Vạn Điều Hay

Vạn Điều Hay Vạn Điều Hay có các chủ đề Đời Sống & Văn Hóa, Gia Đình & Giáo Dục, Bí Ẩn & Giải Mã. Công ty truyền thông/tin tức
(762)

Mời độc giả Theo dõi kênh và chia sẻ các bài viết bổ ích để lan tỏa những giá trị tốt đẹp và cốt lõi đến với cộng đồng.

Con người chúng ta phải bình thản đón nhận việc mình đang già đi. Năm tháng xoay vần thành khúc hát, thời gian trôi qua ...
10/12/2025

Con người chúng ta phải bình thản đón nhận việc mình đang già đi. Năm tháng xoay vần thành khúc hát, thời gian trôi qua như đóa hoa nở, ai rồi cũng có lúc phải già. Đừng than thở: “Sao chỉ hơi lơ đãng một chút mà đã già rồi?” Nếu tĩnh tâm nghĩ đến những người đã rời cõi đời từ rất sớm, thì ta còn có gì để than thở nữa đâu, hãy học cách chấp nhận.

Con người chúng ta phải bình thản đón nhận việc mình đang già đi. Năm tháng xoay vần thành khúc hát, thời gian trôi qua như đóa hoa nở, ai rồi cũng có lúc phải già. Đừng than thở: “Sao chỉ hơi lơ đãng một chút mà đã già rồi?” Nếu t....

Chỉ vừa kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt tôi dừng lại ở một bà cụ đang đứng trước quán. Tóc bạc phơ, chân hơi run, tay ôm chi...
10/12/2025

Chỉ vừa kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt tôi dừng lại ở một bà cụ đang đứng trước quán.
Tóc bạc phơ, chân hơi run, tay ôm chiếc nón lá sờn mép đã khô quắt theo nắng gió. Bà không bước vào, chỉ đứng đó như đang đấu tranh với một điều gì. Một lát sau, bà mới khẽ nói, giọng nhỏ như sợ làm phiền:
“Cho tôi một tô bún không… nhưng tôi không có tiền.”

Giữa buổi trưa, tôi tìm vào một quán bún quen để lót dạ. Chỉ vừa kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt tôi dừng lại ở một bà cụ đang đứng trước quán.

Người con cõng cha mẹ qua 160 Km: lòng hiếu thảo lớn hơn mọi nỗi sợNgày 25 tháng 8 năm 2017, khi cả thế giới còn đang bà...
10/12/2025

Người con cõng cha mẹ qua 160 Km: lòng hiếu thảo lớn hơn mọi nỗi sợ

Ngày 25 tháng 8 năm 2017, khi cả thế giới còn đang bàng hoàng trước những hình ảnh dân thường Rohingya chạy trốn khỏi Rakhine, Myanmar, thì ở một góc rừng biên giới, có một chàng trai 29 tuổi tên là Mohammed Siddique đang làm điều mà không một kịch bản phim nào dám viết: anh cõng cha mẹ trên vai, đi bộ hơn 160 km trong bảy ngày bảy đêm để tìm đường sống.

Cha anh, ông Abdul Karim, đã 85 tuổi, đôi chân run rẩy vì tuổi già và bệnh tật. Mẹ anh, bà Rahima Khatun, 65 tuổi, bị viêm khớp nặng, không thể đi nổi vài bước. Khi quân đội và đám đông cực đoan đốt làng, cả gia đình Siddique chỉ kịp chạy thoát với đúng bộ quần áo trên người. Không tiền, không giấy tờ, không cả một đôi dép.

Những người cùng chạy nạn khuyên anh: “Bỏ cha mẹ lại đi, cậu còn trẻ, chạy một mình mới sống được.”

Siddique chỉ lắc đầu: “Nếu không có họ, tôi sống để làm gì?”

Thế là anh quyết định cõng. Một lúc cõng cha, một lúc cõng mẹ. Khi cả hai cùng kiệt sức, anh buộc dây vải quanh người, đặt cha mẹ ngồi đối diện nhau trên lưng mình như một cái ba lô sống, rồi bước đi. Hai bàn chân trần rớm máu từ kilomet đầu tiên.

160 km ấy không phải đường nhựa. Đó là rừng rậm nhiệt đới đầy đỉa, vắt và muỗi độc. Là những con dốc trơn trượt vì mưa phùn tháng 8. Là những con sông sâu tới ngực, nước chảy xiết, có đoạn phải bơi qua mà tay vẫn phải giữ chặt cha mẹ trên vai. Có đêm, cả ba người chỉ còn một ngụm nước cuối cùng trong chai nhựa vỡ. Siddique nhường cho cha mẹ, còn mình nhai lá cây cầm hơi.

Ngày thứ tư, ông Abdul Karim sốt cao, mê sảng. Siddique ngồi giữa rừng, ôm cha vào lòng, vừa khóc vừa hát ru bài hát mà chính ông từng hát cho anh lúc nhỏ. Đến ngày thứ sáu, bà Rahima ngất đi vì đói và mất nước. Siddique cõng mẹ trên vai, lấy tay vuốt mặt bà, thì thầm: “Mẹ ơi, cố lên, sắp tới nơi rồi, con hứa.”

Có lần suýt bị lính biên giới bắt, anh nằm im trong bụi cỏ, miệng ngậm chặt để không thở mạnh, trong khi cha mẹ nằm ép sát trên lưng anh run lẩy bẩy. Khi trời tối đen như mực, anh lần theo ánh trăng, vừa đi vừa kể chuyện ngày xưa cho cha mẹ nghe để họ quên đau, quên đói, quên cái chết đang rình rập phía sau.

Và rồi, vào sáng ngày thứ bảy, khi đôi chân Siddique đã không còn cảm giác gì nữa, anh nhìn thấy hàng rào dây thép g*i của trại tị nạn Kutupalong ở Bangladesh. Những người lính biên phòng Bangladesh tròn mắt nhìn người đàn ông gầy gò, chân đất, lưng cõng hai ông bà già hom hem, toàn thân đầy vết đỉa cắn và vết thương nhiễm trùng.

Họ hỏi anh: “Sao không bỏ lại cha mẹ mà chạy một mình?”

Siddique đặt cha mẹ xuống đất thật nhẹ nhàng, lau nước mắt bằng tay áo rách, mỉm cười mệt mỏi:

“Hồi nhỏ, cha cõng tôi trên lưng đi khắp làng khi tôi bị sốt rét. Mẹ từng đi bộ 10 cây số để đổi nửa bát gạo nuôi tôi. Giờ đến lượt tôi trả ơn. Nếu tôi bỏ họ lại, tôi sống, nhưng tim tôi sẽ chết cả đời còn lại.”

Câu chuyện của Siddique sau đó được báo chí quốc tế đưa tin. Người ta gọi anh là “người đàn ông cõng cả bầu trời”. Nhưng với Siddique, anh chỉ làm điều bình thường nhất của một người con. Anh không có áo giáp, không có vũ khí, không có cả một đôi giày. Thứ anh có duy nhất là tình yêu thương và lòng hiếu thảo lớn hơn mọi nỗi sợ hãi.

Trong hàng triệu câu chuyện đau thương của người Rohingya, câu chuyện của Siddique là một đốm sáng. Nó nhắc chúng ta rằng, dù chiến tranh có tàn bạo đến đâu, dù nghèo đói có cùng cực thế nào, thì tình máu mủ vẫn là thứ không ai có thể đốt cháy, không dòng sông nào cuốn trôi được.

Hôm nay, gia đình Siddique vẫn sống trong lều tạm tại Kutupalong. Ông Abdul Karim đã qua đời năm 2021 vì tuổi già, nhưng trước khi nhắm mắt, ông nắm tay con trai nói: “Cảm ơn con đã không bỏ cha.” Còn bà Rahima, mỗi lần kể lại câu chuyện, lại khóc: “Nếu không có thằng Siddique, mẹ đã chết từ lâu rồi.”

Có những anh hùng không xuất hiện trên mặt báo hàng ngày. Họ không mặc áo choàng, không cầm khiên mộc. Họ chỉ lặng lẽ bước đi trong bóng tối, mang trên vai cả thế giới của mình: đó là cha mẹ. Và chỉ cần còn những người con như Mohammed Siddique, thì nhân tính vẫn chưa chết.

Vandieuhay.net

09/12/2025
Bốn “mặt trời” xuất hiện trên bầu trời Thái Nguyên: Thiên tượng cảnh báo hay chỉ là ảo ảnh?Vào một chiều tháng 12, bầu t...
09/12/2025

Bốn “mặt trời” xuất hiện trên bầu trời Thái Nguyên: Thiên tượng cảnh báo hay chỉ là ảo ảnh?

Vào một chiều tháng 12, bầu trời Thái Nguyên bất ngờ trở nên khác lạ.

Tài khoản Ma Kim Thêu trên mạng xã hội đã chia sẻ hai bức ảnh chụp lúc 16 giờ 12 phút, ghi lại khoảnh khắc hoàng hôn với bốn quầng sáng tròn xếp cạnh nhau ngay trước mặt trời. Nhìn bằng mắt thường, chị chỉ thấy ánh sáng lóa mờ sau lớp mây dày; nhưng khi xem lại ảnh, bốn “đốm mặt trời” ấy hiện lên rõ ràng khiến chính chị cũng giật mình.

Dưới phần bình luận, một số người cho rằng đây chỉ là ánh sáng phản chiếu qua ống kính. Thế nhưng chị Thêu khẳng định lúc ấy mặt trời gần như bị mây che, ánh sáng chỉ ló khẽ, hoàn toàn không đủ mạnh để tạo ra vệt phản chiếu rõ rệt như vậy. Chính chị cũng ngập ngừng không biết thứ mình chụp lại là hiện tượng gì, chỉ biết rằng nó xuất hiện trước mắt mình đúng vào giây phút ấy.

Ngoài những giải thích lý tính, không ít người cảm thấy… rờn rợn. Bốn điểm sáng xếp đều nhau giữa trời chiều khiến họ bất giác liên tưởng đến những điềm lạ trong dân gian, nhất là trong bối cảnh thời tiết năm nay vốn đã nhiều bất thường.

Hiện tượng “nhiều mặt trời” không phải mới xuất hiện.

Tháng 8/2023, mạng xã hội Trung Quốc từng xôn xao trước cảnh bảy mặt trời cùng lộ diện trên bầu trời khiến nhiều người đùa rằng đó là lý do thời điểm đó nắng nóng trở nên cực đoan. Có ý kiến nghi ngờ đây là sản phẩm công nghệ, nhưng tranh luận vẫn kéo dài nhiều ngày.

Trước đó, truyền thông Quảng Châu đăng tải trường hợp hai “mặt trời” xuất hiện tại Tứ Xuyên, và hồi tháng 2/2023, người dân ở Sơn Tây chụp được ảnh bốn mặt trời xếp thành hàng ngang. Các chuyên gia thiên văn gọi hiện tượng này là Parhelion – “mặt trời giả”, do ánh sáng khúc xạ qua tinh thể băng trong khí quyển.

Tuy vậy, câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn là: Vì sao hiện tượng hiếm gặp này lại liên tục xuất hiện, và tại sao nó lại lộ diện ở những nơi dường như không hội tụ đủ điều kiện thời tiết?

Một số cư dân mạng Việt Nam còn chia sẻ rằng họ từng chứng kiến “mặt trời đôi” ở nhiều tỉnh thành trong thời gian đó.

Trong văn hoá phương Đông, sự xuất hiện của nhiều mặt trời luôn được xem là thiên tượng dị thường.

Sử Ký và Hán Thư từng ghi chép: Khi mặt trời không còn đơn độc trên bầu trời, đó là dấu hiệu của biến động lớn, thời điểm Thiên – Địa – Nhân mất cân bằng.

Truyền thuyết Hậu Nghệ bắn chín mặt trời cũng khởi nguồn từ niềm tin ấy: Nếu có quá nhiều mặt trời, thế gian sẽ lâm vào hỗn loạn, nắng gắt thiêu đốt và thiên tai dồn dập. Có lẽ vì thế mà khoảnh khắc “bốn mặt trời” ở Thái Nguyên khiến không khí cuối năm càng thêm nặng nề.

Trong một thế giới đang liên tục rung chuyển bởi thời tiết cực đoan, bão tố bất thường và thiên tai nối tiếp, người ta không khỏi nhìn những bức ảnh ấy với cảm giác vừa tò mò, vừa bất an như thể trời đất đang nhẹ nhàng gửi xuống một lời nhắc nhở: “Mọi thứ không còn yên bình như vẻ ngoài.”

Dù khoa học có thể đưa ra các cách lý giải khác nhau như hiệu ứng quang học, tinh thể băng, khúc xạ ánh sáng. Nhưng trước những thiên tượng kỳ lạ xuất hiện liên tiếp trên khắp châu Á, nhiều người vẫn chậm lại, buộc lòng tự hỏi:

Liệu đây chỉ là trùng hợp của ánh sáng… hay là lời cảnh báo âm thầm mà bầu trời đang nhắn gửi cho con người?

Vandieuhay.net
Ảnh: Internet

Ông bà ta có câu  “73, 84, Diêm Vương không gọi thì tự mình đi” có lẽ là câu nổi tiếng nhất, khiến người ta vừa quen tai...
09/12/2025

Ông bà ta có câu “73, 84, Diêm Vương không gọi thì tự mình đi” có lẽ là câu nổi tiếng nhất, khiến người ta vừa quen tai vừa kính nể trong lòng.
Mỗi khi người lớn tuổi trong nhà bước vào hai mốc tuổi này, con cháu thường đặc biệt cẩn thận, thậm chí mặc áo đỏ, làm lễ mừng thọ để “xung hỉ”, hóa giải vận xui.

Thước đo của thánh nhân: điểm neo tâm lý văn hóa, Mật mã Thiên Can Địa Chi: “hung hiểm” sau một giáp tử, Tiết (sinh mệnh): Đường cong thịnh

Thành ngữ “Bụng làm dạ chịu”, người xưa nhắn gửi điều gì?Trong kho tàng thành ngữ Việt, có những câu tưởng chừng đơn giả...
09/12/2025

Thành ngữ “Bụng làm dạ chịu”, người xưa nhắn gửi điều gì?

Trong kho tàng thành ngữ Việt, có những câu tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một đạo lý thâm sâu. “Bụng làm dạ chịu” là một trong những lời răn như thế.

Con người sống giữa cõi đời, bao điều mắt thấy tai nghe đôi khi chỉ là hư ảo, thế nhưng nhân quả lại chưa từng rời bước. Người xưa nói “trên đầu ba thước có thần linh”, ý chỉ mọi hành vi thiện – ác của con người đều được xét soi, chẳng hề mơ hồ.

Làm thiện hưởng thiện, làm ác gặp ác. Không ai thay ta chịu, cũng không ai gánh nổi hậu quả thay ta. Một niệm sai lầm cũng có thể dẫn cả cuộc đời đi vào ngõ cụt. Câu chuyện về Kim Chung – vị phú ông giàu có nhưng keo kiệt ở phủ Gia Hưng, tỉnh Triết Giang là minh chứng rõ ràng cho đạo lý ấy.

Kim Chung vốn nổi tiếng khắp vùng Trường Thủy Đường bởi tính tình keo kiệt và lạnh lùng. Dân quanh vùng đặt cho ông biệt danh “Kim lạnh lùng”, “Kim keo kiệt”. Trong đời, ông căm ghét nhất là tăng nhân. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hòa thượng, ông đã thấy bực bội như có g*i trong mắt.

Gần nhà ông có một ngôi chùa nhỏ tên “Am Phúc Thiện”. Dù sống đã đến tuổi ngũ tuần, ông chưa từng một lần bước chân tới đó, chứ đừng nói bỏ vào hòm công đức một đồng.

Trái ngược với ông, vợ ông – bà Đơn Thị – lại vô cùng tín tâm với Thần Phật. Tuổi đã ngoài bốn mươi mà chưa có con, bà lén bán trâm cài và một số đồ trang sức, gom góp được hai mươi lạng vàng đem đến chùa cúng dường, cầu mong Thần Phật thương tình ban cho mụn con nối dõi.

Cảm động trước lòng thành, Trời Phật quả nhiên linh ứng: bà sinh đôi hai cậu con trai khôi ngô, đặt tên là Phúc Nhi và Thiện Nhi – như ghi nhớ ân lành từ “Am Phúc Thiện”.

Từ khi có con, bà càng thành tâm hơn, thường lén lấy gạo, củi, tiền bạc trong nhà đem đến cúng dường. Nghe người ngoài đồn đoán, lại thêm sự nghi ngờ, Kim Chung cho người theo dõi và biết được sự thật. Vô cùng tức giận, ông quát mắng vợ không ít lần.

Đã có sẵn tâm ghen ghét tăng nhân, nay thêm nỗi bực vì vợ lén mình, ông lại càng nuôi ác niệm, nung nấu ý định trả thù.

Một ngày nọ, khi còn đang bực bội chưa nghĩ ra cách, ông thấy sư trụ trì của Am Phúc Thiện và một đồ đệ đang đi hóa duyên. Nảy ý trong đầu, ông vội ra chợ, mua thạch tín rồi đến tiệm bánh của ông Vương gần nhà. Ông đặt tám đồng bạc, nhờ làm bốn cái bánh bao không nhân. Mang bánh về, ông nhồi thạch tín vào trong và hấp nóng.

Đúng lúc ấy, hai vị hòa thượng đến nhà. Giả vờ tử tế, ông sai người mời vào dùng trà và bảo người hầu mang bốn cái bánh độc kia ra mời họ.

Đơn Thị thấy chồng đột nhiên “hướng thiện” thì vô cùng mừng, còn dọn khay cẩn thận để mời hai vị sư.

Hai vị hòa thượng nhận bánh rồi rời đi.

Tối hôm đó, như mọi ngày, hai cậu bé Phúc Nhi và Thiện Nhi đi học về lại ghé chùa chơi. Sư trụ trì nghĩ bụng: “Hai đứa trẻ này ngày nào cũng đến chùa, mà mình chưa bao giờ mời chúng thứ gì”. Nhân tiện có bốn cái bánh bao mà bà Đơn Thị vừa cúng dường, ông đem hấp nóng, pha trà mời hai đứa trẻ.

Hai cậu bé đang đói, ăn mỗi đứa hai cái bánh và uống hết ly trà. Chẳng bao lâu sau, cả hai bắt đầu đau bụng dữ dội, ói mửa liên tục rồi tím tái. Người hầu hoảng hốt đưa hai cậu về nhà. Mặc cho bà Đơn Thị cố sức cứu con, hai cậu bé nôn ra máu và lịm dần rồi qua đời trong đau đớn.

Nghe người hầu kể lại sự tình, hai vị đồ đệ cũng khẳng định bánh bao là do sáng nay bà vừa cúng. Kim Chung nghe vậy gục đầu xuống, thú nhận toàn bộ tội ác.

Đơn Thị đau đớn tột cùng: hai đứa con mà bà thành tâm cầu khấn bao năm, cuối cùng lại chết dưới tay chính chồng mình. Bà uất hận đến mức vào phòng dùng dây treo cổ tự vẫn.

Kim Chung, vừa khóc thương con vừa định bàn chuyện tang lễ với vợ, bước vào phòng thì thấy vợ đã treo cổ trên xà nhà. Ông đưa xuống nhưng bà đã tắt thở.

Mất con, mất vợ, mang nỗi ân hận dày vò, Kim Chung phát bệnh nặng và qua đời không lâu sau đó.

Câu chuyện của Kim viên ngoại khép lại bằng ba cái chết bi thương – nhưng điều để lại cho hậu thế lại là bài học nhân quả sâu sắc.

Một niệm ác có thể tước đi tất cả những gì quý giá nhất. Gieo độc cho người, cuối cùng độc trở về chính mình. “Bụng làm dạ chịu” không phải lời hăm dọa, mà là chân lý tồn tại từ ngàn đời: gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Trong cuộc sống nhiễu nhương hôm nay, khi nóng giận, ích kỷ và oán hận dễ khiến ta hành xử hồ đồ, càng cần nhớ rằng:

Chỉ có giữ tâm thiện lương, kính Thần Phật, thì cuộc đời mới tránh được những điều đáng tiếc.

Nhân quả có thể đến chậm, nhưng chưa từng vắng mặt. Một niệm thiện đủ hóa giải tai ương; một niệm ác đủ khiến vận mệnh lụi tàn.

Vậy nên, giữa dòng đời chật hẹp, giữ tâm thiện lương, kính tín Thần Phật, tự khắc phúc lành sẽ theo ta mà đến.

Khai Tâm biên tập (Tư liệu câu chuyện từ soundofhope)
[Ảnh internet]

Có những ân tình không cần lời hẹn, chỉ cần một lần cứu giúp, trời đất và sinh mệnh đều ghi nhớ.
09/12/2025

Có những ân tình không cần lời hẹn, chỉ cần một lần cứu giúp, trời đất và sinh mệnh đều ghi nhớ.

Hành thiện tích đức - Ông lão dành tiền giải cứu trâu bò khỏi lò mổTrong Phật pháp, giới đầu tiên dạy con người không sá...
09/12/2025

Hành thiện tích đức - Ông lão dành tiền giải cứu trâu bò khỏi lò mổ

Trong Phật pháp, giới đầu tiên dạy con người không sát sinh và biết “từ bỏ sự hại, nuôi dưỡng lòng từ đối với mọi loài”. Bởi lẽ, theo luật nhân quả, mỗi đau đớn ta gây ra cho một sinh mạng khác đều sẽ trở lại trong đời mình như một tiếng vọng. Và ngược lại, mỗi điều thiện ta gieo, dù nhỏ bé đến đâu, cũng âm thầm nở thành phúc lành.

Từ nông dân chân chất thành người giải cứu trâu bò

Giữa vùng quê An Giang yên bình, có một con người đã sống trọn vẹn lời dạy ấy. Người dân gọi ông là “ông Tám khùng”- không phải ông làm điều xấu mà những việc ông làm thì một người bình thường khó mà làm được.

Tuổi thơ của ông gắn liền với đồng ruộng, với những con trâu bò kéo cày. Khi trưởng thành và lập gia đình, ông được cha mẹ cho đất đai, rồi nhờ siêng năng và có tư duy làm ăn, ông mở rộng diện tích lên 4 ha, đầu tư mua máy tuốt lúa, máy cuộn rơm và trở thành người giàu có nhất vùng.

Thế nhưng đến năm 2016, khi kinh tế ổn định, con cái yên bề gia thất, ông bỗng nảy ra một “ý nghĩ kỳ quặc”. Ông nói

- Cuộc đời chỉ là cõi tạm, tiền của danh vọng đều tan theo mây khói.

Từ đó, ông quyết định thay đổi toàn bộ cuộc sống: ăn chay trường, học Phật, cưỡi trâu đi hái thuốc nam để gửi tặng các phòng khám từ thiện. Vì không biết chạy xe máy và vốn quen cưỡi trâu từ nhỏ, ông chọn gắn bó với loài vật này trong hành trình làm thiện nguyện.

Công việc kiếm thuốc nam không hề dễ. Có những ngày ông phải bơi xuồng hàng chục cây số, lội nắng mưa để tìm dược liệu.
Rồi trong những lần qua lại vùng quê, ông chứng kiến cảnh trâu bò bị bán vào lò mổ. Có con quỵ gối như van xin. Những hình ảnh ấy khiến ông xót xa tận ruột.

Ông nói: “Tôi không thể làm ngơ. Chúng có linh tính, có cảm xúc. Tôi coi việc cứu trâu bò như đền đáp công lao chúng từng giúp gia đình tôi vượt qua những ngày đói khổ.”

Từ đó, ông giao lại 4 ha đất cho các con canh tác, giữ lại 7 công đất để dựng lán, làm chuồng trại và thêm gần 5 công trồng cỏ. Ông bắt đầu hành trình giải cứu trâu bò từ các lò mổ. Chuyến giải cứu đầu tiên của ông là ở một lò mổ tại thành phố Long Xuyên. Ông cứu được một cặp bò ngay trước khi chúng bị chích điện.

Từ ngày ấy, ông lặn lội khắp nơi - từ Thoại Sơn đến Tịnh Biên, thậm chí đến những lò mổ xa xôi, có nơi ông phải đi bộ hàng chục cây số. Ông nghẹn ngào nói:
- Không có tiền nhiều, tôi chỉ chọn cứu những con có duyên. Bao nhiêu tiền trong túi đều dốc hết để mua lại. Mua được con nào là mừng rơi nước mắt,”

- “Ngặt nỗi là tôi không có khả năng mua hết chúng. Vào đó, con nào có duyên thì cứu. Người ta bảo tôi khùng, nghe buồn lắm nhưng cũng gắng sức, vì đó là tâm nguyện cả đời.” Vừa nói ông chỉ tay về con bò già đang gặm cỏ bên kênh- một trong hai con ông cứu đầu tiên.

Suốt 20 năm, tính đến nay, ông đã cứu được 24 con trong đó có 17 con bò và 7 con trâu. Hai con đã chết, số còn lại ông chăm sóc kỹ lưỡng, tỉ mĩ đặt cho chúng từng cái tên như bò xe, trâu xe v.v. Ông vuốt ve, trò chuyện mỗi ngày như những người thân ông vậy, ông xúc động nói

- Chúng hiểu lời tôi nói. Khi tôi đến gần, chúng cúi đầu cho vuốt, có con còn chạy tới mừng rỡ. Khi một con chết đi, tôi đều chôn cất tử tế và làm bia đá. Chúng ở với mình dù ngắn ngủi cũng phải đưa tiễn đàng hoàng,”

Bỏ ngoài tai lời dèm pha, chê bai

Để có chi phí nuôi đàn trâu bò, ông tận dụng rơm rạ sau mùa gặt, thuê người cuộn bán cho trại nấm. Trước đây mỗi năm thu 50 - 60 triệu, đủ trang trải. Nhưng những năm gần đây tiêu thụ chậm, ông phải vay mượn, xoay xở từng ngày. Người ta khuyên ông bán bớt để an dưỡng tuổi già. Nhưng ông lắc đầu:

- Nếu bán, chúng có thể bị đưa vào lò mổ lần nữa. Công sức bấy lâu coi như uổng phí.

Ông dặn các con: khi ông qua đời, hãy tiếp tục chăm đàn trâu bò như tâm nguyện cuối đời. Người dân trong xóm cũng kể: nhà cửa đất đai không thiếu nhưng ông chưa bao giờ hưởng thụ, chỉ lo cho đàn trâu bò.
Mỗi ngày ông đều đặn chi 500–600 nghìn đồng chăm sóc chúng, ngoài ra còn tùy duyên phóng sinh cá, cua, lươn, ốc…

Điều khiến ông lo nhất không phải khó khăn hiện tại, mà là nỗi sợ rằng khi ông già yếu, sẽ không còn ai tiếp tục con đường mà ông theo đuổi. Giọng ông bình thản đến rưng rưng:

- Phật dạy rằng, đã là chúng sinh thì đều ham sống, đều sợ chết. Con kiến còn ham sống, huống chi trâu bò - những loài vật cả đời giúp con người cày bừa, kéo xe, giữ nhà. Với tôi, chúng không phải súc vật, mà là ân nhân.

Câu chuyện của ông Tám Pho không phải câu chuyện của một người sống khác người, mà là chuyện của một trái tim hiểu sâu luật nhân quả. Từ những lời Phật dạy về lòng từ bi và sự tránh sát sinh, ông chọn cách sống giản dị nhưng trọn vẹn ý nghĩa: trân trọng sự sống, đền trả ân tình và gieo thiện lành cho đời.

Phật dạy “cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ", ông không chỉ cứu các con vật mà còn giúp người khác giảm bớt đi nghiệp sát sinh.

Sự lương thiện của ông không đến từ những lời rao giảng mà từ hành động lặng lẽ, bền bỉ suốt nhiều năm trời - cứu từng sinh mạng nhỏ bé, xem chúng như người thân, và giữ cho mình một trái tim mềm trước nỗi đau của muôn loài.

Hành trình của ông là một lời nhắc nhẹ nhàng khiến chúng ta phải suy ngẫm;
Sự sống nào cũng đáng quý, mỗi sinh linh đều sợ chết như chúng ta. Biết nương tay, biết thương, biết tránh sát sinh đó cũng là cách ta giữ gìn phước báu và để lại ánh sáng hiền lành cho cuộc đời này.

Vandieuhay.net
Nguồn:internet

Người xưa cho rằng chỉ khi người phụ nữ dịu dàng, hiền thục thì gia đình mới bớt mâu thuẫn. Một người quá mạnh mẽ, quá đ...
09/12/2025

Người xưa cho rằng chỉ khi người phụ nữ dịu dàng, hiền thục thì gia đình mới bớt mâu thuẫn. Một người quá mạnh mẽ, quá đề cao bản thân dễ vì lợi ích của mình mà khiến gia đình bất hòa, thậm chí trở thành nguyên nhân gây xung đột, như một thùng thuốc súng trong nhà.

Trong dân gian Trung Hoa lưu truyền rất nhiều câu tục ngữ liên quan đến chuyện cưới gả, tang ma. Những câu ấy ngắn gọn mà hàm ý sâu xa. Hôm nay muốn bàn đến câu: “Cưới vợ chớ cưới đàn bà ngửa mặt, gả chồng chớ gả cho đàn ông ...

“Đầu lâu” xuất hiện sau vụ cháy Hong Kong: Liệu lời phân tích của thầy phong thủy có phải là sự thật?Đã hơn một tuần trô...
09/12/2025

“Đầu lâu” xuất hiện sau vụ cháy Hong Kong: Liệu lời phân tích của thầy phong thủy có phải là sự thật?

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ thảm hoạ cháy cấp độ 5 tại khu dân cư Hoàng Phúc Uyển (Đại Bộ, Hong Kong). Ngọn lửa đã tắt, khói bụi đã lắng, nhưng bầu không khí nơi đây vẫn phảng phất một sự nặng nề khó gọi thành tên, như thể cả thành phố đang cố gắng lắng nghe điều gì đó còn vang vọng trong không trung.

Trong những ngày ấy, mạng xã hội Hong Kong bất ngờ lan truyền những hình ảnh được cho là “dị tượng” xuất hiện đúng trên bầu trời khu vực vừa trải qua bi kịch. Những bức ảnh ấy không ồn ào, không phô trương, nhưng lại như một lời nhắn khe khẽ, khiến ai nhìn vào cũng chợt khựng lại trước một điều gì đó vượt ngoài sự hiểu biết thường ngày.

Trong một buổi tối đầu tháng 12, nhiều cư dân Đại Bộ đồng loạt nhìn thấy một đám mây mỏng trôi lững lờ phía trên các toà nhà Hoàng Phúc Uyển.

Điều khiến họ giật mình chính là hình dạng của nó, giống như gương mặt người. Có người nói giống đầu lâu, có người thấy hình con chó, thậm chí có người nhìn ra bóng dáng tử thần.

Khó có thể khẳng định đâu là sự thật, nhưng chính việc có nhiều nhân chứng nhìn thấy cùng một lúc đã khiến câu chuyện này càng trở nên kỳ dị.

Con người vốn dễ nghi ngờ những điều mắt mình tự thấy, nhưng nếu bầu trời thật sự cố gắng “nói gì đó”, thì cách của nó có lẽ chính là thông qua những hình thù mơ hồ như thế.

Cùng trong đêm ấy, một cư dân khác ghi lại khoảnh khắc ánh trăng như một dải sáng trắng, rọi thẳng xuống khu Hoàng Phúc Uyển. Không tán mờ, không lệch hướng mà là một đường sáng rạch xuống bóng tối, tạo nên cảm giác vừa đẹp, vừa lạnh người.

Trong quan niệm Á Đông, khi một nơi xảy ra biến cố lớn, ánh sáng bất thường rọi xuống được xem như sự dẫn đường cho những linh hồn còn vương víu, cũng như một lời nhắc cho người còn sống rằng: Trời đất vẫn đang dõi theo từng sinh mệnh một.

Điều đặc biệt hơn nữa là ngay trong ngày xảy ra thảm hoạ (26/11), từ nhiều nơi ở Hong Kong, người ta chụp được một dải mây tím đỏ kéo dài vắt ngang bầu trời. Thời điểm ấy cũng chính là lúc ngọn lửa tại Hoàng Phúc Uyển bùng lên dữ dội nhất.

Có người liên tưởng đến “cây cầu âm dương” trong phim Coco – Hội ngộ diệu kỳ. Người khác cho rằng đó chỉ là vệt khói của đám cháy.

Nhưng dẫu nhìn theo góc nào, hình ảnh ấy vẫn tạo cảm giác như giữa cõi sống và cõi chết lúc ấy… chỉ cách nhau một sợi tơ mỏng.

Ba ngày sau vụ cháy, một người dân lại ghi được hình ảnh một đám mây như hình người đang quỳ lạy, trôi chậm rãi về phía hiện trường trước khi tan biến.

Kỳ lạ thay, hình ảnh ấy không gây sợ hãi, mà lại khiến nhiều người nghẹn lại. Liệu đó có phải là lời tiễn biệt của những vong linh? Hay là lời của những sinh mạng đang cảm tạ Thần linh?

Ai cũng có cách lý giải riêng, nhưng tất cả đều đồng ý với một điều: Cái hình dáng quỳ lạy ấy khiến người ta phải suy nghĩ về “thái độ của chính mình” đối với sinh mệnh.

Trước thảm hoạ, một thầy phong thủy từng phân tích những điểm bất thường quanh Hoàng Phúc Uyển. Và khi những hình ảnh kỳ lạ liên tục xuất hiện, không ít người tự hỏi:

Liệu những điều ấy có phải đang ngầm xác nhận lời thầy nói? Liệu đám mây mang hình gương mặt kia là hiện thân của một thế lực vô hình đứng sau bi kịch? Và dải mây tím đỏ như cầu nối hai thế giới kia, chính là dấu hiệu rằng Thần linh đã can thiệp, giải thoát cho những nạn nhân khỏi tà khí?

Những câu hỏi không ai tìm được đáp án, nhưng lại khiến người đọc dừng lại lâu hơn, lắng nghe sâu hơn.

Dù mọi chuyện chỉ là trùng hợp hay là những tín hiệu khó giải thích, người ta vẫn không khỏi cảm thấy một điều rất khẽ mà rất thật là thiên nhiên chưa bao giờ im lặng trước những biến động của lòng người.

Trước khi con người kịp nhận ra điều gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo, trời đất luôn gửi đi vài dấu hiệu. Nhẹ đến mức chỉ những ai chịu dừng lại một nhịp mới cảm được.

Một đám mây mang hình thù lạ, một vệt ánh sáng tím đỏ như không thuộc về bầu trời quen thuộc, hay chỉ là một khoảng tĩnh lặng bất thường giữa buổi chiều gió nổi… tất cả giống như những lời thì thầm, nhắc nhở rằng sự thờ ơ đang lớn dần, lòng tham đang chen vào từng hơi thở, và đạo đức đang trượt xuống nhanh hơn những gì chúng ta tưởng.

Trời không quát nạt bằng sấm chớp trước, mà đã chọn cách chạm vào ý nghĩ con người bằng những hình ảnh khiến tim bất giác chùng lại. Để rồi trong phút chốc ấy, mỗi người đều tự hỏi: “Mình đã sống đủ hiền lành, đủ chân thật, đủ biết thương người chưa?”

Nếu những dị tượng trên bầu trời thật sự mang theo một thông điệp nào đó, thì có lẽ chỉ đơn giản là lời nhắn rất xưa mà con người thời nay lại dễ quên: Hãy biết sợ cái xấu đang vấy bẩn mình, hãy biết nghiêng mình trước điều thiện, trước khi thế giới phải dùng đến những nỗi đau để đánh thức chúng ta thêm một lần nữa.

Vandieuhay.net
Ảnh: Internet

Address

Hanoi
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vạn Điều Hay posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Vạn Điều Hay:

Share