Hóng Phim Việt 24h

Hóng Phim Việt 24h Hóng Phim Việt

Chồng b/ắt vợ ký đơn l/y hô/n ngay trên giường bệ/nh, nhưng hắn không ngờ ai mới là người bị b/ỏ r/ơi...Căn phòng bệnh t...
08/11/2025

Chồng b/ắt vợ ký đơn l/y hô/n ngay trên giường bệ/nh, nhưng hắn không ngờ ai mới là người bị b/ỏ r/ơi...
Căn phòng bệnh tầng 7 của một bệnh viện tư yên tĩnh đến lạ. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Hạnh – người phụ nữ vừa trải qua ca phẫu thuật kh/ối u tuy/ến gi/áp.
Chưa kịp tỉnh hẳn sau thu/ốc m/ê, Hạnh đã thấy gương mặt của chồng – Khải – đứng ngay đầu giường, tay cầm một xấp giấy tờ.
– Em tỉnh rồi à? Tốt, ký vào đây đi.
Giọng anh ta lạnh ta/nh, không một chút th/ương x/ót.
Hạnh ngơ ngác:
– Gì vậy… giấy gì?
Khải đẩy tập giấy về phía cô, ngắn gọn:
– Đơn l/y hô/n. Anh viết sẵn rồi. Em ký là xong.
Hạnh ch/ết lặng. Môi cô mấp máy, cổ họng còn đa/u r/át vì vừa trải qua ph/ẫu thu/ật, cô không nói thành lời. Ánh mắt tràn đầy đ/au đ/ớn và khó hiểu.
– Anh… nói đùa gì vậy?
– Anh không đùa. Anh đã nói rồi, anh không muốn sống với một người phụ nữ y//ếu đu//ối, bệ//nh t//ật quanh năm. Anh mệ/t m/ỏi vì gán/h vác một mình. Em cũng nên để anh được sống thật với cảm xúc của mình.
Khải nói tỉnh bơ, như thể đang bàn chuyện đổi điện thoại, chứ không phải ru/ồng b/ỏ người vợ đã cùng anh trải qua gần 10 năm cuộc đời.
Hạnh cười nhạt, nước mắt chảy ra bên khóe mắt.
– Vậy là… anh chờ đúng lúc em không thể đi lại, không thể phản ứng… để é/p em ký?
Khải im lặng vài giây, rồi gật đầu:
– Em đừng trá/ch. Chuyện này sớm muộn cũng phải làm thôi. Anh đã có người khác. Cô ấy không muốn sống trong bóng tối nữa.
Hạnh cắ/n chặt môi. Cơ/n đa/u nơi cổ họng không bằng n/ỗi đa/u đang gà/o th/ét trong ti/m. Nhưng cô không g/ào, không kh/óc ầm lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
– Bút đâu?
Khải ngạc nhiên.
– Em... chịu ký thật à?
– Anh chẳng nói sao? Chuyện này sớm muộn cũng phải làm.
Anh ta đặt cây bút vào tay cô. Bàn tay r/un rẩ/y của Hạnh cầm lấy, chậm rãi ký tên.
– Xong rồi. Chúc anh hạnh phúc.
– Cảm ơn. Anh sẽ gửi lại phần tài sản theo đúng thỏa thuận. Tạm biệt.
Khải xoay người rời đi. Cánh cửa khép lại, nhẹ nhàng đến đá/ng s/ợ. Nhưng chưa đầy 3 phút sau, nó bật mở lần nữa.
Một người đàn ông bước vào.....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Em trai tôi – thằng út trong nhà – mới 37 tuổi, chưa vợ con gì, vừa mới mua được mảnh đất hơn 3 tỷ đứng tên riêng. Cả họ...
08/11/2025

Em trai tôi – thằng út trong nhà – mới 37 tuổi, chưa vợ con gì, vừa mới mua được mảnh đất hơn 3 tỷ đứng tên riêng. Cả họ khen nó ngoan, hiền, lo cho cha mẹ và chị gái không thiếu gì. Vậy mà… Một chiều mưa, tôi nhận điện thoại từ bệnh
Em trai tôi – thằng út trong nhà – mới 37 tuổi, chưa vợ con gì, vừa mới mua được mảnh đất hơn 3 tỷ đứng tên riêng.
Cả họ khen nó ngoan, hiền, lo cho cha mẹ và chị gái không thiếu gì.
Vậy mà…
Một chiều mưa, tôi nhận điện thoại từ bệnh viện:
– “Anh Hùng bị đột quỵ, đang cấp cứu, tiên lượng xấu, chỉ còn 20% cơ hội sống sót…”
Tôi chết lặng.
Cả gia đình lập tức đổ đến viện. Nhưng điều tôi không thể ngờ là chị gái tôi – người từng được em cho mượn gần 500 triệu không tính lãi – lại vội vàng rẽ hướng khác.
Chị không đến viện.
Mà đến thẳng văn phòng luật sư.
Tại đó, chị rút ra một giấy ủy quyền cũ do em từng ký khi làm thủ tục đất, rồi thản nhiên đề nghị:
– “Anh xem giúp tôi cách lăn tay chuyển quyền sở hữu mảnh đất của em tôi qua tên tôi.
Giờ nó hôn mê, không tỉnh dậy được. Tôi chia cho gia đình 30%, giữ 70% thôi.”
Luật sư giật mình hỏi:
– “Anh Hùng mất rồi sao?”
Chị gái thản nhiên nhếch môi:
– “Chưa. Nhưng bác sĩ bảo khó qua khỏi. Tôi chỉ muốn xử lý trước cho chắc ăn.”
Đúng 30 phút sau, trong lúc chị đang chờ xác nhận giấy tờ từ văn phòng công chứng, điện thoại chị reo.
Đầu dây bên kia là tiếng khóc nấc của mẹ tôi:
– “Chị ơi… Em Hùng tỉnh rồi! Tỉnh rồi thật rồi! Bác sĩ bảo kỳ tích, nó vượt qua nguy kịch rồi!”
Luật sư, nhân viên phòng công chứng, cả tôi (đi theo chị từ đầu, âm thầm không nói) đều quay sang nhìn chị.
Chị sững sờ. Mặt trắng bệch. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Bên trong bạch dinh 22 tỷ rộng 1000m² của Công Vinh – Thuỷ Tiên: Tìm ra lý do khiến anh chị bỗng dưng biến mất khỏi show...
08/11/2025

Bên trong bạch dinh 22 tỷ rộng 1000m² của Công Vinh – Thuỷ Tiên: Tìm ra lý do khiến anh chị bỗng dưng biến mất khỏi showbiz

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...Ngày mới cưới, H...
08/11/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp s/o/n/g s/i/n/h trông giống hệt an/h và cái kết không tưởng.......
08/11/2025

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp s/o/n/g s/i/n/h trông giống hệt an/h và cái kết không tưởng....
Chiếc máy bay cất cánh khỏi đường băng trong ánh chiều muộn vàng óng. Ở khoang hạng thương gia, Giám đốc trẻ tuổi Khánh Duy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài trời đầy mây. Anh không ngờ, chuyến công tác tưởng như bình thường này lại là bước ngoặt khiến cả cuộc đời anh đảo lộn.
Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút...”
Anh quay đầu lại — và thời gian như ngừng trôi.
Người phụ nữ ấy... là Minh Thư, vợ cũ mà anh đã l//y hôn ba năm trước.
Nhưng điều khiến tim anh như ngừng đập chính là hai đứa trẻ song sinh đang líu lo đi sau cô — một trai, một gái — với gương mặt giống anh như hai giọt nước...
Khánh Duy là giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng. Ba năm sau cuộc ly hôn đầy tổn thương, anh lao vào công việc, từ chối mọi mối quan hệ mới, và sống khép kín trong thế giới riêng đầy nguyên tắc.
Chuyến bay hôm nay đưa anh từ TP.HCM ra Hà Nội để ký kết một thương vụ quan trọng. Anh lên máy bay sớm, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Lúc tiếp viên bắt đầu đóng cửa khoang, anh cúi đầu kiểm tra hồ sơ trong iPad, không để ý đến người phụ nữ cùng hai đứa trẻ vừa lên máy bay.
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút…”
Giọng nói ấy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh ngẩng đầu lên, và cả thế giới như chao đảo. Minh Thư — người phụ nữ từng là tất cả với anh — giờ đang đứng ngay trước mặt. Không chỉ vậy, bên cạnh cô là hai đứa trẻ tầm ba tuổi. Cậu bé có đôi mắt sáng, cái nhíu mày quen thuộc mỗi khi suy nghĩ. Cô bé có lúm đồng tiền sâu và nụ cười... y hệt mẹ nó — và giống anh nữa.
“Thư?” – anh lắp bắp.
Cô ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chào anh. Lâu rồi không gặp.”
Hai đứa trẻ níu lấy váy mẹ, nhìn anh tò mò. Chúng đồng thanh:
“Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”
Minh Thư không trả lời. Cô vội vàng ngồi xuống chỗ cạnh anh, giúp bọn trẻ ổn định chỗ ngồi ở hai ghế bên kia lối đi. Sự im lặng như dồn nén cả không gian.
Khánh Duy quay sang nhìn cô, gương mặt phức tạp.
“Chúng là... con của em?”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng. “Phải.”
Anh cảm giác tim mình thắt lại. “Chúng... bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi rưỡi.”
Duy gần như không thể thở. Ba năm trước, anh và Thư ly hôn trong im lặng, không một lời níu kéo. Cô bỏ đi khỏi cuộc đời anh như chưa từng tồn tại. Anh đã mất tất cả — nhưng hóa ra anh còn mất nhiều hơn cả tình yêu.
Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt, trải qua 5 năm từ thời đại học đến khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Nhưng áp lực công việc, kỳ vọng gia đình và bản tính cầu toàn, lạnh lùng của Duy đã khiến Thư ngày càng cô đơn. Năm thứ ba kết hôn, họ gần như chỉ sống cùng nhau trên danh nghĩa.
Một đêm mùa đông, sau một trận cãi vã lớn, Thư rời khỏi căn nhà hai người từng gọi là tổ ấm. Cô biến mất không dấu vết. Anh không tìm cô, và cô cũng không trở lại.
“Vì sao em không nói với anh?” – Duy hỏi, mắt anh không rời khỏi hai đứa trẻ.
Minh Thư si//ết tay, ngón tay ru/n lên.
“Anh biết rõ lý do mà. Khi ấy, anh chọn công việc. Em chỉ là một phần phụ trong cuộc sống của anh. Em mang thai khi quyết định rời đi. Em không muốn anh cảm thấy bị ràng buộc...”
“Em nghĩ anh không có quyền được biết con mình tồn tại sao?” – giọng Duy nghẹn lại.
Thư quay sang anh, lần đầu ánh mắt cô có chút tức giận.
“Còn anh? Khi em đi, anh có một lần nào cố giữ em lại không? Một lần hỏi em cần gì? Nếu ngày đó anh chỉ cần gọi em về, mọi chuyện đã khác. Nhưng anh không làm. Em phải nuôi con một mình, giữa trời Âu lạnh lẽo, với hai bàn tay trắng.”
Duy sững sờ. Anh không ngờ, sau khi rời khỏi Việt Nam, cô sang châu Âu, sống ẩn danh và làm mẹ đơn thân trong âm thầm.
Suốt chuyến bay dài hai tiếng, họ chỉ nói vài câu ngắn ngủi. Hai đứa trẻ ngồi bên kia lối đi, thi thoảng quay sang mỉm cười với anh — nụ cười ngây thơ mà mỗi lần nhìn thấy, tim anh lại thắt lại.
Máy bay hạ cánh. Khi hành khách bắt đầu đứng dậy, Duy đưa tay ra, chặn Thư lại.
“Anh muốn biết tên chúng.”
Minh Thư nhìn anh, rồi nhẹ giọng:
“Bé trai là Khải Minh, bé gái là Khánh An.”
Anh nhắm mắt lại. Những cái tên... giống hệt những gì anh từng mơ ước đặt cho con mình. Hóa ra cô vẫn nhớ.... Xem tiếp 👇

Người đàn ông khắc khổ đến công ty lớn xin làm bảo vệ, ai ngờ cô thư ký chỉ thẳng mặt  đu;ổ;i ông ra khỏi tòa nhà: "Như ...
08/11/2025

Người đàn ông khắc khổ đến công ty lớn xin làm bảo vệ, ai ngờ cô thư ký chỉ thẳng mặt đu;ổ;i ông ra khỏi tòa nhà: "Như ă;;n x;;i;;n thế này ai thuê". 1 phút sau Chủ tịch Công ty chạy đến quỳ sụp xuống chân ông
Trưa hôm đó, giữa cái nắng hầm hập của Sài Gòn, một người đàn ông trung niên gầy gò, áo đã sờn vai, bước vào sảnh tòa nhà Hoàng Minh Group.
Tay ông run run cầm túi hồ sơ cũ:
“Cô ơi, tôi… tôi đến xin làm bảo vệ.”
Cô thư ký liếc nhìn ông từ đầu đến chân, môi nhếch lên khinh khỉnh:
“Ông ơi, đây là tập đoàn chứ không phải trạm từ thiện.
Nhìn ông y như ăn xin, ai mà dám thuê?
Ra ngoài đi, ướt hết sàn rồi kìa.”
Người đàn ông chỉ khẽ cúi đầu, giọng nghẹn:
“Tôi chỉ cần công việc để sống qua ngày thôi…”
Nhưng cô thư ký đã phẩy tay, quay đi.
Đúng lúc đó, thang máy mở ra — Giám đốc Hoàng Minh vừa họp về. Anh định bước qua, nhưng ánh mắt chạm vào người đàn ông ấy… và dừng lại.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Đêm t/ân h/ôn, vợ mãi không chịu độ//ng ph//òng, chồng si/nh ng/hi liền lật chăn lên, nào ngờ s/ợ h/ãi qu/ỳ xuống x/in t...
08/11/2025

Đêm t/ân h/ôn, vợ mãi không chịu độ//ng ph//òng, chồng si/nh ng/hi liền lật chăn lên, nào ngờ s/ợ h/ãi qu/ỳ xuống x/in th/a...
Hôn lễ vừa kết thúc, mọi người trong gia đình hai bên ai nấy cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Tôi – Hoàng – vẫn còn lâng lâng trong men rượu và niềm vui ngày cưới. Người vợ mà tôi vừa cưới, Linh, là một cô gái hiền dịu, nết na, ai nhìn vào cũng khen là có phúc.
Đêm tân hôn, theo lẽ thường, đáng lẽ đó phải là khoảnh khắc thiêng liêng và ngọt ngào nhất. Thế nhưng, Linh lại tỏ ra khác thường. Từ khi bước vào phòng, cô cứ lặng lẽ ngồi ở mép giường, đôi bàn tay đan vào nhau r/un ru/n. Tôi nghĩ có lẽ vợ mới xấ//u h//ổ nên chỉ nhẹ nhàng trêu ghẹo, mong cô bớt căng thẳng. Nhưng càng lúc, Linh càng tỏ ra n/é trá/nh, kiên quyết không chịu để tôi lại gần.
Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của tôi dần cạn kiệt. Tôi bắt đầu thấy khó hiểu, thậm chí b//ực b//ội. Một cảm giác bấ/t an/ lạ lùng dấy lên trong lòng. Tôi tự hỏi: “Có phải Linh đang gi/ấu mình chuyện gì?”
Đêm đã khuya, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng leo lét. Linh vẫn co người trong chăn, ru//n r//ẩy. Tôi tiến lại, đặt tay lên vai cô, dịu dàng hỏi:
— Em sao thế? Chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không tin anh sao?
Linh mím chặt môi, nước mắt rưng rưng. Cô không nói một lời, chỉ càng kéo chăn trùm kín hơn. Chính sự im lặng ấy càng làm lòng tôi dậy sóng.
Trong một phút nó/ng n/ảy xen lẫn tò mò, tôi quyết định lật chăn lên. Nhưng khoảnh khắc tấm chăn bị vén ra, trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng khiến tim mình thắt lại, toàn thân lạ/nh bu/ốt... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Năm tôi 6 tuổi, mẹ mất. Năm tôi 7 tuổi, cha tái hôn. Và năm tôi 8 tuổi, tôi bị đuổi khỏi nhà.Mẹ kế gọi tôi là “con bé kh...
08/11/2025

Năm tôi 6 tuổi, mẹ mất. Năm tôi 7 tuổi, cha tái hôn. Và năm tôi 8 tuổi, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ kế gọi tôi là “con bé khắc mệnh”, là “đồ không ra gì như mẹ mày”.
Còn cha tôi – người từng ẵm tôi trên vai khắp xóm – lặng thinh, đứng nhìn tôi kéo valy rách nát đi theo người lạ đến “nhà nhận nuôi”.
Tôi lớn lên bằng nước mắt và thù hận. Từ một đứa trẻ rụt rè, tôi rèn mình trở thành một kẻ biết chờ thời.
10 năm sau.
Tôi trở lại căn nhà xưa — với một cái tên khác, dáng vẻ khác, giọng nói khác.
Tôi giả làm người giúp việc trẻ mới được giới thiệu đến, sau khi mẹ kế cho nghỉ người cũ vì “nhiều chuyện”.
Căn nhà không thay đổi mấy, ngoài cái đài vàng của mẹ kế giờ thay bằng kim cương giả rẻ tiền, và một dãy phòng riêng mà cha tôi không cho ai bén mảng tới.
Tôi làm việc chăm chỉ, nhẫn nhịn từng câu sai khiến, từng ánh mắt khinh bỉ của mẹ kế. Tôi chờ một khoảnh khắc để lật lại tất cả.
Chỉ cần vài bằng chứng về gian dối, ngoại tình, lạm dụng người làm… là tôi có thể đưa bà ta xuống đáy xã hội.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra một điều lạ: mỗi đêm, cha tôi đều lén vào căn phòng cuối hành lang – nơi không ai được vào.
Và sáng hôm sau… trên ban công tầng hai luôn xuất hiện bộ váy ngủ ren, loại mà chỉ những cô gái rất trẻ mới mặc.
Mẹ kế vốn là một người quá sắc sảo và kiểm soát. Không lý nào bà ta để yên cho chuyện này xảy ra trong nhà nếu bà không biết.
Hoặc… bà ta cố tình lờ đi. Vì sợ.
Tôi lén theo dõi. Một đêm, khi cha lên phòng cuối, tôi trèo lên ban công đối diện và nhìn xuyên qua khe rèm.
Tôi chết lặng.
Cha tôi – người tôi từng tin là nhu nhược, lạnh lùng, khô khốc – đang ôm một cô gái trẻ. Rất trẻ. Có khi còn nhỏ tuổi hơn tôi.
Họ không cãi nhau. Không mua bán. Họ tình tứ. Thân mật. Đầy đam mê.
Cô gái ấy gọi ông là… “Anh.”
Cô ta là sinh viên thực tập của công ty cha tôi.
Và là “con gái nuôi” mà cha đã bí mật đưa về sống từ hơn một năm trước — dưới danh nghĩa “trợ lý riêng”, nhưng thực chất là bồ nhí trẻ tuổi được bao bọc kín đáo ngay trong chính nhà của mình.
Mẹ kế biết. Nhưng im lặng – vì nếu ly hôn, bà ta ra đi tay trắng.
Còn tôi – đứa con ruột từng bị vứt bỏ – lại đang lau sàn nhà dưới chân “cô em kế không danh phận” chỉ đáng tuổi học trò.
Một buổi sáng, mẹ kế mắng tôi vì để rơi vỡ ly. Tôi bình tĩnh đứng dậy, tháo khẩu trang, nhìn thẳng vào bà ta và nói:
“Cô không nhớ tôi à? Con gái ruột của chồng cô đây.”
Bà ta tái mặt. Cha tôi nghe tiếng ồn chạy ra. Tôi quay sang, rút từ túi áo ra bức ảnh chụp ông và “em gái kế” ban đêm từ ban công.
Căn nhà rơi vào im lặng như tờ.
Tôi cười khẩy, quay đi định rời khỏi – xem như cú trả đũa đã đủ…
Thì cha tôi nói một câu khiến tôi chết sững:
“Con tưởng mình là người đầu tiên tìm ra sự thật à? Mẹ con ngày xưa cũng vậy… nhưng bà không chịu được. Và bà chọn chết.”
Tôi quay lại, đôi mắt ông sâu hoắm:
“Ba không phải người tốt. Nhưng ít ra, ba chưa bao giờ giả vờ mình là người cha mẫu mực.”
Tôi ra khỏi căn nhà đó với chiếc balo cũ.
Không cần tung hê lên mạng. Không cần hạ gục ai.
Vì người tôi từng muốn trả thù nhất… hóa ra không phải là mẹ kế.
Mà là chính cha tôi – người đã dạy tôi cách sống nhẫn nhịn, bằng cách bỏ rơi tôi.
Một tuần sau, mẹ kế gửi cho tôi một tin nhắn:
“Nếu con cần gì… mẹ có thể kể cho con nghe chuyện giữa mẹ ruột và ông ấy năm xưa. Có những thứ con cần biết trước khi oán hận.”
Tôi nhìn màn hình, tay run lên…
Lần đầu tiên, tôi nhận ra: có lẽ mình chưa biết hết tất cả. Và trả thù đôi khi chỉ là một lớp mặt nạ che đi sự thật sâu hơn. Xem tiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Tỷ Phú 70 tuổi giàu có nhưng mãi chưa tìm được vợ, cho đến khi tìm được Cô Gái Trẻ mới 20 ở cà phê đèn mờ, ông nghĩ tất ...
07/11/2025

Tỷ Phú 70 tuổi giàu có nhưng mãi chưa tìm được vợ, cho đến khi tìm được Cô Gái Trẻ mới 20 ở cà phê đèn mờ, ông nghĩ tất cả là tình Yêu thật Lòng nên linh đình báo hỷ nào ngờ 1 tháng sau cả xóm cứ thấy ông gầy ốm dần và rồi...
Tỷ phú Trần Đức Minh, 70 tuổi, được mệnh danh là “ông vua bất động sản vùng ven” – nhà mấy căn, xe vài chiếc, nhưng suốt đời sống lẻ bóng. Người ta nói ông kỹ tính, cũng có người bảo ông từng đau một lần vì bị phản bội.
Cho đến một tối, ông ghé quán cà phê đèn mờ trên phố. Ở đó, ông gặp Vy, cô gái trẻ mới 20 tuổi, da trắng, giọng nói ngọt như rót mật. Cô không giống mấy cô gái ở quán — không ồn ào, không tán tỉnh. Cô chỉ ngồi hát những bản nhạc buồn. Chính điều đó khiến ông Minh động lòng.
Vy gọi ông là “chú”, nhưng ánh mắt lại đầy thân mật. Cô nói mình mồ côi, đi làm để phụ tiền cho em ăn học. Ông Minh cảm động, chu cấp, rồi chỉ sau 3 tháng, ông tuyên bố cưới Vy khiến cả xóm, cả họ choáng váng.
Đám cưới rình rang, váy cưới 200 triệu, xe hoa rước dâu nối dài cả con phố. Người ta khen ông “trẻ ra chục tuổi”, còn Vy thì nở nụ cười hạnh phúc như nữ hoàng.
Nhưng chỉ 1 tháng sau, hàng xóm bắt đầu xì xào:
“Dạo này thấy ông Minh gầy quá…”
“Tối nào cũng nghe tiếng r;/ ên r---ỉ trong nhà, mà không biết vì bệnh hay vì… Vy.”
Đúng 2 tuần sau đó, ông Minh ngất xỉu giữa đêm, được đưa đi cấp cứu. Kết quả khiến cả bệnh viện ch;/ết lặng... Đọc tiếp dưới phần bình luận👇👇

Con trai nhà giàu bị mất trí nhớ sau khi bố ruột mất, người chú vội vàng chiếm hết 3 cái nhà mặt đường và mảnh đất ruộng...
07/11/2025

Con trai nhà giàu bị mất trí nhớ sau khi bố ruột mất, người chú vội vàng chiếm hết 3 cái nhà mặt đường và mảnh đất ruộng, cho đến 10 năm sau lúc cậu chủ năm bất ngờ lấy lại được trí nhớ, quay lại cùng với 10 chiếc ô tô và đống giấy tờ không ai ngờ tới...
10 năm sau, cậu chủ năm trở về cùng 10 chiếc ô tô, cú lật khiến cả dòng họ tái mặt”
Mười năm trước, cái chế-t đột ngột của ông Phan Minh Lộc – chủ công ty vật liệu xây dựng lớn nhất vùng – khiến cả dòng họ Phan chấn động.
Đám ta;/ng chưa kịp nguôi, người ta đã nghe tin Phan Hoàng – con trai duy nhất của ông – bị t--ai n/ạn giao thông, tỉnh dậy thì mất trí nhớ hoàn toàn.
Khi ấy, người chú ruột Phan Quang, nhân danh “người giám hộ hợp pháp”, nhanh chóng tiếp quản công ty, rồi từng bước sang tên toàn bộ 3 căn nhà mặt đường và mảnh đất ruộng hơn 2.000m² – tất cả đều vốn đứng tên Hoàng.
Ai cũng thấy bất công, nhưng trước một cậu chủ trẻ ngơ ngác, không nhớ nổi mình là ai, thì có thể làm gì được?
Từ đó, Hoàng bị đưa về vùng quê hẻo lánh “tĩnh dưỡng”.
Anh sống như người xa lạ với chính cuộc đời mình – chỉ có những cơn đau đầu mơ hồ và những mảnh ký ức chập chờn trong mơ.
10 năm sau.
Một buổi sáng đầu tháng Ba, cả thị trấn rúng động khi 10 chiếc xe ô tô đen nối đuôi nhau dừng trước cổng nhà ông Quang.
Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest xám bước xuống, gương mặt lạnh lùng mà ánh mắt lại sáng rực.
Không ai khác — Phan Hoàng.
Ông Quang nhìn thấy, đứng khựng như hóa đá.
“Cháu... vẫn còn sống à?”
Hoàng cười nhạt:
“Cháu sống tốt, chỉ là… giờ mới nhớ ra hết thôi.”
Anh đưa ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng bình tĩnh đến rợ-n người... 👇👇

"Cô nên kí vào đơn từ chối tài sản luôn đi để sau này về làm dâu ở đây đỡ phải nhòm ngó gia t/ài nhà chồng"...Lan đặt bú...
07/11/2025

"Cô nên kí vào đơn từ chối tài sản luôn đi để sau này về làm dâu ở đây đỡ phải nhòm ngó gia t/ài nhà chồng"...Lan đặt bút nhưng chỉ viết đúng 4 chữ khiến mẹ chồ//ng choán/g váng!
Lan sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân ở vùng quê yên bình. Bố mẹ cô quanh năm tay lấm chân bùn, nhưng luôn dạy con cái sống tử tế, biết tự lập và giữ lấy lòng tự trọng. Nhờ sự h//i sinh ấy, Lan thi đỗ đại học y và trở thành một y tá giỏi ở bệnh viện tuyến trung ương.
Trong những năm đầu đi làm, Lan quen Nam — một kỹ sư thành phố, hiền lành, điềm đạm và hết lòng với cô. Hai người yêu nhau thật lòng, nhưng Lan biết rõ: mẹ của Nam – bà Thủy – là người khó tính, trọng giàu sang và xuất thân. Bà từng nói thẳng:
“Y tá à? Làm thu/ê trong bệnh viện, đâu có gì hơn người. Nhà tôi không thiếu con dâu, chỉ thiếu người xứng đáng thôi.”
Nam bênh vực người yêu, khẳng định:
“Con chọn Lan vì cô ấy tốt, không phải vì cô ấy giàu.”
Bà Thủy im lặng, nhưng trong lòng đã định sẵn: Cô gái nhà quê đó, bà sẽ không để bước vào cửa.
Ngày đám hỏi
Căn nhà Nam được trang trí hoa tươi, bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói. Họ hàng nhà trai tề tựu đông đủ. Lan mặc áo dài hồng phấn, gương mặt hiền hậu và có phần lo lắng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi bà Thủy rút ra một tờ giấy, đặt lên bàn, giọng lạnh như băng:
“Trước khi chính thức về làm dâu, cô ký vào đây cho tôi.
Là đơn tự nguyện từ chối quyền tài sản sau hôn nhân.
Tôi không muốn sau này cô nhìn ngó gia sản nhà này.”
Không khí trong phòng bỗng nặng nề. Mọi người nhìn Lan – cô gái quê mùa trong bộ áo dài giản dị – như thể đang chờ xem cô phản ứng ra sao.
Nam luống cuống:
“Mẹ! Sao mẹ lại…?”
Bà Thủy khoát tay:
“Im. Nếu nó thật lòng, nó ký. Còn nếu h/a//m của, thì thôi khỏi.”
Lan nhìn tờ giấy, nhìn người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô nghĩ đến bố mẹ – hai người già đang ở quê chắc cũng đang chuẩn bị cỗ, vui mừng vì con gái được gả về thành phố. Cô nghĩ đến những tháng năm cô vất vả học hành, cố gắng từng ngày chỉ mong được tôn trọng.
Cô cầm bút...(còn tiếp dưới cmt)

3 giờ sáng, con trai gọi điện hỏi tôi: "Mẹ ăn cơm chưa?" rồi cúp máy. Tôi âm ừ không hiểu chuyển gì xảy ra thì 5 phút sa...
07/11/2025

3 giờ sáng, con trai gọi điện hỏi tôi: "Mẹ ăn cơm chưa?" rồi cúp máy. Tôi âm ừ không hiểu chuyển gì xảy ra thì 5 phút sau, điện thoại gọi đến khiến tôi ngã quỵ
Căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn vàng leo lét hắt lên tấm hình cũ – ảnh thằng Lâm con tôi nở nụ cười rạng rỡ mà ngày nào bà Hòa cũng lau sạch bụi.
Đã hai tháng nó chưa về. Cứ mỗi lần nhớ con, bà lại mở máy, nhìn ảnh đại diện của nó, rồi tắt đi. Đứa con trai duy nhất, sau khi chồng mất sớm, bà dành cả đời nuôi nó lớn. Bây giờ nó làm ở thành phố, ca đêm, bà chẳng dám gọi vì sợ con mệt.
Đêm ấy, gần ba giờ sáng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Bà giật mình, tim đập thình thịch.
“Lâm hả con? Sao gọi giờ này?”
Giọng nó bên kia vang lên nhỏ nhẹ, có chút khàn khàn:
“Dạ, con đây. Mẹ… ăn cơm chưa?”
Bà bật cười:
“Trời đất, con kh;;;ùng hả, nửa đêm ai ăn cơm. Con trực đêm à? Mưa lạnh, nhớ mặc áo ấm, nghe chưa.”
“Dạ… con biết. Mẹ đừng lo cho con nhiều. Con chỉ muốn… nghe giọng mẹ một chút thôi.”
Giọng nó run run, nghèn nghẹn, như thể đang cố kìm nước mắt.
Bà Hòa thấy tim mình nhói lạ.
“Con sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Không có gì đâu, mẹ ạ. Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé… Con thương mẹ nhiều lắm.”
Bà chưa kịp đáp, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng nhiễu, rồi tít… tít…
Bà đặt điện thoại xuống, mỉm cười nhẹ.
“Tội nghiệp, chắc trực ca khuya, nhớ mẹ đây mà…”
Bà khẽ nhắm mắt, lòng thấy ấm áp trong cái lạnh mùa mưa.
Năm phút sau, điện thoại lại reo. Lần này là số lạ 👇👇👇 Xem tiếp dưới bình luận

Address

Ha Noi
Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hóng Phim Việt 24h posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Hóng Phim Việt 24h:

Share