Nuna Vũ

Nuna Vũ Mẹ của 3 đứa trẻ. Từng có hơn 13 năm kinh doanh truyền thống. Mình là Nuna – một người mẹ yêu gia đình, thích kinh doanh và đam mê phát triển bản thân mỗi ngày.
(1)

Rẽ lối ở tuổi 37 để sống tự do cùng doanh nghiệp số toàn cầu – nơi mình vừa phát triển sự nghiệp, vừa đồng hành cùng con mỗi ngày. Sau hơn 13 năm làm kinh doanh truyền thống, mình đã quyết định rẽ lối ở tuổi 37 để bắt đầu hành trình mới với mô hình doanh nghiệp số toàn cầu – nơi cho mình sự tự do thời gian, tự chủ tài chính và không còn phải đánh đổi giữa công việc và gia đình. Giờ đây, mình lan t

ỏa những giá trị thật – bằng những chia sẻ thật – để truyền cảm hứng đến những ai đang khao khát được sống đúng với bản thân, không còn chỉ ỔN ĐỊNH mà không đủ đầy.

TÀI SẢN BẠN ĐỂ LẠI CHO CON LÀ GÌ?Không phải là tiền. Mà là… đạo đức và trí tuệ.Tiền bạc có thể cho con một khởi đầu tốt....
03/07/2025

TÀI SẢN BẠN ĐỂ LẠI CHO CON LÀ GÌ?

Không phải là tiền. Mà là… đạo đức và trí tuệ.

Tiền bạc có thể cho con một khởi đầu tốt.
Nhưng chỉ có đạo đức và trí tuệ mới giúp con đi được đường dài – và đi đúng đường.

Là cha mẹ, ai cũng muốn dành điều tốt nhất cho con. Nhưng dần dà, mình nhận ra…
Có nhiều người đang nhầm giữa “đầu tư cho con” và “chu cấp cho con”.

Chiều nay, lúc đón con đi học thêm về, Bác hàng xóm nói vọng: Trời ơi hè mà còn học lắm thế? Cho nó nghỉ ngơi đi chứ! Mẹ mày đầy tiền rồi, cần gì học nữa!

Mình chỉ cười nhẹ.
Vì thật ra, mình chưa từng có khái niệm để dành tiền cho con. Ngay cả chồng mình – cũng vậy.
Vì với mình, tuổi con là tuổi được học – được rèn – được nạp:
→ Một cái đầu biết phân biệt đúng sai.
→ Một trái tim biết yêu thương, biết ơn.
→ Và đôi chân… biết tự đứng lên mỗi khi vấp ngã.

Mình không thể bảo vệ con cả đời.
Nhưng mình có thể dạy con cách tự bảo vệ chính mình.

Vũ khí con cần không phải là cái ví dày, tài khoản nhiều số không hay bất động sản nhiều…
Mà là một cái đầu tỉnh – một trái tim lành – và một tâm hồn không xiêu đổ trước cám dỗ.

Mình muốn con trở thành một người có ích – không chỉ thành công.
Một người tử tế – không chỉ giỏi giang.

Một đứa trẻ:
• Học trường giỏi nói nhiều thứ tiếng, nhưng vô cảm với cha mẹ, người thân – thì cũng chỉ là người thành công bất hạnh.
• Được cung phụng đủ đầy, nhưng không biết chịu trách nhiệm, luôn đổ lỗi – thì lớn lên chỉ biết trách móc cả thế giới.
• Có nhà, có xe, sinh ra ở vạch đích nhưng không biết sống tử tế – thì rồi sẽ phá nhiều hơn xây.

Người giàu thật sự không phải là người để lại cho con nhiều tài sản nhất…
Mà là người để lại cho con khả năng tạo ra giá trị – bằng nhân cách và trí tuệ.

Vì vật chất có thể mất, nhưng đạo đức thì không.

Tiền có thể tiêu hết, nhưng trí tuệ thì có thể tạo ra thêm.

Trí tuệ sẽ là nền tảng để con mình:
• Đứng vững giữa một thế giới luôn đổi thay.
• Biết giữ mình giữa cám dỗ và thị phi.
• Biết bắt đầu lại từ con số 0.
• Và hơn hết: sống đúng – sống tử tế – sống có giá trị.

Chúng ta đang sống trong một thời đại dễ kiếm tiền – nhưng khó giữ đạo.
Vì thế, làm bố mẹ có tầm nhìn không chỉ là lo học phí…
Mà là dạy con biết sống có phẩm chất.

Vậy… bắt đầu từ đâu?

Không cần đợi có thật nhiều tiền rồi mới dạy con.
Bắt đầu từ những điều rất nhỏ, nhưng rất đúng:

• Biết nói lời cảm ơn và xin lỗi.
• Biết từ chối cám dỗ – hư danh.
• Biết ngẩng cao đầu khi chiến thắng, và không gục ngã khi thất bại.
• Biết sống có trách nhiệm, yêu thương người yếu thế.
• Biết kiếm tiền chân chính, và dùng tiền để xây – không phải để khoe.

Đó mới là hành trang để con đi xa – đi vững – và đi đúng.

Hãy nhớ:

👉 Của cải nếu không có phước – giữ cũng không nổi.
👉 Quyền lực nếu không có đạo đức – càng cao, càng dễ ngã.
👉 Danh tiếng nếu không có trí tuệ – chỉ là b**g bóng phù du.

Làm cha mẹ, không phải là cho con sống sung sướng nhất… Mà là dạy con sống đúng nhất.

Không phải để lại cho con thật nhiều tiền…
Mà là dạy con cách sống không làm tổn thương ai mà vẫn thành công.

Vì một ngày nào đó, chúng ta sẽ không còn ở bên con.
Và thứ duy nhất còn lại, Chính là: nhân cách và trí tuệ mà bạn đã âm thầm gieo mầm từ hôm nay.



𝐍𝐠𝐚̀𝐲 đ𝐚̂̀𝐮 𝐱𝐚́𝐜 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠…Mình cứ nghĩ: có đủ giấy tờ, mọi thủ tục rõ ràng thì chắc nhanh thôi.Nhưng không — một...
01/07/2025

𝐍𝐠𝐚̀𝐲 đ𝐚̂̀𝐮 𝐱𝐚́𝐜 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠…

Mình cứ nghĩ: có đủ giấy tờ, mọi thủ tục rõ ràng thì chắc nhanh thôi.

Nhưng không — một buổi chiều đẹp trời, mình ngồi đó, cùng hơn chục người khác…
Nhìn nhau, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn về phía bàn tiếp nhận.
1 tiếng trôi qua… chưa đến lượt. Không ai nói gì, chỉ nghe tiếng thở dài… khe khẽ mà mệt mỏi.

Lúc ấy, mình mới hiểu:
Ở đây, không quan trọng bạn gấp đến đâu.
Quan trọng là… bạn có đủ kiên nhẫn để ngồi chờ hay không.

Mình bỗng thấy thương bác lớn tuổi, cả chị bầu vượt mặt cũng ngồi rạc người.
Thấy quý những nơi làm việc gọn gàng, trôi chảy.
Và càng biết ơn hơn với những gì “tự động – không cần đợi”.

Chỉ một trải nghiệm như thế – mà mình thêm thấm thía:
Tự do thời gian không phải là có nhiều thời gian, mà là không bị lệ thuộc vào thời gian của người khác.

Hôm nay mình xác nhận hộ khẩu.
Còn trong lòng… mình xác nhận thêm một điều:

Ở đâu còn phải chờ – ở đó vẫn còn bất cập.
Ở đâu còn phải xin – ở đó chưa có giải pháp.

Và mình biết, mình đã chọn đúng con đường:
Làm chủ thời gian. Làm chủ công việc. Không xin xỏ. Không đợi chờ.

Và trên hết – không còn mắc kẹt trong lịch trình của người khác!




̉nguyênmới

𝐂𝐨́ 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐛𝐚̣𝐧 𝐭𝐮̛̣ 𝐡𝐨̉𝐢: 𝐌𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐚𝐧𝐠 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐯𝐢̀ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐜 𝐦𝐨̛ 𝐧𝐚̀𝐨?Mình từng mải miết chạy theo điều gì đó thật lớn lao...
26/06/2025

𝐂𝐨́ 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐛𝐚̣𝐧 𝐭𝐮̛̣ 𝐡𝐨̉𝐢: 𝐌𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐚𝐧𝐠 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐯𝐢̀ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐜 𝐦𝐨̛ 𝐧𝐚̀𝐨?

Mình từng mải miết chạy theo điều gì đó thật lớn lao…cũng đã từng biến mình thành cỗ máy kiếm tiền mà đánh mất ước mơ thực sự của chính mình.

Với mình – không phải là biệt thự ven biển.
Chẳng phải penthouse trên tầng cao.
Cũng chẳng cần nhà to xe sang sịn làm gì…
Ước mơ của mình từ nhỏ đến giờ vẫn vậy –
Chỉ cần một mái nhà nhỏ, đơn sơ nhưng ấm cúng. Đủ tiện nghi, đủ bình yên, và đủ đầy tiếng cười yêu thương.

Sáng thức dậy, hít hà một hơi thật sâu. Ngửi mùi sương còn đọng trên lá. Nghe tiếng chim hót trong vòm cây. Thấy lòng mình cũng mềm lại như một tán lá đang đung đưa.

Mình sẽ ngồi ngoài hiên nhâm nhi một ly cafe yêu thích – không vội, nhìn ánh nắng xuyên qua lá.
Chiều chiều ra vườn hái rau, thả gà, bắt cá…
Cảm nhận thời gian đang trôi chậm. Mà lòng mình thì thấy đủ đầy.

Nghỉ hưu, với mình – không phải là lúc nghỉ ngơi.
Mà là lúc được sống trọn.
Sống cho chính mình.
Sống như một phiên bản nhẹ nhất, tinh khiết nhất –
Sau tất cả những va đập, bon chen, bươn chải.

Không còn deadline dồn dập.
Không còn những cuộc gọi réo tên.
Chỉ còn những điều thật – thật đến mức mình biết ơn từng hơi thở, từng ánh nắng, từng khoảnh khắc có mặt trong căn nhà nhỏ – nơi đầy ắp tiếng cười.

Có người từng hỏi: Sao Nuna mơ giản dị thế?
Mình chỉ cười.
Vì sau tất cả…

𝐓𝐮̛̣ 𝐝𝐨. 𝐁𝐢̀𝐧𝐡 𝐲𝐞̂𝐧. 𝐕𝐚̀ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̣̂𝐦 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐜𝐚̆𝐧 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 – 𝐂𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐜 𝐦𝐨̛ 𝐱𝐚 𝐱𝐢̉ 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐡𝐚𝐲 𝐬𝐚𝐨?

Và mình biết – giấc mơ ấy sẽ không tự nhiên mà đến.
Nên hôm nay, mình vẫn chọn sống chậm một chút.
Làm việc tử tế - Và chọn cách làm việc nhẹ nhàng hơn – một hình thức kinh doanh tự động, phù hợp với người thích tự do như mình.

Dành dụm từng khoảnh khắc, từng giấc mơ –
Để đến ngày về hưu…
Mình thật sự được sống trong chính bức tranh này.


Hôm nay con trai mẹ tròn 4 tuổi.Vẫn nhớ như in…Ngày này 4 năm trước. Mẹ – bụng to như vịt bầu mùa nước nổi – lệ khệ khắp...
21/06/2025

Hôm nay con trai mẹ tròn 4 tuổi.

Vẫn nhớ như in…
Ngày này 4 năm trước. Mẹ – bụng to như vịt bầu mùa nước nổi – lệ khệ khắp phố, chỉ sợ con… rơi giữa đường.
Sáng đó gọi bố đi viện gấp, tay run, tim đập, chỉ kịp vơ chiếc khẩu trang – vì con sinh đúng mùa Covid.

Và rồi…
Hai tiếng sau, mẹ tròn con vuông – còn bố vẫn ngoài cửa đợi test covid, chưa được vào.

Con đến bên mẹ như một phép màu – giữa một thế giới đang phong tỏa, con mở ra thế giới riêng cho mẹ: làm mẹ của một cậu bé tuyệt vời.

4 năm qua…
Mẹ đã học cách làm mẹ một cậu con trai – mạnh mẽ mà tình cảm, tinh nghịch mà cũng rất biết quan sát.
Con là nguồn năng lượng bất tận trong nhà – vừa là 𝐝𝐢𝐞̂̃𝐧 𝐯𝐢𝐞̂𝐧 𝐡𝐚̀𝐢 𝐪𝐮𝐨̂́𝐜 𝐝𝐚̂𝐧 vừa là 𝐭𝐫𝐮̀𝐦 𝐛𝐚̀𝐲 𝐭𝐫𝐨̀ vừa là lý do khiến mẹ cười bất chợt mỗi ngày.

Mỗi lần nhìn con ngủ say…
Mẹ luôn tự hỏi: làm sao để giữ mãi nụ cười trong veo ấy, ánh mắt lấp lánh ấy – trước khi cuộc đời bắt đầu đặt lên vai con những áp lực.

Chúc con – tuổi mới:
Được yêu thương đúng cách.
Được chạy nhảy hết mình.
Được khóc to – cười lớn.
Và được là chính con – một cậu bé tự do, tử tế và tràn đầy yêu thương.

Mẹ sẽ luôn ở đây.
Làm fan cứng đầu tiên trong đời con.
Và là nơi để con trở về – bất cứ lúc nào, bằng bất cứ hình dạng nào của mình.

Happy Birthday, tình yêu bé bỏng của mẹ!
🌻 20.06 – ngày con đến với thế giới của bố mẹ.
Yêu con!




✨ Ngày mới bắt đầu – mình có quyền bắt đầu lại mọi thứ.✨ Mọi điều tốt đẹp vẫn đang chờ phía trước.✨ Chỉ cần giữ tâm bình...
19/06/2025

✨ Ngày mới bắt đầu – mình có quyền bắt đầu lại mọi thứ.
✨ Mọi điều tốt đẹp vẫn đang chờ phía trước.
✨ Chỉ cần giữ tâm bình an – mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.

Đừng vội bật chế độ chạy đua với cuộc sống khi tâm hồn còn chưa kịp thức dậy.
Hãy để một ly cà phê đánh thức sự tỉnh táo.
Một lời tự nhủ đánh thức niềm tin.
Và một nụ cười – đánh thức năng lượng bên trong bạn.

Chúc bạn một buổi sáng thật bình an và đủ đầy.
Dù ngoài trời nắng hay mưa… chỉ cần trong tâm sáng là đủ rồi 🌤️

Sáng nay, bạn bắt đầu ngày mới bằng gì?
Hay đang ấp ủ điều gì trong lòng vậy?


PHỤ NỮ TUỔI 40 – MỘT VẺ ĐẸP KHÓ GỌI THÀNH TÊN.Buổi chiều qua mình ngồi cafe làm việc với một chị cộng sự.Từ công việc, c...
17/06/2025

PHỤ NỮ TUỔI 40 – MỘT VẺ ĐẸP KHÓ GỌI THÀNH TÊN.

Buổi chiều qua mình ngồi cafe làm việc với một chị cộng sự.
Từ công việc, câu chuyện dần chuyển sang gia đình – nơi chị em mình luôn mang nhiều vai:
vừa là mẹ, là vợ, là người giữ lửa, giữ nhịp… và giữ cả một thế giới nhỏ trong tim.

Câu chuyện muôn thuở của phụ nữ:
Làm sao để vừa có kinh tế tốt, vừa có thời gian cho chồng con.
Vừa giỏi việc nước, đảm việc nhà, vừa đồng hành cùng con trên mọi hành trình lớn khôn.

Phụ nữ ở mỗi độ tuổi đều mang một nét đẹp rất riêng.
Tuổi 20 rực rỡ, mơn mởn, tươi mới và tràn đầy nhựa sống.

Nhưng với mình…
Phụ nữ tuổi 40 là một vẻ đẹp rất đặc biệt – đẹp theo cách khó gọi thành tên.
Là vẻ đẹp của sự từng trải. Của chiều sâu tâm hồn. Và của sự bình thản trong nội tâm.

40 là khi người phụ nữ không còn vội vàng chạy theo ánh nhìn của người khác, mà biết dừng lại – để lắng nghe chính mình.
Không cần ồn ào để chứng minh điều gì cả.
Chỉ cần sống đúng – là đủ.

Là khi họ mạnh mẽ trong sự tĩnh lặng.
Không vùng vằng, không tranh đấu, không cần PHẢI HƠN… Chỉ đơn giản là VỮNG.

Một loại sức mạnh… mà chỉ thời gian mới có thể trao tặng.

Mình bước vào tuổi 40 – không còn muốn cố gồng để THÀNH CÔNG, mà muốn được tự do – sống đúng với giá trị thật bên trong chính mình.

Không cần khẳng định điều gì. Chỉ cần mỗi ngày trôi qua, mình không đánh mất bản thân, không xa rời những người mình thương yêu, đồng hành với con trong mọi khoảnh khắc – vậy là đủ đầy.

Vì đôi khi, đẹp nhất…
Là khi mình không còn cố trở thành ai cả – Mà đủ dũng cảm để là chính mình.



Ở NHÀ CŨNG CẦN TỪ TẾ.Sáng nay, mình cùng cả nhà về quê giỗ ông nội.Trong lúc loay hoay dọn cỗ, mình vô tình nghe thấy ha...
16/06/2025

Ở NHÀ CŨNG CẦN TỪ TẾ.

Sáng nay, mình cùng cả nhà về quê giỗ ông nội.
Trong lúc loay hoay dọn cỗ, mình vô tình nghe thấy hai vợ chồng cô chú thợ nấu cỗ lời qua tiếng lại – căng thẳng đến mức người vợ buông ra một câu làm mình cứ nghĩ mãi:

Ở nhà toàn dùi đục mang ra, nói gì cũng xóc.
Chứ ra ngoài nói thì ngọt như rót mật vào tai.

Nghe xong… mình chỉ biết đứng im.
Không phải vì sốc – mà vì chạm đúng một thứ rất quen:

Cái cách chúng ta hay để lộ phần KHÓ ƯA nhất… với chính người mình thương yêu.

Còn bạn thì sao?
Có bao giờ bạn để ý:
Ra ngoài, ta rất biết cách cư xử.
Gặp người lạ, ta mỉm cười.
Với đồng nghiệp, ta nhẹ nhàng.
Với khách hàng, ta niềm nở, lịch thiệp, tử tế như thể… chẳng bao giờ biết nổi giận.

Thế nhưng, khi bước vào cánh cửa nhà mình…

ta lại dễ trút hết những mệt mỏi, bực dọc – lên chính người ở cạnh mình…

Một câu cộc lốc. Một cái liếc dài. Một tiếng thở hắt.

Chẳng buồn giữ hình ảnh. Cũng chẳng mấy khi lựa lời.

Chỉ vì nghĩ: Ở nhà mà, cần gì phải khách sáo.

Nhưng chính sự BUÔNG THẢ ấy… lại dễ giết chết yêu thương.

Mình đã từng chứng kiến nhiều cặp vợ chồng như thế:
Ngoài xã hội là người tử tế – nhưng về nhà là người cáu kỉnh.
Ngoài kia nói năng chừng mực – nhưng với nhau thì chẳng kiêng nể gì.
Và rồi… xa nhau lúc nào chẳng hay.

Chúng ta quên mất một điều rất cơ bản:
Người ở cạnh ta mỗi ngày…
Mới là người xứng đáng được nhận phần đẹp đẽ nhất trong ta.

Chứ không phải người dưng ngoài kia.

Nếu bạn có thể cười với người ngoài, xin đừng quên mỉm cười với vợ mình, chồng mình, con mình.

Nếu bạn có thể kiên nhẫn với một khách hàng khó tính, xin hãy đủ kiên nhẫn với một người thân đang vụng về vì yêu thương bạn.

Vì…
Gia đình không phải nơi để xả rác cảm xúc.
Nó là nơi để trái tim được trở về.
Được vỗ về.
Được an trú.

Và tất nhiên, không ai có thể giữ ấm một mái nhà bằng một bàn tay. Sự tử tế phải đến từ hai phía.
Tình yêu không nuôi mình bằng lời hứa, mà bằng cách mỗi ngày ta đối đãi với nhau ra sao.

Nếu hôm nay bạn thấy mình vừa quát vợ,
nặng lời với chồng, hoặc trút bực lên con…
Hãy dừng lại.

Vì đôi khi…
Chỉ cần một câu nói nhẹ, một ánh nhìn dịu, một cái ôm siết chặt – là đủ.
Chúc bạn đủ dịu dàng để không đánh mất những điều quý giá nhất.

Cảm ơn đời…
Mỗi sớm mai thức dậy, vẫn còn người thân yêu ở ngay bên cạnh.

Bởi sau tất cả… điều giữ một gia đình không phải là ai đúng – ai sai, mà là ai còn đủ yêu để học lại cách cư xử tử tế với nhau – mỗi ngày.

Vì tử tế… cũng là một thói quen.
Và may mắn thay – nó có thể học được, bất kỳ lúc nào.




𝐓𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢̉ 𝐡𝐮̛𝐮… 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 – 𝐦𝐚̀ 𝐥𝐚̀ 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐚́𝐜.Chả là dạo này khối nghỉ hưu hay tụ h...
10/06/2025

𝐓𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢̉ 𝐡𝐮̛𝐮… 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 – 𝐦𝐚̀ 𝐥𝐚̀ 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐚́𝐜.

Chả là dạo này khối nghỉ hưu hay tụ họp, nên mọi người cứ hỏi:

– Nghỉ hưu rồi làm gì cho hết ngày?
– Ở nhà trông cháu, chăm cây, trồng rau?
– Hay sáng cà phê, chiều ngủ gật, nghe tiếng thời gian trôi qua khe khẽ?

Nhưng với mình – nghỉ hưu không phải là “về vườn”.
Mà là về lại với chính mình, vì niềm vui được sống – trọn vẹn và tự do.

Mình bắt đầu lên kế hoạch cho “kỳ nghỉ dài hạn” của cuộc đời:
Không bằng vé máy bay hạng thương gia,
Mà bằng vài nhát cuốc, vài hạt giống, và một giấc mơ xanh trong tim.
Không cần đi thật xa để trở về – Chỉ cần đi thật sâu vào chính mình.

Mình chọn làm 𝐛𝐚̀ 𝐧𝐨̂𝐧𝐠 𝐝𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝟒.𝟎. Tự trồng- Tự sản – tự tiêu – tự vui.
Không bon chen. Không phô trương.
Chỉ cần bình an – và một khu vườn làm bạn đồng hành.

Khu vườn mơ ước đang thành hình – từng ngày.
Và mình thì đang sống từng ngày – đầy biết ơn, đầy ý nghĩa.

Vì tuổi nghỉ hưu không phải là thời gian chờ kết thúc…
Mà là thời gian để gieo lại chính mình.

Ai rồi cũng sẽ tới đoạn đó.
Nhưng sống sao cho đáng – là quyền mình chọn.





𝐂𝐡𝐮́𝐜 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐞̣ đ𝐚̃ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐡𝐚𝐢 𝐦𝐨̂𝐧 đ𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 – 𝐕𝐚̆𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐀𝐧𝐡.Buổi sáng con bước ra khỏi phòng thi...
07/06/2025

𝐂𝐡𝐮́𝐜 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐞̣ đ𝐚̃ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐡𝐚𝐢 𝐦𝐨̂𝐧 đ𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 – 𝐕𝐚̆𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐀𝐧𝐡.

Buổi sáng con bước ra khỏi phòng thi môn Văn với nụ cười thật tươi.
Nhưng buổi chiều… lại là đôi mắt hoe đỏ cùng câu nói khiến tim mẹ thắt lại:
“Mẹ ơi… con sai mất 3 câu rồi, chắc trừ 1 điểm… không được tối đa nữa rồi…”

Thương con – mắt mẹ rưng rưng.
Vì mẹ biết, con đã cố gắng hết sức mình.
Mỗi điểm số không thể đo được cả hành trình miệt mài và nỗ lực của con.

Con à, hãy cứ nhẹ lòng, bình tĩnh, tự tin và vững vàng bước tiếp ngày mai – môn cuối cùng.
𝐂𝐡𝐢̉ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐜𝐨𝐧 𝐡𝐞̂́𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 – 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐞̣ 𝐭𝐮̛̣ 𝐡𝐚̀𝐨 𝐫𝐨̂̀𝐢.
Yêu con. Mẹ luôn ở đây!



✨ 𝐍𝐮𝐧𝐚 𝐨̛𝐢, 𝐧𝐠𝐚́𝐜𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐠𝐢̀ 𝐡𝐚̉ 𝐞𝐦?Chị mentee gọi cho mình – sau hàng giờ vật lộn trước màn hình, mày mò từng video hướng...
03/06/2025

✨ 𝐍𝐮𝐧𝐚 𝐨̛𝐢, 𝐧𝐠𝐚́𝐜𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐠𝐢̀ 𝐡𝐚̉ 𝐞𝐦?

Chị mentee gọi cho mình – sau hàng giờ vật lộn trước màn hình, mày mò từng video hướng dẫn trong trang đào tạo để “tìm ra ngách”.

Mình cười và bảo chị, sao mà chị giống em ngày mới làm biz đến thế chứ?
Cũng học hành nghiêm túc, cũng training đầy đủ… mà đầu thì rối như tơ vò.

Em đã từng tung hoành khắp cộng đồng. Soi các idol. Phân tích từng content của người mình ngưỡng mộ. Cố gồng để trở thành một phiên bản “hợp trend”.

Cho đến một ngày, em lắng lại…
Và nhận ra:

Ngách không phải thứ cần tìm.
Ngách là thứ cần nhận.
Nhận ra – mình là ai.

Từ đó, em không còn cần chạy theo ai cả.
Chỉ cần quay về chính mình – một cách trọn vẹn.
Chậm nhưng chắc và đi từng bước.

Em nói với chị ngay từ ngày đầu vào Biz – và đến bây giờ, em vẫn tin sâu sắc điều này:

Ngách là nơi chị từng ngã.
Là những chỗ chị từng rách toạc – nhưng đã tự khâu vá để đứng dậy.
Là điều chị từng im lặng – nhưng giờ đây… đủ an yên để cất tiếng.
Là những giấc mơ nhỏ xíu từng bị giấu kỹ, vì sợ người ta nói mình “viển vông”.

Làm gì có ai giống chị đúng không ah?

Cùng một nỗi đau – nhưng không ai đau như cách chị đã từng.
Cùng một biến cố – nhưng không ai gượng dậy theo cách chị đã làm.

Và chính điều đó là thứ không ai sao chép được.

Chị không cần phải “độc lạ Bình Dương”.
Không cần phải chạy theo trend.

Chị chỉ cần là chị – đủ thật, đủ chất, sống thật, làm thật.

Nhiều người nghĩ làm thương hiệu cá nhân là phải tạo ra cái độc, cái lạ, cái bắt trend.

Nó không sai. Nhưng với em, từ trước đến nay, “cái thật” mới là thứ bền vững. Mới là điều khiến người ta nhớ và ở lại.

Cái thật không đến từ kỹ thuật.
Cái thật… là năng lượng sống.
Và năng lượng thật – luôn tự thu hút đúng người cần nó.

Em vẫn hay bắt đầu tìm ngách từ bên trong – bằng cách này:( mỗi lúc cần tĩnh em hay lên chùa hihi)
1. Nhắm mắt lại.
Tự hỏi: Đâu là khoảnh khắc mình thấy đời tối nhất?
2. Viết xuống.
Càng chi tiết càng tốt – cảm giác trong ngực, lời ai đã nói, cả mùi không khí lúc đó.
3. Hỏi sâu thêm một câu:
Lúc ấy, mình khao khát điều gì nhất?
Được yêu thương? Được thừa nhận? Được ôm? Hay chỉ là… được khóc mà không sợ ai phán xét?
4. Nhìn lại hiện tại.
Có phải… điều mình đang muốn trao đi bây giờ,
Chính là điều mình từng thiếu nhất?

Nếu chị trả lời được những câu hỏi đó – thì ngách của chị đã rõ ràng rồi đấy.

Chị không cần vội xây chiến lược phức tạp,
khi còn chưa biết rõ mình là ai.

Chị chỉ cần sống thật –
Và đủ dũng cảm để kể lại điều người khác chưa từng dám nói ra.

Bắt đầu từ đâu ư?
Bắt đầu từ nỗi đau, nỗi buồn của đời chị.
Từ những mong muốn từng bị nén lại.
Từ nơi chị từng im lặng… nhưng hôm nay, đã sẵn sàng cất tiếng.

Vì người ta có thể quên chị nói gì, chia sẻ gì…
Nhưng họ sẽ luôn nhớ cảm giác mà chị để lại.

Một cảm giác – thật và khó gọi tên.

Ngách không phải là danh mục.
Ngách là linh hồn.
Và linh hồn… thì không ai sao chép được.



Address

Cầu Diễn
Hanoi

Telephone

+84916711313

Website

http://onlinebusiness.nuna-vu.com/home

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nuna Vũ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nuna Vũ:

Share