là câu trả lời của tôi khiến họ ch::ết đứng...
Cơn mưa rào tháng Bảy xối xả đ::ập vào mái tôn như muốn xé toạc không gian tĩnh lặng, nhưng vẫn không lạnh lẽo bằng không khí trong phòng khách nhà chồng tôi lúc này. Trên bà:n th:ờ, di ảnh của Minh – chồng tôi – khói hư:ơng vẫn còn chưa tan hết. Anh mới mất được 49 ngày vì TNLĐ. Nỗi đ:au mất chồng còn chưa nguôi, tôi đã phải ngồi đây để nghe "phán quyết" cuối cùng của mẹ chồng.
Bà Hường, mẹ chồng tôi, ngồi trên ghế tràng kỷ, tay mân mê chuỗi hạt. Hai bên là chị Hai và chị Ba, ánh mắt hau háu nhìn vào tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đặt trên bàn. "Thằng Minh vắn số, nó đi rồi thì thôi, con dâu chỉ là người dưng nước lã". – Giọng bà Hường ranh mãnh, không chút run rẩy. – "Cái nhà này giờ chỉ còn mẹ và hai chị. Mảnh đất 1000m2 mặt tiền thị trấn này là ông bà để lại, giờ mẹ quyết định sang tên, chia đôi cho cái Lan và cái Huệ. Mỗi đứa 500m2".
Tôi sững người, ôm chặt b:é Bin vào lòng. Thằng bé mới 3t, ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết dụi đầu vào ngực mẹ tìm hơi ấm. – "Mẹ"... – Tôi nghẹn ngào lên tiếng. – "Vậy còn mẹ con con? Bin là cháu đích tôn của dòng họ, là g:iọt m::áu duy nhất anh Minh để lại. Mẹ không để lại chút gì cho cháu sao"? Chị Hai bĩ:u m:ôi, chen vào: – "Thím nói hay nhỉ? Chồng ch:::ết thì vợ đi bước nữa mấy hồi. Giờ chia đất cho thím, mai mốt thím rước thằ::ng đà:n ông khác về hưởng, rồi thằ::ng Bin cũng theo họ người ta. Lúc đó đất nhà họ Trần này hóa ra dâng cho thiên hạ à"?
Bà Hường gật gù đắc ý: – "Chị con nói đúng đấy. Dâu là con người ta. Con gái mới là con mình. Mẹ già rồi, phải dựa vào con gái. Còn con, con còn tr:ẻ, tự lo thân đi. Mẹ cho phép hai mẹ con ở lại cái chái bếp phía sau thêm 1 tháng để tìm trọ, thế là tử tế lắm rồi". Tôi nhìn ba người phụ nữ trước mặt.... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Chồng để lại lá đơn ly hôn cho vợ rồi hí hửng kéo vali mang theo 4 tỷ tiền mặt sang nhà bồ ở...  Vợ làm thinh không nói ...
10/12/2025

Chồng để lại lá đơn ly hôn cho vợ rồi hí hửng kéo vali mang theo 4 tỷ tiền mặt sang nhà bồ ở... Vợ làm thinh không nói gì nhưng đúng 1 tuần sau người vợ gọi điện thông báo một tin ch::ấn đ::ộng khiến anh ta la::o vội về nhưng đã quá muộn rồi... Tiếng bánh xe vali kéo lê trên nền gạch hoa nghe rèn rẹt, chói tai như chính nụ cười của Tân lúc này. Anh ta đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu, xịt thêm chút nước hoa Chanel, rồi quay sang nhìn Liên – người vợ đang lúi húi lau nhà với bộ đồ bộ cũ mèm, bạc phếch. – "Tôi đi đây"! – Tân hất hàm, giọng đầy vẻ ban ơn. – "Đơn ly hôn tôi ký rồi, để trên bàn. Cô ký nốt đi rồi nộp ra tòa. Căn nhà này tôi để lại cho cô coi như chút tình nghĩa cuối cùng. Còn 4 tỷ tiền mặt và xe cộ, tôi mang đi".
Liên ngẩng lên, khuôn mặt mộc không son phấn, mái tóc búi vội lòa xòa vài sợi. Cô nhìn Tân, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn chút sóng: "Anh chắc chắn chứ"? – Liên hỏi nhẹ, giọng bình thản đến lạ. – "Bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không còn đường quay lại đâu". Tân bật cười khanh khách: – "Quay lại? Cô đùa à"? Tôi đang thoát khỏi cái "n/ấm m/ồ" chán ngắt này để đến thiên đường với Ngọc. Cô nhìn lại mình đi, người thì s/ề xòa, mặt mũi thì qu/ê m/ùa, suốt ngày chỉ biết bếp núc. Ở bên cô tôi thấy mình h/èn người đi. Thôi, chào nhé "cơm nguội", chúc cô tìm được lão già nào đó chịu rước"!
Tân kéo vali đi thẳng, không ngoái đầu lại một lần. Cánh cửa đóng sầm lại. Liên đứng đó, buông cây lau nhà xuống. Cô đi về phía bàn, cầm tờ đơn ly hôn lên, đặt bút ký một nét dứt khoát. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhưng không phải nụ cười kh/ổ đ/au, mà là nụ cười của sự giải thoát.
Tân chuyển đến sống chung với Ngọc – cô nhân tình nó//ng b//ỏng, trẻ trung. Ba ngày đầu tiên đúng là thiên đường. Nhưng đến ngày thứ tư, Tân bắt đầu thấy "thiên đường" có vấn đề. Ngọc không biết nấu ăn, ngày nào cũng bắt anh đi ăn nhà hàng sang trọng. Ngọc không biết ủi đồ, áo sơ mi của anh nhăn nhúm. Và quan trọng nhất, Ngọc tiêu tiền như nước. Số tiền Tân mang theo vơi đi nhanh chóng.
Đúng một tuần sau ngày Tân bỏ đi. Đang ngồi ăn mì gói vì Ngọc bận đi spa chưa về nấu cơm, điện thoại Tân bỗng reo. Là Liên. Tân nhếch mép, bắt máy giọng khinh khỉnh: – "Sao? Hối hận rồi à? Muốn xin tôi quay về hay gì? Đã bảo là....". "Anh về nhà ngay đi". – Giọng Liên cắt ngang, gấp gáp nhưng... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Biết nhân tình của con trai đang mang b::ầu, mẹ nhẹ nhàng bảo: 'Con đón nhân tình về đây mẹ chăm cho' mà không hề biết đ...
10/12/2025

Biết nhân tình của con trai đang mang b::ầu, mẹ nhẹ nhàng bảo: 'Con đón nhân tình về đây mẹ chăm cho' mà không hề biết đó là màn kịch ki::nh thiên độ::ng địa của mẹ chồng và tôi để rồi cặp đôi m::èo m:ả g:à đ::ồng phải nhận cái kết ki::nh ho::àng...
Tuấn n""ém xấp ảnh s"iêu â"m th""ai n""hi xuống mặt bàn, vẻ mặt vê"nh vá"o xen lẫn thá"ch th"ức. – "Cô ấy có b""ầu con trai. Là đích tôn của dòng họ Nguyễn. Tôi không thể để con tôi lưu lạc bên ngoài được. Ly hôn đi, tôi sẽ bù đắp cho cô căn chung cư cũ này". Lan ngồi đó, tay siết chặt tà áo, nước mắt chực trào nhưng không thốt nên lời. Cô nhìn sang mẹ chồng – bà Phương – người phụ nữ quyền lực nhất cái nhà này, hy vọng một lời bênh vực.
Bà Phương chậm rãi nhấp ngụm trà, khuôn mặt không gợn sóng. Bà đặt tách trà xuống cái "cạch", âm thanh khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch: "Có b"ầu rồi à"? – Bà hỏi, giọng nhẹ bẫng. – "Vâng mẹ"! – Tuấn hớn hở. – "Diệp cô ấy trẻ, khỏe, lại m"ắn đ"ẻ. Không như Lan"... – "Được rồi". – Bà Phương cắt ngang. – "Con cháu nhà họ Nguyễn không thể sống ch:ui l:ủi. Con đón con b:é đó về đây. Mẹ sẽ đích thân chăm sóc cho đến ngày mẹ tròn con vuông. Còn chuyện ly hôn, đợi si::nh xong rồi tính".
Tuấn và Lan đều sững sờ. Tuấn không ngờ mẹ lại thoáng tính như vậy, còn Lan thì như ch:::ết lặng. Cô định mở miệng phản đối thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, sắc lẹm của bà Phương lướt qua. Cái nhìn ấy chứa đựng một mệnh lệnh ngầm: "Im lặng và xem kịch". Ngày hôm sau, Diệp – nhân tình của Tuấn – dọn về. Ả ta ưỡn cái b::ụng mới lùm lùm, đi lại nghênh ngang trong biệt thự như bà hoàng. Tuấn chiều chuộng ả hết mực, con Lan thì bị biến thành người giúp việc không lương... xem tiếp dưới bình luận...👇👇

Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùn...
10/12/2025

Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ…. bên trong của chồng và cô hàng xóm tr::ẻ... Người vợ không la::o vào mà lặng lẽ trở ra nhưng hà:nh độ::ng sau đó của chị mới khiến người ta phải khi::ếp s::ợ....
Chủ nhật. Trời nắng chang chang như đ/ổ lử/a. Tôi xách giỏ đi chợ, định bụng mua ít cua đồng về nấu bát canh giải nhiệt cho Kiên – chồng tôi. Dạo này Kiên hay than m/ệt, công việc áp lực, về nhà là nằm dài ra ghế. Thương chồng, tôi chẳng nề hà việc gì, từ kiếm tiền đến nội trợ đều chu toàn. Đi được nửa đường, đến hàng rau quen, tôi mới tá hỏa nhận ra mình để quên ví tiền trên nóc tủ giày. Chắc lúc nãy mải nghe điện thoại công việc nên đãng trí. Tôi tặc lưỡi, quay xe phóng vội về nhà.
Căn nhà yên ắng lạ thường. Cổng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi nhíu mày. Rõ ràng lúc đi tôi đã khóa cẩn thận, Kiên thì bảo mệt nên ngủ nướng trong phòng. Tôi dắt xe vào sân thật khẽ, không hiểu sao ti/m đ/ập thình thịch như có điềm báo. Ngay bậc tam cấp, đập vào mắt tôi là một đôi dép cao gót màu n**e đính đá. Tôi ch//ết sữ//ng. Đôi dép này... là của Thu, cô hàng xóm góa chồng ở cách nhà tôi hai căn. Thu hay sang nhà tôi chơi, miệng lúc nào cũng "chị chị em em" ngọt xớt, còn hay khen Kiên là "người chồng quốc dân".
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bất chấp cái nó/ng 40 độ ngoài trời. Tôi bỏ dép, đi chân trần rón rén vào nhà. Phòng khách trống trơn. Nhưng từ phía phòng /của vợ chồng tôi – nơi cửa phòng chỉ khép hờ một khe nhỏ – vọng ra những âm thanh l/ạ. "Ư//m... ư... anh Kiên...... nhỡ chị Hạnh về..." "Yên tâm... vợ anh đi chợ phải cả tiếng mới về... em cứ chi/ều anh đi...". Rồi tiếng cười rúc rích, những âm thanh "ú..//. ớ..." ki//nh t//ởm ấy như những m//ũi ki/m châ/m thẳng vào mà/ng nh/ĩ, xuy/ên th/ấu t/im ga/n tôi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cảm giác đầu tiên không phải là gh/en tu/ông, mà là sự bu/ồn nô/n. Căn phòng ng/ủ tôi vừa thay ga gối sáng nay, giờ đây đang bị vấy bẩn bởi chính người chồng đầu ấp tay gối và ả hàng xóm lẳ/ng l/ơ. Tôi muốn la/o vào, muốn x/é x//ác hai kẻ kh/ốn nạ//n đó. Nhưng lý trí của một người đàn bà l//ăn l//ộn thương trường 10 năm nay đã giữ chân tôi lại. Đá//nh gh//en ầm ĩ để làm gì? Để thiên hạ cười chê mình không biết giữ chồng? Để tay mình vấy b//ẩn? Không. Tôi phải cho chúng một bài học nhớ đời, một cái kết mà chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Tôi rút điện thoại.... xem tiếp dưới bình luận....👇👇

Address

Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Địa điểm du lịch posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share