Mưa +

Mưa + Chúng Tôi Sẽ Giải tỏa hết tâm sự của bạn

03/07/2025

𝐁𝐞́ 𝐠𝐚́𝐢 𝐚̆𝐧 𝐱𝐢𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐜𝐨̂̉𝐧𝐠 𝐫𝐚̣𝐩 𝐜𝐮̛𝐨̛́𝐢 𝐱𝐢𝐧 𝐛𝐚́𝐧𝐡, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐪𝐮𝐚𝐲 đ𝐢 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐡𝐮́ 𝐫𝐞̂̉ 𝐤𝐞́𝐨 𝐭𝐚𝐲 𝐠𝐢𝐮̛̃ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐛𝐨̂́ 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐩𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 đ𝐮̛́𝐚 𝐭𝐫𝐞̉ 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐠𝐚́𝐢 𝐧𝐠: 𝐨̛̃ 𝐧𝐠: 𝐚̀𝐧𝐠...
Trưa hè, giữa sân nhà trai, rạp cưới dát trắng – vàng rực rỡ, tiếng nhạc vọng vang.
Thu Hằng – tiểu thư nhà đại gia nội thất – hôm nay đẹp như công chúa, kiêu hãnh chụp ảnh cạnh chú rể và cha mẹ chồng tương lai.
Bất chợt, một bé gái lem luốc lách qua cổng rạp. Đôi mắt to tròn dừng lại trước bàn bánh cưới. Em khẽ hỏi:
— “Cô ơi… cho con xin một miếng bánh được không ạ?”
Mọi người ngạc nhiên quay lại. Thu Hằng cau mặt:
— "Con là ai? Con đến nhầm chỗ rồi”...
Đứa bé hốt hoảng quay đi, nhưng một bàn tay giữ khẽ vai em lại. Chính là chú rể – mặt anh tái nhợt. Anh quỳ xuống, ôm bé vào lòng...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ...Giữa trưa nắng gay g...
03/07/2025

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ...Giữa trưa nắng gay gắt ở Sài Gòn, tiếng phanh xe rít lên chát chúa khiến mọi ánh mắt trong con hẻm nhỏ đổ dồn về một điểm. Một cụ ông lưng còng, tay run run giữ chặt giỏ rau vừa rơi xuống, còn trước mặt là một chiếc xe hơi bạc tỷ – nước sơn đen bóng loáng vừa bị rạch một vết dài...
Chuyện xảy ra ở một con hẻm nhỏ quận 3, nơi còn lưu giữ nếp sống cũ của người Sài Gòn xưa. Nhà cửa san sát, trẻ con đá banh ngoài hẻm, và người dân vẫn quen mặt nhau như bà con trong xóm.
Ông Lâm – một cụ già ngoài 70 tuổi – sống cùng người vợ bệnh tật trong một căn phòng trọ nhỏ lợp tôn, mỗi ngày đẩy xe rau rong ruổi khắp hẻm kiếm vài chục nghìn sống qua ngày. Từng là giáo viên thời trẻ, ông về hưu sớm vì hoàn cảnh. Cuộc đời dồn dập biến cố khiến ông trở nên trầm lặng, kiệm lời, và luôn giữ thái độ nhẫn nhịn với mọi việc trên đời.
Hôm đó là một ngày nắng như đổ lửa. Ông Lâm đẩy xe rau như mọi khi, đi ngang qua khu biệt thự cuối hẻm, nơi có căn nhà sang trọng vừa mới được tu sửa lại. Phía trước là chiếc Mercedes S-Class đen bóng, đậu sát mép đường.
Khi ông cúi xuống buộc lại bó rau cải trên xe, thì một tiếng động bất ngờ vang lên – “rầm!” – chiếc xe đẩy của ông do bị trượt bánh đã lăn nhẹ về phía trước và cạnh kim loại bên xe rau đã vô tình cà vào bên hông chiếc Mercedes, để lại một vết trầy dài chừng 40cm.
Ông Lâm chết lặng. Ông run rẩy lùi lại, mắt nhìn quanh như cầu cứu. Một vài người dân xung quanh đã bắt đầu xì xào, có người chép miệng:
– "Thôi xong rồi, xe bà chủ Linh đó... xe đó gần 10 tỷ đấy!"
Đúng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ cổng biệt thự. Trông bà khoảng 40 tuổi, dáng cao ráo, mặc bộ đầm công sở hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm kỹ càng nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, lạnh lùng. Bà chính là Trần Mỹ Linh – một nữ doanh nhân thành đạt, được mệnh danh là “nữ tỷ phú bất động sản” khi sở hữu hàng loạt khu đất vàng khắp TP.HCM.
Nhìn thấy vết xước trên xe mình, bà Linh nhíu mày:
– “Ai làm?” – giọng nói sắc như dao cắt.
Một người hàng xóm chỉ về phía ông Lâm – đang đứng run run như bị đông cứng.
– “Tôi… tôi không cố ý… xe tôi trượt bánh… xin lỗi cô…”
Bà Linh bước nhanh tới, mắt quét từ đầu đến chân ông Lâm, rồi nói lạnh tanh:
– “Ông có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Một vết xước vậy sửa cũng mất vài chục triệu! Ông có đền nổi không?”
Ông Lâm lúng túng:
– “Tôi… tôi chỉ là người bán rau, tôi không có tiền…”
– “Không có tiền thì làm sao sống ở thành phố này? Ông tưởng đây là cái chợ quê để làm gì cũng được sao?”
Bà Linh rút điện thoại ra, định gọi bảo vệ khu phố đến. Mọi người bắt đầu xì xào. Một vài người tỏ ra thương cảm ông Lâm, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cản bà Linh.
Ông Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, run run lấy điện thoại, gọi cho ai đó:
– “Tú à… con có thể qua đây một chút được không… ba có chuyện rồi…”
Chỉ 15 phút sau, một chiếc ô tô bán tải màu xám trờ tới. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cứng cáp, mặc áo sơ mi, bước ra. Anh khoảng ngoài 30 tuổi, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. Anh chính là Nguyễn Minh Tú – con trai duy nhất của ông Lâm, hiện đang là giám đốc kỹ thuật cho một công ty công nghệ lớn, ít khi về nhà vì công việc bận rộn.
Tú đến bên cạnh ông Lâm, đỡ cha vào bóng râm rồi quay sang bà Linh:
– “Chào chị. Tôi là con trai ông Lâm. Tôi xin phép được giải quyết chuyện này.”
Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, cười khẩy:... Xem thêm tại bình luận👇👇👇

03/07/2025

Mỗi tháng ch;u c;ấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng b:ị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng….Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…”
Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không vướng bận chuyện con cái hay gia đình riêng. Bố mẹ tôi sống ở quê, cách thành phố hơn 300 km. Họ đều đã nghỉ hưu, sống trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, không sang trọng nhưng đủ ấm cúng.
Từ lúc có thu nhập ổn định, tôi quyết định mỗi tháng gửi về cho bố mẹ 5 triệu – không nhiều, nhưng đủ để hai người sống thoải mái hơn. Ngoài khoản lương hưu ít ỏi, đó là sự báo đáp mà tôi nghĩ rằng mình nên làm. Tôi từng tin rằng tiền bạc có thể thay tôi ở bên cạnh chăm lo, vì công việc bận rộn khiến tôi hiếm khi về thăm nhà. Một năm tôi chỉ về vào dịp Tết, thi thoảng là đám giỗ hay cưới xin họ hàng.
Năm ngoái, giữa mùa hè nóng bức, tôi bị giao một dự án gấp rút khiến tôi phải làm việc xuyên đêm. Trong lúc căng thẳng, tôi gọi điện nhờ mẹ tôi lên trông nhà giúp một tuần để tôi tập trung làm việc – chỉ đơn giản là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà. Nhưng mẹ tôi từ chối.
“Bố con mới ốm dậy, mẹ không đi được. Với lại nhà còn mảnh vườn, đàn gà ai lo,” mẹ nhẹ nhàng giải thích.
Tôi nổi giận. Tôi nghĩ, mình gửi tiền về hàng tháng, trong khi bản thân phải ăn cơm hộp, sống trong phòng trọ chật chội. Vậy mà chỉ cần giúp một việc nhỏ cũng bị từ chối. Tôi không nói nhiều, chỉ im lặng cúp máy.
Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Cảm giác ấm ức không nguôi. Tôi quyết định cắt khoản chu cấp 5 triệu mỗi tháng. Tôi không nói gì, chỉ nghĩ: nếu bố mẹ có hỏi thì bảo do khó khăn tài chính, vật giá leo thang, công ty cắt giảm lương.
Ba tháng đầu không ai nói gì. Tháng thứ tư, mẹ gọi điện hỏi thăm.
“Dạo này con có sao không? Tháng này mẹ không thấy chuyển tiền…”
Tôi đáp đúng như đã định:
“Dạo này công việc khó khăn mẹ à, công ty giảm biên chế, con bị cắt lương. Mẹ ráng xoay xở vài tháng, khi nào ổn con lại gửi.”
Mẹ không trách móc gì, chỉ bảo: “Ừ, con lo cho mình đi, bố mẹ vẫn còn gạo, đừng lo.”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai nhắc lại chuyện tiền nong nữa. Tôi cũng bận rộn với dự án mới, rồi bạn bè rủ rê đầu tư chứng khoán, rồi lại lao vào vòng xoáy “làm giàu”. Nửa năm sau, tôi chuyển sang căn hộ thuê cao cấp hơn, ăn uống sang chảnh hơn, và quên khuấy bố mẹ.
Một hôm, tôi gọi về nhưng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc do hai ông bà bận ở vườn. Một tuần sau, em họ nhắn tin: “Anh Lâm ơi, bác trai bị tai biến nhẹ hồi tuần trước, giờ bác gái lo xoay xở đủ thứ, nhà mình đang quyên góp giúp.”
Tôi lặng người. Tại sao không ai gọi cho tôi?
Tôi gọi lại cho mẹ, giọng bà vẫn nhẹ như mọi khi: “Không sao đâu con, bố nằm viện tỉnh vài ngày thôi. Nhà mình xoay xở được. Con lo cho công việc đi.”
Tôi cảm thấy lạ lùng. Trước đây chỉ cần tôi ho một tiếng là mẹ đã cuống cuồng gọi dặn uống thuốc, giờ thì ngược lại. Tôi có linh cảm gì đó không ổn, nhưng vì bận và vì tự ái cũ chưa nguôi, tôi lại mặc kệ..... Xem thêm tại bình luận👇👇👇

🔥🔥Giá vàng sáng hôm nay (3-7)👇👇👇
03/07/2025

🔥🔥
Giá vàng sáng hôm nay (3-7)
👇👇👇

Bố luôn là người yêu thương con vô điều kiện ❤️
03/07/2025

Bố luôn là người yêu thương con vô điều kiện ❤️

C-ứu bà cụ ngã giữa đường, bị mỉ-a m-ai là "b-ao đồ-ng" . Sáng hôm sau, cả xóm trọ ch-ết lặ-ng khi thấy dàn si-êu x-e b-...
02/07/2025

C-ứu bà cụ ngã giữa đường, bị mỉ-a m-ai là "b-ao đồ-ng" . Sáng hôm sau, cả xóm trọ ch-ết lặ-ng khi thấy dàn si-êu x-e b-í ẩ-n đậ-u trước cửa Hoàng...

Hoàng rảo bước trên con đường quen thuộc dẫn về xóm trọ, từng bước chân mi-ệt m-ài gõ nhịp trên vỉa hè lát đá đã cũ kỹ của Đà Nẵng. Buổi chiều cuối năm, gió từ biển thổi vào mang theo chút hơi lạnh s-e s-ắt, nhưng trong lòng cậu sinh viên Công nghệ thông tin năm cuối này lại dấy lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Hôm nay là ngày nhận lương trợ cấp thực tập – một triệu đồng ít ỏi, nhưng là số tiền quý giá cho cả tháng sinh hoạt của cậu, từ tiền thuê trọ, tiền ăn, đến tiền sách vở.

Hoàng vuốt nhẹ túi quần, cảm nhận độ dày của những tờ tiền mới cứ-ng. Nụ cười mỏng manh nở trên môi, pha lẫn niềm vui nhỏ nhoi và nỗi l-o toa-n thường trực của một sinh viên ngh-èo tú-ng, mỗi đồng tiền đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Cuộc sống ở thành phố lớn không hề d-ễ d-àng, và để bám trụ được, cậu phải tính toán từng bữa ăn, từng khoản chi tiêu nhỏ nhất.

Bỗng, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt Hoàng. Ngay cạnh một con hẻm vắng, nơi ánh đèn đường chưa kịp so-i r-ọi r-õ r-àng, một bà cụ già y-ếu đang bị t-é ng-ã ngay vệ đường. Chiếc nón lá của bà l-ăn lô-ng lốc ra xa, túi đồ lỉn-h kỉn-h vươ-ng vã-i trên mặt đất. Trái ti-m Hoàng như th-ắt lạ-i. Cậu không hề chần chừ một giây, bản năng mách bảo cậu phải hành động.

Hoàng vội vàng chạy đến. Cậu quỳ xuống bên bà, bàn tay no-n nớ-t ru-n r-ẩy đỡ lấy cánh tay gầ-y gu-ộc, nhă-n nh-eo của bà cụ. Ánh mắt lo lắng của cậu nhìn thấy v-ết th-ương ở chân bà đang r-ỉ m-áu, một vệt đ-ỏ sẫ-m loang ra trên lớp vải quần bạc màu. Cậu không nghĩ đến việc mình có thể bị trễ giờ về, hay tốn kém thêm tiền bạc khi đưa bà đi bệnh viện. Điều duy nhất cậu nghĩ đến lúc đó là sự an toàn của bà cụ.

Hoàng nhẹ nhàng đỡ bà cụ đứng dậy, từng bước cẩn trọng dìu bà đến bệnh viện gần nhất. Trong suốt quãng đường, cậu không ngừng h-ỏi h-an, trấ-n a-n bà. Đến bệnh viện, cậu tận tình ở lại cùng bà cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa, vế-t th-ương được b-ăng b-ó cẩn thận, và bà cụ được các nhân viên y tế chăm sóc chu đáo. Chỉ khi chắc chắn bà đã an toàn, Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi m-ệt m-ỏi quay về xóm trọ, lòng vẫn còn vương vấn n-ỗi l-o cho bà.

Khi về đến xóm trọ, câu chuyện Hoàng giúp đỡ bà lão nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Xóm trọ vốn nhỏ, chuyện gì cũng nhanh chóng đến tai mọi người. Nhiều người trong xóm, đặc biệt là những người trẻ tuổi, đồng cảm, khen ngợi hành động đẹp của cậu. "Thằng Hoàng tốt bụng thật đấy!", "Đúng là có phúc!", họ thì thầm với nhau, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, cũng có không ít người, đặc biệt là một vài người lớn tuổi hơn, buông lời m-ỉa m-ai, giọng điệu đầy vẻ kh-inh thư-ờng và thự-c d-ụng. "Tiền làm thì ít, l-o th-ân mình còn chưa xong mà còn bày đặt lo chuyện ba-o đồ-ng!", một bà cô hàng xóm n-ói xé-o, liế-c x-éo sang phòng Hoàng. "Đúng là d-ại, tiề-n kiếm kh-ó kh-ăn vậy mà đi bao viện phí cho người dưng! Lương một tri-ệu đồng, chắc giờ còn một nửa." – Một ông chú khác cũng h-ùa th-eo, cườ-i kh-ẩy...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: 'Chắc xin cưới để đổi đời', nào ngờ hôm cưới cả nhà trai đứng không vững vì của hồi môn không phải tiền vàng mà mà là 20 chiếc xe bán tải, buộc trên cốp xe toàn là...
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.
Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo.
Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.
Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá giả, nổi tiếng “gia giáo”.
Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.
Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.
Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:
“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”
“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”
Tôi cúi đầu không đáp.
Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.
Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.
Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.
Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.
Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.
Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.
Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khác, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dán dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”
Cả nhà trai đứng không vững.
Mẹ chú rể run giọng hỏi:
“Đây… đây là sao?”
Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ, nói đúng 1 câu về đám cưới hôm nay khiến nhà trai ngã quỵ, họ "còn non lắm"...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

❗CẬP NHẬT❗
Giá vàng miếng, vàng nhẫn chiều nay (2-7)
👇👇👇

02/07/2025

Tôi chia tài sản sớm cho các con để yên lòng, ngờ đâu 4 tháng sau lại xảy ra chuyện khiến tôi c;ay đ;ắng hủy d;i ch;ú;c
Tôi năm nay đã ngoài 70. Sau mấy lần vào viện vì huy/ế/t á/p, ti/m mạ/ch, tôi quyết định chia tài sản sớm cho ba đứa con — một trai, hai gái. Tôi không muốn lúc mình nằm xuống rồi, chúng nó tranh giành, xô xát. Đứa nào cũng có phần, nhà đất chia rõ, sổ tiết kiệm sang tên. Tôi còn làm hẳn bản di chúc công chứng, ghi rõ mọi thứ, coi như yên tâm phần nào.
Tôi vẫn ở trong căn nhà cấp 4 cuối ngõ — nơi tôi và ông nhà từng gầy dựng cuộc sống. Còn căn nhà mặt phố tôi cho con trai cả, mảnh đất ngoại thành cho con gái thứ hai, và sổ tiết kiệm hơn 2 tỷ để con út chăm sóc mẹ già — đó là điều khoản tôi ghi rõ trong d/i ch/úc.
Ban đầu, mọi chuyện đều êm đẹp. Các con thường xuyên lui tới, hỏi han sức khỏe tôi. Tôi nghĩ: “Vậy là mình làm đúng.” Nhưng đúng tròn 4 tháng sau, sóng gió ập đến.
Con gái giữa đến tìm tôi, khuôn mặt h/oản/g h/ốt. Nó vừa khóc vừa dúi vào tay tôi tờ giấy: hợp đồng mua bán đất. Hóa ra con trai cả đã âm thầm bán căn nhà mặt phố – căn nhà mà tôi từng dặn là “để đời, đừng động vào.” Khi tôi gọi điện hỏi, nó chỉ lạnh lùng nói:
“Nhà con đứng tên rồi, mẹ không còn quyền can thiệp.”
Tôi lặng người. Nhưng b/i kị/ch chưa dừng lại. Ngay sau đó, tôi phát hiện con út — đứa tôi tin tưởng nhất, đã rút sạch sổ tiết kiệm đứng tên nó. Tôi hỏi, nó tránh mặt, viện lý do đầu tư. Nhưng người hàng xóm thân cận thì bảo:
“Nó mới mua xe, đang chuẩn bị đi định cư với vợ ở nước ngoài.”
Tôi đi/ế/ng ngư/ời tìm ra 1 cách....ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu.
Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm.
Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

L//ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào dưỡng lão rồi chiế/m 3 căn nhà, một tháng sau, bà khiến họ sốc nặng.
Bà Lan năm nay 72 tuổi. Mái tóc bạc trắng, dáng người gầy nhỏ nhưng giọng nói vẫn sang sảng. Người trong xóm ai cũng kính nể bà. Một mình bà nuôi hai đứa con khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Cuộc đời bà là chuỗi ngày buôn bán đầu tắt mặt tối ngoài chợ, gom góp từng đồng để mua được ba căn nhà mặt tiền.
Con trai bà, tên Tuấn, là đứa bà kỳ vọng nhất. Ngày nhỏ, nó học giỏi nhưng không đỗ đại học, bà vẫn thương, chạy chọt cho nó làm bảo vệ ngân hàng, rồi từ đó quen được vợ. Từ khi cưới vợ, Tuấn ít về thăm mẹ, nhưng lúc nào gặp cũng ngọt ngào:
– Mẹ đừng lo gì hết, của mẹ là của con, mai mốt già con lo.
Bà Lan nghe thế thì mừng. Nhiều khi con dâu vô tình cộc lốc, bà cũng nhịn. Bà chỉ mong con cháu bình yên, không tranh cãi. Ba căn nhà, bà cho vợ chồng Tuấn thuê, mỗi tháng thu nhập hơn 50 triệu, đủ ăn đủ xài dư dả.
Một hôm, Tuấn gọi điện cho mẹ, giọng sốt sắng:
– Mẹ, dạo này mẹ hay đau lưng, để con đặt lịch khám tổng quát nha. Khám xong mẹ ở lại nghỉ vài hôm luôn cho khỏe.
Bà Lan thấy con quan tâm, vui lắm. Sáng hôm sau, con trai lái xe đến. Trên đường đi, bà cứ hỏi:
– Bệnh viện nào vậy con?
– Gần nhà thôi mẹ, chỗ này khám tốt lắm.
Xe dừng trước cổng to. Bà Lan thấy bảng hiệu “Viện dưỡng lão cao cấp Ánh Dương” mà tim đập mạnh. Bà quay sang nhìn con trai, run run:
– Đây đâu phải bệnh viện…
– Mẹ ở đây vài bữa đi, con bận quá không chăm mẹ được. Con đóng tiền rồi, mẹ khỏi lo.
Nói xong, Tuấn ký giấy nhập viện, đưa túi đồ của bà cho y tá, rồi quay lưng đi thẳng. Bà Lan ngồi sụp xuống ghế đá. Đời bà từng trải bao nhiêu, không ngờ đến lúc cuối lại bị chính đứa con trai bà thương nhất b/ỏ r/ơi.
Ba ngày sau, bà nghe hàng xóm gọi điện kể:
– Bà biết không, tụi nó cho thuê căn nhà bà đang ở rồi kìa. Căn kia nó mở shop, còn căn lớn nhất, hai vợ chồng nó dọn vào ở, rao với thiên hạ “nhà của con mà, mẹ vô viện dưỡng lão rồi”.
Bà Lan cười buồn. Đêm đó, bà đã làm một việc ch/ấn độ/ng... đọc tiếp dưới bình luận👇👇👇

🔥NÓNG🔥B:Ắ;T ÔNG LÊ ANH TUẤN (ANH TRAI ÔNG THÍCH MINH TUỆ)👇👇👇
02/07/2025

🔥NÓNG🔥
B:Ắ;T ÔNG LÊ ANH TUẤN (ANH TRAI ÔNG THÍCH MINH TUỆ)
👇👇👇

Address

Đinh Tiên Hoàng, Hoàn Kiếm
Hanoi
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mưa + posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Mưa +:

Share