Nguyễn Tùng Dương

Nguyễn Tùng Dương Chia sẻ, tâm sự kiến thức Đầu tư thực chiến giúp nhà đầu tư trở nên Giàu có, Khoẻ Mạnh, Hạnh Phúc hơn!

Chúng Ta Yêu Nước Thật Sự Hay Chỉ Đang “Đu Trend”?Hà Nội, những ngày cuối tháng Tám, nắng trải dài trên những con đường ...
26/08/2025

Chúng Ta Yêu Nước Thật Sự Hay Chỉ Đang “Đu Trend”?

Hà Nội, những ngày cuối tháng Tám, nắng trải dài trên những con đường rợp bóng cờ hoa. Cả thành phố đang khoác lên mình một màu đỏ rực, hân hoan chuẩn bị chào đón Quốc khánh 2/9 – ngày mà cách đây 80 năm, bản Tuyên ngôn Độc lập vang lên tại Quảng trường Ba Đình lịch sử, khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Tôi sinh ra trong hòa bình. Tôi chưa từng chứng kiến chiến tranh, chưa từng nghe tiếng đạn bom, chưa từng thấy những giọt máu thấm xuống mảnh đất này. Những gì tôi biết, chỉ qua lời kể của ông bà, những thước phim cũ, những trang sử vàng. Nhưng mỗi lần đọc lại, tôi vẫn rùng mình.
Không phải vì đau thương, mà vì tưởng tượng hàng nghìn con người đã ngã xuống… để tôi có thể đứng đây hôm nay – tự do, bình yên.

Thế hệ của tôi không phải cầm súng, nhưng chúng tôi không thể sống thờ ơ.
Bởi tự do này, hòa bình này, hạnh phúc này… đều có giá của máu và nước mắt.

Có những bạn trẻ hòa vào dòng người trong ngày Quốc khánh, khoác lên mình màu áo đỏ sao vàng, hát vang quốc ca giữa phố phường rực rỡ. Đó là niềm tự hào tập thể – là khí thế bất khuất của dân tộc Việt Nam.

Nhưng cũng có những người lặng lẽ hơn.
Họ yêu nước bằng những điều giản dị:
• Giữ gìn từng di sản văn hóa của cha ông
• Dạy học miễn phí cho trẻ vùng cao
• Làm tình nguyện ở biên giới, hải đảo
• Hay đơn giản là sống tử tế mỗi ngày, không làm tổn thương cộng đồng, không làm xấu đi hình ảnh người Việt.

Gần đây, có nhiều ý kiến nói rằng nhiều bạn trẻ tham gia các sự kiện chỉ để “đu trend”, chụp ảnh, “check-in” – chứ không xuất phát từ tình yêu nước thật sự. Có thể điều đó đúng.
Nhưng tôi không vội phán xét.
Bởi đôi khi, một tấm ảnh check-in chính là bước đầu để khơi dậy nhận thức. Tình yêu nước có thể bắt đầu từ sự tò mò, rồi lớn dần lên thành trách nhiệm.

Ngày 2/9 không chỉ để tưởng nhớ, mà để nhắc chúng ta về sứ mệnh tiếp nối.
Cha ông đã dám hy sinh tất cả để giành độc lập.
Thì thế hệ hôm nay — được sống trong hòa bình — phải dám sống xứng đáng:
• Xứng đáng với những người nằm xuống
• Xứng đáng với cơ hội học tập, làm việc, cống hiến
• Xứng đáng với khát vọng đưa Việt Nam vươn mình mạnh mẽ trong tương lai
Chúng ta không cần một khuôn mẫu cho lòng yêu nước.
Mỗi người có cách riêng để thể hiện, miễn là còn ý thức về quá khứ, trách nhiệm với hiện tại, và niềm tin vào tương lai.
Tôi không sống trong thời chiến.
Nhưng tôi chọn sống xứng đáng trong thời bình.
Bởi độc lập không tự nhiên mà có – và tự do không phải là điều hiển nhiên.

Ngày 2/9 này, bạn sẽ chọn cách yêu nước như thế nào?
Hãy để lịch sử được tiếp bước từ chính thế hệ chúng ta. 🤗

Đi thật xa để trưởng thành, nhưng đừng quên nơi có cha mẹ vẫn đợi ta về.Mùa Vu Lan – mùa nhắc ta trân quý những phút giâ...
25/08/2025

Đi thật xa để trưởng thành, nhưng đừng quên nơi có cha mẹ vẫn đợi ta về.
Mùa Vu Lan – mùa nhắc ta trân quý những phút giây còn có thể.
Yêu thương, xin đừng để đến mai… ❤️

Gửi những người đàn ông…25 đến 35 tuổi là mười năm định hình cuộc đời một người đàn ông. Bạn đến từ đâu không quan trọng...
20/08/2025

Gửi những người đàn ông…

25 đến 35 tuổi là mười năm định hình cuộc đời một người đàn ông. Bạn đến từ đâu không quan trọng. Quan trọng là trong mười năm này, bạn chọn sống thế nào.

Đây là giai đoạn bạn có sức khỏe, có thời gian, có cơ hội. Nhưng cũng là lúc dễ lạc hướng nhất. Sự nghiệp chưa ổn, tiền chưa nhiều, mối quan hệ thì nửa vời. Cái tôi lớn, nhưng va chạm chưa đủ để hiểu mình là ai.

Tôi từng nghĩ đàn ông cần phải có quan hệ, có “chống lưng” mới ngoi lên được. Nhưng rồi tôi thấy nhiều người không có gì trong tay, vẫn tự xây được chỗ đứng chỉ bằng kỷ luật và nỗ lực bền bỉ.

Có người từng làm công nhân, sau 30 tuổi mới học code. Lúc đầu chẳng ai tin, nhưng anh ấy kiên trì từng đêm. Giờ đang là kỹ sư phần mềm tại một công ty nước ngoài, lương gấp đôi người cùng tuổi.

Có người khởi nghiệp hai lần thất bại, từng mắc nợ hàng trăm triệu. Nhưng không đổ lỗi, không than thân. Lần thứ ba, anh ấy đứng dậy và xây được doanh nghiệp riêng, tạo việc làm cho người khác.

Có người không học trường top, không quen ai có máu mặt. Nhưng nhờ sống có trách nhiệm, biết giữ chữ tín, mà sau vài năm, anh ấy trở thành đối tác mà ai cũng muốn làm ăn cùng.

Họ đều giống nhau ở một điểm: Không đổ thừa. Không than vãn. Không buông xuôi.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà đàn ông không chỉ được đánh giá qua tiền, mà còn qua cách họ xử lý thất bại, vượt qua khủng hoảng, và vẫn giữ được bản lĩnh lẫn tử tế.

Không ai đến cứu bạn. Cũng chẳng ai nợ bạn điều gì. Nhưng nếu bạn chịu đứng lên và làm tới cùng, cuộc đời sẽ không phụ lòng bạn.

Một lần làm đàn ông — hãy sống sao cho có trách nhiệm với chính mình. Không cần gồng lên mạnh mẽ, chỉ cần không bỏ cuộc.

“Anh giỏi giang, tử tế, đàn ông thế này… sao vẫn còn độc thân nhỉ?”Đó là câu bạn nghe không biết bao nhiêu lần, và thườn...
16/08/2025

“Anh giỏi giang, tử tế, đàn ông thế này… sao vẫn còn độc thân nhỉ?”
Đó là câu bạn nghe không biết bao nhiêu lần, và thường chỉ có thể cười gượng đúng không?
Thật ra, đôi khi chính bạn cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Cuộc sống của bạn vốn đang ổn:
Công việc vững vàng, bạn bè tôn trọng, gia đình tự hào.
Bạn không cần một mối quan hệ để chứng minh giá trị bản thân.
Bạn cũng không hẹn hò chỉ để khỏa lấp khoảng trống.

Thế nhưng, mỗi lần bước vào thế giới hẹn hò, bạn lại thấy như đi lạc vào một chiều không gian khác.

Những buổi hẹn nhạt nhẽo, những cuộc trò chuyện vô nghĩa khiến bạn mệt mỏi.
Bạn lịch sự, bạn cố gắng, nhưng sâu bên trong chỉ muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.
Có lúc bạn nghĩ thầm: “Mình thà về nhà xem bóng đá còn hơn.”

Rồi khi gặp một cô gái thông minh, cuốn hút, “đúng gu”, mọi thứ lại đảo ngược.
Phiên bản đàn ông tự tin, sắc sảo, hài hước thường ngày bỗng dưng biến mất.
Bạn căng thẳng, liên tục tự soi lại chính mình:

• “Mình có nói hớ không?”
• “Cô ấy có thấy mình đủ thú vị không?”
• “Mình có tỏ ra quá quan tâm không?”

Kỳ lạ thay:

• Trước người không hợp, bạn thấy chán nản.
• Trước người hợp, bạn lại đánh mất chính mình.

Đó chính là nghịch lý hẹn hò của đàn ông thành đạt.
Bạn không thiếu bản lĩnh trong công việc, không thiếu tự tin ngoài đời.
Nhưng trong tình yêu, chính sự kỳ vọng đôi khi khiến bạn tự trói mình lại.

Sự thật là: bạn không cần trở thành một phiên bản “hay ho hơn” để được yêu thương.
Bạn chỉ cần là chính bạn — với tất cả sự thông minh, mạnh mẽ, hài hước và cả những mong manh thật sự của mình.

Điều bạn khao khát không phải là một mối quan hệ “hoàn hảo trên giấy tờ”, mà là một kết nối nơi bạn có thể thả lỏng, được nhìn thấy, và được trân trọng trọn vẹn.

Và tin tốt là: điều đó hoàn toàn có thể.
Bởi tình yêu thật sự không tìm đến khi bạn gồng mình để gây ấn tượng, mà khi bạn dám bước vào một mối quan hệ với tất cả sự chân thực.

“Người đàn ông hấp dẫn nhất không phải là người cố gắng chứng minh mình hoàn hảo, mà là người đủ bản lĩnh để là chính mình.”

Bạn đã cho phép mình nghỉ ngơi để tìm lại chính mình chưa?Thời gian trôi nhanh thật…Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày tô...
13/08/2025

Bạn đã cho phép mình nghỉ ngơi để tìm lại chính mình chưa?

Thời gian trôi nhanh thật…
Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày tôi quyết định bỏ phố về quê, cho phép bản thân nghỉ ngơi sau một quãng thời gian dài chỉ biết vùi đầu vào công việc và sự nghiệp.

Những ngày đầu về Việt Nam, tôi vẫn chưa thể buông công việc. Tâm trí lúc nào cũng quay cuồng với bao suy nghĩ về công danh, kế hoạch, mục tiêu. Nhưng ngày nối ngày, tôi nhận ra: mình chưa thực sự sống.

Tôi chưa cân bằng được chính mình. Tôi thấy rõ bản thân là một người tham việc, ham kiếm tiền, khao khát danh vọng… tất cả vẫn trong khuôn khổ đạo đức và pháp luật, nhưng tôi đã bị cuốn vào một vòng lặp, mà nếu không thoát ra, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc thực sự.

Tôi có thể mua những thứ mình thích, đi những nơi mình mong muốn, nhưng… tôi không làm. Chỉ vì một chữ “tiếc”.



Quyết định dừng lại

Tôi đã chọn dừng lại. Nghỉ ngơi. Thay đổi môi trường sống.
Đi nhiều hơn để chữa lành và tìm lại chính mình.

Một năm qua, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm mới – như thể cuộc sống của tôi được tô thêm nhiều màu sắc, thay vì chỉ một màu xám của công việc và kiếm tiền.

Tôi hoà mình với thiên nhiên, văn hoá, con người ở mỗi vùng đất đi qua. Và nhờ đó, tôi nhận ra:
“Mình đang may mắn hơn rất rất nhiều người.”

Tôi thích du lịch ở vùng cao, nơi không chỉ có thiên nhiên đẹp hùng vĩ mà còn có sự thân thương mến khách.
Nhiều người còn chưa đủ ăn đủ mặc, họ vẫn nồng hậu và mến khách một cách đáng ngạc nhiên. Chỉ tình cờ gặp gỡ, vài ba câu hỏi thăm mà cứ ngỡ như tri kỉ vậy. Họ mời tôi vào nhà dùng bữa cùng gia đình. Bữa cơm đạm bạc, nhưng trong đó có sự chân thành mà ở thành phố hiếm khi tìm thấy. Ngồi ăn với họ, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm vì chẳng phải lo nghĩ điều gì.

Tôi tự hỏi:
Vì sao con người dưới xuôi lại dễ đánh mất sự chân thành ấy?
Có phải vì cuộc sống bộn bề, bon chen để kiếm tiền đã khiến lòng người thay đổi – luôn muốn lợi về mình, thậm chí sẵn sàng hạ bệ người khác để đạt mục đích?
Tôi không nói tất cả đều như vậy – vẫn có nhiều người sống tử tế, lương thiện – nhưng rõ ràng đây là một vấn nạn mà xã hội hiện tại đang đối diện.



Hạnh phúc không chỉ là tiền

Tôi bắt đầu thực hiện những điều mà trước đây tôi từng muốn nhưng luôn gạt sang một bên vì nghĩ đến chi phí, công việc, thời gian.

Chúng ta kiếm tiền để theo đuổi hai chữ Hạnh Phúc. Nhưng khi đã kiếm được tiền, tại sao vẫn không hạnh phúc, mà chỉ thấy mệt mỏi, áp lực, chán chường?

Và tôi nhận ra:
Tiền chỉ là một phương tiện để đạt hạnh phúc – chứ không phải cứ nhiều tiền là sẽ hạnh phúc.
Tôi đã quyết định thực hành điều đó: dùng tiền để mua trải nghiệm, để sống những ước mơ mà trước đây tôi chỉ nghĩ tới chứ chưa từng làm.
Tôi rong ruổi khắp nơi, ngắm những cảnh đẹp hùng vĩ và hoang sơ của đất nước.
Tôi mở lòng, giao lưu với những con người gặp trên hành trình – điều mà trước đây, với một người hướng nội như tôi, là vô cùng khó khăn.
Tôi thử những trò chơi mà trước đây tôi từng sợ và nghĩ mình không thể làm được: nhảy dù, đua xe, trekking, chạy trail, marathon… Và tôi nhận ra:
Sức mạnh của con người là vô hạn. Tất cả giới hạn chỉ nằm trong nỗi sợ mà mình tự dựng lên.



Sống chậm và mở lòng hơn

Tôi cảm nhận cuộc sống chậm hơn. Không còn cuống cuồng chạy theo deadline, mục tiêu, con số.

Tôi thử tập mở lòng với tình yêu – thứ mà trái tim tôi đã nguội lạnh suốt hơn 10 năm nay. Trước đây, tôi tự ép mình phải có sự nghiệp ổn định, nhà lầu, xe hơi rồi mới cho phép bản thân yêu. Nhưng khi đã có chút đủ đầy, tôi lại không còn cảm xúc và chẳng biết bắt đầu thế nào.

Rồi một ngày, tôi được giới thiệu một người – người khiến tim tôi một lần nữa thổn thức. Nét gì đó ở cô ấy gợi nhớ về bạch nguyệt quang của mối tình đầu. Tôi đã lấy hết dũng khí để trò chuyện, dù chẳng đi tới đâu. Nhưng với một người ít kinh nghiệm tình trường như tôi, việc dám thử, dám theo đuổi đã là một niềm vui và chiến thắng rồi.

Tôi học cách xem nhẹ vấn đề, giải quyết mọi thứ tích cực hơn. Dù đôi khi thấy mình thiệt thòi, tôi vẫn chọn cho đi hết mình, và để ông trời lo liệu phần còn lại.



Còn bây giờ: Đến lúc quay lại đường đua rồi!

Một năm nghỉ ngơi là đủ. Giờ tôi phải quay lại đường đua của chính mình.

Tôi còn trẻ, còn mục tiêu, còn kế hoạch lớn, và còn sứ mệnh chưa hoàn thành. Tôi không thể để bản thân ở mãi trong vùng ổn định, mất dần động lực, nhiệt huyết và kỷ luật mà mình đã phải vất vả gây dựng.

Tôi cũng nhận ra:
Tình yêu là duyên số.
Dù có cố gắng đến đâu, nếu không phải duyên, thì cũng không thành.
Có thể đây là lời bào chữa cho sự yếu kém của tôi trong chuyện tình cảm.
Nhưng tôi biết, điểm mạnh của tôi là làm việc, là phát triển bản thân. Tôi tin rằng, khi mình đủ trưởng thành, đủ tốt đẹp, tình yêu sẽ đến.



Lần quay trở lại này, tôi quyết tâm:
• Mạnh mẽ hơn – để bản thân và những người tin tưởng tôi luôn yên tâm.
• Giàu có hơn – để có thể thực hiện những mục tiêu còn dang dở.
• Hạnh phúc hơn – để sống xứng đáng hơn, trải nghiệm hơn, hoàn thiện hơn.

Tôi vẫn giữ nguyên lập trường:
“Tôi không muốn đến với ai vì tiền, và cũng không rời đi vì tiền.”
Tôi chưa từng vay mượn hay làm mất lòng ai vì tiền. Và tôi muốn giữ mãi điều đó.
Bài viết này là một lời chia sẻ, cũng là lời cam kết với chính mình: sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng những người đã tin tưởng, hỗ trợ, chỉ bảo tôi. Đồng thời, tôi muốn trở thành một người đủ mạnh mẽ để người khác có thể dựa vào, và là một nguồn năng lượng truyền cảm hứng cho thật nhiều người.



Nếu bạn đang mệt mỏi, hãy nhớ:
Nghỉ ngơi không phải để bỏ cuộc – mà để quay trở lại mạnh mẽ hơn.

13/08/2025

Thua lỗ là bước đệm cho sự thành công lâu dài trong Trading

11/08/2025

Phân tích giá VÀNG ngày 11/8

Nguyện cầu bạn như ánh trăng giữa trời: Tỏa sáng, vững vàng và luôn được may mắn nâng đỡ trên mọi hành trình. 💖
08/08/2025

Nguyện cầu bạn như ánh trăng giữa trời:
Tỏa sáng, vững vàng và luôn được may mắn nâng đỡ trên mọi hành trình. 💖

Một người vì mục tiêu, có thể điên cuồng đến mức nào?Là khi trời còn chưa sáng, mọi thứ vẫn đang say giấc…Bạn đã khoác l...
07/08/2025

Một người vì mục tiêu, có thể điên cuồng đến mức nào?

Là khi trời còn chưa sáng, mọi thứ vẫn đang say giấc…
Bạn đã khoác lên đôi giày chạy bộ, bước ra khỏi nhà trong cái se lạnh buổi sớm, mắt còn cay vì thiếu ngủ, nhưng chân vẫn bước đều. Mỗi nhịp thở là một cuộc giằng co giữa buông bỏ và tiến lên. Mỗi bước chạy là một trận chiến với chính mình.

Bạn không chạy để vượt ai đó.
Bạn chạy để không còn là phiên bản cũ kỹ của ngày hôm qua.

Là khi bạn lặng lẽ ngồi trước bàn học, lật từng trang sách, cố gắng hiểu hết những dòng chữ khô khan. Có lúc mệt mỏi muốn gục xuống, nhưng thay vì bỏ cuộc, bạn lại ngẩng đầu lên và nói với chính mình:
“Không phải bây giờ. Mình chưa cho phép mình bỏ cuộc.”

Là khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đã chìm vào im lặng…
Bạn vẫn ngồi đó, viết tiếp những điều dang dở trong ngày, lên kế hoạch cho ngày mai. Những trang giấy trắng tinh kín đặc chữ viết, không chỉ là lịch trình, mà là một hành trình bạn đang khắc ghi từng dấu chân trên đó.

Là khi bạn dám tắt đi chiếc điện thoại đầy cám dỗ, từ chối những cuộc hẹn vui vẻ để toàn tâm toàn ý cho công việc. Đầu óc quay cuồng vì deadline, ngón tay đau nhức nhưng bạn vẫn kiên trì gõ từng phím, viết từng chữ, từng dòng, đến khi đặt dấu chấm cuối cùng những dòng cảm xúc, những trải nghiệm và những sáng tạo của riêng bạn với lòng tràn đầy tự hào.

Đó là khi bạn mạnh mẽ viết ra những mục tiêu tưởng chừng như điên rồ, đặt ra một kỳ hạn không tưởng, rồi kiên định đếm ngược từng ngày, từng giờ. Bạn chiến đấu âm thầm, không cần ai chứng kiến, bởi bạn biết hành trình này chỉ thuộc về riêng bạn.

Tất cả nỗ lực ấy, không phải để đổi lấy những lời khen ngợi hay ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác. Mà là để khi kết thúc hành trình, bất kể kết quả ra sao, bạn đều có thể ngẩng cao đầu, tự hào vỗ tay cho những nỗ lực kiệt sức của chính mình.

Vì nỗ lực chưa bao giờ là một trạng thái mặc định—đó là một lựa chọn đầy quyết liệt mà ta phải đưa ra mỗi ngày. Và trong hành trình ấy, kỷ luật chính là người bạn đồng hành bền bỉ nhất. Bởi đôi khi, động lực sẽ bỏ rơi bạn giữa chừng. Nhưng chính kỷ luật sẽ đưa bạn đến nơi mà động lực không thể chạm tới.

Một người vì mục tiêu có thể điên cuồng đến mức ấy.

Còn bạn thì sao?

Bạn đang chiến đấu cho điều gì?
Bạn có dám chọn nỗ lực – mỗi ngày – thay vì những lời viện cớ?
Bạn có dám sống một cuộc đời đáng để tự hào?

Nếu không phải ngay bây giờ…
Thì là bao giờ?

Hãy sống một cuộc đời xứng đáng với những nỗ lực bạn đang dành cho chính mình.
Vì bạn xứng đáng.
Và ước mơ của bạn – cũng xứng đáng được sống.

Tiêu tiền không đúng, kiếm bao nhiêu cũng vẫn nghèoNgười ta cứ đổ xô học cách kiếm tiền. Nhưng hiếm ai chịu học cách tiê...
29/07/2025

Tiêu tiền không đúng, kiếm bao nhiêu cũng vẫn nghèo

Người ta cứ đổ xô học cách kiếm tiền. Nhưng hiếm ai chịu học cách tiêu tiền.

Bạn kiếm 20 triệu, tiêu 21 triệu – bạn đang vay nợ tương lai.
Bạn kiếm 20 triệu, tiêu 10 triệu, đầu tư 10 triệu – bạn đang mua lấy tự do.

Tiêu tiền mới là lúc bạn bộc lộ rõ nhất mình là ai.
• Người thiếu kiến thức dùng tiền để trốn tránh thực tại.
• Người muốn được công nhận dùng tiền để gây ấn tượng.
• Người thực sự hiểu chuyện dùng tiền để mở rộng cơ hội.

Người giàu không tiết kiệm kiểu cực đoan.
Họ không sợ tiêu – nhưng tiêu đúng chỗ. Họ coi mỗi đồng chi ra là một khoản đầu tư, dù là mua sách, mua thời gian, hay mua sự yên tâm.

Câu hỏi thật sự là:

Tiền bạn đang tiêu – nó đang giúp bạn nghèo đi, hay giàu lên?

29/07/2025

Phân tích giá Vàng ngày 29/7

Ngày 1 – Khi Tĩnh Lặng Gọi Về Cơn Bão Trong TâmTôi thức dậy lúc 3h30 sáng.Đây không phải là một thói quen. Cũng không ph...
27/07/2025

Ngày 1 – Khi Tĩnh Lặng Gọi Về Cơn Bão Trong Tâm

Tôi thức dậy lúc 3h30 sáng.

Đây không phải là một thói quen. Cũng không phải vì lịch làm việc dày đặc. Mà vì hôm nay, tôi đang bắt đầu một hành trình khác: 5 ngày thiền định trong không gian tách biệt hoàn toàn với cuộc sống thường nhật.

Không điện thoại. Không email. Không công việc. Không mục tiêu.

Tôi lên giường lúc 10h tối – điều hiếm có với một người thường xuyên làm việc tới nửa đêm như tôi. Nhưng ngay cả khi xung quanh yên tĩnh hoàn toàn, tôi vẫn không ngủ được ngay. Đầu tôi vẫn chạy. Những suy nghĩ cũ vẫn lặp lại. Không còn ai bên ngoài thúc ép, nhưng bên trong tôi vẫn là một chiếc máy không chịu dừng.
Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào. Nhưng tôi nhớ rất rõ cảm giác khi tiếng chuông đầu tiên vang lên – kéo tôi dậy trước cả bình minh.

🌄 Thức dậy khi mặt trời còn ngủ

Trời còn chưa sáng. Không gian mờ sương của hè tháng 7 . Gió len lỏi qua những hàng thông , mang theo hơi se lạnh và một chút ẩm ướt từ cơn mưa đêm trước. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách từ mái hiên chùa. Thi thoảng là tiếng côn trùng cuối đêm cựa mình trong bóng tối.

Tôi khoác áo, bước ra ngoài. Không có ánh đèn xe. Không có thị trường. Không tin nhắn. Không ai cần tôi. Chỉ có tôi, và chính tôi.

🧘 45 phút đầu tiên – không phải là tĩnh lặng, mà là một cuộc chiến nội tâm

Buổi thiền sáng kéo dài 45 phút – thời lượng được rút ngắn để phù hợp với ngày đầu. Nhưng với tôi, nó dài như một tiếng đồng hồ không hồi kết.

15 phút đầu, tôi tập trung vào hơi thở. Tâm trí dường như dịu lại. Tôi bắt đầu hy vọng rằng thiền sẽ “thật sự yên”.

Nhưng rồi nó bắt đầu.
Không báo trước. Không nhẹ nhàng.
Một cơn bão.

Càng yên, tôi càng thấy tâm mình loạn

Suy nghĩ bắt đầu trồi lên.

Ban đầu là những chuyện chưa làm xong ở công việc.
Sau đó là những ký ức cũ: những lời nói tổn thương, những thất bại, cả những lần tôi bỏ lỡ điều gì đó quý giá.
Rồi đến những tưởng tượng viển vông – tương lai mình sẽ ra sao, mình có đang sai hướng không, mình có xứng đáng không?
Tâm trí tôi như một playlist đang phát ngẫu nhiên, không thể tắt.
Tôi cố gắng quay lại với hơi thở – nhưng giống như ai đó kéo tôi trở lại cơn lốc.

Khi thân không còn vững, tâm càng dễ bị cuốn

Phút thứ 25, đôi chân tôi bắt đầu đau tê. Tôi ngồi kiết già – tư thế đã bỏ lâu không luyện. Đầu gối tê buốt. Hông như đóng băng. Sống lưng rát mỏi. Cơn đau không còn ở thân – nó lan lên tâm.

Và rồi cuộc đối thoại nội tâm bắt đầu:

“Mày đang làm gì vậy?”
“Ngồi thế này để làm gì?”
“Bỏ cuộc đi, ai cấm mày đâu?”

Tôi đã từng chạy marathon. Đã từng chịu áp lực dự án, thua lỗ, nợ nần. Nhưng chưa một lần nào, tôi thấy mình muốn bỏ cuộc nhanh như trong 15 phút này.

Cảm giác đó giống như đứng giữa một cơn bão lớn, không có ô, không có áo mưa – và không có lối thoát.

🌪 Ngoài kia im lặng – trong tôi là một cơn bão

Không gian xung quanh vẫn hoàn toàn yên bình.
Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, tiếng nước rơi tí tách, tiếng côn trùng thở đều.

Nhưng trong đầu tôi:
Là ồn ào. Là nghi hoặc. Là đấu tranh. Là tiếng nói kéo tôi đi khắp nơi.
Tôi ngồi yên – mà tâm trí tôi như đang chạy marathon vậy.

Tiếng chuông vang lên – và tôi được kéo về lại

Khi tiếng chuông kết thúc buổi thiền vang lên, tôi gần như trút được một gánh nặng. Không chỉ vì đôi chân tê rần, mà vì tôi vừa sống sót qua một cuộc chiến nội tâm khốc liệt.

Tôi mở mắt, thở dài, và cảm giác đầu tiên là: “Sao mới 45 phút mà như cả buổi sáng vậy?”

Tôi tự hỏi: ngồi đau thế này… thì được gì?

📖 Và rồi tôi tìm hiểu – thì mới hiểu: ngồi như vậy là để giữ tâm vững, không chỉ giữ thân

Tác dụng thực sự của ngồi kiết già trong thiền:
• Giữ cột sống thẳng hàng → giúp hơi thở sâu và đều, làm nền cho chánh niệm.
• Tạo thế ngồi vững chãi → cơ thể ổn định thì tâm trí cũng ít dao động.
• Lưu thông năng lượng và máu → tăng sức bền khi thiền lâu.
• Tác động lên hệ thần kinh → giúp giải tỏa căng thẳng tiềm ẩn.

Nó không phải là “thủ tục” của thiền. Mà là một chiếc móng – để xây được một ngôi nhà bên trong.

Bài học lớn nhất ngày đầu tiên: Thiền không phải để yên, mà để thấy mình chưa từng yên

Tôi từng nghĩ thiền sẽ mang lại cảm giác an lạc.
Nhưng sự thật thì…

Thiền không mang lại bình yên.
Nó chỉ cho bạn thấy bạn đang bất an đến mức nào.

Và chỉ khi dám nhìn vào đó – bạn mới thật sự bắt đầu hành trình hiểu mình.

Câu hỏi tôi muốn để lại cho bạn:

Tôi đã ngồi 45 phút, không làm gì cả – chỉ nhìn tâm trí mình hỗn loạn.
Và tôi nhận ra: suốt bao nhiêu năm, tôi sống giữa hỗn loạn đó mà không hề biết.

Bạn đã bao giờ tự hỏi: bạn đang sống… nhưng có biết mình đang nghĩ gì không?

Ghi chú nhỏ nếu bạn cũng đang bắt đầu thiền:
🧘‍♂️ Mới thiền? Không cần kiết già vội.
• Có thể ngồi ghế, ngồi bán già – miễn là giữ lưng thẳng.
• 5–10 phút mỗi sáng là đủ.
• Tâm trí loạn? Không sao. Chỉ cần biết rằng nó đang loạn – là bạn đã bắt đầu hành thiền.

Ngày thứ 2: Tôi sẽ kể cho bạn về 1 buổi thiền đưa tôi đến một trạng thái hoàn toàn mới… chạm ngưỡng và tôi cảm nhận được điều đó nhưng không thể nào kiểm soát được…

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nguyễn Tùng Dương posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nguyễn Tùng Dương:

Share