Vạn Điều Hay

Vạn Điều Hay Vạn Điều Hay có các chủ đề Đời Sống & Văn Hóa, Gia Đình & Giáo Dục, Bí Ẩn & Giải Mã. Công ty truyền thông/tin tức
(751)

Mời độc giả Theo dõi kênh và chia sẻ các bài viết bổ ích để lan tỏa những giá trị tốt đẹp và cốt lõi đến với cộng đồng.

Tôi nhận ra: cùng một con người là tôi đây, cùng một chỗ ngồi, cùng một tô bún riêu, nhưng ánh nhìn từ những người xung ...
28/07/2025

Tôi nhận ra: cùng một con người là tôi đây, cùng một chỗ ngồi, cùng một tô bún riêu, nhưng ánh nhìn từ những người xung quanh thì chưa bao giờ giống nhau.

phản chiếu từ bên trong, từ tâm, từ nếp nghĩ, từ lễ nghi trong hành vi. Mà trong các lễ tiết đời thường, cách ăn uống chính là một loại ngôn ngữ thầm lặng nhưng có sức lay động mạnh mẽ.

28/07/2025
BÁC BẢO VỆ VÀ CUỐN TRUYỆN THIẾU NHI GẤP GÓC..Trường tiểu học nhỏ trong con hẻm quận 4 buổi trưa vắng lặng, chỉ còn tiếng...
28/07/2025

BÁC BẢO VỆ VÀ CUỐN TRUYỆN THIẾU NHI GẤP GÓC..

Trường tiểu học nhỏ trong con hẻm quận 4 buổi trưa vắng lặng, chỉ còn tiếng ve và tiếng quạt máy xoay đều trong phòng bảo vệ. Bác Tòng – người giữ xe và trông cổng, năm nay gần bảy mươi, gầy nhom, da rám nắng, hay ngồi trên chiếc ghế xếp dưới tán cây me.

Mỗi sáng, bác đến từ sớm, mở cổng, quét lá, rồi ngồi lặng yên suốt buổi học. Hễ học sinh tan trường, bác lại cầm còi điều xe, nhắc phụ huynh dừng sát lề, mồ hôi thấm đẫm lưng áo xanh bạc màu.

Không ai để ý mấy đến bác, trừ đám học trò nhỏ, tụi nhỏ hay chào to:
— Con chào ông bảo vệ!

Bác Tòng hay cười, giọng khàn đặc thuốc lá:
— Ờ, học giỏi nghe mấy đứa!

Một ngày đầu tháng Mười, trời mưa sụt sùi. Tan học, phụ huynh đến muộn. Cả sân trường gần như vắng, chỉ còn một đứa bé gái đứng ôm cặp sát tường. Mặt nó méo xệch, nước mắt rơm rớm.

Bác Tòng bước tới, giọng vẫn chậm rãi:
— Chưa ai đón hả con?

Con bé gật đầu, rồi bật khóc:
— Mẹ con quên… chắc mẹ quên con rồi…

Bác ngồi xuống bậc thềm, lục trong túi áo lấy ra một cuốn truyện nhỏ, gáy đã sờn, nhiều trang bị gấp góc. Đưa cho con bé:
— Con đọc câu chuyện này đi, đợi chút coi mẹ có tới không.

Câu chuyện kể về một chú gấu lạc đường, tìm mãi mới thấy lại mẹ đang đứng chờ ở bìa rừng. Trang cuối là hình chú gấu con được mẹ ôm chặt trong tay.

Con bé đọc chăm chú, rồi ngẩng lên, ngơ ngác:
— Hết rồi hả ông?

Bác Tòng gật:
— Ừ, nhưng hay là con giữ đi. Bác đọc riết thuộc lòng rồi.

Con bé ôm cuốn sách, như ôm một cái gì đó ấm lắm. Một lát sau, mẹ bé đến, vội vàng xin lỗi rối rít, rồi dắt con đi. Trước khi khuất, con bé quay lại, vẫy tay:
— Con cảm ơn ông nha! Con sẽ giữ gìn cuốn sách thiệt kỹ!

Từ hôm đó, ngày nào đi học, nó cũng ghé lại chào bác Tòng, chìa ra cuốn sách đã được bọc lại cẩn thận:
— Con đang đọc lại lần hai đó ông!

Bác Tòng cười, nhưng mắt đỏ hoe. Ít ai biết ông từng có một đứa cháu gái, mất vì sốt xuất huyết mấy năm trước. Cũng tầm tuổi con bé ấy. Cuốn truyện là món quà sinh nhật cuối cùng ông mua cho nó.

Ông định giữ làm kỷ niệm.

Nhưng cuối cùng lại đưa cho một đứa bé xa lạ, trong một chiều mưa, lúc lòng con bé cũng đang lạc đường.

Cuốn sách từ đó không còn ở túi áo bác. Nhưng thay vào đó, mỗi trưa, người ta thấy bác hay lật xem một mảnh giấy gấp gọn, là tấm thiệp tự vẽ của con bé, với dòng chữ nắn nót bằng bút chì:
“Con thích chú gấu. Cảm ơn ông vì đã cho con đọc một câu chuyện ấm áp.
Con không còn sợ bị quên nữa.”

Bác Tòng không có nhiều lời. Cũng chẳng có ai nhớ nổi tên ông.

Nhưng có những món quà nhỏ bé, đi qua tay người này, rồi in lại trong ký ức người khác, lâu và sâu hơn cả một đời làm bảo vệ.

- vandieuhay.net -

Nhưng nhân sinh vốn không chỉ có một chiềuHôm nay ta ở ngôi cao, ngày mai có thể rơi vào bóng tối.Thịnh suy là lẽ tự nhi...
28/07/2025

Nhưng nhân sinh vốn không chỉ có một chiều
Hôm nay ta ở ngôi cao, ngày mai có thể rơi vào bóng tối.
Thịnh suy là lẽ tự nhiên của Trời Đất. Không một ngọn gió nào thổi mãi một chiều. Không một dòng sông nào mà không khúc khuỷu.

Tài cao mà không có đức, chẳng khác nào xe lớn mà không phanh, lao nhanh rồi tất gặp vực sâu. Người càng ngạo mạn, lại càng khiến phúc khí tiêu tán.

Văn hóa Thần Thánh: Dương Bát Lão Việt Quốc kỳ phùngNgày xưa, ở phủ Tây An, tỉnh Thiểm Tây, có một người đàn ông tên Dươ...
28/07/2025

Văn hóa Thần Thánh: Dương Bát Lão Việt Quốc kỳ phùng

Ngày xưa, ở phủ Tây An, tỉnh Thiểm Tây, có một người đàn ông tên Dương Phục, biệt danh Dương Bát Lão, tuổi vừa chạm ba mươi. Nhà nghèo, nợ nần chồng chất, Dương Bát Lão quyết định rời quê, mang theo chút vốn liếng, xuôi thuyền về Tuyền Châu, vùng đất xa xôi từng thuộc Việt Quốc cổ, nơi tương truyền vẫn còn lưu dấu những linh hồn xưa và phép thuật thần bí.

Hành trình vào đất Việt Quốc

Trên con đường gập ghềnh, Dương Bát Lão đi qua những cánh rừng âm u, nơi người ta kể rằng có thần núi ẩn mình. Một đêm nọ, khi nghỉ chân bên bờ suối, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, Dương bỗng nghe tiếng gió thì thầm như lời tiên tri. Một bà lão bí ẩn, áo trắng phất phơ, xuất hiện từ hư không, tự xưng là Huyền Nữ Việt Quốc, người từng chứng kiến vua Câu Tiễn nằm g*i nếm mật để phục hưng đất nước. Bà lão trao cho Dương một chiếc ngọc bội lấp lánh, khắc hình rồng cuốn mây, và nói:

"Ngươi sẽ gặp ba kỳ phùng định mệnh ở Việt Quốc. Hãy giữ ngọc này, nó sẽ dẫn lối qua hiểm nguy, nhưng chỉ khi lòng ngươi trong sạch."

Dương Bát Lão nửa tin nửa ngờ, cất ngọc bội vào túi, lòng đầy suy tư. Hành trình tiếp tục, và khi đến Tuyền Châu, ông bị cuốn vào những biến cố kỳ lạ.

Cuộc gặp thứ nhất: Người thương nhân ma quái

Tại Tuyền Châu, Dương Bát Lão gặp một thương nhân giàu có, tự xưng là Trương Huyền, người có đôi mắt sáng như sao, dường như nhìn thấu tâm can. Trương mời Dương đến dinh thự, nơi vàng bạc chất đầy, nhưng kỳ lạ thay, mỗi đêm, những đồng tiền vàng lại hóa thành lá khô. Trương tiết lộ ông là hậu duệ của một vị tướng Việt Quốc, bị nguyền rủa bởi một đạo sĩ thời xưa vì lòng tham. Chỉ khi tìm được người có lòng ngay thẳng trao lại ngọc bội của Huyền Nữ, lời nguyền mới được hóa giải.

Dương Bát Lão nhớ lời bà lão, trao ngọc bội cho Trương. Lập tức, một luồng sáng chói lòa bùng lên, lá khô hóa lại thành vàng, và Trương Huyền biến mất, để lại một rương báu kèm lời nhắn:

"Lòng ngay thẳng phá tan nguyền rủa. Đây là phần thưởng cho ngươi."

Cuộc gặp thứ hai: Nàng tiên hồ dưới ánh trăng

Mang rương báu, Dương Bát Lão tiếp tục hành trình, nhưng lòng ông vẫn bất an. Một đêm, bên hồ sen ở ngoại ô Tuyền Châu, ông gặp một thiếu nữ áo lụa, nhan sắc tựa tiên nữ. Nàng tự xưng là Tiểu Liên, một hồ tiên tu luyện ngàn năm, từng là bạn của Tây Thi thời Việt Quốc. Tiểu Liên kể rằng nàng bị giam trong hồ bởi một lời nguyền cổ, chỉ được giải thoát nếu ai đó chịu hy sinh báu vật quý giá nhất của mình.

Dương dù tiếc rương vàng, nhưng nhớ lời Huyền Nữ về lòng trong sạch, quyết định ném rương báu xuống hồ. Nước hồ sáng rực, Tiểu Liên hiện nguyên hình là một con bạch hồ, bay lên trời, để lại một cuốn sách cổ. Cuốn sách ghi lại bí thuật kinh doanh, giúp Dương sau này trở thành thương nhân thành đạt.

Cuộc gặp thứ ba: Thần rồng Việt Quốc

Cuộc gặp cuối cùng xảy ra khi Dương Bát Lão lạc vào một ngôi đền cổ, nơi thờ thần rồng của Việt Quốc. Trong cơn mộng mị, một con rồng vàng hiện ra, tự xưng là thần hộ mệnh của đất Việt xưa, từng giúp Câu Tiễn đánh bại nước Ngô. Rồng nói:

"Ngươi đã vượt qua hai thử thách, nhưng thử thách cuối là lòng kiên định. Hãy chọn: quay về làm kẻ giàu sang tầm thường hay mang bí thuật giúp đời?"

Dương Bát Lão nhớ những kỳ phùng đã trải qua, chọn con đường giúp đời. Rồng gầm vang ban cho ông một viên ngọc rồng, giúp ông có trí tuệ sáng suốt và sức mạnh vượt qua mọi khó khăn. Khi tỉnh dậy, Dương thấy mình vẫn ở ngôi đền, nhưng trong tay là viên ngọc lấp lánh.

Bài học từ những kỳ phùng

Dương Bát Lão trở về Tuyền Châu, dùng bí thuật và trí tuệ từ các cuộc gặp gỡ để xây dựng sự nghiệp, giúp đỡ dân chúng, và truyền lại câu chuyện về những kỳ phùng định mệnh. Người đời sau kể rằng, đất Việt Quốc không chỉ là vùng đất cổ, mà còn là nơi các vị thần, tiên, và linh hồn xưa thử thách lòng người, ban thưởng cho những ai giữ được tâm trong sạch và kiên định.

Cuộc sống đầy những cuộc gặp gỡ kỳ diệu, nhưng chỉ khi ta giữ lòng ngay thẳng, dám hy sinh, và kiên định với con đường đúng đắn, ta mới nhận được sự dẫn dắt của số phận và những phần thưởng vượt ngoài mong đợi. Những truyền thuyết về Việt Quốc nhắc nhở rằng, mọi khó khăn đều có thể dẫn ta đến những cơ duyên bất ngờ, nếu ta biết tin vào điều kỳ diệu.

vandieuhay.net

Điều đặc biệt là, trong từng viên ngói, cánh cửa, bức tường của Tứ Hợp Viện, ta có thể cảm nhận được tinh thần truyền th...
28/07/2025

Điều đặc biệt là, trong từng viên ngói, cánh cửa, bức tường của Tứ Hợp Viện, ta có thể cảm nhận được tinh thần truyền thống: sống thuận tự nhiên, kính trọng Trời Đất, giữ gìn luân lý, hòa hợp với vạn vật. Đó không đơn thuần là nơi ở, mà là một nếp sống, một đạo lý, một tín ngưỡng ăn sâu vào tâm thức con người.

Giữa lòng Bắc Kinh cổ kính, từng có những con hẻm nhỏ uốn lượn quanh co, dẫn lối người ta bước vào một thế giới tĩnh lặng và thâm sâu – nơi ấy là Tứ Hợp Viện. Không ồn ào, phô trương, Tứ Hợp Viện hiện ra một cách khiêm như....

...Chỉ cần có thể nhìn vào lòng mình, mà thấy không hổ thẹn, là được. Đường ngay, không phải để nhanh đến đích. Đường ng...
28/07/2025

...Chỉ cần có thể nhìn vào lòng mình, mà thấy không hổ thẹn, là được.

Đường ngay, không phải để nhanh đến đích. Đường ngay, là để không lạc chính mình trên đường đi...

Từ cuộc đời tịch mịch ấy, tôi cảm ngộ được ba điều: Đó là Tâm, Đạo, Đường. Kim chỉ nam của đời người

Văn Thiên Tường (1236–1283), danh sĩ kiệt xuất thời Nam Tống, là biểu tượng của lòng trung nghĩa và khí tiết bất khuất. ...
28/07/2025

Văn Thiên Tường (1236–1283), danh sĩ kiệt xuất thời Nam Tống, là biểu tượng của lòng trung nghĩa và khí tiết bất khuất. Câu chuyện về ông không chỉ là trang sử hào hùng mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về đạo nghĩa, sự ngộ đạo, và hành trình luân hồi, kết nối quá khứ với hiện tại qua tinh thần kiên định trước cường quyền và niềm tin vào “Chân, Thiện, Nhẫn.”

Văn Thiên Tường (1236–1283), danh sĩ kiệt xuất thời Nam Tống, là biểu tượng của lòng trung nghĩa và khí tiết bất khuất.

Sống đẹp chẳng phụ thuộc vào vật chất, mà cần biết cách làm cho người khác cảm thấy được tôn trọng. Đó mới là khí chất m...
27/07/2025

Sống đẹp chẳng phụ thuộc vào vật chất, mà cần biết cách làm cho người khác cảm thấy được tôn trọng. Đó mới là khí chất mà không loại nước hoa nào thay thế được.

Trong xã hội ngày nay, nhiều người vẫn nghĩ “sang trọng” là điều gì đó xa vời, gắn liền với những bộ quần áo đắt tiền, xe hơi bóng loáng hay nhà hàng cao cấp.

“Tiếng rao đêm” và nỗi nhớ thành hình trong ngõ nhỏCó những âm thanh không gợi dậy ồn ào, nhưng lại cứa vào lòng người m...
27/07/2025

“Tiếng rao đêm” và nỗi nhớ thành hình trong ngõ nhỏ

Có những âm thanh không gợi dậy ồn ào, nhưng lại cứa vào lòng người một nỗi nhớ rất riêng. Với tôi, đó là tiếng rao đêm.

“Ai bánh giò nóng đê…” – tiếng rao mỏng tang, chậm rãi, vang lên từ đâu đó ngoài đầu ngõ. Một tiếng gọi không vội, như dành cho những người còn thức. Có khi là tiếng rao ngô luộc, đậu phụ nóng, hay vài gánh chè đậu đen… Chẳng biết người rao đi từ bao giờ, nhưng khi tiếng đó ngân lên, là cả một vùng ký ức lại sáng lặng trong tâm trí tôi.

Những năm tôi còn nhỏ, nhà tôi nằm trong ngõ sâu. Mỗi tối, cả xóm đã tắt đèn từ sớm, chỉ còn ánh trăng hoặc vài bóng đèn dầu le lói. Tôi hay nằm võng cạnh cửa sổ, nghe tiếng cha trở mình, tiếng mẹ xếp lại quần áo, và tiếng rao mỏng như sương đêm bay ngang qua mái ngói.

“Ai chè đậu xanh nóng đây…” – bà nội tôi thường dặn: “Nghe tiếng rao đó là biết đêm đã sâu. Người ta mưu sinh đến tận khuya như vậy, mình phải trân quý từng hạt cơm mình có.” Lúc ấy, tôi chưa hiểu hết, chỉ thấy thương thương người rao đêm, tay ôm rổ, vai gánh thúng, lưng còng bóng đèn đường.

Ngày đó chưa có nhiều xe cộ, nên tiếng rao đi xa, vang trong ngõ nhỏ rất lâu. Có khi rao xong rồi, tiếng vẫn còn ngân lại trên vách tường đất, giữa khoảng lặng giữa đêm.

Mỗi lần nghe tiếng rao, bà tôi lại dậy, đun sôi ấm nước, chờ người bán đến gần rồi mới gọi mua, không phải vì thiếu gì, mà chỉ muốn người ta bán được vài đồng để về sớm.

Tiếng rao ấy không cần loa phóng thanh, chẳng có nhạc nền, nhưng lại chạm rất sâu vào lòng người. Có gì đó rất người, rất thật trong cái cách họ rao chậm rãi, chân thành, không ép uổng, không quảng cáo. Rao không phải chỉ để bán hàng, mà như một lời chào với đêm tối, với người cùng cảnh.

Bây giờ phố xá đổi thay. Những tiếng rao đêm dần thưa thớt. Xe máy, tiếng nhạc, cửa kính đóng kín… tất cả làm cho những âm thanh cũ kỹ như vậy không còn chỗ trú.

Nhưng có đêm mất ngủ, tôi vẫn mở cửa sổ, hy vọng đâu đó vang lên một tiếng rao quen. Không để mua, mà để nghe, để nhớ, để thấy lòng mình lắng lại như thời xưa.

Nếp sống xưa không phải chỉ là cái ăn, cái mặc. Nó là những khoảnh khắc nhỏ như thế, một tiếng rao mỏng lẫn trong sương, một gánh hàng đơn sơ qua ngõ, một người chờ mua không vì cần mà vì thương. Và từ đó, những điều tử tế được ươm mầm, truyền từ đời này sang đời khác, không cần ồn ào, không cần ghi chép.

Bà tôi mất đã lâu. Người bán chè đêm cũng chẳng còn gánh qua ngõ nhỏ. Nhưng mỗi lần nghe ai nhắc đến “tiếng rao đêm”, là cả một góc trời ký ức trong tôi lại sáng bừng. Nhẹ thôi, nhưng ấm.

- vandieuhay.net -

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vạn Điều Hay posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Vạn Điều Hay:

Share