Địa điểm du lịch

  • Home
  • Địa điểm du lịch

Địa điểm du lịch Chúng tôi ở đây, lắng nghe những câu chuyện của chị em phụ nữ và bằng một cách nào đó, chúng tôi nói Tuổi thanh xuân đa cũ

Nhắn "anh nhớ em" cho bạn gái nhưng gửi nhầm sang vợ cũ, đọc tin nhắn hồi đáp tôi bật khóc...Tôi từng nghĩ, sau ly hôn, ...
16/08/2025

Nhắn "anh nhớ em" cho bạn gái nhưng gửi nhầm sang vợ cũ, đọc tin nhắn hồi đáp tôi bật khóc...
Tôi từng nghĩ, sau ly hôn, mọi thứ rồi sẽ ổn. Hương là vợ cũ tôi, cô ấy đã rời đi trong lặng lẽ, còn tôi nhanh chóng bắt đầu một mối qua//n h/ệ mới. Nhưng trớ trêu thay, bạn gái hiện tại của tôi lại trùng tên với vợ cũ.
Hôm đó, tôi cùng bạn gái đi ăn tối và dạo phố. Sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi quay về căn hộ của mình, mở laptop xử lý nốt một số công việc. Giữa lúc đang trao đổi với đối tác, tôi chợt nhớ ra chưa nhắn tin chúc Hương ngủ ngon như thường lệ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi gõ nhanh dòng tin nhắn quen thuộc:
- Chúc em ngủ ngon. Anh nhớ em.
Tôi nhấn gửi như một thói quen. Nhưng chỉ vài giây sau, tim tôi chợt hẫng một nhịp. Tin nhắn đó… đã không gửi đến bạn gái tôi, mà đến vợ cũ tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Tên vợ cũ nằm ngay đầu danh sách trò chuyện, ảnh đại diện của cô ấy là tấm ảnh nền xám, nghiêng đầu nhẹ, mang một nét trầm lặng. Mà trùng hợp thay, sáng nay bạn gái tôi cũng vừa đổi ảnh đại diện với gam màu na ná. Trong lúc đầu óc rối vì công việc, tôi chỉ lướt qua cái tên quen thuộc mà không để ý tên đệm phía sau, nhìn thoáng qua ảnh đại diện rồi nhấn gửi.
Dòng chữ "đã xem" hiện lên. Tôi chỉ muốn thu hồi lại tất cả, không chỉ tin nhắn đó, mà là cả cảm giác ngượng ngập, lẫn nỗi hoang mang dâng lên trong lòng. Nhưng chỉ một phút sau, khi tôi chưa kịp thu hồi tin nhắn thì vợ cũ đã nhắn lại. Câu trả lời của cô ấy rất điềm tĩnh... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

16/08/2025

Bố tôi 65 tu::ổi, một tay ông gánh vác gia đình bao năm, đến lúc đỡ khó khăn hơn chút thì ông l::én l;út giấ:;u mẹ tôi đi ng::oại tì;;nh, tôi sôi m:;áu quyết rình đến cùng theo đi nhà ngh::ỉ, khi cánh cửa phòng bật mở, sự thật đậ:;p vào mắt thì chao ôi trước mắt tôi lại chính là…
Bố tôi năm nay đã 65 tuổi. Suốt mấy chục năm, ông còng lưng làm lụng nuôi 5 miệng ăn, chưa từng than một lời. Trong mắt tôi, ông là “người hùng của gia đình”. Nhưng rồi, từ ngày kinh tế khá hơn, tôi thấy ông bắt đầu thay đổi: quần áo chỉn chu hơn, điện thoại khóa mật khẩu, và tối nào cũng viện cớ đi “đánh cờ với bạn”.
Linh cảm có gì đó không ổn, tôi âm thầm theo dõi. Và rồi, một đêm, tôi chết sững khi thấy ông đi thẳng vào một nhà nghỉ ven đường. Trong tim tôi bùng lên nỗi căm giận và tủi nhục cho mẹ. Người cha mà tôi kính trọng bao năm, giờ lại ngấm ngầm phản bội mẹ như thế này sao?
Tôi quyết tâm rình đến cùng. Đợi gần một tiếng, khi thấy ông mở cửa phòng bước ra cùng một người phụ nữ, tôi lao tới.
“Bố…!!!” – tôi gằn giọng, tay run run chỉ thẳng về phía họ.
Người phụ nữ nghe tiếng liền giật mình quay lại. Và khoảnh khắc ấy khiến tôi ch-ết đứng như hóa đá:
Trước mặt tôi không phải người xa lạ nào… mà chính là...*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Anh xe ôm bất ngờ cho cô gái ư//ớt sũ//ng đi nhờ, nào ngờ chính hành động đó đã thay đổi đời anh mãi mãi...Hùng năm nay ...
16/08/2025

Anh xe ôm bất ngờ cho cô gái ư//ớt sũ//ng đi nhờ, nào ngờ chính hành động đó đã thay đổi đời anh mãi mãi...
Hùng năm nay 35 tuổi, làm nghề chạy xe ôm công nghệ. Mỗi ngày, anh dậy từ 5 giờ sáng, ro//ng ru//ổi khắp thành phố. Cuộc sống mưu sinh v//ất v//ả, nhưng anh chưa bao giờ tha/n vã/n, chỉ mong đủ tiền nuôi con ăn học và thu//ốc tha/ng cho mẹ già ở quê.
Hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã. Hùng trú dưới mái hiên một cửa hàng đã đóng cửa, nhìn màn mưa xám xịt mà lòng buồn rười rượi. Ngay lúc đó, anh thấy một cô gái trẻ đang co ro ven đường. Chiếc váy m///ỏng dín///h nước mưa, mái tóc dài ư///ớt sũ///ng, đôi môi tí///m t////ái. Cô đứng nhìn xung quanh, ánh mắt bấ////t l///ực và s///ợ h////ãi.
Hùng chạy lại hỏi:
– Em sao thế? Đang đợi ai à?
Cô gái ngẩng lên, giọng ru///n ru///n:
– Em… em bị giậ////t mấ///t ví, điện thoại cũng hết pin. Em không biết làm sao về nhà…
Nhìn dáng vẻ t///ội nghi////ệp của cô, Hùng không đành lòng. Anh nghĩ, nếu con gái mình rơi vào hoàn cảnh này mà không ai giúp, chắc đa///u lò////ng lắm. Không ngần ngại, anh mở cốp xe lấy tấm áo mưa cũ, choàng lên người cô gái.
– Lên xe đi, anh chở về.
Cô gái ngập ngừng:
– Nhưng… em không có tiền trả anh đâu…
Hùng cười hiền:
– Không sao, trời mưa gió thế này, em cứ lên đi kẻo ố///m.
Cô gái lặng lẽ ngồi sau xe anh. Đường về nhà cô xa hơn anh tưởng, qua mấy con phố ngập nước, chiếc xe số cũ của Hùng ì ạch chạy qua từng đoạn đường. Cuối cùng, dừng trước một căn biệt thự lớn, cô gái lí nhí cảm ơn, rút trong túi ra chiếc kẹp tóc đính ngọc trai:
– Em thật sự không có tiền mặt, anh cầm tạm kẹp này nhé, mai em gửi trả anh gấp mười lần…
Hùng lắc đầu:
– Không cần đâu. Em về nhà an toàn là được rồi. Đi đi, kẻo người nhà lo.
Nói rồi anh phóng xe đi, để lại cô gái đứng lặng, mắt ngân ngấn nước.
Sáng hôm sau, khi đang ngồi cà phê lề đường chờ khách, Hùng thấy một chiếc xe hơi đen bóng dừng trước mặt. Một người đàn ông bước xuống, ăn mặc lịch sự, giọng cất lên:
– Anh có phải là Hùng không?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Xây nhà xong 2 vợ chồng còn nợ gần 1 tỷ, mẹ vợ còn 1 mảnh đất để không rất nhiều người hỏi mua, vợ chồng tôi xin để bán ...
16/08/2025

Xây nhà xong 2 vợ chồng còn nợ gần 1 tỷ, mẹ vợ còn 1 mảnh đất để không rất nhiều người hỏi mua, vợ chồng tôi xin để bán trả nốt nợ, quyết mời mẹ vợ sang ăn cơm để nịnh bà nhưng đâu có ngờ, bà vứt sổ đỏ lên bàn rồi tuyên bố...
Sau ba năm tích cóp, vay mượn khắp nơi, cuối cùng vợ chồng tôi cũng xây xong căn nhà mơ ước. Căn nhà khang trang, đẹp đẽ nhưng cũng để lại một gánh nặng khổng lồ: khoản nợ gần 1 tỷ đồng. Mỗi tháng, tiền lãi, tiền gốc như tảng đá đè nặng lên vai, khiến cả hai vợ chồng tôi đều mất ăn mất ngủ.
Trong lúc túng quẫn nhất, tôi chợt nhớ đến mảnh đất của mẹ vợ ở ngoại ô. Mảnh đất đó bà để không đã lâu, nhưng lại ở vị trí đắc địa, rất nhiều người hỏi mua với giá cao. Vợ chồng tôi bàn nhau, quyết định sẽ mở lời xin phép bà bán mảnh đất ấy đi để trả nợ. Để câu chuyện được suôn sẻ, tôi dặn vợ chuẩn bị một bữa cơm thật thịnh soạn, toàn những món mà mẹ vợ thích, với hy vọng bà sẽ xuôi lòng.
Bữa cơm diễn ra trong không khí gượng gạo. Vợ tôi cứ tần ngần mãi, không biết phải mở lời thế nào. Khi nhìn thấy vợ cứ cúi gằm mặt, mẹ vợ tôi khẽ thở dài rồi nói: "Hai đứa muốn nói gì thì cứ nói đi, mẹ hiểu hết mà."
Lời nói của bà như một chiếc phao cứu sinh, vợ tôi lấy hết can đảm, run rẩy nói ra tất cả. Cô ấy kể về khoản nợ khổng lồ, về những đêm mất ngủ, và về mong muốn được bán mảnh đất để giải quyết khó khăn. Nghe xong, mẹ vợ tôi lặng đi, bà không nói không rằng, đứng dậy đi vào phòng. Tim tôi như thắt lại, cảm giác thất vọng và tội lỗi dâng lên. Chắc bà giận lắm, tôi nghĩ.
Nhưng vài phút sau, bà quay lại, trên tay là một thứ gì đó bọc trong lớp vải nhung đỏ. Bà không nói thêm một lời nào, chỉ dứt khoát ném thẳng lên bàn. Vợ tôi và tôi giật mình, nhìn theo. Bà chỉ thẳng tuyên bố...*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

16/08/2025

10 năm chờ đợi chồng đi Nhật về, tôi ch-t lặng khi thấy anh tay trong tay với người ph:-ụ n:-ữ kh-:á-c cùng đứa con 8 tuổi ở sân bay
Người ta bảo, chờ đợi là điều d:-ạ:i dộ;t nhất. Nhưng tôi vẫn tin, anh sẽ về. Anh nói đi chỉ bốn, năm năm là cùng, gom đủ vốn sẽ về mở tiệm sửa máy, chúng tôi sẽ sinh một đứa con, nuôi một con chó, sống bình dị thôi. Nhưng rồi hết năm thứ năm, anh bảo bên đó đang ăn nên làm ra, cố thêm chút nữa. Hết năm thứ tám, anh bảo công việc chưa ổn định, đợi anh.
Tôi đợi. Không một lần nghi ngờ.
Ngày anh về, tôi đã lên kế hoạch từ cả tuần. Tôi muốn dành cho anh bất ngờ. Mẹ bảo: “Con báo trước cho nó, không lại lỡ chuyến.” Tôi cười, lắc đầu:
– Con muốn tận mắt nhìn anh ấy bước ra cổng, không biết có ai đợi, rồi bất ngờ thấy cả nhà mình đứng đó.
Tôi chuẩn bị áo mới, cắt tóc gọn gàng. Bố lau sạch cái ô tô cũ mượn của chú họ, mẹ gói sẵn bánh chưng với giò mang ra sân bay, nói để anh ăn cho ấm bụng sau chuyến bay dài.
Chúng tôi đi từ tờ mờ sáng. Sân bay Nội Bài đông nghịt. Tôi nhón chân, căng mắt nhìn bảng điện tử. Chuyến Tokyo – Hà Nội đã hạ cánh. T:i;-m tôi đ-ậ-:p loạ;n.
Trong biển người kéo vali, tôi bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – cao gầy, áo khoác xanh navy, tay xách vali đen. Nhưng anh… không đi một mình. Bên cạnh là một ph;ụ n:;:ữ chừng ba mươi, tóc uốn lọn, trang điểm kỹ. Trên tay cô t:a là một c;ậ;u b:-é tầm chín, mười tuổi, giống anh đến ngỡ ngàng.
Tôi đứng sững, tay buông rơi bó hoa. Bố mẹ tôi cũng i:-m bặt.
Họ chưa thấy tôi. Cô ta cúi xuống, kéo lại khăn quàng cổ cho anh, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh, cười cười nói gì đó. Anh chỉ khẽ gật, mắt nhìn quanh như tìm ai, rồi lại cúi xuống nắm tay th;ằn;g bé.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Chỉ nghe tiếng mẹ tôi thở hắt ra:
– Con… con nhìn nhầm chăng?
Tôi không nhầm được. Dù nhắm mắt, tôi vẫn nhận ra dáng anh trong biển người. Và t:hằn:g b;é kia… đôi mắt, sống mũi, cả cái cách bặm môi đều như khuôn đúc.
Họ đi ngang qua chúng tôi, và rồi..... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Sau đêm m//ặn n//ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh//èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mìn...
16/08/2025

Sau đêm m//ặn n//ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh//èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình c/ó gi/á như vậy
Bảy năm trước, My chỉ là cô sinh viên năm hai, vừa học vừa làm thêm ở quán ăn nhỏ gần trường. Cuộc sống của cô lúc ấy cùng cực, mẹ bệ/nh nặ/ng, tiền thu/ốc men không biết v/ay ai, còn cha đã qua đời từ khi cô mới vào lớp một.
Một tối muộn, khi đang rửa bát, người quản lý gọi My ra. Có vị khách muốn gặp. Đó là người đàn ông trung niên mặc vest xám, gương mặt lạ lẫm nhưng ánh mắt chất chứa mệt mỏi. Sau vài câu hỏi ngắn gọn về hoàn cảnh, ông đẩy chiếc phong bì dày cộm về phía cô.
“Tôi muốn em ở cùng tôi đêm nay. Một tỷ, đủ để c/ứu mẹ em.”
My r/un r/ẩy. Cô chưa từng nghĩ sẽ phải đ/ánh đ/ổi bản thân, nhưng cũng không thể để mẹ ch//ết vì th/iếu ti/ền. Đêm ấy, cô theo ông đến khá//ch sạ//n. Và rồi mọi thứ diễn ra rất nhanh. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, ông đã rời đi, để lại tờ giấy ghi vỏn vẹn: “Cảm ơn em, cô gái có đôi mắt buồn.”
My dùng tiền ch/ữa bệ/nh cho mẹ, rồi hai mẹ con mở quán cháo nhỏ sống qua ngày. Bảy năm trôi qua, cô không còn nghĩ đến đêm hôm đó nữa, cho đến một ngày, khi đang dọn tủ sách, My tìm thấy một chiếc phong bì cũ. Bên trong là một lá thư được gửi từ văn phòng luật sư.
Trong thư ghi rõ: ông ấy đã qua đời cách đây ba tháng, và để lại di chúc cho cô, hóa ra ông ấy chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

16/08/2025

Đi trông trẻ cho mẹ đơn thân nhà giàu được ăn sung mặc sướ::ng, nào ng:ờ một ngày mẹ đứa b:é b:;ất ng:ờ bỏ con gá:;i hơn 1 tu:;ổi để đi biền biệt, tôi đang làm bảo mẫu cho nhà giàu thì thành mẹ nu;;ôi, nào ngờ 10 năm sau có chiếc xe tiền tỷ đỗ trước nhà và rồi người bước xuống...
Tôi vốn chỉ là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố làm thuê, may mắn được nhận vào làm bảo mẫu cho một mẹ đơn thân nhà giàu. Căn penthouse trên tầng 30, đồ ăn lúc nào cũng thừa mứa, quần áo đẹp mặc cả ngày. Tôi cứ nghĩ cuộc đời đã sang trang.
Nhưng rồi, một sáng, khi tôi dậy chuẩn bị bữa sáng cho bé con hơn 1 tuổi, mẹ đứa bé bi-ến m-ất. Không một lời nhắn, không điện thoại, không tin tức. Đến chiều, tôi mới nhận được một tin nhắn ngắn gọn:
“Nhờ em chăm con, chị sẽ sớm quay lại…”
Nhưng “sớm” ấy kéo dài cả 10 năm. Tôi vừa làm bảo mẫu vừa làm mẹ nuôi, nuôi bé gái lớn lên trong căn nhà đã dần xuống cấp. Tiền để lại cũng hết, tôi phải đi làm thêm mọi việc để lo cho con bé học hành tử tế.
Một chiều mưa, khi tôi đang phơi đồ thì một chiếc xe sang trị giá hàng chục tỷ đỗ ngay trước cửa nhà. Tài xế mở cửa, và bước xuống là… mẹ ruột của bé — nhưng không còn là người phụ nữ bận rộn năm xưa, mà là một quý bà sang chảnh, đeo đầy vàng, cạnh bên còn có một người đàn ông ngoại quốc.
Bà ta chìa ra một phong bì dày rồi đưa yêu cầu khiến tôi điến-g người ….*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng n...
16/08/2025

Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng nào ngờ vừa mới mở tủ ra, ào xuống người tôi chính là thứ vừa hô-i vừa ta-nh, hóa ra...
Vợ tôi b-ệnh nặng, nằm li;/ệt giường nhiều tháng. Đến lúc gần đất xa trời, hơi thở yếu ớt, cô ấy nắm chặt tay tôi thì thào:
“Anh… đừng buồn… trong tủ… còn 5 tỷ… em giấu để dành cho anh và con…”
Nghe xong, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Cả đời vợ chồng chắt bóp, tôi nào ngờ cô ấy lại giỏi giang đến mức để dành được số tiền lớn như vậy. Vợ vừa nhắm mắt, tôi nước mắt ngắn dài nhưng trong lòng nhen nhóm một niềm an ủi — ít ra còn có khoản tiền để lo cho con.
Ngay trong đêm, tôi không kìm nổi, vội vàng lao như bay về nhà, tim đập thình thịch. Tôi mở cửa tủ gỗ cũ kỹ, run rẩy lục tung từng ngăn. Cuối cùng, ngay góc dưới cùng, tôi phát hiện ra một chiếc hộp sắt khóa chặt.
Vừa định mở ra thì bất chợt — rầm! — cánh cửa tủ bật mạnh, một thứ đen ngòm, vừa hôi vừa tanh tràn ào xuống người tôi. Tôi hoảng loạn ngã ngửa, mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Dưới ánh đèn leo lét, tôi ch-ết lặng khi nhận ra đó không phải giấy tờ hay tiền bạc… mà chính là... *** Đọc tiếp dưới bình luận👇

16/08/2025

Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng khác và thực hiện ước mơ làm mẹ. Tuy nhiên, vì thương chồng, người vợ đã âm thầm tìm cách xin con bên ngoài, mong rằng điều đó sẽ giúp hai vợ chồng có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, người chồng không đồng ý, anh không muốn nuôi con không phải máu mủ của mình, thà không có con còn hơn. Cuối cùng, cả hai quyết định ra tòa ly hôn – và đúng lúc đó, họ bất ngờ nhận được một tin s/ét đ/ánh.....“Mười năm sống bên nhau, cùng nhau vượt qua nghèo khó, bệnh tật, từng cơn bão lòng… nhưng lại không thể vượt qua nổi một đứa trẻ không bao giờ đến. Không phải vì không muốn, mà vì người ấy không thể.”
Trời mưa tầm tã. Căn nhà nhỏ nơi vùng ven Hà Nội tối om dù mới 6 giờ tối. Điện vẫn chưa về sau trận giông ban chiều. Trong ánh đèn dầu leo lét, Hiền ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống bậu cửa. Căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước mưa gõ nhịp vào mái tôn.
Chồng cô – anh Long, đang lặng lẽ sửa lại mảnh mái tôn bị gió tốc từ ban nãy. Mái tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò, và ánh mắt luôn đau đáu một nỗi niềm.
Hiền và Long lấy nhau được tròn 10 năm. Quãng thời gian ấy đủ dài để người ta xây dựng một gia đình ấm êm, có vài đứa trẻ ríu rít bên chân. Nhưng với Hiền và Long, cả một thập kỷ chỉ là chuỗi ngày khám chữa v/ô s/inh, chờ đợi từng hy vọng nhỏ nhoi rồi lại thất vọng não nề.
Sau ba năm không có tin vui, họ bắt đầu đi khám. Và kết luận đến như một nhát dao lạnh lẽo – Long bị v/ô s/inh hoàn toàn. Không có tinh trùng. Bác sĩ nói thẳng: “Cơ hội tự nhiên gần như bằng không.”
Kể từ đó, Long sống trong mặc cảm. Anh yêu vợ, nhưng càng yêu, anh càng dằn vặt. Anh thấy mình là gánh nặng của cô – một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, xứng đáng được làm mẹ.
Năm năm sau kết quả khám, Long bắt đầu nói đến chuyện ly hôn. Ban đầu chỉ là gợi ý vu vơ. Rồi ngày càng rõ ràng, cương quyết.
– Em còn trẻ, em xứng đáng có một đứa con. Anh không thể giữ em mãi trong một cuộc hôn nhân không lối thoát.
– Em lấy anh vì em yêu anh, không phải vì em cần một đứa trẻ.
– Nhưng nếu em không có con, sau này em sẽ hối hận.
Những cuộc trò chuyện như thế lặp đi lặp lại. Hiền mệt mỏi, nhưng cô không trách Long. Cô biết anh đang đau, đang tự hành hạ bản thân.
Một đêm không ngủ, Hiền ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp nén nhang rồi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con thương ảnh. Con không muốn xa ảnh. Nhưng con cũng khao khát được làm mẹ. Có cách nào để vừa có con, vừa không rời bỏ ảnh không mẹ?”
Và rồi cô nghĩ đến một giải pháp – xin con từ một người hiến tinh trùng. Hoặc thậm chí, có thể lặng lẽ mang thai nhờ một mối quan hệ ngoài luồng kín đáo, miễn là có con. Với cô, tình yêu là ở trái tim, còn đứa trẻ chỉ là cách để gia đình có thêm tiếng cười.
Cô bàn với Long. Nhưng trái với mong đợi, Long giận dữ:
– Em nghĩ anh có thể nuôi con của người khác sao? Anh thà không có con còn hơn.
Hiền sững sờ. Bao nhiêu hy vọng cô cất công nuôi nấng bỗng chốc tan tành. Cô không ngờ Long lại cứng nhắc như vậy. Tình yêu, sự bao dung, chẳng lẽ không thể chiến thắng một chút máu mủ?
Một tháng sau, Long đệ đơn ly hôn. Hiền ký không nói lời nào. Cô biết anh đã quyết.....
*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Mỗi tháng đưa vợ tận 10 triệu mà cô ta tiêu hết sạch, góp ý vài câu thì mặt nặng mày nhẹ, một hôm đi làm về sớm, tôi ng;...
16/08/2025

Mỗi tháng đưa vợ tận 10 triệu mà cô ta tiêu hết sạch, góp ý vài câu thì mặt nặng mày nhẹ, một hôm đi làm về sớm, tôi ng;:ỡ ng;;àng khi chứng kiến cảnh vợ ở bên nhà hàng xóm
Cứ đầu tháng lĩnh lương là tôi đưa ngay cho vợ 10 triệu để lo chi tiêu trong nhà, thêm chút ít vặt vãnh cho cô ấy. Mức lương của tôi không cao, nhưng với hai vợ chồng trẻ, sống tằn tiện chút cũng đủ. Thế nhưng tháng nào cũng vậy, cứ đến cuối tháng là vợ lại nhắn tin:
- Anh ơi, cho em xin thêm ít tiền mua đồ ăn…
Ban đầu tôi nghĩ chắc cô ấy đang bầu bí ăn uống nhiều, rồi sữa vitamin, siêu âm, xét nghiệm cũng tốn kém. Nhưng càng nghĩ càng lạ: vợ tôi gần như chẳng ăn gì cầu kỳ, cô ấy cũng hay tiết kiệm, thích nấu ăn ở nhà hơn.
Tôi bận đi làm suốt, ít có thời gian để ý. Nhưng càng ngày sự tò mò càng thôi thúc tôi phải tìm hiểu. Đặc biệt là hôm nọ, tôi về sớm hơn mọi khi. Trời mưa, đường ngập, tôi phi xe về, mong được ăn bát canh nóng do vợ nấu. Vừa rẽ vào đầu ngõ, tôi đã nhìn thấy… vợ tôi đứng trước cửa nhà hàng xóm - người đàn ông sống một mình.
Cảnh tượng ấy làm tôi kh...ựn/g lại, tim đập dồn dập... 👇ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

16/08/2025

Chị gái ruột m:;ất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắ:p hư::ơng chị g:ái thì cháu lao đến chợt gọi tôi là mẹ, anh rể thì thầm đúng 3 từ với tôi và rồi cả đêm hôm ấy...
Chị gái ruột của tôi vừa mất tròn 49 ngày, nỗi đau còn chưa nguôi thì đã nghe hàng xóm xì xào: “Anh rể mày đang bóng gió tìm người mới lo cơm nước đấy!” Tim tôi nhói lên, vừa thương chị, vừa giận anh rể quá chóng vánh.
Hôm đó, tôi lặng lẽ sang thắp nén hương cho chị. Ngờ đâu, vừa bước vào cửa, đứa cháu gái mới lên 4 tuổi bất chợt lao đến ôm chầm lấy tôi, miệng gọi to hai chữ làm tôi đứng chết lặng:
“Mẹ ơi!”
Cả căn nhà im phăng phắc. Tôi vội vàng quỳ xuống ôm con bé, nước mắt ràn rụa. Anh rể thì từ trong buồng bước ra, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, thì thầm với tôi đúng ba từ:
Tôi run bắn người, không hiểu nên khóc hay nên giận. Và rồi cả đêm hôm ấy, chuyện không ai trong dòng họ có thể tưởng tượng lại xảy ra...*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Đi công tác về bất ngờ lúc nửa đêm, nhìn chiếc váy hồng vợ m:ặc trái và vệt nước trên giư;;ờng mà tôi tá/i m//ặt... Hôm ...
16/08/2025

Đi công tác về bất ngờ lúc nửa đêm, nhìn chiếc váy hồng vợ m:ặc trái và vệt nước trên giư;;ờng mà tôi tá/i m//ặt...
Hôm đó tôi đi công tác ba ngày. Công ty yêu cầu làm thêm báo cáo nên chuyến bay về bị dời muộn. Tôi định nhắn cho vợ, nhưng rồi lại thôi: “Thôi để dành tạo bất ngờ.”
Tôi về đến nhà đã gần 1 giờ sáng. Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn ngủ le lói từ phòng ngủ. Tôi khẽ mở cửa, định bước vào ôm vợ từ phía sau. Và rồi, ánh mắt tôi sững lại. Vợ tôi nằm nghiêng, quay lưng ra cửa. Trên người cô ấy là chiếc váy màu hồng phấn, quen thuộc, nhưng… bị mặc trái. Trên giường còn đọng lại vết ẩm kỳ lạ.
Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua: Tại sao vợ tôi lại mặc váy trái? Phải chăng…
Đầu óc quay cuồng, dựng lên hàng loạt kịch bản tồi tệ: một người đàn ông khác, sự p//hản b//ội...
Tôi đứng lặng cả phút. Tôi tiến đến, khẽ lay vai cô ấy, giọng nghẹn lại:
- Em… sao lại mặc váy trái?
Thảo giật mình thức dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ. Nhìn thấy tôi, cô ấy ngạc nhiên l//ộ rõ vẻ lo sợ:
- Anh… về rồi à? Sao anh không báo trước? 👇👇👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Địa điểm du lịch posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share